Cả nhà Lý Tịnh cùng Thạch Cơ đang cùng nhau đi thẳng về hướng Tây, nơi đó chắc chắn sẽ có thể mở ra một triều đại mới. Nơi mà bá tính sẽ không còn phải sống trong cảnh lầm than, đói khổ nữa...
Xung quanh Na Tra lúc nào cũng có ba nam nhân đi bên cạnh trông chừng, phải gọi là trông chừng bởi vì suốt cả quãng đường thì Na Tra không bao giờ chịu đi theo mọi người mà lâu lâu lại hái hoa này, bứng cây kia.
Con đường từ Trần Đường quan đến Tây Kỳ hầu như những cái cây nhỏ bị bứng gốc hay xác những bông hoa xinh đẹp nằm vương vãi giữa đường thì không ai khác ngoài một tay Lý Dực làm ra.
Ngay cả y cũng chẳng biết vì sao bản thân lại có thể phá phách đến như vậy...
-”Ta là một con lừa... lắc lư lắc lư...”
Vừa đi Lý Dực vừa quơ quơ nhánh cây to vừa nãy mình bẽ được mà múa, trông y chẳng khác nào con khỉ nhỏ đang làm trò.
Tại bờ sông Vị Thuỷ gần biên giới lãnh thổ Tây Kỳ, một ông lão râu tóc bạc phơ đang ngồi câu cá, quả thật đúng như lời Thạch Cơ đã từng nói...
Lưỡi câu thẳng, cách mặt nước ba phân...
Bao nhiêu người đi câu cùng cũng khá ngạc nhiên nhưng nhìn mãi cũng quen, ban đầu đúng thật là họ đã cười nhạo lão ấy là điên khùng nhưng cho đến khi tận mắt nhìn thấy từ dưới mặt nước có một con cá vàng to tướng nhảy lên tự mắc vào lưỡi câu.
Ông lão cứ thế mà gỡ cá ra cất vào trong giỏ rồi tiếp tục như thế mà câu.
Ngày qua ngày, danh tiếng ông lão câu cá kì lạ này truyền khắp Tây Kỳ.
Tây Bá Hầu Cơ Xương cũng đã nghe qua nhưng vì tình hình chiến sự đang căng thẳng, công thêm bá tính Tây Kỳ đang gặp khó khăn về hạn hán nên tạm thời chưa đi đến tìm gặp. Chỉ riêng Cơ Phát là mỗi ngày đều đi đến bên bờ sông mà ngồi câu cùng lão già ấy.
-”Nha Nha, tại sao ngươi lại phải hoá thành một lão nhân như thế?”- Cơ Phát ngu ngơ hỏi
Lão nhân đó chỉ điềm đạm trả lời...
-”Ta đây đã qua cái tuổi bát tuần, vốn dĩ hình dạng ta là như thế... ngươi không thích sao?”
-”A không có! Nha Nha của ta như thế nào cũng đẹp, chẳng qua ta chỉ là thắc mắc vậy thôi...”
Cơ Phát bước đến ngồi cạnh bên Khương Tử Nha, nhẹ nhàng kéo đầu lão vào vai mình...
Đã bao năm nay họ yêu nhau thắm thiết, ấy vậy mà lại chỉ dám thầm lặng cũng bởi vì sợ ảnh hưởng danh tiếng của Tây Bá Hầu, một phần cũng là vì Khương Tử Nha thích sự kín đáo và trầm lặng.
Thế nên mối tình của họ vẫn cứ hạnh phúc và diễn ra trong âm thầm...
Cũng chính vì họ biết tình cảm giữa cả hai lớn đến mức nào, chỉ cần một ánh mắt cũng đã có thể hiểu được đối phương muốn gì ở nhau.
Cơ Phát nhẹ hôn lên mái tóc mềm màu bạch kim của Khương Tử Nha rồi lại hỏi tiếp
-”Nha Nha, ngươi định câu đến bao giờ... cá hôm nay đã nhiều lắm rồi...”
Khương Tử Nha không nói gì, chỉ mĩm cười dịu dàng...
