Mỹ Thực Tại Dân Quốc

Chương 109: Chương 109: Phiên ngoại thứ hai




Đêm khuya Cố Tứ Gia chạy đến Lục gia, gọi Lục Nghiên nấu cơm cho hắn không biết làm cách nào truyền đến tai Cố Thái thái.

“Đúng là nghèo khổ lên sung sướng thì dễ, sung sướng xuống nghèo khổ khó mà.”

Cố Thái thái lôi kéo tay Lục Nghiên, nói với nàng: “Ngươi không cần quá nhân nhượng Tử An, làm vậy hắn sẽ sinh hư. Trước kia hắn rất kén chọn nhưng bánh bao trắng cũng phải ăn, từ ngày ở lâu với ngươi, ngay cả bánh bao trắng cũng không ăn vô.”

Lục Nghiên: “....” Nàng thấy Cố Tứ Gia có chút đáng thương.

Lục Nghiên đặt nặng vấn đề ăn uống, những thứ này đều do mình tự tay làm, tay nghề của nàng người khác không thể theo kịp, khó trách Cố Tứ Gia ăn đồ của nàng xong khó có thể nuốt được đồ của người khác.

Đầu xuân, hoa đào nở rộ khắp nơi, cỏ khô nơi góc tường cũng từ từ lộ ra những chồi non xanh mơn mởn, chớp mắt một cái đã xanh um một góc tường. Dây bìm bìm bên cạnh cũng vươn mầm tròn tròn béo múc. Lục Nghiên nhìn thấy liền lấy cây gỗ chống nó lên. Rất nhanh, dây bìm bìm bò quanh cây gỗ, nở ra từng đóa hoa hồng hồng tím tím, nhìn đẹp vô cùng.

Hôn lễ của Lục Nghiên và Cố Tứ Gia cử hành vào mùa xuân này.

Năm trước, Lục phu nhân đã chuẩn bị đầy đủ vì ngày hôm đó, những thứ cần thiết đều đã chuẩn bị xong. Lục Thực mang đồ cưới của Lục Nghiên từ Lục Thủy Thành đến.

Đồ cưới của nàng rất nhiều, đầy cả ba thùng xe. Lúc lấy xuống từ trên xe lửa quả thực oanh động cả thành. Mấy thứ đó hiện đang đặt ở trong phòng khách, chờ khi Lục Nghiên xuất giá liền theo nàng về Cố gia.

Trời còn chưa sáng, bên Lục gia đã có động tĩnh.

Lục Nghiên rửa mặt sạch sẽ, ngồi trước bàn trang điểm chờ lão nhân chúc phúc cho nàng mở mắt ra, rồi mới bắt đầu chải đầu trang điểm. Chuyện này tốn rất nhiều thời gian.

Tóc Lục Nghiên luôn được bảo dưỡng cẩn thận, sợi tóc mềm mịn đen như ô mộc. Sau khi chải thì làn tóc như mấy, làm nổi bật mi mày của nàng. Da nàng trắng nõn giống như hoa đào ngày tết, kiều diễm mê người.

“Thật là đẹp!” Lục phu nhân đứng một bên, trong mắt ngấn lệ.

Khuê nữ bà nuôi hai mươi năm trời giờ sắp xuất giá, thành người của nhà người ta. Người làm mẹ như bà sao có thể không đau lòng?

Lục Nghiên ngẩng đầu nhìn bà, kêu một tiếng: “Mẫu thân...” Rồi không biết phải nói gì tiếp theo.

Lục phu nhân bước tới, sờ đầu nàng, nói: “Ta còn nhớ khi mới sinh con, chỉ mới đây thôi mà nháy mắt con đã lớn đến như vậy, cũng phải gả cho người ta. Trong lòng ta thật có chút khó chịu. Đến Cố gia, con nhỡ phải hiếu thuận cha mẹ chồng, chăm sóc chồng...”

Nói đến đây, bà dừng lại một chút mới nói: “Những thứ ta nói lúc nãy đều không quan trọng. Quan trọng nhất phải không nên để mình chịu ủy khuất.”

