Na Tra Đồng Nhân Ký

Chương 4: Chương 4: Đại sắc lang




Thế là Lý Dực liền xin phép Lý Tịnh cho mình đi ngay và luôn, dẫu sao ở lại cũng dữ nhiều lành ít... 36 kế, chuồn là thượng sách.

Chạy về phòng mình, nhìn hai kẻ kia chật vật trong hai món pháp bảo thì tâm tình Lý Dực thoải mái hẳn. Chắp tay sau lưng, từng bước, từng bước khoan thai, nhẹ nhàng...

-”Hai ngươi có biết sợ chưa?”- Lý Dực trừng mắt

Kim Tra thì mặc dù bị trói chặt nhưng ánh mắt kiên định vô cùng, hừ lạnh một tiếng quay đầu sang chỗ khác...

-”Hừ đúng là cứng đầu, vậy còn nhị ca?”- Lý Dực làm bộ mặt nguy hiểm vãi ra

Đối với Mộc Tra thì từ ban đầu đến giờ vốn dĩ vẫn chưa xơ múi được gì mà đã bị trói như thế, nhưng bất quá đối với Lý Dực thì vẫn thuỷ chung một ánh mắt biết lỗi...

-”Hừ! Mặc kệ các ngươi, ta sẽ đi khỏi đây để hai tên hỗn đản nhà ngươi không thể làm xằng bậy!”

Lý Dực đứng lên hô to một tiếng “thu”, hai món pháp khí đã nhanh chóng giãn ra rồi trở lại bên người Lý Dực.

Lập tức Kim Tra lao đến tính chụp lấy Lý Dực nhưng rất may là y cũng gian xảo hơn nhiều nên nhanh chóng lách người thoát khỏi, chạy nhanh rời khỏi phòng.

Lý Dực thông minh chạy đến chỗ Ân Thập nương và Lý Tịnh, nhảy vào lòng Lý Tịnh trốn.

-”Các con đang làm gì vậy? Nhà đang có khách mà vẫn có thể đùa giỡn như thế?”- Lý Tịnh nhíu mày

-”Cha, hai ca ca dám mạo phạm con, nên con đã trói hai huynh ấy lại.”- Lý Dực mách lẻo

-”Kim Tra, Mộc Tra, hai con lại làm gì Na Tra?”- Lý Tịnh gằn giọng

Kim Tra cùng Mộc Tra đồng loạt cúi đầu không dám lên tiếng, riêng Lý Dực thì hớn hở, thè cái lưỡi hồng hồng của mình ra trêu bọn họ.

-”Sắp tới đây Na Tra sẽ theo Thạch Cơ nương nương... không còn ai cho các con trêu ghẹo nữa đâu!”- Ân Thập nương nhẹ nhàng nói

Cả hai liền ngẩn đầu kinh ngạc, thì ra ban nãy lời Na Tra nói là thật, y sẽ bỏ đi thật sao.

-”Không được!”- Cả hai đồng thanh

-”Sao lại không được?”

-”Na Tra là đệ đệ của con, con sẽ không cho đệ ấy đi đâu cả!”- Kim Tra âm giọng băng lãnh khẳng định chủ quyền

-”Đúng, nhà đệ ở đây! Đệ có thể đi đâu?”- Mộc Tra cũng đồng lòng

Lý Tịnh đang như muốn nói gì đó nhưng lập tức đã bị Lý Dực cướp lời, ngang nhiên đứng lên bàn hùng hồn đáp trả

-”Ta đi đâu mặc kệ ta, ở lại đây cho hai người các ngươi khi dễ hả? Thạch Cơ nương nương, chúng ta đi!”

Lý Dực đứng từ trên bàn nhào vào lòng Thạch Cơ, câu cổ hắn hối thúc rời khỏi đây.

Kim Tra rất muốn bước đến nắm đầu y lôi về nhưng Mộc Tra lập tức giữ hắn lại, lắc đầu ra hiệu...

-”Được, vậy chúng ta đi!”- Thạch Cơ vẫn giữ tư thế ôm Lý Dực vào lòng

Đứng dậy lịch sự cúi đầu chào từ biệt rồi nhanh chóng bay đi...