Nụ cười ấy sao mà an nhiên đến thế, đôi mắt nhìn tuy có tập trung nhưng lại có chút lơ đễnh, một tí sự thơ ngây càng khiến Cơ Phát thêm yêu người này...
Bỗng nhiên lại một lần nữa mặt nước lao đến một con cá đen thật to cắn lấy lưỡi câu rồi tự động giẫy giụa...
-”Đến rồi!”- Khương Tử Nha vẫn điềm đạm...
Trong lúc Cơ Phát khẽ nhíu mày không hiểu rằng Khương Tử Nha nói cái gì đến nhưng bất quá chỉ vài giây sau đã nghe được tiếng của rất nhiều bước chân cùng tiếng ca hát khá khó nghe của một đứa nhóc nào đó.
Vội xoay lưng về phía sau thì nhìn thấy bóng dáng của sáu người đang dần đi đến...
Lý Dực tiên phong dùng cây làm lệnh chỉ đạo mọi người đi thẳng về phía trước, vô tình nhìn thấy màn âu yếm tình cảm của Cơ Phát và Khương Tử Nha...
Ban đầu thật sự thì y vẫn không biết họ là ai, chỉ là nghĩ rằng ở thời đại này đam mỹ thật sự là “lộng hành“. Hơn nữa còn là bất phân tuổi tác.
Thạch Cơ bên cạnh khẽ huých người Lý Dực một cái, ý như hắn cũng nhìn thấy và chỉ cho y biết.
-”Na Tra, ngươi nhìn xem họ có hạnh phúc không?”- Thạch Cơ trêu đùa
Lý Dực đỏ mặt ngượng ngùng nhưng để chống chế thì liền giả vờ không thèm nhìn...
-”Có gì đâu mà hạnh phúc! Hứ!”
Đang dự định đi hướng khác để tránh khỏi tình cảnh khiến người ta đỏ mặt như thế này thì bỗng nhiên Lý Dực nghe được tiếng nói...
-”Na Tra, con muốn đi đâu?”
Giọng nói này nhẹ tựa mây trôi, ấm áp, điềm tĩnh đến lạ thường, chắc hẳn không thể là một trong những người đi cùng với mình... vậy thì còn ai nữa chứ?
Từ từ xoay đầu về phía sau, hai người kia đã không còn ngồi bên nhau nữa mà đang đứng nhìn y.
Râu tóc bạc phơ, tay cầm cần câu, lưỡi câu thẳng.... Khương Tử Nha..
-”Lão là?”- Lý Dực còn chưa dám khẳng định
Lão nhân râu tóc bạc phơ đó liền mĩm cười nhẹ gật đầu, có vẻ như ông cũng hiểu ý của Na Tra muốn hỏi là gì
Nhận được cái gật đầu của lão nhân, Lý Dực không thể nào mừng rỡ hơn được. Nhảy cẩng lên sung sướng lao đến bên Khương Tử Nha mà hớn hở...
-”Sư thúc, a ha ha cuối cùng con cũng tìm được người rồi... sư thúc a...”
Thạch Cơ, Kim Tra, Mộc Tra có vẻ như không vừa ý cho lắm khi nhìn thấy Lý Dực như thế. Nhưng nếu y đã gọi hai tiếng sư thúc thì có vẻ như đây không ai khác chính là Khương Tử Nha. Người mà mấy hôm bay bọn họ mong ngóng ngày đêm để gặp được.
Nhưng dẫu họ có ghen cỡ nào thì cũng chưa bằng Cơ Phát bên cạnh. Gương mặt tuy rất là tuấn tú, điển trai nhưng lại nhíu chặt mi tâm, sắc diện có vẻ như đen lại mấy phần...
-”Na Tra, vất vả cho con quá!”- Khương Tử Nha nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Lý Dực
Rồi bước đến chỗ Lý Tịnh và Ân Thập nương cung kính cúi chào...
-”Lý tướng quân, Lý phu nhân... vất vả cho hai người rồi...”
Gặp nhau là chuyện đáng mừng nhưng có vẻ như đâu đó vẫn có sự căng thẳng giữa một vài người
Lý Dực mặc dù biết ông lão râu tóc bạc phơ kia là Khương Tử Nha nhưng còn nam nhân này là ai? Chẳng lẽ chính là nương tử của lão trong truyền thuyết sao?
