Sau khi rơi xuống nước lần trước, thân thể Lục Nghiên yếu đi khá nhiều. Lần này viêm loét bùng nổ ở thành phố H, nàng đợi trong khu Thạch Liên lâu như vậy mà không bị nhiễm bệnh, quả là rất may mắn.
Cố Tứ Gia ôm nàng vào lòng, nhỏ giọng kể lại những chuyện phát sinh gần đây, cuối cùng lẩm bẩm: “Ta rất sợ nàng bị lây bệnh, lại không có ai chăm sóc nàng. Khi đó, một mình nàng ở bên trong, không biết phải làm sao đây.”
Lục Nghiên mím môi cười, nói: “Hiện tại hết thảy đều không sao, chàng không cần lo lắng.”
Nàng lật người, rúc đầu vào ngực hắn, vô thức cọ cọ, cao hứng nói: “Cố Tử An, thân thể chàng thật ấm áp, giống như lò sưởi lớn vậy.”
Cơ thể của nàng khác biệt hoàn toàn, cho dù là lúc nào thì sờ vào cũng đều lạnh như băng. Mùa hè thì không sao nhưng cứ vào mùa đông như hiện tại, thân thể lạnh thì khi đi ngủ phải cho vào chăn vài bình nước nóng.
Cả người Cố Tứ Gia tản ra độ ấm dễ chịu. Lục Nghiên chỉ hận không thể vùi cả người vào lòng hắn, không còn nghĩ tới việc gì nữa.
Cố Tứ Gia nắm tay Lục Nghiên, hai bàn tay nàng lập tức trở nên ấm áp.
“Ngủ sớm đi. Xử lý chuyện ở đây xong chúng ta liền trở về…”
Đắp chăn cho Lục Nghiên xong, Cố Tứ Gia thấp giọng nói.
Lục Nghiên đáp một tiếng, không ý thức cởi bỏ lớp áo ngoài. Đây là một động tác cực kỳ ỷ lại, ngay cả nàng cũng không phát hiện ra. Ngửi mùi hương người bên cạnh, nàng cảm thấy trong lòng tràn đầy bình yên.
Lúc ở trong khu Thạch Liên, ban đêm nàng cũng không được ngủ một cách an ổn. Bây giờ, rốt cuộc nàng cũng có thể buông bỏ phòng bị. Cả đêm Lục Nghiên ngủ rất ngon, ngay cả mơ cũng không có, chỉ thấy cả người ấm áp, hết sức thoải mái.
Sáng hôm sau, Cố Tứ Gia bị cảm giác nóng rực trước ngực khiến bừng tỉnh. Cơ thể hắn vốn khá nóng, hiện tại lại bị rịn ra một thân mồ hôi, da thịt hai người bị mồ hôi làm cho dính lại.
Bật đèn lên, hắn thấy tiểu cô nương trước ngực gương mặt đỏ bừng, mồ hôi tuôn như suối, cả người ướt sũng.
“Cố Tử An…” Lục Nghiên mơ màng mở mắt, đại khái là cảm nhận ngọn đèn chói mắt. Nàng nheo mắt, xoay đầu đi, nhìn vô cùng trẻ con.
Cố Tứ Gia đưa tay lên sờ trán nàng, quả nhiên nóng hừng hực. Hắn xuống giường, ra ngoài sai người đi kêu bác sĩ. Mùa đông lạnh giá vậy mà hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, ngay cả nút áo cũng cài sai.
“Nghiên Nghiên, nàng cảm thấy trong người không thoải mái chỗ nào?” Cố Tứ Gia quay lại giường, lấy chăn đắp kín người Lục Nghiên, thấp giọng hỏi.
Lục Nghiên mở mắt ra, hai tròng mắt đỏ lên, bên trong toàn là nước. Nàng đưa tay xoa đầu nói: “Choáng váng đầu, còn có chút nóng. Ta bị sao vậy?”
Cố Tứ Gia nhận khăn nóng từ tay Xuân Hạnh, lau mồ hôi trên mặt nàng, nhẹ giọng nói: “Nàng bị sốt, ta đã sai Trương phó quan gọi bác sĩ, sẽ trở lại nhanh thôi.”
Lục Nghiên không còn chút sức lực đáp lại, tứ chi như nhũn ra. Nàng ở khu Thạch Liên lâu như vậy lại không bị bệnh, không ngờ vừa về lại chịu không nổi.
Trương phó quan rất nhanh đã mời được bác sĩ tới. Có thể ngụ ở đây thì không giàu cũng quý, lại thấy đám Trương phó quan cầm theo súng ống càng làm vị bác sĩ này sợ hãi, lo lắng đề phòng hơn. Ông đi vào trong mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám nhìn chỗ nào quá lâu, sợ đắc tội bọn họ sẽ bị bắn chết.