Ân Thập nương dựa thân vào Lý Tịnh khẽ thở dài... không biết thằng bé có sẽ gây hoạ như lời Thái Ất chân nhân tiên đoán không nữa

Còn về phần Kim Tra và Mộc Tra thì hậm hực, đùng đùng bỏ đi về phòng.

-”Mộc Tra, tại sao lúc nãy đệ lại ngăn ta bắt y về?”- Kim Tra buồn bực oán trách

-”Na Tra đã cương quyết như thế thì cứ để y đi, để Thạch Cơ hảo hảo dạy dỗ cũng là ý hay!”

Nghe Mộc Tra nói có vẻ như hắn hiểu rất rõ về Thạch Cơ, hắn còn bảo để Thạch Cơ dạy dỗ Lý Dực vậy thì thật sự con người Thạch Cơ là như thế nào?

-”Nhưng huynh cho đệ biết tại sao huynh lại dám cưỡng bức Na Tra? Ít ra cũng phải đợi đệ nữa chứ!!!”- Mộc Tra bây giờ đang trách ngược lại

Biểu cảm của Kim Tra bây giờ thật sự rất dễ doạ người, nó cứ hầm hầm, duy chỉ cái nhíu mày thôi cũng đủ để người ta tránh xa vài thước.

-”Ta thấy Ngao Bính cùng Na Tra nắm tay nhau đi về!”

-”Ngao Bính Sao?”- Mộc Tra kinh ngạc

-”Đúng, tên này rất nguy hiểm... so với Trụ Vương có khi không thua kém là bao. Ta sợ Na Tra sẽ gặp chuyện. Vậy mà y còn cố gân cổ cãi lại ta!”

Mộc Tra cũng trở nên trầm lặng hẳn, có lẽ trong đầu đã có suy tính gì rồi hay chăng?

******

Tại Triều Ca, lúc này đây Trụ Vương đang đắm chìm hoan lạc cùng Đát Kỷ, hắn hoàn toàn bị Đát Kỷ thao túng...

Đát Kỷ đẹp đến nỗi, ngay cả khi nổi giận cũng khiến Trụ Vương mê hồn. Hắn không màn tảo triều. Chánh cung vương hậu khi thấy Trụ Vương bị mê hoặc thì đã gọi Đát Kỷ đến trách mắng.

Chẳng những Đát Kỷ không hề sợ mà còn nhiều lần cố tình khiêu khích để Khương hoàng hậu trách phạt. Trụ Vương biết được nên càng lúc càng yêu chiều Đát Kỷ và trở nên căm ghét hoàng hậu.

Cũng chính vì thế Đát Kỷ càng lúc càng ngang tàn, vu oan cho Khương hoàng hậu mưu mô thủ đoạn, muốn sát hại Trụ Vương.

Vốn ít tình cảm với hoàng hậu, lại còn bị mỹ sắc mê hoặc nên Trụ Vương đã truyền chỉ tống giam và dụng hình ép cung.

Đến mức Khương hoàng hậu thật sự bất lực phải tự móc mắt mình để minh oan.

-”Hoàng thượng, thần thiếp đang rất đau lòng...”- Đát Kỷ ngã vào lòng Trụ Vương than thở

-”Mỹ nhân... tại sao nàng đau lòng? Ta đã làm gì?”- Trụ Vương khẽ hỏi

-”Từ sau khi Khương hoàng hậu chết, hậu cung ai nấy đều cho rằng thần thiếp là hồ ly tinh, dẫn dụ hoàng thượng... “

-”To gan, mai trẫm sẽ cho chém đầu hết... dám nghi ngờ ái phi của trẫm...”

Đát Kỷ nhếch môi một cái, bây giờ hắn leo lên người Trụ Vương, cọ xát, quyến rũ.

-”Vẫn là hoàng thượng anh minh...”

Môi hắn áp sát môi Trụ Vương, chủ động như thế thật khiến người ta chìm vào bể tình... Trụ Vương cứ mỗi lần bên cạnh Đát Kỷ là dục vọng dâng cao, phân thân lúc nào cũng cương cứng chực chờ xâm nhập...

