Lục Nghiên làm món bánh ngọt này vô cùng đơn giản. Bột nếp làm vỏ, đậu đỏ nghiền nhuyễn cho vào làm nhân, bên ngoài phủ một lớp vụn đậu nành. Chỉ là nhìn thật sự rất ngon mắt, rất kích thích vị giác, hương vị cũng đặc biệt ngon. Ăn vào miệng, cảm giác ngọt lịm thơm thơm, vỏ ngoài thì láng mịn mềm mại, đậu đỏ lại bùi bùi tan trong miệng, ngọt mà không ngán. Hơn nữa, mọi thứ kết hợp rất vừa đủ, ăn xong còn muốn ăn tiếp không ngừng. ( theo ta nghĩ món này chắc là mochi đậu đỏ á)
Loại điểm tâm ngọt này rất phù hợp với phụ nữ, không chỉ có Lục Xu thích mà đến ngay cả Lục phu nhân cũng bị thuyết phục, liền ăn liên tục mấy cái không thôi. Ngược lại Lục lão gia đối với những món ngọt ngọt dính dính không có hứng thú, mặc dù món này cũng rất ngon nhưng so ra ông thích món bánh bao thịt kia hơn. Bánh đậu đỏ này quá nhỏ, có thể bỏ hết một cái vào miệng một lần, ăn không đã ghiền a.
“Nghiên nhi.”
Lục lão gia cùng cô thương lượng, nói: “Bánh bao này sao lại không làm cái lớn vậy? Nhỏ như vậy nhét kẽ răng cũng không đủ!”
Lục Nghiên: “Được đó.”
Lục Nghiên làm đồ ăn cũng không làm nhiều, một ít bánh bao, một phần cháo, hơn nữa bánh bao đậu đỏ này lại là một cái bánh nhỏ, chỉ đủ cho đàn ông nhét vào kẽ răng, nhất là Lục lão gia, bánh bao hầu hết đều vô bụng của ông nhưng ông vẫn chưa no! Ngẫm nghĩ một chút, Lục Nghiên quyết định nấu thêm nhiều một chút, cũng vô cùng đơn giản với cô thôi mà tất cả mọi người đều được ăn. Nói là làm ngay, cô gọi dì Từ đem bột mì tới, việc nhào bột lần này chính là Lục lão gia xung phong ra trận, gánh chịu việc làm mệt mỏi này, ông sức lớn, khí lực cực đại, nhào bột chắc chắn cũng càng dùng sức hơn.
Bất quá lần nhào bột này, Lục Nghiên chỉ ông nhào kiểu không giống bình thường. Lục lão gia cũng không hiểu tại sao phải làm như vậy, nhưng ngẫm nghĩ thấy Nghiên nhi tay nghề rất tốt, nói như vậy chắc là có đạo lý riêng của cô, Lục lão gia cũng vui vẻ hưởng ứng.
Khối bột nhào hoàn chỉnh, Lục Nghiên bắt đầu kéo mì. Mì sợi của cô cũng không có kỹ xảo cao siêu gì nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng đẹp mắt. Ngắt một viên bột sau đó ve dài thành sợi, càng ngày càng nhỏ dần cuối cùng cô phất một cái liền mơ hồ nhỏ như sợi tơ.
“Này......”
Dì Từ hoàn toàn sửng sốt, bà là người làm ở nhà bếp nên nhìn qua liền biết tay nghề của Lục Nghiên chỉ có thể là thuần thục công phu rất lâu rồi.
Lục Nghiên đi đến bên nồi nước dùng, nồi này từ khi nãy đã nấu canh gà, cực kỳ ngon, bên trên nổi lên một màng váng dầu mỏng, không có thêm bất cứ gia vị gì, chỉ cho gừng tỏi tiêu muối nấu nhừ, hoàn toàn là vị nguyên thủy của gà. Điều này làm Lục Nghiên tương đối hài lòng. Nước dùng đối với một bát mì mà nói là vô cùng quan trọng, mà nấu nước dùng chính là một môn nghệ thuật.
Kiếp trước ở trong cung, bên cạnh hoàng hậu có một bà mụ chuyên nấu canh, tay nghề nấu canh của bà tuyệt đối không thể so sánh, Lục Nghiên uống qua một lần liền hoàn toàn bị chinh phục, dùng năm năm trời để quấn thân bà mới học hỏi được một chút tay nghề.
