Na Tra Đồng Nhân Ký

Chương 27: Chương 27: Trở lại Tây Kỳ




Sau hơn nửa ngày đường đầy gian nan và trắc trở thì Khương Tử Nha cuối cùng cũng đã tìm đến được căn nhà nhỏ bên hồ đúng như nhữn gì Đại Thần Xuyên Không đã chỉ bảo.

Ngôi nhà tuy nằm trơ trọi giữa rừng hoang sông suối nhưng nó chẳng có chút gì là lạnh lẽo hay cô độc bởi vì đứng từ đằng xa Khương Tử Nha có thể nhìn thấy được cột khói nhỏ bốc lên nghi ngút...

Khẽ gật đầu một cái, Khương Tử Nha bạo dạn bước đến...

- “Có ai trong nhà không?”

Tiếng gọi với từ ngoài cửa đã làm cho hai con người đang loay hoay phía sau bếp phải tạm gác việc sang một bên mà bước ra xem...

Hơn ai hết thì chính Lý Dực là người ngỡ ngàng nhất khi mà trước mắt y chính là vị sư thúc đáng kính mà y đã bao ngày trong ngóng.

Đến khoảng một lúc sau lấy lại thần trí thì Lý Dực mới chạy nhanh đến mà ôm chầm lấy Khương Tử Nha...

- “Sư thúc... cuối cùng con cũng gặp lại được người rồi...”

Khương Tử Nha thọat đầu cũng chưa dám khẳng định đây có phải là sư điệt bất đắc dĩ của mình ngày trước không nhưng chỉ cần hai tiếng gọi và hành động trẻ con này thôi thì y đã có thể chắc chắn là nó chứ không ai khác.

Thời gian ở bên nhau trước kia đúng thật là không quá lâu nhưng đủ để Khương Tử Nha nhận biết được đây chính là người y muốn tìm...

Khương Tử Nha xoa nhẹ mái tóc ngắn mềm mại của Lý Dực mà ôn nhu...

- “Đây là nguyên thân của con sao? Thật không thua kém Na Tra một chút nào cả!”

Lôi Chấn Tử tuy biết rằng đây chính là Khương thừa tướng mà Lý Dực đã nhắc tới nhưng khi nhìn tình cảnh cả hai ôm ấp nhau như thế thì hắn không khỏi có cảm giác khó chịu...

Khương Tử Nha khẽ liếc mắt nhìn sang thì vừa vặn nhận được một cái nhíu mày của Lôi Chấn Tử nhưng bất quá y cũng không vội đẩy Lý Dực ra...

- “Thời gian không còn sớm, chúng ta nên mau chóng lên đường trở lại Tây Kỳ...”

Lý Dực nghe đến đây cũng rất nôn nao trong lòng, vì sắp tới đây y sẽ gặp lại được những người thân tuy không phải ruột thịt nhưng họ là thật lòng yêu thương y...

Nhất là Lý Tịnh và Ân Thập nương...

Nhưng bây giờ đang nấu cơm dang dở, bỏ đi thì rất lãng phí nên Lý Dực liền ra ý kiến

- “Sư thúc, bây giờ trời đang nắng rất gay gắt, khởi hành lúc này cũng không tốt, sẵn tiện con có nấu cơm hay ăn xong hãy đi cũng chưa muộn mà...”

Mặc dù biết là vậy nhưng thật sự thì Khương Tử Nha rất muốn mau chóng quay lại phủ Tây Bá hầu để có thể gặp Cơ Phát mà giải thích ngọn ngành...

Chỉ là...

À mà thôi... nếu mọi chuyện đã đến nước này thì về sớm hay muộn một tí thì cũng vẫn là thế thôi...

Và rồi Khương Tử Nha cũng đồng ý ở lại ăn cùng Lý Dực bữa cơm đạm bạc...

Qua lời giới thiệu của Lý Dực thì Khương Tử Nha có thể biết được rằng Lôi Chấn Tử này cũng mang trong người dòng máu nửa người nửa yêu. Tuy nhiên nếu đi theo con đường chính đạo thì nhất định mai này sẽ giúp đỡ không ít cho công cuộc thảo phạt hôn quân và định bảng phong thần.