“Bác sĩ, làm phiền ngươi…” Cố Tứ Gia đứng tránh sang một bên, nhường chỗ cho bác sĩ kiểm tra cơ thể Lục Nghiên.
Lục Nghiên nằm trên giường, thân thể được đắp kín bởi một lớp mền, chỉ lộ ra gương mặt trắng bạch. Làn da nàng vốn dĩ rất trắng, đôi môi lại bởi vì sốt cao mà ửng đỏ, toát ra vẻ đẹp mê người, chỉ cần lướt mắt nhìn qua đã khiến tim người ta nhảy dựng lên.
Bác sĩ thoáng nhìn qua nàng, lập tức xoay mặt đi nơi khác, ngồi xuống kiểm tra.
“Không có gì. Vị tiểu thư này bởi vì trải qua tâm trạng khẩn trương cao độ trong khoảng thời gian dài, hiện tại bình tĩnh lại nên cơ thể mới thấy mệt mỏi, bắt đầu phát sốt. Ta cho mấy liều thuốc uống vào sẽ hết. Có điều tiểu thư thân mình hư nhược, nên điều dưỡng cẩn thận, nếu không khi lớn tuổi sẽ có nhiểu bệnh tật.” Bác sĩ vừa nói, trên mặt vừa lộ ra biểu cảm do dự. Ông dừng một lát rồi nói: “Vị tiểu thư này lúc trước có rơi xuống nước hay không?”
Xuân Hạnh đứng một bên ra sức gật đầu, nói: “Tiểu thư chúng ta mùa đông năm trước không cẩn thận bị rơi xuống nước. Lúc ấy thiếu chút nữa đã mất mạng, dưỡng bệnh mất mấy ngày.”
Nghe vậy, bác sĩ gật đầu, cau mày nói: “Khó trách. Ta thấy tiểu thư thể lạnh, ngày sau sợ là đối với sinh nở có trở ngại.”
Bác sĩ vừa nói xong, tất cả mọi người trong phòng biểu cảm liền thay đổi. Bọn người Xuân Hạnh không nén được quay sang nhìn Cố Tứ Gia.
Biểu cảm Cố Tứ Gia không hề khác lạ, hỏi: “Vậy sau này còn có thể có con hay không?”
Bác sĩ khẽ vuốt càm, nói: “Không liên quan, không phải bệnh nặng gì. Ta ra đơn thuốc, chậm rãi điều dưỡng, khoảng hai ba năm hẳn cũng sẽ ổn.”
Bọn người Xuân Hạnh: “…” Cái gì mà không phải bệnh nặng?
Tiễn bác sĩ ra về, Cố Tứ Gia nhíu này suy tư một chút, trầm giọng nói: “Những lời ban nãy bác sĩ nói, đừng nói lại cho Nghiên Nghiên nghe.”
Xuân Hạnh và Hòa Hương nhìn nhau, nói: “Vâng… nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị.” Ánh mắt Cố Tứ Gia đảo qua bọn họ, nói: “Không có chuyện gì đáng ngại thì không cần để nàng biết, miễn cho nàng mang thêm phiền não.”
Xuân Hạnh nhìn hắn, bạo gan hỏi: “Tứ Gia, chẳng lẽ ngài không để ý sao?”
Biểu cảm Cố Tứ Gia bình tĩnh, nói: “Ta muốn cưới Lục Nghiên, không phải cưới hài tử. Đây chỉ là việc nhỏ, sao ta phải để ý? Vì vậy đừng để Nghiên Nghiên biết việc này.”
Nghe vậy, Xuân Hạnh và Hòa Hương liền thở ra. Bây giờ, Xuân Hạnh nhìn Cố Tứ Gia cực kì thuận mắt, chân chó nói: “Tứ Gia quả nhiên thâm minh đại nghĩa, cùng với tiểu thư chúng ta đúng là trời sinh một đôi.”
Cố Tứ Gia không nói gì, hắn ngồi vào giường, lau mồ hôi trên tóc Lục Nghiên. Nói thật, có hài tử hay không, hắn không quan tâm. Người hắn muốn duy nhất chỉ là nàng thôi.
*
Tục ngữ nói, bệnh tới như núi lỡ, bệnh đi như kéo tơ.
Căn bệnh này của Lục Nghiên mấy ngày cũng khôbg chuyển biến tốt hơn. Trận tuyết đầu tiên đổ xuống thành phố H. Sau một đêm thức dậy, bên ngoài trắng xóa, trên cây hay mái hiên đều có một tầng tuyết đọng thật dày, lạnh đáng sợ.
Lục Nghiên vừa uống xong thuốc, cả người chui vào trong chăn, khoác một lớp áo choàng phủ kín tới gối.