Lục Nghiên gật đầu, ôm lấy eo Lục phu nhân.

Tuy nàng không phải Lục Nghiên chân chính nhưng thật sự đã xem người Lục gia trở thành người thân của mình. Lục phu nhân là người cho nàng biết thế nào là mẹ. Trong lòng Lục Nghiên cũng có chút luyến tiếc.

Những lời nên nói đều đã nói tối qua, bên ngoài người Cố gia cũng đã đến. Lục phu nhân hít sâu một hơi, nói: “Được rồi, con đi đi!”

Mọi chuyện kết thúc thì trời đã tối. Trong phòng tuy có đèn nhưng vẫn thắp một cặp nến long phụng. Sáp nến lăn xuống, lưu lại dấu vết sặc sỡ trên thân, thỉnh thoảng phát ra tiếng tách tách.

Xuân Hạnh và Hòa Hương ở cùng chỗ với Lục Nghiên. Đến khi ngoài cửa có động tĩnh, hai người mới nhìn nhau rồi đứng dậy.

“Cô gia!”

Lục Nghiên nghe hai người bọn họ gọi, đôi giày tối đen như mặt dừng trước mắt nàng. Lưng Lục Nghiên không tự chủ ưỡn thẳng, trong lòng có chút khẩn trương.

“Các ngươi lui xuống đi.” Cố Tứ Gia phân phó.

Xuân Hạnh và Hòa Hương đáp một tiếng, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, khong quên đóng cửa lại cho họ.

Bốn bề im lặng, Cố Tứ Gia nhìn tiểu cô nương ngồi trên giường, đôi mắt mềm nhũn.

Hắn liếc về cây gậy như ý để một bên, cầm lấy gỡ khăn voan của Lục Nghiên xuống. Nháy mắt, trước mắt hắn như sáng lên, giống như sinh ra ảo giác.

Cô nương trước mặt hắn môi hồng răng trắng, làn da mềm mại nõn nà. Bình thường nàng đã vô cùng xinh đẹp, bây giờ càng kiều diễm mê người. Dưới ánh đèn, giống như phát ra một vầng sáng, thêm vài phần quyến rũ phong tình.

Cổ họng hắn có chút không nói ra lời. Cố Tứ Gia ho nhẹ, gỡ mũ phượng của nàng xuống cầm trong tay mới biết thứ này thật là nặng. Lại nhìn tiểu cô nương kia, vầng trán trắng nõn đột nhiên xuất hiện vết tích màu hồng nhạt.

“Đau không?” Cố Tứ Gia khom lưng chạm vào dấu vết trên trán nàng, nhịn không được đau lòng xoa xoa: “Nếu biết thứ này nặng như vậy ta sẽ không cho nàng đội.”

Mũ phượng kia làm từ những nguyên liệu thật. Trân châu bên trên đều lớn chừng ngón cái, sắc màu tinh xảo, giá trị xa xỉ, đương nhiên không hề nhẹ.

Lục Nghiên giật giật cổ, nói: “Dù sao cũng chỉ mang một ngày, cố một chút là xong, thứ này rất quan trọng. Chàng kêu bọn Xuân Hạnh các nàng chuản bị nước cho ta rửa mặt.”

Ngồi trước bàn trang điểm, Lục Nghiên đưa tay gỡ tóc ra.

Cố Tứ Gia đi tới, đứng sau lưng nàng nhìn một lúc, sau đó lấy cây lược gỗ trên bàn chải cho nàng, ôn nhu nói: “Hai ngày nay ta có một ít kim cương, nghe người ta nói cô nương các nàng đều thích thứ này, ta sai người làm cho nàng một cái vòng tay, để dưới đáy hộp trang điểm của nàng.”

Nghe vậy, Lục Nghiên đưa tay tìm phía dưới hộp trang điểm, quả nhiên thấy một cái vòng tay bằng bạc, bên trên khảm một viên kim cương vết cắt hoàn mỹ, dưới ngọn đèn nhìn chớp động xinh đẹp.

