Nặc Sâm Đức

Chương 34: Chương 34




Tầng 1 của Sân tập dũng sĩ là cưỡi ngựa đánh kỵ binh của đối phương, dùng chiêu đánh thường, cũng không cần trang bị lắm, vài người đi chung, đánh rất nhẹ nhàng. Đánh xong bạo ra quần Giáp, hai thợ săn và thuật sĩ đều trực tiếp bỏ qua, QQWWEE chỉ 16 điểm roll. An Tư Đông đưa chuột xem thuộc tính trang bị . [ Tổ đội ][QQWWEE]: muốn thì roll. Cô vội chọn nút bỏ. [ Tổ đội ][ Khúc Thủy Lưu Thương ]: Tôi không cần phòng trang. ( Phòng trang : trang bị phòng ngự ) Mà đội này đúng là hết nói, DK lấy phòng trang Giáp và công kích trang, thuật sĩ cầm công trang Bố Giáp, trang bị của trị liệu dù là Bản Bố Bì Bố đều đưa hết cho thánh kỵ, thợ săn lại nhặt công trang Giáp, không ai cần Bì Giáp nên anh dễ dàng nhận được hết. Vì không muốn biểu hiện quá rõ ràng, khi bạo ra công trang Giáp An Tư Đông sẽ chọn roll. Hôm nay ông trời đúng là không chiếu cố, cư nhiên hơn một nửa đều bị cô nhặt hết. T_T Phó bản này có 2 cái boss số 2, lần nào cũng bất ngờ xuất hiện, mấy lần đều ra Thuần Khiết Giả Da Đức Thị Khắc (Eadric the Pure) , tới lần đi cuối cùng cũng ra được con Ngân Sắc Thần Quan Mặc NHĩ Thôi Ti. Đánh tới một nửa, Thần Quan bạo kỹ năng, triệu hồi một con ảo ảnh màu tím sậm, đồng thời bản thân boss có thêm tấm chắn phản ngược lại tấn công. Nhân Trung Xích Thố nói trong YY: “Đánh ảo ảnh trước.” An Tư Đông nhìn tên của con ảo ảnh, hơi ngây người. Là Phậm Khắc Lý Phu ( Van Cleef), từng là một kiến trúc sư kiệt xuất lãnh đạo của nhóm thợ đá, người thiết kế ra Bạo Phong Thành, thủ lĩnh của nhóm phản quân Tây Bộ Hoang Dã, một bi kịch anh hùng, Edwin · Van Cleef. Từ nghe Khúc Duy Ân kể về câu chuyện của Van Cleef, cô không muốn đi tới Quặng Tử Vong nữa. Cái này cũng có chút buồn cười, một người chơi mà lại không thể ra tay với boss trong game. Nhưng cô chỉ là vú nuôi thôi, cũng không có cơ hội cho cô ra tay, vì vậy điều đó cũng không gây trở ngại hành động của người khác. Tử kỵ dùng kỹ năng đánh lan làm mặt đất đầy máu tươi, tia sáng trong kỹ năng của thợ săn và thuật sĩ bay ào ào vào người Van Cleef. Bên tai truyện tới một giọng nói quen thuộc: “Kỵ sĩ đừng phát ngốc.” Giọng anh trong YY hơi khác với người người kia, hơi nhỏ lại trầm hơn, chuyền qua tai bay thẳng vào màng nhĩ. Ba năm rồi, cô chưa lần nào gặp được anh, chưa từng nghe được một câu nói của anh, nhưng trong tiếng Nhân Trung Xích Thố và Mã Trung Lữ Bố tán gẫu, tiếng cưới ầm ĩ của Tôi Nhìn Thấy Bạn, tiếng bùm bùm của bàn phím, mà ngắn gọn năm chữ thôi cô vẫn như cũ có thể lập tức nhận ra ngay là của ai đó.

Luôn hồi niệm, cho nên chưa từng quên. Vì thế, hậu quả của 5 chữ ấy chính là —— cô càng ngây người.