Cố Tứ Gia đặt chén thuốc sang một bên, đưa tay vuốt ve tóc nàng. Làn tóc như suối, xuyên qua từng ngón tay khiến cho người ta cảm thấy lưu luyến nhu tình.
“... Liễu Ngu và Sử Phương bọn họ đã đi ra biển. Ta kêu họ mang hải sản về. Nghe nói hải sâm và bào ngư ở đây rất rẻ, mua một ít mang về cũng tốt.” Ánh mắt Cố Tứ Gia vô cùng nhu hòa, nhỏ giọng nói với nàng. Lục Nghiên nghe vào tai, thiếu chút nữa đã ngủ gật. Giọng nói Cố Tứ Gia thật sự rất êm ái, làm cho nàng có chút cầm cự không được, trong lòng ngứa ngáy.
“Tiết trời như vậy rất hợp để ăn lẩu. Lò đất nhỏ đốt than củi, bên trên đặt mồi cái nồi. Dùng xương bò nấu nước dùng, bên trong cho chút bơ, tốt nhất là làm vị chua cay. Đúng rồi, lần trước ta đụnh lấy cà chua để nấu súp, mùi vị chắc chắn rất ngon, chua chua ngọt ngọt.”
Nhắc đến việc ăn uống, nháy mắt Lục Nghiên liền hào hứng vô cùng.
“Thân thể nàng còn chưa khỏe, đừng xuống bếp.” Cố Tứ Gia lo lắng nói.
Lục Nghiên đột nhiên trở mình, cảm thấy da đầu như bị giựt ra, tê tê.
Cố Tứ Gia nhìn mấy sợi tóc bị đứt trong tay: “…”
Lục Nghiên đau đến mức nước mắt muốn chảy ra, nàng nói: “Đau muốn chết…”
Cố Tứ Gia kéo nàng lại bên cạnh, thở dài: “Sao nàng lại xoay đầu lại. Thế nào, còn đau không?”
“Không sao…” Nước mắt Lục Nghiên lưng tròng, nhíu mày lại, nhìn vào cảm giác rất xót xa. Cố Tứ Gia thấy liền giật mình.
Hắn lại gần, ngậm lấy môi nàng, nhẹ nhàng hôn mút, lẩm bẩm nói: “Ngoan, không đau…”
Giọng nói của hắn quá dịu dàng, giống như dỗ hài tử. Mặt Lục Nghiên đỏ lên, trốn sau lưng hắn, nói: “Ta không sao.” Nàng cảm thấy nam nhân trước mặt này càng ngày càng thích trêu chọc mình.
Bên ngoài tuyết lại rơi, từng bông hoa tuyết rơi xuống tóc tóc. Lục Nghiên nhìn qua cửa sổ thấy hình ảnh ấy nói: “Hôm nay chúng ta ăn lẩu đi…”
Cố Tứ Gia nói: “Bác sĩ nói nàng cần phải dưỡng bệnh, ăn gì đó thanh đạm thôi.”
Hai mắt Lục Nghiên hơi sáng lên, nói: “Không sao, ta có thể lấy sốt cà chua nấu lẩu, như vậy chắc chắn sẽ thanh đạm. Được rồi, ta không sao thật mà. Chàng nhìn ta xem, không bị sốt, có thể xuống bếp được rồi.”
Cố Tứ Gia nhìn bộ dáng mong chờ của nnàg, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.
Nước dùng lẩu dùng gà mái nấu ra, dầu mỡ được loại bỏ, uống vào thơm mà không ngán, ngon vô cùng. Cà chua xào lên cho vào nước dùng. Đây là lần đầu tiên Lục Nghiên làm món này. Đối với nàng, cà chua là nguyên liệu nấu ăn khá mới mẻ, kiếp trước ở chỗ của nàng không có thứ này.
“Chàng nếm thử xem hương vị thế nào?” Lục Nghiên lấy thìa nếm thử, cảm thấy cũng khoing tệ lắm nên đưa cho Cố Tứ Gia cùng thử.
Nước dùng cà chua, uống vào chua chua ngọt ngọt, rất kích thích vị giác, hương vị vừa lạ vừa ngon.
“Cũng không tệ lắm…” Hắn nói.
Lục Nghiên gật đầu, kêu bọn Xuân Hạnh nhóm bếp lò nhỏ, để lẩu lên.
Khoai tây cắt miếng dày một chút thì khi ăn mới mềm mại ngon miệng. Các loại thịt được cắt thành từng lát. Chỉ tiếc là mùa đông nên rau xanh rất hiếm, chỉ có đọt củ cải, lúc nước lẩu sôi lên thì có thể cho vào nấu.
Mùi nước lẩu cà chua lan tỏa trong không gian, khi lẩu sôi lên ùng ục cũng là lúc chuông cửa kêu vang.
Lại là Mã Khắc nhà bên.