Khuất phía sâu bên trong một khu rừng hoang vắng là sự bình yên đến khó tả...
Chim muôn vang ca ríu rít trên những tán cây, tiếng suối chảy nghe sao mà dễ chịu... ánh nắng ban mai đang khiến khung cảnh nơi đây thật sự là quá đỗi tuyệt vời...
Tuy nhiên thì trên những hòn đá to lớn nằm dọc theo con suối thì có một thi thể ai đó nằm bất động...
Người này thoạt nhìn thì trông rất kì quái, nhất là bộ y phục chẳng hề giống với thời cổ đại chút nào cả, tóc tai thì ngắn cũn cỡn chẳng ra làm sao...
Thì ra đây không ai khác chính là Lý Dực ca ca, sau khi được sự giúp đỡ của Thái Ất chân nhân thì y đã được đưa trở lại câu chuyện.
Bấy giờ thì cơ thể bắt đầu có chút cử động, mi tâm nhíu chặt khi bắt đầu cảm nhận được cơ thể mình đang có hiện trạng ê ẩm, đau nhức.
Hoảng hốt ngồi bật dậy, đôi mắt ngó nghiêng xung quanh như đang muốn chứng minh bản thân đã trở lại quá khứ nhưng tuyệt nhiên chỉ có thể nhìn thấy cây cối rậm rạp, cùng dòng suối bên cạnh mà thôi...
-”Nơi đây là đâu?”
Cố gượng người để đứng dậy thì lập tức một trận đau đớn từ cổ chân truyền đến khiến Lý Dực mất thăng bằng mà ngã nhào về phía trước.
-”Mẹ kiếp, có cần xui xẻo như vậy không?”
Đau đến chảy cả nước mắt, Lý Dực ôm lấy chân đau mà thầm hờn trách lão Thái Ất không chuyên nghiệp gì cả, lần trước xuyên đến thì lành lặn khoẻ mạnh, ấy vậy mà lần này thì khắp người đều thương tích.
Nhưng có điều Lý Dực đã bất chợt nhận ra điều gì đó nên gương mặt trở nên tái nhợt...
Lao đến dòng suối bên cạnh mình mà soi xuống, Lý Dực càng không tin vào mắt mình khi hình ảnh phản chiếu chính là gương mặt của Lý Dực.
Nghe thật buồn cười nhỉ? Nhưng đó chính là điều mà Lý Dực thật sự lo lắng.
Nếu bản thân đã xuyên về truyện thì tại sao lại không mang dung mạo của Na Tra mà lại là gương mặt nguyên bản chính hiệu Lý Dực?
Tự nhìn một loạt từ trên xuống dưới cơ thể mình thì Lý Dực càng hoảng hốt hơn khi đây chính là bộ đồ mà y đã mặc từ khi ở bệnh viện về.
Bây giờ thì khóc không ra nước mắt luôn ấy chứ... nếu vậy thì rốt cuộc y đã xuyên chưa hay chỉ là bị lão Thái Ất lừa gạt?
Đang còn trong cơn hoang mang thì bất chợt nghe được tiếng bước chân từ đằng xa, dường như có người đang tiến về phía này thì phải...
Trên vai còn vác theo một cái cung tên gỗ to lớn, thoạt nhìn thì hắn khá là an toàn, tướng tá cao to vạm vỡ... tuy nhiên thì gương mặt lại khá hung hăng nhưng cũng không thể phủ nhận hắn rất có nét của một vị đại tướng.
Người kia dường như cũng nhận thấy sự hiện diện của Lý Dực nên đã nhanh chóng tiến lại gần. Nhất là khi trông kẻ này với bộ dáng kì quái.
-”Tiểu huynh đệ, ngươi sao lại ở nơi đây?”
Lý Dực sau vài giây mơ hồ mê mẩn với giọng nói ấm trầm của người này thì cũng nhanh chóng lấy lại ý thức...
-”Ta... ta... đi lạc...”
