CHƯƠNG 10
Võ công của hai người không chênh nhau nhiều, khinh công cũng vậy. Hoa Diệu Sân vòng quanh thị trấn này hết mười vòng từ lúc hừng đông cho đến khi trăng bò lên chễm chệ giữa trời mà địa phương nào đi được cũng đi hết sạch rồi mà vẫn không có cách nào thoát khỏi bóng dáng sau lưng. Đợi đến lúc y hiểu được có tiếp tục truy truy đuổi đuổi nữa thì tình hình cũng chẳng khá khẩm gì hơn, y đã mệt đến mức chẳng muốn chạy tiếp nữa.
Quên đi, cần gì lẩn trốn chật vật khổ sở như vậy. Hoa Diệu Sân y cũng không mắc nợ Đường Cát Tường, trực tiếp đối mặt với hắn thì đã sao?
Vì vậy, trên mái một gian phòng, Hoa Diệu Sân dừng chân, xoay người lại đối mặt với Đường Cát Tường đã chạy đến phía sau.
Thở hổn hển, Hoa Diệu Sân chạy mệt mà Đường Cát Tường đuổi theo cũng chẳng khá hơn. Khoảng cách trước sau cho hắn biết chỉ cần ráng tiến thêm chút nữa là có thể chạm đến Hoa Diệu Sân, vậy mà từ đầu đến cuối muốn “tiến thêm chút nữa” lại giống như vượt qua muôn vàn khó khăn. Tuy đã sử ra hết bản lĩnh cũng không có cách nào thu hẹp khoảng cách, cảm giác thật không hay ho gì.
Vất vả lắm Hoa Diệu Sân mới chịu đình chỉ cước bộ, Đường Cát Tường vội vàng nắm chặt cơ hội bay đến trước mặt y “điểm danh”.
“Theo ta lâu như vậy, ngươi rất phiền đấy!” Không nhịn được, khẩu khí cũng không thân thiết cho lắm.
“Không nên dùng thái độ như vậy nói chuyện với ta chứ.” Có chút ủy khuất, tận lực không nhìn đến cái đầu người trong tay y. Ác, người sau khi chết đúng là không đẹp mắt chút nào, vậy mà Tiểu Diệu còn giữ nó bên người nữa.
“Vậy ngươi muốn ta nói thế nào?” Từ khi rời khỏi Đường Môn thì không còn muốn nghĩ đến nguyên nhân phải rời đi nữa. Tận trong tim ngoại trừ ý niệm tích trữ lực lượng thì không muốn có bất kì suy nghĩ nào khác. Nếu không…trái tim sẽ rất đau đớn. Cho nên thái độ đối với Đường Môn, đối với người trước đây cùng chung một nhà, cùng là huynh đệ, cũng đắn đo không biết nên như thế nào cho thỏa đáng. Chỉ là…y thật sự không muốn quay về túp lều xưa cũ (nhớ lại chuyện xưa), như vậy rất phiền toái.
“Ân, nói thế cũng được.” Gật đầu đồng ý, “Quên đi, chấp nhất nhiều làm gì, dù sao ngươi vẫn là huynh đệ của ta, chẳng cần chú ý mấy chuyện này. Được rồi, ngươi có biết tại sao lúc này ta lại lang thang trong giang hồ không?”
“Quỷ biết.” Không thể phủ nhận, nghe Cát Tường nói lòng y vẫn nóng lên. Dù sao cũng là thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên bên nhau, tình nghĩa từ thuở ấu thơ chính là kho báu quý giá nhất của một người, cho dù sau này có bị rất nhiều biến cố che phủ thì, nó vẫn có thể tồn tại.
“Ta đến là vì ngươi đó.”
“Vì ta? Ha ha ha ha ha ha ha ha… Vì muốn giải quyết ta chứ gì? Đường Môn rốt cuộc đang tính toán cái gì vậy?”
“Không có lý do gì muốn giải quyết ngươi a. Ta xuất môn là vì ủy thác của lão cha và người – nào – đó, đi một chuyến này cho xong. Nói thật, ngươi giúp ta tranh thủ được một khoản tiền không ít đấy. Bây giờ ta có đủ tiền đến biên cảnh chơi rồi.
“Môn chủ ư?”
“Ân, cha nói, hy vọng ngươi có thể cùng người hảo hảo nói chuyện. Thời gian và địa điểm do ngươi quyết định, sau đó báo cho người biết. Ta đoán cha hơi khó tiếp nhận sự thật là ngươi đã trở thành sát thủ. Nếu ngươi thật muốn nói chuyện với người thì tốt nhất là chuẩn bị tâm lý đi, cha mà đã dài dòng thì…Ôi!”
“Việc này…không can hệ gì đến người cả.” Không có khả năng không bị rung động. Dù sau môn chủ cũng là người nuôi dưỡng mình lớn lên mà.
