Chương 25
Vì Sở Hà kéo cô rất mạnh lại bị bất ngờ nên An Nại không kịp đề phòng, cô lập tức ngã ngồi trên đùi anh .
Cổ tay cô còn đang bị Sở Hà nắm trong tay, ngón tay cái của anh nhẹ miết lên mạch tay cô, cảm giác ấy thật ấm áp cũng hơi thô ráp, An Nại muốn rút cổ tay về nhưng không rút được. Sở Hà ôm cô, hơi thở cũng phả gần bên tai cô. Hơi thở ấm nóng lọt vào tai, di chuyển vào tận sâu bên trong, An Nại có cảm giác vành tai mình đang đỏ rực.
Sở Hà ôm An Nại, tâm trạng ủ dột cả ngày nay lập tức được thay bằng vui vẻ, cổ tay cô rất nhỏ, cả người cũng rất gầy, Sở Hà xoa xoa cổ tay cô, cảm giác đau lòng lại bắt đầu trỗi dậy.
Anh ở nước ngoài vài năm nên cũng có thể tự nấu cơm, Sở Hà nghĩ, anh nhất định sẽ bồi bổ để cô béo tốt hơn giờ nhiều.
Anh ép chặt An Nại ngồi trên đùi mình, cô nhất thời không thể thoát khỏi Sở Hà, đành phải ngồi trên đùi anh dùng bông tai giúp anh xử lý vết thương như vậy, vết thương bị viên gạch men xoẹt qua nên cũng không quá sâu, chỉ là vết máu có chút dọa người mà thôi, sau khi lau khô vết máu cũng chỉ để lại một vết xước nhạt trên mặt.
Cô không muốn nhìn vào mắt Sở Hà, đành chăm chú nhìn chằm chằm vào miệng vết thương mà bôi thuốc cho anh, còn Sở Hà cũng lại rất chăm chú mà nhìn cô.
Ánh mắt cực nóng bỏng kia dường như muốn nướng chín An Nại vậy.
Đoàn Đoàn ngồi bên cạnh nghển mặt nghiêm túc nhìn hai người, đột nhiên cậu chạy tới ra sức chen một chân ngồi lên đùi Sở Hà, cậu cảm thấy hài lòng khi mình và An Nại mỗi người ngồi một bên đùi Sở Hà.
Tiểu Đoàn Tử vui vẻ quẫy quẫy chân, bàn tay nhỏ chỉ chỉ lên má Sở Hà nhắc nhở An Nại:“Mẹ mẹ, ba ba đau này.”
An Nại:“……” Rõ ràng vừa rồi cô đã xử lý xong miệng vết thương cho anh, hơn nữa vết thương nhỏ thế kia, cô thật sự không nghĩ Sở Hà sẽ thấy đau.
“Mẹ, mẹ thổi phù một cái cho ba hết đau đi.” Đoàn Đoàn ngồi thẳng người, ánh mắt chờ mong nhìn An Nại, còn rất nghiêm túc mà giải thích:“Gió con thổi…nhỏ lắm.”
Đoàn Đoàn vừa dứt lời, Sở Hà liền nở nụ cười mỉm, anh nghiêng mặt qua đem vết thương kia quay về phía cô, còn vươn tay chọc chọc cằm Đoàn Đoàn như trêu chú mèo nhỏ, tâm trạng vui sướng mà gọi Đoàn Đoàn một tiếng “Bảo bối”, con trai anh còn cố gắng hơn anh nữa.
“Ừm” Bảo bối nhà anh gật gật đầu, ngón tay bé mũm mĩm chỉ vào mình rồi nói:“Đoàn Đoàn là bảo bối nhỏ của ba ba còn……”
Sau đó cậu chọc chọc An Nại:“Nại Nại là bảo bối lớn của ba ba.”
Nói xong cậu còn tự cười khì khì, có chút xấu hổ mà cọ đầu vào cổ Sở Hà.