Nghe Lý Dực nói vậy thì người kia quả là có chút nghi ngờ, nơi đây là rừng sâu hoang vắng, ai đời lại dám đi sâu vào đây để bị lạc? Chỉ có hắn cần kiếm miếng ăn mới đi vào đây mà thôi.
Ánh mắt của hắn cũng khá nhanh nhẹn khi nhìn thấy cổ chân của Lý Dực có vẻ hơi sưng tấy, mi tâm hắn nhíu chặt...
-”Ngươi bị thương...”
Bấy giờ Lý Dực mới nhớ đến chân đau của mình, suýt nữa thì quên mất nó luôn ấy chứ...
Nhưng có lẽ còn một điều quan trọng nữa mà y cần phải hỏi hắn...
-”À phải rồi, ta muốn hỏi đây là đâu?”
-”Nơi đây là địa phận rừng lãnh thổ Tây Kỳ!”
Tây Kỳ?
Vậy là đúng rồi, y đã thật sự trở lại rồi...
Nghe đến đây thì Lý Dực phấn khích vô cùng, quên mất cả nam nhân trước mặt là kẻ xa lạ mà choàng tay ôm chầm lấy hắn...
Miệng không ngừng reo lên:“ xuyên rồi, ta xuyên lại rồi...”
Nam nhân kia bị ôm bất ngờ nên nhất thời chưa kịp phản ứng, mi tâm cũng giãn ra được phần nào khi ngửi được trên cơ thể của tiểu tử này mùi hương cỏ non thoang thoảng...
Mãi một lúc sau Lý Dực mới nhận ra sự tuỳ tiện của mình nên vội đẩy kẻ kia ra mà cười gượng...
-”Thất lễ... thất lễ quá...”
Gương mặt Lý Dực giờ đây vừa buồn cười vừa đáng yêu, đến nỗi mà ngay cả nam nhân cũng phải động tâm muốn cưng nựng một tí.
Nam nhân kia tạm gác suy nghĩ vẩn vơ trong đầu mình mà gằn giọng.
-”Nhà của ngươi ở đâu? Để ta đưa về?”
Thật sự thì Lý Dực không biết nên phải nói như thế nào, bây giờ tuy y đã được trở lại truyện nhưng với thân phận của một Lý Dực hiện đại chứ không phải là ẩn trong thân xác Na Tra nữa... vậy thì y biết đi về đâu đây?
Nếu đây là địa phận Tây Kỳ thì có thể đến chỗ Khương Tử Nha nhưng với tư cách gì đây?
Thế rồi Lý Dực chỉ ngậm ngùi không nói nên lời mà thở dài...
-”Này, ngươi sao thế? Nhà ở đâu?”
Lý Dực buồn buồn lắc đầu cười nhạt...
-”Ta... không có nhà...”
Nam nhân kia nghe vậy liền khẽ giật mình, ai cũng có riêng cho mình một mái nhà nhưng người này thì lại không. Ngay cả hắn sống đơn độc cũng có một căn nhà tranh làm chỗ trú mưa nắng nữa mà...
Nhưng nói cũng phải, trông y khác thường thế thì ắt hẳn cũng không phải là người ở đây, có lẽ là lưu lạc đến cũng không chừng...
Bỗng chốc trong lòng hắn cũng có chút thương cảm...
-”Nếu vậy thì để ta trị thương cho ngươi trước!”
Nói xong hắn vòng một cánh tay của Lý Dực đặt lên vai mình rồi từ từ nhấc bỗng y lên bế trước ngực.
Lý Dực còn chưa hết ngỡ ngàng thì đã bị cái nhìn vô cùng tình cảm của hắn làm ngẩn ngơ...
-”Nếu sợ té thì ôm chặt vào!”
Rồi tiếp theo đó là một bộ mặt lạnh lùng tiêu sái bước đi mặc cho Lý Dực nhà ta ngượng ngùng mãi không thôi...
Suốt cả quãng đường Lý Dực cũng cố bắt chuyện để thăm dò tin tức thì mới biết được một số chuyện thà không nên biết thì hơn...
