CHƯƠNG 22
Đoạn Phong ngồi ở trong sân, lẳng lặng đối diện với cây hoa Dành Dành trồng ở góc sân. Hương thơm xông vào mũi làm anh nhớ lại nụ cười xinh đẹp trong sáng của người kia…
Đây là cây hoa mẹ một tay trồng lên. Từng cái cây cọng cỏ đều là người phụ nữ dịu dàng thích cười kia chăm sóc.
Nhưng là…Hiện tại chỉ có một mình anh ở đây chăm sóc những hoa hoa cỏ cỏ này.
Người mẹ một mực chiếu có bọn nó hai năm trước bệnh tình nặng thêm, bởi vì tiền thuốc men không đủ, bị bệnh viện chuyển vào phòng bệnh thường, bệnh tình chuyển thành xấu rồi đột ngột qua đời.
Khoảng thời gian đó, khuôn mặt điềm tĩnh của mẹ ngày càng gầy gò, thậm chí là thời gian ngủ so với thời gian tỉnh càng nhiều hơn.
Đoạn Phong nhớ rõ, khi mùa hoa Dành Dành nở rộ, trong tay rủ xuống ở ngực còn cầm một bông hoa Dành Dành tuyết trắng, mang theo nét cười nhàn nhạt, nhớ lại cái tên xa lạ, hé nửa đôi mắt nhìn anh, trong đôi mắt ôn nhu có hấp hối không muốn người biết, biểu tình giống như mộng ảo, hương thơm ở trong căn phòng tĩnh mịch lặng lẽ lan tỏa.
Bàn tay cầm hoa Dành Dành dần dần lạnh đi…thẳng đến khi mất hẳn nhiệt độ. Bản thân ngồi ở trước giường bị ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu rọi, rõ ràng là một ngày nắng đẹp chiếu cao, bản thân lại cảm thấy tất cả mọi thứ đều đã lắng đọng xuống, hóa thành một màn vải tối đen như mực.
Ga giường màu sắc phủ trên gương mặt đang ngủ của mẹ, che khuất nụ cười ngọt ngào.
Ba năm trước, chính là thời gian hai mẹ con có cuộc sống tốt nhất, mẹ dựa vào một chút tiền để dành lúc làm việc trong một doanh nghiệp nhỏ, mở một cái tiệm ăn không lớn. Mỗi lần tan học về, Đoạn Phong đều muốn hỗ trợ một tay, ngồi trước bàn thu tiền hoặc là bưng chén dĩa. Thời gian đó tuy rằng bận rộn vất vả, nhưng Đoạn Phong cảm giác thật sâu được thỏa mãn cùng hạnh phúc.
Đáng tiếc, thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi dễ dàng trôi mất. Có một lần mẹ té xuống ngất đi, bị mang đến bệnh viện rồi sau đó kiểm tra ra căn bệnh đã nhiều năm giấu diếm.
Vì chữa bệnh cho mẹ, Đoạn Phong cắn răng bán lại cái tiệm ăn nhỏ nhưng vẫn không thể bổ khuyết phần lớn tiền thuốc cho mẹ. Đoạn Phong nhiều lần phân vân, gạt mẹ tới chỗ xã hội đen vay mượn nặng lãi.
Bôn ba ở nhà, trường học, làm công trên đường, dùng trù nghệ mà mẹ đã dạy cho anh nấu thuốc thang, trông coi người mẹ đang suy yếu xuống.
Mỗi lần nhìn thấy ga giường tuyết trắng ở dưới làm nổi bật nét cười ngọt ngào, nội tâm của anh sẽ rất thỏa mãn, cho rằng hết thảy trả giá đều là đáng giá.
Dạy anh biết yêu, dạy anh phải dũng cảm, dạy anh phải kiên cường, dạy anh phải vĩnh viễn không được cam chịu, vĩnh viễn không được buông xuôi.
Mẹ là người dẫn dắt không thể thiếu trên con đường nhân sinh của anh.
