CHƯƠNG 8
Phẫn nộ là sự căm hận công khai mà ngắn ngủi; Căm hận là sự kiềm nén, còn phẫn nộ thì duy trì liên tục.
Mạc Từ lúc này có phẫn nộ, có căm hận, dùng sức giãy dụa, cực lực giãy ra khỏi cánh tay của anh trai trên lưng cậu, trong miệng gào to: “Không được, không được đưa cho anh ta!”
Lửa giận phun trào xối vào giữa trái tim, nóng hổi mà đau đớn.
Đôi mắt Mạc Từ được tô điểm thêm bởi lửa giận bị kiềm nén không ngừng, tỏa sáng rực rỡ.
Hay cho một đôi mắt.
Triệu Hồng Tu đối mặt với hai mắt chứa đầy căm hận của Mạc Từ, có chút kinh ngạc. Đôi lông mày thon dài như kết lại với nhau, ngay cả vẻ mặt của anh lúc nào cũng mang theo vui vẻ cũng cứng đờ. Vì vậy, nhìn thấy Mạc Từ còn đang vung nắm tay xông tới anh, đáy mắt cũng tràn ngập hàn ý.
Ngực bị trúng một đấm, ẩn ẩn đau.
Thật sự là tức rồi! Đây là cố ý làm khó dễ a, trong một cái khách sạn năm sao thậm chí còn có nhân viên quản lý lại công nhiên ấu đả khách hàng, a, thật sự là lớn mật…
Anh Triệu Hồng Tu đời này còn chưa có trải qua vũ nhục đến bậc này!
Càng giận dữ, Triệu Hồng Tu lại càng tỉnh táo.
Anh lạnh lùng đánh giá Mạc Từ bị Mạc Ngôn giữ chặt, như là phát hiện ra cái gì, mâu quang biến thành thâm u. Đôi mắt theo thói quen nhắm lại, nhưng là bên môi không hề lộ ý cười.
Anh bỗng nhiên từ trên ghế đứng lên, lướt qua Mạc Từ bị lôi kéo ra phía sau, trên quần áo lưu lại nếp nhăn, nghiêm nghị hỏi:
“Đây là đạo tiếp khách của Mạn Lôi Đặc Sâm các anh?!” Bốn chữ sau phát âm nhấn mạnh thêm, bất luận kẻ nào cũng nghe ra được sự tức giận hung ác trong lời nói.
Mạc Từ trong ngực Mạc Ngôn còn đang giãy dụa kịch liệt, nghe Triệu Hồng Tu buông lời nói hung ác, càng kích động hơn. Lực đạo đột nhiên tăng lớn, giãy ra khỏi cánh tay Mạc Ngôn, đem Mạc Ngôn đẩy ra nửa mét.
“Triệu Hồng Tu! Ở nơi này không chào đón anh! Cửa chính của Bạch Vân, anh nghĩ cũng đừng nghĩ!” Mạc Từ đỏ mắt, bởi vì kịch liệt giãy dụa mà ngực không ngừng phập phồng, mặt cậu đỏ bừng, thở hổn hển, ánh mắt giống như cây đinh, gắt gao nhìn thẳng Triệu Hồng Tu cười lạnh không ngớt.
Nhưng là lời này vừa nói ra khỏi miệng, Mạc Từ ngây ngẩn cả người, mà ngay cả Triệu Hồng Tu cũng ngây ngẩn cả người.
“Cậu nhận thức tôi?” Triệu Hồng Tu trầm giọng hỏi, trong mắt có vài phần nghi hoặc, muốn nói là không kinh ngạc là không thể nào.
Anh có thể xác định, bản thân chưa bao giờ thấy qua thằng nhóc con bốc đồng đang xúc động tức giận bên người vị Mạc gia này.
