Nại Hà

Chương 29: Chương 29




Chương 30

Lúc nghe thấy câu nói đó, Sở Hà cảm thấy trong lòng anh cũng có hàng ngàn hàng vạn tia pháo sáng đang bùng nổ.

Cái cảm giác ấy đã mọc rễ trong lòng anh rất lâu rồi, giờ đây hạt mầm đó có thể bật khỏi lòng đất, trỗi dậy vươn mình tung bay trong gió.

Cô nói, cô thích anh!

Sở Hà đỡ lấy thân thể An Nại đang trượt xuống, anh quay mặt sang nhìn cô, An Nại nửa mở nửa nhắm mắt, cặp lông mi dài hơi rủ xuống, yên lặng mà xinh đẹp. Anh tiến lại gần hôn lên đôi mắt cô, An Nại hơi chớp chớp mắt, cô cũng vươn người qua hôn nhẹ lên má anh một cái!

Đôi môi thật mềm mại đến khó tin còn mang theo hương vị của rượu làm ngây ngất lòng người.

Nụ hôn kia rất nhẹ rất nhẹ, môi cô vừa chạm vào má anh một cái liền rời đi, nụ hôn vừa ngây ngô nhưng lại khiến con người ta nhớ mãi.

Sở Hà từ từ thả cô xuống khỏi lưng mình, anh đưa tay vòng qua eo An Nại ôm lấy cô, tư thế này giúp cô mặt đối mặt với anh, như sợ mình sẽ ngã An Nại nhanh chóng vòng hai chân mình quấn quanh eo anh…… Sở Hà cảm giác được sự khô nóng ở vùng bụng dưới, máu huyết sôi trào dồn xuống nơi đó.

Gần như anh không thể chờ được nữa, anh bế An Nại nhanh chóng đi vào khu nhà, lúc trước đi chậm bao nhiêu, thì bây giờ lại đi nhanh như vậy.

Cuối cùng khi bế An Nại ra khỏi thang máy, Sở Hà chợt nghe thấy một tiếng khóc rất nhỏ vang lên đâu đây, giống như tiếng kêu của mèo con vậy.

Mấy chiếc đèn ngoài hành lang của chung cư cũ kỹ này đã hỏng rồi, sửa thế nào cũng không sáng được, Sở Hà một tay đỡ mông An Nại để cô không trượt xuống khỏi người anh, một tay cầm chìa khóa sờ soạng đưa chia khóa vào đúng ổ, vừa lúc đẩy cửa ra anh cảm thấy có một lực cản rất nhỏ đang ngăn bên trong, anh đang giữ An Nại nên không thể làm gì khác hơn là thẳng chân đạp mạnh một cái, lúc cửa bị đá tung ra thì đồng thời anh cũng nghe thấy một tiếng vang nặng nề“Đùng”.

Sau đó một tiếng khóc nhiên vang lên to hơn “Hu hu hu hu……”.

Sở Hà hoảng sợ, anh vội vàng vươn tay bật công tắc điện gần cửa, bóng tối biến mất thay thế cho ánh đèn sáng rực, lúc này anh mới nhận ra Tiểu Đoàn Tử đang ngồi bệt trên sàn nhà tay lau nước mắt, cu cậu ngồi dưới đất khóc nức nở đến mặt cũng tèm lem hết cả.

Tiểu Đoàn Tử vừa tỉnh ngủ thì thấy trời còn chưa sáng, bên cạnh cũng không có ai, trong phòng là một mảnh đen tối, bé dụi dụi mắt thật cẩn thận mò mẫm đến cạnh giường. Bởi vì không nhìn thấy gì nên cậu không dám nhảy xuống giường, cậu liền lê mông trượt xuống giường đi chân trần chạy ra khỏi phòng ngủ, vừa chạy vừa gọi ba ba nhưng phòng khách cũng đen thui, không có ai ở đây cả.

Đoàn Đoàn có chút mơ màng, cậu sụt sịt mũi mấy cái rồi lớn tiếng gọi ba ba, nhưng cũng không có ai trả lời bé. Căn phòng tối thui im lặng đến đáng sợ, giống như một con quái thú đang rình rập muốn ăn thịt người.

