Tiếng nói cất lên quá đỗi đột ngột và còn là trong căn phòng với thứ ánh sáng yếu ớt thật không thể tránh khỏi việc Lý Dực một phen kinh hãi...
Y ngay lập tức xoay cả người lại thì càng lo sợ hơn khi kẻ đó không hề xa lạ chút nào...
Lý Dực khẽ quát
- “Yêu hồ! Ngươi đến đây làm gì?”
Thì ra kẻ đó không ai khác chính là Cửu Vĩ Hồ...
Xem ra lần này có vẻ hắn đã quá nóng lòng không đợi được kỳ hạn ba ngày nên đã trực tiếp đến thẳng hầu phủ để tìm Lý Dực.
Nhưng cho dù là vì lý do gì đi chăng nữa thì loại ác ma như hắn chắc chắn đến đây không hề mang theo thiện ý.
Cửu Vĩ Hồ thản nhiên nhún vai một cái.
- “À không, ta chỉ muốn đến xem tình trạng của Na Tra như thế nào thôi...”
Lý Dực nghe tới đây thì đã không kìm được sự tức giận mà nghiến răng quát lớn...
- “Cửu Vĩ Hồ! Ngươi đừng có ở đây giả nhân giả nghĩa, chính ngươi đã làm Na Tra ra nông nỗi này mà bây giờ còn mặt dày đến đây giở giọng nhân đạo sao! Ta cho ngươi biết, nếu Na Tra có mệnh hệ gì thì...”
- “Thì sao?”
Lời của Lý Dực chưa trọn hết câu thì Cửu Vĩ Hồ đã nhanh chóng kéo mạnh y ghì chặt vào lòng mình rồi dùng ngữ điệu đầy vẻ thách thức mà đối y cao ngạo.
Có thể hắn cho rằng Lý Dực không dám làm gì hắn hoặc là hắn nghĩ ở Tây Kỳ không có một ai là đối thủ của hắn.
Nhưng có một điều Cửu Vĩ Hồ mãi mãi không bao giờ biết được đó chính là Lý Dực càng lúc càng hận hắn đến tận xương tuỷ...
Với khoảng cách thân mật không cần thiết này đã khiến Lý Dực nhất thời không chấp nhận được mà vùng vẫy...
Nhưng Cửu Vĩ Hồ vẫn nhanh tay hơn, hắn dùng bàn tay thon dài mạnh mẽ của mình bóp chặt hai bên gò má của Lý Dực mà thì thào
- “Bảo bối, chỉ mới xa ta có vài ngày mà khẩu khí đã mạnh như thế rồi sao?”
Lý Dực trừng trừng hai mắt nhìn thẳng mặt Cửu Vĩ Hồ chứa đầy sự căm phẫn.
Bây giờ đây nếu để y một mạng đổi một mạng với hắn thì chắc chắn là Lý Dực cũng bằng lòng...
Cửu Vĩ Hồ nói tiếp...
- “Nhưng bảo bối cứ an tâm, lần này ta đến đây là để cứu hắn.”
Cứu sao?
Con yêu hồ này thật sự tốt đến như vậy sao?
Ánh mắt của Lý Dực có vẻ như là một thứ chân thật còn hơn cả lời nói của y bởi vì vừa nãy nó còn biểu thị sự căm phẫn tưởng chừng như muốn ăn tươi nuốt sống Cửu Vĩ Hồ. Ấy vậy mà bây giờ chỉ sau câu nói đó đã khiến nó trở nên mông lung chứa đầy sự nghi hoặc mà Cửu Vĩ Hồ có thể dễ dàng nhìn thấy được.
Lý Dực bất chợt khựng lại, không vùng vẫy nữa...
Cửu Vĩ Hồ thấy vậy càng thêm khoái chí, hắn cúi thấp đầu hôn nhẹ lên gương mặt xanh xao của y mà thì thầm...
