CHƯƠNG 12
Tuyết liên tục sau một tuần lễ cũng không làm mất đi cảm xúc mãnh liệt cuồng hoan của mọi người đối với ngày lễ.
Trước cửa tiệm trang trí vô cùng xinh đẹp, cũng dựng một gốc cây thông Noen màu sắc rực rỡ. Không khí sôi động của lễ Giáng Sinh khiến cho cái thành phố này trở nên càng thêm ngọt ngào ấm áp.
Các cặp đôi lựa chọn ngày này để ở cùng nhau, cùng nhau hưởng thụ chính là thời gian đẹp nhất. Trong công viên trung tâm của thành phố này tụ hội một đôi lại một đôi tình nhân. Bọn họ vai kề nhau, tay nắm tay, bước chân bước đi không dài không ngắn, ở dưới cây thông Noen cực to trong công viên trung tâm tản bộ.
Tuyết trắng muốt bao trùm màu nền xanh biếc của cây thông Noen, làm thành một bộ trang phục mùa đông màu trắng cho cây to. Bọt khí màu hồng phấn liên tục từ dưới cây bay lên không trung, đôi tình nhân không chút nào che giấu thân mật vuốt ve gò má, chạm mũi hôn môi của đối phương.
Mạc Từ cùng Winnie thời điểm dắt tay đi vào công viên, đèn màu vừa mới sáng. Trên cây thông Noen cực to trong trung tâm công viên treo từng chiếc từng chiếc đèn màu sáng rực, màu sắc rực rỡ hoa mỹ tô điểm cho bầu trời hôm ám, như là một đám đom đóm màu sắc không đồng nhất ở trên bầu trời bay múa.
Mạc Từ nhẹ tay khẽ kéo bàn tay be bé của Winnie, bọn họ một đường đi về phía trước, xuyên qua một bụi cây thấp và cây thường xanh. Giẫm lên tuyết đọng trên mặt đất, phát ra tiếng vang kịt kịt, lưu lại dấu chân mỗi một chỗ mà cơ thể cậu giẫm qua.
Đem tay của cô gái cất vào áo khoác của mình, Mạc Từ thừa dịp lúc Winnie không chú ý từ phía sau lấy ra một bó hoa hồng đỏ, đưa tới trước mặt cô gái.
Gương mặt mang theo nụ cười ở dưới ngọn đèn chiếu rọi có vẻ tinh tế tao nhã. Mạc Từ vào lúc cô gái hoảng hốt đem hoa hồng đẩy vào trong lòng cô gái, phóng nhỏ âm thanh: “Đây là món quà dành tặng cho em, Winnie.”
Cô gái hơi kinh ngạc nhìn mùi hương hoa hồng nồng đậm tản ra trong ngực, xong rồi cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Cám ơn anh, Mạc Từ.”
Mi mắt rủ xuống ở trên hai gò má trắng nõn của cô gái chiếu xuống một điểm nhỏ bóng râm, ngọn đèn màu tối chiếu trên mái tóc của cô, phảng phất như tóc đều biến thành màu sắc rực rỡ.
Điềm tĩnh xinh đẹp tuyệt trần, Mạc Từ cảm thấy khuôn mặt cô như một quy pháp tinh xảo, mũi hình dạng cao thẳng và rõ ràng đặc thù của người Châu Âu, đôi mắt đen Châu Á hóa và mái tóc như một thác nước làm cho cô tràn đầy thần vận Phương Đông.
Winnie thân là con lai Á Âu vô cùng xinh đẹp, Mạc Từ dùng ánh mắt thưởng thức lưu luyến hai gò má ửng hồng trên người của cô gái. Bông tuyết từ một chỗ khác của ô che bay đến trên mái tóc của cô gái, dính sát vào đuôi tóc.
Tuyết còn đang rơi, nhưng một đôi tình nhân bên cạnh sau khi tiến vào trong công viên đều thu ô lại, rất ăn ý sóng vai bước đi.