Trong suốt buổi cơm Lý Dực luôn líu lo thăm hỏi Khương Tử Nha về những chuyện xảy ra trong suốt thời gian y vắng mặt, không khí quả thật có chút sôi động hơn rất nhiều...

Tuy vậy nhưng với kinh nghiệm từng trãi qua đau buồn thì Lý Dực có thể sớm nhận định được ở Khương Tử Nha có điểm gì đó rất bất thường.

Có điều hiện tại vẫn còn Lôi Chấn Tử ở đây nên y cũng không tiện hỏi...

Sau đó, cả ba người bắt đầu lên đường trở về lại phủ Tây Bá hầu...

Tuy nhiên thì theo Khương Tử Nha bấm tay tính toán thì chuyến đi này sẽ không phẳng lặng như thế, đồng nghĩa với việc trong đoạn đường lần này sẽ gặp không ít bất trắc.

Và đúng như y dự đoán, ngay vào lúc cả ba người gần như ra khỏi được khu rừng này thì từ đâu bỗng dưng vang lên một tiếng cười vô cùng man rợ...

Lý Dực sợ hãi nép sau lưng Lôi Chấn Tử mà đôi mắt không ngừng đảo xung quanh...

- “Có yêu khí!”

Khương Tử Nha dùng thân mình che chở cho Lý Dực rồi gằn giọng lên tiếng...

Quả nhiên chỉ sau một tràn cười nữa thì bóng dáng của ai đó lộn người một cái đã xuất hiện ngán đường họ.

Lý Dực nhìn kẻ này cơ hồ như quen lắm, chắc chắn là đã có gặp một lần rồi nhưng khổ nỗi y nhất thời lại không thể nhớ ra là ai...

Kẻ đó vừa xuất hiện thì ha hả cười lớn...

- “Đi đâu mà đông vui quá vậy nè?”

Kẻ đó mang bộ dạng khá ẻo lả, trong thân dáng nam nhân nhưng cử chỉ cùng giọng điệu nhẹ nhàng khiến người ta thật sự là... gai mắt.

Khương Tử Nha một chân bước lên phía trước, chỉ thẳng mặt người kia mà nghiêm nghị.

- “Bọn ta đi đâu thì cũng không đến lượt Tỳ Bà tinh ngươi phải bận tâm!”

Lý Dực bây giờ mới biết đây là thì ra là Tỳ Bà Tinh nhưng vẫn không thể nhớ nỗi đã gặp ở đâu rồi...

Tỳ Bà tinh lại một đợt ha hả cười nhạo rồi cao ngạo cất lời

- “Ây... ta chỉ tò mò muốn xem lần này Khương thừa tướng tìm được quái nhân nào để chống lại Triều Ca thôi mà...”

Lôi Chấn Tử thật sự là không thể nuốt nổi cái bộ dạng đáng ghét của Tỳ Bà tinh cùng cái mùi khó ngửi từ nó phát ra, dù đã đứng cách xa một khoảng mà vẫn bị xộc thẳng vào mũi...

Liền đó Lôi Chấn Tử giận dữ hô to.

- “Nói nhiều với con yêu quái này làm gì... “

Vừa dứt lời thì Lôi Chấn Tử đã phi người bay lên cao...

Hắn thật sự không hiểu nỗi vì sao cả cơ thể như có thêm được một nguồn sức mạnh mới, hắn có thể cảm nhận được năng lượng vô cùng lớn đang lan toả khắp thân người...

Sau một vài cái chớp mắt thì Lôi Chấn Tử đã biến thân thành hình dạng nửa người nửa chim mà Lý Dực đã từng hai lần nhìn qua...

Khương Tử Nha cũng được một phen mở mang tầm mắt...

- “Yêu quái, ngươi thật sự là rất thúi!”

Nói rồi Lôi Chấn Tử dùng đôi cánh to lớn của mình lao thẳng xuống chỗ Tỳ Bà tinh rồi ra đòn tới tấp.