Na Tra được hồi sinh thì cả bá tính Tây Kỳ ai nấy cùng đều biết, nhờ có sự giúp đỡ của Khương Tử Nha mà khi tỉnh lại Na Tra còn có thêm được một dị năng đó chính là có thể biến ra ba đầu sáu tay, chẳng những vậy còn thu phục được Thanh Loan hoả phụng và biến nó thành cặp Phong Hoả Luân làm phương tiện đi lại...
Những điều đó mặc dù Lý Dực đã biết trước nhưng không ngờ rằng nó không phải thuộc về mình và càng quan trọng hơn đó chính là không biết Kim Tra, Mộc Tra cả Dương Tiễn như thế nào...
Có lẽ Lý Dực lần này quay trở lại là phí công vô ích rồi...
Ngôi nhà của nam nhân ấy nằm ở dưới chân núi, bên cạnh còn có một dòng sông lớn chảy ngang qua....
Hắn cẩn thận đặt Lý Dực trên giường tre được bao bọc một lớp chăn bông rất kĩ, đi đến gần cái kệ gỗ lấy ra một cái bình ngọc...
Hắn nhẹ nhàng vén cái ống quần tây kì lạ của Lý Dực lên cao, lấy một ít thuốc đựng trong bình ngọc ra bôi lên cổ chân cho y... từng cử chỉ xem cũng dịu dàng lắm... cứ như sợ y sẽ đau...
-”Ta sẽ băng lại cho ngươi, sau hai ngày thì sẽ khỏi hẳn thôi!”
Thật sự thần kỳ vậy sao? Ở thời hiện đại của y thì những trường hợp bong gân như thế này thì cả tháng mới khỏi, ấy vậy mà chỉ đắp thuốc này rồi bó lại trong hai ngày là khỏi... thuốc tiên sao?
Mặc dù vậy thì Lý Dực cũng nhẹ nhàng nói lời cảm tạ nam nhân kia, dẫu sao thì hắn cũng rất có tình người, không bỏ mặc y...
Có điều ít ra cũng nên biết tên họ để tiện bề xưng hô chứ nhỉ... Lý Dực mĩm cười nhìn nam nhân mà giới thiệu bản thân...
-”Đệ họ Lý, tên chỉ mỗi một chữ Dực... còn huynh?”
-”Ta họ Lôi...... tên Chấn Tử!”
*****
Quả đúng như lời của Lôi Chấn Tử nói thì chỉ sau hai ngày y đã có thể đi lại được dễ dàng...
Vết thương kia đã biến mất như chưa từng xuất hiện, trong lòng Lý Dực vô cùng cảm kích nam nhân này rất nhiều.
Sáng nay Lôi Chấn Tử đã mang từ trong rừng về tận mấy con gà béo tốt thế nên tối nay cả hai quyết định ngồi bên bờ sông nướng thịt ăn mừng...
Trăng đêm nay trông rất đẹp, tròn vành vạnh và toả sáng thật lung linh, bóng trăng soi dưới mặt sông cùng vài cơn gió thoảng gợn nhẹ mặt nước làm cho khung cảnh càng trở nên sinh động hơn hẳn...
Lý Dực ngồi ngẩn ngơ nhìn về xa xăm mà suy tư đủ thứ...
Liệu y có nên tìm Khương Tử Nha hay không? Nhưng tìm rồi thì y sẽ phải nói với thân phận gì đây? Liệu khi nói ra mọi người có tin hay không...
Bỗng nhiên Lý Dực lại nhớ đến Thạch Cơ...
-”Tiểu Thạch.... phải chi ta đừng lôi kéo ngươi vào chuyện này thì có lẽ giờ đây ngươi sẽ không chết!”
Một giọt lệ trào ra từ khoé mắt Lý Dực lăn dài xuống dọc theo gương mặt của y...
Nếu ngày đó không phải do y quá háo thắng, không tính toán kỹ lưỡng thì Thạch cơ đã không phải vong mạng.