Mạc Từ mấp máy khóe môi, thoáng cái thu ô che ngăn tuyết, làm cho gió lạnh thấu xương cùng bông tuyết bay vào trong khe hở của hai người. Winnie một tiếng thét lên làm cho Mạc Từ cười to không ngừng, ôm vai của cô gái, Mạc Từ lắc rơi bông tuyết trên ô che, ôn nhu thay cô gái sửa sang mái tóc hơi lộ vẻ tán loạn, gạt đi tuyết vụn trên đuôi tóc.
“Cái này cũng là quà.” Mạc Từ từ trong túi áo nổi lên lấy ra một hộp quà bao gói tinh xảo, nhẹ nhàng để vào lòng bàn tay của Winnie, nhìn thấy Winnie mang theo nụ cười ngọt ngào mở ra hộp quà, lấy ra cái lọ hình trụ màu xanh.
“A, đây là nước hoa?”
“Đúng vậy, em thích không.”
“Công ty B&K năm nay mới đưa ra mặt hàng này, mùi hương này em còn chưa thử qua, cám ơn anh, Mạc Từ. Em nghĩ các cô bạn của em sẽ hâm mộ đó.”
“Thích là tốt rồi.” Mạc Từ đến gần cô gái, ngửi thấy một chút nước hoa tỏa ra. Hô hấp nhẹ nhàng phun trên hai gò má cô gái, Mạc Từ mở to mắt nhìn thấy cô gái bởi vì thẹn thùng mà nhắm mắt lại, khẽ cúi đầu xuống, chạm vào hai gò má đông lạnh đỏ bừng của cô gái, cánh môi mang theo hơi ấm chạm vào hai gò má lạnh băng, Winnie giật giật lông mi, đợi cho sau khi môi Mạc Từ rời đi mở ra đôi mắt sáng ngời.
Đáy mắt xẹt qua nhanh chóng một tia mất mác, lông mi dày che đi tất cả cảm xúc, Mạc Từ đang nhìn quanh xunh quanh không chút nào phát hiện cảm giác mất tự nhiên của Winnie.
Cô gái lau son môi để chôn giấu mất mác trong nội tâm, thân mật choàng vào cánh tay Mạc Từ, nghe thấy kế hoạch tiếp theo của Mạc Từ, sau đó lên tiếng thảo luận.
Cuối cùng quyết định nơi đến là một quán cà phê có chút danh tiếng, ở đó có đầy đủ lò sưởi cà phê làm ấm dạ dày, còn có món bánh ngọt làm cho người ta thèm muốn. Mạc Từ vỗ bụng mình, theo dõi thoải mái vui đùa, đem bàn tay của cô gái trong gió rét thổi lạnh giữ ở trong lòng bàn tay, giẫm tuyết đọng mà đi.
Dấu chân hai người giao thoa, trên mặt tuyết ở phía sau hai người lưu lại dấu chân song song. Nhưng trong hai người, ai cũng không quay đầu lại chú ý đến, giữa dấu chân song song phía sau nhiều hơn vài đường dấu chân một nông một sâu, giẫm nát dấu chân ấn trên mặt của bọn họ…
Morrison bởi vì phá hư thạch cao, không thể không ở dưới sự thúc giục của dì Charles mà ngồi trên xe lăn, hai người sau khi ăn sáng qua thì đến bệnh viện, một lần nữa đánh thạch cao.
Cho chân của mình lần thứ ba đánh thạch cao thì nhìn thấy bác sĩ lộ ra gương mặt quen thuộc, cười lớn vươn chụp bả vai của Morrison, bắt đầu vui đùa: “Này, anh bạn, chẳng lẽ cậu tối qua đi nhảy điệu clacket*, phải biết rằng cậu là một bệnh nhân trong một tuần đánh thạch cao những ba lần, việc này cũng không phải bình thường, không phải sao?”
*Clacket hay còn gọi là tapdance: Là một điệu nhảy từ đôi chân, tiếng gõ xuống sàn phát ra theo nhịp điệu, những bản nhạc vang lên từ đôi chân đã làm nên sức hút kỳ diệu của điệu nhảy Tapdance. Tapdance chủ yếu thể hiện bằng đôi chân, bằng tiết tấu và được xếp là một môn khiêu vũ thể thao (Dance Sport) có sự kết hợp giữa hình thể và âm thanh, nhưng khác ở chỗ, tiếng động được phát ra bằng đôi chân. Tiếng động của Tapdance xuất phát từ tiếng đập xuống sàn nhà bằng một đế giầy đóng bằng sắt.
