Ánh trăng đêm nay rất sáng, hoa mai vàng bên góc tường như run lên vì lạnh. Hắc Dực từ ngoài cửa sổ uỵch bay vào, đứng trên cửa sổ, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm Lục Nghiên.
Lục Nghiên nhìn thấy nó, lấy thịt khô từ trong ngăn kéo ra cho nó. Thịt này là dùng thịt bò làm ra, rất dai, cho vào miệng Hắc Dực lại bị nó dễ dàng cắn ăn vào bụng, hàm rang sắc nhọn cắn một cái, thịt kia liền bị nó xé thành hai mảnh, nhìn nó ăn cũng khiến cho người ta run rẩy.
“Tiểu thư ngươi không sợ nó mổ ngươi sao?” Xuân Hạnh đứng xa xa nói, nàng cùng Hòa Hương đều sợ Hắc Dực, nó cũng không để các nàng tiếp cận, chỉ có Lục Nghiên có thể vuốt ve bộ lông đen nhánh của nó —— tiểu gia hỏa này cũng không thích ai.
Trong lúc nó đang ăn, Lục Nghiên thử đưa tay vuốt ve bộ lông của Hắc Dực. Tiểu gia hỏa trong vòng một tháng, vóc người liền to lớn hơn, đứng ở nơi đó lộ ra vài phần hung ác, khiến người ta e ngại. Mà bộ lông đen tuyền một màu của nó dưới ánh trăng cơ hồ phát sáng lấp lánh.
“Thật xinh đẹp.” Bàn tay vuốt ve cám nhận sự mềm mại nhẵn nhụi, trong lòng Lục Nghiên cảm thấy vui vẻ, bất quá cũng chỉ vuốt ve vài cái sau đó cũng không cử động nữa.
Hắc Dực là một com chim hung hãn, nàng cũng không muốn xem nó như chim nhà mà nuôi dưỡng, như vậy sẽ tổn hại đến dã tính của nó. Không có hung tính, nó cũng không phải là Hắc Dực.
Ăn xong, Hắc Dực uỵch cánh bay đi, điểm tâm trên bàn một chút cũng không nhúc nhích, nó là động vật thuần túy ăn thịt.
Xuân Hạnh đi tới thu thập trên bàn bê bối, nói: “Tên này, ăn uống no đủ liền chạy, quả thực chính là đến chỉ để ăn. Lại dữ dằn như vậy, một chút cũng không thân thiết.”
“Nhưng mà Hắc Dực rất uy phong a. Thoạt nhìn thật sự lợi hại.” Hòa Hương ngược lại rất thích, đáng tiếc Hắc Dực cũng không thân cận các nàng.
Điều đó Xuân Hạnh không thể không gật đầu, nghĩ đến cái gì, hứng trí bừng bừng mở miệng nói: “Gia gia của ta nói, Hắc Dực là một loại chim cát tường, nó sẽ mang đến cho người ta tài phú cùng hạnh phúc.”
“... Đây chỉ là đồn đãi đi?” Hòa Hương không tin.
“Đây là thật, nghe nói có một nhà cứu một con Hắc Điểu, sau đó ngày thứ hai nhà hắn có thêm một khối vàng...”
Lục Nghiên nghe các nàng hai trò chuyện, nhìn thấy túi tiền một bên thêu hoa văn trúc xanh, nhìn thực lịch sự tao nhã, cầm trong tay nặng trịch, loảng xoảng rung động lòng người, đổ ra những đồng đại dương bên trong vang lên dừng trên bàn thành một ngọn núi nhỏ.
“... Một đồng, hai đồng, ba... 63 đồng!” Lục Nghiên đếm đếm, tổng cộng có 63 đồng đại dương, chút tiền ấy đủ cho một nhà ba người sống giàu có sung túc một năm.