- “Bảo bối không tin ta sao? Ta đến là để cứu Na Tra thật đấy nhưng chỉ có điều... ta lại không muốn làm người tốt!”
Nghe đến đây có lẽ Lý Dực cũng đã ngấm ngầm hiểu được ý tứ của hắn nhưng nó vẫn còn chưa rõ ràng mà thôi.
Cũng không thể trách Cửu Vĩ Hồ được, với bản tính loài hồ yêu đặt biệt tàn bạo như hắn thì làm sao có được hai từ tốt bụng cơ chứ...
Lý Dực hỏi khẽ
- “Vậy ngươi muốn sao?”
Cửu Vĩ Hồ biết được chắc chắn Lý Dực đã hoàn toàn bị hắn chiếm dụng lòng tin thế nên hắn càng bạo gan hơn, một bàn tay thì ôm chặt y vào lòng còn bàn tay kia hư hỏng lần mò ra phía dưới hạ thể của Lý Dực mà vuốt ve...
- “Ta muốn gì chẳng lẽ bảo bối còn không biết hay sao?”
Lý Dực vừa ngượng ngùng, vừa sợ hãi... hai tay chụp mạnh cánh tay của Cửu Vĩ Hồ hòng ngăn hắn không được làm bậy.
Y hung hăng quát
- “Ngươi đừng mơ!!! Ta nhất định sẽ không theo loài yêu quái tán tận lương tâm như ngươi đâu!”
Cửu Vĩ Hồ mặc dù bị lời từ chối thẳng thừng kèm theo không ít sự phỉ báng của Lý Dực khiến cho tâm trí có đôi chút nặng nề nhưng bất quá chẳng bao lâu thì hắn đã liền nhoẽn miệng cười tươi thay vì nhíu mày giận dữ.
Hắn vòng tay ra sau bóp mạnh một bên mông căng tròn của Lý Dực mà nói như thách thức.
- “Thôi được, ta sẽ không ép! Chỉ có điều ta muốn nhắc nhở cho bảo bối một chút, ngày rằm tháng này chính là lúc âm khí mạnh nhất, nếu hồn phách của Tiểu Sinh không trở về được thì cái thân xác này sẽ trở nên vô dụng! Đến lúc đó thì đừng có mà đến cầu xin ta a...”
Nói rồi hắn liền chầm chậm nới lỏng lực đạo ở tay mình ra rồi từng bước xoay lưng rời khỏi căn phòng này...
Thật sự con yêu hồ này cũng rất biết hăm doạ người khác, hắn rõ biết Lý Dực là kẻ nặng tình nghĩa nên đã nhắm vào chính nhược điểm này của y mà đưa ra điều kiện.
Hắn còn tự tin cho rằng chắc chắn không lâu sau Lý Dực sẽ đích thân đến tìm hắn!.
Chẳng biết những điều Cửu Vĩ Hồ suy nghĩ sẽ có trở thành hiện thực hay không nhưng hiện tại thì đã thấy Lý Dực có vẻ như đang vô cùng đắn đo lắm...
Tối đêm đó, Lý Dực mặc dù đã trở về phòng nhưng không tài nào chợp mắt được...
Tâm can của y cứ như bị vướng phải một thứ gì đó vô cùng nặng nề...
Chuyện cũ chưa qua, chuyện mới đã đến...
Liệu y có nên hi sinh bản thân mình để cứu lấy Na Tra không? Nếu vậy thì làm sao y có thể trả thù cho Thạch Cơ và Ngao Bính đây...
Liệu sự hi sinh này có đáng hay không?
Đang trong dòng miên man suy nghĩ nên Lý Dực dường như không để y đến việc bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa từ rất lâu...
Mãi cho đến khi kẻ bên ngoài bắt đầu nóng lòng đã mạnh dạn đẩy mạnh cửa vào...
Lý Dực bấy giờ mới lấy lại được thần trí, y nhìn kẻ đứng trước mặt với một chút sự ngỡ ngàng...
