Nại Hà

Chương 67: Chương 67




Cả người An Nại lập tức cứng lại, cô ngồi xổm xuống đất, trong tay còn cầm một đống ảnh. Trong bầu không khí thế này, còn cả vẻ mặt nghiêm trọng kia của Sở Hà, lại khiến cô có cảm giác anh sẽ tung ra đòn chính, anh định sẽ giải thích gì sao? Cô nín thở tập trung, chờ câu tiếp theo của anh......

Sở Hà tiến lên vài bước, đi tới trước mặt cô rồi khuỵu một gối xuống đất. Trong khi An Nại đang ngơ ngác anh đã vươn tay ra dịu dang ôm lấy cô vào lòng mình.

Chỉ một cái ôm đã khiến An Nại bị Sở Hà ép sát vào góc tường, trong khi đó không gian giữa hai người đang rất hẹp, hơn nữa vì An Nại vừa vào nhà nên chưa bật điều hòa, lúc này trên đầu cô nóng bừng bừng, nhìn tư thế của Sở Hà bây giờ lại càng khiến cô bối rối. Sau khi ôm cô dỗ dành một lúc, Sở Hà lại rướn người lên bật sáng đèn, nhìn dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt của anh, cô vốn cảm thấy giây tiếp theo Sở Hà sẽ lấy một chiếc nhẫn ra cầu hôn cô, nếu như An Nại không đồng ý chắc hẳn sẽ bị anh ép vào tường đến chết thì thôi, phải không?

Trên chóp mũi của An Nại giờ toàn là mồ hôi, cô chọc chọc bả vai Sở Hà:“Anh không phải muốn giải thích gì sao, thả em ra trước đã.”

“Không, thả ra em sẽ chạy.” Sở Hà thẳng thắn bác bỏ đề nghị của cô, không chỉ không buông ra anh còn ôm chặt hơn.

An Nại đưa tay quạt quạt bên mặt mình:“Em không chạy đâu.”

“Không chạy thật à?” Sở Hà im lặng nhìn cô nói:“Anh không tin.”

Tóc tai An Nại rối tung, thoạt nhìn qua trông dáng cô nhỏ bé hơn nhiều. Thật ra trước đây cô rất dễ thương, giống như con mèo nhỏ vốn được yêu thương rồi bị lạc mất phiêu bạt khắp nơi, rõ ràng có tính kiêu ngạo trời sinh nhưng lại sợ bị người ta bắt mất nên ngoan ngoãn theo sát sau lưng chủ nhân của mình.

Tình cảm của anh đối An Nại cũng giống như những chú mèo hoang hay đến trước cửa nhà anh vậy.

Có chút thích, chỉ cho ăn vài lần nhưng cũng không đuổi đi, cũng chẳng để ý lắm.

Nhưng cho dù là mèo hoang hay chó hoang, bên nhau thời gian dài, rồi sẽ có tình cảm.

“Trước kia anh vẫn coi em là em gái.” Lúc Sở Hà nói chuyện lại cách cô quá gần. An Nại là người lồng tiếng, mà chất giọng trầm ấm truyền cảm của anh lại ở khoảng cách gần thế này nên vô cùng cuốn hút.

“Mẹ nó! Anh lại dám làm chuyện đó với em gái sao......” An Nại không thể nhịn được mà bật thốt, mẹ nó, chó hoang mèo hoang làm vợ lẽ thôi thì cũng được nhưng lại dám bảo cô là em gái!

“Anh mà dám làm chuyện đó với em gái mình à?” Sở Hà át tiếng của cô, anh hơi ngừng lại một chút rồi mới thấp giọng trả lời:“Không thể.”

“Thật ra đêm đó anh đã nhận ra......” Tình cảm của anh dành cho An Nại đã vốn không phải tình thân từ lâu rồi,“Đêm hôm ấy anh uống nhiều lắm.” Đầu óc vô cùng hỗn loạn.

Sáng sớm, Sở Hà bị tiếng chuông di động dồn dập đánh thức, cả người anh đau nhức, nhất là sau gáy, anh đưa tay dò thử, sau cổ có một cục sưng to, đêm qua anh uống say như chết nên đã ngủ ở đây sao? Xem ra nửa đêm còn rơi xuống đất. Sở Hà lười biếng nằm lại lên sofa dò dẫm xung quanh tìm di động, cũng chẳng thèm nhìn màn hình mà bật chế độ im lặng.