Xuân Hạnh nói: “Cố Tứ Gia thoạt nhìn cũng không đáng sợ như vậy nha, ta cảm thấy hắn so với Tôn thiếu gia của Cố gia tốt hơn nhiều.”
Hòa Hương tiếp lời nói: “Quan trọng là Cố Tứ Gia đối với tiểu thư thật tốt, xem ra hắn thật coi ngài là tiểu chất nữ.”
Tiểu chất nữ?
Lục Nghiên trong đầu hiện ra gương mặt trẻ tuổi của Cố Tứ Gia, nhịn không được lắc lắc đầu.
“Tiểu thư, nghỉ ngơi đi.” Xuân Hạnh sửa soạn xong giường, còn đặt vài túi sưởi nóng bên góc giường, hiện tại trong ổ chăn thật sự rất ấm áp.
Lục Nghiên thò tay đem mấy đồng đại dương trên bàn nhét vào ngăn kéo, ngón tay vuốt ve chiếc vòng trên cổ tay, nàng vẫn chưa tháo nó ra.
“Hắc Điểu thật sự có thể mang đến phú quý cùng may mắn cho người ta...” Xuân Hạnh còn đang cố gắng giải thích cho Hòa Hương tin tưởng, gia gia nàng nói vẫn luôn đúng.
*
Cố phủ.
Cố Tứ Gia vừa cùng Cố tướng quân nói chuyện xong, đi ra từ thư phòng đã nhìn thấy một đạo hắc ảnh chui vào lầu các cách đó không xa, nhìn bóng dáng không phải là người, mà giống như là chim, còn là một gia hỏa không nhỏ.
Cố tướng quân huýt sáo, thò tay rút cây sung bên hông ra, nói: “Hảo gia hỏa, chỉ là một con chim lớn a, xem ra đêm nay có thể thêm món ăn rồi.”
Nói xong, hắn cầm súng kéo cò hướng lầu các đi tới, mới vừa rồi còn kêu la buồn ngủ, hiện tại tinh thần nâng cao gấp trăm lần.
Lầu các kia là nhà kho của Cố Tứ Gia, cừa vừa mở ra, đèn bật sáng, trước mắt là một mảnh phục trang đẹp đẽ, một chiếc bình có hoa văn là hoa sen, một cái đồng hồ niên đại hơn một ngàn năm, còn có san hô đỏ, bảo thạch, đá mắt mèo,... ngẫu nhiên đặt trên bàn nhìn vô cùng lấp lánh.
Tất cả mọi người tiến vào ai cũng có tâm tư nhìn những bảo thạch này, ánh mắt sáng quắc quét tới quét lui trong phòng.
“Ở nơi đó!” Có người mở miệng, chỉ tay vào xà nhà, ai nấy ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy một con chim đứng trên xà nhà, bởi vì đôi cánh tối đen, nếu không nhìn kỹ, thật dễ dàng bị người ta xem nhẹ.
Phía dưới có một tiểu binh hiểu chim nói: “Chim này... Đây là Hắc Điểu, cũng chỉ Lục Thủy Thành chúng ta mới có, sống ở vách đá ngoài thành. Ta đã từng thấy loài chim này đi săn, rất hung hãn, một con nai lớn nó cắn xuống một cái liền bị xé toạt.”
Vừa nói, một bên hắn còn khoa tay múa chân để biết độ lớn của con nai, lần đó thực sự đã để lại cho hắn ấn tượng rất sâu.
Chim Hắc Điểu này, người ở địa phương khác không biết, nhưng ai sống lâu ở Lục Thủy Thành đều biết. Nó là loài động vật vô cũng dữ tợn, chỉ sống ở vách đá ngoài thành, thích ăn thịt, hơn nữa cũng không thân thiện, rất khó thuần phục. Nhưng độ trung thành cũng rất cao, nếu ngươi có thể thuần phục được một con như Hắc Dực thì nó sẽ trở thành một cánh tay đắc lực trong việc săn thú. Nhưng mà tại sao trong thành lại có thể nhìn thấy một con Hắc Điểu?
