Na Tra Đồng Nhân Ký

Chương 19: Chương 19: Na Tra tử nạn...




Tiếng gọi nghe sao mà tha thiết quá, dường như nó được xuất phát từ tấm chân tình của một ai đó...

Lý Dực chậm rãi ngẩn đầu nhìn theo hướng tiếng gọi thì vừa vặn nhìn thấy một thân nam nhân tuấn tú ngày nào...

Với một đặc điểm mà khó có thể nhầm lẫn được với ai đó chính là con mắt thứ ba được đặt trên mi tâm một chút.

Không đợi Lý Dực kịp lấy lại thần trí thì Dương Tiễn đã nhanh chóng lao đến ôm chầm lấy y như sợ y sẽ chạy đi mất.

-”Na Tra... “

Tất nhiên Thạch Cơ đứng bên cạnh cũng khó chịu không ít bởi vì không ai có thể vui vẻ nhìn người yêu mình đang ôm người khác cả...

Nhưng nếu Na Tra đã không kháng cự thì chắc có lẽ đây là người quen hoặc là một con thiêu thân nào đó giống như hắn.

Tằng hắng vài tiếng như nhắc nhở sự hiện diện của mình, Thạch Cơ bước đến gần Na Tra mà chắp tay sau lưng...

Dương Tiễn cũng rất biết điều mà nhẹ buông lơi ra, hai tay nắm chặt cánh tay của Lý Dực cùng với ánh nhìn chứa đầy sự hối hận...

-”Na Tra... tha lỗi cho ta!”

-”Cái này...”

Thật sự mà nói thì trong chuyện này Dương Tiễn cũng đâu có lỗi chi, có chăng là do Lý Dực khi ấy đã quá bất ngờ vả lại tình cảnh khi ấy cũng lại dễ khiến con người ta nổi giận.

Chỉ có điều nếu giận quá mà tìm người phát tiết như Dương Tiễn hôm đó thì có hơi ích kỉ một chút...

-”Na Tra, hôm đó đáng lẽ ra ta phải đợi ngươi trở lại, đáng lẽ ra hôm đó ta phải nghe ngươi giải thích... tất cả là lỗi của ta...”

Lại một lần nữa Dương Tiễn ôm lấy Na Tra vào lòng mà siết chặt, ngay cả Thạch Cơ tưởng chừng như có sức chịu đựng cũng không thể nào nhịn nổi được mà phải tách hai kẻ này ra...

-”Này, sao cứ ôm mãi thế?”- Thạch Cơ hậm hực

Cơ Phát không tiện xen vào nên cứ đứng bên trong nhà nhìn ra, sẵn tiện xem màn xin lỗi đầy hấp dẫn này, nhất định đợi Khương Tử Nha về sẽ kể cho y nghe.

Hao Thiên khuyển suýt tức chết vì tên đầu gỗ này, liền lên tiếng phân trần.

-”Na Tra, chuyện hôm đó không phải như chúng ta nhìn thấy đâu, tất cả là do Ngọc Thạch Tỳ Bà Tinh hoá thành ngươi rồi câu dẫn Dương Tiễn khiến cho hắn mơ hồ không phân biệt được thật giả...”

Nghe đến đây thì Lý Dực mới cảm thấy nhẹ được phần nào...

Nguyên lai là do yêu quái hãm hại, nếu vậy thì Dương Tiễn chẳng phải đã bị oan sao?

Ban đầu Lý Dực còn tưởng là do tính tình của Dương Tiễn quá nhỏ nhen ích kỉ nhưng hôm nay nghe được sự tình cặn kẽ ngày đó thì xem ra y cũng phải nên suy nghĩ lại...

-”Na Tra, ta...”

Dương Tiễn đang dự định đến ôm Lý Dực thì ngay lập tức bị Thạch Cơ chặn lại...

Trông gương mặt của Dương Tiễn cam chịu đến đáng thương...

Cuối cùng thì Lý Dực cũng phải đứng ra nói một câu công đạo...

-”Dương Tiễn, trong chuyện đó ngươi không hề có lỗi nên không cần cảm thấy dằn vặt, thôi thì chuyện cũ đã qua thì cứ cho nó qua, ngày hôm nay ngươi đến đây... ta thật sự vui lắm...”

Nụ cười tựa nắng mai của Lý Dực như đang khiến tâm trạng Dương Tiễn được nhẹ đi phần nào, mấy ngày qua hắn đã suy nghĩ không ít lời xin lỗi nhưng sau khi gặp y là lại quên đi hết...

-”Bảo bối, hắn là ai?”- Thạch Cơ bên cạnh ôm eo Lý Dực

Hắn như đang khẳng định đây là thuộc quyền sở hữu của mình...

Dương Tiễn bây giờ mới bắt đầu có cảm giác không thích cho lắm, ban nãy còn sợ Na Tra không tha lỗi mới chấp nhận lép vế nhưng hiện tại thì mơ đi. Hắn cũng phải tranh Na Tra cho bằng được.

Lý Dực nhận thấy được rất rõ ràng sự ganh tị của cả hai nên đứng ra giữa mà giải thích

-”Tiểu Thạch, đây là Dương Tiễn, phụng mệnh Thái Ất chân nhân theo ta thảo phạt hôn quân!”

Xoay sang Dương Tiễn, Lý Dực cũng chậm rãi giới thiệu...

-”Còn đây là Tiểu Thạch, ái nhân của ta!”

Hai từ ái nhân như đang đẩy Dương Tiễn xuống bờ vực sâu thẳm, nhưng lại tâng bốc Thạch Cơ đến tận mây xanh.

Ngày hôm nay chắc có lẽ là ngày hạnh phúc nhất của hắn bởi vì Na Tra cuối cùng cũng đã thừa nhận hắn là ái nhân...

Đôi mắt của Dương Tiễn... à không... ba mắt của Dương Tiễn đang trân trối đau lòng nhìn Lý Dực. Tại sao y có thể đối xử với con tim của hắn như thế chứ? Vượt ngàn dặm đường để đến đây chỉ nhận được hai từ ái nhân nhưng lại không phải là mình...

Như nhìn thấu được sự đau lòng của Dương Tiễn, Lý Dực liền nói...

-”Ta chưa nói xong... ngày hôm nay ta sẽ thu nhận Dương Tiễn làm ái nhân của ta!”