- “Công Báo, sao ngươi vào đây mà không gõ cửa...”
Thân Công Báo mang một sắc diện không mấy tươi tắn dần dần tiến lại chỗ của Lý Dực mà ngồi xuống bên cạnh.
Hắn đảo mắt một lượt nhìn y rồi mới trả lời...
- “Ta đã gõ cửa rất lâu, Tiểu Dực, ngươi làm sao vậy?”
Lý Dực nghe đến đây cũng chỉ dám ậm ừ vài tiếng cho qua rồi cố giả vờ điềm tĩnh...
- “À phải rồi, trời đã khuya tại sao ngươi còn chưa ngủ?”
Thân Công Báo mặc dù nói là chỉ mới đi theo Lý Dực không lâu nhưng với sự nhạy bén và thông minh của hắn thì chỉ với một cái thoáng qua cũng đã biết được Lý Dực có điểm kỳ lạ.
Hắn có chút nhíu mày...
- “Chẳng phải ngươi cũng chưa ngủ sao?”
Lý Dực bị bắt bẽ thì cũng có chút rũ mi...
Làm sao y có thể ngủ được khi thế sự đang rối như tơ thế này kia chứ...
Thân Công Báo bây giờ chắc chắn Lý Dực đang có chuyện gì giấu hắn nhưng thay vì là điều tra, gặn hỏi thì hắn lại dùng thứ ngữ điệu nhẹ nhàng cũng với cử chỉ ôm lấy y vào lòng rất đỗi ôn nhu mà nói khẽ...
- “Có chuyện gì? Nói ta nghe... đừng cứ ôm mãi trong lòng...”
Thật sự mà nói có lẽ vào lúc này Lý Dực đã hoàn toàn bị sự chân thành của Thân Công Báo làm cho xiêu lòng mất rồi...
Y chẳng còn biết làm gì ngoài việc buông lỏng cơ thể, tựa hẳn hoàn toàn vào lồng ngực của Thân Công Báo mà yếu ớt cất lời...
- “Ban nãy... Cửu Vĩ Hồ đã đến tìm ta!”
Nghe đến đây bỗng dưng Thân Công Báo cứng người thấy rõ...
Con yêu hồ này cũng thật là quá liều lĩnh, cư nhiên dám vào tận nơi hầu phủ này để tìm Lý Dực...
Thân Công Báo khựng lại khoảng vài giây rồi hỏi gằn.
- “Hắn đã làm gì ngươi?”
Lý Dực chỉ thở dài đầy mệt mỏi mà lắc đầu...
- “Hắn không làm gì ta cả, hắn chỉ nói bản thân có cách giúp Na Tra tỉnh lại nhưng với điều kiện là ta sẽ phải nguyện ý đi theo hắn...”
- “Không được!! “
Điều đó là tất nhiên rồi, làm sao hắn có thể để Lý Dực đi theo con yêu hồ tàn nhẫn vô lương tâm đó được chứ.
Thời gian làm quốc sư ở Triều Ca cũng chính là những chuỗi ngày Thân Công Báo chứng kiến được tất cả mọi âm mưu vô cùng mất nhân tính của Cửu Vĩ Hồ.
Từ việc kích động, mượn tay Trụ Vương giết hại vô số trung thần đến cả việc bức tử Khương Hoàng Hậu, không thể không nhắc đến việc hắn gián tiếp khiến đại trung thần Tỷ Can phải tự moi tim và hàng ngàn, hàng vạn những điều tàn ác mà con yêu hồ đó gây ra mà cho dù là bút mực cũng không thể diễn đạt hết.
Vậy nếu Lý Dực đi theo hắn thì liệu hắn sẽ đối xử với y như thế nào...
Thân Công Báo nắm chặt hai bả vai của Lý Dực đẩy mạnh ra rồi siết mạnh...
