“... Chỉ cần Bảo Bảo khỏe mạnh đã đủ hài lòng.”
Bảo Bảo là cháu nội của Cố Đại nãi nãi, con của Cố Thành bà Diệp tinh, mới được hơn một tháng. Bởi vì Diệp Tinh không danh không phận cho nên ngay cả đầy tháng cũng không được tổ chức, khiến Cố Đại nãi nãi đau lòng không thôi.
“Đáng thương cho Bảo Bảo nhà chúng ta. Nha đầu Lục gia kia chỉ là ngoại nhân, con ta không thích thì không thích thôi, nào có chuyện trâu không uống nước cũng ấn đầu trâu uống? Chỉ vì một ả Lục Nghiên, làm hại cháu ta phải lưu lạc bên ngoài.”
Ban đầu, Cố Đại nãi nãi tràn đầy oán khí đối với Diệp Tinh nhưng bây giờ có đại tôn tử trắng trẻo mập mạp, điểm ngăn cách trong lòng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự yêu thích đối với tôn tử.
“Diệp Tinh khá tốt nha, cũng là du học sinh. So với Lục Nghiên kia tốt hơn nhiều.” Cố Đại nãi nãi lẩm bẩm.
Cố Nhị nãi nãi nhịn không được trợn trắng mắt. Diệp Tinh kia là loại người nào, chỉ là một đứa con gái của tiểu thương, Diệp gia so với Lục gia là một trời một vực, khác biệt rất lớn. Diệp Tinh có thể so sánh bới Lục Nghiên sao? Gà rừng và phượng hoàng khác nhau. Đại tiểu thư Lục gia là thân phận gì, Diệp Tinh căn bản không sánh bằng.
Cho dù Cố Nhị nãi nãi không thích Lục Nghiên lắm cũng không thể phủ nhận vị Lục tiểu thư này chính là thiên chi kiêu nữ. Dáng người, khí độ còn có dung mạo của nàng quả thực có thể bỏ xa người khác mười con phố.
Cố Thành chỉ vì một cục đá mà mất đi miếng ngọc quý, người bên ngoài không biết đã chê cười hắn đến thế nào!
Chính do Lục Nghiên xuất sắc như vậy, bà mới cảm thấy nguy hiểm. Từ khi gả vào cho đến nay, Cố Nhị nãi nãi bà trong mắt Cố phu nhân sợ là không có một chút địa vị gì.
“Đại tẩu nói không đúng rồi. Lục tiểu thư kia so với Diệp Tinh đồ cưới chắc chắn nhiều hơn mấy xe. Xưởng đồ hộp và xưởng gia xông to như vậy không biết trị giá bao nhiêu.” Cố Nhị nãi nãi nhàn nhạt mở miệng.
Nghe vậy, biểu cảm Cố Đại nãi nãi nhất thời cứng đờ.
Cố Nhị nãi nãi nói: “Ta thấy phụ thân và mẫu thân đều thích nàng. Tính tình tiểu thúc ngươi cũng biết rồi đó. Hiện tại người còn chưa vô cửa đã được sủng đến mức như vậy, đến khi gả vào sợ là hận không thể đem tất cả những thứ tốt cung phụng cho vị Tứ nãi nãi này. Đến lúc đó, hai chúng ta phải làm sao? Đại tẩu chưa từng nghĩ đến sao?”
Tính cách Cố Tứ Gia cứng mềm đều không chịu, lạnh lùng vô cùng nhưng lại rất bao che khuyết điểm, ngay cả Nhị tẩu như bà cũng chưa từng chiếm được chỗ tốt nào từ hắn. Đến khi Lục Nghiên gả vào, Cố Nhị nãi nãi nghĩ rằng tẩu tử như bà còn phải nhẹ giọng nói chuyện với Tứ nãi nãi kia.
Ai, thật đau đầu!
Hai chị em đang thảo luận, ngoài cửa có một tiểu nha đầu nói: “Đại nãi nãi, Nhị nãi nãi. Phu nhân gọi họi hai người.”