Nhưng không đúng...
Phải là tướng công của lão mới đúng chứ?
Trong câu chuyện đầy máu chó như thế này thì những tình tiết ấy không có gì là kì lạ. Chỉ cần động não một tí là có thể nhận ra ngay...
-”Vị ca ca đây là?”- Lý Dực cười xoà
-”Tại hạ là con trai thứ của Tây Bá Hầu Cơ Xương, Cơ Phát!”
Hai mắt Lý Dực sáng rỡ, thì ra đây chính là nhị công tử Cơ Phát đẹp trai, tài giỏi, anh dũng bất phàm, khí dũng hiên ngang, danh tiếng lững lẫy đây sao?
Thật sự quả là không sai một chút nào cả...
Ánh nhìn của Lý Dực từ ngưỡng mộ sang đến say mê biết nhường nào. Và điều đó lại một lần nữa khiến ba nam nhân nào đó ăn dấm chua...
-”Na Tra, đệ nhìn cái gì mà chăm chú thế?” kim Tra gằn giọng nhắc nhở
Lý Dực giật mình lấy lại ý thức, đưa tay lên lau đi nước bọt nơi khoé miệng.
Ngay cả y cũng không tin được có một ngày bản thân mình bị bẻ cong và có thể mê trai đến nỗi như thế. Chỉ vừa nhìn thấy mỹ nam là đã liền không kiềm chế được.
Lý Dực có vẻ như không màn đến câu hỏi của Kim Tra mà thuỷ chung nhìn Cơ Phát tươi cười...
-”Thì ra đây là nhị công tử, đệ là Na Tra, con trai của tổng binh ải Trần Đường Lý Tịnh, đây là mẹ của đệ, còn đây là đại ca Kim Tra, nhị ca Mộc Tra...”
Lần lượt giới thiệu từng người nhưng có vẻ Lý Dực lại quên mất một người quan trọng không kém...
-”Còn đây là?”- Cơ Phát nhìn sang nam nhân có vẻ ngoài mạnh mẽ, quyến rũ một thân tử y đứng cách đó không xa mà hỏi
Lý Dực lon ton chạy đến gần câu tay Thạch Cơ còn lớn giọng giới thiệu.
-”Đây là sư phụ thân yêu của đệ, Thạch Cơ.”
Khỏi phải nói thì cũng biết gương mặt Thạch Cơ rạng rỡ biết chừng nào...
Màn chào hỏi kéo dài không quá lâu thì bỗng dưng khựng lại bởi sự xuất hiện của một kẻ không mời mà đến
Vừa nhìn thấy kẻ này thì Lý Dực đã vội lui chân về sau, tay nắm chặt vòng Càn Khôn trên cổ.
-”Đông đủ quá nhỉ?”
-”Thân Công Báo, ngươi đến đây làm gì?”- Mộc Tra bước ra trước mặt Lý Dực như muốn bảo vệ lớn tiếng hỏi.
Thân Công Báo chẳng đoái hoài đến câu hỏi của Mộc Tra mà tha thiết nhìn Lý Dực say đắm, trên môi còn nở một nụ cười gian tà...
Hắn hất nhẹ mái tóc một cái rồi mới chậm rãi nói...
-”Bảo bối Na Tra, đã lâu không gặp...”
-”Khốn kiếp, bảo bối Na Tra là để ngươi gọi sao?”- Thạch Cơ bên cạnh bức xúc
Liền đó Lý Dực đưa tay ra hiệu, ý bảo Thạch Cơ hãy bình tĩnh, cứ để ý giải quyết vụ này...
Chậm rãi bước lên, Lý Dực thư thả nhìn hắn với biểu cảm đanh đá
-”Đúng ha, đã lâu không gặp. Ngươi vẫn chưa chết ha?”
Lý Dực tỏ vẻ không hề sợ hãi hắn một tí nào cả, trái ngược lại còn đáp lời với thái độ khá mỉa mai...
