Khi Giang Tri tỉnh dậy, trời đã chuyển hoàng hôn, anh vốn chỉ tính ngủ một chút, không nghĩ đến mới nhắm mắt liền bay hơn nửa buổi chiều. Anh từ trên giường bò dậy, ra khỏi phòng thì thấy Thời Nghiêu đang ngồi trên ghế dựa trong phòng khách tối tăm, vẫn không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Thời Nghiêu, tôi ngủ quên mất, anh chờ tôi một chút thôi, tôi lập tức xong ngay." Giang Tri thích sạch sẽ, trước khi đi còn ráng chạy đi tắm một miếng.
Thời Nghiêu không cần tốn sức như vậy, hắn chỉ cần trực tiếp kết ấn dùng thuật thanh tịnh để làm sạch cơ thể. Giang Tri tắm rửa thay quần áo xong, vội vội vàng vàng chạy tới.
"Chúng ta đi thôi!" Giang Tri cầm dụng cụ phát xạ trên tay, anh sợ Thời Nghiêu đi lạc, nói trước với hắn: "Đợi lát nữa tôi mở thông đạo, chúng ta cùng đi."
Thời Nghiêu thấy anh mới vừa tắm vội xong, mái tóc đen mềm vẫn còn ướt đẫm, vài giọt nước chảy xuống men theo mặt anh, nhanh chóng lăn xuống chiếc cổ thon dài trắng nõn.
"Đợi một chút." Thời Nghiêu đi tới, duỗi tay lướt nhẹ qua đuôi tóc anh, chỉ nháy mắt sấy khô mái tóc ướt nhèm.
Giang Tri sửng sốt một chút, Thời Nghiêu đã thu tay lại, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của anh vậy. Anh cũng không nghĩ nhiều, loại bỏ hết thảy tạp niệm: Đi đến nơi có trái cây ngon ngọt, thơm ngon, mọng nước nhất. Dụng cụ phát xạ trong tay ngay sau đó phát ra một luồng sáng trắng về phía trước, cao khoảng 2m, biến ra một lỗ đen sâu không lường trước mặt họ.
"Cùng nhau đi thôi!" Giang Tri đi vào đường hầm lỗ đen, A Mao cũng đi sát theo sau, cuối cùng là Thời Nghiêu bước vào đường hầm.
Đã có vài lần kinh nghiệm, Giang Tri lòng đầy chờ mong, thuận lợi tới được điểm đến. Sau khi thích ứng với ánh sáng, phát hiện trước mắt tràn ngập mây mù, lúc này có vẻ đang trời sáng, yên tĩnh thanh u, giống như tiên cảnh thế ngoại đào viên, ngọn gió se se lạnh mang theo từng đợt mùi hương thanh dịu ngọt lành chào đón hai vị khách lạ mặt. Giang Tri đi tới, bên trong mây mù bao phủ là một vườn cây cao lớn, trên những cành lá tươi tốt có thể thấy được trái cây màu đỏ au, vàng kim, trắng ngọc!
Chẳng lẽ đây chính là loại trái cây mới hắn mong đợi? Giang Tri vui mừng khôn xiết, mấy quả này vừa nhìn liền biết là chủng loại mới, lúc trước ở tiểu tinh cầu hắn chưa từng gặp qua. Giang Tri nhìn chăm chú, A Mao và Thời Nghiêu đi sau cũng đã tới. Bởi vì có kinh nghiệm ở địa ngục, Giang Tri cũng không dám tuỳ tiện hái trái cây.
"Trước xem thử là cây có chủ hay không chủ đã." Giang Tri nói với Thời Nghiêu.
Thời Nghiêu gật đầu, thầm nói trong lòng: Có chủ hay không có chủ cũng chẳng sao, hắn mới ông chủ lớn nhất, Giang Tri cơ bản không cần câu nệ, muốn ăn thì cứ ăn. Nhưng hắn không thể nói!