Anh thuở nhỏ không có cha đã chịu qua không ít lạnh nhạt trào phúng, lúc về nhà cùng mẹ oán trách tại sao bản thân không có cha, mẹ luôn dịu dàng ôm anh mà rơi lệ, dùng nước mắt nóng hổi làm bỏng đầu vai anh, một lần lại một lần nói với anh, thật xin lỗi.
Dần dần, khi Đoạn Phong đã quen không có cha chỉ có mẹ. Dùng bờ vai chống hết thảy trọng trách, dùng thành tích xuất sắc nhất để báo đáp mẹ, nhưng lại cự tuyệt chưa bao giờ muốn dù chỉ phân nửa phần thưởng. Vì nụ cười của mẹ, anh có thể cố gắng trả giá nhiều hơn so với người khác.
Anh muốn chống đỡ cho mẹ một mảnh trời xanh, để cho phần cuộc sống tốt đẹp yên tĩnh tiếp tục được duy trì…Thế nhưng, mẹ mất, rời đi, để lại anh lẻ loi ở trên thế giới này.
Mảnh trời xanh…Còn có ai sẽ cùng anh chung sống ở bên dưới mảnh trời xanh này?
Khoảng khắc mẹ mang theo nụ cười qua đời đó, Đoạn Phong chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh tối tăm, không ánh sáng. Dò tìm đi về phía trước mà không biết con đường phía trước dài bao nhiêu, cứ lần lượt mà mê mang.
Ngôi nhà không có mẹ, thật tĩnh mịch lạnh lẽo. Thời gian không có mẹ, là anh cắn răng gắng gượng trải qua.
Hàng xóm láng giềng dùng phương thức đặc thù an ủi anh, thường thường sẽ giúp anh chăm sóc một chút hoa hoa thảo thảo mà mẹ lưu lại trong sân…
Mẹ đã không còn, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, trái đất vẫn đang không ngừng xoay tròn.
Đoạn Phong nhịn xuống bi thương trong lòng, ở trong công việc bận rộn bình thường mà tê liệt bản thân, không để cho mình lại nhớ tới.
Thời gian khó khăn nhất đã vượt qua trong vô tri vô giác. Nhưng mà, khoản nợ hằng hà khiến cho anh nửa đường bỏ học rồi sớm bước vào xã hội.
Ở trong sự lẻ loi một mình mà dốc sức làm việc, anh học được trưởng thành, học được đạo lí đối nhân xử thế, học được…Làm sao để quên thống khổ, để cuộc sống tĩnh lặng.
Hai mươi tuổi trên vai bản thân đã phải nhận gánh nặng trọng trách, thường thường dùng đôi mắt bị mồ hôi làm mờ nhìn mặt trời chói mắt, ảo tưởng rằng, dự tính có một ngày có thể có được một nhà hàng của chính mình, cùng một cô gái dịu dàng giống như mẹ cùng kinh doanh cái nhà hàng đó, sống một cuộc sống yên ổn vui vẻ.
Nhưng mà, nợ nần cứ tích lũy lên làm anh có chút bất lực, một ngày một đêm kiệt lực đi làm việc kiếm tiền, ngay cả bạn bè kết giao thời học sinh cũng dần dần xa lánh.
Công việc chẳng phân biệt được ngày sáng đêm tối như thế làm anh mệt mỏi, thế nhưng, mỗi lần trả được tiền, anh sẽ hạnh phúc nhiều hơn một chút.
Đoạn Phong cố chấp kiên cường cho rằng, chỉ cần cố gắng một chút nữa, cuộc sống sẽ chậm rãi biến tốt.
Hương hoa dưới mũi làm anh từ trong dòng hồi ức thật dài tỉnh táo lại, tiếng chim hót uyển chuyển như một bài ca ở trong sân truyền vào trong tai. Mặt trời đã chiếu cao đến đỉnh đầu, Đoạn Phong mở ra cái nồi đất hầm cháo, lấy cháo múc nhiều thêm vào trong chén, nhưng phát hiện Mạc Từ đi thật lâu rồi.