Đát Kỷ dâm đãng, quỳ bò trên nhuyễn tháp, thoát y làm lộ ra cặp mông tròn lẳng, căng bóng cùng tiểu kê kê nhỏ chỉ bằng phân nửa của Trụ Vương. Mông nhỏ lắc lắc mời gọi

Biết thời cơ đã tới, Trụ Vương liền đen nam căn cứng như khúc gỗ xâm nhập vào hậu đình của Đát Kỷ khiến hắn rên to sung sướng...

-”Hoàng thượng, người thật mạnh mẽ...”- Đát Kỷ rên rỉ

Trụ Vương điên đảo thần trí, không ngừng luật động ra vào, cứ thế trong màn đêm tĩnh mịch lại vang lên tràn ngập những âm thanh dâm dục khiến người ta đỏ mặt.

Đát Kỷ không hề biết tự trọng liền rên rỉ càng lúc càng to, càng lúc càng cao giọng khiến Trụ Vương ngàn lần kích thích...

-”Hoàng hậu của ta... agrr... hoàng hậu của ta... thật chặt...”

*****

Lý Dực sau khi được đưa về Thạch Động đã vô cùng ngỡ ngàng, nơi đây có khi còn đẹp hơn cả Lý Phủ. Mọi thứ được trang hoàng lộng lẫy nhưng không hề uỷ mị.

Mang khí chất nam nhi mạnh mẽ nhưng không kém phần hoa lệ. Xem ra mắt thẩm mỹ của Thạch Cơ quả thực là rất tốt.

Thạch Cơ từ bao giờ đã ngồi yên vị trên một cái ghế to đằng xa, mặc dù ghế chỉ làm bằng chất liệu đá nhưng nó lại vô cùng tinh xảo, điêu khắc tỉ mỉ đến từng chi tiết.

-”Na Tra, ngơ ngẫn gì vậy? Mau lại đây...”- Giọng nói của Thạch Cơ quả thật là quyến rũ đi...

Lý Dực thật sự như bị thôi miên lần nữa, cả cơ thể vô lực, mặc cho hai chân tự di chuyển. Đến khi nhận thức được thì mình đã ngồi gọn trong lòng Thạch Cơ

Hắn đảo mắt nhìn Lý Dực thật kỹ một lần nữa, bàn tay sỡ hữu những ngón ngọc thon dài đang khẽ vuốt từng đường nét trên mặt Na Tra.

Da trắng, môi đỏ, má hồng phúng phính cái mũi cao cao nhưng thon gọn vô cùng hài hoà, đôi mắt là thứ khiến Thạch Cơ mê đắm nhất từ cái nhìn đầu tiên. Long lanh trong suốt như sương mai, hàng lông mi dài rũ nhẹ như cành liễu hờ hững...

-”Ngươi quả thật... là một đại mỹ nhân!”- Thạch Cơ khẽ thốt lên

Lý Dực nhíu mày... Thạch Cơ nói vậy là sao?

-”Thạch... Thạch Cơ nương nương... quá khen, quá khen...”

-”Không có gì... chỉ là ta thấy sao nói vậy mà thôi!”

Lý Dực bây giờ bắt đầu nghi ngờ Thạch Cơ này đang có chiều hướng ái nam... không ai làm hành động đó với nam nhân cả...

-”Na Tra, ngươi đã có ái nhân chưa?”

-”Hở!”- Lý Dực nhìn Thạch Cơ kinh hãi..

Ôi mẹ ơi, không nghi hoặc nữa... xác định Gay cmnr!!!!

-”Hơ... hơ...nương nương, Na Tra chỉ mới mười ba, ăn chưa no, lo chưa tới nói chi đến việc có ái nhân?”

Lý Dực đang cảm thấy khá thắc mắc, tại sao Thạch Cơ lại giấu đá trong quần, ngồi lên cộm cộm rất khó chịu. Lập tức Lý Dực nhảy xuống khỏi ngươi Thạch Cơ rồi giả vờ hiếu kì rảo bước tham quan...

Thạch Cơ nhoẽn miệng, mắt không rời từng hành động của y. Trong đầu hắn không biết đang có bao nhiêu là tâm tư, suy nghĩ..

-”Nương nương, tại sao người lại gọi là nương nương?”- Lý Dực ngu ngơ

-”Là bởi vì... ta thích vậy...”