“Đúng vậy, việc này không hay gặp, bác sĩ, ông ăn qua bữa sáng chưa, tôi đã ăn sáng rồi mới đến bệnh viện, nhanh lên đi, đánh xong thạch cao sau đó tôi còn phải về nhà đó.” Morrison thúc giục nói, không có giải thích nguyên nhân phá hư thạch cao. Điều này làm cho bác sĩ vốn hào hứng bừng bừng tiếc nuối thở dài, xoay người sang chỗ khác chuẩn bị dụng cụ, gọi các y tác đối diện với mặt kính thoa son bắt đầu làm việc.
Dì Charles vỗ bờ vai dày rộng của Morrison, không cho là đúng nói, “Morrison, yên tâm đi, tôi sẽ làm cho cậu nguyên vẹn về nhà, rất nhanh.”
Dì Charles tóc màu rám nắng vô cùng nhiệt tình, ở một bên hỗ trợ, cẩn thận dựng lên cái chân bị thương kia của Morrison.
“Tôi thật sự lo lắng cho sức khỏe của cậu, Morrison, từ sau khi liều lĩnh đua xe, tình huống chân của cậu vẫn luôn không tốt lên.” Dì Charles lo lắng nhìn Morrison một cái, giúp đỡ xoắn ống quần lên.
“Đúng vậy, chân này, nếu trường kỳ đánh thạch cao, cơ thể sẽ héo rút, tình huống hết sức không ổn.” Bác sĩ dùng ngữ khí nghiêm túc nói ra, “Rốt cuộc là nguyên nhân gì làm cho cậu kích động như thế, để tôi đoán xem, cậu là dùng chân này đá tình địch của cậu?” Bác sĩ dùng ngữ điệu kinh ngạc nói ra suy đoán của ông, phân tử bát quái hoạt động gần cạnh còn đang sôi nổi đẩy nhau chèn ép.
“Vô cùng chính xác, bác sĩ, tôi là dùng hai cái đùi, không, ba chân, có thêm cây nạng của tôi, đi đuổi đi cái tên nhóc khó chơi đó.” Morrison khoa tay múa chân một cái thủ thế, theo suy nghĩ của bác sĩ tiếp lời.
“A, nghiêm trọng như thế. Các cậu trong lúc đó nhất định phát sinh mâu thuẫn rất sâu sắc, phát triển đến bước nào rồi, có phải là chuẩn bị hẹn đến thời gian đi quyết đấu?” Bác sĩ hy vọng ảo tưởng không thực tế, nắm tay đem mình trở thành Morrison, hung hăng xuất ra một cú móc phải.
Morrison cắn răng, nhịn không được cho vị bác sĩ miệng nhảm nhí này giội vào một chậu nước lạnh:
“Bác sĩ, ông đã đọc quá nhiều tiểu thuyết kỵ sĩ.”
Bác sĩ: “Không, tôi gần đây xem chính là thế giới động vật, động vật vào lúc giải quyết vấn đề ***, thích dùng quyết đấu giải quyết tất cả.”
Morrison: “Ông ngày hôm qua xem trong đó chính là bọ ngựa quyết đấu?”
Bác sĩ: “Tại sao hỏi như vậy?”
Morrison: “Tôi thấy động tác ông móc cú phải rất giống bọ ngựa, ông đang ở đây bắt chước bọn nó?”
Bác sĩ: “…”
Morrison bị dì Charles gạt qua một bên, trên thực tế, vị cô dì nhiệt tình kia có một tật xấu, chính là vô cùng thích giúp đỡ người khác.
Trải qua thời gian ở phòng phẫu thuật của bệnh viện, dì Charles nhìn thấy một Mr bởi vì khẩn trương cực độ mà té xỉu ở trên ghế dài bên ngoài, liền nhiệt tâm giúp đỡ nâng dậy Mr đó, đem Morrison tạm thời quên tại chỗ góc cua bệnh viện không nhiều người qua lại lắm.
