Mỹ Vị Nhân Sinh

Chương 89: Chương 89




CHƯƠNG 19

Đi ô tô bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới công ty giải trí Tinh Hỏa của Đoạn Phong.

Răng Mạc Từ vẫn luôn cắn môi dưới, nét mặt ngưng trọng.

Động cơ gọi điện thoại của Triệu Hồng Tu đã không phải điều cậu quan tâm, tin tức trong TV, mới là một kích phủ đầu đánh trúng hồng tâm.

Mạc Từ tin vào hai mắt của mình, cũng tin tưởng Đoạn Phong.

Kế tiếp cậu phải làm chính là đối mặt cùng Đoạn Phong đối chất, tra hỏi rõ ràng!

Xe MPV màu đen ở trên đường cái chạy như bay, Mạc Từ vào lúc đèn xanh sáng lên, dùng sức giẫm mạnh xuống chân ga, hướng giải trí Tinh Hỏa chạy tới.

Xe hơi chạy như bay, Mạc Từ vào nửa giờ sau đã đến địa chỉ giải trí Tinh Hỏa.

Tòa nhà cao ngất dễ thấy vô cùng, Mạc Từ đỗ tốt xe hơi, bất chấp cái khác, nện bước đi nhanh xông vào trong công ty.

Thấy Mạc Từ trang phục nghiêm chỉnh, bảo vệ công ty cũng không ngăn cậu lại, Mạc Từ thẳng đến trước lễ tân, đối với tiểu thư ở trước quầy lễ tân nói.

“Tôi muốn tìm Tổng giám đốc của các cô, anh ta hiện tại có đây không?”

Âm thanh căng thẳng cùng ánh mắt sắc bén, tiểu thư trước quầy lễ tân ngẩn người, sau khi nhìn rõ khuôn mặt của Mạc Từ lúc này mới gật đầu.

“Tổng giám đốc hiện tại ở công ty, Mạc tiên sinh tìm ngài ấy có việc sao?”

Tiểu thư trước quầy lễ tân âm thanh ngọt ngào lễ độ trả lời, Tổng giám đốc mới nhậm chức ba tháng trước của công ty, có vài lần là cùng vị Mạc tiên sinh này cùng lên lầu.

Mạc tiên sinh cùng Tổng giám đốc quan hệ không tệ, không lâu trước đó, Tổng giám đốc còn yêu cầu cô đặc biệt quan tâm, nếu như Mạc tiên sinh này đến công ty tìm ngài ấy, thì để cho anh ta cứ tự nhiên thoải mái, không cần hẹn trước.

Hiện tại Mạc tiên sinh đến tìm Tổng giám đốc, vội vàng chạy tới, thần sắc cũng có chút không đúng, là có chuyện quan trọng đi.

Tiểu thư lễ tân rất nhanh gọi điện thoại tới văn phòng Tổng giám đốc, sau khi nhận được xác nhận của tiểu thư trợ lý, lễ phép trả lời nói với Mạc Từ.

“Mạc tiên sinh, Tổng giám đốc hiện tại còn đang tham gia một cuộc họp của công ty, còn phải đợi nửa giờ nữa mới có thể kết thúc cuộc họp, ngài trước tiên có thể lên lầu đến phòng nghỉ bên trái văn phòng Tổng giám đốc ngồi nghỉ một chút, đợi cuộc họp kết thúc, trợ lý Tổng giám đốc sẽ trước tiên đem tin tức ngài đến tìm ngài ấy cho Tổng giám đốc.”

“Được.” Mạc Từ bức thiết muốn gặp được Đoạn Phong, Mạc Từ làm ở công ty hai tháng, hiểu rõ công ty có quy định của công ty, cậu không thể lập tức xông vào phòng họp, vào đối chất với Đoạn Phong. Loại tình huống trước mắt này, cậu chỉ có thể làm một chuyện, chờ.

Trong nửa tiếng này đem suy nghĩ loạn thành một nùi chỉ xếp lại rõ ràng, nghĩ kỹ sẽ đối với Đoạn Phong nói gì.

Mạc Từ gật đầu, tiểu thư quầy lễ tân dẫn đường đi đến thang máy.

Công ty giải trí Tinh Hỏa có năm bộ thang máy, một cái thang máy là cho nhân viên quản lý cấp cao chuyên biệt sử dụng, Mạc Từ không có Đoạn Phong đưa đi, thì không thể đi được thang máy đặc biệt cách văn phòng Tổng giám đốc gần nhất.

Mạc Từ đi chính là thang máy công cộng gần bên trái.