“Tay nàng rất đẹp, đeo cái này khẳng định rất đẹp.” Cố Tứ Gia nói, cầm lấy vòng tay, hạ thấp người đeo vào tay cho Lục Nghiên.

Cổ tay trắng nõn đeo một viên kim cương lên càng làm ngón tay Lục Nghiên thon dài trắng đẹp hơn. Cố Tứ Gia nhìn vài lần, âm thầm gật đầu.

Quả nhiên là rất đẹp!

“Tiểu thư, có nước rồi...” Xuân Hạnh và Hòa Hương đẩy cửa vào đã thấy hai người ngồi trước bàn trang điểm. Hai tiểu nha đầu nhìn thoáng qua, không dám nhìn lâu, đặt nước xuống rồi ra ngoài cười khúc khích.

Lục Nghiên tùy tay chọn một cây trâm vấn tóc lên, cúi đầu rửa mặt xong lấy khăn lau khô. Khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ thoạt nhìn hết sức đẹp.

Cố Tứ Gia híp mắt, ánh mắt lưu luyến bên má nàng, lại dừng trên môi nàng.

Đôi môi nàng đỏ mọng mê người, da dẻ hồng hào, thoạt nhìn so với hai má đánh phấn lên còn đẹp hơn một ít.

Vừa xoay người, nàng đã bị người ta đặt lên trên cửa, suýt nữa đụng phải chậu cây. Lục Nghiên kêu một tiếng, chưa kịp nói gì đã bị người ta chộp lấy cổ tay, môi cũng bị ngăn lại.

Cố Tứ Gia trước giờ hôn người bá đạo kịch liệt nhưng lúc này so với bình thường còn nhiệt tình hơn một chút, khiến người ta mềm nhũn chân, mặt đỏ tim đập dồn dập, tràn đầy tình ý.

Thân thể Lục Nghiên từ từ mềm đi, nếu không phải có Cố Tứ Gia om nàng sợ đã trượt chân ngã xuống đất.

Hai má đỏ lên, Cố Tứ Gia híp mắt đánh giá vẻ đẹp trước mắt. Hôn môi xong, Lục Nghiên thay một bộ quần áo nhẹ nhàng. Cố Tứ Gia cắn nhẹ lên gáy nàng, trực tiếp cởi bỏ quần áo.

Thanh ti đung đưa, làn tóc mềm mại trơn mượt, trâm gài rơi trên mặt đấy. Ngọn nến long phượng cháy cả đêm đến khi chân trời xuất hiện tia sáng mới từ từ tắt, lưu lại hai tia khói giữa không trung.

Đêm qua Lục Nghiên không ngủ được ngon, thân thể bủn rủn làm cho lông mày nàng đang ngủ cũng phải nhăn lại. May mắn có người xoa eo cho nàng không thì nàng sợ rằng mình không thể dậy nổi.

Buổi sáng phải dâng trà cho hai vị trưởng bối Cố gia, Lục Nghiên thấy đôi mắt có quầng thâm liền kêu Xuân Hạnh luộc trứng gà để lăn lên mắt, tranh thủ làm cho khí sắc của mình tốt hơn.

Lúc Lục Nghiên trang điểm, Cố Tứ Gia ở một bên nhìn ngắm, hứng trí bừng bừng liền muốn động thủ, cuối cùng bị Lục Nghiên trừng mắt mới không cam tâm thở dài.

Hai người sau khi rửa mặt liền đi ra. Người Cố gia đã chờ từ sớm. Lục Nghiên nhìn thấy người chưa từng gặp mặt Lục Đại gia. Hắn là người dạy học, hiệu trưởng trường đại học ở Lục Thủy Thành, bình thường đều ăn ở trong trường. Hắn đeo một cặp mắt kính, bộ dáng thập phần nhã nhặn ôn hòa.

Cố Tứ Gia đã nói trước với nàng, Cố Đại gia và Cố Đại nãi nãi không hòa hợp, đã ở riêng từ lâu.