Giọng nói của Thạch Cơ bỗng nghe đâu rất gần bên tai Lý Dực, cơ hồ y còn cảm nhận được hơi ấm vừa thổi nhẹ vào tai khiến y khẽ rùng mình.

Xoay người lại thì tim Lý Dực như muốn nhảy bổ ra khỏi lồng ngực... Thạch Cơ từ bao giờ đã từ phía sau đỡ lấy y...

-”Nương... nương... người hù người rất dễ chết a!”- Lý Dực nhát như thỏ đế

Thạch Cơ ôn nhu xoa xoa đầu Lý Dực, miệng lúc nào cũng cười hờ hững

-”Na Tra, ngươi có muốn học pháp thuật không?”

Đúng bài y rồi, có bảo bối nhưng không có pháp thuật thì cũng bằng không.

Lý Dực cũng khá nhạy bén khi hiểu rằng Thạch Cơ đang muốn thu nhận y, dĩ nhiên là nhanh chóng đồng ý rồi...

-”Nương nương, nếu người không chê thì Na Tra xin bái người làm sư phụ!”- Lý Dực quỳ xuống cung kính

Thạch Cơ chắp tay sau lưng tỏ vẻ hài lòng, hắn bước đến cầm lấy bàn tay thon nhỏ nhưng mịn màng của Lý Dực nâng lên.

-”Vậy còn Thái Ất chân nhân thì sao?

-”A... nương nương không cần lo, sư phụ thì có bao nhiêu người mà chẳng được!”

Nhìn tiểu tử đang hào hứng vỗ ngực kia trước mặt, Thạch Cơ đang cảm thấy khá vừa ý... xem ra Na Tra sẽ là môn đệ giỏi nhất của hắn trong tương lai...

-”Được! Nếu ngươi nói vậy! Ta đây liền thu nhận ngươi!”- Thạch Cơ nhanh chóng quyết định.

Lý Dực vui mừng hớn hở ra mặt, đầu quân Thạch Cơ cũng là một phần kế hoạch của y, mọi thứ tiến triển khá thuận lợi.

-”Nhưng thưa sư phụ, Na Tra muốn cùng người làm một cuộc giao dịch!”

Thạch Cơ đang nghi hoặc nhìn Lý Dực, tên tiểu tử này quả thật đúng như lời đồn, ngang tàn hống hách, không sợ thiên địa, cư nhiên lại dám đặt điều kiện với hắn.

-”Na Tra ngươi quả thật là cao ngạo! Dám đặt điều kiện với ta sao?”

-”Sư phụ đừng nóng, điều kiện hoàn toàn có lợi cho người... và cả Na Tra nữa!”- Lý Dực cũng nhếch môi một cái

Có lợi đến thế sao? Thật sự hắn rất muốn biết điều kiện y đưa ra là gì mà có thể khiến một đứa trẻ tưởng chừng vô tư như thế lại trở nên giảo hoạt phút chốc...

-”Ngươi nói thử xem!”

-”Sư phụ, Na Tra biết người và Nữ oa luôn đối nghịch nhau...., chỉ cần người giúp Trụ Vương giữ vững Đại Thương, giết chết Đát Kỷ...!”

-”Đổi lại... ta sẽ được gì?”- Thạch Cơ ẩn ý

-”Sư phụ sẽ có tất cả...”- Lý Dực hất cằm ngạo nghễ

Bây giờ trong lòng Thạch Cơ đang rất khó hiểu, tại sao một đứa nhóc như y lại quan tâm đến việc chính sự như thế được? Chẳng lẽ có gì đó mờ ám đằng sau Na Tra sao?

Hắn thật sự không thể hình dung được tiểu tử này nguy hiểm như thế nào nhưng bất quá hắn lại thích những kẻ giảo hoạt, gian manh như y...

-”Xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi!”- Thạch Cơ nhếch môi

-”Chắc là vậy rồi, Na Tra còn biết được nhiều thứ mà ngay cả sư phụ cũng chưa chắc có thể biết!”- Lý Dực bắt đầu ba hoa

-”Hỗn xược, mới bái ta làm sự chưa được một khắc mà đã tự cao như thế sao?”- Thạch Cơ đập bàn tức giận

-”Sư phụ giận làm gì? Vốn dĩ bản tính Na Tra trời sinh ngạo mạn, có trách thì trách sư phụ quá chú trọng lễ nghĩa!”- Lý Dực bây giờ đây giống như những lão hồ ly gian xảo, lời nói thập phần ngang tàng

Thạch Cơ thật sự không tin được những lời nói này được thốt lên từ miệng Na Tra, tên tiểu tử này phải từ từ hảo hảo “dạy dỗ” mới được.