Lục Nghiên hỏi mọi người có muốn ăn cay hay không, trừ dì Từ, tất cả mọi người đều là không cay không vui. Cô liền làm một chén tương ớt, hương vị hành tỏi xào cực kì thơm lan tỏa ra. Trên tay mỗi người đều cầm sẵn một cái bát canh chừng, Lục Nghiên đem nước lèo nấu cho tốt xong rồi cho mì vào nồi. Vắt mì rất nhỏ, nước trong nồi đang sôi ùng ục vô cùng nóng, cho vắt mì vào một lúc đã có thể vớt ra bát, múc một vá nước dùng cho vào, Lục Nghiên lại cho thêm vài lát trứng luộc đã cắt khoanh, thế giới này lại không có trứng vịt muối, cô chỉ có thể có gì làm nấy.
Một bát mì được bưng ra, ở dưới là vài sợi mì, nước lèo trong suốt, bên trên múc một thìa tương ớt cho vào, hồng hồng trắng trắng thật sự nuốt nước bọt không ngừng, lại còn có hai miếng trứng luộc, đậu phộng rang, hành ngò.....
Một bát mì này chính là vừa ngon vừa bổ vừa phong phú!
Đừng nhìn sợi mì như vậy mà khinh thường dễ nát, khi vào trong miệng, ngươi mới phát hiện được sợi mì tuy nhỏ nhưng dai giòn vô cùng. Gắp một đũa liền trúng miếng thịt băm đã thấm nước dùng gà thập phần đậm đà, theo mì vào trong miệng thật sự chính là mỹ vị.
Tương ớt là do chính tay Lục Nghiên làm ra, những người trong bếp đều thấy. Gia vị qua tay cô đều là những gia vị bình thường nhưng sau đó lại rất có tư vị, cay cay thơm thơm, vừa đủ cay khiến người ta mặt hồng tai đỏ, nhưng cũng vừa đủ cay tạo cảm giác vô cùng sung sướng!
Lục lão gia rất thích ăn cay, múc thêm vào bát hai muỗng tương ớt, Lục Nghiên nhìn thấy liền cảm giác đau miệng, sợ Lục lão gia bị cay hỏng, Lục Nghiên nhìn qua thấy có rau xanh liền đem ra cho chút giấm đường trộn lên, chua chua ngọt ngọt giòn giòn, rất ngon miệng. Gia vị thấm đều hết cô mới ngừng tay kêu bọn Xuân Hạnh đem thức ăn ra phòng ăn. Bánh bao, cháo, còn có mì cùng với rau trộn, tuy rằng đơn sơ nhưng rất đủ dinh dưỡng lại thơm ngon. Rau trộn kia tuy có cả dĩa đầy nhưng mọi người gắp vài đũa đã không còn.
Lục Nghiên: “......”
Cầm bát cháo của mình lên uống, Lục Nghiên đối với thái độ của mọi người không tỏ ra trách cứ mà còn vui mừng. Cô rất thích nhìn người khác ăn món mình làm ra. Là một đầu bếp, người khác hưởng thụ mỹ thực của mình liền cảm thấy vô cùng khoái trá, cũng có cảm giác rất thành tựu.
Mì mềm dai, nước dùng ngon ngọt, còn có hương vị bình thường của trứng luộc lại làm bát mì tổng thể bật lên rất đặc sắc. Lục lão gia giống như được ăn một bát mì ngon nhất trên đời, hoàn toàn bị chinh phục, trong lúc nhất thời, phòng ăn chỉ còn tiếng hút mì rồn rột.
“Cạch!”
Tiếng bát không đập lên bàn, Lục lão gia có chút chống lưng ưỡn bụng hưởng thụ dựa vào ghế tựa. Cả người ăn uống no đủ lộ ra một vẻ lười biếng nói: “Không ăn nổi nữa!”
Lục Xu ăn mì xong nhìn sang chỗ Lục Nghiên nói: “Chị, cháo của ngươi uống ngon lắm sao?”
Nháy mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía cô. Lục Nghiên nói: “Muốn uống cháo, trong nồi còn có, tự mình đi lấy đi.”
Loảng xoảng cạch cạch.
Mới khi nãy còn nói no ăn không nổi mà giờ Lục lão gia lại chạy đến bên nồi cháo, Lục Xu đứng sau lưng ông tức đến giậm chân nói: “Cha không phải cha nói không ăn nổi sao?”