Lần quay lại này Lý Dực một lòng hi vọng sẽ trả thù cho Thạch Cơ nhưng hiện tại y là một kẻ phàm nhân, làm sao có thể đây...
-”Sao lại ngồi ngẩn ngơ vậy?”
Lý Dực khẽ giật mình lau đi giọt lệ đau thương, cố gượng cười quay sang hướng người vừa hỏi và giả vờ thản nhiên...
-”À không, đệ chỉ nhớ lại chuyện cũ thôi...”
Lôi Chấn Tử cầm trên tay một bình rượu nhỏ kèm theo hai cái chung bé tí mà ngồi xuống bên cạnh Lý Dực.
Đôi mắt của hắn chỉ lướt sơ qua thôi nhưng liền đó lại dừng ngay trên hàng mi còn ướt đẫm của Lý Dực...
-”Chuyện buồn lắm sao?”
Hắn vẫn giữ một thái độ nghiêm nghị và lạnh lùng như thế đấy, nhưng đến ngay cả bản thân hắn cũng không biết từ bao giờ đã bắt đầu quan tâm đến biểu cảm cũng như thái độ của Lý Dực.
Nhất là ngay lúc này đây, khi nhìn thấy Lý Dực khóc thì hắn lại cảm thấy vô cùng khó chịu...
Lý Dực cười nhàn nhạt rồi lắc đầu...
Mặc dù biết y đang nói dối nhưng hắn vẫn tạm thời gác sang một bên, cẩn thận rót rượu ra chung...
-”Chuyện không vui thì đừng nhớ đến nữa, nam nhi mà dễ dàng rơi lệ như đệ thật không có tiền đồ!”
Lý Dực biết hắn cũng đang có lòng quan tâm mình nên không chấp nhất thêm làm gì, chỉ cười nhạt rồi nhìn về đống lửa đang hừng hực cháy...
Phía trên còn có con gà mập mạp trụi lông đang được treo lơ lững...
Cầm chung rượu trên tay, Lý Dực bỗng nghe sao mùi hương quen thuộc quá...
-”Rượu bồ đào sao?”
Lôi Chấn Tử gật đầu, đây là loại rượu hắn được một lão nhân râu tóc bạc phơ tặng lúc sớm khi ra thị tập.
Ông lão ấy còn nói rằng:“ Rượu ngon phải uống cùng tri kỉ”
Thế nên Lôi Chấn Tử đã mang nó cho Lý Dực cùng thưởng thức...
Cái gật đầu của Lôi Chấn Tử thật khiến tâm tình Lý Dực càng trở nên suy sụp.
Nhiều lần đã cố trấn an bản thân mình phải kiềm chế cảm xúc nhưng lần này e là không thể...
Nhất là khi loại rượu này mang hương vị vô cùng quen thuộc mà chỉ có người thương của y mới làm ra được...
Nước mắt của Lý Dực không tự chủ được nữa mà thi nhau rơi xuống...
Lôi Chấn Tử cũng hơi hốt hoảng nhìn tiểu tử mít ướt kia đang khóc thì trong lòng càng không phút nào yên...
-”Này, ta không cố ý mà... ta chỉ thuận miệng thôi... nếu đệ không thích thì ta sẽ không nói nữa...”
Hắn đang lúng túng.
Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy lúng túng trước một tên tiểu tử như thế này...
Không biết làm gì hơn, Lôi Chấn Tử khẽ ôm lấy đầu Lý Dực mà an ủi...
-”Ngoan... ngoan nào... đừng khóc nữa...”
Lý Dực nhận được sự quan tâm thì càng nức nở hơn, chung rượu trong tay đã đổ vỡ khi nào cũng không biết nữa...
Cứ thế và tựa vào lồng ngực rắn chắc của Lôi Chấn Tử nức nở...
Lôi Chấn Tử thật là khóc không thành tiếng...
Hắn nào có biết y mỏng manh dễ vỡ đến vậy đâu chứ... nếu biết trước thì đã không cao ngạo với y làm gì để giờ đây phải trong tình cảnh khó xử.