-”Sư phụ, chính vì Thái Ất chân nhân đã khiến Na Tra hụt hẫng, vậy nên đại sự này đành phó thác cho người... nếu người không thành toàn thì Na Tra sẽ tự lực cánh sinh!”

Lý Dực dùng gương mặt với biểu cảm vô cùng đáng thương, mắt bắt đầu long lanh ngấn nước, uỷ mị có thừa.

Mặc dù trước giờ y ghét nhất con trai mè nheo, õng ẹo, nhưng xem ra hôm nay y chính là như vậy rồi...

-”Thôi được, nhưng ta cũng có một điều kiện cho ngươi!”- Thạch Cơ nham hiểm nhìn Lý Dực

Kẻ tám lạng, ngưởi nửa cân... ai cũng có mục đích riêng cho mình...

Đối với Lý Dực là mượn tay Thạch Cơ đối đâu với Nữ Oa, vậy còn mục đích của Thạch Cơ là gì?...

Đang lúc cao hứng, lại phải trông chờ lời đồng ý của Thạch Cơ, nên khi nghe hắn nói vậy y liền gật đầu lia lịa

-”Đại sự thành công, thì Na Tra sẽ chấp nhận bất kỳ điều kiện gì sư phụ đưa ra!”

-”Được! Rất có khí chất! Ta thích như vậy... ta sẽ chấp thuận điều kiện của ngươi...”

Chưa kịp mừng rỡ thì bên ngoài bỗng nổ lên một tiếng vang dội, cứ như ai giẫm phải mìn vậy...

Điều đó lại có thể khiến nơi đây một phen rung chuyển, lay động mạnh mẽ...

-”Thạch Cơ, ngươi mau ra đây!”- Tiếng tru tréo ai oán

Sẵn tiện hôm nay vừa thu nhận đồ đệ, Thạch Cơ muốn xem năng lực Lý Dực đến đâu nên liền ra lệnh cho y ra giải quyết.

-”Kẻ nào dám đến đây làm loạn!”- Lý Dực lanh lẹ chạy ngay ra ngoài thủ thế

Trước mắt y là hai con hồ ly nhưng trong nhân dáng, nửa người, nửa yêu... vô cùng kì dị.

-”Yêu nghiệt phương nào dám đến đây làm loạn?”- Lý Dực thị uy với bọn chúng

-”Ngươi là ai?”- Con hồ ly màu đỏ lên tiếng hỏi

-”Na Tra, tam công tử con trai Lý Tổng Binh Lý Tịnh!”- Y Lam khẩu khí dư thừa

-”Tiểu tử! Ta cóc cần biết ngươi là con cái nhà ai, mau vào gọi Thạch Cơ ra đây gặp bọn ta!”- Hoả Hồ hung hăng

Nhưng bất quá chỉ khiến Lý Dực cảm thấy nhàm chán, có cách nào hù doạ mà khiến y sợ hơn nữa được không?

-”Kẻ nào dám đến làm loạn nơi đây?”

Một thân nam nhân mạnh mẽ, khí dũng hiên ngang cùng bộ tử y đậm, càng tăng thêm vẻ đẹp yêu mị đến dị thường của hắn.

-”Thạch Cơ, ngươi đã giết chết Lục Hồ, hôm nay bọn ta đến đây để báo thù!”- con hồ ly màu trắng căm phẫn

-”Nực cười, ta với các ngươi không thù không oán, con súc sinh kia dám hạ độc lại còn giết chết môn đệ của ta. Làm sao để nó sống được!”

-”Chính ngươi đã mê hoặc, dụ dỗ tiểu Hắc Hồ đưa nội đan cho ngươi! Còn dám nói không thù oán.