- “Ngươi không được đi đâu cả, ngươi đừng quên Cửu Vĩ Hồ đối với chúng ta còn một mối thù rất lớn, ta biết ngươi rất nặng tình nghĩa nhưng sự hi sinh này thật sự không đáng! Huống chi chúng ta còn có thể nhờ Đại Thần giúp đỡ...”
À phải rồi...
Đại Thần...
Vậy mà Lý Dực cũng quên mất...
Tất cả chuyện này là do Đại Thần sắp đặt, vậy thì lão ấy nhất định phải có trách nhiệm với sự sống của Na Tra chứ.
Cũng may là nhờ có Thân Công Báo chứ nếu không thì Lý Dực có khi đã...
Thôi bỏ qua vấn đề đó đi, điều quan trọng bây giờ là gọi Đại Thần ra càng sớm càng tốt, nếu càng chậm trễ thì Na Tra sẽ rất nguy hiểm...
Lý Dực bấy giờ mới có thể nhẹ nhõm, y chầm chậm giương đôi mắt chứa đầy sự hi vọng đối Thân Công Báo mà nhoẽn một nụ cười nhạt...
Y còn tình cảm vươn đôi bàn tay nhỏ bé của mình áp lên đôi gò má của Thân Công Báo mà nói khẽ...
- “Có chàng lo lắng cho ta như vậy... sao ta có thể đi được...”
Bấy giờ mới biết được thế nào là hoạn nạn thấy chân tình, Thân Công Báo ngay vào lúc Lý Dực đau khổ tuyệt vọng nhất thì chính hắn là kẻ đã vực dậy sự mạnh mẽ của y và ngày hôm nay ngay vào lúc y phân vân nhất thì cũng chính hắn là kẻ thông suốt đưa ra hướng giải quyết tốt nhất.
Đêm nay có thể nói là thời gian trôi qua chậm quá... nhưng lại rất vừa vặn để dành cho những xúc cảm của hạnh phúc được dâng trào.
Thân Công Báo cảm nhận được rất rõ ràng nhịp đập của trái tim hắn đang dần trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Hắn kéo mạnh Lý Dực vào lòng mình mà ôm chặt...
Xem ra lần này hắn đã quyết định đúng...
Lý Dực sau một lúc cũng đã gọi Đại Thần với hi vọng có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề nan giải này và sẵn tiện sẽ hỏi thêm lão về cách có thể tiêu diệt được Cửu Vĩ.
Chỉ có điều...
Nếu mọi lần Đại Thần xuất hiện trong sự vui vẻ và đầy hào hứng thì lần này lại là trong tình trạng không thể nào thê thảm hơn.
Ngay khi Lý Dực gọi đúng ba tiếng tên của lão thì bỗng dưng từ trên cao rơi xuống một thứ gì đó tạo nên tiếng động khá vang dội...
Lý Dực và Thân Công Báo ở trong phòng cũng nhịn không được mà chạy ra ngoài xem thử.
Thân Công Báo nhìn một đống bùi nhùi màu trắng đang cử động phía trước mà nhíu mày nghi hoặc
Còn Lý Dực sau một hồi cố gắng nhìn thật kỹ thì mới nhận ra được đó chính là Đại Thần Xuyên Không...
Y hớt hãi chạy đến...
- “Đại Thần, Đại Thần, lão sao lại ra nông nỗi này?”
Lão Đại Thần trong tình trạng y phục rách nát, thương tích đầy mình, trên mặt lốm đốm không ít vệt xanh tím trông khá buồn cười đang nhăn nhó kể lể...
- “Khốn kiếp! Bổn Đại Thần vốn dĩ đang định mang linh hồn Tiểu Sinh nhập lại vào thân xác cho Na Tra nhưng đang đi nửa đường thì bị một kẻ bịt mặt cản đường... lại còn... lại còn dám đánh ta ra nông nỗi này nữa...”
Chẳng hiểu sao khi nhìn thấy Đại Thần Xuyên Không đau đớn khổ sở thế này thì Lý Dực lại cảm thấy vô cùng thoã mãn...