Bây giờ thì tình thế hoàn toàn đảo ngược, Dương Tiễn thì được Lý Dực đưa lên mây còn Thạch Cơ thì chính thức bị đạp xuống vực sâu...

Tất nhiên là Thạch Cơ cũng chẳng có lời gì để nói vì chính Lý Dực đã công bố như thế thì hắn còn biết làm gì ngoài việc âm thầm chấp nhận.

Dẫu sao thì Lý Dực đâu phải chỉ có riêng một mình hắn, nếu Thạch Cơ hắn đã có thể chấp nhận Kim Tra và Mộc Tra thì một tên ba mắt này chắc có lẽ cũng không thành vấn đề.

Chỉ có điều là nhất định là hắn phải làm lớn nhất...

Dương Tiễn hạnh phúc nắm lấy bàn tay Lý Dực hôn lên nồng thắm... bao nhớ nhung cùng tâm tư dằn vặt bấy lâu đã được đền đáp ngoài mong đợi.

Hao Thiên thích thú phe phẫy đuôi...

Nhưng bỗng dưng nó khựng lại, đầu hướng về phía ngoài bìa rừng như vừa đánh hơi được thứ gì đó...

Nhóm người kia thì mỗi người một nỗi niềm riêng mà đi vào trong nhà...

*****

Nơi bìa rừng hẻo lánh, hoang vu...

Cửu Vĩ Hồ đang thư thái đứng nhìn hướng dòng sông đang trôi một cách vô tư và lặng lẽ...

Hắn đang suy nghĩ những gì thì chỉ có trời mới biết...

Ngọc Thạch Tỳ Bà tinh đừng từ phía sau mà ngu ngơ một mảng...

-”Đại ca, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Cửu Vĩ Hồ chẳng mang nét lo âu hay khẩn trương mà vẫn giữ nguyên thần thái bất nhiễm đó đối mặt với thiên nhiên...

Mọi dự tính đều đang được tiến triển rất tốt, chỉ cần đợi tối đêm nay nữa thôi thì cuộc thảo phạt của đội quân Tây Kỳ nhất định sẽ bị huỷ hoại.

-”Không cần gấp gáp quá, đợi Thân Công Báo trở lại thì đệ sẽ biết tiếp theo nên làm gì...”

Quả nhiên đúng như lời Cửu Vĩ Hồ vừa nói, chỉ một lát sau Thân Công Báo đã trở lại và mang theo bàn tay đầy máu....

Ngọc Thạch Tỳ Bà tinh vừa nhìn thấy đã hốt hoảng chạy đến thăm hỏi ngay...

-”Công Báo, tay của huynh làm sao vậy?”

Liền đó nó lấy trong túi ra một cái khăn rồi cẩn thận lau đi những vệt máu đó, gương mặt đầy nét khẩn trương nhìn Thân Công Báo...

Có điều dường như Thân Công Báo không hề quan tâm đến mà chỉ lạnh lùng dời tầm mắt nhìn vào khoảng không vô tận mà trong lòng đau xót...

Cửu Vĩ Hồ nhếch môi một cái rồi xoay người lại nhìn thương thế cũng như thái độ khác thường của Thân Công Báo mà vô cùng đắc ý.

-”Sao hả? Những lời ta nói... có đúng không?”

Thân Công Báo vẫn thuỷ chung không nhìn Cửu Vĩ Hồ mà cất lời...

-”Nương nương anh minh, vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Đâu đó trong con người Thân Công Báo hiện giờ chỉ còn một mảng tức giận đối với Na Tra...

Ánh mắt của y trao cho hắn chỉ là một mảng lạnh lùng và sợ hãi, khác hẳn với khi y nhìn Thạch Cơ là tại vì sao? Chẳng lẽ y không biết hắn cũng yêu y sao?

Tâm trạng hỗn loạn, rối bời đang khiến Thân Công Báo không còn biết đau đớn là gì nữa... có chăng là bởi vì tâm can hắn đang tạm thời chết đi mất rồi...

Cửu Vĩ Hồ thích thú cười lớn vang dậy cả một vùng...

Quả nhiên hắn đã đoán không sai, Thân Công Báo lần nay có hảo ý đến đưa thuốc giải cho Lý Tịnh, nào ngờ bị Na Tra nghi ngờ và xảy ra giao tranh...

Nhưng có điều Cửu Vĩ Hồ không ngờ rằng lại có thể khiến Thân Công Báo vừa vặn nhìn thấy tình cảnh yêu thương giữa Na Tra và Thạch Cơ.

Một công đôi chuyện và bây giờ thì có lẽ trong Thân Công Báo là một trời hận thù dành cho Na Tra...

-”Vậy ngươi muốn như thế nào?”- Cửu Vĩ Hồ cầm đuôi mình tinh nghịch phe phẫy

Ánh mắt của Thân Công Báo loé lên một tia âm độc vô cùng...

-”Giết hết tất cả bọn chúng! Chỉ trừ Na Tra...”

-”Ha ha ha ha ha ta không ngờ đến nước này rồi mà ngươi vẫn còn lo nghĩ cho mạng sống của thằng nhóc đó như vậy... thật sự ta cũng muốn chiêm ngưỡng dung mạo của nó lắm...”

Cửu Vĩ Hồ luôn không hiểu lý do vì sao một thằng nhóc mười ba tuổi mà có thể khiến cho bao nhiêu kẻ si tình đến thế...

-”Nương nương, người đừng hiểu lầm! Cái ta muốn chính là tự tay giết chết Na Tra!”

Cửu Vĩ Hồ nhẹ nhàng bước đến, vỗ vào vai Thân Công Báo một cái thật chắc rồi mạnh dạng nói...

-”Thân Công Báo, ngươi đã một tiếng gọi ta là nương nương thì tại sao ta lại không giúp chứ?? Chỉ có điều... ta muốn mượn Hắc Báo của ngươi...”

******

Tối đó Thạch Cơ đích thân chuẩn bị một ít đồ ngon để mừng cuộc hội ngộ này, tuy rằng hắn không muốn nhưng lệnh Na Tra đã nói thì hắn cũng chẳng dám cãi.

Có điều ăn có trúng độc hay không thì lại là một chuyện khác.

Lý Dực tươi cười nhìn mọi người quây quần bên nhau mà trong lòng vẫn không thôi bất an... rốt cuộc là sắp xảy ra chuyện gì đây?