Thạch Cơ ngửa cổ cười lớn, âm thanh trầm lãnh đáng sợ

-”Tiểu Hắc Hồ là đệ đệ của Lục Hồ, ngươi có biết cảm giác mất đi người thân ra sao không?”- Bạch Hồ gầm lên

-” Là do hắn ngốc... nào phải lỗi do ta!”- Thạch Cơ vẫn bộ dạng dửng dưng

Hai con yêu hồ kia hung hăng xuất chiêu đánh tới tấp và toàn bộ đều bị Thạch Cơ hoá giải. Nhưng người tính không bằng trời tính, ngay lúc Thạch Cơ đang xoay người trên không trung thì nội công vận ép quá nhiều, lân trước trúng độc vẫn chưa khỏi hẳn mà nay lại giao đấu với hai con hồ yêu này nên đã một giây loạng choạng để rồi trúng phải chiêu của hồ yêu

Lý Dực phía sau khẩn trương lo lắng...

“Thôi chết, đại sự chưa thành mà Thạch Cơ đã yếu thế, nhất định phải cứu hắn!”

Nghĩ liền làm, Lý Dực tung hai món pháp khí lên cao, hô “biến” một tiếng thật dứt khoát

Lập tức hai con yêu hồ bị trói chặt, Thạch Cơ từ trên cao rơi xuống, may mắn thay là Lý Dực đã đón bắt được nhưng xem ra vẫn không mấy khả quan.

Làm sao một thân hình bé nhỏ như Na Tra lại đỡ được Thạch Cơ trong khi y không có một tí nội lực. Thế là Lý Dực làm liều, dùng thân mình làm đệm để Thạch Cơ đáp đất....

Nhăn nhó một lúc lâu, Lý Dực mới có thể đứng dậy, nhìn hai con yêu hồ đang thảm thiết giẫy dụa. Trong lòng liền trở nên bực tức, âm thanh không mấy dễ chịu.

-”Yêu hồ, câm miệng!”- Lý Dực trừng mắt quát lớn

Hai còn yêu hồ bị khí chất đáng sợ của Lý Dực doạ một phen câm nín, đôi mắt kia thật kinh hãi...

-”Lục Hồ là do ta giết, nếu muốn trả thù thì tìm ta!”

Bạch Hồ gượng gạo khẽ nói

-”Tiểu tử, ta nhất định sẽ giêt người tế cho linh hồn của Lục Hồ và Hắc Hồ!”

-”Là hắn đáng chết, hạ độc sư phụ ta thì lãnh hậu quả như thế, còn các ngươi... có muốn theo vết xe đổ của hắn không?”

Lý Dực đang âm thầm mưu toan gì đó, nhìn thái độ yêu hồ có vẻ khựng lại nên Lý Dực đã có thể nắm chắc phần thắng.

-”Nếu các ngươi đầu quân về phe bọn ta, nhất định sẽ được ăn sung mặc sướng, gia tăng công lực, không chừng còn nhanh chóng thoát xác yêu hồ mà trở thành nhân dáng hoàn toàn! Sao hả?”

Thạch Cơ tuy nội thương đang rất nghiêm trọng, nhưng khi nghe những lời nói của Lý Dực cũng không khỏi kinh ngạc, thằng nhóc này nguy hiểm hơn hắn nghĩ rất nhiều.

-”Na Tra, ngươi...”- Thạch Cơ đau đớn ôm ngực

-”Sư phụ, đây là chuyện giữa bọn con!”- Lý Dực âm thanh trầm thấp

Nhưng những thằng thường tỏ vẻ nguy hiểm thường rất ngốc, chỉ là bề ngoài Lý Dực thật sự là khá doạ người thôi.

-”Sao hả? Các ngươi muốn theo Lục Hồ hay sẽ về phe ta đầu quân?”

Yêu hồ hơi do dự nhưng vẫn gật đầu đồng ý...

-”Tốt, ở đây có hai viên độc dược. Lưỡng Đồng Tâm chắc các ngươi cũng đã nghe qua!”- Lý Dực cầm lên hai viên bé nhỏ.

Trông rất giống đá sỏi nhưng lại có thể là độc dược sao?

*Lưỡng Đồng Tâm là loại độc dành cho nhưng Các chủ, chủ nhân với ám vệ của mình nhằm mục đích thể hiện sự trung thành.