Chưa kịp hết ngỡ ngàng thì Tỳ Bà tinh đã bị “úp sọt” nên căn bản là không thể nào chống trả nổi.

Lôi Chấn Tử vừa nín thở vừa đánh trông rất là khổ sở nhưng nhìn chung thì không thể nào phủ nhận được sự cuốn hút và mạnh mẽ từ hắn toát ra...

Tỳ Bà tinh bị đánh đến trọng thương nhưng cũng cố gắng chống đỡ, đến lúc tưởng chừng như sắp bị Lôi Chấn Tử giết chết thì đã có một người nào đó nhanh nhẹn kéo sang một bên và thay nó giao đấu với con chim điên.

Lôi Chấn Tử không kịp trở tay nên kết quả là lãnh trọn một cái kích chưởng vào bụng khiến hắn lảo đảo ngã vật xuống đất.

- “Công Báo...”- Tỳ Bà tinh yếu ớt gọi khẽ...

Khương Tử Nha từ sớm đã nhận ra được đây chính là sư đệ phản phúc của y nhưng điều y lo lắng nhất đó chính là phản ứng của Lý Dực ngay vào lúc này...

Không cần phải nói...

Mục đích chính lần này Lý Dực trở lại cái câu truyện cẩu huyết này chính là vì muốn giết chết Thân Công Báo trả thù cho Thạch Cơ.

Bây giờ hắn đã đứng trước mắt rồi, cơ hội này y không thể vuột mất.

Nhưng có điều Lý Dực quên mất bản thân không còn là Na Tra nữa...

Đang dự định lao lên sống mái với Thân Công Báo thì đã bị Khương Tử Nha kịp thời ngăn cản...

- “Không cần vội, bây giờ con chỉ là một phàm nhân, muốn đấu với hắn e là lấy trứng chọi đá. Nghe lời ta, nhất định phải nhịn!”

Lý Dực siết chặt nắm tay, nghiến răng ken két, hai mắt long lên sòng sọc nhìn trừng trừng về hướng Thân Công Báo đến ngay cả Lôi Chấn Tử cũng một phen lo sợ.

Khương Tử Nha dịu dàng bước đến đỡ Lôi Chấn Tử đứng lên rồi mới đối Thân Công Báo có chút mỉa mai...

- “Sư đệ, đã lâu không gặp!”

- “Đúng... đã lâu không gặp!”

Tuy đáp lại câu nói của Khương Tử Nha nhưng ánh mắt vẫn thuỷ chung nhìn Lý Dực không rời...

Hắn thật sự không hiểu vì sao tiểu tử này lại có vẻ như căm thù hắn đến như vậy hay chỉ là do đơn giản là hắn làm hại đến con chim kia nên mới bị ghét?

Nhưng có điều chẳng hiểu sao tiểu tử này lại mang đến cho hắn một cái cảm giác quen thuộc lạ lùng như thế.

Hắn có thể khẳng định rằng chưa từng gặp qua nhưng sao...

Khương Tử Nha lo sợ Thân Công Báo sẽ có ý định tổn hại Lý Dực nên lập tức bước đến chắn ngang tầm nhìn của hắn mà nghiêm nghị

- “Ta không ngờ mạng ngươi cũng lớn lắm, bị thương như vậy mà không chết!”

Thân Công Báo phút chốc lấy lại được ý thức...

- “Sư huynh thật quá xem thường ta rồi, nếu ta chết thì lấy ai mang đầu của Tây Bá hầu về dâng cho Trụ Vương đây?”

Khương Tử Nha không chấp những lời nói ngông cuồng của Thân Công Báo bởi y biết hắn dù có chín cái mạng cũng không bao giờ làm được điều đó

Nhưng quan trọng nhất bây giờ là phải mang Lý Dực rời khỏi nơi đây càng sớm càng tốt vì trông y xem chừng sắp mất bình tĩnh thật rồi...

Khương Tử Nha lần này chấp nhận làm kẻ bỏ chạy...

