CHƯƠNG 14
“Ê, cậu em gì ơi, cậu nhìn xem chim ở đây của tôi này, thanh âm to rõ, màu lông bóng đẹp. Vừa nhìn biết ngay là chim tốt, nếu không, đến đây nhìn xem?”
Ở chợ tranh, hoa và chim, ông của cửa hàng sủng vật thấy Mạc Từ mang theo một cái ***g chim trống, mọi nơi dò xét, một bộ dáng giống như là muốn mua chim, lại nhìn thấy quần áo đẹp đẽ quý giá, là sợi tổng hợp thủ công, vừa nhìn là biết khách hàng muốn mua chim nên lập tức lên tiếng giữ lại.
Mạc Từ cười lắc đầu, bản thân chỉ là muốn đến xem. Ông chủ đang mời khách cũng không vì Mạc Từ nhìn đã đi mà bỏ xuống khuôn mặt tươi cười, nhiệt tình mời Mạc Từ đến xem, đem Mạc Từ mời vào trong tiệm.
Cửa hàng thú cưng này tuy rằng không lớn, nhưng giống loài thú cưng cũng rất nhiều ngoài họa mi, vẹt thường, vẹt nhiệt đới, chim tương tư, chim sáo đá cùng chim cảnh khác ra, kèm theo đó còn có thể mua cá vàng, cá nhiệt nhiệt đới cùng cá cảnh khác và rùa, tôm, cua. Các tiếng kêu của chim hấp dẫn bước chân của Mạc Từ.
Mạc Từ nhìn thấy các chú chim tràn đầy linh tính ở trong ***g trên nhánh cây vắt ngang bay nhảy, trong miệng kêu to, đuôi lông mày cũng bị nhiễm phải sự vui vẻ.
“Đây là chim gì?” Mạc Từ hỏi liên tiếp tên của vài loài chim, nhịn không được duỗi ra ngón tay, đùa giỡn trêu chọc một con vẹt nhỏ sắc lông sáng bóng gần cậu nhất.
Mạc Từ với ngón tay vào ***g sắt chọc đầu của chú vẹt nhỏ, chú vẹt nhỏ như là để đảm bảo giấc ngủ, bất mãn dùng mỏ mổ nhẹ Mạc Từ một cái, “Két két” kêu to, lại vẫy cánh vài cái rồi hai mắt nhắm nghiền. Mí mắt màu trắng phủ trên con mắt nhỏ hình cầu, lộ ra một cổ khí chất lười biếng.
Mạc Từ cười ha ha, mắt sáng rực lên, so với con vẹt vô cùng linh tính ở trong nhà bị cha nuông chiều, cậu càng ưa thích cái chú vẹt nhỏ chỉ ngơ ngác này.
Vẫn không nhúc nhích, thật là khờ đến đáng yêu.
Trong lòng một trận vui mừng, Mạc Từ nhẹ nhàng đẩy chiếc ***g của chú vẹt nhỏ, cố ý làm sợ hãi, chú ý đến động tác của chú vẹt nhỏ.
Chú vẹt nhỏ bị ‘Quấy rầy’ không có phát ra bất luận tiếng kêu gì, chỉ là chăm chú bắt lấy nhánh cây ngang dưới chân, mở ra hai cánh, duy trì cân bằng cơ thể.
Ông chủ tiệm sủng vật một bên nhìn không được.
Cũng không biết vị khách này có thích hay không cái con chim ngốc này, ba tháng, một con vẹt ngốc này đã ở trong tiệm ông ngây người ba tháng, cũng không được khách hàng nhìn trúng.
Chắc là con vẹt này không có linh hoạt, âm thanh cũng không to rõ như những con chim khác, hành vi thì ngốc trệ, không đủ lanh lẹ nên mới không được người nhìn trúng…
Bất quá, chim chóc trong tiệm bị khi dễ, ông hay là ngăn lại một chút.
Ông chủ đầu đầy hắc tuyến do dự một chút, kéo kéo tay áo Mạc Từ: “Cậu em này, chim trong tiệm chỉ có thể nhìn không thể sờ.”
Mạc Từ nghe thế, xấu hổ thu hồi ngón tay trêu chọc chú vẹt nhỏ: “Thật có lỗi, chỉ là…”
Mạc Từ nhìn thoáng qua chú vẹt ngốc vẫn còn đang vẫy cánh bám chặt cây ngang, ngón tay chỉ ***g chim của chú vẹt nhỏ, “Tôi muốn nó.”
