CHƯƠNG 17
Thời gian đối mặt với sóng gió, lùi bước chỉ làm tốc độ cuốn vào sóng sẽ nhanh hơn, chỉ có tiến tới, mới có thể từ trong sóng gió phá vòng vây.
Mạc Từ mang theo tín điều (điều đặt ra để tin theo) của anh hai truyền thụ, giữ vững cương vị công tác ở công ty.
Hai ngày sau, viện trợ từ bạn già một phương của cha mang theo tin tức hồi đáp, đi tới tổng công ty Mạc thị.
Mạc Ngôn tự mình tiếp đãi người đến hồi đáp.
Công tác trao đổi vô cùng thuận lợi, hai bên bắt tay nói chuyện, sau khi trao đổi thông tin với nhau, Mạc Ngôn tổng tài tạm thời của công ty Mạc thị, mang theo người trao đổi hợp tác đi vào Mạn Lôi Đặc Sâm khách sạn lớn nhất của danh nghĩa Mạc thị dùng cơm.
Khi Mạc Từ vui vẻ tiếp đãi người hợp tác, nhìn thấy người hợp tác thắt cravat, tác phong nhanh nhẹn, trong lúc nhất thời quên nói chuyện.
Mạc Ngôn ánh mắt sắc bén quét về phía đứa em ngốc trệ của mình, không có kết quả. Khủy tay khẽ chạm mới khiến cho người đang ngốc trệ tỉnh táo lại.
“Anh, anh…”
Mạc Từ nói năng lộn xộn nhìn xem người hợp tác đứng trước mặt anh trai, miệng mở lớn có thể nhét được cả trứng gà.
“Mạc Từ.” Anh trai liên tục nhẫn nại rốt cục thay đổi âm thanh, thay đổi xưng hô.
“Xin lỗi, Mạc tổng.” Mạc Từ cung kính xoay người xin lỗi, ở trước mặt người ngoài, hai người vẫn là quan hệ loại trên dưới.
“Đem món ăn đặc sắc của Mạn Lôi Đắc Sâm mang đến, để cho Quý tiên sinh lựa chọn, chú ý lễ nghi.” Một câu cuối cùng, dùng âm điệu chỉ có hai người nghe thấy nói ra.
“Vâng.” Mạc Từ gật đầu, dùng dư quang khóe mắt dò xét người hợp tác quần áo chỉnh tề kia, đem tất cả kinh ngạc nhét lại vào trong bụng, tập trung tinh thần gấp đôi để tiến hành công tác.
Món ăn đặc sắc bày lên, trấn *** chi bảo của Mạn Lôi Đặc Sâm, Thịt cua vây cá ba màu1, Vịt trần nấm truyp2, Tuyết sơn phi hồ.
Ba đạo món ăn trải qua chế biến của đầu bếp, hương tỏa bốn phía, được nhân viên phục vụ dung mạo thanh tú bê lên bàn.
Nắp được giở ra, hương khí thấm vào ruột gan không trộn lẫn với nhau, hương khí đặc biệt theo làn gió nhẹ tỏa ra chui vào chóp mũi.
Hai bên ở trên bàn cơm trao đổi, Mạc Từ đứng ở một bên, nhìn không chớp mắt.
Trên bàn tiệc Mạc Ngôn tự mình thêm ly rót rượu, hiếm khi phát ra tiếng than thở: “Quý tiên sinh, nhìn ra được, anh đối với ẩm thực cũng rất lành nghề.”
“Món ăn ở đây nổi tiếng có một loại môi răng lưu hương, cảm giác nhảy múa ở trên nụ vị giác, đầu bếp của Mạn Lôi Đặc Sâm không đơn giản.” Đối phương lễ độ trả lời.
“Vậy mời Quý tiên sinh lại thưởng thức một chút món này.” Mạc Ngôn chỉ miếng tôm non trong suốt như tuyết.
Sau khi dùng bữa tối, Mạc Ngôn duỗi tay phải, cùng người hợp tác rất hợp khẩu vị của anh tạm biệt.
“Cám ơn Quý tiên sinh.”
