Mỹ Vị Nhân Sinh

Chương 81: Chương 81




CHƯƠNG 11

Mạc Từ vừa mới xuống máy bay đã lập tức chạy đến bệnh viện mà anh trai đưa cho địa chỉ, Đoạn Phong sau đó theo sát, xách hành lí của Mạc Từ, phụ giúp chặn một chiếc xe taxi.

“Nhanh, đi bệnh viện Nhân Tâm!” Mạc Từ ngồi vào xe taxi, liên tục thúc giục tài xế taxi.

Tài xế taxi nhanh chóng quay đầu, một đường chạy như bay đến bệnh viện.

Thanh toán tiền, Mạc Từ mở cửa xe tiến vào đại sảnh bệnh viện. Không lường trước được chính là, trước cửa bệnh viện chật ních phóng viên cầm microphone phỏng vấn.

“Xin hỏi đêm qua Mạc Tri Hành tiên sinh vào bệnh viện các anh, vậy đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm chưa?” Nữ phóng viên cầm microphone phỏng vấn chen lên phía trước, phóng lớn âm lượng.

“Xin lỗi, bệnh tình của Mạc tiên sinh chỉ có ban lãnh đạo biết.” Bác sĩ mặc đồng phục màu trắng đẩy đẩy mắt kính trên mũi, mở ra hai hay, tỏ vẻ bản thân cũng không biết rõ tình hình.

“Vậy, có thể mời ban lãnh đạo bệnh viện các anh đến tiếp nhận một chút phỏng vấn của chúng tôi không?” Nữ phóng viên vừa rồi không tìm được câu trả lời nhưng chưa từ bỏ ý định, bắt lấy cơ hội, lại hỏi một vấn đề.

“Xin lỗi, chúng tôi không có quyền làm cho ban lãnh đạo bệnh viện tiếp nhận phỏng vấn.” Bác sĩ mang mắt kính lạnh lùng cự tuyệt.

“Chúng tôi muốn đi vào nhìn một chút bệnh tình của Mạc tiên sinh, bệnh viện có thể thông hành không?” Nữ phóng viên bị từ chối không tiếp khiến cho đồng nghiệp sau đó chen chúc gạt ra đám người, phóng viên đem microphone chỉa về phía trước nắm được thời cơ tốt nhất.

“Không được, bệnh viện không thể để cho nhân viên không liên quan tiến vào.” Bác sĩ nhíu nhíu mày.

“Mời ban lãnh đạo thu xếp một chút, chúng tôi tuyệt đối sẽ không quấy rầy nghỉ ngơi của bệnh nhân.” Nhóm phóng viên khác âm thanh áp đảo tất cả mọi người.

Nhóm phóng viên ở đây sau khi nghe thấy, lập tức tán thành, “Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng nghỉ ngơi của bệnh nhân.”

“Mời an tĩnh một chút,” Bác sĩ mang mắt kính lớn tiếng nói, “Bệnh nhân của bệnh viện có rất nhiều, các anh một đám đi vào, nhất định sẽ quấy rầy nghỉ ngơi của bệnh nhân. Vì thế, mời các anh trở về.”

“Không đâu, chỉ cần để vài người đi vào là được, không cần mang toàn bộ mọi người đi vào.” Phóng viên vừa rồi đem microphone chỉa vào phía trước đề cao âm lượng, “Để cho đài Bồ Đào chúng tôi đi vào trước.”

“Không được, để cho chúng tôi đi vào trước, chúng tôi là phóng viên của đài Ngôi Sao.”

“Để cho tôi đi vào trước, truyền hình Đại Thụ cần tin tức này, xin cho chúng tôi đi vào.”

Nhóm phóng viên muốn đi vào phỏng vấn phía sau tiếp phía trước nói, âm thanh áp đảo tiếng nói của bác sĩ. Tràng diện nhất thời không khống chế được, bảo vệ của bệnh viện đã cầm côn điện giữ gìn trật tự, đem nhóm phóng viên tranh đến mặt đỏ đến mang tai đuổi ra bên ngoài đại sảnh.

Nhóm phóng viên không muốn buông tha tin tức vô cùng có giá trị này, lại bị khí thế của bảo vệ cầm côn điện làm cho khiếp sợ, không dám gạt ra tiến lên, đột phá vòng bảo hộ tiến vào bệnh viện.

“Cho chúng tôi vào!”

Nhóm phóng viên trừng mắt to giúp nhau xô đẩy, ý đồ làm cho bên bệnh viện thỏa hiệp. Chỉ là bảo vệ thân hình cao to, cầm côn điện, hung thần ác sát xua đuổi bọn phóng viên làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến nghỉ ngơi của bệnh viện, không chút nào có ý tứ hàm xúc thỏa hiệp.