“Bảo bối lớn, thổi phù một cái cho anh đi……” Sở Hà ôm bảo bối lớn và bảo bối nhỏ của mình, anh chớp chớp mi, trong đôi mắt nhìn An Nại tràn ngập vẻ trêu đùa ranh mãnh.
Dưới ánh mắt chờ mong của Đoàn Đoàn, An Nại liền tiến sát lại gần má Sở Hà thổi một cái qua loa cho có lệ. Da Sở Hà rất trắng, dưới cằm lại có mấy sợi râu đen mọc lún phún khiến gương mặt càng trở nên nghiêm nghị lạnh lùng nhưng cũng không kém phần quyến rũ.
Cô chỉ thổi nhẹ một cái rồi lùi người lại.
“Không đúng không đúng” Tiểu Đoàn Tử ngồi bên cạnh vội xua tay, hai tay bé vòng qua ôm cổ Sở Hà làm mẫu cho cô:“Phù — phù –”
Cậu thổi nhiệt tình đến mức căng phồng hết hai má, cái mặt cũng sắp thành bánh bao luôn rồi, An Nại thật sự muốn nói gió con thổi không nhỏ chút nào đâu.
Ở cạnh Đoàn Đoàn càng lâu, cô càng không muốn làm bé con thất vọng. Có lẽ bởi vì Đoàn Đoàn rất giống cô hồi nhỏ, khi đó cô sống trong sự ghẻ lạnh của Từ Tư Khởi mà trưởng thành như ngày hôm nay. An Nại biết rất nhiều người gọi cô là người đẹp máu lạnh, nói cô xinh đẹp cao quý hơn người, nhưng chỉ có mình cô biết, cô là người thiếu thốn tình cảm hơn ai hết.
Cô không muốn Đoàn Đoàn cũng giẫm lên vết xe đổ đó của mình.
Nếu bé con đã trở về tìm cô, cô muốn trong khoảng thời gian cô có thể và Đoàn Đoàn còn cần mẹ, cô sẽ ở bên cạnh bé, những ngày này kéo dài được bao lâu, cô cũng không biết nữa.
Trong ánh mắt cổ vũ của Đoàn Đoàn cổ, An Nại cố gắng nghiêng người qua thổi thêm cái nữa.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, lần này cô có thể thấy rõ vành tai đang đỏ rực của Sở Hà, Đoàn Đoàn ngồi bên cạnh vỗ tay bộp bộp, cười vô cùng vui vẻ.
“Xong rồi,” An Nại đứng lên, nói một câu “Tôi đi tắm” rồi cũng không quay đầu lại mà đi ra khỏi thư phòng, cô tìm chai mật ong trong tủ lạnh, múc vài muôi đổ vào một cốc nước ấm.
Trong lúc chờ cốc nước hạ nhiệt, An Nại cầm di động chơi trong chốc lát, lúc đang chơi game liền nhận được một cuộc gọi.
Cô nhìn thông tin hiển thị trên màn hình, nhận ra người gọi là Cố Ly của phòng tài chính và kinh tế E.A thì có chút kinh ngạc.
Hiện tại cô không làm việc phòng tài chính và kinh tế, trên cơ bản cũng chưa từng nói chuyện với Cố Ly lần nào, An Nại có chút khó hiểu nhưng vẫn nhận cuộc gọi,“Alo”.
“Em gái,” Ở đầu bên kia giọng Cố Ly dường như có chút gấp gáp.
Cô vừa gọi như vậy, An Nại liền có cảm giác quen thuộc:“ Hồ Ly Ăn Gà?”
“Đúng,” Cố Ly cũng không thèm che giấu, sau đó lên tiếng mau chóng kể,“Hôm nay Giang Noãn nhận được một email gửi ảnh thân mật của em và Sở Hà, bên phía công ty chúng ta cũng không biết làm gì, em thực sự là người yêu của Sở Hà hả? Đám fans cuồng của Lâm Dao Dao cũng sắp nổi điên rồi, bây giờ vẫn chưa biết ai cắn ai đâu, đám ngốc đó vẫn tin chắc hai người chưa kết hôn thì nữ thần của họ không phải tiểu tam, em mau bảo Sở Hà ngăn thông tin lan truyền qua các báo khác đi.”