Giang Tri không biết bên cạnh mình chính là cái đùi to nhất toàn vị diện, anh nghiêm túc nhìn trái nhìn phải, bất tri bất giác phát hiện thì ra bọn họ đang đứng trên đỉnh núi cao. Khó trách mây mù lượn lờ, từng ngọn từng ngọn núi nối tiếp nhau đắm chìm giữa biển mây, Giang Tri đứng trên đỉnh núi quan sát toàn cảnh, cảm thấy vui vẻ thoải mái, thần thanh khí sảng.
"Chúng ta đang ở trên đỉnh núi, những cây này hẳn là vô chủ!" Giang Tri định xong quyền sở hữu trái cây, vô cùng kích động định hái mấy quả.
Những cây này thoạt nhìn cũng kha khá tuổi, thân cây to dày, trái cây siêu to khổng lồ đang treo lơ lửng trên chạc cây cao cao, Giang Tri hăm hở chạy đến dưới tán cây, lúc nhón chân mới xấu hổ phát hiện mình với không tới.
"..." Hơi quê à nha, ở nhà tốt xấu gì cũng có thang gỗ hoặc vợt dài.
A Mao thấy vậy, rung rung thân hình bụ bẫm, khôi phục nguyên hình mãnh hổ cao to, đi đến trước mặt Giang Tri, cọ cọ đầu hổ lên đùi anh, ngẩng đầu nhe răng gầm nhẹ, ý bảo Giang Tri có thể xem nó là bệ đỡ.
Giang Tri ngại ngùng, "Vầy cũng không hay lắm, thôi, về nhà sẽ nướng thêm cho cưng đùi gà lớn." A Mao rầm rì, tên hai chân này từ khi gặp gỡ đại thần siêu cấp, khuỷu tay đều ngoắc ra ngoài cả rồi.
Thời Nghiêu thờ ơ đứng nhìn, chỉ cần hắn động nhẹ ngón tay là tất cả trái cây trên núi đều ngoan ngoãn tự lăn vào không gian của Giang Tri. Chỉ tiếc là không thể dùng thêm thuật pháp khác trước mặt anh nữa, nếu không sớm muộn gì cũng khiến anh nghi ngờ.
Dù lưng A Mao rộng chắc nhưng tóm lại cũng không vững chắc như bục kê chân, lúc Giang Tri dẫm lên thì có hơi lảo đảo lắc lư, Thời Nghiêu thấy vậy, đưa tay qua đỡ anh.
"Ai, cảm ơn!" Giang Tri một tay nắm lấy bàn tay đưa ra của Thời Nghiêu, vịn hắn để giữ thăng bằng.
Anh trước mắt chỉ cần giơ tay là có thể với tới trái cây chi chít mọc rũ trên cành cao, quả màu đỏ sẫm, nhìn giống quả ớt chuông, Giang Tri giơ tay hái xuống, quả này khá nặng, lúc chạm vào bàn tay mang đến cảm giác lạnh căm. Loại quả này vừa to vừa nặng, vỏ mỏng thịt dày, nhìn qua rất mọng nước, kèm theo một mùi thơm nhè nhẹ quanh quẩn quanh mũi Giang Tri. Giang Tri hái liên tục 4 quả, tay hết chỗ cầm, chỉ có thể nghiêng người đưa cho Thời Nghiêu: "Chờ một tí, tôi lấy rổ ra cho anh cầm." Anh nói rồi lấy ra một cái rổ từ tuỳ thân không gian.
Quả anh hái chính là Chu Quả, trước tiên nhảy xuống cho A Mao nghỉ ngơi tí cái đã.
"Anh ăn loại quả này chưa?" Giang Tri nghĩ thầm kiến thức của Thời Nghiêu hẳn sâu rộng hơn mình nhiều, dù sao hắn cũng sở hữu dụng cụ phát xạ xuyên thời không từ lâu, kinh nghiệm lữ hành xuyên vị diện hẳn phải phong phú hơn mình.
Thời Nghiêu lắc đầu: "Chưa ăn."