Bản thân cũng rất ít vào ở khách sạn, một là không cần thiết, hai là không quen. Lần này bị cha giao phó đến thành phố C cùng một vị khách hàng lớn thương thảo về hiệp nghị hợp tác, liên tiếp đi bái phỏng nhiều ngày, cũng không thấy được thân ảnh của ông ta. Thế là đành phải từ khu biệt thự ở ngoại ô thành phố C đến vào ở khách sạn cách khách hàng gần nhất, ôm cây đợi thỏ. Mấy ngày liền chờ đợi làm cho anh mất đi trầm ổn cùng kiên nhẫn thường ngày, trở nên rất là bực bội. Cho nên mới phải ở trong quá trình thử món ăn mà phát sinh một loạt các xung đột.
Anh luôn luôn túc trực tại thành phố K, hiếm khi xuất đầu lộ diện. Cũng xem như là người ở trong vòng xã hội thượng lưu, ít ai biết rõ thân phận của anh. Vậy mà người này tại sao lại biết tên mình?
Lọn tóc bị nhuộm thành xanh đậm dính bếch trên cái trán trắng nón mang theo mồ hôi, đôi mắt sắc sảo lóe lên sự sắc nhọn đang quăng cho một cái nhìn rất không thân thiện, bộ dáng nổi giận nghiến răng như là cùng anh có một cái thâm cừu đại hận rất lớn.
Triệu Hồng Tu giống như là nghiền ngẫm mà sờ sờ cằm, không để lại dấu vết dời đi tầm mắt.
Nhóc này thật đúng là như một con sói con luôn luôn bị đoạt thức ăn.
Móng vuốt thực lợi hại.
Ánh mắt hạ xuống, đột nhiên nhìn thấy trên cánh tay nhiều ra vài đường vết cào, Triệu Hồng Tu lại gợi lên khóe miệng, chuẩn bị nghe Mạc Từ trả lời.
Mạc Từ không nói gì, cái đầu cúi xuống bởi vì vừa rồi không biết đáp lại như thế nào lại ngẩng lên, mà ánh sáng trong mắt cũng không có ảm đạm đi.
“Ha ha…đường đường uy danh của Triệu gia, có ai không biết. Triệu gia ngài lại đến đây, nhất định là vinh hạnh cho kẻ hèn này. Nhưng là…Ở nơi này không chào đón anh! Bạch Vân cũng sẽ không hoan nghênh anh!”
Giọng nói vững vàng của Mạc Từ vừa dứt, từ trong miệng cậu liền nhảy ra lời đối chọi gay gắt.
Nào biết rằng khi kích động rống ra tên của Triệu Hồng Tu, đã không biết phải che giấu ra sao nỗi khiếp sợ trong lòng.
Cúi đầu giấu đi bối rối, lại không muốn buông tha cho Triệu Hồng Tu, nhưng mà đầu nóng lên, không nghĩ được nhiều, lung tung lấy chút lý do để lấy lệ.
Đúng vậy, hiện tại. Cậu không biết Triệu Hồng Tu, Triệu Hồng Tu cũng không biết cậu.
Lúc này đây, bọn họ là hai người không quen nhau.
Bản thân từ chỗ nào nghe được ‘Uy danh hiển hách’ Triệu Hồng Tu của Triệu gia cơ chứ? Mạc Từ ngừng suy nghĩ, lại không hiểu sao nổi lên hoảng hốt.
Đây là một lời nói dối được nói ra mà không tốn một chút hơi sức cân nhắc nào.
Triệu Hồng Tu tâm cơ sâu nặng, chắc chắn đoán được.
Nhưng khi tâm tình cực xấu cứ ùn ùn mà kéo đến, cậu đã mất đi lý trí, rốt cục nhịn không được cùng Triệu Hồng Tu động thủ.
Người này, chung quy luôn làm cho bản thân không khống chế được.
Mạc Từ quay đầu, không nhìn Triệu Hồng Tu, cho dù có xông lên thì anh trai cũng đã chế trụ cổ tay cậu.
“Cậu là ai?”
Triệu Hồng Tu ngoài ý muốn nói ngữ điệu lạnh như băng, lời nói vụng về của Mạc Từ khi thốt ra đã bị nhìn thấu, làm anh ngạc nhiên chính là, Mạc Từ tại sao lại nhận ra anh, nhận ra người rất hiếm khi tham gia các buổi dạ tiệc của Triệu gia?
