Sắp đến giờ tan ca An Tư Đông lại gặp trúng một cái bug cực kỳ khó
chơi, nhất thời chăm chú xảy lý quá, khi xong việc cũng hơi trễ, chạy
tới quán Tứ Xuyên thì mọi người cũng gần như tới đông đủ, ngồi gần mười
bàn tròn lớn, chiếm hết một khoản lớn trong quán, kỳ thực cũng có không
ít đồng nghiệp có gia đình phải về nhà với vợ không đi được.
Người mới vào làm, lời của sếp là thánh chỉ ai dám không theo. Sớm
biết có thể không đi cô sẽ không tới. . . . . . cô nhìn xung quanh tìm
người quen, rồi xem chỗ nào còn trống. Những cái bàn xung quanh đều ngồi đầy, phục vụ đang mang thức ăn lên.
“An Tư Đông, bên này, bên này còn chỗ trống!” Xa xa Hứa Hoành Vĩ vẫy
tay với cô. Cô đi qua vừa thấy, một nửa người chung bàn là bộ phận an
toàn số liệu, một nửa là bộ phận động cơ, cơ bản đều những đồng nghiệp
mới vào, còn có mấy bạn cũng tốt nghiệp đại học T như cô, bình thường
cũng tương đối quen. Bàn này còn hai chỗ trống, bên cạnh Triệu Nhụy có
một chỗ nhưng đã dọn bộ đồ ăn rồi, chắc đã có người, cô ngồi vào chỗ
trống đối diện bên canh Hứa Hoành Vĩ.
Không biết chỗ trống đối diện kkia là của ai. . . . . .
Vừa nghĩ xong cô liền đứng hình, bởi vì nhìn thấy sát thủ Khúc Duy Ân bước tới, ngồi ngay chỗ còn trống kia.
Bàn này là bộ phận động cơ, lại có bạn học, bên cạnh còn là chỗ ngồi của Triệu Nhụy, nhiều chi tiết như vậy mà kẻ ngốc cũng nghĩ ra sao cô
lại không nghĩ ra chứ! >_
Cô cười ngượng nói: “Sao sếp ngồi chung bàn với tụi em mà không qua ngồi chung với bên ông Mã?”
…… Mấy người làm chi mà nhìn tôi, ngồi ăn chung với sếp mấy người
không thấy không được tự nhiên sao? Tôi đây là vì mọi người tốt nha!
“Ra khỏi văn phòng mọi người đều là bạn, đùng câu nệ như vậy.” Phía
sau truyền đến tiếng cười của ông Mã, trong tay cầm thêm hai chai Bạch
Cửu, “Owen cũng cỡ tuổi mấy em, đừng nhìn nhìn cái mặt lạnh băng kia mà
sợ, kỳ thực người rất tốt, tan ca mọi người có thể tìm ổng chơi thể
thao. Mọi người uống gì? Đỏ hay là trắng ?”
Vài người hỏi nhau, quyết định nam uống bia, nữ uống nước ngọt, ông
Mã liền vui ôm hai chai Bạch Cửu về chỗ mình. An Tư Đông nhìn ổng đi về
chỗ mới phát hiện ông Mã cũng ngồi chung bàn với ” thường dân “, không
có chuyện chia ra chủ tớ.
Về sau vẫn là không nên tự cho là thông minh . . . . . . T_T
Moij người đang uống nước thì thức ăn cũng lên, một bạn nam nghe thấy lời ông Mã nói liền hỏi: “Owen cũng thích chơi thể thao sao? Chơi loại
nào?”
Khúc Duy Ân nói: “Trước kia trong trường hay chơi bóng rổ, còn có đá banh, bóng bàn, tennis thì biết chút chút.”
“Nhìn dáng ông cũng chơi bóng rổ rồi.”
“Dưới lầu công ty có sân bóng rổ, sau này tan ca chơi chút xem. Đi làm rồi cũng ít tập luyện, thân thể càng ngày càng kém .”
Anh gật gật đầu: “Được, đến lúc đó mọi người nhớ được gọi tôi.”
“Nhìn Owen khỏe vậy, chắc hay đi tập?”