Bên trong nhìn qua, Lục Nghiên chỉ không thấy Diệp Tinh, làm nàng rất kinh ngạc. Sau này mới biết do Diệp Tinh đã sớm ra khỏi Cố gia, hài tử thì được lưu lại. Đến khi gặp lại, Diệp Tinh đã trở thành phóng viên của tạp chí nổi tiếng nước ngoài, sự nghiệp thành công, còn gả cho một người nước F, gia đình coi như viên mãn.

Đương nhiên, đây đều là sau này.

Sau khi Lục Nghiên thành thân với Cố Tứ Gia, những người khác của Cố gia đều trở về tỉnh S, chỉ có hai người họ ở lại thủ đô. Bình thường, sự vụ của Cố Tứ Gia rất bận rộn, cả người giống như xoắn ốc vậy. Bây giờ nước Z có nhiều chuyện cần phải xử lý. Có đôi khi bận đến mức ngủ lại trong phòng làm việc.

Lục Nghiên đợi ở nhà, không có việc gì làm liền mở thêm hai quán ăn, còn ở trung tâm thủ đô mở một nhà hàng điểm tâm, vẫn tên là Thực Mãn Lâu. Có điều đầu bếp không phải nàng mà là tiểu Tài.

Hiện tại nước Z đang bắt đầu phát triển, thứ thiếu thốn nhất chính là tiền, bọn người nước T bên kia lại không cung cấp (nghĩa là nước chư hầu phải cống nạp tiền đền bù mà ko chịu đền á). Cuối cùng, Phùng Chinh Viễn phải dẫn quân trùng trùng điệp điệp tiến qua. Suýt nữa biến nước T thành một tỉnh của nước Z, đối phương mới không tình nguyện đem tiền bồi thường ra.

Thấy thế, Phùng Chinh Viễn bĩu môi nói: “Sớm đưa ra có phải tốt hơn không? Lãng phí thời gian của ta!”

Bọn Lý Chí có đột phá to lớn trong nghiên cứu, chọn cách chế tác của Thư Đông Ly mà sản xuất nên giảm thiểu rất nhiều phí tổn. Lúc này, lực lượng quân sự nước Z trên toàn thế giới coi như là đứng nhất nhì.

Ngắn ngủi vài năm, nước Z thay đổi hoàn toàn, những biến hóa đó bằng mắt thường cũng có thể thấy được.

Mã Khắc và Kim xuống máy bay, nhìn không khí Z Quốc náo nhiệt, nhịn không được tặc lưỡi.

“Người nước Z đúng là lợi hại...”

Năm năm trước, vô luận là cái gì thì nước Z vẫn còn lạc hậu rất nhiều so với những quốc gia khác. Vậy mà chỉ trong vòng năm năm, bọn họ đã đuổi kịp. Tốc độ này đúng là khiến người ta thấy sợ.

Hai người đến Cố gia. Đang là đầu mùa thu nên nho trong viện đều đã chín, vỏ nó xanh biếc lung linh dưới ánh mặt trời, trong không khí cũng tràn ngập hương thơm.

Lục Nghiên đứng trên ghế, cầm kéo cắt từng chùm nho xuống. Giống nho này đặc biệt ngọt, là sản phẩm mới được nghiên cứu của sở nông nghiệp, da mỏng nhiều nước, ăn rất ngon. Một ngày Lục Nghiên có thể ăn hết mấy chùm.

Thấy Mã Khắc và Kim đến, nàng nắm tay Xuân Hạnh bước xuống, nói: “Hai người sao đến mà không gọi trước để ta đi đón các ngươi.”

Mã Khắc uống một chén nước, nói: “Đâu phải không biết đường, chúng ta có thể tự đến được.”

Ở nước Z đã lâu, ngay cả khẩu âm và cách nói chuyện của hai người bọn họ cũng đã sớm giống người nơi này.

Hai người tới để bàn chuyện làm ăn với Lục Nghiên. Chỉ trong vòng năm năm này, việc làm ăn của nàng trải rộng đại giang nam bắc. Thực phẩm do Thực Mãn Lâu sản xuất được bán rất cao giá ở nước ngoài, chỉ có những người tầng lớp cao mới có thể ăn.