Đợi trong chốc lát, cửa thang máy từ từ mở ra, Mạc Từ vẻ mặt ngưng trọng bước vào trong, lúc cửa thang máy sắp đóng cửa thì một giọng nữ trong trẻo chen vào, mang theo vài phần xao động vội vàng, chủ nhân âm thanh vào một khắc cuối cùng thang máy sắp đóng cửa, bởi vì tốc độ nhào vào quá nhanh nên người chen vào không hề hoảng đập ngã vào trên người Mạc Từ đứng ở hàng đầu tiên.

“Xin lỗi, xin lỗi!”

Đụng vào người khác, người đó trước tiên là phản ứng liên tục xin lỗi, một đầu tóc dài rối tung trên vai theo động tác cúi đầu rơi trên cánh tay Mạc Từ, Mạc Từ vô thức thu cánh tay lại, ống tay áo xiết chặt, không ngờ cô gái tóc dài phát ra một tiếng thét lên, đôi mắt sáng ngời hung hăng trợn lên, một viên nốt rồi nhỏ màu nâu bên khóe miệng nhảy dựng lên, “Anh làm gì vậy!”

Biểu tình lễ phép, nhút nhát e lệ vừa rồi biến mất tiêu, trong nháy mắt biến hóa đổi thành một bộ biểu cảm chanh chua.

“Anh có biết cái khuy của anh cuốn lấy tóc của tôi không a!” Vừa dứt lời, cô gái ngẩng đầu con mắt trừng lớn nhìn chằm chằm vào Mạc Từ.

“Anh là…Anh là Mạc Từ!”

Âm thanh đột nhiên cả kinh hù tới mức vài người nhân viên trong thang máy nhảy dựng lên, vài ánh mắt cùng nhau theo dõi cô gái, ngược lại Mạc Từ bị đụng xấu hổ vạn phần.

“Cô là?” Mạc Từ không nhớ rõ mình quen biết cô gái này, giương mắt nghi hoặc, cô gái biểu cảm đột ngột cả kinh còn chưa có hoàn hồn.

“Cậu lại quên tên của tôi!” Cô gái hung hăng liếc mắt khoét Mạc Từ, vuốt lại tóc mình, hung dữ nói.

“Tôi thật sự không nhớ gì cả, vị tiểu thư này, cô là…”

Trường hợp vui mừng quá mức như vậy, Mạc Từ lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không nhận ra cô vị tiểu thư có thể nhanh chóng đổi mặt này.

“Tôi là Tống Gia Gia!” Mỗi một từ đều đọc rất nặng, nói xong chữ cuối cùng, cô gái cơ hồ là đen cả khuôn mặt.

“Tôi nhớ ra rồi!”

Mạc Từ lúc nghe được cô gái tự giới thiệu, bừng tỉnh đại ngộ, nốt ruồi nhỏ màu nâu bên khóe miệng của cô gái theo khóe miệng nhếch lên nhảy lên, cái tình cảnh giống như gặp lại người quen này——

Mạc Từ nghĩ đến bốn năm trước ở chợ hoa chim, cũng là ở ngoài đường gặp nhau, chính mình đã nhớ không ra cô gái Tống Gia Gia này.

“Tống Gia Gia, tôi nhớ trước kia cũng là giữa đường như vậy nhận nhau.” Mạc Từ đùa giỡn khóe miệng cong lên, duỗi tay phải ra.

“Tôi lại không có cảm giác tồn tại vậy à.” Cô gái mạnh mẽ ôm cánh tay, chậm rì nắm lại tay phải Mạc Từ, gần như là hung hăng bóp trả thù.

Móng tay đâm vào lòng bàn tay, Mạc Từ thân là đàn ông tự nhiên sẽ không không có phong độ kêu lên, chịu đựng đau đớn, ý cười bên môi Mạc Từ không giảm.

“Là cô thay đổi quá lớn, tôi cũng không nhận ra.”

Đúng vậy, Tống Gia Gia bốn năm trước vẫn là một cô gái nhỏ sáng sủa trẻ trung, hiện tại, váy hoa không chỉnh tề, giày boot, tất chân đen, trang phục gợi cảm cùng với cách ăn mặc trước kia, quả thực là như hai người khác nhau.

Dáng người cao gầy, trên khuôn mặt xinh đẹp vẽ trang điểm trang nhã, lông mày quyến rũ anh khí không giống con gái nhà dân, trang phục phù hợp làm cho cô nhìn qua thành thục xinh đẹp.

Nếu không phải vừa rồi bộ dạng cả kinh tác phong đột ngột cực kỳ dũng mãnh, dùng thẩm mỹ của đàn ông mà nhìn, Mạc Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tống Gia Gia, sẽ phát ra một tiếng thán thưởng đại mỹ nữ.