Hai con boss cùng nhau đánh QQWWEE, máu của anh rơi rồi lại rơi xuống gần đáy, cố tình lúc này Tôi Nhìn Thấy Bạn lại OT rồi, cố tình ảo ảnh Van Cleef còn phóng ra quần thể sợ hãi, vài người ôm đầu chạy loạn khắp nơi. Bạn An Tư Đông tiềm năng xử lý nguy hiểm bạo phát, bỗng nhiên tỉnh táo lại, mở vô địch, sau đó tất nhiên là hy sinh anh dũng, vì toàn gánh hết tất cả sát thương của cả đội. Trong truyền thuyết vô địch hy sinh, tồn tại như một cái bug z. Tuy rằng đúng là hết chỗ nói nhưng, hy sinh anh dũng giá trị tổn thương nhiều nhất có thể nhận bằng 150% giá trị sinh mạng của Thánh Kỵ Sĩ, nhưng trong khoảng thời gian này cô cũng đủ giúp QQWWEE tăng máu, cũng đủ để anh kéo lại boss. Tôi Nhìn Thấy Bạn hú trong YY: “Cuối cùng ông đây cũng áp chế được mày nha! Trước kia DPS hợp lại cũng không qua được, từ hôm nay trở đi, ông đây có mục tiêu mới, ông muốn OT tất cả các boss!” Nghe thấy giọng này, cách nói chuyện này, lại nhìn tên của y, bao gồm chuyện trước kia chơi đạo tặc, từng chơi chung với QWE, hay là. . . . . . Y chính là Bạn Nhìn Không Thấy Tôi? -__-b Khúc Duy Ân nói: “một cái thợ săn như ông, lấy hiện tại DK so với OT, có chút đuối lắm biết không?” DPS của Thợ săn cao công, cũng không có thiên phú gì giảm thù hận, đánh boss chỉ có thể dựa vào ngất thanh thù hận, nếu thợ săn cố tình không dùng kỹ năng ngất, cũng dễ OT . Mà phiên bản này Tử kỵ Tank kháng công, năng lực kéo thù hận còn chưa phải rất mạnh, raid đều rất ít khi được nhiệm vụ MT. Nhân Trung Xích Thố hỏi: “Ông khi nào thì có đủ năng lực đi raid hả?” Khúc Duy Ân trả lời: “Thời gian với mọi người không khớp nhau lắm. Mấy ông thiếu DK?”

“DK không thiếu, đầy đất luôn, còn nhiều hơn pháp sư.” Tôi Nhìn Thấy Bạn nói, “Nhưng là còn thiếu DK giỏi của ông làm tôi muốn OT thôi.” Khúc Duy Ân nói: “Tháng sau đi, cuối tháng tôi về rồi.” [ Tổ đội ][ nước lượn chén trôi ]: đừng hàn huyên, tốc độ rush.

—— kỳ thực cô chỉ muốn Khúc Duy Ân đừng nữa nói nữa, anh cứ mới miệng thì tim cô lại đập rộn cả lên, máu tăng nhanh không thêm quy luật nào. =. = Bạn Nhìn Thấy Tôi nói: “Tôi nói mà cái kỹ sĩ kia là gay, nhiệt tính như thế.” Mã Trung Lữ Bố lập tức giúp cô cãi lại: “Mới không phải, bình thường Lưu Thương mụi mụi đều rất có tính nhẫn nại, thường xuyên theo giúp e cùng em làm nhiệm vụ tới nửa đêm. Nhưng ấy vẫn nhanh hơn em nhưng em ấy cũng chưa bao giờ thúc giục em nha.” “Phải không? Kỵ sĩ, Lữ Bố là phu nhân phó bang chủ của chúng ta nha.” Nhân Trung Xích Thố nói: “Ông cho là ai ai cũng đánh khinh như ông hả, Lưu Thương mới quen đã biết quan hệ của tôi và bà xã rồi.” Mã Trung Lữ Bố phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy.” Tôi Nhìn Thấy Bạn kinh ngạc nói: ” Vậy là mấy người đã sớm quen nhau rồi à, sao không kêu kỵ sĩ vào bang? Giờ còn thiếu vú kỵ.”

Mã Trung Lữ Bố cũng nói: “Đúng vậy, Lưu Thương vào bang chúng ta đi.” Nhưng phó bang chủ đại nhân giữ đại quyền còn chưa mở miệng. An Tư Đông cảm thấy, giống như đi xin việc, mình cũng phải chủ động một chút, nắm chắc cơ hội.