Trái lo phải nghĩ, trong đầu tìm tòi đều không ra nửa điểm tin tức của người này. Triệu Hồng Tu không hiểu sao bỗng nhiên cảnh giác, nhìn thẳng Mạc Từ được Mạc Ngôn ngăn cách bảo vệ ở phía sau, cấp thiết muốn biết rõ nguyên nhân.
Mạc Ngôn ở bên cạnh một mực không nói gì nghiêng người, nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay Mạc Từ, cho một cái an ủi. Bao quát lại toàn bộ tình hình, Mạc Ngôn tuy rằng cảm thấy bất ngờ trước sự tức giận của em trai, nhưng vẫn tỏ ra là đã hiểu.
Mạc Từ luôn luôn xúc động dễ nổi giận, có lẽ là cùng vị Triệu tiên sinh này từng có qua mâu thuẫn tranh cãi. Thấy Mạc Từ cắn chặt hàm răng, bộ dáng đối chọi gay gắt, mâu thuẫn cùng người này xem ra cũng không phải là vô cùng đơn giản mà hóa giải.
Bất quá, chỉ cần anh đang ở đây, người này cũng đừng nghĩ muốn thương tổn Mạc Từ nửa phần. Mặc dù mâu thuẫn là do Mạc Từ khơi mào trước, nhưng ở bên cạnh anh, thân là anh trai Mạc Từ nên được anh che chở.
“Cậu ta là em trai của tôi, Triệu tiên sinh.” Mạc Ngôn thay Mạc Từ trả lời một cách máy móc, một mặt quan sát thần sắc trên mặt của Triệu Hồng Tu, để chuẩn bị nói ra lời tiếp theo.
Ngón tay Mạc Từ khoát lên cổ tay của anh, nhẹ nhàng động vài cái. Mạc Ngôn dừng lại, tay kia từ trong túi áo lấy ra một chiếc khăn tay được gấp chỉnh tề, ở góc độ người khác nhìn không thấy, vụng trộm nhét vào lòng bàn tay Mạc Từ, sau đó buông lỏng cổ tay Mạc Từ ra.
Mạc Từ khi còn bé làm cho cha tức giận, lúc giằng co với nhau, luôn đứng ở phía trước anh, móng tay đâm vào lòng bàn tay, để chống lại sự tức giận của cha, vừa sợ hãi lại vừa quật cường.
Nó ở trước mặt cha luôn bày ra sắc thái quật cường, cho dù là sai rồi cũng muốn nâng cao ngực, không nói lời nào đối lập với cha mắt to trừng mắt nhỏ, không chịu lui về sau một bước.
Cha cho tới bây giờ đều là bị quật cường của Mạc Từ làm cho tức giận đến quăng vỡ chén trà, căm giận đứng dậy, để lại Mạc Từ một mình đứng trong thư phòng. Thật không nghĩ, nếu đổi góc độ nhìn Mạc Từ quật cường, chính là thấy ngu ngốc một cách đáng yêu.
Mạc Từ nói năng không tốt, không biết nhượng bộ. Nó chỉ là không biết làm thế nào để giải thích ngọn nguồn với cha, kỳ thật trong đầu đã sớm đặc thành một đống. Bằng không tại sao lại giống như một con vịt ngốc với cái cổ cứng ngắc, không nói được lời nào?
Đối mặt với tức giận của cha, Mạc Từ nhỏ tuổi có lẽ là sợ hãi. Cho nên mới phải đem móng tay đâm vào lòng bàn tay, khiến cho nó không bị sợ nữa. Cha đứng ở phía trước Mạc Từ nên không nhìn thấy, mà cử động ở sau lưng Mạc Từ, chỉ có anh là nhìn thấy rõ ràng nhất.
Một hồi phát hỏa xong, thường vào lúc đêm khuya khi đã đi ngủ, Mạc Ngôn cầm thuốc mỡ Đạt tẩu chuẩn bị, bôi thuốc lên lòng bàn tay chảy máu đầm đìa của Mạc Từ, nghe tiếng Mạc Từ kêu đau thoát ra từ kẽ răng.