Cô tạm dừng một chút rồi nói tiếp“Đương nhiên, nếu hai người có ý định kết hôn, thì cứ để đám đó điên cuồng một trận đi, vài ngày nữa em bảo Sở Hà ở up giấy chứng nhận kết hôn đánh thẳng mặt Lâm Dao Dao, như vậy thì càng thoải mái hơn. Dù sao cũng độc thân lâu rồi, cuối cùng cũng phải kết hôn, sớm hay muộn cũng như nhau.”
“Ừm, đúng rồi, bên này chị có giữ mấy scandal của Lâm Dao Dao hồi đầu mới debit, chút nữa chị sẽ gửi qua cho cô, ngộ nhỡ có ngày cần dùng.” Cố Ly nói xong thì nhớ đến điều gì đó rồi bổ sung.
“Em biết rồi, cám ơn chị.” An Nại nói cám ơn với Cố Ly.
Cố Ly cười cười, giọng nói bỡn cợt:“Đừng khách sáo, bồi thường bằng cách cố gắng nuốt đoạn tám chữ đó đi.”
Cúp điện thoại, khung chat của Hồ Ly Ăn Gà liền xuất hiện.
Hồ Ly Ăn Gà:[ PTTM ],[ Đối tượng thân mật từ lúc debut],[ uống rượu giao bôi cùng đạo diễn ]……
An Nại tải tài liệu Hồ Ly Ăn Gà vừa gửi qua, cô cũng có chút được sủng mà ngạc nhiên. Năm đó khi Lâm Dao Dao vừa tung chuyện của cô, cô liền nhận được bài học, đừng nên quá thân thiết với bất cứ ai, không ngờ hôm nay Hồ Ly Ăn Gà lại tích cực giúp cô như vậy.
Trước đây mỗi khi cô bị đám antifan trên Forum Tinh Hồng bôi xấu, Hồ Ly Ăn Gà cũng chẳng ngại khổ mà dẫn dắt một đội thuỷ quân tới giúp cô đòi lại sự thật, cô không nghĩ mối quan hệ trên mạng ảo cũng có thể kéo ra ngoài cuộc sống thật thế này.
Hồ Ly Ăn Gà: Đúng rồi, quan hệ của em và Sở Hà sao lại thành ra thế này?
Thách Ngươi Làm Khó Ta: Rất nhiều rất nhiều chuyện đã xảy ra, đầu tiên là chuyện hồi đó khi em muốn tỏ tình với anh ấy thì nghe anh ấy cười lạnh một cái.
Hồ Ly Ăn Gà: Trời trời, vậy cũng là gì, lần đầu tiên chị cô làm chuyện ngu ngốc, chính là khi tỏ tình với ông xã bây giờ này, anh ta còn dám đá chị nữa kìa.
Thách Ngươi Làm Khó Ta: [⊙⊙] Vậy sau đó thì sao?
Hồ Ly Ăn Gà: Sau đó chị đi tìm người khác chứ sao.
Thách Ngươi Làm Khó Ta: ……
Sau khi trò chuyện với Cố Ly xong An Nại cầm ly nước mất ong uống vài ngụm, nhiệt độ vừa đủ.
Cô đang định về thư phòng, chợt nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ ngoài cửa, Từ Y Y đang ở ngoài cửa cố gắng mở cửa thế nào cũng không thành công,“Cạch cạch cạch” cô ta bắt đầu phá cửa.
Đoàn Đoàn cũng chạy ra khỏi thư phòng, vừa nhìn thấy cô Đoàn Đoàn liền chỉ chỉ về phía cánh cửa, An Nại vươn tay ra hiệu cho bé con im lặng, Đoàn Đoàn ngoan ngoãn gật đầu, nhất định ngoài kia là người xấu.