“Không cần cám ơn, cùng Mạc tiên sinh hợp tác rất vui vẻ, hy vọng cuộc hợp tác tiếp theo.” Người nọ lễ phép nắm trở lại, cùng Mạc Ngôn từ biệt.
Xe hơi đặt ở bãi đỗ xe, người nọ đi đến trước xe hơi, chuẩn bị mở cửa xe sau lưng lại truyền đến tiếng hừ nhẹ của Mạc Từ.
Ngăn cản người muốn mở cửa xe, Mạc Từ con mắt trợn tròn, ôm cánh tay, liếc người nọ một cái, “Anh tại sao thành người hợp tác của anh trai em?”
Khẩu khí chất vấn, mang theo ba phần nghi hoặc bảy phần nổi giận.
Cậu lại không biết anh trai tìm viện trợ tới, thế mà lại là người trước mắt này, người cậu quen thuộc không thể quen thuộc hơn!
“Là ông nội trên huyết thống của anh quyết định, để anh tới đảm nhiệm, đại biểu lần này cùng Mạc gia hợp tác.” Người đàn ông con ngươi màu đen hàm chứa vui vẻ, không để ý Mạc Từ hai mắt trợn tròn, đem hai gò má phồng lên của Mạc Từ dùng lực nhéo nhéo.
“Vậy à,” Mạc Từ nghe được người đàn ông giải thích gật đầu, nhớ tới hai tay đối phương còn đang ở trên mặt cậu tác quái, dùng sức giật xuống móng vuốt ‘Không an phận’, “Đừng có mà động mặt của em!”
Phản đối cực kỳ nhỏ bé, âm thanh Mạc Từ rất nhanh bị đối phương chặn lại trong đôi môi.
Cái người làm mình vô cùng nhớ nhung kia nằm ở trong ngực mình, hôn Mạc Từ giãy dụa rất nhỏ, trong đôi mắt màu đen của Đoạn Phong toát ra thần sắc thỏa mãn.
Mặc dù lần này nhận được cơ hội, cũng đã phải trải qua khảo nghiệm khắt khe của gia chủ Quý gia, nhưng vì có thể ở ngoài thời gian công tác nhìn thấy Mạc Từ, anh vẫn ra sức thông qua lần khảo nghiệm tàn khốc này.
Vừa mới tiếp nhận cục diện rối rắm của em trai cùng cha khác mẹ, niềm tự hào của toàn bộ Quý gia, Quý Thừa Bách, căn cơ của anh còn chưa đủ vững chắc.
Ông cụ đứng ngoài cuộc, đối với anh cùng thế lực cũ giao tiếp giữa lúc đấu tranh cẩn thận giữ nguyên thái độ, hai bên đều không thiên vị, chỉ vì khảo nghiệm năng lực của bản thân.
Hai năm hỗ trợ dạy bảo, làm anh từ một người ở tầng bần cùng của xã hội, con riêng hai bàn tay trắng, biến thành người người hâm mộ, ngồi chen vào một trong quyền thừa kế Quý gia, được công nhận là niềm tự hào.
Chất lượng nhảy vọt, mọi người chỉ nhìn tìm được mã ngoài vinh quang của anh, không có ai biết, phía sau niềm tự hào của anh, trả giá là mồ hôi và gian khổ.
Người mẹ đã qua đời, bị lần này tới lần khác nhiều lần đem ra kích thích anh, làm động lực để anh đi tới, hai năm ngắn ngủi lại vô cùng dài chán, đối với anh mà nói, là địa ngục nhân gian.
Anh có nghị lực và kiên cường, anh cuối cùng đã thông qua trận khảo nghiệm lột xác này.
Trở thành đứa cháu có thể làm cho ông cụ gật đầu.
Phát hiện chân tâm của mình, Đoạn Phong lần đầu tiên cảm giác được, ngoại trừ vòng nguyệt quế giành thắng lợi khi thông qua khảo nghiệm ra, còn có một loại gì đó làm anh cảm mến lưu ý.
Thích và yêu.
Gắng sức tạo thành tích, sau khi anh ở vị trí cao đã có ủng hộ vững chắc, bất chấp những châm chọc khiêu khích của những người khác.