Đoàn Đoàn vì còn quá thấp nên không thể bật đèn được, cậu cũng không tìm thấy công tắc điện ở đâu, chỉ có thể dò dẫm từng phòng một tìm ba và mẹ, Dù lúc đi còn bị vấp phải thứ gì đó mà ngã nhưng cậu liền xoa xoa mông rồi nhanh chóng đứng dậy tiếp tục chạy đến từng phòng .Khó khăn lắm mới mượn được ánh sáng từ ánh trăng để nhìn thấy cửa lớn, cậu liền chạy tới đang định kiễng chân lên mở cửa vì mẹ cậu đã dạy cậu cách mở cửa thế nào rồi mà. Đoàn Đoàn cố gắng tháo móc khóa, nhưng kéo vài lần cũng không được, cuối cùng cu cậu cũng cảm thấy sợ hãi, bé con đập tay vào cửa không ngừng, nhưng cửa vẫn không chịu mở, ba và mẹ cậu cũng không ở đây.

Bọn họ cũng cần cậu nữa !

Rốt cục Đoàn Đoàn không nhịn được nữa mà khóc nấc lên.

Cậu không biết mình đã khóc được bao lâu, lúc nghe thấy tiếng cửa phòng mở Đoàn Đoàn mau chóng chạy tới, còn chưa mở được cửa thì đột nhiên cánh cửa mở tung đẩy cậu một cái ngã ngồi bệt dưới sàn.

“Hu huuuu……” Đoàn Đoàn cúi đầu ấm ức lau nước mắt, hai bàn tay nhỏ bé toàn vết bẩn, tuy rằng mắt vẫn đang nhắm, nhưng nước mắt vẫn chảy ra từ khóe mắt, rồi chảy xuống cằm làm ướt bộ đồ ngủ.

Khóa trái cửa nhốt con trai trong nhà, lúc về nhà còn đạp cửa một cái khiến thằng bé ngã bệt xuống sàn, lần này Sở Hà vô cùng đau lòng,“Đoàn Đoàn” Anh vươn một tay tới cúi lưng muốn ôm Đoàn Đoàn, Tiểu Đoàn Tử đập vào tay anh một cái,“Ba ba xấu xa, con không thương ba ba nữa !”

Đoàn Đoàn chống bàn tay nhỏ bé xuống sàn tự mình đứng lên, cậu không thèm để ý tới Sở Hà, để đôi chân trần trắng toát lấm lem vết bẩn vừa khóc vừa chạy bỏ đi.

***

Sau khi Sở Hà bế An Nại thả lên giường lớn đắp vội cho cô cái chăn liền đi tìm Đoàn Đoàn.

Nhãi con nhà anh cũng không biết chạy đâu rồi, Sở Hà bật toàn bộ điện trong nhà, dường như là tìm toàn bộ các phòng nhưng cũng không thấy bé con đâu. Tuy rằng biết cu cậu chỉ trốn đâu đó trong nhà thôi, Đoàn Đoàn không thể chạy ra khỏi nhà được nhưng vẫn khiến anh cảm thấy sốt ruột.

Cuối cùng anh cung tìm được Đoàn Đoàn ở hàng sách cuối cùng của giá sách trong thư phòng, Tiểu Đoàn Tử ngồi trong giá sách, hai tay ôm đầu gối cả người cuộn thành một cục, bộ đồ ngủ gấu trúc cũng dính đầy vết vẩn , nhìn qua quả giống một chú gấu trúc nhỏ vừa bị bắt nạt.

Đoàn Đoàn vẫn còn khóc, có thể là vì khóc đã lâu, nên giờ cũng chỉ là những âm thanh thút thít, còn nghe ra tiếng khàn khàn nơi cổ họng vì khóc quá nhiều.

Sở Hà đau lòng vô cùng, trước kia ở nước ngoài đêm nào Đoàn Đoàn cũng ngủ rất say, thằng bé cứ đặt lưng xuống giường thì trời sáng nó mới tỉnh. Nhưng vừa rồi vì anh quá sốt ruột đi tìm An Nại lại sợ ngộ nhỡ Đoàn Đoàn tỉnh dậy không thấy anh đâu sẽ chạy lung tung, nên anh cũng khóa trái cửa ngoài luôn.

“Đoàn Đoàn” Sở Hà vươn tay đỡ tay Đoàn Đoàn bế bé con ra khỏi giá sách, lúc Đoàn Đoàn được anh bế ra, hai bàn tay nhỏ còn che mặt thật kín. Sở Hà vẫn luôn dạy con trai vì mình là đàn ông nên không thể khóc. Vì thế trong suy nghĩ của Đoàn Đoàn, khóc là một chuyện vô cùng mất mặt.