Đợi khi tất cả ngồi vào bàn ăn thì Lý Dực mới chậm rãi giới thiệu...

-”Mẹ, đây là Dương Tiễn, hảo bằng hữu của con, cũng theo lệnh của sư phụ phò trợ chúng ta thảo phạt hôn quân!”

Ân Thập nương nhìn Dương Tiễn có nét khá bất ngờ một tí nhưng rồi cũng lịch sự mà cười chào...

Dương Tiễn lễ phép đứng phắt dậy chấp tay phía trước, cúi đầu hành lễ...

-”Con là Dương Tiễn, xin ra mắt Lý phu nhân!”

Ai nấy cũng đều mím môi cười thầm, tên này đúng thật là ngốc mà...

Ngay cả Lý Dực cũng phải một phen ngượng ngùng mà khẽ gãi gãi đầu...

Đợi khi Dương Tiễn ngồi trở lại thì y mới bắt đầu giới thiệu tiếp...

-”Còn đây là đại ca và nhị ca của ta, đây là Kim Tra, kia là Mộc Tra...”

Dương Tiễn dự định đứng lên cúi đầu nữa thì Kim Tra ngồi bên cạnh đã vội ngăn cản sự nhiệt tình của hắn lại.

Lý Dực đưa tay chỉ tiếp người còn lại giới thiệu nốt...

-”Còn đây là Cơ Phát, con trai thứ của Tây Bá Hầu Cơ Xương...”

Màn chào hỏi đã xong, bây giờ thì mọi người bắt đầu nhập cuộc, riêng Hao Thiên khuyển thì lại không muốn ăn.

Từ trưa đến giờ nó cứ ngửi được mùi yêu khí vô cùng quen thuộc nhưng lại lúc ẩn lúc hiện không rõ ràng...

Thế nên suốt cả buổi nó cứ lóng ngóng ngoài sân mà canh chừng....

Bên trong mọi người cũng đã có vẻ như khá nghiêng ngã, loại rượu này của Thạch Cơ đúng thật là lợi hại.

Lý Dực vì lo sợ như lần trước nên chẳng dám nhấp môi, chỉ ngồi nhìn mọi người vui vẻ hoà đồng với nhau mà tâm trạng cũng đã đỡ hơn phần nào.

Nhất là Kim Tra và Mộc Tra lại có vẻ khá thân thiết với Dương Tiễn, xem như đó cũng là một bước tiến triển tốt...

Ân Thập nương không muốn phá hỏng cuộc vui nên đã lui về phòng tiếp tục chăm sóc Lý Tịnh.

-”Na Tra, dường như ta đã say rồi...”

Cơ Phát đã có thể cảm nhận rõ ràng bản thân không còn đủ tỉnh táo để uống thêm nên cũng đành lảo đảo trở về phòng mình nghỉ...

Thạch Cơ bên cạnh khẽ thì thầm vào tai Lý Dực...

-”Ta nghĩ tối nay có thể thoải mái lớn tiếng một chút rồi...”

Câu nói đầy ẩn ý của Thạch Cơ làm sao Lý Dực không hiểu chứ, có điều là y không nghĩ hắn lại lộ liễu như thế thôi. Chẳng lẽ hắn đã cố tình ra tay với rượu này sao?

Lý Dực cấu nhẹ vào tay Thạch Cơ nghiến răng...

-”Đừng hòng, đêm nay ta sẽ không ngủ cùng ngươi đâu!”

-”Ngươi dám?”

Cả hai vô cùng căng thẳng mà trừng trừng nhìn nhau, nhưng bất quá chỉ vài giây sau Thạch Cơ đã chu môi hôn Lý Dực một cái thì xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Mộc Tra rất nhanh nhìn thấy tình cảnh đó mà gằn giọng.

-”Bọn ta còn chưa chết...!”

Lý Dực ngượng đỏ cả mặt mà nhìn Mộc Tra với nét bẽn lẽn đáng yêu.

Cùng lúc đó Mộc Tra đứng dậy, choàng vai Lý Dực và ôm vào lòng mình...

-”Ta thừa biết các người đều vì thằng nhóc này mà đến đây, nhưng ta vẫn muốn nhắc nhở một điều rằng đừng thấy nó như thế mà nghĩ là tầm thường... hức... động vào là không dễ dứt ra đâu... có phải không...hức... Thạch Cơ...”

Có vẻ Mộc Tra uống hơi quá chén nên lời nói và hành động có phần hơi thất thố, nhưng có điều cũng phải công nhận rằng hắn nói đúng.

Na Tra là một thứ không nên thử, nếu đã thử thì đừng mong có ngày rời đi...

-”Kìa nhị ca, huynh say rồi...”- Lý Dực lo lắng

Thạch Cơ bên cạnh cũng đồng tình...

-”Điểm này ta đồng ý với Mộc Tra, sỡ dĩ bốn con thiêu thân bọn ta có mặt tại đây là vì ngươi, kẻ nào cũng bị ngươi mê hoặc đến nỗi quên đi cả đạo lý luân thường, vậy thử hỏi có phải ngươi là một yêu nghiệt không?”

Ngay cả hai huynh đệ Kim Tra và Mộc Tra cũng không thể cưỡng lại được sự mê hoặc này mà dấn thân vào y, bất chấp bọn họ là huynh đệ ruột thịt. Thì thử hỏi có phải do Lý Dực tất cả không?

Kim Tra tưởng chừng như ít nói lắm cũng phải lên tiếng...

-”Đúng!!! Ta nghi ngờ đệ ấy không phải Na Tra...”

Nghe đến đây bỗng dưng Lý Dực chợt giật mình, mồ hôi lạnh tuôn ra, gương mặt tái nhợt nhìn Kim Tra dò xét.

Chẳng lẽ hắn đã nhận ra y đích thật không phải Na Tra sao?

Nhưng liền sau đó là câu giải thích của Kim Tra khiến Lý Dực thở phào một hơi nhẹ nhõm...

-”Đệ ấy là một yêu tinh vô cùng lợi hại, đã khiến chúng ta phải si mê như thế này..”

Lý Dực quả thật bây giờ rất muốn đánh ngất mấy tên này cho rồi, chứ để bọn chúng ngồi đây nói lảm nhảm thì sớm muộn gì cũng đến tai Ân Thập nương và Lý Tịnh. Lúc đó thì không biết sẽ phải làm như thế nào đây...