-”Nếu các ngươi dám phản bội, độc sẽ lập tức phá huỷ lục phủ ngũ tạng, mấy trăm năm tuy luyện của các ngươi xem như mất trắng!”

Lý Dực bước đến gần, nhét vào mồm mỗi con một viên rồi tự động thu hết pháp khí lại.

Nhìn Thạch Cơ chật vật đau đớn thì khẽ lắc đầu, không biết có bái nhầm sư phụ không nữa...

Kể từ hôm đó Lý Dực luôn ở bên cạnh chăm sóc cho Thạch Cơ đến khi hắn hoàn toàn bình phục.

Những pháp lực mà Thạch Cơ truyền dạy cũng được Lý Dực nhanh chóng tiếp nhận. Hơn nữa lại còn tiến bộ vượt trội...

Tính đến này đã hơn mười ngày Lý Dực đến Thạch Động ở, cùng với sự phục vụ của hai con yêu hồ mà giờ đây Lý Dực đã trở nên vô cùng ranh mãnh.

-”Na Tra... lại đây!”- Thạch Cơ nằm nghiêng trên giường đá, ngoắc ngoắc Lý Dực

-”Sư phụ, người không khoẻ sao?”- Lý Dực lo lắng

-”Không... ta chỉ muốn ôm ngươi một lát!”- Thạch Cơ cười nhẹ

Mấy hôm nay Lý Dực luôn bị Thạch Cơ gọi đến như thế, có khi lại ôm, có khi lại vuốt tóc, nựng mặt... biểu hiện càng lúc càng gay lòi. Nhưng bất quá giống tiểu mỹ thụ hơn...

Hắn còn nói là đang truyền chân khí cho y...

-”Sư phụ, thật ra truyền chân khí có nhất thiết là phải ôm như vậy không?”- Lý Dực nằm đưa lưng về phía Thạch Cơ..

-”Ngươi dám nghi ngờ vi sư à?”- Thạch Cơ dụi mũi mà lưng y

-”A không có, nhưng cách truyền này rất... rất khó coi... người xem, ai đời nam nhân lại ôm nam nhân như thế?”

-”Ngươi thật lắm mồm, nằm yên để ta ôm!”

Bên ngoài Bạch Hồ chạy vào hớt hãi bẩm cáo...

-”Thạch Cơ nương nương, theo thông tin nhận được thì Tô Đát Kỷ đã đuổi Khương Tử Nha đi!”

Lý Dực lập tức đứng dậy, nhíu chặt mi tâm suy nghĩ một lúc.

-”Được lắm! Sắp tới đây hắn sẽ moi tim Tỷ Can, chỉ cần đến lúc đó, chúng ta sẽ bắt đầu hành động!”

-”Na Tra, làm sao ngươi biết?”- Thạch Cơ ngỡ ngàng

-”Sư phụ, Na Tra chẳng phải đã nói rồi sao? Những thứ Na Tra biết không chỉ có bấy nhiêu!”- Lý Dực nhếch môi

-”Được rồi Bạch Hồ, cho người theo dõi Khương Tử Nha.”

Đợi khi Bạch Hồ rời khỏi, Na Tra theo thói quen ngã lưng nằm bên cạnh Thạch Cơ nhưng lần này là quay mặt đối mặt với hắn...

-”Sư phụ... Cũng lâu rồi Na Tra không về nhà thăm cha mẹ...”- Lý Dực khẽ nói

-”Ngươi muốn trở về sao?”- Thạch Cơ nhíu mày

-”Đúng a, Na Tra thật sự rất nhớ nhà... chỉ về thăm một vài ngày thôi rồi sẽ trở lại mà!”

-”Ngươi thích đi đâu thì đi!”- Thạch Cơ bỗng nổi giận, xoay lưng về phía Lý Dực

Gì chứ? Thái độ thế là gì? Người ta nhớ nhà về thăm cũng không được sao?”

-”Sư phụ, người giận Na Tra sao? Người thật ích kỉ.”

Lập tức Thạch Cơ xoay người, ngồi hẳn phía trên cố định cả thân người Lý Dực.

Thật sự hắn không hiểu nổi bản thân tại sao lại có thể hành xử như vậy. Chưa có ai khiến hắn dậy lên tính chiếm hữu như thế từ trước đến giờ...