Chắc chắn hắn xuất hiện ở đây thì không thể nào là chuyện tốt được. Nhưng dẫu là chuyện gì đi chăng nữa thì phòng bị trước vẫn là tốt hơn.
-”Mặc dù rất không muốn nhưng ta cũng phải làm, lệnh của Đát Kỷ nương nương là phải giết chết gia đình Lý Tịnh vì dám tạo phản.”
Lý Tịnh bây giờ mới không nhịn được mà bước ra phía trước đối mặt với Thân Công Báo mà tức giận nói.
-”Hôn quân vô đạo thì không đáng làm vua, ta không hề tạo phản!”
Quả thật ai cũng có cái lý riêng của họ...
Lý Tịnh bị gán tội tạo phản cũng là vì ông vốn là tướng quân Triều Ca mà lại tự ý rời bỏ chức vị mà đầu quân Tây Kỳ. Tội danh đó có thể gán ghép được.
Nhưng cũng chính vì tình hình nguy cấp, ông không thể trơ mắt nhìn bao nhiêu lê dân bá tánh mỗi ngày đều than thơ về thuế cứ tăng cao...
Thân Công Báo lớn tiếng cười ha hả rồi đánh ra một chưởng vào Lý Tịnh khiến ông văng ra xa, thổ huyết.
Ân Thập nương đau lòng chạy đến đỡ lấy...
Lý Dực vừa vặn nhìn thấy tình cảnh này thì không thể nào nhịn được, liền lấy Hỗn Thiên Lăng lao đến đại chiến với Thân Công Báo.
-”Na Tra!”- Kim Tra, Mộc Tra, Thạch Cơ ai nấy cũng đều một lượt đồng thanh.
Chỉ riêng Khương Tử Nha và Cơ Phát đứng một bên âm thầm quan sát. Điều mà Khương Tử Nha muốn, đó chính là xem thử bản lĩnh của Na Tra đến đâu. Để còn biết mà dạy dỗ.
Lý Dực liên tục dùng vòng Càn Khôn đánh tới tấp về phía Thân Công Báo, khiến hắn chỉ có thể né tránh chứ chẳng thể nào phản đòn.
Ngay vào lúc Hỗn Thiên lăng lao đến thì Thân Công Báo đã chộp lấy được...
-”Bảo bối Na Tra, bây giờ đến lượt ta!”
Hắn dùng chính dãi lụa Hỗn Thiên đó trói chặt Na Tra rồi ôm vào lòng
Bây giờ đây Lý Dực mới biết cảm giác bị trói bên trong pháp bảo của mình là như thế nào, có cựa quậy cũng chẳng thể được.
-”Khốn kiếp!”- Thạch Cơ giận dữ lên tiếng.
Ngay lập tức hắn lao đến dùng đạo thuật của mình hướng về phía Thân Công Báo mà chưởng.
Ngay cả Lý Dực cũng không ngờ rằng Thân Công Báo lợi hại đến như thế. Những chiêu thức của Thạch Cơ đều bị hắn né tránh được hết.
Bấy giờ Khương Tử Nha mới chỉ thị cho Kim Tra và Mộc Tra theo sự chỉ dẫn của Cơ Phát mà đưa Lý Tịnh trở về nhà của lão để tiện bề chữa trị...
Ngay khi bọn họ rời đi thì Khương Tử Nha cũng mang một bộ dáng khoang thai, điềm đạm đi đến hô to “Ngừng lại”
Thạch Cơ dẫu không muốn nhưng cũng đành phải thu hồi pháp lực mà không thể nén nỗi sự tức giận của mình.
Thân Công Báo ôm lấy Lý Dực vào lòng mà vuốt ve mơn trớn, trên môi còn nhoẽn lên nụ cười khinh bỉ.
-”Sư huynh, đã lâu không gặp...”
Khương Tử Nha vẫn giữ thần thái điềm tĩnh mà cười nhạt...
-”Sự đệ, đã lâu không gặp... không ngờ bây giờ lại đi làm chó săn cho người ta!”