Lục lão gia cầm vá múc cháo nói: “Cháo bất quá chỉ là chút nước mà thôi, bụng cha còn có thể chứa được.”
Lục Xu: “.......”
Mọi người đang ăn không cần hạ nhân hầu hạ, bọn người của dì Từ trở lại phòng bếp, vài người vào một bàn, người hầu nhóm lửa cúi đầu húp chén mì, rồi ngẩng đầu lên phát ra một biểu cảm hạnh phúc nói: “Món này thật sự rất thơm ngon a.”
“Tay nghề đại tiểu thư rất tốt.” Người thái rau cũng mở miệng, nhưng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục vùi mặt ăn. Những món này đều vô cùng đơn giản, nhưng qua tay Lục Nghiên mùi vị quả thực rất tuyệt, ăn hoàn toàn là chụm đầu hưởng thụ, ngon đến khóc. Bát mì của dì Từ không thêm tương ớt, coi như là một chén mì chay nhưng ăn cũng có một tầng hương vị tuyệt hảo.
“.....Tay nghề này so với lão gia tử cũng không kém!” Thậm chí so với lão gia tử còn tốt hơn, hương vị còn mỹ vị hơn rất nhiều. Lão gia tử trong lời dì Từ chính là Lục lão gia tử. Bà không nhin được nghĩ, nếu lão gia tử biết Lục Nghiên có tay nghề tốt như vậy có thể hối hận hay không kĩ thuật nấu bếp của Lục gia chỉ truyền nam không truyền nữ? Ai có thể nghĩ tới Lục Nghiên sẽ có thiên phú trong việc này đến vậy. Nếu ngay từ đầu lão gia tử chuyên tâm chỉ bảo Lục Nghiên, Lục gia bây giờ chắc là càng nâng cao hơn, chứ không phải giống hiện tại không có ai kế thừa dần dần xuống dốc.
Lục Nghiên chỉ uống hai chén cháo, ăn hai cái bánh bao liền nghỉ.
“Ủa, Lục Thực đâu?” Lục Nghiên đột nhiên nhớ tới hỏi.
Lục gia tổng cộng có ba chị em. Lục Nghiên là chị lớn, bên dưới còn có một em trai Lục Thực là Lục Xu là em gái nhỏ nhất. Nghe cô hỏi, người hầu khi nãy đưa bánh bao cho Lục Thực liền nói: “Ta không nhìn thấy nhị thiếu gia, khi nãy đưa qua là Dầu Muối bên cạnh nhị thiếu gia tiếp nhận.”
Bên cạnh Lục Thực có hai nàng hầu, phân biệt gọi là Dầu Muối cùng Tương Dấm (ta cười chắc chết =]]])
Lục Nghiên gật đầu nói: “Đợi một chút, các ngươi đem bữa sáng của nhị thiếu gia đưa đến cho cậu ta đi.”
“Vâng ạ.”
Mà nhị thiếu gia Lục Thực lúc này đang từ cửa sau chuồn êm vào, vẫn mặc nguyên quần áo hôm qua, đích thị là một đêm chưa về, hiện tại mới trở về.
“Nhị thiếu gia, ngài đã về!”
Hai người hầu của Lục Thực nhìn thấy vô cùng kích động. Lục Thực hỏi bọn họ: “Thế nào, lão gia và phu nhân có tìm ta không?”
Dầu Muối nói: “Không có, chỉ có sáng nay đại tiểu thư sai người đem đến một bàn bánh bao, nói là tiểu thư tự làm.”
“Chị ta tự tay làm?”
Lục Thực sửng sốt, vội nỏi: “Vậy nhanh một chút đem bánh bao bưng đến cho ta!”
Tương Dấm nói: “Thiếu gia, hôm nay ngài vẫn muốn ra ngoài sao? Nếu lão gia và phu nhân biết được nhất định đem chúng ta ra đánh chết!”
Lục Thực trợn mắt nhìn cô nói: “Xem lá gan của ngươi kìa, gia ra ngoài chính là để làm đại sự, ngươi sợ cái gì? Chờ thêm hai ngày, ta nhất định sẽ cho ngươi một bất ngờ lớn!”
Dầu Muối cùng Tương Dấm nhìn nhau, vì sao bọn họ có cảm giác bất an a....