Sở Hà đột nhiên cảm thấy rất hối hận, khóc thì có làm sao? Một đứa bé ba tuổi rưỡi khóc nhè thì có gì đáng xấu hổ?

Anh hôn một cái lên tay Đoàn Đoàn gọi bé con là “Bảo bối”. Sau khi ôm Đoàn Đoàn ngồi xuống bàn làm việc, anh để Tiểu Đoàn Tử ngồi trên đùi mình, rồi vươn tay rút mấy tờ giấy giúp Đoàn Đoàn lau nước mắt. Bé con vừa khóc xong, đôi mắt xinh đẹp có chút đỏ, còn hơi ướt, ngay cả lông mi cũng ướt nhẹp nước, sợi nào sợi nấy đều cong lên .

Đoàn Đoàn kéo mấy tờ giấy ba đang cầm lau nước mũi, sau khi lau sạch mặt mũi cậu liền nằm úp mặt lên vai anh, hai bàn tay nhỏ bé ôm thật chặt cổ anh, giọng nói lắp bắp:“Ba ba…… ba…… đừng bỏ con !”

“Xin lỗi con cục cưng,” Sở Hà xoa xoa lưng bé, lưng nhãi con vừa nhỏ lại rất mềm mại, anh hắng cổ họng, mở miệng nói với chất giọng dịu dàng nhất từ lúc sinh ra đến giờ,“Ba ba đi tìm mẹ mà, con xem vừa rồi không phải ba đã đưa mẹ con về nhà đấy à.”

“Ừm” Đoàn Đoàn nấc lên một cái,“Vậy con… muốn… ngủ với mẹ cơ.”

“Được.”

“Ngày mai nữa…cũng muốn ở với mẹ!” Đoàn Đoàn lau mấy giọt nước mắt nơi khóe mi, ngừng khóc.

“Ừ.” Nếu cô ấy đồng ý.

Ngón út Sở Hà ngoắc lấy ngón út Đoàn Đoàn vừa vươn tới hứa với cu cậu, ngón tay bé con mũm mĩm trắng nõn.

Cuối cùng cũng dỗ được thằng bé, Sở Hà cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi đưa Đoàn Đoàn đi thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, anh bế bé con tới phòng tắm qua một lần rửa sạch mặt mũi rồi mới đưa Đoàn Đoàn về giường ngủ. An Nại ngủ thật sự rất ngoan, cô vẫn duy trì tư thế lúc anh bỏ đi tìm Đoàn Đoàn, Sở Hà thả con trai nằm xuống bên cạnh An Nại, cúi đầu hôn lên trán Đoàn Đoàn một cái, lại vươn người qua hôn An Nại một cái.

Anh bế An Nại tới phòng tắm, để cô ngồi trên bồn rửa tay, một tay anh vòng qua eo đỡ người cô, tay kia thì cầm bàn chải giúp cô đánh răng, còn lấy khăn nóng lau mặt cho An Nại, cô lười biếng hơi mở mắt nhìn, cũng không biết có tỉnh hay không nhưng lại nhanh chóng gục đầu xuống ngủ tiếp. Tiểu Đoàn Đoàn giống như cái đuôi nhỏ theo sau Sở Hà, vẻ mặt hưng phấn nhìn ba ba chăm sóc cho mẹ giống như mình, còn đứng bên cạnh vỗ tay cổ vũ.

Sau khi giúp An Nại thay bộ đồ ngủ, Sở Hà liền bế An Nại thả xuống giường ngủ lớn.

Đoàn Đoàn trèo lên giường nằm sát bên cạnh An Nại, cậu vươn người qua hôn lên môi An Nại một cái, rồi quay đầu đưa tay lên ra hiệu bí mật với anh,“Ba không được nói với mẹ.”

“Ừm.” Coi như đêm nay thấy cu cậu khóc lóc thê thảm vậy, nên Sở Hà miễn cưỡng không thèm so đo với Đoàn Đoàn, anh gật gật đầu cũngvươn người qua hôn lên đôi môi mềm mại của An Nại một cái. Sau khi hôn chúc ngủ ngon con trai, lúc anh đang định rời đi thì Đoàn Đoàn liền kéo ngón út của anh.

Ngón tay béo mũm của Tiểu Đoàn Tử nhéo chặt lấy ngón út của anh.

Bé con chờ mong nhìn anh, nhỏ giọng nói:“Ba ba ngủ với con.”