Cố Tứ Gia hơi hơi nheo mắt, ánh mắt cẩn thận nhìn con Hắc Điểu kia, trong mắt mang theo vài phần thích thú, nói: “Ta từng xem qua một quyển sách, bên trong nói loài chim Hắc Điểu này, thích bảo thạch. Các ngươi nhìn, dưới chân nó có phải đang quắp một khối bảo thạch hay không?” (ta có chút thắc mắc, lúc trước Cố Thành từng nói Tứ thúc hắn từng nuôi một con mà giờ thì hoàn toàn ko có là sao....)
Nghe hắn nói như vậy, mọi người cẩn thận nhìn lên, hắc, thật đúng như vậy, có một khối bảo thạch xanh biếc.
“Này có phải giống như rồng không?” Cố tướng quân nói, rồng trong truyền thuyết cũng thích trân bảo, hình như có vài phần tương tự?
Hai mắt nhìn chằm chằm bảo thạch ở chỗ Hắc Điểu, Cố tướng quân đột nhiên vỗ tay một cái, nói: “Ta nhớ ra rồi, đó là lễ vật lão tử tính toán đưa cho phu nhân đánh trang sức dùng.”
Phu nhân của hắn, cũng chính là mẫu thân của Cố Tứ Gia, Cố phu nhân.
Cố tướng quân nhe răng trợn mắt, nói: “Lão tử thật vất vả tìm kiếm mới có được một khối bảo thạch phẩm chất tuyệt hảo, định đưa cho phu nhân làm ngọc bội. Ngươi tiểu gia hỏa này, thật đúng là biết chọn đồ tốt mà lấy a.”
Đang nói, Hắc Điểu kia đột nhiên mở cánh bay vọt xuống, tốc độ của nó rất nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng, con chim kia liền đánh tới, khí thế dũng mãnh, cũng thực hung hãn. Nhìn gần, bộ dáng hung ác của nó càng lộ rõ, chiếc mỏ sắc nhọn, nếu cắn xuống một cái thì sẽ vô cùng kinh khủng.
Mọi người theo bản năng bảo vệ đầu, Hắc Điểu này lại không công kích bọn họ, tung cánh bay ra ngoài, ẩn vào trong bóng tối, không nhìn thấy bóng dáng.
“Tướng quân, Tứ Gia, các ngươi không sao chứ?”
Cố tướng quân cùng Cố Tứ Gia lắc đầu. Cố tướng quân sờ đầu trọc của mình, nói: “Này làm sao ăn nói với nương ngươi đây. Lão tử vừa rồi còn nói sẽ đưa đồ tốt cho nàng.”
Bởi vì muốn cho bà một sự kinh hỉ, hắn còn cố ý sai người đưa đến khố phòng của Cố Tứ Gia nha. Giờ đây, thứ tốt không có, lại bị một con chim cướp đi lời này nói ra ngoài ai sẽ tin?
*
Tối hôm qua là Xuân Hạnh gác đêm, buổi sáng nàng đem cây đuốc đến chậu than nhóm thêm lửa. Than trong chậu đã cháy cả đêm, hiện tại chỉ còn một chút ánh lửa còn sót lại tỏa ra mùi hương nhè nhẹ. Bởi vì trong phòng đốt than củi, cửa sổ kia liền phải mở ra, Xuân Hạnh đi qua, mơ hồ nhìn thấy cái gì đó tỏa sáng.
Đó là cái gì?
Xuân Hạnh thầm thì, đi qua nhìn thử, ánh mắt nhất thời mở to.
“... Tiểu thư, phát tài!”
*
Lục Nghiên ôm chăn miễn cưỡng ngáp một cái, còn có chút buồn ngủ. Chăn này phơi dưới ánh mặt trời nên rất ấm áp mềm mại, đắp lên chỉ khiến người ta muốn ở trong ổ vĩnh viễn không muốn dậy, nàng hiện tại chính là trạng thái này, nhưng lại bị đánh thức bởi câu nói “Tiểu thư, phát tài “ của Xuân Hạnh.