Nghe vậy, Cố Đại nãi nãi và Cố Nhị nãi nãi quay đầu nhìn nhau. Cố Nhị nãi nãi đứng dậy, lấy khăn che miệng, nói nhỏ: “Không biết mẫu thân gọi chúng ta có việc gì?”
“Đi rồi biết.” Cố Đại nãi nãi trả lời.
Hai người xuống lầu liền thấy Cố phu nhân đang ngồi ở phòng khách, mặc một bộ sườn xám cao cổ màu tím, khí độ ung dung hoa quý giống như một ngọn núi tuyết, cao cao tại thượng, khó mà thân cận.
Cố Nhị nãi nãi đột nhiên hiểu ra vì sao mình không thích Lục tiểu thư kia, bởi vì nàng khiến cho người ta cảm thấy giống với Cố phu nhân, đều cao quý không thể với tới.
“Mẫu thân tìm chúng con có chuyện gì?” Cố Nhị nãi nãi nở nụ cười, gương mặt xinh đẹp hết sức động lòng người.
Cố phu nhân đưa tay gọi hai người lại, nói: “Nha đầu Lục Nghiên sai người đem điểm tâm đến đây. Ta gọi người hầu pha ấm trà, gọi các ngươi đến nếm thử.”
Cố Đại nãi nãi đối với vấn đề này không quá lưu tấm, nói: “Bất quá chỉ là chút điểm tâm, cũng đáng để nha đầu kia phải đưa tới sao? Có thứ tốt gì mẫu thân chưa được thưởng thức qua? Đúng là một tiểu cô nương, kiến thức hạn hẹp.”
Cố phu nhân thản nhiên nói: “Dù gì cũng là tâm ý của Nghiên Nghiên. Còn có, cái gì gọi là nha đầu kia? Đó là vị hôn thê của Tử An, là em dâu tương lai ngươi, hai người các ngươi vai vế như nhau.”
Nghe vậy, biểu cảm Cố Đại nãi nãi cứng đờ.
Trước kia thấy Lục Nghiên, bà đều mang ánh mắt soi mói con dâu. Nào biết phong thủy luân chuyển, chớp mât một cái bối phận của đối phương lại giống như bà, về sau gặp mặt còn phải gọi một tiếng đệ muội. Cố Thành con trai bà, gặp vị hôn thê trước kia của chính mình lại phải kêu một tiếng ‘Tứ thẩm thẩm“.
Ôi trời ơi!
Chỉ mới nghĩ đến chuyện đó thôi mà Cố Đại nãi nãi đã cảm thấy ngập tràn phiền muộn, thật là khó chịu a.
“Tục ngữ nói ‘trưởng tẩu như mẹ”, Lục tiểu thư tiểu tác còn nhỏ, đại tẩu gọi nàng một tiếng nha đầu cũng không có gì quá đáng.” Cố Nhị nãi nãi tủm tỉm mở miệng. “Tay nghề của Lục tiểu thư không cần phải bàn cãi. Hai ngày trước ta có đi ngang phố Chu Tước, thấy việc làm ăn của Thực Mãn Lâu rất thịnh vượng, người xếp hàng bên ngoài đông vô cùng.”
Cố phu nhân gật đầu, nói: “Đứa bé kia rất có bản lĩnh.”
“Phu nhân…” Nha hoàn đem điểm tâm của Lục Nghiên ra, bày trên bàn đầy những chiếc đĩa đựng bánh ngọt xanh biếc, vừa nhìn qua liền khiến người ta nghĩ tới những vườn trà xanh ngút ngàn, nhẹ nhàng khoan khoái.
Cố Nhị nãi nãi liếc mắt nhìn, nói: “Điểm tâm này thật tinh xảo, chắc là do người nước ngoài làm ra đi.”
Điểm tâm được cắt thành những khối hình tam giác, ăn vào thơm ngọt mà không hề ngán, mềm mịn tan trong miệng. Sau khi nuốt xuống, lưỡi còn đọng lại chút đắng chát nhẹ, tiếp theo là hậu ngọt kéo dài.