Dựa vào quan hệ bám váy ở vị trí cao, thằng ranh lông tóc chưa dài, đứa con riêng, đồ lốp xe dự bị.
Nguyên một đống từ ngữ vô cùng cay nghiệt làm anh đau đớn hơn trăm ngàn lần, nhưng mà, tim có thứ cất chứa, có chỗ cập bến và nương dựa, có thể từ trong những châm chọc cay độc kia thoát ra, không hề vì châm biếm của người khác mà tinh thần âm thầm tổn thương.
Có địa vị, có nghĩa là có năng lực bảo vệ người trói tâm.
Đoạn Phong âm thầm cố gắng, mới có thể tranh thủ chức vị làm người đại diện hợp tác với Mạc gia.
Hôn hôn cánh môi mềm mại của đối phương, một thân mỏi mệt đều ở trong cái hôn này tiêu biến.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, đôi môi đã trở nên khao khát cùng đối phương chạm vào như thế.
Lồng ngực Đoạn Phong phát ra một tiếng cười thầm, đem toàn bộ chống cự của đối phương nhào nặn trộn lẫn ở trong nụ hôn này.
Cuộc đấu tranh ác liệt phía sau, vẫn là bỏ qua phía sau rồi nói!
…
Có Quý gia gia nhập, cục diện xoay chuyển mình, vốn là Triệu gia mài dao soàn soạt, kỳ tích lại thu về vuốt bén của mình, phòng thủ địa bàn của mình, không làm ra hành động quá giới hạn tiếp nữa.
Lực ảnh hưởng của Quý gia ở thành phố C đã vượt quá bình thường, phía sau có tài lực cường đại ủng hộ, có năng lực ở giới chính trị được nhiều người ủng hộ, cũng làm cho Triệu gia chần chừ duỗi vuốt bén ra.
Thái độ chắc chắn của ông cụ Quý, trở thành nguyên nhân chủ yếu nhất làm Triệu gia lặng im.
Sự kiện đưa tin ngộ độc thức ăn, đều ở sự xem xét bản thảo của chủ biên từng cái rút về, không ai lại lấy sự kiện ngộ độc thức ăn của Mạc gia viết bài, hôm đó đài truyền hình giành trước đem tin đưa tin đã loại bỏ từng cái phóng viên, việc này lúc này mới thôi.
Truy xét nơi phát ra thức ăn có độc, hàng tồn ở kho hàng đều bị người bỏ vào một loại có thể làm cho người ta bụng đau tiêu chảy rất nhẹ, một ít thuốc độc làm đầu óc choáng váng, Mạc gia dứt khoát chỉnh đốn và cải cách chỗ sơ suất trên con đường nhập hàng, cũng tại đầu vào tiêu nhiều kinh phí cho an toàn thực phẩm, để ngừa có người bỏ độc lần nữa.
Tìm hiểu nguồn gốc, trên đồ ăn kho hàng đã qua xử lý bỏ độc lưu lại rất nhiều vân tay, cảnh sát vào lúc tham gia điều tra, căn cứ vào vân tay tìm được người tình nghi phạm tội, trong bằng chứng như núi, người tình nghi nhận tội, nói bỏ độc cũng không phải một mình gã mưu đồ, phía sau gã, còn có một thế lực khổng lồ khác.
Khi Mạc Ngôn chỗ tạm giam đi ra, sắc mặt âm trầm, tin tức trong miệng người tình nghi là chỉ hướng Triệu gia, liên tưởng đến bí phương mất mất, Mạc Ngôn cơ hồ có thể khẳng định bí phương ở trong tủ bảo hiểm rơi vào trong tay ai.
Phóng viên thời sự bị rút lại bản thảo tin tức, trong lòng nghẹn khuất một thời gian, khi nhận được một tin tức mới về vụ án thực phẩm ngộ độc của Mạc thị thì đã trước tiên chạy tới chỗ tạm giam, phỏng vấn người tình nghi phạm tội, ở dưới sự che giấu của cảnh sát và Mạc thị cùng Quý thị mơ hồ thoái thác, kẻ phạm tội đầu độc tâm lý vặn vẹo vì trả thù xã hội đã leo lên đầu đề của các tờ báo lớn, danh dự thực phẩm an toàn của Mạc thị, lúc này mới chậm rãi thu về.