“Một viên bảo thạch lớn như vậy đặt ở cửa sổ...” Xuân Hạnh cầm trong tay một viên bảo thạch xanh biếc to cỡ quả đấm, vẻ mặt kích động nói cho Lục Nghiên biết khối bảo thạch, quả thực cảm thấy ngạc nhiên không thôi.
Lục Nghiên miễn cưỡng hỏi: “Ngươi nói là ngươi phát hiện trên cửa sổ?”
Xuân Hạnh dùng sức gật đầu, đem bảo thạch đưa qua, Lục Nghiên nhận lấy nhìn thoáng qua, kiếp trước sống trong cung lâu như vậy, đối với những thứ này nàng cũng coi như có chút hiểu biết.
Bảo thạch hiện lên một màu xanh biếc tiên diễm, cầm trong tay, nhìn màu sắc này liền biết chính là loại phẩm chất tốt, vô cùng trân quý. Mà viên bảo thạch này lại không nhỏ, to bằng một nắm tay, giá trị tự nhiên xa xỉ.
“Bảo thạch này là ai đặt trên cửa sổ a?” Hòa Hương khó hiểu.
Xuân Hạnh có chút hưng phấn nói: “Gia gia ta nói Hắc Điểu sẽ mang đến cho người ta tài phú cùng may mắn, các ngươi nhìn xem, ta không lừa các ngươi, thứ này không phải là tài phú sao?”
Hòa Hương hỏi: “Theo ý của ngươi, bảo thạch này là do Hắc Dực đem đến?”
Xuân Hạnh dùng sức gật đầu, thập phần khẳng định nói: “Chắc chăn là như vậy, không thì ai sẽ đem vật quý trọng như vậy ném vào cửa sổ của tiểu thư?”
Lục Nghiên suy nghĩ một chút, cảm thấy Xuân Hạnh nói rất có lý, chỉ là, một viên bảo thạch lớn như vậy, Hắc Dực lấy ở nơi nào?
Buổi tối Hắc Dực lại tới nữa, chuẩn xác không sai biệt dừng trên cửa sổ, nghiêng đầu rỉa rỉa đôi cánh của mình. Ngoài cửa sổ, cây mai run lên một chút, tuyết đọng bên trên ào ào rơi xuống mặt đất.
Lục Nghiên như thường lệ cầm thịt khô tới đút cho nó, một bên cầm viên bảo thạch xanh biếc hỏi nó: “Hắc Dực, đây là ngươi đem đến sao?”
Hắc Dực đã biết “Hắc Dực” là tên của nó, nghe Lục Nghiên gọi nó liền mở mắt nhìn nàng vô cùng mờ mịt.
Lục Nghiên bóp trán, cảm thấy chính mình có bệnh, nàng tại sao lại hỏi nó cơ chứ, một con chim cũng không có khả năng trả lời câu hỏi của nàng a.
Sau đêm hôm đó, lầu các ở Cố gia được canh chừng cẩn thận hơn, tới sáng ngày thứ hai, Xuân Hạnh lại thấy trên cửa sổ một viên bảo thạch khác màu đỏ, sáng ngời trong suốt, lóe lên ánh sáng vô cùng xinh đẹp.
Lục Nghiên cầm bảo thạch trầm tư, tiếp tục như vậy không phải biện pháp, không biết nhà ai xui xẻo như vậy bị Hắc Dực theo dõi, phải nghĩ biện pháp trả về a.
Cố Tứ Gia cảm thấy thật xui xẻo, rất tốt, xem ra tiểu Hắc Điểu này đang nhìn chằm chằm Cố gia bọn họ, một lần đến thì thôi đi, đằng này mỗi ngày đều tới, thật sự là làm đầy túi nó mà