Thật sự có thể khiến khẩu vị người ta nhanh chóng thay đổi!
Ăn hết điểm tâm rồi, mọi ngóc ngách trong miệng vẫn còn lưu lại hương trà xanh thơm mát.
Cố phu nhân uống một ngụm nước trà, nói: “Đứa nhỏ này tay nghề thật xuất sắc, khó trách việc làm ăn ở Thực Mãn Lâu lại náo nhiệt như vậy.” Ngay cả bà cũng có thể nghe thấy nghị luận bên ngoài.
Điểm tâm ngon như vậy, một khi đã thưởng thức qua chỉ có thể khen ngợi mà thôi. Tư vị đúng là kỳ diệu kinh khủng.
Quá ngon rồi!
Mùi hương trà cũng giống như những loại trà khác nhưng điểm tâm xanh hơn mấy phần, ăn thực ngon miệng mà không gây ngán.
Cố Nhị nãi nãi cũng là người thích ăn điểm tâm ngọt. Bánh kem của người Tây làm rất ngon nhưng ăn vào lại quá ngán. Ngược lại, điểm tâm Lục gia đưa tới ngon vô cùng, rắc bột trà lên vị hơi đắng chát nhẹ nhưng kèm theo lại có hậu ngọt ngào, có thể nói là tuyệt xứng.
“Lúc trước ta đã từng nếm thử điểm tâm do đầu bếp nước ngoài làm, nhưng cái này ngon hơn nhiều. Rõ ràng được phủ một lớp kem ở trên nhưng không hề chán ngấy tí nào.” Cố Nhị nãi nãi mở miệng. Nhà mẹ đẻ của bà có nhiều tiền, bà đã nếm qua không ít mỹ thực, lần ăn bánh kem trước làm cho bà nhớ mãi không quên, bởi vì quá ngon.
Tay nghề tuyệt vời, điểm tâm tuyệt hảo!
Vậy mà bây giờ, thưởng thức món bánh ngọt có vị trà của Lục Nghiên, lại được cảm nhận tư vị nhớ mãi không quên kia, bà thật sự cảm thấy Lục tiểu thư này đúng là có bản lĩnh.
“A, cái này có hai tầng? Tầng này là sô-cô-la?” Cố Nhị nãi nãi nếm thử một loại điểm tâm khác. Giữa hai tầng bánh là một lớp sô-cô-la, cho vào miệng cảm thây vừa ngọt vừa thơm, hương vị cũng rất ngon.
Tay nghề như thế, Thực Mãn Lâu không phát triển mới là lạ!
Trong lòng Cố Đại nãi nãi lại có chút phức tạp. Bà không thích Lục Nghiên nhưng cũng không đến mức phủ nhận tay nghề của cô nương này thật sự rất tốt.
“Mẫu thân…” Thấy Cố phu nhân tâm tình vui vẻ, Cố Đại nãi nãi mới do dự lên tiếng.
“Ngài xem, Diệp Tinh với Cố Thành có phải nên tính toán coi ngày cưới Diệp Tinh vào nhà hay không? Dù gì, hai đứa chúng nó đến hài tử cũng đã có. Người lớn thì không cần nhắc đến, nhưng không thể để đứa nhỏ không có danh tính đi theo Diệp Tinh. Truyền đi, mặt mũi Cố gia cũng không dễ nhìn a.”
Nghr vậy, Cố Nhị nãi nãi nhướng mày, cắn thìa giật mình. Vị đại tẩu này của bà đúng là càng ngày càng thông minh.
Thần sắc Cố thái thái thập phần lãnh đạm, nói: “Chuyện của họn họ đúng là không thể mặc kệ.” Nói như thế nào, con cháu của Cố gia không thể cứ lưu lạc bên ngoài như vậy.