Cậu chạy về thư phòng, cậu còn muốn tiếp tục ăn đĩa hoa quả trộn của mình kìa, mẹ cậu làm ngon lắm.
An Nại không muốn mở cửa nói chuyện với cô ta để khiến mình tức giận, Từ Y Y vẫn gõ cửa nhưng cô vẫn không thèm để ý. Khu chung cư cô đang ở là tòa nhà cũ đã xây từ mấy chục năm trước, tầng trên tầng dưới cũng không có người ở, dì hàng xóm nhà bên cũng đã về quê mấy ngày hôm nay, An Nại không cần lo lắng cô ta sẽ gây mất trật tự khu xóm, nên cũng không ra ngoài khiến mình không thoải mái.
“Rầm” Cuối cùng Từ Y Y đạp một phát lên cửa, cửa vang lên rầm một cái, sau đó cô ta khóc lớn bỏ đi.
An Nại dùng nước lạnh rửa mặt, quyết định lên mạng đăng tin tức Lâm Dao Dao phẫu thuật thẩm mỹ để dời sự chú ý của đám fans Lâm Dao Dao. Cô vừa đi vào thư phòng liền cảm nhận được một luồng áp suất thấp đang phát ra từ Sở Hà ngồi ở chính giữa căn phòng.
Tiểu Đoàn Đoàn ngồi trên thảm, đầu tựa vào sofa, buồn ngủ đến mắt cũng không mở ra nổi nữa, nhưng vẫn cố xúc một thìa hoa quả trộn đưa vào mồm.
An Nại đi qua định bế Đoàn Đoàn về phòng ngủ, có lẽ là biết cô sẽ không bỏ đi, Đoàn Đoàn ngoan ngoãn ôm chăn ngủ. An Nại nhìn dáng vẻ ngủ ngon lành của con trai, thì cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán bé con,“Ngủ ngon.”
Đoàn Đoàn chui ra khỏi chăn đứng dậy, nhón chân hôn lên má cô,“Mẹ, chúc ngủ ngon.”
Chờ Đoàn Đoàn ngủ say, An Nại liền tới thư phòng tìm Sở Hà.
Vừa đến cửa An Nại chợt nghe thấy Sở Hà nghe điện thoại , cô vốn định rời đi chợt nghe được cái tên Lâm Dao Dao trong câu chuyện.
Không biết bên kia đã nói gì, vẻ mặt Sở Hà rất không kiên nhẫn, giọng điệu nói chuyện cũng rất khó chịu:“Được rồi, ba nghĩ nhiều quá đấy, con không có ý gì với Lâm Dao Dao cả, ba nghĩ mắt con kém vậy sao?”
Anh nói xong vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy An Nại đang đứng ngoài cửa, anh vẫy tay với An Nại, chỉ sang máy tính một cái ý bảo cô ở lại chút nữa anh có việc muốn nói.
An Nại thấy Sở Hà không muốn cô nghe cuộc gọi này, liền đi vào ngồi bên cạnh chờ anh nói chuyện xong.
Bên kia giọng Sở Dập rất to, An Nại ngồi bên cạnh cũng nghe được vô cùng rõ ràng, chuyện Sở Hà và Sở Dập cãi nhau cô cũng quá quen rồi. Trước kia cô đã nghe Hà Minh kể qua, năm đó Sở Dập bên ngoài lăng nhăng với rất nhiều nữ nghệ sĩ của Thần Dập, vốn là giấu diếm rất kỹ, mấy nữ nghệ sĩ đó cũng không dám tới nhà quấy rối, trong nhà hồng kỳ không ngã, bên ngoài thải kỳ bay phiêu [1], bình an vô sự đã bao năm qua.
[1] Nghĩa là bên ngoài ong bướm, nhưng trong nhà vẫn giữ được vợ mình.