[ Tổ đội ][ Khúc Thủy Lưu Thương ]: Cho hỏi, bang của mọi người ao gọi là HSYH? Có quan hệ gì với HSYH trong BBS Hỏa Thụ không? Quả nhiên, Mã Trung Lữ Bố kinh hỉ nói: “Lưu Thương, không ngờ bạn cũng lên BBS Hỏa Thụ nha? Bạn tốt nghiệp đại T hả?” [ Tổ đội ][ Khúc Thủy Lưu Thương ]: Uh.

“Chúng ta cũng đại T! Bạn học khóa mấy? Tôi cùng Xích Thố đều là khoa hóa chất năm 2001 .”

An Tư Đông chế một cái ngành học gần giống chuyên ngành của mình. [ Tổ đội ][ Khúc Thủy Lưu Thương ]: mình là năm 02 khoa điện tử. Tôi Nhìn Thấy Bạn nói: “Vậy là sư huynh cùng trường rồi, thất kính thất kính!”

Mã Trung Lữ Bố nói: “Cái gì sư huynh, là sư tỷ !” Lại hỏi: “Mình có đàn em hồi trung học cũng học khoa điện tử, cùng năm với bạn luôn, kêu Lưu Vĩ, bạn quen không?” [ Tổ đội ][ Khúc Thủy Lưu Thương ]: tên có chút quen quen, lớp nào vậy ? “Hình như lớp 7 hay là lớp 8 ấy.”

[ Tổ đội ][ Khúc Thủy Lưu Thương ]: vậy có lẽ là không biết rồi. Khoa điện tử có hai chuyên ngành, mình là cái ngành trước.

Thượng Đế a, tha thứ cho việc con nói dói, a mi phò phò! “Nha. . . . . .” Mã Trung Lữ Bố vẫn như cũ rất vui vẻ, “Không nghĩ tới trong game cũng gặp đươc bạn học, thật khó .”

Tôi Nhìn Thấy Bạn nói: “Server này rất nhiều bạn trong trường, hơn phân nửa bang đều là bạn học r, không cần ngạc nhiên.” [ Tổ đội ][ Khúc Thủy Lưu Thương ]: Uh, mình cũng là bạn học giới thiệu vào chơi, bận ấy nói server này rất nhiều bạn học trong trường mình.

“ID của bạn ấy tên gì? Nói không chừng tụi này cũng quen đó.” [ Tổ đội ][ Khúc Thủy Lưu Thương ]: bận nó đã sớm AFK rồi, bằng không tôi cũng không đến mức thành người cô đơn như bây giờ.

Nói xong câu đó, cô nhìn qua Cự Ma Tử Kỵ một mắt bên cạnh. Kỳ thực những lời cô nói đều là thật, là Khúc Duy Ân mang cô vào thế giới WOW, lại ly khỏi cô, bỏ lại cô lẻ loi một mình, cô đơn.v“Đúng vậy a, bây giờ trong server cũ mà không có bang phái bạn bè thì cũng khó hỗn giang hồ lắm.” Nhận thân xong, phó bang đại nhân rốt cục cũng mở miệng vàng, “Lưu Thương, em đồng ý vào bang chúng tôi không?”

[ Tổ đội ][ Khúc Thủy Lưu Thương ]: nhưng trang bị mình rất kém, có được không?

Nhân Trung Xích Thố nói: “Trang bị kém có thể cày, quan trọng là thao tác tốt, có tiềm lực làm nãi kỵ bang sẽ bồi dưỡng, không cần lo lắng.”

[ Tổ đội ][ Khúc Thủy Lưu Thương ]: mình mà từ chối thì bất kính rồi.

Mã Trung Lữ Bố cười nói: “Hay quá, tôi còn lo lắng max level xong không thể thường xuyên chơi chung với Lưu Thương mụi mụi nữa.”

Nhân Trung Xích Thố còn nói: “Em lên BBS WOW, trong đó có bài đăng của bang mình, em đi đăng bài xin vào bang theo mẫu, phần tên người đề cử em ghi tên anh là được. Đúng rồi, ID mới có sức sống dưới 120 không thể xin nha.”