Tất cả mọi người ai nấy cũng đều trố mắt nhìn Khương Tử Nha. Vẻ già yếu của lão nhân ban nãy đã biến mất. Thay vào đó là một nam nhân trẻ trung, có thể so là trạc tuổi Cơ Phát.
Nếu ở Cơ Phát là sự tuấn mỹ đến lạnh lùng thì ở Khương Tử Nha mang nét dịu dàng và thanh khiết hơn rất nhiều. Từ cử chỉ đến lời nói đều vạn phần ôn nhu và điềm đạm, nho nhã.
Rất đậm chất mỹ thụ!!
Càng bất ngờ hơn nữa là lời nói mang ngàn phần công kích nhưng thần thái thì không một chút dao động...
Thân Công Báo cũng chẳng khác, chậm rãi hôn lên má của Lý Dực một cái rồi thư thái đáp trả...
-”Làm chó kẻ mạnh còn hơn làm kẻ hèn nhát! Đơn giản vậy mà huynh vẫn không hiểu sao?”
-”Ngươi vô sỉ!”
Lý Dực co chân lên đạp vào bụng của Thân Công Báo một cái thật mạnh... nhưng cũng vẫn là hắn lợi hại né tránh được.
Cũng vì thế mà Lý Dực mất đà ngã chúi về phía trước, chẳng biết là may hay rủi mà vừa vặn đã để Thân Công Báo đỡ lấy...
Khương Tử Nha lắc đầu nhẹ vài cái rồi đưa tay bắt ấn tạo thành một tia linh lực sáng loà đánh về phía Thân Công Báo khiến nhất thời hắn không thể nào phản xạ kịp nên đã trúng đòn.
Lý Dực cũng vì thế mà nhanh chân chạy về phía Khương Tử Nha...
-”Khương Tử Nha, ngươi giỏi lắm! Hãy đợi đó!”
Nói rồi Thân Công Báo vụt biến mất...
Chẳng biết ngày tháng sau này ở Tây Kỳ sẽ như thế nào nhưng chưa gì đã thấy có chướng ngại lớn rồi.
Thân Công Báo đa mưu, quỷ quyệt... muốn đối phó thì càng phải thâm độc hơn hắn.
Khương Tử Nha lại một lần nữa thở dài đến bên cởi trói cho Lý Dực rồi mới điềm đạm cất lời...
-”Hỗn Thiên lăng là pháp bảo của con, tại sao con không tự hoá giải nó?”
Ngay cả Lý Dực cũng không biết phải trả lời như thế nào, đúng là ban nãy khi bị trói thì y đã có đọc thần chú thu dây nhưng không thể hiểu nỗi lý do vì sao lại vô tác dụng và hậu quả là để Thân Công Báo xàm sỡ.
Lý Dực thật thà nói ra sự tình với Khương Tử Nha để cầu lời giải đáp.
Im lặng một lúc Khương Tử Nha mới mĩm cười trả lời...
-”Đó là do con chưa hiểu hết về hai món pháp bảo này... ta nghĩ con cần phải luyện tập thêm rất nhiều. Ban nãy ta có quan sát thì thấy đúng thật con rất tiềm năng. Trong thời gian này cứ ở lại nhà ta mà luyện tập thêm đi!”
Như vậy cũng tốt, ít ra y có Khương Tử Nha dạy dỗ thì phần nào ngỗ nghịch cũng như quậy phá được giảm đến mức tối thiểu.
Chứ có vẻ như ba nam nhân kia không thể quản nỗi nữa...
Lý Dực ngoan ngoãn gật đầu, nhìn thấy Thạch Cơ bên cạnh khiến y khá lo lắng mà nắm lấy tay hắn thăm hỏi...
-”Tiểu Thạch... ngươi không sao chứ?”
Ánh mắt Lý Dực nhìn Thạch Cơ chứa bao nhiêu tình cảm đều bị Khương Tử Nha nhìn ra hết. Người cũng chỉ mĩm cười âm thầm khen ngợi mối tình sư đồ nghiệt ngã này.
Nhưng chí ít nhờ như thế mà đã khiến Thạch Cơ từ tà đạo trở về chính đạo. Đó là điều rất đáng mừng...