Rốt cục không gian cũng yên tĩnh lại, Sở Hà thả lỏng cả người, lúc mở mắt ra nhìn chiếc đèn chùm trên đỉnh đầu thì liền cảm thấy choáng váng đầu óc hoa mắt chóng mặt.

Sở Hà xoa xoa mi tâm, trước mắt đột nhiên hiện lên vài hình ảnh quay chậm, Sở Hà lập tức nhảy dựng người lên, đầu đụng phải một góc bàn trà đau đến mức nhắm tịt mắt vào.

Mẹ kiếp!

Trong khoảnh khắc ấy, Sở Hà không biết những hình ảnh mơ hồ vừa lóe lên trong não anh rốt cuộc là anh nằm mơ hay thật sự đã xảy ra chuyện đó. Trong phòng khách vẫn rất sạch sẽ, một nếp cong trên tấm thảm sofa cũng không có, ngay cả quần áo của anh đây cũng đang mặc trên người, chỉ là dây lưng bị tháo ra mà thôi.

Mọi thứ đều y hệt tối qua, trừ nơi đó của anh bây giờ còn đang chào cờ...... Tối qua lúc uống rượu thì tên cháu nội Cảnh Thâm còn nói, đừng thấy Sở Hà bây giờ còn đang là trưởng phòng, buổi tối khi mà tuốt gươm ra khỏi vỏ thì tuyệt đối là nước sóng sông Tây Hồ đập dồn dập. Khi ấy anh còn xử lý thằng cháu nội một trận ra trò.

Nhưng thật ra cảm giác ấy rất thoải mái, mơ một giấc mơ mà súng ống bật hết cả lên rồi, Sở Hà rút hai tờ giấy, lau loạn lên một lượt.

Trước kia Sở Hà cũng từng mơ những giấc mơ thế này, dù sao khi còn trẻ khí thì máu huyết bừng bừng mà bạn gái thì không có lấy một người, nên chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi, nhưng anh chưa từng cảm thấy chuyện đó chân thật đến vậy, cũng chưa từng mơ thấy mình mộng xuân với người nào, tất cả đều rất mơ hồ, vậy mà lần này lại chân thật đến thế...... An Nại trong giấc mơ của anh hoàn toàn không phải là con nhím xù gai lên nữa, anh xoa xoa lỗ tai của cô dỗ, em ngoan nào.

Rầm, trong đầu Sở Hà như có cơn bão càn quét qua, phá nát toàn bộ lý trí của anh.

Sở Hà chạy ra tủ lạnh cầm chai nước lạnh tưới lên đầu, lại ngửa cổ uống mấy ngụm nước đá, mới cảm thấy cả người tỉnh táo hơn một chút.

Khi hồi hồn lại anh mới nhận ra điều quan trọng không phải anh vừa có giấc mộng xuân, mà là người trong mộng kia là An Nại!

Anh lại dám có suy nghĩ bậy bạ đó với An Nại sao?

Anh sao có thể thích cô được?

Sở Hà vừa sợ vừa giận đạp chiếc ghế sofa một cái rồi chạy nhanh lên tầng, đẩy cửa phòng An Nại ra liền thấy cô còn đang ngủ trên giường, cô ngủ thật sự rất say, tiếng động lớn như vậy cũng không thể đánh thức cô tỉnh.

Quả nhiên là mơ mà.

Sở Hà nhìn cô ngoan ngoãn ngủ trên giường thì bất chợt thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh vội vã đóng cửa lại, vọt xuống phòng tắm dưới nhà tắm một trận. Khi dòng nước lạnh xối vào người, trong đầu anh vẫn đang rất loạn, cứ như muốn nổ tung, còn có thể vang xa tới mười kilomet mất.

Tắm rửa xong Sở Hà ra ngoài sofa ngồi nghỉ, chiếc di động bị anh vứt xuống sàn, chiếc đèn nhỏ chợt lóe lên, trên màn ảnh là một dãy số xa lạ, còn hiển thị cuộc gọi từ mỹ.