“Ngày mai ngươi phái người đưa hai mẹ con bọn họ vào phủ đi. Những chuyện khác, chờ hôn sự của Tử An và Nghiên Nghiên xong xuôi rồi nói sau…” Cố phu nhân nói.
Hai mắt Cố Đại nãi nãi sáng lên. Mặc kệ có thành hay không, ít nhất hiện tại Cố phu nhân đã nói ra, đó chính là có hi vọng.
“Thật ra nha đầu Diệp Tinh kia cũng rất tốt, hiếu thuận hiểu chuyện, lại thật lòng yêu A Thành.” Cố Đại nãi nãi nói lời hay cho Diệp Tinh, sau đó nói qua tôn tử bảo bối của mình, ánh mắt híp lại: “Tiểu bảo bối được nàng nuôi dưỡng rất khá. Ngài không biết đâu, tiểu bảo bối cực kỳ giống A Thành…”
*
Hôn trước Cố phu nhân vừa nói, hôn sau Cố Đại nãi nãi đã đến đón Diệp Tinh. Vừa vào phòng, bà liền ôm lấy tôn tử mập mạp của mình trong ngực, miệng liên tục gọi bảo bối.
“Nãi nãi của ngươi đã gần nguôi giận, các ngươi theo ta hồi phủ trước đi.” Cố Đại nãi nãi chơi đùa vớ đứa bé trong ngực, đầu cũng không ngẩng lên nói.
Diệp Tinh có chút do dự, nói: “Không biết nãi nãi có nhắc đến hôn sự của ta và A Thành hay không?”
Cố Đại nãi nãi nói: “Chuyện đó không vội. Diệp Tinh, ngươi đừng lo lắng, ngươi đã sinh cho Cố gia chúng ta đứa cháu mập mạp, nhìn vào hài tử, nãi nãi của ngươi sẽ chấp nhận sớm thôi. Các ngươi trước tiên theo ta về phủ, việc khác sau này hẵng nói.”
Diệp Tinh có chút chần chừ, hoảng hốt, nhất thời không cam tâm. Không danh không phận, không được kiệu tám người nâng, vào đến Cố phủ, ai xem nàng ra gì?
Cố Đại nãi nãi thấy biểu cảm của nàng, nhíu mày bất mãn nói: “Như thế nào, ngươi còn chưa bằng lòng sao? Ngươi không muốn vào phủ thì thôi, nhưng tiểu bảo bối nhà ta nhất định phải quay về Cố gia, ngươi liệu mà làm. Cơ hội không đến mãi, nếu nãi nãi ngươi hối hận, không biết phải đến khi nào ngươi mới có thể bước vào cửa Cố gia chúng ta.”
Nghe vậy, Diệp Tinh liền đưa ra quyết định.
Mặc kệ sau này thế nào, hiện tại cứ vào Cố phủ rồi nói. Có tiểu bảo bối ở đây, ít nhất nhìn vào bảo bối, thái độ người Cố gia sớm muộn cũng mềm mỏng hơn.
“Lần này cũng may tâm tình nãi nãi ngươi tốt. Ngươi không biết đâu, nha đầu Lục gia kia vừa mang điểm tâm đến đã khiến nãi nãi ngươi vui mừng không thôi.” Cố Đại nãi nãi thuận miệng nhắc tới.
So sánh như vậy, trong lòng Diệp Tinh có chút có chút chua xót, tâm tình trở nên phức tạp.
“Mẫu thân, ta nhớ không lầm, năm trước Lục Nghiên từng rơi xuống nước?” Diệp Tinh đột nhiên mở miệng.
Cố Đại nãi nãi gật đầu: “Đúng là có chuyện như vậy. Lúc ấy thiếu chút nữa đã không thể cứu chữa được, gia gia ngươi còn sai người tặng một cây nhân sâm ngàn năm cho Lục gia.”
Ánh mắt Diệp Tinh lóe lên, nói: “Khi ta đi sinh tiểu bảo bảo, ở Bảo Xuân Đường có nghe một chuyện, liên quan đến Lục tiểu thư này…”