- “Thân Công Báo, ta với ngươi sẽ còn gặp nhau!”

Nói rồi Khương Tử Nha nắm chặt tay Khương Tử Nh và Lý Dực nhảy phốc một cái rồi biến mất không một dấu tích.

Thân Công Báo vốn định đuổi theo nhưng Tỳ Bà tinh nơi đây không ngừng rên la nên hắn cũng không thể bỏ mặt...

Đành phải mang nó về lại hoàng cung để chữa trị thôi....

*****

Tại chốn bồng lai tiên cảnh vô cùng mơ mộng, Đại Thần Xuyên Không đang thích thú uống rượu say sưa cùng với hảo tỷ muội của mình...

Y tay cầm chung rượu, bồi nữ tiên đối diện uống cạn...

- “Xuyên Không, ta thấy đệ phạt Thái Ất bấy nhiêu đã đủ rồi, tha cho hắn đi...”

Vị tiên nữ này không ai khác chính là Nữ Oa nương nương cao cao tại thượng...

Đây cũng chính là người góp phần không ít trong nguyên bản của câu truyện...

Chính vì nàng bị hôn quân Đế Tân buông lời trêu ghẹo và cũng biết được cơ nghiệp nhà Thương cũng chẳng còn tồn tại bao lâu nữa nên đã ra lệnh cho Cửu Vĩ Hồ đến mê hoặc khiến cho Trụ Vương dần mất dân, mất nước.

Nhưng nào ngờ Cửu Vĩ Hồ chẳng những làm trái ý nàng lại còn có ý định muốn tạo phản nên lần này nhất định nàng sẽ không bỏ qua...

Có điều thật sự rất buồn cười khi mà một Nữ Oa nương nương từng đội đá vá trời với bao công trạng oai phong thì lại có thể thư thả ngồi nhấm nháp say sưa...

Đại Thần Xuyên Không thích thú hào hứng nhìn sang Nữ Oa mà hỏi...

- “Gì chứ, tỷ nghĩ đệ không xót sao? Ai bảo lão già đó tài lanh làm gì, đệ phải mạnh tay một lần cho lão nhớ... Mà thôi, bỏ qua chuyện đó đi, Oa tỷ, lần này chúng ta sẽ chơi tiếp cái gì nữa đây?”

Nữ Oa chỉ còn biết lắc đầu mà cười cười...

Đại thần quả thật là quá ham vui đi, nhưng bất quá đó lại chính là điểm khiến nàng thích nhất...

Nàng bởi vì thân là nữ nhi lại còn là người có chức vị có thể nói là ngang hàng với ngọc đế nên từng cử chỉ và hành động bao giờ cũng rất dễ bị người khác đánh giá.

Nhưng bây giờ đây có Đại Thần Xuyên Không siêu cấp vô địch mặn mòi thì những ngày sống trên thiên đình chính là hưởng lạc...

Ngay cả việc chuyển thể hoàn toàn câu truyện để biến nó trở nên “thú vị, thú tính” này cũng chỉ là một trong những trò nghịch phá của Đại Thần nhưng mấy ai biết chủ mưu thật sự mới chính là Nữ Oa

Và cũng không thể quên giới thiệu một điều quan trọng đó chính là nàng Nữ Oa của chúng ta chính là một hủ nữ chân cmn chính!!!

Nữ Oa trầm ngâm một lúc rồi mới khe khẽ cất lời...

- “Ta muốn đệ ngược Khương Tử Nha tơi tả...”

Đại Thần Xuyên Không há hốc mồm hỏi thêm...

- “Vậy còn Lý Dực? Oa tỷ đừng quên nó nha...”

Nữ Oa che miệng cười e thẹn

- “Lý Dực thì tuỳ đệ định đoạt, nhưng ta muốn nhìn thấy nó bị cường bạo... không quá chứ hả?”

- “Không... không quá... ha ha ha ha ha...”

Cả hai chụm đầu xì xầm mãi một lúc rồi bật cười ha hả vô cùng khoái chí...