Mãi một lúc khóc đến nỗi bắt đầu có cảm giác đói thì mới tạm ngưng, lau đi những giọt lệ tình mà cố giữ bình tĩnh...
-”Đa tạ Lôi ca, đệ không sao...”
Lôi Chấn Tử cũng thầm thán phục bản thân mình có thể kiên nhẫn như vậy, nhưng quả thật điều khiến hắn có thể làm được đó chính là vì mùi hương trên cơ thể Lý Dực.
Nó cư dịu nhẹ mà thoảng qua, làm cho hắn quên mất không gian và thời gian cho đến khi y lấy lại được ý thức và tự động tách khỏi hắn...
Gương mặt Lôi Chấn Tử thật sự là đang rất ngượng nhưng bất quá dưới trời đêm thế này thì khó mà nhìn ra được.
Hắn không đợi Lý Dực cất lời mà tự giác gỡ con gà xuống, xe ra từng miếng nhỏ đưa cho y...
-”Ăn đi...”
Những ngày qua nhờ có sự chăm sóc tận tình của Lôi Chấn Tử mà trông Lý Dực đã có thêm được tí da thịt. Bộ dạng gầy gò xanh xao ngày nào đã không còn nữa...
Tuy nhiên thì cũng hiếm khi nhìn thấy được nụ cười của y...
Lý Dực nhận lấy lễ phép bằng hai tay kèm theo lời cảm ơn...
Mãi một lúc sau, Lý Dực mới chậm rãi cất lời...
-”Lôi ca, mấy ngay qua phiền cho huynh quá...”
-”Không... không phiền... không phiền...”
Bộ dáng lúng túng của Lôi Chấn Tử thật rất buồn cười...
Lý Dực nâng chung rượu lên rồi ngửa cổ ực lấy một hơi...
Tuy mùi hương giống nhưng vị ngọt và nồng của nó lại rất khác và Lý Dực có thể khẳng định rằng đây không phải rượu của Thạch Cơ...
Đặt nhẹ chung xuống, Lý Dực nhìn Lôi Chấn Tử cười mĩm...
-”Sáng mai ta sẽ rời đi, huynh ở lại bảo trọng...”
Nghe đến đây thì bỗng dưng Lôi Chấn Tử liền khẩn trương hỏi dồn
-”Rời đi? Đệ không nơi nương tựa thì tại sao lại không ở lại đây mà muốn đi đâu nữa chứ?”
-”Lôi ca, huynh bình tĩnh lại đã...”
Bây giờ Lôi Chấn Tử mới nhận ra biểu hiện thái quá của mình nên vội thu hồi lại nhưng đâu đó trên gương mặt vẫn còn ẩn hiện nét khó chịu.
Lý Dực cũng khá ngạc nhiên vì sự khẩn trương không đáng có của hắn nhưng rồi cũng cố gắng tìm lý do trấn tĩnh...
-”Ta không muốn trở thành gánh nặng của huynh, hơn nữa ta cũng cần phải đi tìm một người!”
-”Không! Ta không cảm thấy đệ là gánh nặng, ta muốn đệ ở lại đây cùng ta mà thôi...”
-”Hả????”
Lý Dực tuy biết thế giới truyện này là thứ có chứ nhiều điều bất ngờ nhưng bao nhiêu lần rồi vẫn chưa thích ứng được.
Lôi Chấn Tử có biểu hiện gay lòi...
Nhưng bất quá y sẽ cố không để nảy sinh thêm mối quan hệ tình cảm nào nữa bởi vì mục đích lần này là báo thù cho Thạch Cơ chứ không phải đi gieo rắc ái tình...
-”Lôi ca, đệ biết huynh tình cảm phong phú nhưng đệ thật là có chuyện cần phải đi... nếu hữu duyên chúng ta sẽ còn gặp lại. Ơn cứu mạng ta xin khắc cốt ghi tâm!”