Bất quá, chính là vì nhìn thấu diện mục thật sự của Tống Gia Gia, Mạc Từ mới có thể càng thêm than sợ hãi.

“Tôi liếc một cái thì đã nhận ra cậu, chỉ là cậu không nhận ra tôi thôi.” Tống Gia Gia dùng ngữ khí u oán nói ra, một đôi mắt sáng ngời bám riết trên mặt Mạc Từ.

“Xin lỗi, Gia Gia.”

Thanh niên ở độ tuổi này lúc nào cũng vây quanh bên cạnh cô, cả ngày dùng nụ cười thoải mái nịnh nọt cô, nữ sinh ở trong khe hở trí nhớ bị cậu quên mất, liên tục hai lần đều không nhận ra cô, mà ngay cả Mạc Từ cũng xấu hổ.

“Cậu nói tôi thay đổi nhiều, một bộ cùng một kiểu này, kiểu tóc này nữa, không phải là kiểu tóc chải chuốt của mấy ông chú cấp cao của công ty sao?”

Bốn năm không thấy, đầu lưỡi của cô nữ sinh tính cách cởi mở biến thành độc địa rồi.

“Đừng có mà cười nhạo tôi, Gia Gia, cô tại sao lại ở đây?”

Mạc Từ đem nghi vấn lớn nhất của mình nói ra.

“Cậu hiện tại mới nhớ hỏi tôi, không bằng, cậu tới đoán đi?” Tống Gia Gia đem vấn đề một lần nữa đá cho Mạc Từ.

“Cô làm ở đây, làm văn chức?”

“Sai hoàn toàn, nơi này chính là giải trí Tinh Hỏa, ngoại trừ trợ lý, tôi không thể có được nghề nghiệp khác được sao?!” Tống Gia Gia mạnh mẽ nhướng lông mày.

“Cô cùng Tinh Hỏa kí kết?”

“Rốt cục nói đúng.” Tống Gia Gia trên mặt lộ ra nụ cười.

“Cô bây giờ là nghệ nhân ký kết sao? Tại sao tôi không biết?” Mạc Từ nhăn mày, nhớ rõ mình chưa bao giờ thấy Tống Gia Gia ở trên TV.

“Cậu trốn ở nước F chính là bốn năm, không có ai có thể liên lạc với cậu! Còn nữa, tôi chỉ là một nghệ nhân hạng hai, còn chưa tới loại trình độ đỏ tía…”

“Xin lỗi.” Mạc Từ gật đầu, lúc này, âm thanh trong trẻo của thang máy nhắc nhở, đã đến tầng thứ hai mươi mốt.

Nghe thấy âm thanh Tống Gia Gia cả kinh, con mắt trợn tròn, nhìn xem biểu thị số tầng lầu, thiếu chút nữa lần nữa phát ra tiếng thét, vào một khắc thang máy mở ra liền lập tức hấp tấp lao ra, để lại một câu tạm biệt.

“Xin lỗi, tôi tranh thủ thời gian đi trước!”

Mạc Từ nhìn thấy Tống Gia Gia thân thủ nhanh nhẹn, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, ngẫu nhiên gặp ở thang máy, làm cảm xúc áp lực trong lòng cậu tiêu tan rất nhiều.

Không quên mục đích mình đến, Mạc Từ đi về hướng phòng nghỉ lầu hai mươi mốt.



Đoạn Phong đã xong cuộc họp, đi vào văn phòng Tổng giám đốc, trợ lý nước F đào theo về nhìn thấy Đoạn Phong đi vào văn phòng thì đứng lên, “Tổng giám đốc, Mạc tiên sinh vừa rồi tìm ngài, bởi vì ngài còn đang họp cho nên Mạc tiên sinh trước đến phòng nghỉ lầu hai mươi mốt đợi ngài.”

“Tôi biết rồi, cô đi mời cậu ấy lên đây.” Đoạn Phong ngồi xuống ghế, khẽ ngẩng đầu, đối với nữ trợ lý nói.

“Vâng, Tổng giám đốc.”

Lúc nữ trợ lý đem Mạc Từ đưa vào văn phòng, Đoạn Phong đang vùi đầu trong đống văn kiện.

“Em đến đúng dịp, Mạc Từ.” Đoạn Phong quen thuộc tiếng bước chân tới gần của Mạc Từ, đợi cho nữ trợ lý đã huấn luyện nghiêm chỉnh rời khỏi văn phòng, Đoạn Phong phóng mềm âm thanh nói ra.