Bỗng dưng bên trong phòng của Lý Tịnh vang lên một tiếng thét thất thanh rồi sau đó là Ân Thập nương hốt hoảng chạy ra với sắc diện tái nhợt...

Lý Dực khẩn trương chạy đến xem xét...

-”Mẹ... có chuyện gì vậy?”

Ân Thập nương miệng lắp bắp không nói nên lời, bàn tay run run chỉ vào bên trong...

Lý Dực theo hướng ngón tay mà gần như chết đứng. Hình ảnh người cha tướng quân oai dũng của y ngày nào đã không còn nữa, mà thay vào đó là một lão nhân tóc tai bù xù, miệng nhe răng ra gầm gừ...

-”Na Tra...”

Thạch Cơ chạy đến đỡ lấy cũng vừa vặn nhìn thấy tình trạng của Lý Tịnh nên lập tức kéo Lý Dực sang một bên, còn bản thân mình thì gọi lớn Dương Tiễn...

-”Ba mắt, vào đây giúp ta!”

Mặc dù rất có tinh thần giúp đỡ nhưng Dương Tiễn cũng phải lớn tiếng đính chính lại...

-”Ta tên Dương Tiễn!”

Nhưng rồi cả hai cùng đều lao vào trong dùng pháp thuật của mình mà khống chế Lý Tịnh.

Nhưng có vẻ như độc này không phải dạng tầm thường, chẳng những khiến cơ thể vật chủ bị biến đổi mà còn làm cho họ mất đi nhân tính.

Lý Tịnh liên tục chống trả không một giây nào để họ điều khiển...

Bên trong đang vô cùng hỗn loạn thì bên ngoài Thân Công Báo cũng vừa kịp lúc xuất hiện.

Kim Tra và Mộc Tra đã có hơi men say trong người nên phần nào lảo đảo không phân định được phương hướng mà cứ nhắm mắt đánh bừa...

Nhưng chung quy cả hai vẫn không phải đối thủ của hắn nên chỉ một vài chiêu đầu đã bị Thân Công Báo đánh bẹp...

Lý Dực khẩn trương chạy đến...

-”Kim Tra, Mộc Tra!”

Ánh mắt của Lý Dực giờ đây lại hằn lên những tia máu vô cùng hung tợn. Gân xanh cũng nổi khắp mặt...

-”Thân Công Báo, đến cùng là ngươi muốn như thế nào? Hết lần này đến lần khác ám hại gia đình ta?”

Thân Công Báo ha hả cười lớn...

-”Ta muốn gì chẳng lẽ bảo bối còn không biết?”

-”Khốn kiếp!”

Lý Dực túm lấy vòng càng khôn ném mạnh về phía Thân Công Báo nhưng may mắn hắn đã né tránh được và lại còn bắt lấy dễ dàng như một món đồ chơi.

Không đợi Thân Công Báo tiếp tục suy nghĩ, Lý Dực ngay lập tức đã vung Hỗn Thiên Lăng và may mắn đã quấn được vào cổ tay hắn.

-”Thân Công Báo! Đưa thuốc giải đây!”- Lý Dực tức giận gầm lên...

Thân Công Báo tuy một tay bị trói nhưng hắn vẫn đủ bản lĩnh và sức mạnh để kéo Hỗn Thiên Lăng về hướng mình rồi hả hê cười lớn...

-”Được! Thuốc giải ở đây, có giỏi thì đến lấy!”

Nói xong Thân Công Báo phi người biến mất...

Lý Dực cũng vì bản tính háo thắng và nóng lòng cứu Lý Tịnh mà đã không chút nghi ngờ đuổi theo sau...

Ân Thập nương sợ hãi mà gọi lớn, bà đang trong cơn tuyệt vọng đến vô cùng, tướng công đang trúng độc nên biến ra nửa người nửa quái, hai đứa con lớn thì bị đánh đến bất tỉnh, còn thằng con nhỏ thì bị người ta khích tướng nên đã đuổi theo..

Bà không còn biết phải làm gì ngoài việc chạy đến đạp bung luôn cánh cửa phòng của Cơ Phát rồi lôi đầu hắn dậy...

-”Cơ công tử, Cơ công tử, mau tỉnh lại đi, có chuyện lớn rồi...”

Nhưng mặc cho Ân Thập nương gọi đến khan cả cổ nhưng Cơ Phát cũng không tỉnh, nhớ lại tình ý của hắn dành cho Khương Tử Nha rất lớn nên bà đành liều hô lớn....

-”Khương Tử Nha về!”

Quả thật vừa nghe đến đó là Cơ Phát liền bật người dậy, chạy hẳn ra bên ngoài tìm người tên Khương Tử Nha ấy...

Nhưng nào ngờ người đâu không thấy chỉ thấy có hai cục nằm một đống dưới sàn nhà...

Càng giật mình hơn nữa khi nghe tiếng đánh nhau bên trong phòng của Lý Tịnh nên không nghĩ ngợi nhiều đã liền chạy vào xem thử...

Vừa vặn nhìn thấy cảnh Thạch Cơ và Dương Tiễn đang ra sức khống chế Lý Tịnh sao cho không thương tổn đến ông ấy...

Ân Thập nương cũng khẩn trương chạy đến, nấc lên trong nghẹn ngào...

-”Na Tra đã đuổi theo Thân Công Báo...!”

Thạch Cơ vừa nghe đến đó thì sôi cả gan lên...

Nhìn Cơ Phát mà ra lệnh...

-”Cơ công tử, giúp ta khống chế Lý tướng quân!”

Nhận được cái gật đầu của Cơ Phát thì Thạch Cơ đã nhanh chóng lao ra bên ngoài định đi tìm Na Tra...

Hao Thiên khuyển cũng chẳng thấy đâu...

Đành phải dựa vào trực giác thôi...

*****

Lý Dực đuổi theo Thân Công Báo đến tận bờ sông thì đã mất đi dấu vết....

Nhưng thay vào đó thì cách chỗ Lý Dực đứng không xa có một người đứng quay lưng hướng mặt ra sông mà lặng lẽ...

Từng đợt gió thổi qua làm cho bộ bạch y trên người kẻ đó phất phới bay bay, Lý Dực bỗng dưng cảm thấy nổi gai ốc...