Từ đó về sau lúc cha tức giận, Mạc Ngôn chung quy trước tiên là nhét vào trong tay Mạc Từ một cái khăn tay mềm mại, không để cho móng tay cho chút dài của Mạc Từ làm bị thương bàn tay.
Trên người Mạc Ngôn luôn mang theo một cái khăn tay, dĩ nhiên đã trở thành thói quen.
“Cậu quen biết tôi.” Triệu Hồng Tu khẳng định nói, trong giọng nói nhiều hơn vài phần lạnh lẽo, anh cũng không có nhìn thấy hỗ động giữa hai anh em, đối với hành bảo hộ của Mạc Ngôn có chút bất mãn, giải thích như thế không phải điều anh muốn.
“Trèo cao không tới được!” Âm thanh Mạc Từ lớn hơn nhiều, nhưng mà Mạc Ngôn cũng không để cho cậu đối chọi gay gắt tiếp nữa.
Mạc Ngôn biết rõ vị Triệu tiên sinh này sẽ không từ bỏ ý đồ. Lúc này, không để cho mâu thuẫn tiếp tục phát triển, mới là phương pháp giải quyết tốt nhất.
“A Từ, im miệng.” Âm thanh Mạc Ngôn áp đi Mạc Từ, trở nên nghiêm khắc. Anh xoay người, nhìn sang Triệu Hồng Tu:
“Vị Triệu tiên sinh này, em trai của tôi cũng không nhận ra anh, có lẽ…Anh lớn lên rất giống một người bạn đã từng tranh cãi với em tôi, nên em tôi nhất thời hoa mắt nhận lầm. Tạo thành một thương tổn ngoài ý muốn đối với cá nhân Triệu tiên sinh, tôi thật xin lỗi. Ở này, tôi thay em trai tôi, thay cho Mạn Lôi Đặc Sâm hướng anh xin lỗi, hy vọng anh có thể tha thứ cho sự lỗ mãng của em tôi.”
Mạc Ngôn cúi đầu hạ mắt làm cho lửa giận Mạc Từ vừa mới đè xuống lại ‘Vọt’ một cái bay lên, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì anh trai phải xin lỗi tên kẻ thù này?
Không đợi anh ta lên tiếng, Mạc Ngôn liền kéo cậu đến trước mặt Triệu Hồng Tu, ngữ điệu bình tĩnh nói: “Mạc Từ, còn không mau xin lỗi Triệu tiên sinh!”
“Anh hai…” Giọng nói Mạc Từ lập tức yếu xìu, khó có thể tin nhìn anh trai, cậu vẫn cho là anh trai đứng về phía cậu, tại sao…Tại sao phải bắt cậu xin lỗi?!
“Còn không xin lỗi!” Mạc Ngôn nhìn về phía Mạc Từ, lời nói hơi có chút sâu xa.
Mạc Từ bắt được suy nghĩ khó xử của anh trai, không khỏi sững sờ. Xúc động lỗ mãng, tiếp đến là tức giận điên cuồng, cũng làm cho anh trai cùng Mạn Lôi Đặc Sâm gặp phải phiền toái không cần thiết.
Nhưng là…Hướng kẻ thù cúi đầu, thật sự là khuất nhục đến cực điểm! Vũ nhục đã chịu phải một đời, cậu không muốn lặp lại một lần nữa!
Ánh mắt của anh trai lại làm cho cậu xúc động, lập trường nguyên bản liền dao động.
Nội tâm Mạc Từ đấu tranh kịch liệt.
Cậu phải đưa ra lựa chọn.
Mạc Từ đắn đo suy nghĩ một lát, xem xét lợi hại, rốt cục cúi đầu. Không có nhìn ánh mắt lạnh lẽo của kẻ thù, tay phải ở sau lưng gắt gao nắm khăn tay, dùng giọng nói bản thân cho rằng rất hòa nhã nói xin lỗi.