Nhưng có vẻ Lôi Chấn Tử vẫn cố chấp không nghe, hắn hậm hực toan đứng dậy, bỏ đi một mạch vào trong nhà, để lại đây một mình Lý Dực khó xử trăm bề...
Biết vậy thà rằng đừng cho cả hai gặp nhau thì đâu xảy ra cớ sự... và điều Lý Dực tự nhận ra được rằng bản thân cho dù có còn là Na Tra nữa hay không thì cũng vẫn còn số kiếp đào hoa.
Và bây giờ là đang bị ái tình đeo bám...
Dự định sẽ đuổi theo để giải thích với Lôi Chấn Tử nhưng liền đó lại nhìn thấy phía từ trên cao có một tia sáng đang tiến đến chỗ mình thì Lý Dực vội lui chân mấy bước...
Y thừa biết là ai xuất hiện nhưng có vẻ lần này là y đoán sai...
Người đó không phải là Thái Ất Chân nhân như mọi khi nữa mà thay vào đó là một lão nhân khác.
-”Người là...”
-”Ta là kẻ mà ngươi luôn miệng mắng chửi và hăm doạ đây!”- lão nhân đó chua ngoa
Lý Dực sau một vài giây suy ngẫm thì cũng đã phát giác được vị tiên nhân trước mắt mình là ai...
-”Người là Đại Thần Xuyên Không sao?”
-”Chính ta, Đại thần hàng thật giá thật, nếu sai miễn đổi trả!”
Lý Dực mừng rỡ không màn lễ tiết mà nhảy bổ đến ôm lấy Đại Thần mà âu yếm...
Người mà bấy lâu y ghét đây rồi, nhưng bất quá hiện tại thì y thật sự rất cần sự xuất hiện kịp thời này...
Có điều y cũng cảm thấy thắc mắc vì sao không phải là lão Thái Ất cơ chứ...
-”Đại Thần, sư phụ của con đâu? Sao lại chỉ có người xuất hiện?”
Đại Thần Xuyên Không vừa nghe đến đó là liền hùng hục lửa giận, xắn hai ống tay áo lên mà quát lớn, làm náo động cả một vùng...
-”Đừng có nhắc đến lão già đần độn đó nữa, dám tự ý đưa ngươi trở lại đây trong khi ta đã có an bày tất cả, ngươi nói xem có đáng trừng phạt không?”
-”Vậy... sư phụ đã...”
-”Đúng! Ta đã thu hết ngàn năm đạo hạnh của hắn, bây giờ thì xem lão già đó có còn dám ra ngoài làm trò nhảm nhí nữa hay không!”
Bỗng dưng Lý Dực cảm thấy vô cùng thương cho số kiếp thê nô của lão Thái Ất, chỉ vì muốn giúp y mà lão phải chịu hình phạt quá nặng như thế thì thật áy náy vô cùng...
Lý Dực bỗng rũ mi xuống, bộ dáng buồn bã khiến Đại Thần cũng phải thăm hỏi...
-”Sao vậy? Trách ta phạt sư phụ của ngươi à?”
Lý Dực khẽ lắc đầu...
-”Đại Thần anh minh, nhưng mong người nương tình vì sư phụ lo lắng cho đồ nhi mà gây nên cớ sự, nếu muốn phạt thì hãy phạt đồ nhi!”
Đại Thần Xuyên Không vô tình đến mấy cũng phải mũi lòng vì tên tiểu tử này thật là biết lấy lòng người khác.
Chỉ có điều nếu Đại Thần không làm vậy thì e là ngay cả ông cũng khó tránh thiên hoạ.
Nhìn Lý Dực vô cùng đáng thương mà nhẹ nhàng, Đại Thần cũng hạ giọng đôi chút...
-”Thôi được rồi, chuyện đó ta sẽ tính sau. Điều quan trọng bây giờ là ngươi...”
Nhắc mới nhớ...
Suýt nữa thì y quên mất bản thân mình đến đây để làm gì...