"Vậy không biết có ăn được không nhỉ?" Giang Tri dù tò mò với nguyên liệu nấu ăn hoàn toàn mới nhưng cũng có chút lo lắng, bỗng nhiên chợt nghĩ đến, lần trước S00006 có kiểm nghiệm ớt địa ngục khi nhập vào tuỳ thân không gian, nói không chừng lần này cũng có thể thử một lần!
Tiếp đó, hắn lại dẫm lên lưng A Mao hái loại quả màu trắng ngọc, loại quả này không nhiều bằng quả màu đỏ, chỉ có giữa những cành cao lá khuất mới có một quả - màu trắng óng ánh, to như quả đào, căng mọng trơn láng, giống như có thể nhìn xuyên thấu qua quả này khi đặt dưới ánh sáng vậy. Loại quả này mùi thơm dịu dàng hơn hoa lan, tươi mát hơn hoa sen, quả thật là một mùi hương khiến người cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Quả màu vàng kim mọc thành từng chùm, lúc hái Giang Tri mới phát hiện, quả vàng kim này cũng không phải mọc từ trên cây mà mọc từ những dây leo quấn quanh thân cây! Thoạt nhìn có màu vàng rực rỡ, mọng nước, có điểm giống với quả nho Giang Tri ăn trước đó.
Giang Tri hái được một rổ đầy trái cây, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn, chuẩn bị đưa vào tuỳ thân không gian cho Tiểu Lục kiểm nghiệm.
"Kiểm tra đo lường: [Dược liệu] – [Chu Quả] (朱果), vị ngọt lành, nhiều nước và thịt, trăm năm kết quả một lần, thông khí huyết, trợ tu vi, là linh quả trân quý."
"Kiểm tra đo lường: [Dược liệu] – [Thiên Linh Quả] (天灵果), tên khác Bạch Quả (白果), mùi thơm lạ, ngọt đậm mọng nước, ngàn năm khai hoa kết quả một lần, ăn một quả có thể tích khí kéo dài tuổi thọ, tăng tu vi, là linh quả trân phẩm hiếm có."
"Kiểm tra đo lường: [Nguyên liệu nấu ăn] – [Kim Bích Quả] (金碧果), vị ngọt thơm lâu, có thể chữa khỏi tổn thương gân mạch. Quả của dây leo cộng sinh với cây Thiên Linh Quả, đồng sinh cộng tử."
Giang Tri nghe Tiểu Lục trình bày kết quả kiểm tra đo lường, kinh ngạc vạn phần, bọn họ đã đến nơi nào vậy, những trái cây ngon miệng mọng nước này vậy là đều là linh quả! Anh vội nói lại cho Thời Nghiêu bởi vì S00006 chỉ nói chuyện với ký chủ, nhưng trên thực tế nếu Thời Nghiêu muốn cũng có thể nghe được không thiếu một chữ.
"Thế mà là linh quả! Vậy chẳng phải vị diện này là Tiên giới?" Giang Tri kinh ngạc, lại không khỏi có chút sầu lo. Loại vị diện này lợi hại hơn nhiều so với vị diện khoa học kỹ thuật, nếu có Thần Ma phát hiện, búng một ngón tay cũng có thể khiến người tan thành tro bụi.
Thời Nghiêu nhỉn ra lo lắng của anh, nói: "Đừng lo, nhìn xem nơi này gió êm sóng lặng, linh khí dư thừa, hẳn sẽ không có đại tà đại sát."
Nếu không có yêu tà, môn phái chính đạo lớn khẳng định sẽ không ra tay với Giang Tri, một kẻ vô hại không liên quan. Lại nói, có hắn ở đây, có tiên nào, ma nào, yêu nào có thể thương tổn Giang Tri chứ. Ở chỗ này, hắn chính là Thiên Đạo.
Chương này ko có đồ ăn, vậy mn ngắm trái cây tạm nhé ;)
Đào (Peach)
Hồng (Persimmon)
Nho mẫu đơn (Shone muscat grapes)
Dâu Bạch Tuyết (white strawberry)
Dâu Sembikiya