“Mới sáng sớm, anh còn tưởng mình đang mơ, chưa kịp nghĩ gì thì hơn chín giờ sáng dượng anh gọi điện qua, báo mẹ anh xảy ra chuyện......”Anh không nghĩ thêm gì được nữa, ngay cả chào hỏi ba mình cũng không kịp mà đặt vé máy bay vội vã sang mỹ ngay, anh không mang theo hành lý, cũng không nghĩ gì về An Nại.

Xa cách mười ba năm, đó là lần đầu tiên anh gặp lại Hà Nhan.

Cô có chồng mới, có gia đình mới nhưng không có con.

Mỗi lần gặp Hà Nhan, trong lòng Sở Hà đều có một cảm giác áy náy không nói được thành lời, năm đó Từ Tư Khởi đã khiến bà phải ly hôn, bị Sở Dập ép phải bỏ anh lại, thậm chí cuối cùng còn phải bỏ cả con gái của mình, hoàn toàn thất bại thảm hại trong cuộc hôn nhân thanh mai trúc mã của mình, vậy mà con trai bà lại thích con gái của Từ Tư Khởi.

Anh rất ít khi nhớ tới An Nại, thậm chí anh còn cố gắng thoát ra khỏi thứ tình cảm ấy trước khi lún sâu hơn vào trong đó.

Mà tình cảm là thứ khó kìm nén nhất trên đời này cũng như nước đổ khó hốt vậy.

***

“Anh vẫn luôn thích em.”

Vô cùng thích, thích đến mức trong mắt chẳng thể nhìn thấy ai nữa.

Trước kia điều Sở Hà coi thường nhất chính là những kẻ nhân danh tình yêu mà tổn thương người khác, nhưng anh lại chính là người như vậy.

Sở Hà nói xong lại càng khẩn trương hơn. Đêm nay anh uống rất nhiều rượu nhưng lại tỉnh táo bất ngờ, một chút cảm giác say cũng không có. Anh nhìn An Nại chăm chú, chỉ sợ bỏ lỡ bất cứ cảm xúc nào trên mặt cô. Sở Hà vẫn chưa chủ động giải thích nguyên nhân anh bỏ đi, bởi vì anh sợ quan hệ của bọn họ vừa tiến thêm được vài bước lại quay trở về vạch xuất phát như cũ......

Anh thật sự rất muốn cùng cô đi qua quãng đời còn lại không ngắn cũng chẳng dài này, cũng bởi bọn họ đã bỏ qua nhau bốn năm nay rồi.

An Nại cúi đầu, anh không nhìn rõ vẻ mặt cô, chỉ có thể nhìn thấy cặp lông mi thật dài, Sở Hà vươn tay chạm lên mặt cô, không có nước mắt.

“An Nại.” Sở Hà mở miệng, anh muốn nói rất nhiều điều, cuối cùng lại chỉ biết gọi tên cô, mỗi lần đối mặt với An Nại, khả năng ngôn ngữ và bày tỏ tình cảm của anh cũng theo nhau mà trốn rồi.

Sở Hà nhìn chằm chằm An Nại, anh không muốn bỏ qua chút biểu cảm trên gương mặt cô:“Anh yêu em.”

Có một số việc vì làm quá sớm nên nhất định phải trả một cái giá rất dắt

Cũng có một vài lời vì nói quá muộn nên nói bao nhiêu lần đối phương cũng không tin.

An Nại không nhìn anh, cô thầm thì nói gì đó, vì tiếng cô quá nhỏ, Sở Hà chẳng nghe thấy gì cả, anh theo thói quen đưa tai phải lại gần cô, khi đang định muốn đổi qua tai trái thì An Nại đã nói gì đó vào tai phải anh, hơi thở phả vào vành tai anh.

Không nghe được chữ nào cả! Sở Hà cào cào lỗ tai, vội đến mức muốn chết rồi!

An Nại nói xong đang muốn đứng lên, cô ngồi đã lâu nên chân cũng tê hết rồi, vừa đứng lên thì chân mềm nhũn suýt chút nữa ngã xuống, Sở Hà thấy vậy thì nhanh tay giữ lấy cô,“Nại Nại, vừa rồi em nói gì vậy?”