…
Mạc Từ bị cha một cuộc điện thoại gọi trở về nhà.
Nhìn thấy cha nhàn nhã ngồi trên ghế salon ở trong phòng khách, Mạc Từ biến sắc, vài bước đi đến trước mặt cha rồi đột nhiên ngồi xuống cạnh cha.
“Cha, con tại sao phát hiện người hôm nay khí sắc không tệ, thân thể rất tốt…”
“Thằng nhóc xấu xa! Dám cùng cha cậu nói mỉa, ta khi nào thì nói mình khí sắc kém?” Ông cụ râu mép run lên, nổi giận trừng mắt không hề có lực uy hiếp, nhưng khóe miệng ở dưới râu mép giơ lên rõ ràng đã bán đứng ông.
“Cha đã ở trong điện thoại nói mình thân thể không khỏe, làm hại con không dừng vó ngựa gấp gáp trở về…” Mạc Từ nhìn xem ông cụ sắc mặt hồng nhuận, tinh khí tinh thần no đủ, vỗ vỗ ngực còn đang kinh hoàng, như vừa nâng xà ngang.
“Nếu ta không nói thân thể không khỏe, nhóc con cậu sẽ trở về sao?” Ông cụ từ trong mũi bài trừ ra một tiếng hừ lạnh, tiếp tục làm khó dễ: “Mấy ngày nay đều tìm nhóc con ngu ngốc cậu, mọi người vắng nhà nên lại đi lêu lổng sao?
“Cha! Con chỉ là ở nhà bạn học hai buổi tối, chưa kéo đến phiền toái cho người đâu. Còn nữa, cha cấp tốc triệu con trở về, có việc sao?” Mạc Từ bĩu môi, nhanh chóng nói sang chuyện khác.
Nhìn thế nào cũng cảm thấy nụ cười dưới râu mép của ông cụ vô cùng quỷ dị, làm cậu có một loại cảm giác bị tính kế.
Mạc Từ hướng đằng sau sô pha nhích lại gần, để bù cho một trận cảm giác lành lạnh ở sau lưng. Không quên dịch dịch cái mông, cùng cha ngăn cách một hồi khoảng cách.
“A Từ, con đã nhàn rỗi khá lâu a…Ba tháng, con đã chơi ba tháng, cũng là lúc thu hồi tâm tính lại.” Ông cụ nghiêm mặt nói, rất hài lòng nhìn xem bộ dáng Mạc Từ ngồi nghiêm chỉnh.
“Năm ngày sau, cha sẽ dẫn con đi dự họp một cái yến hội…Cho nên, từ hôm nay trở đi, con cùng cha đứng ở phòng bếp, cùng một chỗ làm quen một chút quá trình yến hội.”
“Hả?” Mạc Từ sửng sốt, lỗ tai hơi giật giật một chút, dường như không có nghe rõ ràng lời của cha, “Cha, người lập lại lần nữa?”
“Thằng nhóc xấu xa! Đem lời của ta vào tai này ra tai kia!” Ông cụ vỗ bàn tay to, sô pha chấn động rung rung vài cái, “Năm ngày này, cậu đi theo ta, hảo hảo làm người hầu của ta!”
“Năm ngày? Người hầu?” Mạc Từ mặt nhăn thành một đoàn, cậu đã nhận ra được, năm ngày là cái khái niệm gì. Ở đoạn thời gian đó cơ hồ là huấn luyện kiểu phong kín, cậu lại gục xuống mệt mỏi! Không ai so với cậu rõ ràng hơn, cha hết sức chuyên tâm lên sẽ là cái tràng cảnh gì, huấn luyện phòng bếp vài lần trước làm cho cậu thống khổ cũng làm cho cậu nâng cao chất lượng hơn…
Mạc Từ thở dài, đối với cha biểu tình giống như cười mà không phải cười có chút bất đắc dĩ, nhẹ gật đầu…
…
Người có thể mời được Mạc lão gia không nhiều lắm.