“Ta cũng cảm thấy vậy. Ngươi muốn là sát thủ hay không thì cũng là ý muốn của ngươi thôi, cha hắn nghĩ nhiều quá rồi. Cho nên giờ ta muốn chuyển đạt ý chính thôi, là chuyện tình yêu của người – nào – đó.”
“Người nào chứ?” Tâm lý đột nhiên có dự cảm không được tốt đẹp cho lắm, lòng bàn tay bắt đầu đổ đầy mồ hôi.
“Thì đại ca của ta, Đường Vô Y.”
“Ta không muốn nghe.” Vô thức xoay người đi, lại bị Cát Tường kéo về.
“Ngươi muốn nghe. Đây là điều rất quan trọng.”
“Ta không nên nghe. Ta và hắn đã không còn quan hệ gì nữa.”
“Thật sự không ư? Ta không biết nhưng tự bản thân ngươi biết.” Thêm sức kéo y lại, dùng thái độ nghiêm túc rất hiếm thấy. “Ngươi nhất định phải nghe.”
“Thật sự muốn ta nghe sao?” Từ đôi mắt của Cát Tường nhìn ra sự kiên trì của hắn. Đường Cát Tường rất ít khi có ánh mắt nghiêm khắc như vậy, cho nên có thể chứng minh một điều — hắn đang nghiêm túc. Lúc cần thiết, để đạt được mục đích, hắn sẵn sàng sử dụng vũ lực. Nhiều năm làm huynh đệ như vậy Hoa Diệu Sân còn không rõ hắn hay sao? Bất quá y cũng không phải kẻ yếu nhược để ai muốn làm gì thì làm. Nếu Cát Tường muốn ép y làm việc y không thích thì cũng không dễ dàng như vậy đâu.
“Đúng vậy.”
“Ngươi đang ép ta?!”
“Đương nhiên.” Hoa Diệu Sân hiểu Đường Cát Tường, Đường Cát Tường sao lại không hiểu Hoa Diệu Sân? Nhìn thấy ngọn lửa trong mắt y, tự nhiên sẽ biết y suy nghĩ cái gì. Vì vậy hắn gật đầu rất dứt khoát, cũng chuẩn bị tâm lý thật tốt.
“Ngươi biết hậu quả khi bức ta.”
“Ngươi cũng biết ta đã nói là phải nói cho hết.”
“Tức là không cần thương lượng bàn cãi nữa.”
“Coi như vậy đi.”
“Tốt lắm, tiếp chiêu!”
Lời còn chưa dứt thì một chưởng đánh tới Cát Tường đã gần trong gang tấc, tay kia cẩn thận rút đầu người về.
“Âm hiểm.” Nghiêng người tránh chưởng phong. Cát Tường hơi chút thối lui rồi ngay lập tức xông đến, sử dụng đấu pháp cận chiến.
“Ngươi cũng khác gì hả.” Không tránh không khoan nhượng, trong nháy mắt đã cùng Cát Tường quần thảo một trận. Ý định dùng kiểu đánh xáp lá cà hướng một tên không biết đã hết hy vọng hay chưa, hảo hảo bộc lộ rõ quan điểm của y.
Trận vật lộn này đánh rất lâu.
Sau khi mặt mũi đã hứng rất nhiều nắm tay, Hoa Diệu Sân dùng một quyền dứt khoát đánh cho Cát Tường văng vào một góc mái nhà, gượng dậy không nổi nữa.
“Hừ!” Lảo đảo đứng lên, nhổ một ngụm huyết ra khỏi miệng, Hoa Diệu Sân không thèm nhìn đến Cát Tường nữa mà trực tiếp rời đi luôn. Còn Cát Tường cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng của hắn dần biến mất dưới ánh trăng.
Thật sự là hết hơi để đuổi theo rồi. Cát Tường cười cười than thở.
Lâu như vậy không gặp, không ngờ nắm đấm của y cũng nặng hơn nhiều, xuống tay cũng rất tàn nhẫn. Chẳng lẽ làm sát thủ lâu ngày thì đến cách khống chế lực tay cũng không nhớ sao? Ô, trên mặt trúng vài quyền của y, kiểu này xem ra vài ngày tới chẳng ăn được thứ gì cho đàng hoàng rồi.
Đương nhiên chính mình cũng hạ thủ không lưu tình. Tiểu Diệu cũng không khá hơn hắn là bao đâu.
Kỳ thật nhiệm vụ lần này cũng chỉ mới hoàn thành có một nửa. Chuyện mà đại ca nhờ mình chuyển lời mình còn chưa kịp nói. Bất quá thấy Tiểu Diệu kích động như vậy, thậm chí không tiếc đánh nhau cùng mình chỉ để cản mình không nói ra những lời đó, chứng minh mọi thứ còn không phải đã chấm hết, đại ca có vẻ vẫn còn hy vọng. Mặc dù lần này không nói được, nhưng cũng không gấp, thời gian dù sao cũng còn nhiều. Cho đại ca chờ đến khô héo luôn ~.