“Bảo vệ của bệnh viện các anh thái độ quá thô bạo, chúng tôi chỉ nghĩ phỏng vấn Mạc tiên sinh một chút, cũng không có ác ý!” Có phóng viên tức giận bất bình nói, lại lần nữa đề cao giọng.

“Bệnh viện chúng tôi có quy củ của bệnh viện, mời nhân viên truyền thông các anh phối hợp một chút hoạt động của bệnh viện, đối với bệnh trạng của Mạc tiên sinh, chúng tôi không thể trả lời, mời các anh nhanh chóng rời đi!”

Bác sĩ mang mắt kính cầm loa hộ sĩ lặng lẽ đưa tới, lớn tiếng hô quát.

Mạc Từ lông mày xoắn lại, hai mắt tập trung vào phóng viên mặt đỏ tận mang tai cướp đoạt tin tức ở trước đại sảnh bệnh viện.

“Làm sao bây giờ?” Mạc Từ bực bội cắn chặt môi dưới, lo lắng dưới đáy mắt rơi vào trong mắt của người đàn ông phía sau.

“Trước đừng gấp, cửa vào bệnh viện liên tục có người, chúng ta có thể tìm ra một lối đi vào khác.” Rất nhanh rõ ràng tình huống, Đoạn Phong nhẹ nhàng đưa ra bàn tay đặt trên bờ vai Mạc Từ, làm cho đối phương trấn định lại.

“Cửa sau, chắc là có cửa sau!” Mạc Từ nhãn tình sáng lên, nắm bàn tay Đoạn Phong, thừa dịp thời gian nhóm phóng viên đều ở đại sảnh đoạt tin, đường vòng phía sau bệnh viện.

Ở dưới sự dẫn dắt của Đoạn Phong, Mạc Từ rất nhanh tìm được cửa sau, đang muốn đẩy ra cửa lưới sắt nửa khép, một cái âm thanh bao hàm vui mừng trước mặt mà đến.

“Tiểu thiếu gia!”

Mạc Từ khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy một người phụ nữ hơn bốn mươi lộ ra một cổ khí chất chất phác.

“Đạt tẩu!” Mạc Từ kêu ra chuẩn xác tên của người phụ nữ, bước nhỏ tiến lên, trong âm thanh nhiều hơn một mạt kích động khó có thể ức chế.

“Tiểu thiếu gia, cậu đã trở lại.” Đạt tẩu trong mắt hàm chứa nước mắt, môi dày run run, kéo qua bàn tay Mạc Từ.

“Đúng vậy, cháu trở về nhìn ba ba, ba ba ông ấy…” Mạc Từ trong mắt hiện lên trận trận chua xót, trong nhất thời liền đỏ hốc mắt.

“Tiểu thiếu gia, cậu đừng buồn quá, lão gia ông ấy…Sẽ gắng gượng qua được cửa ải này.” Đạt tẩu nhìn thấy Mạc Từ đỏ hốc mắt, yên lặng lắc đầu, “Tôi trước đó là phải về nhà một chuyến làm chút gì đó đem cho Đại thiếu gia ăn, không nghĩ gặp phải phóng viên phía trước, vì thế mới từ cửa sau đi ra, thoáng cái gặp được Tiểu thiếu gia…Tôi, tôi mang cậu đi gặp Đại thiếu gia a.” Đạt tẩu nhịn không cho nước mắt chảy xuống, nhìn thấy còn có một người sau lưng Mạc Từ, Đạt tẩu thả nhỏ âm thanh.

“Tiểu thiếu gia, vị tiên sinh này là bạn của cậu?”

“Đúng vậy,” Mạc Từ hướng sau lưng nhìn một cái, đối với Đạt tẩu gật đầu, lại nhẹ nhàng quay đầu, nhìn về phía Đoạn Phong có ánh mắt bao dung.

“Anh, muốn hay không cùng em cùng đi vào?”

“Ừm.” Đoạn Phong gật đầu, hứng Đạt tẩu bên người Mạc Từ cười thân thiện.

“Tiểu thiếu gia thay đổi thật nhiều, vừa mới nhìn thấy cậu, Đạt tẩu thiếu chút nữa nhận không ra đó.” Đạt tẩu đem hai người mặt mang sắc thái mệt mỏi tiến vào thang máy, lúc ở trong thang máy dùng ánh mắt từ ái quan sát Mạc Từ.

“Vậy sao, cháu chỉ là một năm chưa về mà thôi,” Nhắc đến chuyện thương tâm, con mắt Mạc Từ ảm đạm xuống. Điều này làm cho Đạt tẩu lời chuẩn bị nói ra nuốt lại vào trong bụng, bất luận chuyện vui vẻ gì đều bị áo khoác màu đen bịt kín.