Nơi đây một phen tràn ngập tiếng cười nhưng mấy ai biết đằng sau đó là cả một bầu trời “tội lỗi“...

*****

Trở lại với Triều Ca...

Vẫn như thường lệ thì Đát Kỷ cùng Trụ Vương cùng nhau ở cung Thọ Tiên say mê đàn ca hát xướng...

Trong hậu cung có đến hơn ba ngàn giai lệ, nam thị có đến hơn trăm nhưng Trụ Vương vẫn thuỷ chung chỉ sủng ái mỗi mình Đát Kỷ.

Có thể nói là do hắn đã quá yêu Đát Kỷ cũng được hay nói hắn bị mê hoặc cũng được nhưng điều quan trọng đó chính là Đát Kỷ cũng dần đà mang lòng yêu thương Trụ Vương...

- “Đại vương, ăn bồ đào đi...”

Đát Kỷ thuần thục lột vỏ rồi dùng miệng mình đút cho Trụ Vương và kèm theo đó là màn day dưa môi lưỡi vô cùng nồng cháy...

Trụ Vương là một nam nhân oai dũng hiên ngang, tài trí phải nói là bất phàm nên mới có thể được làm vua như ngày hôm nay nhưng chỉ vì một chút bỡn cợt trêu đùa Nữ Oa mà khiến cho đế nghiệp Ân Thương bao đời dần lụn bại.

Hắn đâu hề hay biết rằng chỉ một thời gian nữa thôi thì cả một đất nước lớn mạnh do chính bàn tay mình ra sức vun đắp sẽ hoàn toàn bị lật đổ...

Ánh mắt si mê vẫn thuỷ chung không rời Đát Kỷ dù chỉ là một giây...

- “Mỹ nhân của ta... tại sao nàng thích ăn bồ đào đến vậy?”

Đát Kỷ rũ nhẹ đôi mi dịu dàng của mình rồi nép vào lồng ngực của Trụ Vương, bàn tay hắn không ngừng di chuyển xuống hạ thân Trụ Vương mà xoa nắn...

- “Đại vương, đối với thần thiếp bồ đào là ngon nhất trên thế gian này vì vậy thiếp muốn dành nó cho đại vương...”

Nghe được những lời nói này, không cần biết là thật lòng hay không nhưng chỉ với bấy nhiêu cũng đủ khiến Trụ Vương càng thêm mê đắm.

Nhìn đại mỹ nhân trong tay, Trụ Vương thật cảm thấy mình vô cùng may mắn...

- “Mỹ nhân quả là dẻo miệng đi...”

Cả hai nhìn nhau trao bao tình ý rồi khúc khích cười thầm...

Đoạn Trụ Vương nhẹ nhàng cởi đi lớp ngoại bào của Đát Kỷ thì bên ngoài bỗng dưng có tiếng truyền thật lớn...

- “Văn thái sư thắng trận trở về, bá quan văn võ đồng ra trước viên môn nghênh tiếp!”

Vừa nghe đến cái tên Văn thái sư thì ngay lập tức Trụ Vương đã không kìm được kích động mà đứng phắt dậy..

Hắn vui mừng thấy rõ...

Nắm chặt tay của Đát Kỷ, Trụ Vương hào hứng cất lời...

- “Về rồi, đệ ấy cuối cùng cũng đã về rồi...”

Đát Kỷ nghe đến cái tên này thì bỗng dưng chuyển hẳn sắc thái, toát cả mồ hôi lạnh.

Vị Văn thái sư này thì phải nói là cái tên khiến cho biết bao nhiêu kẻ phải khiếp sợ từ người đến yêu.

Tuy chưa một lần được gặp mặt nhưng Cửu Vĩ hồ đã từng được nghe Nữ Oa nương nương nhắc đến vị thái sư này không ít...

Ông ta là một nhân vật chủ chốt trong triều đại Ân Thương, là Tể Tướng kiêm luôn giám sát triều chính, ông không chỉ là nguyên lão của hai triều vua mà còn có tài văn thao vũ lược, là người công minh chính trực, tận trung với nước.