Thạch Cơ đưa tay nhẹ vuốt những sợi tóc loà xoà trước mặt Lý Dực mà chân thành nói...
-”Ta không sao...”
Khương Tử Nha bên cạnh khẽ tằng hắng vài tiếng...
-”Thôi được rồi, thời gian còn dài tha hồ mà tình tứ. Còn bây giờ mau trở về để xem tình hình Lý tướng quân đã.”
Nhắc mới nhớ, Lý Tịnh ban nãy đã bị Thân Công Báo một chưởng hất tung, có vẻ như khá nặng...
Mặc dù đây không là người cha ruột thịt của Lý Dực nhưng bao ngày qua sống chung dưới một mái nhà. Xưng cha gọi con riết cũng thành quen. Tình cảm phụ tử cũng vì thế mà ngày càng lớn dần...
Tất nhiên là trong lòng y cũng đang như lửa đốt mà không yên...
Suốt cả đoạn đường đi theo chân Khương Tử Nha thì trong lòng Lý Dực vừa lo cho an nguy và tính mạng của Lý Tịnh. Một phần là căm phẫn Thân Công Báo đến tận xương tận tuỷ.
-”Thân Công Báo chết tiệt! Nếu cha ta có mệnh hệ gì thì ta sẽ tìm ngươi tính sổ!!!”
******
Sau cái đánh đầy lạnh lùng của Khương Tử Nha...
Thân Công Báo ôm lấy bả vai đang bị thương mà chạy về hoàng cung cầu sự giúp đỡ của Đát Kỷ.
-”Nương nương... nương nương....”
Khi ấy Đát Kỷ đang cùng Trụ Vương chơi cờ với nhau, ngay khi vừa nghe tiếng gọi yếu ớt của Thân Công Báo thì Đát Kỷ liền giật mình xoay đầu nhìn sang hướng Thân Công Báo. Ánh mắt loé lên một tia âm hiểm đáng sợ.
Trụ Vương cũng một phen lo lắng khi nhìn thấy quốc sư mà mình mới giao nhiệm vụ quan trọng nay lại trở về trong bộ dạng như thế này...
Đôi môi tái nhợt, gương mặt xanh xao của Thân Công Báo cũng đã khiến Đát Kỷ không thể nào tránh được cái nhíu mày khẩn trương...
-”Quốc sư... sao ngươi lại ra nông nỗi này?”- Trụ Vương lên tiếng hỏi.
Tuy thương thế rất nặng nhưng Thân Công Báo cũng cố quỳ xuống hành lễ cung kính...
-”Hồi bẩm đại vương, thần lãnh mệnh đi giết gia đình Lý Tịnh... đáng lẽ ra sự việc đã thành công nhưng nào ngờ đâu Khương Tử Nha xuất hiện và đánh thần như thế này!”
Trụ Vương vừa nghe đến đây thì tức giận đập bàn, cơn giận trong lòng hắn đang như lửa gặp thêm gió mà phừng phừng phun trào.
Khương Tử Nha thật khốn kiếp, đầu quân Tây Kỳ đã đành còn lôi kéo thêm gia đình của Lý Tịnh hợp nhau mưu đồ tạo phản lại còn ra tay đánh quốc sư của hắn ra nông nỗi ấy.
Đát Kỷ nghe đến đây thì chỉ biết mĩm cười e lệ...
-”Đại vương, Khương Tử Nha quả là một tên ăn cháo đá bát, năm đó đáng lẽ đại vương nên mang hắn xử chém mới đúng... để giờ đây hắn liên minh các quan triều thần khác đồng nhau tạo phản...”
Ngay từ ban đầu đáng lý ra Nữ Oa Nương Nương đã ban nhiệm vụ cho Cửu Vĩ Hồ rằng phải theo phò trợ Khương Tử Nha để thảo phạt hôn quân.
Nhưng chính vì trong triều Khương Tử Nha là kẻ luôn đối đầu và tìm cách vạch ra chứng cứ đẻ buộc tội hắn rằng bản thân là yêu quái. Dần đà Đát Kỷ yêu Trụ Vương lại không muốn Khương Tử Nha có thể hoàn thành sứ mệnh nên đã ẩn ý với Trụ Vương rằng phải chém đầu Khương Tử Nha...