Thì ra, thần tiên tạo nghiệp cũng bị nghiệp quật như thường...
Thân Công Báo nhíu mày, hắn cố mím môi làm mặt lạnh...
- “Vậy sao lão không đánh trả? Thần tiên chẳng lẽ chịu thua một kẻ phàm nhân sao?”
Bấy giờ được dịp, lão Đại Thần càng tru tréo dữ hơn...
- “Sao ngươi biết hắn là phàm nhân? Hừ, bổn Đại Thần đã giao chiến với nó mấy trăm hiệp mà còn chẳng động được tới một mảnh y phục huống chi là đánh trả. Chẳng những vậy mà còn bị hắn lấy đi...”
Nói đến đây bỗng dưng lão Đại Thần chợt khựng lại...
Đánh lão ấy ra nông nỗi này mà còn lấy đi cái gì của lão nữa đây?
Lý Dực và Thân Công Báo không hẹn mà đồng một lúc quay sang nhìn nhau, ánh mắt như đang nói lên điều đối phương suy nghĩ...
Thân Công Báo bạo miệng
- “Hắn lấy đi trinh tiết của lão à?”
Đại Thần nghe đến đây mà hầm hầm tức giận, nhưng chỉ vừa muốn biểu lộ thái độ thì lập tức những vết thương đã dấy lên một trận đau đớn rồi...
Lão xuýt xoa một lúc rồi nói như mếu...
- “Trinh tiết của ta đã bị lão Thái Ất lấy đi từ mấy trăm năm trước rồi!!! Tên bịt mặt đó đã lấy... lấy...”
Lý Dực nhịn không được mà hỏi tới...
- “Lấy cái gì???”
Ánh mắt của lão Đại Thần nhìn sang y với hàm ý như hối lỗi...
- “Lấy... lấy linh hồn Tiểu Sinh đi mất rồi...”
Lời nói của lão Đại Thần cứ như là một thứ gì đó vô cùng tàn nhẫn đã dập tắt mất đi một chút tia hi vọng nhỏ nhoi của Lý Dực...
Những tưởng có thể nhờ lão giúp đỡ nhưng nào ngờ...
Lý Dực thật sự nghe như sét đánh ngang tai, nó như khiến Lý Dực trở nên vô lực, thất thần ngồi phịch xuống nền đất lạnh lẽo...
Chẳng lẽ lần này ngay cả ông trời cũng muốn làm khó y sao?
Thân Công Báo tay đang đỡ Đại Thần là thế nhưng ngay khi nhìn thấy Lý Dực thì đã không một chút ngần ngại buông lão ấy ra để đỡ lấy y...
Chỉ tội cho Đại Thần ban nãy đã rơi từ trên cao xuống bây giờ thì lại phải bị chới với ngã người xuống đất.
Thân Công Báo đỡ lấy cơ thể gần như không còn sự sống của Lý Dực mà dìu vào trong phòng...
Để lại đây lão Đại Thần ấm ức nhăn nhó...
- “Các ngươi bỏ đi như vậy thật à? “
Thân Công Báo chỉ hừ một tiếng rồi lạnh giọng...
- “Nếu ta là tên hắc y đó thì đã giết chết lão luôn rồi!!!”
*******
Sáng hôm sau, như lời của Khương Tử Nha nói thì Hầu phủ sẽ họp mặt tất cả mọi người để bàn về chiến lược tiếp theo...
Chính vì Tây Bá Hầu bệnh tình càng lúc càng trầm trọng nên không thể thượng triều, việc ấy hiện tại tạm thời là do Khương Tử Nha đảm nhiệm.
Ngay từ tờ mờ sáng, Khương Tử Nha đã có mặt tại chính điện để chờ mọi người đến đông đủ.
Tuy nói là do y đảm nhiệm nhưng thay vì ngồi trên long ỷ như một vị vua thực thụ thì Khương Tử Nha lại chọn cách đứng giữa chính điện mà chờ đợi.