“Anh cho em gặp một người,” Đoạn Phong từ trong văn kiện ngẩng đầu, gọi một cú điện thoại, ở trong điện thoại phân phó vài câu, con mắt mỉm cười chống lại người vội vã chạy đến.

Mái tóc thoáng mất trật tự, con mắt phá lệ sáng ngời, còn có môi khẽ nhếch, nhìn thấy khuôn mặt cảnh đẹp ý vui của Mạc Từ, Đoạn Phong cười hiểu ý.

Mạc Từ không nói gì khuôn mặt có chút ngưng trọng, Đoạn Phong không có suy nghĩ quá nhiều, để cho Mạc Từ ngồi trên ghế sô pha đối diện.

Ngữ khí dịu dàng lại thần bí, Mạc Từ chống lại con mắt mỉm cười của Đoạn Phong, muốn nói cái gì, gật gật môi, lại muốn nói mà dừng.

Rất nhanh, cửa văn phòng nửa khép được nhẹ nhàng gõ lên, một cái đầu tròn tròn dò xét tiến vào, hoạt bát đi đến trước mặt hai người.

“Đoạn đại ca, anh nói anh Mạc đến đây, người đâu?” Cô gái nhỏ cột bím tóc đuôi ngựa tiếng nói ngọt ngào mang theo vài phần cảm giác quen thuộc, Mạc Từ cau mày, không rõ Đoạn Phong là có ý gì.

“Ở phía sau em.” Đoạn Phong gật đầu, cô gái nhỏ đi vào văn phòng theo tầm mắt xoay người, cơ hồ là phát ra tiếng la.

“Oa, anh Mạc, em đã một thời gian thật dài không thấy anh đó!”

Đôi mắt của cô gái nhỏ vừa lớn vừa tròn mở thật to, miệng mở thật to, vọt tới trước mặt Mạc Từ, kích động quơ cánh tay, mang theo vui mừng ngạc nhiên thật lớn.

“Em là…Mộng Mộng?”

Mạc Từ từ trên ghế sô pha đứng lên, con mắt trừng lớn, em gái nhỏ xinh đẹp đáng yêu trong trí nhớ trưởng thành không ít, bím tóc đuôi ngựa thật dài, mắt to lấp lánh ở dưới hàng mi dài, trên khuôn mặt ngây thơ mập mạp miệng cong lên làm cho cô nhìn qua đáng yêu thanh khiết.

Mạc Từ vươn cánh tay, ở trên đầu gọn gàng của cô gái nhỏ xoa loạn một trận, ngực bế tắc muốn nói mà dừng bị cô bé biểu tình lanh lợi vui vẻ hòa tan.

“Đáng ghét nha, anh Mạc, anh tại sao lại giống như Đoàn đại ca đối với em vậy!” Cô gái nhỏ ngây thơ mập mạp đáng yêu phình gò má, làm nũng giống như phàn nàn, trong đôi mắt thật to chứa đựng ánh nước, giả vờ như u oán hướng Đoạn Phong nhìn qua.

“A, anh ta nhìn thấy em cũng là sờ đầu của em?” Mạc Từ cười nói, thuận tiện nhéo nhéo gò má của cô bé.

“Đúng vậy, đúng vậy, các anh rất xấu xa, các anh lúc nào cần đến em thì mới nhớ đến người ta.” Dao Mộng cầm lấy cánh tay Mạc Từ, ra sức lắc lư.

“Anh làm sao gặp được Mộng Mộng, tại sao…” Mạc Từ nghi hoặc nhìn về phía Đoạn Phong đang cười không nói.

“Mộng Mộng tốt nghiệp đi thực tập, bởi vì nghĩ kéo gần khoảng cách tiếp xúc thần tượng, vì thế vào Tinh Hỏa làm trợ lý cho nghệ nhân, anh ngày đó trùng hợp gặp được công ty tuyển trợ lý, trong đám người nhìn thấy Mộng Mộng nên để cho em ấy vào đây. Vốn là muốn tìm một cơ hội cho em nhìn thấy Mộng Mộng, nhưng mà thời gian luôn lệch đi, hôm nay em vừa vặn tới nên để cho Mộng Mộng lên đây.”

Đoạn Phong đã đi tới, sờ sờ đỉnh đầu của cô gái nhỏ.

“Vậy sao,” Mạc Từ gật đầu, có chút cúi người, đối với Dao Mộng dáng người nhỏ nhắn đáng yêu hỏi, “Em thời gian qua tốt không, Mộng Mộng, đã lâu không gặp.”