Nhưng nào ngờ Trụ Vương vẫn còn biết suy nghĩ, hắn niệm tình Khương Tử Nha bao lâu đã có công với Đại Thương không ít nên miễn tội chết. Chỉ tước đi chức quan rồi đày làm thường dân.
Bây giờ đây thì Đát Kỷ đang trách móc Trụ Vương năm đó quá yếu lòng mà tha chết cho Khương Tử Nha để rồi giờ đây xảy ra cớ sự...
Trụ Vương biết bản thân đã sai lầm nên liền lo lắng nhìn Đát Kỷ như cầu ý kiến...
Im lặng một lúc lâu, Đát Kỷ mới có ra quyết định...
-”Đại vương, hay là mang quốc sư về cung của thần thiếp để trị thương trước đã, còn chuyện kia thì cứ từ từ mà tính. Dẫu sao sắp tới đây sẽ có một người có thể giúp được đại vương, nên hiện tại cứ âm thầm mà chờ đợi...”
*****
Trở lại với Tây Kỳ...
Lý Dực đang buồn bã ngồi bên cạnh hồ sen cạnh căn nhà gỗ của Khương Tử Nha mà thở dài...
Sau khi được Khương Tử Nha tận tình ra sức cứu chữa thì Lý Tịnh cũng đã không còn nguy hiểm tính mạng nữa... nhưng chỉ có điều rằng Thân Công Báo có sẽ quay trở lại và gây cản trở nữa không...
Với những thế võ mèo cào của y thì chắc chắn không phải đối thủ của hắn...
Nhưng điều đó có vẻ như vẫn chưa là lý do chính khiến Lý Dực phải ũ rũ như thế...
Y là vẫn suy nghĩ đến viễn cảnh một ngày không xa thì y sẽ được trở về với thế giới hiện đại của mình... nhưng sao trong lòng y lại không thể có được một chút hào hứng nào cả...
Vấn đề không còn là đi hay ở nữa mà là nhanh hay lâu thôi...
Nếu muốn nhanh thì rất đơn giản rồi nhưng liệu rồi sẽ ra sao khi y chết đi và hoàn toàn biến mất? Đó có thể là điều rất nhẫn tâm đối với những người ở đây và quan trọng nhất vẫn là Thạch Cơ...
Đang miên man suy nghĩ thì Lý Dực cảm nhận được cái ôm dịu dàng từ phía sau... khẽ giật mình quay đầu theo phản xa thì đó chính là Kim Tra...
-”Là huynh à?”- Lý Dực buồn buồn
Kim Tra nhẹ dụi mũi lên tấm lưng trần của Na Tra mà hít một hơi hoa sen nhàn nhạt từ cơ thể y toát ra với biểu cảm khá thư thái...
-”Không là ta... thì còn là ai?”
Bây giờ đây Kim Tra, Mộc Tra, Thạch Cơ càng lúc càng yêu y sâu đậm và hiện tại thì y cũng dần có chút tình cảm đáp lại rồi thì thử hỏi có phải là đang muốn trêu chọc y không?
Làm sao ngày đó y có thể đành tâm mà ra về được đây...
Lý Dực thở dài, tựa đầu ra sau mà nhắm hờ đôi mắt...
Cách đó không xa Cơ Phát đứng cạnh Khương Tử Nha tình tình ý ý đứng bên nhau mà khẽ mĩm cười...
-”Ta đã đoán đúng rồi nha...”- Khương Tử Nha tinh nghịch
-”Umm... đoán đúng chuyện gì?”- Cơ Phát giả vơ ngu ngơ...
-”Chuyện Na Tra nhà ta quả thật là có mối quan hệ mờ ám với Kim Tra và Thạch Cơ đó!”
-”Khoan đã, Nha Nha... ngươi dựa vào đâu mà có thể đoán đúng như vậy?”
-”Dựa vào ta là Khương Tử Nha...”
-”Sai rồi... là tiểu Nha Nha của Cơ Phát ta ha ha ha ha...”
...
...