Morrison bất đắc dĩ thúc xe lăn của mình, chậm rãi để sát vào hành lang gần chỗ dì Charles, chuẩn bị nhắc nhở bà là đã đến lúc trở về.
Một bóng người lao nhanh tới vượt qua Morrison, thô lỗ đem Morrison hất qua một phía, bởi vì cổ xung lượng cực lớn này, Morrison suýt nữa từ xe lăn té xuống.
Ổn định thân mình, Morrison nhìn xem bóng lưng cao lớn của người đàn ông liều lĩnh vượt qua người phía trước, không vui nhíu mày. Quan sát xung quanh, mới phát hiện mình đã theo dòng người đi đến một cái hành lang khác.
Morrison ở bốn phía nhìn quanh thấy được một gương mặt quen thuộc, người đàn ông vừa rồi đã thô lỗ đụng ngã anh đang cùng gương mặt Morrison biết rõ triển khai tranh chấp kịch liệt.
Giọng nói bén nhọn của cô gái quơ cánh tay, tâm trạng kích động vô cùng, Morrison đem xe lăn thúc chạy về phía trước vài mét, tranh chấp lớn tiếng truyền vào trong tai của anh.
“James, nó là con anh.” Cô gái giữ chặt cánh tay của người đàn ông giải thích nói.
“Ai biết được nó là con của ai, chúng ta đã chia tay, Winnie, chúng ta đã chia tay không phải sao, từ lúc ba tháng trước. Ai biết đứa con trong bụng cô là cô cùng ai sinh.” Người đàn ông dùng âm thanh lãnh khốc kích thích cô gái thần sắc kích động.
“Đúng vậy, ba tháng trước, là ba tháng trước, anh nhìn xem cái này đi.” Cô gái đưa tờ giấy mỏng ở trong tay nhét vào trong ngực người đàn ông, hốc mắt đỏ ửng.
“Đã mười bốn tuần, lúc đó – chúng ta còn chưa chia tay!” Nước mắt của cô gái theo gương mặt chảy xuôi xuống, trong mắt cô chứa đựng nước mắt, kích động như trước, đem tất cả lợi thế đặt ở trên phiếu xét nghiệm trong tay người đàn ông.
Hai người lớn tiếng ồn ào khiến cho một đám bệnh tật đến xem, mọi người chậm rãi tụ lại, chờ đợi trò hay mở màn.
“Phải không?” Người đàn ông lãnh khốc giật giật môi, âm thanh nhỏ người nghe không rõ lắm, Morrison dựa vào cử động miệng của anh ta mà suy đoán ra từ đơn anh ta nhổ ra.
“Anh không cần nó sao, anh dám nói cùng anh không quan hệ sao, James, em yêu anh, đừng rời bỏ em.” Cô gái vô lực rủ tay xuống, đôi mắt theo thân ảnh của người đàn ông di chuyển.
Người đàn ông tinh tế nhìn tờ giấy trong tay một lần, âm thanh không lãnh khốc giống như trước nữa, “Để cho anh ngẫm lại, Winnie, việc này cần thời gian nhất định. Để cho hai người chúng ta đều tỉnh táo ngồi xuống suy ngẫm đi.”
“Anh đồng ý?” Trong âm thanh cô gái nhiều hơn một phần kinh hỉ, trong ánh mắt của cô một lần nữa dấy lên hy vọng.
“Hai người chúng ta, chúng ta ngày kia đến Little Red Mill gặp nhau, buổi chiều năm giờ, anh chờ em.” Người đàn ông không kiềm được duỗi cánh tay ra, vụng về lau khô nước mắt trên gương mặt của cô gái.
Một đám người áp sát trò đùa chuyển biến tốt kết thúc nên đều lui ra, để lại đôi tình nhân hòa hảo một chỗ với nhau.
Morrison chậm rãi chuyển bánh xe lăn, trên mặt dần dần triển lộ một nụ cười phát ra từ nội tâm.
Anh nghĩ, anh lập tức có thể thoát khỏi trận giày vò này của mình.