“Không tốt, không tốt!” Cô gái nhỏ làm nũng lên rất có bộ dáng, một tay bắt lấy cánh tay Mạc Từ, một tay bắt lấy Đoạn Phong, đem cánh tay hai người một trước một sau lắc lư, “Tuyệt đối không tốt, các anh đều không đến thăm em, không để ý đến em. Một lần duy nhất, chính là anh Mạc gọi điện hỏi em tin tức của Đoạn đại ca, em nói Đoạn đại ca bị bắt đi, anh Mạc liền nôn nóng, hừ, các anh căn bản không muốn gặp em.”

“Được rồi, Mộng Mộng, xin lỗi, từ nay về sau không bao giờ…thế nữa.” Mạc Từ sờ sờ đầu của Dao Mộng thấp giọng an ủi.

“Đáng ghét, anh Mạc gạt người.” Dao Mộng rốt cục ngừng lắc cánh tay của hai người đàn ông trưởng thành, gò má phồng lên như trống, đem đầu xoay qua một bên.

“Không gạt em, anh Mạc của em chính là không biết lừa gạt người.” Đoạn Phong ở một bên nói ra, nhìn thoáng qua Mạc Từ không biết làm sao an ủi cô gái nhỏ.

“Anh nói đó, Đoạn đại ca anh nói rồi đó, nếu anh nói xạo, hừ hừ, sẽ phạt anh bị…” Âm thanh của cô bé càng ngày càng nhỏ, được hai người hợp lực trấn an, quay đầu, mang trên mặt một nụ cười thần bí không phù hợp với khí chất đáng yêu của cô, có thâm ý khác nhìn thoáng qua Mạc Từ bên người Đoạn Phong.

“Mộng Mộng, không tức giận nữa?” Mạc Từ vỗ vỗ bả vai cô bé.

“Không giận, nhưng Đoạn đại ca với anh Mạc phải bồi thường em.” Cô gái nhỏ ôm cánh tay, nói ra điều kiện.

“Bồi thường như thế nào?” Làm hàng xóm nhiều năm, Đoạn Phong biết rõ tính tình Dao Mộng cười hỏi.

“Các anh phải bồi em đi chơi một chuyến, cùng đi, ba người!” Dao Mộng đem ba người nhấn rất nặng.

“Hửm? Chúng ta đi, không thích hợp đâu…” Đoạn Phong chọt chọt cái trán trơn bóng của cô bé.

“Không mà, ba người cùng đi, ai bảo các anh đem em quên ở sau đầu, ba người cùng đi.” Dao Mộng lấy ra đòn sát thủ, chịu đựng cô bé không ngừng ầm ĩ, Đoạn Phong rốt cục thỏa hiệp, con mắt màu đen mang theo vui vẻ chống lại Mạc Từ, “Được rồi, chờ khi rảnh, ba người cùng đi.”

“Cái này vẫn thiếu nhiều lắm!” Dao Mộng nặng nề khẽ hừ, lúc này mới bỏ qua cho Đoạn Phong và Mạc Từ.

Ba người ở trong phòng làm việc hàn huyên một hồi lâu, cuối cùng cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn về đồng hồ, sau đó ý thức được không còn sớm, ôm đầu cáo biệt vội vàng chạy ra ngoài.

Văn phòng quay về yên tĩnh, Mạc Từ tâm trạng nặng nề chất vấn Đoạn Phong đã bị cô bé quấy một cái, ngoài ý muốn thoải mái không ít, Mạc Từ do dự trong chốc lát, vẫn là cảm thấy mình nên hỏi rõ ràng.

Đi đến trước mặt Đoạn Phong, Mạc Từ sắc mặt ngưng trọng lên.

“Đoạn Phong, có một việc, em muốn hỏi anh…”

“Chuyện gì?” Đoạn Phong âm thanh trầm ổn thong dong, chờ Mạc Từ mở miệng.

Mạc Từ phức tạp nhìn người đàn ông thu dọn văn kiện một cái, người đàn ông thật lâu mới phát hiện bầu không khí ngưng đọng, chần chừ ngẩng đầu, phát hiện tình huống không đúng.

“Sao vậy, Mạc Từ?”

Trong âm thanh trầm thấp của người đàn ông mang theo một phần kinh ngạc.

“Em nhìn thấy tin tức.” Mạc Từ muốn nói mà dừng.

“Tin tức gì?”

Xem ra Đoạn Phong còn chưa biết chuyện, mặc dù ngực còn đang cảm giác bế tắc, nhưng Mạc Từ vẫn là cố nén tâm tình, cố gắng không để lại khác thường, chậm rãi mở miệng, “Anh cùng với người khác đính hôn, tin tức trên TV, em nhìn thấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.