Sở Hà:“……”

Đoàn Đoàn quỳ thẳng người dậy, rướn người qua nói nhỏ vào tai anh:“Con muốn cả ba cả mẹ, chúng ta cùng ngủ cơ.”

***

Khi An Nại còn chưa tỉnh ngủ, cô mơ hồ có cảm giác không thoải mái, cả người bị đè chặt thật khó thở.

Cô dụi dụi mắt, vừa mở mắt liền nhìn thấy một tay Sở Đoàn Đoàn đang đè lên ngực cô và một tay của người đang nằm bên cạnh cu cậu là Sở Hà đang ôm lấy eo cô, Đoàn Đoàn nhắm mắt ngủ rất say, ngực nhỏ cũng đang phập phồng lên xuống, theo nhịp điệu của lồng ngực con gà trên bộ đồ ngủ của bé con cũng lay động theo. An Nại vươn người qua hôn lên mắt Đoàn Đoàn một cái, bé con ngủ rất say, không có bất cứ dấu hiệu tỉnh ngủ nào.

An Nại nhẹ nhàng đặt tay bé xuống giường, đang định ngồi dậy liền có cảm giác bàn tay đang xiết trên eo cô kia lại chặt hơn. Cô giãy giụa muốn thoát ra, lại bị bàn tay to của Sở Hà một lần nữa kéo trở về giường, Sở Hà vẫn không hề mở mắt, cô duỗi tay kéo từng ngón tay Sở Hà ra, nhưng rồi lại bị anh cầm chặt lấy tay.

Lòng bàn tay của anh thực ấm áp, cô cố gắng rụt tay về nhưng không được.

An Nại cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng trong trí nhớ đêm qua cô uống rất nhiều rượu, nhưng thật kỳ lạ, lúc tỉnh dậy thì bỗng cảm thấy tinh thần rất thoải mái, cả người cô trên dưới đều không có chút mùi rượu nào.

Nhưng đêm qua cô uống rất say, cũng không biết có nói mấy lời vớ vẩn gì không nữa. Tay kia An Nại xoa xoa mi tâm của mình, lúc vừa quay sang nhìn Sở Hà liền đúng lúc chạm mắt với anh, An Nại lập tức chuyển hướng ánh nhìn. Anh mặc một chiếc áo coton màu đen cổ chữ V, lộ ra vành xương quai xanh quyến rũ, ánh mắt anh nhìn cô cũng sâu thăm thẳm .

An Nại có chút mơ màng, rõ ràng đêm qua cô rất say, ấn tượng cuối cùng cô còn nhớ là bị Sở Hà bế xốc lên, lúc anh ôm cô còn cảm thấy không thoải mái.

Nhưng bây giờ ánh mắt anh nhìn cô trông thực quái dị, An Nại theo phản xạ lùi người về sau một chút.

Thấy An Nại vừa tỉnh ngủ thì mau chóng muốn thoát khỏi anh, Sở Hà vuốt nhẹ bàn tay của cô, rồi thuận thế kéo An Nại ngả người vào lồng ngực mình,“Sao đây? Vẻ mặt này của em là có ý gì?”

“……” An Nại vừa tỉnh ngủ sau cơn say rượu, phản ứng cũng rất chậm chạp,“Vì sao anh nằm trên giường tôi?”

“Em còn nhớ đêm qua em nói gì với anh không?” Sở Hà trả lời chẳng hề liên quan đến câu hỏi.

An Nại chóng mặt lắc đầu, Sở Hà lập tức ngồi thẳng người lên, cả hai cách nhau Đoàn Đoàn nhưng anh vẫn tiến sát đến gần tai cô, một tay còn che lỗ tai cô, hơi thở ấm áp phả vào sườn mặt cô,“Em thích anh.”

“!!!” An Nại nổi hết da gà hỏi ngược lại,“Tôi nói tôi thích anh?”

Sở Hà gật gật đầu,“Đúng!”

“Không thể nào!” An Nại phản ứng cực nhanh, lập tức phủ nhận chắc như đinh đóng cột, sao cô có thể nói như vậy với anh ta được. Cô phủ nhận xong thì lén lút nhìn qua sắc mặt Sở Hà,“Anh đang nói đùa đấy à ?!”

“Không.” Sở Hà nhìn thẳng vào mắt cô, tung ra thêm một quả bom hạng nặng khác:“Em còn hôn anh nữa.”

An Nại:“!!!”

Mặt Sở Hà lập tức đen xì:“Em lại dám quên?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.