Chuyện này không thành vấn đề, trà trọn trong BBS , ai mà không có một hai cái tên đăng nhập nha, ID của cô đều là loại cao cấp có sức sống 666 đó.

Sân tập Phổ Thông nửa giờ một chuyến, cứ như vậy cày đến hai giờ sáng, Nhân Trung Xích Thố lên tiếng trước: “Không được rồi, mắt mở không nổi rồi, anh phải đi ngủ.”

Tôi Nhìn Thấy Bạn cười nhạo anh: “Tuổi tác thể hiện rõ trên thân thể rồi, trước kia lúc còn đi học không là thường xuyên cày suốt đêm, nhưng ngày hôm sau vẫn còn rất sung sức mà.”

Nhân Trung Xích Thố nói: “Đúng vậy, già rồi, chịu không nổi . Anh treo máy, mọi người ddaanhs ra trang bị nào không cần thì mai lại giao dịch cho anh đi.”

Nhân Trung Xích Thố thoát YY, treo máy ngay cửa phó bản. Tôi Nhìn Thấy Bạn hỏi: “Mấy người thì sao? Tiếp không?”

Mã Trung Lữ Bố nói: ” Bên tôi còn rất sớm, trời còn chưa tối.”

Khúc Duy Ân nói: “7 giờ mấy tôi mới rời giường.”

Tôi Nhìn Thấy Bạn hỏi: “Ông không đi ăn cơm?”

“Siêu thị xa quá, lười ra cửa. Trong tủ lạnh còn hai cái sandwich, tôi gặm cái đó là được.”

Mỗi ngày anh đều như vậy sao? Sáng tối lẫn lộn, cũng không có cơm ngon để ăn, ăn sandwich sẽ no à? An Tư Đông nhịn không được đau lòng, lại không thể trực tiếp gọi anh đi nghỉ ngơi.

[ Tổ đội ][ Khúc Thủy Lưu Thương ]: hơi trễ rồi, mình cũng out, mai tiếp đi.

[ Tổ đội ][QQWWEE]: 88

Lại nghe được giọng anh trong YY: “Nhìn xem trong bang còn ai online, gọi cái trị liệu xem.”

ToT

[ Tổ đội ][ Khúc Thủy Lưu Thương ]: Giờ này khó tìm người lắm. Thôi, mình lại đi thêm mấy lượt xem có thể hay không ra vũ khí.

[ Tổ đội ][QQWWEE]: sân tập phổ thông không có vũ khí.

囧! Anh không thể cho tôi chút mặt mũi sao? Em cực khổ như vậy là vì ai!

Mã Trung Lữ Bố nói: “Cày lâu như vậy cũng hơi mệt rồi, nếu không hôm nay cứ như vậy trước đã, tôi cũng đi nấu cơm thôi. Lưu Thương, em ngủ sớm chút, thức khuya không tốt cho da đâu!”

Thiếu hai người tự nhiên không cách nào cày tiếp, An Tư Đông thoát khỏi tổ đội, đi tấm chuẩn bị ngủ. Trước khi tắt máy nhịn không được lại nhìn thoáng qua danh sách bạn tốt, QQWWEE còn ở phó bản sân tập, chắc là đi chung với đội khác. Cô click vào tên, chọn mật, đánh vào khung tán gẫu lại xóa, xóa rồi lại đánh, cuối cùng vẫn là không có dũng khí gửi đi.

Ngày hôm sau vài người như cũ tổ đội. Khúc Duy Ân trễ lắm là 7 giờ là bị Tôi Nhìn Thấy Bạn gọi điện kêu lên game, trong YY còn nghe được giọng ngáp của anh. Nếu như nói hôm qua anh ngủ bù cho mấy ngày phải làm việc tới khuya vậy hôm nay giờ giấc nghỉ ngơi không bình thường. An Tư Đông nhịn không được hỏi trong kênh tổ đội: “Ngày nào anh đều tới giờ này mới rời giường sao? Không tốt cho sức khỏe đâu.”