Mạc Từ nhắc nhở chính mình: Giờ phút này phải nhẫn nại, sau này mới có thể mở đường cho thành công.
“Triệu tiên sinh, vừa rồi là tôi nhìn lầm rồi…Tôi rất…Rất xin lỗi.”
Triệu Hồng Tu không nói gì, nhìn thấy bộ dạng phục tùng hạ mắt của Mạc Từ trong nội tâm lại hiện lên một tia khoái ý.
Xem ra Mạc Từ vẫn là một người chưa hết được tính trẻ con, là Tiểu thiếu gia được anh trai yêu thương che chở. Cũng không có thân phận bối cảnh phức tạp, là anh suy nghĩ nhiều…
Kỳ thật cơn giận vừa rồi cũng không tạo ảnh hưởng quá lớn đến anh, mục đích của anh, chỉ là muốn để Mạc Từ nói ra tại sao lại nhận ra anh thế thôi.
Về phần xin lỗi, anh thật không ngờ một con sói con có móng vuốt sắc bén lại chịu cúi đầu.
Là một thu hoạch ngoài ý muốn.
Triệu Hồng Tu nheo hai mắt lại, rồi nói: “Thật sự là có đối thủ cùng tôi lớn lên rất giống nhau?”
Mạc Từ kinh ngạc, lập tức ngẩng đầu lên, đấu tranh nhẫn nại trong đáy mắt toàn bộ vẫn chưa biến mất hết, nên biểu cảm của cậu nhìn qua hết sức mê mang bất lực.
“Ờ…Có.”
Triệu Hồng Tu nhất nhất thu hết vào mắt. Nhìn Mạc Từ vụng về che giấu bất lực trên mặt, ánh sáng trong đôi mắt mờ mờ đi, lại phải treo lên một nụ cười đúng mực.
“Thấy cậu xin lỗi có nhiều phần chân thành như thế…Tôi không tức giận nữa.”
Mạc Ngôn thở dài, để quản lý đại sảnh dẫn Mạc Từ vào ở phòng nghỉ của chính mình. Rồi hướng Triệu Hồng Tu nhẹ gật đầu, lại gọi điện thoại đến Bạch Vân, mời Triệu Hồng Tu dùng bữa thay cho hành động xin lỗi.
Triệu Hồng Tu khoát tay, tỏ vẻ bản thân cũng không để ý. Kỳ thật tận đáy lòng là muốn để bản thân ngẫm nghĩ lại một chút, không có khả năng cùng một thằng nhóc còn chưa trưởng thành phát sinh xung đột, chính là quả nhiên vẫn chưa đạt được yêu cầu của cha, có chút mất ổn trọng.
_____________________
Tác giả nói ra suy nghĩ: Rất nhiều bạn nhỏ nhìn thấy cảnh đó, cảm thấy Mạc Từ có một thói quen khó mà chịu được.
Mâu thuẫn cùng xung đột chính là tình tiết thúc đẩy cho nội dung chính, không viết như thế thì làm sao có thể làm nổi bật phẫn hận của Mạc Từ đươc.
Đời trước vốn là một đứa nhà giàu dễ xúc động nổi giận, nhìn thấy kẻ thù làm sao lại bình tĩnh được.
Bản tính Mạc Từ như thế, xúc động dễ nổi giận, lỗ mãng ngốc ngốc, không có tâm cơ, sống đầu đường xó chợ sẽ chỉ làm cho cậu có nhiều hơn vài phần quý trọng đối với bất cứ chuyện gì.
Nếu ngay từ đầu có thể che giấu tâm cơ, nằm gai nếm mật, như vậy thì truyện này sẽ chỉ có 40 chương là kết thúc.
Thanh minh cuối cùng, nội dung chính không phải báo thù, tôi cũng không có ý định viết thành báo thù.
Muốn đọc báo thù thì có thể nhấn nút x màu đỏ trên góc bên trái, mùa này là mùa hè khô nóng nha.
Tôi chịu đựng ở trong này mồ hôi đầm đìa đánh chữ, cũng là chịu tốn một phen công phu.
Nói nhảm nhiều quá, thoát đây.