Chưa kịp định hình xem tiếp theo nên làm gì thì nam tử bạch y đó đã liền cất tiếng...

-”Na Tra, ta đợi ngươi lâu rồi!”

Lý Dực khẽ giật mình, một chân lui về sau thận trọng...

Y chắc chắn rằng bản thân mình chưa hề gặp qua người này vậy thì tại sao hắn lại biết được y là Na Tra cơ chứ?

-”Ngươi không cần phải sợ, ta không hề có ác ý đâu!”

Kẻ đó chậm rãi xoay người...

Ban đầu Lý Dực còn lo sợ kẻ này sẽ rất quái gỡ và kinh dị, nhưng nào ngờ khi tận mắt nhìn thấy được dung mạo của hắn thì đã có chút ngẩn ngơ...

Kẻ này... sao mà đẹp thế? Một nét đẹp hoàn hảo đến khó tin được...

Nếu ở Na Tra là sự đáng yêu và bụ bẩm của một thiên thần thì ở nam tử này lại toát lên sự sắc xảo đến mê hoặc....

-”Ngươi... ngươi là...”- Lý Dực cầm chắc Vòng Càn Khôn trên tay mà nhíu mày gặn hỏi.

Cũng may là Lý Dực không phải phường mê trai nên chỉ khá bất ngờ trước vẻ xinh đẹp dị thường của người kia một vài giây thôi.

Sau đó thì lại quay về trạng thái phòng thủ của mình...

Kẻ đó chậm rãi bước đến gần, nhìn ngắm thật kĩ gương mặt bầu bĩnh không thể nào đáng yêu hơn được nữa của Lý Dực mà cười cười...

Chẳng biết khi cười thì nó sẽ ra sao nhưng chỉ giận thôi đã dễ thương đến như thế thì thật đúng là khiến người ta ngắm mãi không chán...

-”Ta là họ Tô... tên Đát Kỷ!”

Nghe đến đây thì Lý Dực cũng khẽ giật mình... nguyên lai đây là Tô Đát Kỷ... thảo nào Trụ Vương mê đắm hắn đến như thế...

Lý Dực có vẻ như căm ghét hắn lắm nên liền đó quát lớn..

-”Ngươi đừng có xảo biện, hồ ly tinh mượn xác mê hoặc Đế Tân còn dám mạnh miệng xưng tên người khác. Ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao?”

Lời nói được thốt ra từ miệng một đứa tiểu tử mười ba tuổi thì trông có vẻ như khá hỗn xược nhưng những điều nó nói đều hoàn toàn đúng.

Cửu Vĩ Hồ khẽ nhíu mày nghĩ ngợi một tí rồi lại thích thú ha hả cười lớn...

-”Ta không ngờ rằng Na Tra lại có thể thông minh đến như vậy... “

Hắn từng bước tiến tới thì Lý Dực lại vài bước thoái lui...

Bây giờ y mới nhận ra bản thân mình đã trúng kế của Thân Công Báo thì đã quá muộn. Với chút sức lực nhỏ nhoi của y không tài nào so vì được với Cửu Vĩ Hồ ngàn năm tu luyện này...

Nhưng biết phải làm thế nào khi hiện tại nơi đây chỉ có hai người chứ? Cơ bản là muốn kêu cứu cũng chẳng ai nghe thấy...

-”Cửu Vĩ Hồ, ngươi nhận mệnh Nữ Oa nương nương đến Triều Ca mê hoặc Trụ Vương, phò trợ cho Chu Văn Vương gầy dựng cơ đồ. Ấy vậy mà lại làm trái thiên mệnh, lại còn năm lần bảy lượt đến làm khó gia đình ta. Bây giờ ngươi quay về chính đạo vẫn chưa muộn!”

Lý Dực đang dùng một chút lý lẽ để mong có thể cảm hoá được con nghiệt súc này...

Nhưng có lẽ y đã lầm...

Cửu Vĩ Hồ chẳng những không hề có ý đó mà trái lại còn cảm thấy rất thích thú với tiểu tử này...

Không biết là nó ngốc thật hay là đang giả vờ ngốc đây nữa...

-”Na Tra, ngươi đúng là ngây thơ mà...”

Vừa nói đến đó, Cửu Vĩ Hồ đưa tay nắm lấy Lý Dực kéo trọn vào lòng mình rồi gắt gao khống chế...

Bây giờ Lý Dực muốn cựa quậy, cử động cũng khó chứ đừng nói chi đến việc đánh trả...

-”Buông ta ra...”- Lý Dực kịch liệt giẫy dụa...

Nhưng liền đó Cửu Vĩ Hồ lại thổi nhẹ một làn hơi khiến tay chân Lý Dực như mất đi cảm giác, bủn rủn hết cả người... chỉ còn biết nương vào cơ thể của hắn...

-”Yên tâm đi, một lát nữa ngươi sẽ không sao... còn bây giờ thì phải thật im lặng để ta thưởng thức đi nào...”

Tuy vậy nhưng đầu óc Lý Dực vẫn còn rất tỉnh táo và nhận thấy mọi việc xung quang rất tường tận, chỉ có điều tay chân như mất đi sức lực mà không thể nhấc lên..

Cửu Vĩ Hồ cười khẩy một cái rồi từ phía sau dụi mũi vào hõm vai Lý Dực hít thật sâu...

-”Thơm thật...”

Lý Dực rất muốn né tránh nhưng đành bất lực tận mắt chứng kiến con hồ ly tinh biến thái này đang giở trò đồi bại ngay trên cơ thể mình...

Cửu Vĩ Hồ từng cái lướt tay nhẹ nhàng trên tấm lưng trần tục đầy non mịn của Na Tra mà mơn trớn... rồi dần đà là đến nút thắt yếm đỏ phía sau gáy cùng dưới lưng cũng đều bị hắn gỡ ra...

Tuỳ tiện vứt sang một bên, Cửu Vĩ Hồ xoay người Na Tra lại đối diện với mình mà chiêm ngưỡng món vưu vật thiên phú này có điểm gì đặc biệt mà lại có thể khiến bao kẻ phải si mê...

Quả thật khi vừa nhìn thấy thì ngay cả Cửu Vĩ Hồ cũng một phen ngớ người nhìn mê đắm...