Không đợi Lý Dực nói thêm lời nào, Thạch Cơ đã kề sát mặt y đến thật gần với mặt mình... khoảng cách cả hai chỉ vừa vặn cách nhau một sợi tóc...

Gương mặt Thạch Cơ giờ đây đậm nét xuân tình, phong lưu nhưng tao nhã, tuấn mỹ mê hoặc... đôi mắt đa tình nhìn Lý Dực không chớp, môi nhếch một bên đầy tiếu ý...

-”Sư... Sư...um.....”

Môi chỉ mấp mé được vài chữ đã bị Thạch Cơ gắt gao chiếm gọn, sự mềm mịn mát lạnh nơi đôi môi Lý Dực khiến cả toàn thân Thạch Cơ sung sướng, cái lưỡi mềm mịn đầy ngây dại của y thì ngược lại... vô cùng ấm áp....

Môi lưỡi hoà quyện, dây dưa một lúc lâu... ánh mắt Thạch Cơ nhìn Lý Dực say đắm... bởi vì bây giờ đây trông Lý Dực rất đáng yêu khi e ngại. Hai mắt nhắm chặt không hé dù chỉ một đường nhỏ...

Bàn tay Thạch Cơ không ngừng di chuyển, rút ngay nút thắt dây ở sau cổ Lý Dực, yếm đỏ giờ đây hờ hững buông lơi càng khiến tình cảnh trở nên dâm mị...

Hai hạt chu quả bé nhỏ hồng hào cùng làn da nõn nà của Na Tra cũng đã được phơi bày... môi lưỡi của Thạch Cơ bây giờ đã di chuyển xuống đến đó...

Một lúc sau, khi nhận thức được tình hình thì lập tức Lý Dực xô Thạch Cơ ra xa, còn bản thân như thiếu nữ e ngại che ngực...

-”Sư phụ... người không được làm vậy!”

-”Tại sao lại không?”- Thạch Cơ mĩm cười

-”Bởi vì... bởi vì... như vậy là ấu dâm! Dẫu sao Na Tra tuổi vẫn còn nhỏ. Chưa kịp thích ứng với những thứ này...”

Thạch Cơ cao tay, phút chốc yếm đỏ đã rụng rơi như lá vàng mùa thu, từng mãnh, từng mãnh...

-”Ngươi cũng gan lắm, chưa biết ta là người như thế nào mà dám theo ta về đây.....”

-”Mẹ kiếp, lão tử cứ tưởng sẽ tránh được hai con sắc lang ở nhà, nào ngờ lại gặp phải một con đại mãnh thú!”- Lý Dực bực dọc mắng

Thạch Cơ nhìn Lý Dực với ánh mắt khác lạ, với khẩu khí như vậy không phải đứa trẻ nào cũng có..

-”Lý Tịnh không dạy ngươi không được nói bậy sao?”- Thạch Cơ mỉa mai

-”Ta có phải con nít đâu mà không được nói?”

-”Vậy ý ngươi là ngươi đã lớn?”- Thạch Cơ cao giọng hỏi lại

-”Đúng!”

-”Vậy thì đâu thể gọi là ấu dâm có đúng không?”

-”A... cái này...”- Lý Dực chính thức cứng họng.

Thật sự thì cảm giác bị bắt bẻ quả thực rất khó chịu....

-”Sư phụ mau buông ra, nếu không đừng trách Na Tra đại nghịch bất đạo!”- Lý Dực quát lớn

Nhưng vẫn là như cũ, trong thân thể ốm yếu bé nhỏ của Na Tra đâu có đủ sức chống cự hay phản kháng

-”Ngươi nghĩ chỉ với hai món bảo bối tầm thường đó sẽ ảnh hưởng được ta sao?”

Lý Dực kinh hãi, thì ra hắn đã sớm biết y sẽ dùng hai món bảo bối để đối phó hắn nên vô cùng thản nhiên.

Cái quần độc nhất trên người Lý Dực cũng bị pháp thuật của Thạch Cơ xé vụn.... cả thân thể trắng nõn như miếng đậu hũ non nớt phơi bày lồ lộ trước mặt Thạch Cơ...

...

Lý Dực ca ca sắp bị xơi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.