Làm chủ nhân của Thực Mãn lâu, Lục Nghiên trở thành tài phiệt lớn, Mã Khắc và Kim kiếm lời nhiều đến miệng cười không khép lại được, thái độ đối với Lục Nghiên càng nhiệt tình hơn.

Người này là núi vàng núi bạc của bọn họ nha!

Ba người bàn chuyện công việc xong, Lục Nghiên nhìn thời gian, nói: “Đã năm giờ rồi. Hai người ở lại ăn cơm đi, ta xuống bếp nấu.”

Mã Khắc và Kim không hẹn cùng gật đầu.

Nhà bếp đã nhóm lửa sẵn. Trong thùng có cá mới mua lúc sáng. Lục Nghiên ban đầu muốn làm cá nhưng đến khi ngửi thấy mùi, trong bụng lại trào lên một phen ghê tởm, quay đầu phun ra.

Nàng ói đến gương mặt tái xanh, không có gì chỉ toàn là nước chua, cực kỳ khó chịu.

“Tiểu thư, ngài sao vậy?”

Xuân Hạnh và Hòa Hương lo lắng, đỡ nàng vào phòng trong nằm, gọi người làm đi mời bác sĩ.

Uống một ngụm nước cho nhuận giọng, Lục Nghiên mệt mỏi nằm trên giường, nói: “Không biết bị gì, đột nhiên cảm thấy ghê tởm.”

Cố Tứ Gia đi vào cùng bác sĩ. Năm năm này, Lục Nghiên được chăm sóc rất kỹ. Cố Tứ Gia sợ nàng bị lạnh mà cố chấp dưỡng cho béo lên. Giờ đây mới dưỡng cho nàng khỏe mạnh một chút lại nghe Lục Nghiên ói mửa, trong lòng sao có thể không nóng nẩy?

“Ta không sao, chỉ thấy hơi ghê tởm.” Lục Nghiên không muốn khiến Cố Tứ Gia lo lắng.

Cố Tứ Gia vỗ vỗ tay nàng, ngẩng đầu nhìn thấy bác sĩ, lại thấy mặt ông biểu cảm vô cùng vui mừng.

“Chúc mừng Cố tiên sinh và Cố phu nhân. Cố phu nhân đã có thai.”

Cố Tứ Gia: “...”

“Bác sĩ, ngươi kiểm tra kỹ lại một chút. Ta thấy có lẽ ngươi đã chẩn đoán sai.”

Bác sĩ: “.....”

Tìm bốn năm bác sĩ kiểm tra, rốt cuộc đều nhận được cùng một kết quả. Lúc này, Cố Tứ Gia vẻ mặt mơ hồ không tin nổi.

Lục Nghiên thật sự mang thai!

“Làm sao có thể...”

Mặt Lục Nghiên vô cùng vui vẻ, chỉ là biểu cảm Cố Tứ Gia có chút kỳ quái, hỏi: “Sao vậy? Tử An, chàng mất hứng?”

Khó có thể thụ thai, Lục Nghiên không biết, cho tới nay mọi người đều đang giấu nàng, cho nên hiện tại nàng mới thấy biểu cảm Cố Tứ Gia kỳ quái.

Hắn vui mừng nhưng trong lòng cũng hỗn loạn cảm xúc khác.

“Vui, đương nhiên ta rất vui!”

Cố Tứ Gia lấy lại tinh thần, nhìn Lục Nghiên sau đó ôm chầm lấy nàng, lẩm bẩm nói: “Ta rất vui, rất cao hứng. Cảm ơn nàng, Nghiên Nghiên...”

Lục Nghiên mỉm cười, ôm lấy hắn, thấp giọng nói: “Ta cũng rất cao hứng.”

Giữ bọn họ trước kia chỉ có hai người, giờ đây lại có thêm một người nữa, đương nhiên đáng mừng!

Tác giả có lời muốn nói: Văn này đến đây kết thúc!

----------oOo----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.