Bởi vì y nhận thức được bản thân mình ở vị trí nào và nhận trọng trách gì...
Chẳng mấy chốc tất cả mọi người đều đã đến gần như là đông đủ...
Phía bên tả Kim Tra, Mộc Tra đang hiên ngang thẳng lưng...
Còn phía hữu thì có Dương Tiễn cùng Hao Thiên Khuyển đang tề chỉnh nghiêm trang đứng đó chờ đợi sự xuất hiện của một nhân vật quan trọng...
Cũng không thể không nhắc đến sự hiện diện của Cơ Phát...
Khương Tử Nha khi vô tình nhìn sang chỗ Cơ Phát thì bao giờ cũng bắt gặp ánh mắt của hắn nhìn y với vẻ bi thương vô cùng...
Nhưng chỉ có điều... tại sao mặc dù không có tình cảm với Cơ Phát nhưng tâm can của y lại nhói lên như thế kia chứ...
Mãi một lúc Kim Tra mới cất tiếng xé tan bầu không khí tĩnh lặng đến đáng sợ này...
- “Sư thúc, đã đủ người rồi sao thúc không nói gì?”
Khương Tử Nha bấy giờ mới vội vội vàng vàng thu lại tầm mắt của mình mà đối Kim Tra ậm ừ...
- “Kim Tra, con không cần nóng vội... đợi thêm một lát nữa đi...”
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua...
Và rồi thời khắc mọi người mong chờ cũng đã đến...
Từ xa xa phía ngoài ngạch cửa chính điện, bước vào là một kẻ vận huyền y đen tuyền, trên y phục còn điểm vài đường nét màu chỉ đỏ vô cùng nổi bật, hắn mang một dáng vẻ tiêu sái đang từng bước tiến vào...
Đối với Dương Tiễn và Khương Tử Nha lẫn cả Cơ Phát cũng không lấy làm bất ngờ nhưng còn riêng gia đình họ Lý thì lại khác.
Kim Tra vừa nhìn thấy kẻ vận huyền y đã trở nên âm trầm hơn hẳn, hắn nghiến răng, tay siết chặt Ngô Câu Thương mà vào thế sẵn sàng giao chiến.
Còn với bản tính bộc trực của Mộc Tra thì đã liền bước ra hỏi hỏi lớn...
- “Thân Công Báo! Ngươi đến đây làm gì!”
Tuy nhiên thì thay vì giải thích, Thân Công Báo chỉ nhàn nhạt liếc nhìn xem như chứng nhận sự hiện diện của Mộc Tra rồi sau đó dời mắt đi chỗ khác...
Cái bộ dạng lạnh lùng pha vào một chút ngông cuồng của hắn thật sự là khiến người ta một phen để mắt...
Khương Tử Nha đứng phía trên lên tiếng...
- “Mộc Tra, Thân Công Báo hiện tại tạm thời là đồng minh của chúng ta...”
Tuy vậy nhưng Mộc Tra lại chẳng chịu nhân nhượng, hắn nói khích...
- “Đồng minh tạm thời? Sư thúc, sao người lại dễ dàng để hắn ở đây được kia chứ, chẳng lẽ người quên hắn đã từng là thuộc hạ trung thành, là cánh tay đắc lực của yêu hồ sao?”
Kim Tra cũng được dịp bồi thêm...
- “Sư thúc cũng đừng quên chuyện hắn đã như thế nào giết chết Thạch Cơ...”
Nói đến đây bỗng dưng sự ngạo mạn trên gương mặt của Thân Công Báo chợt biến mất...
Hắn trừng trừng nhìn về phía anh em Kim Tra, Mộc Tra như muốn ăn tươi nuốt sống, đến cả nắm tay cũng bị hắn siết đến kêu răng rắc...
Nhưng thay vì như trước đây sẽ là gầm lên gây hấn thì Thân Công Báo lại chọn cách thấp giọng mà nhìn sang hướng khác...