Có một công nhân cũ nói: “Mỗi tuần ổng đều đi phòng tập thể thao, tôi đi theo ổng hai tháng, sau này ổng xuất ngoại rồi, một mình tôi cũng
không kiên trì được.”
Một người khác ghẹo anh kia: “Khó trách giờ dáng ông. . . . . .” Lấy
tay vẻ ra cái dáng thùng nước, “Ông nhìn người ta bảo trì tốt ghê kìa.”
Khúc duy ân nói: “Thân thể là cách mạng tiền vốn chứ sao. Hai năm
trước công ty còn chưa dậy tới thời điểm, đặc biệt vội, đôi khi hợp với
một chu tăng ca chịu đựng(nấu) suốt đêm, không có biện pháp. Hiện tại
các ngươi đã tới, nhân thủ sung túc, là tốt rồi hơn.”
Những người mới cũng nhập bọn nói chuyện. Được tiền bối lót đường tạo đề tài mọi người bàn luận cũng rất sôi nổi, kính rượu được một vòng.
Vậy là anh cahmw sóc bản thân rất tốt, căn bản không cần cô mù quáng
quan tâm. . . . . . An Tư Đông bưng nước ngọt cùng mọi người chạm cốc.
Nước ngọt được ướp lạnh, lạnh sâu vào tim, mấy ngày này tới cô đang tới
tháng, không thể uống lạnh, cũng chỉ nhấp một chút.
Triệu Nhụy uống xong thè lưỡi: “Thật lạnh.”
Khúc Duy Ân cũng uống nước ngọt, đồng nghiệp cũ không chịu: “Ông cũng không phải người đẹp, sao lại uống nước ngọt? Nào qua đây , đổi bia.”
“Tôi lái xe, không uống bia được.” Anh cầm ly lên uống một ngụm, gọi
người phục vụ , “Có nước ngọt không đá không? . . . . . . Được, đem một
bình nước trái cây.”
đồng nghiệp cũ nói: “Nhà ông kế bên công ty, đi có mười mấy phút,
chạy xe gì nữa. Trước kia không phải ông rất giỏi nhậu sao, tôi nhớ cái
lần game đầu tiên của công ty đưa ra thị trường, mọi người tổ chức tiệc
an mừng, tất cả người bên này đều ngã, chỉ có mình ông tỉnh, cuối cùng
còn trút ngã đám quỹ hút máu MB kia, làm cho họ không còn gì để nói. . . . . . Thế nào, giờ hoàn lương rồi hả?”
“Khi đó uống nhiều quá, dạ dày không tốt, không thấy giờ uống nước lạnh cũng không được à.”
Triệu Nhụy hỏi: “Lập trình viên cũng phải đi xã giao sao? Không phải có nhóm kinh doanh rồi sao?”
Đồng nghiệp cũ nói: “Lúc ấy toàn bộ công ty tổng cộng mới có vài
người, nào có bộ phận kinh doanh đâu, đều là kiêm đủ thứ. Ông Mã là giám độc kiêm marketing kiêm luôn sếp kế hoạch, cái gì cũng lo hết.”
Triệu Nhụy đau lòng nhìn Khúc Duy Ân: “Rất vất vả nha.”
Kỳ thực An Tư Đông cũng rất đau lòng, nhưng không thể lộ ra. Anh ngồi đối diện cô, tùy tiện có chút gì đó biểu cảm đều nhìn thấy hết, cô đành phải tiếp tục chưng cái mặt thờ ơ.
Ạnh cười cười: “Đều qua rồi.”
Không nói thì thôi, nói lại đau lòng hơn. T_T
Đồng nghiệp cũ nhân cơ hội nói: “Cho nên mấy chú đừng nhìn đồng
nghiệp cũ nhanh thăng chức lên sếp, bọn họ trả giá cũng không phải giờ
có thể so sánh được.”
Vì thế những người mới tiếp tục khiêm tốn kính rượu tiền bối tỏ vẻ tôn kính.
Lúc này người phục vụ đem nước trái cây đưa lên . Khúc Duy Ân trước
cho mình rót một ly, lại hỏi: “Còn ai muốn nước trái cay không lạnh
không?”
Triệu Nhụy nói: “Chỗ em chút đi, nước ở đây rất lạnh.”
