Mỹ Thực Vỉa Hè Ở Nhân Gian

Chương 10: Chương 10: Bánh bao nhân măng thịt




-------Edit by gum--------

Đường Kỳ Phong gần đây đang phụ trách điều tra một vụ án giết người lớn ——

Trong một huyện của Tùy thành, có một gia đình năm người bị giết chết, hung thủ ra tay cực kì tàn nhẫn. Tình tiết vụ án này rất quan trọng, sự phẫn nộ của dân chúng sôi trào, sở công an tỉnh cố ý phái người tới Tùy thành điều tra, thành lập tổ chuyên án, cưỡng chế ra lệnh nhất định phải phá án trong thời gian ngắn nhất.

Đường Kỳ Phong dẫn theo đội cảnh sát hình sự làm việc liên tục không nghỉ hơn một tháng trời, rốt cuộc thì tới hôm nay mới bắt được hung thủ, đem người vây bắt lại mang về thẩm vấn lấy lời khai. Một lần bận là bận từ nửa đêm tới rạng sáng, mới có thể từ cục công an trở về nhà.

Mấy năm trước Đường Kỳ Phong đã mua nhà ở Tùy thành, nhưng phần lớn thời gian hắn vẫn thích ở trong ngôi nhà cũ ngụ tại hẻm Thanh Dương, không đơn giản chỉ vì có kỉ niệm với hắn, đặc biệt nơi này cực gần với cục công an nơi anh làm việc, chỉ cần đi hai mươi phút là tới, quá thuận tiện.

Không tưởng tượng được hôm nay về nhà lại nhìn thấy ba tên lưu manh cầm dao có ý đồ bất chính với một cô gái, không cần nghĩ ngợi, hắn liền đấm cho tên lưu manh một cú ngã xuống đất.

“ Mả mẹ nó!”

Hai tên khác xông tới, chỉ là sức lực chênh lệch lớn, không tới mấy phút đã bị đánh bầm dập nằm rạp trên mặt đất.

Đường Kỳ Phong đem tay hạ xuống bên người, một tay theo thói quen với lấy còng tay ở thắt lưng, không có! Lúc này mới nhớ ra, bây giờ đã tan việc, súng ống và còng tay đã sớm trả lại cho đơn vị khi bắt được tội phạm. Thừa dịp hắn ngây người, tên tóc vàng bị đè dưới thân nhân cơ hội tránh thoát. Bình thường ba tên này cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng nhau lăn lộn ra vào, cũng bồi dưỡng được mấy phần ăn ý. Hai tên lưu manh nhìn thấy tóc vàng trốn được, lập tức cũng bật dậy, ba người chạy thục mạng lao thẳng ra ngoài.

Trong lòng Đường Kỳ Phong chửi thầm một tiếng, mặt không biến sắc nhìn ba tên lưu manh biến mất trong màn đêm. Vẫn là khoảng thời gian này quá mệt mỏi, thế mà bị người nhẹ nhàng chạy thoát như vậy, nếu bị đám sói dưới tay biết được sẽ bị cười cho thối mặt. Nhìn thoáng qua cô gái yếu đuối bên cạnh(?), hắn ngừng lại bước chân.

“ Cô không sao chứ?”

Mấy tên cấp dưới của anh ta thường xuyên nói, cái mặt than của đội trưởng có thể dọa khóc một cô gái nhỏ, cũng không phải nói Đường Kỳ Phong hắn xấu, mà là nói mặt hắn lạnh lùng, toàn thân tỏa ra khí tức người sống chớ lại gần, nhất là thời điểm nhíu lông mày, bọn họ nhìn tới cũng nơm nớp lo sợ. Cho nên lúc hỏi ra câu này, hắn cố ý hạ thấp giọng điệu, tránh hù dọa đến cô gái nhỏ.

Cô gái nhỏ Diệp Yêu đương nhiên không bị hù dọa, cô ngẩng đầu, sát khí trong mắt đã tản đi, đôi mắt trong suốt trở lại, cười nhẹ nhàng.

“ Tôi không sao, cảm ơn anh!”

Mặc dù Diệp Yêu dư sức đối phó với mấy tiểu lưu manh nhãi nhép này, nhưng có người muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, cô vẫn rất hứng thú. Cô đánh giá người nam nhân trước mắt, thân hình cao lớn thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng, ra tay nhanh nhẹ gọn gàng, có thể thấy thân thủ không tệ.

“ Không có việc gì là tốt rồi”, Đường Kỳ Phong nhìn thấy mặt mũi của Diệp Yêu, trong mắt lóe lên tia kinh diễm, hắn nhíu mày nhìn ngõ nhỏ yên tĩnh một cái, mở miệng nói:“ Cô về nhà sao? Tôi đưa cô về. Yên tâm, tôi không phải người xấu.”

( tớ mà gặp ai nói không phải người xấu thì đều nghĩ ngược lại hết á

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.