Trả tiền dứt khoát, lại mua vài túi thức ăn chim. Ông chủ tiệm thú cưng tiễn Mạc Từ ra đến cửa tiệm, trên mặt nhiều hơn vài phần vui mừng. Một con chim ngốc ở không ăn không, rốt cục cũng bị người mua đi…
Mạc Từ mang theo hai cái ***g trống, đương nhiên là không có nghe thấy lời nói lảm nhảm của ông chủ tiệm thú cưng, chạy về nhà.
Nhớ là cha đã nói qua, lông vũ dính sát cơ thể, con mắt hữu thần, sắc lông sáng bóng là chim có chất lượng tốt; Đần độn, toàn thân lông vũ bù xù chính là chim có chất lượng kém hoặc là chim bệnh. Mỏ màu vàng chân màu vàng, đầu đuôi lông có màu trắng, dưới đuôi lông có màu trắng, toàn thân lông vũ màu đen hiện ra sáng bóng kim loại chính là chim trống thượng phẩm. Can đảm hơn sẽ hát, đứng thẳng thì ưỡn ngực, cánh sáng, đầu lớn chính là chim thượng phẩm.
Chú vẹt này tuy rằng ngu ngốc, tiết tấu tổng bộ cũng chậm hơn nửa nhịp, nhưng không thấy nhát gan, sắc lông cũng rất sáng rõ.
Mạc Từ nhìn thoáng qua ***g sắt, chú vẹt nhỏ ngơ ngác ngây ngốc đứng ở trong ***g, hoàn toàn không biết tình cảnh hiện tại của mình. Bộ dáng ngốc trệ, cũng không để ý mà cũng không ngạc nhiên.
Mạc Từ có thể lường trước được biểu tình đau lòng của cha sau khi nhìn thấy chú chim này.
Cha có một cái thú vui khác, chính là trêu chọc chim. Mỗi khi nhàn rỗi sau khi đã chỉ đạo cậu dưới bếp, đều phải đi chạm chạm chú vẹt đã đi theo mình hai năm, dạy vẹt nói tiếng người.
Một con vẹt sắc lông đen một phần thích nói nói chuyện, cha lặp đi lặp lại năm từ ngắn gọn nó đều có thể học nói được. Thường thường nói ra một chút cụm từ dở khóc dở cười, chọc cho cha cười ha ha.
Mạc Từ cứ mỗi lần đi qua con vẹt này, chung quy sẽ nghe thấy con vẹt gửi cho cậu lời hỏi thăm đặc biệt, một câu “Thằng nhóc thối”.
Chắc hẳn đây là khi cha dạy cậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bật thốt lên lời trách mắng, nó lại học được. Mạc Từ nghe vẹt ‘Thằng nhóc thối’ trầm bổng du dương, á khẩu không nói được luôn.
Vì ‘Trả thù’ cái vật nhỏ đông tây đó, cậu lại kéo kéo lông vũ của con vẹt, làm cho con vẹt sợ tới mức triển khai cánh, bay đến ***g chim bên kia, cách cậu rất xa, miệng phun ra tiếng kêu đặc biệt rõ to. Khiến cho cha nghe thấy chạy tới chửi rủa thậm tệ một trận.
Con vẹt chính là vị thuốc điều giải trong cuộc sống của cha.
Mạc Từ đã hỏi qua ông quản gia Đạt thúc, con vẹt này là khi cha lần thứ nhất đi công tác thì mang về một con sáo đá hoang, ‘Tuổi già’ đã được hai tuổi rồi. Trước đây con vẹt nhỏ yếu đã làm bạn suốt hai năm với cha, dần dần phát triển, lông cánh đầy đủ.
Trong thời gian hai đứa con trai không có, cha sẽ nói chuyện với con vẹt giải buồn.
Đạt thúc lúc nói đến đây, trong miệng mang theo cảm thán, lần đầu tiên hỏi lai lịch con vẹt làm Mạc Từ trong lòng một hồi chua xót.
Mạc Từ cả đời trước chưa từng có chú ý qua bên cạnh cha còn có một con vẹt thú cưng, khi cha một thân một mình, sẽ đối với con vẹt cằn nhằn liên miên.
Bản thân tùy hứng làm bậy, thường thường trắng đêm không về còn cùng với cha một mặt nổi khí. Làm như thế, sẽ chỉ làm cha thương tâm, sẽ chỉ làm cha than thở…
Mạc Từ cõi lòng đầy áy náy, ánh mắt quăng lên người cha càng ngày càng nhiều.
Gần nhất một vẹt không có tinh thần gì, cha cùng với Đạt thúc dẫn theo cậu đi bệnh viện thú nuôi, bác sĩ thú nuôi nói nó không có sinh bệnh, chỉ là thiếu hụt một cái bạn chơi.
Mạc Từ nhìn thấy cha rầu rĩ cùng con vẹt ỉu xìu, nên đi tới chợ tranh hoa chim, dự định mua một con chim cùng vẹt làm bạn.