Hai chu quả hồng hào trước mắt chỉ nhô nhẹ lên một tí thôi nhưng cũng đủ khiến người ta mê mẩn...

Chưa kể đến việc gương mặt của Lý Dực hiện tại vì nhuốm màu ái tình mà đã đỏ hồng một mảng...

-”Na Tra... ta phải công nhận rằng ngươi rất có sức thu hút..”

Cửu Vĩ Hồ không nhịn được tò mò mà chậm rãi khẽ chạm vào nơi đó, điều đầu tiên hắn cảm nhận là sự mượt mà cũng độ trơn mịn như một miếng đậu hũ non sóng sánh trước mắt...

Làn da tuổi chưa dậy thì của Na Ta quả thật khiến hắn phải đôi phần ganh tị...

Cửu Vĩ Hồ dìu Na Tra nằm lên một đám lá khô ở dưới gốc cây gần đó, từ từ dùng môi mình thưởng thức hai cánh anh đào bé nhỏ của Na Tra...

Cái khoái cảnh lạnh lạnh của đôi môi Na Tra đang khiến Cửu Vĩ Hồ không tự chủ được mà ngấu nghiến thật mê say...

Bao nhiêu mật ngọt dư vị bên trong đều được hắn thưởng thức một cách ngọt ngào...

Bàn tay hắn lần mò xuống dây lưng quần dự định cởi ra thì nghe được tiếng gọi lớn...

-”Yêu nghiệt! Chịu chết đi!”

Liền đó là một tia linh lực phẫn nộ lao thẳng hướng đến Cửu Vĩ Hồ nhưng vẫn là hắn né tránh được, chẳng những vậy, hắn còn có thể nhanh tay kéo lấy cả cơ thể nhẹ bỗng như không của Na Tra theo...

Thạch Cơ vừa nhìn thấy bộ dạng nửa mê nữa tỉnh của Na Tra thì cũng đã đoán được phần nào chuyện gì vừa xảy ra...

-”Hồ ly tinh! Mau thả Na Tra ra ngay!”

Thạch Cơ giận dữ quát lớn...

Nhưng Cửu Vĩ Hồ đã ôm lấy Na Tra một cách dịu dàng, lại còn không biết liêm sỉ vuốt ve y trước mắt Thạch Cơ như trêu tức hắn...

Thạch Cơ hung hăng lao đến hướng của Cửu Vĩ Hồ định cứu lấy Na Tra nhưng một giây lơ là đã bị đánh một chưởng bất ngờ.

Kẻ đánh lén đó không ai khác chính là Thân Công Báo, sự xuất hiện kịp thời của Thân Côhg Báo đã khiến khung cảnh nơi đây càng trở nên sống động...

-”Thạch Cơ, ngươi đúng là ngu xuẩn.... bị Na Tra cắm không ít sừng lên đầu mà ngươi vẫn còn nặng tình như thế sao?”

Cửu Vĩ Hồ mặc cho Na Tra đang bán khoả thân mà khích tướng Thạch Cơ. Hắn là đang muốn xem đến cùng là thằng nhóc này có điểm gì đặc biệt khiến cho bọn ngu ngốc này mê mẩn hơn cả hắn.

Thân Công Báo mặc dù khá khó chịu trước tình cảnh này nhưng hiện tại hắn đang về phe của Cửu Vĩ Hồ nên chỉ có biết im lặng mà nhìn Thạch Cơ với một nỗi căm tức.

Đúng! Thân Công Báo là đang ghen tị với Thạch Cơ, ghen tị vì Thạch Cơ có được tình yêu của Na Tra còn hắn thì lại không!

-”Yêu tinh, đừng nhiều lời...”

Thạch Cơ tung tiếp những chiêu thức của mình nhắm vào Cửu Vĩ Hồ mà đánh, nhưng Thân Công Báo đã ra tay chống trả.

Hiện tại thì Lý Dực xem ra cũng đã hồi được phần nào sức lực, có điều cử động không thông thôi...

Cửu Vĩ Hồ cũng nhận ra được điều đó nên liền nắm chặt lấy cằm của y mà thì thầm...

-”Ngươi nên tận mắt chứng kiến ái nhân của mình chết như thế nào...”

Cơ miệng Lý Dực cứng đơ, muốn nói nhưng tạm thời là không thành lời... đầu liên tục lắc qua lại như không muốn nhưng Cửu Vĩ Hồ cứ kiên quyết cố định đầu y lại.

Thân Công Báo đánh bằng sự phẫn nộ của ghen tị còn Thạch Cơ là đánh bằng sự nôn nóng cứu người...

Giữa cả hai là sự ngang tài ngang sức nhưng nếu có một sự tương trợ của kẻ thứ ba thì một trong hai sẽ có người mất mạng...

Cửu Vĩ Hồ cảm thấy cuộc chiến này quá nhàm chán nên hô to dừng tay...

Cũng chính vì thế mà cả hai cũng thôi không còn đánh nhau nữa nhưng ánh mắt vẫn thuỷ chung nhìn trừng trừng về đối phương...

Bàn tay Cửu Vĩ Hồ đặt nơi cái cổ bé nhỏ của Lý Dực mà khẽ siết lại...

Thạch Cơ cùng Thân Công Báo không hẹn mà cùng nhau khẽ giật mình khẩn trương.

-”Thạch Cơ, ta cho ngươi lựa chọn... nếu ngươi chịu được ba chưởng của Thân Công Báo, thì ta sẽ tha cho Na Tra... sao hả?”

-”K...khô...ng... không...”

Lý Dực yếu ớt lắc đầu cất tiếng...

Tạm thời mê tính đã bắt đầu hết tác dụng nên y đã có thể cử động đôi chút cũng như nói được vài lời...

Thạch Cơ chưa kịp suy nghĩ thì bàn tay Cửu Vĩ Hồ siết chặt hơn thêm một tí nữa khiến cho Na Tra chuyển sắc diện dần đỏ sang tím tái... khó nhọc cất lời...

-”Được rồi! Ta đồng ý!”- Thạch Cơ nhanh chóng nói để Na Tra không phải chịu thêm cảnh đau đớn...

Ngay cả Thân Công Báo cũng không tin rằng Thạch Cơ có thể vì tình yêu mà ngu xuẩn chấp nhận như thế...

Cửu Vĩ Hồ đắc ý ha hả cười lớn...