- “Chuyện trước đây là do ta suy nghĩ quá nông cạn, bị yêu hồ xúi giục nên đã khiến Thạch Cơ mất mạng... lần này ta đến đây thật sự là vì muốn cùng sư huynh hợp lực tiêu diệt Cửu Vĩ Hồ!”
Hai tiếng sư huynh này đến bây giờ Khương Tử Nha mới cảm nhận được sự chân thành từ nó...
Y không tin vào lời nói, y chỉ tin vào trực giác...
Dương Tiễn bấy giờ mới chịu cất lời
- “Sư thúc, Thân Công Báo đã cải tà quy chính thì chúng ta tại sao lại không cho hắn một cơ hội?”
Kim Tra và Mộc Tra thoáng bất ngờ quay phắt sang nhìn Dương Tiễn với ánh mắt chứa đầy sự kinh ngạc.
Mộc Tra hỏi lớn
- “Dương Tiễn, ngay cả ngươi cũng bênh vực cho hắn sao?”
Kim Tra lại bồi thêm...
- “Ngươi đừng quên chính hắn là kẻ gián tiếp gây ra cái chết của Na Tra! “
- “Vậy thì đã sao!!!!”
Âm thanh nhẹ nhàng nhưng đầy khí chất đó từ đâu phát ra chẳng ai biết nhưng có lẽ chỉ riêng Thân Công Báo và Dương Tiễn là biết rõ nhất.
Tất cả mọi ánh măt đều đổ dồn về hướng cửa ra vào chính điện để xem kẻ nào to gan dám bênh vực Thân Công Báo...
Và rồi cuối cùng người đó cũng xuất hiện...
Tuy nói rằng thân thể yếu ớt nhưng khi diện trên người bộ lam y thanh khiết thì trông người đó thật sự là đẹp như một bức hoạ...
Mái tóc ngắn cũn cỡn quái dị nhưng bù lại thì sở hữu dung mạo đẹp tựa tiên tử...
Có thể nói chỉ một thoáng nhìn sang cũng bị chính cái dung mạo yêu kiều này làm mê đắm...
Người đó vừa bước vào đã chấp tay cúi đầu với Khương Tử Nha...
- “Lý Dực chậm trễ xin sư thúc tha tội!”
Bấy giờ thì Kim Tra và Mộc Tra mới ngỡ ngàng thì ra đây chính là Lý Dực, người mà huynh đệ họ thật sự nóng lòng tìm kiếm...
Kim Tra không còn giữ vững được sự lạnh lùng của mình nữa mà buông bỏ pháp khí trên tay, khẩn trương đi đến chỗ của Lý Dực mà nắm chặt hai bả vai của y...
Hắn đảo mắt một lượt từ trên xuống dưới cơ thể Lý Dực rồi khẽ hỏi...
- “Na Tra?”
- “Đại ca...”
Hai từ ấy mang âm điệu sao mà êm tai quá...
Kim Tra mặc dù chưa dám khẳng định đây có phải đã từng là Na Tra của hắn hay không nhưng chỉ như thế thôi... bấy nhiêu đấy thôi cũng đủ khiến hắn hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối...
Có thể dung mạo hiện tại hoàn toàn không thể nào là Na Tra được nữa nhưng với sự mãnh liệt trong từng nhịp đập của trái tim hắn cũng đã đủ chứng minh đây là tâm can bảo bối của hắn...
Chẳng một chút chần chừ, Kim Tra đã kéo mạnh Lý Dực vào lòng mà ôm chặt như cứ sợ y sẽ chạt trốn mất...
Còn về phần Mộc Tra thì ngỡ ngàng đến nỗi chỉ dám chầm chậm bước đến, đưa mắt nhìn đại ca mình ôm một tiểu tử lạ lẫm mà ngu ngơ...
- “Đại ca, huynh thật sự cho rằng đây chính là Na Tra của chúng ta sao?”