“Đinh…” Thang máy từ từ mở ra, Đạt tẩu đi ở phía trước, vượt qua một cái hành lang gấp khúc, đẩy ra một cánh cửa đá phiến.

“Tiểu thiếu gia, chính là chỗ này, bên trong còn có một cảnh cửa. Đại thiếu gia cậu ấy, cậu phải khuyên nhủ Đại thiếu gia thật nhiều, để cho cậu ấy nghĩ thoáng một chút, Đạt tẩu về trước nấu gì đó, đợt lát nữa lại đến bệnh viện.” Khẽ thở dài, Đạt tẩu vào lúc hai người đi vào đóng lại cửa chính, yên lặng lui ra.

“Anh trước ngồi đây chờ em.” Đoạn Phong lúc Mạc Từ muốn đẩy mở cánh cửa cuối cùng thì đứng lại, chỉ chỉ ghế ngồi cạnh đó.

“Được, Đoạn Phong.” Mạc Từ miễn cưỡng cười cười, gật gật đầu, dưới cái nhìn chằm chằm của Đoạn Phong đẩy cửa đi vào.

Người đàn ông khuôn mặt lạnh lùng trên mặt phủ một tầng băng lạnh dày đặc, lông mày cau chặt, môi căng không có bất luận đường cong gì, cánh tay dài lấy một loại từ thái cong cong, liên tục ở trên sàn nhà trơn bóng đi qua đi lại.

“Anh.” Mạc Từ lặng lẽ bước đến bên cạnh người đàn ông, trong âm thanh nhiều hơn một phần kích động.

Người đàn ông nghe vậy, mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn thấy đứa em trai đứng thẳng ở trước mặt, hơi ngỡ ngàng, theo đó là thở ra một hơi thật sâu, chậm rãi phục hồi tinh thần lại.

“A Từ.” Trong âm thanh cứng lạnh của người đàn ông xen lẫn một tâm tình khác, ánh mắt sắc bén rời vào trên người Mạc Từ, lập tức nhu hòa không ít.

“Anh, em đã trở về.” Mạc Từ trong nội tâm chua xót, khẽ nói.

“Trận đấu của em?” Nghe thấy Mạc Từ khẽ gọi, người đàn ông khí chất hơi lạnh lùng nắm chặt nắm tay, con mắt sắc bén chống lại hốc mắt hồng hồng của đứa em trai.

“Em, em bỏ thi đấu.” Mạc Từ trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, sau nửa ngày mới trả lời chất vấn lạnh lùng của Mạc Ngôn.

“Ba!” Một cái tiếng vang trong trẻo nổ tung trong không khí, giống như nước sôi sục sôi, trong chớp mắt cuồn cuộn.

“Anh…” Mạc Từ sửng sờ lên tiếng, nhìn thấy anh trai đối diện ***g ngực phập phồng, che má trái bị quăng một cái tát của mình, sửng sờ tại chỗ.

“Khốn nạn! Em trở về làm gì!” Người đàn ông khuôn mặt lạnh lùng thả bàn tay xuống, ***g ngực phập phồng bất ổn, con mắt sắc bén tựa hồ muốn đem Mạc Từ quay về bắn thủng.

“Anh…” Mạc Từ cổ họng khô khốc, nước mắt trong nháy mắt mơ hồ, “Anh, anh…”

Cậu muốn hỏi anh trai mình một chút lúc mình vội vàng gấp gáp trở về, tại sao phải hung hăng quăng cho cậu một cái tát.

Đáng tiếc lời nói tắc ở nửa đường, nghẹn ở trong cổ họng, rốt cuộc không cách nào nói ra.

“Em không đi thi đấu, trở về làm gì?! Em thật vất vả vào trận chung kết, em có biết, buông tha là có ý gì không.” Chất vấn nghiêm khắc làm cho Mạc Từ trong mắt rưng rưng suy nghĩ ngưng trệ.

“Bỏ qua, em đem cơ hội trong tay bỏ qua, ở nước F cố gắng bốn năm, đã bị em cứ đơn giản bỏ qua, em đối diện với cha sao đây!”

Giữ chặt cổ áo Mạc Từ, người đàn ông ánh mắt sắc bén đọc nhấn rõ từng chữ rõ ràng.