Tôi Nhìn Thấy Bạn cười, còn chưa mở miệng, Mã Trung Lữ Bố giành nói trước: “Mấy ông nhìn đi, tôi đã nói Lưu Thương là con gái rồi, con gái mới có thể dịu dàng quan tâm người khác như thế!”

An Tư Đông hồi hộp, đang muốn tìm lý do che dấu, cửa phòng khép hờ bị đẩy ra, Mao Dĩnh bưng chén thủy tinh vào: “Hon­ey! Em rửa nho rồi, ăn không? Í …. lại chơi game?”

Trong tai nghe nghe giọng Mã Trung Lữ Bố hỏi: “Vừa rồi ai đang nói chuyện?”

An Tư Đông lúc này mới nhớ tới mạch voice của mình còn mở, vội vàng tắt YY. Mao Dĩnh liếc qua nhìn được mấy chữ quan trọng trên màn hình, nhào tới sợ hãi kêu lên: “A! Tên này không phải là cái tên bà nhung nhớ suốt ba năm, Q, W, E sao! Có phải ấy không? Có phải có phải ấy không ?”

Cô sợ tới mức thiếu chút nữa hồn cũng bay luôn, may mà nhanh tay tắt microphone.

[ Tổ đội ][ Khúc Thủy Lưu Thương]: là bạn cùng phòng.

Mã Trung Lữ Bố hỏi: “Em không phải ở chung với ba mẹ sao?”

Ách. . . . . . Đúng là nói dối cũng cần phải có kỹ thuật, nói xong mình cũng quên mấy.

[ Tổ đội ][ Khúc Thủy Lưu Thương ]: Chủ nhật về nhà, bình thường ở gần công ty thuê phòng.

Tôi Nhìn Thấy Bạn cười khà khà không ngừng: “Giấu đi, ông tiếp tục giả vờ. Bạn cùng phòng còn có thể gọi ông là ‘Hon­ey’ nha? Tôi nghĩ là vợ thì có. Gay có gì mà ngại , trong WOW gay quá trời, tôi cũng chơi acc nữ vậy.”

Được rồi, tạm thời cứ để họ nghĩ như vậy đi.

Mao Dĩnh ở bên cạnh trừng lớn mắt, dùng khẩu hình hỏi: có phải ấy không?

May mà Nhân Trung Xích Thố có cuộc gọi tới nên đã ngừng đường truyền, cô để tai nghe xuống, trợn to mắt: “Có thể nói chuyện. Tôi thiết chút nauwx là bị bà hại chết đó.”

Mao Dĩnh nhẹ nhàng thở ra: “Ấy còn chưa biết là bà?”

“uhm. . . . . . Mấy bữa trước mới gặp lại trong game, cũng chưa nói được vài câu.” Cô kể hết chuyện liên quan tới QQWWEE trong mấy ngày nay, “Bà nghĩ tôi nên nói rõ thân phận mình cho anh ấy biết không? Hay là nên che giấu quan sát mấy bữa trước?”

“Bà biết thái độ của anh ta đối với chuyện trước kia như thế nào không?”

Cô buồn buồn nghịch tay ình: “Không biết. . . . . .”

Mao Dĩnh nghĩ nghĩ: “Tôi thấy vẫn là im lặng tốt hơn. Bà còn nhớ phản ứng năm đó của anh ta không, quyết tuyệt như vậy, điện thoại cũng không chịu tiếp, cắt đứt hết mọi phương tiện liên lạc, điều đó nói rõ anh ta cực kỳ để ý. Nếu bây giờ ảnh vẫn để ý, bà ngu ngu ngơ ngơ bại lộ thân phận, ảnh lại không để ý tới bà nữa thì làm sao bây giờ?”

Ngàn vạn không cần a! ToT

“Tình hình trước mắt còn chưa rõ ràng, không thể hành động thiếu suy nghĩ được. Bất quá nghe bà kể, chủ nhật ảnh cũng ở nhà chơi game, ngày đêm lẫn lộn, cơm nước tùy tiện, vừa thấy chính là tập quán sinh hoạt của mấy tên trạch nam độc thân. Ít nhất bây giờ ảnh còn chưa bị nhỏ khác cưới đi, bà còn có cơ hội, phải hay không?”

Là thế này sao?

Cô có chút không yên tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.