Ngẩn mặt nhìn Đại Thần một cách đáng thương nhất có thể
-”Đại Thần, vì sao lần này con lại không vào thân xác Na Tra nữa? Nếu vậy thì con phải làm cách nào đây?”
Điều này cũng chính là điều khiến Đại Thần Xuyên Không trăn trở mấy ngày qua, quả thật lần này cũng không thể đổ hoàn toàn lỗi cho Thái Ất được. Chính ông cũng đã có nhưng suy tính mà ngay cả trời cũng không biết được.
Thở dài một hơi rồi mới chậm rãi cất lời...
-”Lý Dực, ta biết ngươi và Thạch Cơ tình cảm sâu đậm, chính vì vậy ta đã an bày nhân duyên xong hết cả rồi, nay xảy ra cớ sự ngoài ý muốn này thì ta cũng hết cách. Chỉ còn biết chờ đợi khi câu chuyện kết thúc thì ta sẽ đưa ngươi trở về!”
Chờ đợi? Phải chờ đợi đến bao lâu đây?
Thù chưa báo, tình chưa phai lại còn bảo y phải chờ đợi, đó là điều Lý Dực không thể nào làm được.
-”Đại Thần, thật sự lần quay trở lại này đồ nhi không cần biết kết cục ra sao. Chỉ cần có thể giết chết Thân Công Báo, trả thù cho tiểu Thạch thì con dù chết cũng mãn nguyện!”
Đại Thần trố mắt nhìn Lý Dực với sự kinh ngạc.
Giết Thân Công Báo sao? Chỉ sợ là y không nỡ xuống tay mà thôi.
-”Tiểu tử, ngươi quả là yêu quá mà sinh ra mù quáng, đánh đổi cả sự sống mấy mươi năm ở hiện đại chỉ để trả thù cho ái nhân thôi sao? Ngu ngốc hết chỗ nói!”
-”Đại Thần, nhân sinh vốn dĩ là nghiệt duyên, Thạch Cơ đã vì đồ nhi mà hi sinh oan uổng, làm sao quên được những thứ chân tình mà hắn đã dành cho đồ nhi chứ?”
-”Vậy ta hỏi nhà ngươi đã có cách gì chưa?”
Lý Dực lại một lần nữa thở dài...
-”Hiện tại trong hình hài này thì cho dù có cách đi chăng nữa cũng chẳng làm được gì...”
Đại Thần Xuyên Không nhìn tiểu tử si tình này mà thương cảm, lần này ông sẽ thay lão Thái Ất chủ trì đại cuộc, giúp Lý Dực đạt thành tâm nguyện cũng như giúp Khương Tử Nha đẩy nhanh tiến độ...
-”Thôi được rồi, tạm thời ngươi và Lôi Chấn Tử ở lại đây đi, chờ khi nào thời cơ đến thì tự khắc sẽ có người đưa ngươi đi!”
-”Khoan đã Đại Thần, đồ nhi còn muốn hỏi một câu!”
-”Ngươi cứ hỏi!”
-”Lôi Chấn Tử thật ra là ai mà sao nghe tên quen quá, dường như đã nghe qua ở đâu rồi nhưng lại nhớ không ra...”
Đại Thần Xuyên Không có vẻ kinh hãi khi nghe câu hỏi thập phần ngu ngơ kia
Lôi Chấn Tử là một đại tướng góp phần không ít trong công cuộc phục Chu vậy mà tiểu tử này đãng trí quên được sao?
Nhưng bỗng dưng Đại Thần lại suy nghĩ ra được một trò nghịch mới để tạo thêm không khí hấp dẫn cho lần quay trở lại này...
Ông không vội nói ra thân thế của Lôi Chấn Tử mà âm thầm chỉ điểm...
-”Muốn biết hắn là ai thì cứ cho hắn ăn quả của cái cây kia!”
Nói rồi Đại Thần Xuyên Không cũng từ từ tan biến, nhưng bất quá trước khi trở nên vô hình thì còn nói với lại một câu
-”Dục tình chính là thuốc giải!”
...