Trong đám người nổi bật Hoa kiều về nước Quý gia chính là một cái trong đám người số lượng không nhiều đó.
Tài lực, vật lực của Quý gia, nếu làm so sánh, vậy thành phố C ngay cả toàn bộ nước C, thậm chí toàn bộ phạm vi Hoa kiều Châu Á, tính ra là trên đầu ngón tay. Trước không nói Quý gia ở ngành bất động sản, ngành sản xuất có năng lực hô phong hoán vũ, sản nghiệp danh nghĩa của gia tộc Quý gia còn liên quan đến các phương diện. Ngành giải trí, thời trang, truyền thông, bất động sản thậm chí ẩm thực, Quý gia đều có đặt chân.
Tập đoàn Quý thị của Quý gia, thanh danh hiển hách. Phàm là người xã hội thượng lưu, đều đối với địa vị thế lực của Quý gia có một quy định hiểu rõ. Đây không phải đơn giản chỉ dùng miệng là có thể nói ra được tài phú, đó là gia chủ đương nhiệm Quý gia Quý Tật Phong, nhân xưng là cáo già, đã đem lịch sử của Quý thị đẩy lên một tầm cao mới. Quý Tật Phong rất có uy vọng cùng Mạc lão gia có giao tình…Điều này những người đi đến tham gia dạ tiệc Quý thị chưa từng dự liệu được.
Mạc lão gia được mời với số tiền lớn, tự tay cầm dao, tổ chức dạ tiệc lần này có ý nghĩa phi phàm, cũng làm cho tất cả mọi người mở rộng tầm mắt. Lần rời núi trước của ông cụ là bữa tiệc vàng vào năm năm trước.
Quý gia ở lại gia nhập thành phố C, Quý Tật Phong có thể mời được Mạc lão gia lo liệu dạ tiệc, xác định được chi giao của hai người không phải vô cùng đơn giản là cái gật đầu.
Quý Tật Phong chưa bao giờ làm sinh ý lỗ vốn, trước kia Quý gia ở nước ngoài khai thác thị trường, dựa vào ưu thế gặp may cùng kinh nghiệm quản lý phong phú đã tích lũy không ít tài phú. Lần này trở về nước C, nhấn mạnh là phát triển sản nghiệp gia tộc, trạm thứ nhất chính là thành phố C.
Nhân vật nổi tiếng thành phố C mộ danh tiến đến cầm thiệp mời quý giá, dưới sự dẫn dắt của bồi bàn nho nhã lễ độ, bước vào khách sạn lớn Quân Đình mới khánh thành của Quý gia.
Thời gian kinh doanh của Quân Đình mặc dù không bì kịp với tất cả khách sạn cấp sao lâu đời ở thành phố C, nhưng dựa vào trang hoàng vật dụng nguy nga lộng lẫy, phục vụ chuyên nghiệp, công trình thiết bị xa hoa mà có chút danh tiếng. Lần này Mạc lão gia lo liệu yến hội, đã nói lên ý nghĩa chúc mừng Quý gia ở lại thành phố C cùng với nhân vật nổi tiếng thành phố C lộ ra một mặt ý tứ thú vị. Còn có một điểm rất trọng yếu, chính là mượn thanh danh Mạc lão gia khai hỏa danh khí của Quân Đình.
Danh lợi song thu, đây là điểm mà nhân vật xã hội nổi tiếng đều không hẹn mà cùng nghĩa đến. Muốn thừa dịp lần dạ tiệc này cùng Quý gia đặt quan hệ, thành lập quan hệ hợp tác; Nghĩ đến cháu trai độc nhất được ưu ái của Quý gia, danh viện thục nữ đều không hẹn mà cùng đánh giá trang phục phối với trang sức cẩn thận chọn lựa trên người. Thậm chí có người vừa đến khách sạn liền đi thẳng đến toilet, đối diện với tấm gương mà chỉnh lại trang phục, sợ trang điểm lúc trên đường chạy đến mất đi hết.