Trận chiến phản kích đầu tiên của Mạc thị thắng lợi, Triệu gia thất bại tăng vọt sĩ khí.
Cùng ngày, Mạc Từ nhận được cuộc gọi điện tới của Triệu Hồng Tu, Mạc Từ không biết Triệu Hồng Tu đã dùng thủ đoạn gì để lấy được dãy số tư nhân của cận, tiếp điện thoại, lúc nghe thấy âm thanh của người nọ vẫn còn rất giật mình.
“Tôi muốn cùng cậu nói một chuyện quan trọng, trước đừng cúp điện thoại.”
“Anh muốn nói gì?” Mạc Từ nhịn xuống ý niệm mãnh liệt cúp điện thoại trong đầu.
“Tôi biết bí phương của Mạc gia các cậu ở đâu?” Bên kia không nhanh không chậm nói ra.
“Ở đâu?” Mạc Từ theo khẩu khí của Triệu Hồng Tu mà bắt lấy tiếp.
“Trong tay chú Hai của tôi, ông ta phái người lấy trộm bí phương, tôi tận mắt thấy ông ta từ trong tay cấp dưới lấy mở bí phương kia…”
“Vì thế?” Mạc Từ cắn răng.
“Tôi chỉ là đến nói rõ một chút, không có ý tứ gì khác.” Trong âm thanh của Triệu Hồng Tu hàm chứa chua xót nhàn nhạt.
“Cám ơn anh, tôi đã biết.” Mạc Từ nói ra, nghĩ đến suy đoán của anh trai, bên môi tràn ra một nụ cười châm chọc.
“Đừng cúp điện thoại, tôi biết các cậu đã cùng Quý gia tiến hành hợp tác, chỉ là đến chúc mừng.” Một câu tiếp theo không cùng tôi hợp tác không thể nói ra, Triệu Hồng Tu không để cho Mạc Từ nghe ra được một chút tiếc nuối trong lời nói của mình.
“Chúc mừng? Anh sẽ đến chúc mừng?” Mạc Từ cảm thấy buồn cười, cái kế hoạch lật đổ cả Mạc gia đó, Triệu Hồng Tu tham gia qua làm sao có thể sẽ ý tốt chúc mừng được?
Không phải đầu bị cánh cửa kẹp thì chính là rối loạn thần kinh, Mạc Từ ôm cánh tay, chờ bên kia đáp lời.
“Đối với tôi mà nói, chỉ cần có thể đả kích thế lực của chú Hai, chính là chuyện đáng giá chúc mừng, các cậu đả kích đến chú Hai, mặc dù thế lực Triệu gia đã bị ảnh hưởng, nhưng mà, vẫn là muốn chúc mừng các cậu đánh thắng trận này.”
“Vì đả kích đối thủ mà không tiếc tự tổn hại thực lực, anh thật sự là không từ thủ đoạn!” Mạc Từ lông mày hung hăng cau lại, đề cao âm thanh.
“Đây là điều duy nhất tôi có thể làm,” Triệu Hồng Tu trầm mặc một hồi, âm thanh trầm thấp, “Tóm lại, tôi có thể cung cấp tin tức, chỉ là bí phương ở trong tay chú Hai của tôi, các cậu, vẫn nên phải cẩn thận một chút.”
Âm thanh của Triệu Hồng Tu hoàn toàn biến mất ở sau tiếng đô đô, Mạc Từ để điện thoại xuống, chung quy vẫn không thể từ trong cuộc trò chuyện không hiểu đầu đuôi này suy đoán ý đồ của Triệu Hồng Tu.
___________
1. Thịt cua vây cá ba màu
2. Vịt trần nấm truyp
Nấm truýp (nấm cục) là loại nấm mọc ở dưới lòng đất, có hai loại trắng và đen. Nó giá trị dinh dưỡng rất cao, chuyên để nấu món ngon. Hiện nay nó là loại nấm đắt nhất thế giới.
3. Món thứ 3…..Có tác giả mới biết món đó là gì.