Chim đã mua về, không biết chú vẹt nhỏ ngơ ngác lười biếng này có thể hay không bị con vẹt kia khi dễ?
Mạc Từ gõ gõ ***g chim đóng chặt, làm cho chú vẹt nhỏ trong ***g không thể nhịn được nữa hôn cậu một cái, lúc này mới thỏa mãn cười to vài tiếng.
Mang theo hai cái ***g sắt Mạc Từ đi trên đường thu hoạch không ít ‘Ánh mắt’. Trong lòng Mạc Từ vui mừng nào có chút để ý ánh mắt của người qua đường, vui tươi hớn hở mà đi qua một cửa hàng bán hoa.
Ở cửa ra vào của cửa hàng bán hoa đặt một cái giỏ hoa tươi, Mạc Từ một người không có lưu ý nên giẫm lên. Đợi cho đến khi kịp phản ứng, hoa tươi cùng lẵng hoa đã bị cậu giẫm nát.
Mạc Từ xấu hổ nhìn nữ sinh từ trong tiệm hoa đi ra.
“Cậu làm sao có thể! Cậu ——” Nữ sinh đi ra từ trong tiệm hoa tức giận nói với Mạc Từ, lơ đãng liếc mắt Mạc Từ một cái, ngây ngẩn cả người, lời nói mới vừa nói ra dừng lại ngay trong không khí.
Nữ sinh cột hai bím tóc quai chèo đánh giá Mạc Từ từ trên xuống dưới, ngữ điệu tức giận bởi vì vừa nãy lại chuyển biến thành ngạc nhiên: “Cậu là Mạc Từ?”
“Ừ?” Mạc Từ nhìn thấy thái độ chuyển biến nhanh chóng của nữ sinh, cũng kinh ngạc vì cô ấy lại nhận biết mình.
“Cậu tại sao lại tới nơi này?” Nữ sinh vượt lên trước một bước hỏi ra nghi vấn dưới đáy lòng, hiếu kỳ hạ thắt lưng ngồi xổm xuống, duỗi ra ngón tay trêu chọc chú vẹt trong tay Mạc Từ.
“Tôi không thể tới?” Mạc Từ cười cười, chuẩn bị bồi thường tiền lẵng hoa cho cô.
“Chỉ là hiếu kỳ a, cậu là một cái đại thiếu gia, làm sao có thể có loại nhàn hạ thoải mái đến chợ tranh hoa chim này”. Nữ sinh miệng lải nhải, một bộ biểu tình cảm thán.
“Tôi chỉ là giúp người nhà mua chim.” Mạc Từ cau mày, nhớ mang máng bộ dáng của cô gái này, chỉ là, nhiều năm trước trí nhớ có chút không rõ, trong đầu cũng chỉ có một cái bóng dáng mơ hồ, bản thân có quen biết cô gái này…Nhưng là, cô ấy tên gọi là gì?
“Cậu sẽ không là không nhận ra tôi đi?!” Nữ sinh đứng lên, chống lại ánh mắt nghi hoặc của Mạc Từ.
“Cậu thật sự không biết tôi! Tôi là người ngồi cùng bàn, người hầu của đại thiếu gia cậu! Ngồi cùng bàn Tống Gia Gia đây!” Nữ sinh kích động cầm lấy tay áo Mạc Từ, rống lớn tiếng.
“Thật sự là tính tình của đại thiếu gia, quý nhân quên chuyện! Không để ý tới cậu a!”
Mạc Từ đột nhiên nhớ tới thời niên thiếu, trong trường có một nữ sinh nhiệt tình tùy ý. Cuối cùng khi mình cùng người nhà nổi giận cãi nhau, lúc bị đói đến bất tỉnh, nữ sinh đều đưa lên một phần ăn trưa rồi cho cậu một nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái.
“Gia Gia?” Mạc Từ nhìn sát vào, bên khóe miệng của cô gái có một nốt ruồi màu nâu nhỏ, cậu nhớ rất rõ. Mỗi lần khi ngủ trong giờ học, cái nốt ruồi nhỏ màu nâu này, chung quy luôn ở bên cạnh loạn mắt cậu, đôi môi chủ nhân cũng theo nó không ngừng làm loạn cậu.
Đúng vậy, là cô gái lớn miệng kỹ tính này. Mạc Từ lộ ra một cái mặt cười, “Thực xin lỗi, nhất thời không có nhớ lại tên…”
“Yên tâm đi yên tâm đi…Tôi là cô gái nhỏ mọn vậy sao? À, đúng rồi, Mạc Từ, thứ bảy này lớp sáu muốn cử hành hội học sinh, chúc mừng tốt nghiệp. Cậu đến hay không?”