Khi Trụ Vương tại vị được hai năm, chư hầu lớn nhỏ vùng Bắc Hải dấy binh nổi loạn, Văn thái sư tuy tuổi tác đã cao nhưng vẫn dẫn quân chinh phạt và xem tiêu diệt quân phản loạn đó là trách nhiệm của mình

Cũng chính vì Văn thái sư triền miên chinh chiến bên ngoài nên không thể đôn đốc được việc triều chính.

Và cũng vì thế mà Trụ Vương mới có thể dễ dàng đưa Đát Kỷ vào cũng và lập thành nam hoàng hậu, kế đến là lần lượt hãm hại các trung thần, dựng cột đồng, đào hầm thả rắn, xây dựng Lộc Đài mời thần tiên dự tiệc.

Lần này Văn thái sư trở về, Cửu Vĩ hồ e là khó lòng đấu lại

Nhưng trước hết vẫn nên là lánh mặt, đối với Văn thái sư này chỉ có thể dùng trí không thể dùng sức...

Liền đó Đát Kỷ giả vờ lảo đảo mệt mỏi

- “Đại vương, thần thiếp thấy trong người không khoẻ, muốn hồi cung nghỉ ngơi một lát...”

Trụ Vương thấy vậy liền lo lắng đỡ lấy...

- “Mỹ nhân, nàng không sao chứ... mau truyền thái y đến đây!”

- “Không cần đâu đại vương, thiếp chỉ cần nghỉ ngơi một lát là được...”

- “Thôi được rồi, nàng về cung đợi trẫm!”

Mãi đến khi Đát Kỷ thật sự rời đi thì từ bên ngoài chính điện... một thân nam tử đạo mạo hiên ngang, oai phong lẫm liệt bước vào, vừa nhìn thấy Trụ Vương là liền quỳ xuống hành lễ...

- “Thần Văn Trọng, bái kiến Đại Vương!”

Vẻ ngoài quá đỗi anh tuấn trẻ trung của vị Văn thái sư này thật sự khiến người ta không khỏi ngỡ ngàng đi. Những tưởng sẽ là một lão già nào đó nhưng quả nhiên thật không thể xem thường.

Trụ Vương mừng đến nỗi rời long ỷ mà bước xuống chỗ người đang quỳ, nhẹ nhàng nâng người đó đứng dậy...

- “Cuối cùng thì đệ cũng trở về, ta đây thật sự là trông ngóng từng ngày...”

Nụ cười vô cùng tuấn mỹ hiện lên trên gương mặt của Văn thái sư, ánh mắt rưng rưng xúc động nhìn Trụ Vương mà khẽ đáp

- “Đệ cũng nhớ huynh lắm, lần này chinh chiến thành công đệ liền quay lại Triều Ca ngay...”

Trụ Vương ôm chầm lấy Văn thái sư vỗ vỗ vai..

Văn thái sư cũng nhẹ nhàng nhắm mắt như muốn cảm nhận lại hơi ấm của huynh đệ mình sau bao năm xa cách...

Trụ Vương vui mừng nắm chặt tay Văn thái sư mà hào hứng

- “Nào, đệ chinh phạt Bắc Hải tận mười lăm năm... người làm đại ca như ta thật là lấy làm thán phục, đêm nay chúng ta sẽ cùng nhau uống thật say mới được!”

Thế rồi hai nam nhân ấy mỗi người một nét đẹp tuấn mỹ sánh vai nhau đi tận hưởng niềm vui hội ngộ.

Còn về phần Đát Kỷ thì sau khi hồi cung đã liền triệu Tỳ Bà Tinh và Thân Công Báo đến cùng hợp nhau bàn chuyện.

Tỳ Bà tinh yểu xìu nằm dài trên phụng sàn của Đát Kỷ mà hỏi

- “Ca ca, huynh gọi mọi người đến đây mà sao cứ im lặng thế? Thật chán chết đi được!”

Đát Kỷ hậm hực cầm chung trà trong tay mà bóp nát...

- “Đệ đó, sắp chết đến nơi mà còn có thể vô tâm tô phế như vậy sao?”