Sau nửa ngày, Mạc Từ suy nghĩ ngưng trệ hai mắt phục hồi lại tinh thần, đẩy ra anh trai đang hung hăng nắm cổ áo của cậu, vào lúc đối phương ngây người hướng về hết sức rống lớn nói: “Cơ hội còn có rất nhiều lần, nhưng tính mệnh của cha chỉ có một lần! Em sẽ trở về, cho dù ở trong trận chung kết em sẽ tìm được thành tích đứng đầu, em cũng sẽ gấp gáp trở về!”

Nước mắt tuôn rơi rơi xuống, Mạc Từ không hề hay biết.

Lệ nóng đảo quanh tí tách trên mặt đất, Mạc Từ ngẩng đầu lên, cổ cương cứng, lại nghẹn ngào rống lớn kêu.

“Em phải trở về, em không thể không trở về, anh đánh em đi, anh trai anh hung hăng đánh em đi, sau khi đánh xong, em muốn gặp cha, em phải nhìn cha, anh không có quyền ngăn cản em.”

Chưa bao giờ dùng qua âm lượng lớn như thế đối với anh trai nói chuyện, Mạc Từ không quan tâm gì hết phát ra tiếng rống khàn giọng, vọt đến trước mặt Mạc Ngôn, hung hăng nắm lấy cánh tay của anh trai lắc lắc cơ thể của Mạc Ngôn.

Đau khổ áp lực dưới đáy lòng tìm được phát tiết, Mạc Từ có một khắc, đã căm giận qua anh trai của mình.

Cậu tha thiết hy vọng không cách nào phụ lòng.

Nội tâm âm thầm lo lắng đau buồn lại bị anh trai hiểu lầm.

Cậu sợ bị mất đi, vào lúc thi đấu chọn cách vứt bỏ đã trải qua tư tưởng đấu tranh kịch liệt, bất luận lựa chọn gì cũng phải trả giá mất đi một cái giá lớn.

Đau khổ ngập lòng vào lúc gào thét tiết ra ngoài cơ thể, Mạc Từ nghẹn ngào, mặc cho nước mắt tranh nhau trước chảy ra hốc mắt.

“A Từ.” Mạc Ngôn cau mày, sau khi hít sâu âm thanh hết sức khàn khàn.

“A Từ, em biết trở về đại biểu cho điều gì không?”

Âm thanh kiềm nén cất giấu sầu lo nồng đậm, trong ánh mắt sắc bén chứa đựng cảm xúc phức tạp, người đàn ông khuôn mặt lạnh lùng đến cạnh Mạc Từ, đưa cánh tay khoát lên bờ vai Mạc Từ, chậm rãi dùng lực.

“Em biết, em biết trở về sẽ mất đi cái gì, nhưng nếu không như thế, em sẽ mất đi điều gì đó nhiều hơn.” Mạc Từ lắc đầu, âm thanh nghẹn ngào.

“Chỗ này đau không?” Mạc Ngôn buông bả vai Mạc Từ ra, dời trên cánh tay, chạm vào gò má sưng đỏ của Mạc Từ, trong ánh mắt nhiều hơn một phần tỏ vẻ xúc động.

“Không đau.” Mạc Từ dần dần ngừng nước mắt, ngực căng ra, chậm rãi lắc đầu, ánh mắt bị nước mắt làm nhòe một lần nữa rõ ràng.

Vải vóc mềm mại tiếp xúc vào gò má, nhẹ nhàng lau sạch nước mắt ở khóe mắt, người đàn ông sắc mặt dịu lại trên mặt mang theo áy náy, nhẹ nhàng, gần như dịu dàng lấy khăn tay lau sạch vết sưng đỏ mà mình đánh vào.

“Anh hai.” Hành động quen thuộc của Mạc Ngôn làm cho Mạc Từ tâm tình kích động lại lần nữa nghẹn ngào, vươn tay ôm lấy anh trai của mình, Mạc Từ đem mặt chôn ở trong ***g ngực của anh trai nức nở.

“Anh hai, anh hai, anh hai.” Cậu nhiều lần gọi to, mỗi một tiếng gọi, người đàn ông luôn luôn nhẹ nhàng đáp lại.

Ôm vào đứa em trai lần đầu tiên hướng anh biểu hiện mềm yếu, tay của người đàn ông ở sau lưng Mạc Từ vỗ về qua lại, khẽ chụp, thể hiện dùng sự an ủi không tiếng động.

Ánh mặt trời trong căn phòng đổ xuống trên người hai người, màu sắc xán lạn nhuộm đỏ mái tóc, tiếng khóc nức nở trong yên lặng, tiếng khẽ chụp đánh vỡ ánh mặt trời hoàn chỉnh.

Hồi lâu, Mạc Từ lau khô nước mắt lấy lại tinh thần, trong mắt mắt rưng rưng sợ hãi trước đó tăng thêm một loại cảm xúc mới – kiên định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.