Theo mỗi người mặc vàng mang bạc, xuyên qua hành lang xa hoa ở tầng cao nhất của Quân Đình, đi qua trụ cột thạch anh trong đại sảnh, đối diện qua hai hàng thức ăn trên bàn tiệc buffet, khẽ gật đầu.
Ở góc đông đại sảnh, tự mình bày một bàn. Trên chiếc bàn tròn thủy tinh công nghiệp thiết kế thanh nhã bày đặt lễ vật mà các nhân vật nổi tiếng đưa tới. Đứng ở trước bàn chính là cháu trai độc nhất của Quý gia Quý Thừa Bách, mặc bộ âu phục màu xám nhạt được nhà thiết kế cao cấp nước ngoài cắt may thủ công, trên mặt treo một nụ cười tiêu chuẩn, không hề mất lễ độ hướng các vị nhân vật nổi tiếng tặng lễ vật nói lời cảm ơn, một mặt lại hữu lễ cự tuyệt các mỹ nữ nổi tiếng đến bắt chuyện.
Bồi bàn bưng khay, ở trong đại sảnh linh hoạt như con thoi, thỉnh thoảng lại đưa lên rượu vang vị nguyên chất cho các nhân vật nổi tiếng mới đến.
Cả đại sảnh bận rộn nhốn nháo, sắp xếp không ít người. Xem ra Quý gia là cơ hồ mời tất cả những người có uy tính danh tiếng của xã hội thượng lưu. Trong lúc nhất thời yến tiệc linh đình, chén ly luân chuyển, mọi người tư thái ưu nhã, mà điểm tâm trên bàn buffet cơ hồ không có một ai động vào, mọi người tiếp cận cùng một chỗ tinh tế nói chuyện với nhau, cùng đang đợi chính chủ xuất hiện.
Giờ phút này, Mạc Từ còn đang ở phòng bếp hậu trường của Quân Đình bận tối mày tối mặt.
Kiến thức qua buổi tiệc, trong năm ngày, Mạc Từ bị cha tưới não không ít.
Bởi vì người Quý gia nói mình là dân chính gốc của nước C, nên buổi tiệc lần này căn cứ vào bữa tiệc truyền thống đặc thù của nước C, lại không mất các đặc điểm hình thức của tiệc Âu.
Vì buổi tiệc yêu cầu chất lượng kiểu mẫu phải xuất sắc, món ăn trong buổi tiệc phải được tổ hợp đồng bộ thành con rồng, có chất lượng nhất định. Màu sắc và hoa văn món ăn phải phong phú, hình thái, hương vị món ăn phải đa dạng, các loại món ăn đều phải dựa theo chương trình nội dung đã định mà lần lượt đem lên bữa tiệc.
Điểm này, còn hơn cả cha truyền dạy trước đó, độ khó không ngừng gia tăng vài lần. Làm học viên sơ cấp, tay nghề Mạc Từ còn chưa thành thạo, phối món ăn vô cùng đơn giản còn có thể một mình nấu, đồng thời cùng nấu các món ăn màu sắc, vậy thì hơi khó.
Ông cụ để Mạc Từ trải nghiệm, cũng để cho Mạc Từ ở trong phòng bếp rộng ba trăm mét vuông này, cùng các đầu bếp bận rộn không ngừng, làm xúc động lây một hồi.
Lúc buổi tiệc khai mạc, mở rộng hoạt động xã giao là một phương tiện trọng yếu. Lấy tụ họp ăn uống nhằm mục đích xã giao, tất nhiên không thể qua loa.
Mạc Từ đứng ở một bên, nhìn cha như tướng quân trên chiến trường chỉ huy thỏa đáng, tay cầm binh mã, chỉ huy đội ngũ đâu ra đấy chỉ trong khoảng thời gian.
Thần thái tự nhiên, lâm trận không chút hoang mang, đẳng cấp phong phạm này, làm Mạc Từ than thở không thôi.