Vừa nghe đến đây thì Tỳ Bà tinh liền ngồi bật dậy, đối Đát Kỷ hỏi tới

- “Chết? Tại sao chết? Ca ca huynh đừng làm đệ sợ a...”

Đát Kỷ một bộ dáng trầm tư mà không thể mào thôi lo lắng...

Những ngày tháng sắp tới e là khó sống đây...

Thân Công Báo cũng còn chưa hiểu chuyện nên cũng hỏi xen vào.

- “Nương nương, có chuyện gì khiến người lo lắng đến vậy?”

Im lặng một chút, Đát Kỷ mới đáp lời

- “Văn Trọng đã về đây, hắn pháp lực cao cường như thế ta e mình không đủ sức để chống lại!”

Thân Công Báo cũng đã có nghe qua về Văn Trọng thái sư này, nhưng bất quá hắn cũng không lấy làm lo lắng bởi vì trong chuyện này rất dễ dàng giải quyết.

Tỳ Bà tinh nghe nhắc đến Văn thái sư thì liền sợ hãi run lên như cầy sấy...

- “Ca ca, Văn thái sư đó có phải là người mà Nữ Oa nương nương đã kể cho chúng ta nghe không?”

- “Đúng vậy! Chính hắn!”- Đát Kỷ nhíu mày

- “Ca ca đệ nhớ Nữ Oan nương nương từng nói lão ấy có đến ba con mắt, nhãn thần thì lợi hại còn hơn tên Dương Tiễn, chúng ta lần này chết chắc rồi!”

Lời nói của Tỳ Bà tinh chẳng những không giúp ích được gì mà trái lại còn khiến tinh thần mọi người càng lúc càng trở nên tồi tệ.

Đát Kỷ tức giận đến muốn thổ huyết đi nhưng hận là không nỡ xuống tay đánh cái con tiểu yêu lắm mồm đó.

Thân Công Báo sau một hồi suy nghĩ thì cũng âm trầm lên tiếng...

- “Nương nương đừng quá lo lắng, Văn thái sư xưa nay nổi tiếng là trung thành, tại sao chúng ta không nhắm vào yếu điểm đó mà cùng ông ta liên thủ để triệt hạ đội quân Tây Kỳ?”

Quả nhiên ý kiến của Thân Công Báo rất có lý.

Tuy nói giữa người và yêu là hai phe phái đối lập nhưng chung quy giữa họ vẫn có chung một ý niệm bảo vệ nhà Thương và tận trung với vua Trụ...

Đát Kỷ hai mắt sáng rỡ, nhìn sang Thân Công Báo mà có phần khởi sắc.

- “Quốc sư quả là thông minh, thôi được, lần này ta phải liều một phen... “

*****

Lại nói đến Tây Kỳ

Khương Tử Nha cuối cùng cũng đã mang được Lý Dực và Lôi Chấn Tử về phủ Tây Bá hầu an toàn.

Và điều quan trọng bây giờ là phải như thế nào để gặp được Cơ Phát và giải thích cho hắn hiểu rõ ngọn ngành sự thể...

Lý Dực nhìn Khương Tử Nha cứ chần chừ không dám bước vào phủ thì liền bước đến vỗ vai nhẹ nhàng...

- “Có phải giữa hai người đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”

Khương Tử Nha chỉ dịu dàng rũ mi mà gật đầu...

Lý Dực biết rằng chuyện lần này không hề đơn giản bởi y biết từ trước đến nay thì Cơ Phát và Khương Tử Nha hoàn toàn đối với nhau là tuyệt đối yêu thương nên cho dù là gì đi chăng nữa cũng không khiến họ giận nhau như thế.

Nhưng lần nay trông Khương Tử Nha ũ rũ xuống sắc thấy rõ... kẻ làm sư điệt như Lý Dực đây thật sự là lấy làm đau lòng..

Ngay vào lúc này, cánh cửa chính của phủ Tây Bá hầu bỗng dưng bật mở...

- “Nha Nha...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.