Chờ nước trái cây chuyển tới chỗ An Tư Đông thì chỉ còn đủ nửa ly.
“Xem ra nước trái cây rất được hoan nghênh, ” Khúc Duy Ân một hơi
uống sach ly của mình, lại bảo người phục vụ , “Lại đem một bình.”
Lần này trực tiếp đưa qua chỗ An Tư Đông. Cô lặng lẽ đổi ly nước của
mình, rồi rót nước trái cây vào ly, trong đầu lại không chịu thua kém
mà nhớ tới cái đêm cô và Khúc Duy Ân ra cửa Bắc ăn khuya hồi hè năm 3,
anh thấy cô không quen uống bia lạnh, giúp cô gọi nước trai cây không
lạnh. Giờ nhớ lại, tuy rằng anh sẽ không nói những câu ngon ngọt, nhưng
trên thực tế rất cẩn thận, lại biết quan tâm, một người đàn ông tốt, thế mà lúc đó cô lại không thông suốt để sót như vậy! ToT
Không biết giờ bắt lại có kịp không nữa?
Nói chuyện vài câu liền rất quen , lại uống vài ly, các bạn nam nói cũng nhiều hơn.
Nói chuyện vài câu cũng thân thiết hơn, lại uống vài ly, các bạn nam nói cũng nhiều hơn.
Có người hỏi: “Owen cũng tốt ngiệp đại học T à? Khoa nào? ngành gì?”
Khúc Duy Ân trả lời: “Tôi học khóa 3, khoa tin”
“Còn trẻ như vậy sao” người nọ cảm khái, “Đúng rồi, Hứa Vĩ Hoành,
hình như cô cũng là khoa tin phải không? Có khi nào học chung với Owen
không?”
Hứa Vĩ Hoành nói: “Lên nghiên cứu sinh tôi mới chuyển qua, thạc sĩ
chỉ cần học hai năm, tôi còn phải gọi Qwen một tiếng sư huynh nữa. An Tư Đông có lẽ chung khoa với ảnh?”
“Thật? Vậy hai người trước kia có quen nhau không?”
Cả bàn đều quay lại nhìn cô
Nếu nói quen? Nhìn bộ mặt lạnh như băng của anh ấy hình như không
muốn thừa nhận quen biết cô, còn có thể nói cô muốn có dây tơ rể má với
sếp nữa. Còn không quen? Đó không phải là nói dối sao, vạn nhất người ta lòng dạ rộng lớn không thèm chấp nhất với cô, mà cô lại nói dối trước
mặt sếp như vậy sẽ chết rất thảm thương?
Anh hai à, anh là sếp thì ít nhất cũng phải tỏ vẻ chút để người ta còn biết đường mà làm. -_-!
Im lặng quá lâu, im đến nổi mọi người đều thấy quá lâu cho việc trả
lời một câu hỏi bình thường như thế này, nếu còn lâu hơn như thì người
khác sẽ cảm thấy không bình thường, ông sếp lạnh lùng liếc cô một cái,
từ tốn nói: “Chúng tôi là bạn cùng lớp.”
“WOW!” Triệu Nhụy kinh hô, ” An Tư Đông, bà đúng là tệ quá rồi, ngay cả chuyện này cũng gạt chúng tôi !”
Cô cười đến rất khó coi: “Lúc họp tôi mới biết à, trước kia mọi người đều gọi Owen.”
Đồng nghiệp cũ kia tửu lượng hơn kém, uống vài ly mặt đỏ hết cả lên, đầu lưỡi cũng phù ra, hưng phấn hỏi: “Không ngờ gặp được bạn đại học
của Owen, thật may. Mau nói cho tụi này biết, hồi đại học ổng quen bao
nhiêu cô rồi? Bộ dạng như thế nào? Từ lúc quen ổng cũng không thấy ổng
quen cô nào, hỏi về bạn gái trước kia thì miệng kín như bưng, tôi tò mò
lâu rồi.”
Biết người ta giữ kín như bưng mà anh còn hỏi! Anh kêu người ta nói như thế nào đây? >. « Chương sauChương tiếp »
Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com
Like Fanpage để ủng hộ dịch giả
Facebook
Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận
Đừng nhập
Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0
Họ tên Email + =