-”Hay lắm... Thân Công Báo, còn đợi gì nữa? Mau ra tay đi!!”

Thần Công Báo có chút do dự... liền đó Cửu Vĩ Hồ lên tiếng thúc giục...

-”Chẳng lẽ ngươi quên ý định của mình là gì rồi sao? Ra tay đi!”

Ngay lúc này, hình ảnh tình tình ý ý của Na Tra và Thạch Cơ hiện lên khiến Thân Công Báo lấy lại hận chí mà hầm hầm nhìn Thạch Cơ...

Liền đó Thân Công Báo đánh một chưởng thật mạnh nhắm ngay vào giữa lồng ngực của Thạch Cơ...

Nội lực quá mạnh nên Thạch Cơ đã thổ huyết nhưng kiên quyết cố không ngã quỵ...

Lý Dực tận mắt chứng kiến tình cảnh đau lòng đó mà không thể kiềm nỗi đau lòng mà rơi lệ...

-”Tiểu Thạch.... không... “

Cố gắng vùng vẫy nhưng không thể được... Nhìn ái nhân trước mắt đang bị hành hạ mà bản thân lại vô dụng chẳng giúp đỡ được gì, tâm can Lý Dực như ai đang cào xé tàn bạo...

-”Tiểu Thạch sao? Đáng yêu quá nhỉ?”

Cửu Vĩ Hồ cố tình nói lớn, ý để Thân Công Báo nghe được mà dâng lên thú tính, ra tay mạnh hơn nữa...

Quả nhiên như hắn nghĩ, Thân Công Báo không kìm chế được lửa ghen cuồn cuộn dâng trào nên đã mạnh tay đánh thêm một chưởng vào bụng của Thạch Cơ...

Lần này có vẻ như Thạch Cơ đã quá sức chịu đựng mà ngã xuống nhưng hắn vẫn cố cầm cự chịu lực bằng đầu gối...

Trong tư thế quỳ đầy hiên ngang thì Thạch Coe đang như một nam thần toả sáng, chỉ có điều máu tuôn ra từ miệng không ngừng....

Lý Dực đau đến tê tâm liệt phế, gào thét lên dữ dội...

-”Thân Công Báo! Dừng lại đi... ta van cầu ngươi đừng đánh nữa... các ngươi muốn làm gì ta cũng được... đừng đánh nữa... ta xin ngươi Thân Công Báo... đừng đánh nữa...”

Nhưng mặc cho Lý Dực gào thét đến tuyệt vọng cỡ nào thì Thân Công Báo cũng không hề thuyên giảm phẫn nộ mà trái lại càng lúc càng tăng thêm...

Cữu Vĩ Hồ thì thầm...

-”Vậy ta muốn ân ái với ngươi... có được không?”

Mặc dù khi nghe đến đó thì Lý Dực có hơi khựng lại, nhưng nếu chỉ làm tình cùng hắn mà có thể cứu được Thạch Cơ thì y cũng bằng lòng...

-”Được... được... ta chấp nhận... ta chấp nhận...”

Lý Dực bi thương nhìn Thạch Cơ chỉ còn nửa cái mạng đang quỳ đằng kia mà lòng đau như cắt, thân thể này vốn không phải của y nên cho dù có là ai thao nó đi nữa thì cũng chẳng sao.

Chỉ cần Thạch Cơ sống là được...

Nhưng đó chỉ là thoả thuận với Cửu Vĩ Hồ mà thôi, còn Thân Công Báo thì không...

Hắn đưa mắt nhìn Na Tra với sự phẫn nộ đến nghẹn ngào, cuồng tính của sự ghen tuông đã hướng Thân Công Báo đến một ý nghĩ vô cùng tàn nhẫn...

-”Na Tra, ta không ngờ ngươi lại nặng tình với hắn như thế!... Nhưng bất quá ta sẽ không để các ngươi toại nguyện đâu!”

-”Không!!!!!”

Liền đó Thân Công Báo tung một chưởng cuối cùng, có thể nói là hắn đã dùng gần như toàn phần công lực để đánh chắc lần này...

Và đúng như hắn nói, khi chưởng thứ ba vừa chạm đến Thạch Có thì ngay cả tử y trên người cũng văng ra từng mãnh rách rưới.

Khắp thân đều là máu...

Lý Dực gần như chết đứng ngay khi chứng kiến cảnh tượng đó...

-”Tiểu Thạchhhhh.....”

Lý Dực hất người đầy Cửu Vĩ Hồ thật mạnh rồi chạy lao đến bên cạnh thân thể nhuốm đầy máu tươi của Thạch Cơ mà gào lên trong tuyệt vọng...

-”Tiểu Thạch... ngươi không được chết... tiểu Thạch... ngươi đã hứa sẽ bảo vệ ta suốt cả đời... ngươi là đồ cục đá ngu ngốc.. ngươi không được chết...”

Tình cảnh khi đó không biết lý do vì sao ngay cả Thân Công Báo và Cửu Vĩ Hồ không hẹn mà cùng một cảm giác hơi nhói trong tim.

Hơn hẳn là Thân Công Báo.

Đáng lý ra giết chết được Thạch Cơ thì hắn phải vui mừng lắm nhưng tại sao giờ đây trái tim hắn lại như có ai bóp nghẹn thế này..

Mặc dù đã chịu ba cái chưởng đầy thù hận của Thân Công Báo nhưng Thạch Cơ vẫn cố gắng dùng một tí tia hia vọng cuối cùng của mình mà nắm lấy bàn tay Na Tra thì thào, yếu ớt...

-”Ta... ta xin... xin lỗi... “

-”Không đâu... tiểu Thạch... ngươi không được phép xin lỗi... ta không nhận... không chấp nhận.... “- Lý Dực gào lên

-”Na Tra... nghe ta... nghe ta nói... ta đã không... thực hiện được lời hứa... lời hứa của mình... nhưng... nhưng nếu có kiếp lai sinh... ta... ta nhất định sẽ không... không bao giờ để ngươi phải cô đơn... ta... ta... yêu...”

-”Tiểu Thạchhhhhh....”

Tiếng gào thét vang thấu tận trời cao của Lý Dực khiến cả một góc rừng nơi đây trở nên dậy sóng...