Cuối cùng chỉ có một nữ nghệ sĩ duy nhất là Từ Tư Khởi dám can đảmthừa nhận mình là tiểu tam tìm tới tận cửa nhà. Ngày hôm sau, mẹ của Sở Hà là Hà Nhan liền kiên quyết đòi ly hôn rồi dọn ra khỏi nhà họ Sở. Sau khi bọn họ ly hôn một thời gian, cuối cùng Hà Nhan quyết định sang Mỹ, bà cũng không mang theo bất cứ thứ gì, bao gồm cả con trai bà là Sở Hà.
Nhiều năm đã trôi qua, mối quan hệ của Sở Hà và Sở Dập vẫn giương cung múa kiếm như vậy, chưa bao giờ hòa bình được một lần.
“Tóm lại tôi hi vọng anh suy nghĩ cho kỹ, tuy rằng bây giờ anh đã hai sáu, đàn ông đến giờ chưa lấy vợ sinh con cũng không lạ, nhưng con trai anh cũng hơn ba tuổi rồi, trẻ con không có mẹ bên cạnh dù sao cũng không tốt. Anh đừng ngang ngược với ba anh, tôi cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi,” Sở Dập dừng một chút, ông cố gắng kìm nén cơn tức giận:“Lâm Dao Dao cũng được, anh yêu ai cũng được, nhà chúng ta cũng không cần môn đăng hộ đối làm gì, chỉ cần tìm một người có thể chăm sóc anh và con trai anh là được rồi.”
Thật ra thái độ của Sở Dập cũng không nóng nảy lắm,“Tối mai là đại thọ tám mươi tuổi của ông nội anh, anh về nhà một lần đi, tôi và ông nội anh vẫn chưa gặp thằng bé, sáng mai anh đưa Viên Viên tới luôn……”
“Đoàn Đoàn!” Sở Hà tức giận ,“Thằng bé tên là Đoàn Đoàn.”
An Nại không nhịn được nở nụ cười, Sở Dập ở đầu bên kia nghe thấy liền nói,“Sở Hà, người phụ nữ bên cạnh anh là ai? Nếu anh có bạn gái, ngày mai cũng đưa con bé về để tôi xem sao……”
“Không có ai,” Sở Hà nhìn An Nại, anh mà đưa An Nại về Sở Dập nhất định sẽ bùng cháy, mà quan trọng hơn là An Nại cũng không muốn về cùng anh, Sở Hà từ chối thẳng lời đề nghị của người bên kia ,“Sáng mai con sẽ đưa Đoàn Đoàn về, ba mau ngủ đi.”
Anh nói xong liền cúp điện thoại, rồi vứt di động qua một bên, Sở Hà chau lông mày nhìn về phía An Nại:“Lâm Dao Dao chính là cô bạn thân năm đó của em à?”
An Nại gật gật đầu, chắc lúc cô vừa ra ngoài, Sở Hà đã nhìn thấy tấm ảnh trên màn hình máy tính của cô, Sở Hà nghe vậy thì im lặng vài phút rồi mới hỏi:“Em có thù oán với cô ta?”
Vừa nhắc tới chuyện năm đó, An Nại đã muốn xù lông tấn công, cô xoay xoay chiếc cốc thủy tinh trong tay, nhìn vào mắt Sở Hà hỏi ngược lại,“Tôi và anh không có sao?”
“……” Sở Hà kìm nén cơn giận trong lòng, trượt con chuột xuống xem toàn bộ trang weibo, lúc anh đang lướt Weibo An Nại cầm cốc nước mật ong lên uống. Xoạt, Sở Hà đột nhiên tựa lưng vào ghế dựa, ngón tay gõ lên mặt bàn như có như không, dường như đang nghiêm túc rất suy nghĩ.
An Nại tưởng anh đang suy nghĩ cách xử lý chuyện Lâm Dao Dao thế nào, liền uống nước im lặng chờ Sở Hà nói chuyện.
Một lát sau, Sở Hà nhìn về phía cô, thái độ rất nghiêm túc mà mở miệng nói:“An Nại, chúng ta kết hôn đi.”
“Phụt” An Nại chưa nuốt được giọt nước mật ong nào xuống dạ dày thì đã phun hết sạch ra ngoài.