Thân Công Báo có vẻ như đang không mấy hài lòng nên liền bước lên phía trước mà nắm lấy Lý Dực kéo ra khỏi cái ôm như đang muốn giết người của Kim Tra...
- “Ngươi có quyền không tin!”
Lý Dực nhìn Mộc Tra với ánh mắt chứa đầy sự thương hại nhưng cũng không kém phần xót xa...
Trong cuộc tình nhiều người này thì có vẻ như Mộc Tra cũng không ít lần chịu thiệt, hắn so với Dương Tiễn cũng chẳng may mắn hơn là bao...
Đối với Lý Dực, dù là Kim Tra, Mộc Tra, Dương Tiễn... hay bất kì ai đi chăng nữa thì trong tim của y vẫn luôn dành cho họ một chỗ đứng...
Thay vì Lý Dực giải thích bằng lời, y chỉ cần chậm rãi từng bước đến gần Mộc Tra rồi chủ động vòng tay ôm lấy hắn...
Y vỗ vỗ lưng hắn mà nói khẽ
- “Nhị ca, huynh có thể không tin nhưng ta chỉ mong huynh đừng quên đã từng có một tiểu hài tử Na Tra yêu thương cái tính bộc trực của huynh là được...”
Ngay vào lúc Lý Dực có ý định buông tay thì bỗng dưng có cảm giác cơ thể mình đang bị ghì chặt lại...
Y còn nghe được tiếng nói rất khẽ...
- “Ta tin... ta tin rồi...”
Bây giờ đây đôi mắt long lang của Lý Dực đang không kìm được sự xúc động mà rưng rưng ngấn lệ...
Khương Tử Nha đứng phía trên có chút tằng hắng...
- “Ta sẽ cho các con thời gian bồi đắp tình cảm nhưng bây giờ thì vẫn là tập trung chuyện chính sự đã...”
Theo thông tin mật báo thì phía Triều Ca đã có động tĩnh, Văn thái sư đã triệu tập bốn kẻ có diện mạo quái dị được gọi là Ma Da Tứ Tướng.
Bọn họ hiện tại vẫn chưa có động thái gì cụ thể nhưng xem ra cũng không thể coi thường...
******
Sau buổi thượng triều đó, Lý Dực đã bị hai huynh đệ Kim Tra, Mộc Tra và còn cả Dương Tiễn đi dùng bữa cơm “thân mật“.
Chỉ tội cho Thân Công Báo cũng muốn đi theo nhưng lại bị bọn chúng từ chối, đáng giận hơn nữa là ngay cả Lý Dực cũng không lên tiếng bênh vực cho hắn.
Lần này về nhất định hắn sẽ “làm” y một trận phiên vân vũ phúc, kinh thiên động địa để xem y còn dám bỏ rơi hắn nữa hay không...
Hậm hực quay trở về phòng, nhưng chưa kịp mở cửa đã nghe bên trong có tiếng lục đục.
Thân Công Báo còn nghĩ là trộm nên sẵn tiện hắn đang có bực bội trong người thì đem ra trút hết một lần.
Hắn hung hăng đạp tung cửa thật mạnh khiến cho kẻ bên trong cũng phải giật thót tim mà khựng lại...
Thân Công Báo quát lớn!
- “Ngươi là ai? Định vào đây trộm đồ phải không???”
Thoáng nhìn vóc dáng tên này cũng thuộc dạng to cao, tướng tá không tệ tí nào, dung mạo cũng có nét anh tuấn sáng sủa lắm, mái tóc của hắn được búi cao gọn gàng và cố định bằng một cây trâm ngọc thanh nhã trông cũng thuận mắt lắm...
Kẻ đó thoạt đầu có hơi giật mình nhưng sau khi nghe Thân Công Báo nói thế thì cứ như bị chạm tự ái mà hất mặt cao ngạo...
- “Mã Chu Đệ ta mà thèm trộm đồ của phàm nhân các ngươi sao????”
.....