Người y yêu thương đã vĩnh viễn ra đi, ngay cả lời nói cuối cùng cũng không thể trọn vẹn một câu thì thử hỏi sao tâm can lại không đau xé...

Lý Dực đau thương ôm lấy cả cơ thể Thạch Cơ vào lòng mà khóc nấc lên dữ dội...

Nước mắt không bao giờ là đủ đối với y ngay lúc này...

Nhưng liền đó Lý Dực cũng phải nén những giọt lệ bi thương mà xoay nhìn về phía Thân Công Báo.

Tên khốn kiếp này! Chính hắn đã ra tay giết chết người mà y yêu thương nhất...

Nhẹ nhàng đặt thi thể của Thạch Cơ xuống nền cỏ xanh như sợ hắn sẽ thức giấc, Lý Dực đứng lên với sức lực cuối cùng của mình. Ánh mắt không thể nào thôi căm phẫn nhìn trừng Thân Công Báo...

-”Thân Công Báo, ta đã một lần tha mạng cho ngươi nhưng ngươi vẫn muốn đuổi cùng giết tận! Ngày hôm nay một là ngươi chết... hai là ta chết!”

Liền đó Lý Dực dần mất đi nhân tính mà cầm Vòng Càn Khôn hướng thẳng Thân Công Báo đánh thật mạnh, mỗi đòn là một chút hận thù nhắm đến hắn...

Nhưng tuyệt nhiên Thân Công Báo lại không hề né tránh mà vẫn đứng đó mặc cho Na Tra ra sức...

Hắn là đang muốn làm bao cát cho y trút giận sao? Hắn đang cảm thấy ân hận sao?

Ngay cả Cửu Vĩ Hồ cũng ngạc nhiên về hành động cũng như thái độ của Thân Công Báo ngay lúc này. Tuy miệng thổ huyết nhưng vẫn cố nén không kêu than lấy một lời...

Nhưng bỗng dưng Lý Dực khựng lại, hai mắt trân trân nhìn thẳng rồi từ từ dời xuống bụng mình...

Đầu mũi sắc nhọn của một thanh kiếm nào đó đang xuyên thẳng từ phía sau y lên trước...

Thân Công Báo hốt hoảng khẩn trương đỡ lấy...

-”Na Tra...”

Cơ thể Na Tra không còn tự chủ được mà ngã lên người Thân Công Báo...

Ngay lập tức sau bóng lưng của y là hình ảnh một nam tử thanh y tao nhã, cầm trên tay thanh cốt kiếm trắng ngà nhuốm đầy máu tươi mà đắc ý.

-”Dám đánh Công Báo của ta! Ngươi chán sống rồi!”

-”Ngọc Thạch tỳ bà tinh...sao ngươi... sao ngươi dám?”

Thân Công Báo trừng mắt nhìn Ngọc Thạch Tỳ Bà Tinh đầy sự ngạc nhiên nhưng cũng không kém phần phẫn nộ...

Na Tra gục ngã trên cơ thể Thân Công Báo nhưng trước khi chết y còn cố gượng nói một câu...

-”Ta... hận ngươi...”

Rồi sau đó là sẽ nhẹ tênh của y...

Thân Công Báo ôm lấy thi thể Na Tra mà gào lớn y như ban nãy Lý Dực làm với Thạch Cơ...

Nước mắt của hắn từ bao giờ đã không thể tự chủ được mà tuôn rơi...

-”Na Tra... Na Tra...”

Ngay lúc đó có một nhóm người đi đến, vừa vặn nhìn thấy tình cảnh này mà không thể nào kìm chế được...

-”Thạch Cơ... Na Tra...”- Cơ Phát cùng Dương Tiễn đồng loạt cất thanh...

Hao Thiên khuyển gầm gừ phía trước... Kim

Tra, Mộc Tra cũng nhanh chân phía sau như g ngay khi vừa đến đã gần như hoá đá...

Kia có phải thi thể Thạch Cơ không? Còn Na Tra...

Thân Công Báo lo lắng ôm lấy thi thể Na Tra đứng lên, hắn cho đến thời điểm này cũng không muốn buông y ra... cho dù đây chỉ là một cái xác chết

Kim Tra vừa nhìn thấy Na Tra đang bị Thân Công Báo ôm trong lòng với phần lưng bê bết máu thì không nhịn được liền lao tới nhưng may mắn Cơ Phát đã níu giữ kịp thời...

-”Đừng cản ta! Ta phải trả thù cho Thạch Cơ!”

Kim Tra và Mộc Tra đồng loạt lao đến nhưng lần này Thân Công Báo không ra tay mà Cửu Vĩ Hồ cùng Tỳ Bà tinh lại đứng ra đỡ đòn

-”Thân Công Báo, ngươi trọng thương thì chạy trước đi!”

Thân Công Báo gật đầu rồi ôm lấy thi thể Na Tra biến mất.

Kim Tra và Mộc Tra làm sao đấu nổi với hai con yêu nghiệt này nên Dương Tiễn và Cơ Phát phải lao đến phụ trợ...

Thân Công Báo chạy được một đoạn thì phải dừng lại vì ban nãy đã bị đánh trọng thương...

Ngồi trên một tảng đá...

Hắn thở dốc đầy mệt mỏi và đau đớn...

Nhưng làm sao so được với tâm can của hắn ngay lúc này..

Khẽ đưa tay vuốt lấy gương mặt tái nhợt, lạnh lẽo của Na Tra... hắn giờ đây mới buông thả mặc cho cảm xúc tuôn trào...

-”Na Tra... là lỗi của ta... tất cả là lỗi của ta... nếu ta không nổi lòng ghen tị thì ngươi sẽ không chết... Na Tra...”

-”Quá muộn rồi!”

Tiếng nói phát ra nhưng không thấy rõ nhân dáng, có tinh mắt lắn cũng chỉ thấy được bóng trắng xoẹt ngang qua...

Thân Công Báo lo lắng ôm lấy Na Tra mà hỏi lớn...

-”Kẻ nào?”

Bỗng dưng từ xa có một bóng trắng lao đến, đánh một chưởng vào vai Thân Công Báo khiến hắn không chịu nổi mà ngã bật ra sau...

Nhưng khi định hình ngồi lại thì thi thể Na Tra đã không còn bên cạnh hắn... mà đang trong tay tên bạch y đằng xa...

...

..

Ta đã giết được Na Tra ha ha ha ha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.