An Nại xoa xoa mặt, lại phải giải thích:“Sáng hôm ấy là em dọn dẹp sofa với phòng khách cho gọn lại......” Cô cũng định thắt lại dây lưng cho Sở Hà nhưng vừa chạm vào eo anh liền cảm thấy xấu hổ, cuối cùng đành vội vã nhấn nơi đó của Sở Hà xuống, rồi kéo chiếc quần lót đen của anh lên.

An Nại hít sâu một cái nhẹ giọng nói:“Em tin anh.” Cô tin Sở Hà nói yêu cô là thật.

Ba chữ kia lọt vào tai Sở Hà còn êm tai hơn cả ba chữ “Em yêu anh” kia nữa. Anh uống rất nhiều rượu nhưng vẫn cố chịu, giờ thì mới chính thức cảm nhận được men say, anh chưa từng cảm giác mình lại may mắn thế này. Anh ôm eo An Nại, cằm khẽ đặt lên mái tóc bù xù của cô mà khẽ vuốt một hồi.

An Nại từ trong ngực anh duỗi tay ra bật công tắc điều hòa trên tường, hắng cổ họng hạ thấp giọng nói:“Em đã hứa rồi nên sẽ không đổi ý đâu.”

Từ sau buổi tối cô gật đầu đồng ý với anh, cô đã quyết định dù thế nào cũng sẽ tiếp tục đi cùng anh, nếu đã đưa ra quyết định, cô sẽ không quay đầu lại nữa.

Ngoài cửa rất tối.

Trong nháy mắt đó, Sở Hà thấy được ánh sáng.

Anh nhìn thấy một đốm sáng lóe lên càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhiều, mấy giây sau, sáng bừng cả căn phòng.

An Nại bật đèn vài giây xong lại nhanh chóng tắt đi, không biết vì sao, cô lại cảm thấy nếu giờ có đèn trông mặt cô sẽ đỏ bừng mất.

“Nại Nại......” Trong bóng tối mờ mịt, Sở Hà hạ giọng trầm thấp.

Những lời này ám chỉ cảm xúc quá mãnh liệt, gương mặt An Nại nóng rực, cô vội vã cắt ngang lời Sở Hà nói:“Em muốn đi tắm rửa.” Cô nói xong mới phát hiện ý ám chỉ trong câu nói của mình còn rõ hơn, cô vươn bàn tay lạnh lên vỗ vỗ mặt minh, thừa dịp Sở Hà đang say, liền đưa tay gỡ từng ngón tay Sở Hà ra rồi nhanh chóng chạy về hướng phòng tắm, chưa chạy được vài bước đã bị anh kéo lại chặn ngang người bế cô lên, tay anh nóng rực, bàn tay to trượt thẳng đến đầu gối cô, thay đổi tư thế bế cô lên, anh tung chân đá cửa phòng tắm một cái, bế cô đi thẳng vào phòng tắm.

Cả người cô như dán chặt vào người Sở Hà, nhiệt độ toàn thân cũng tăng lên:“Em muốn tắm......”

“Ừm” Sở Hà cúi đầu đáp lời rồi đặt cô vào trong bồn tắm lớn, thầm thì bên tai cô:“Để anh hai tắm cho em.”

Rầm, An Nại có cảm giác hơi thở của anh như mang theo lửa, chạy dọc từ vành tai đến đầu ngón tay cô, theo mạch máu sôi trào chảy ra toàn thân......

Trong bóng tối, Sở Hà dựa người vào tường, An Nại có thể cảm nhận được cái nhìn nóng bỏng của anh.

Ngón tay thon dài cùng dầu gội xoa lên tóc cô, mùi hương bạc hà cùng những bọt trắng xóa mát lạnh cũng không khiến không khí xung quanh giảm được chút nhiệt nào.

Cô đẩy tay Sở Hà ra, nhanh chóng đóng cửa phòng tắm lại, tắm rửa xong cô mới nhận ra mình chưa lấy quần áo vào.

An Nại không quan tâm gì nữa, cô vừa đẩy cánh cửa thủy tinh ra cả người đã được bao bọc trong một chiếc khăn tắm lớn, thật ra An Nại cảm thấy cô cũng bắt đầu say rượu rồi. Sở Hà ôm cô đi vào phòng ngủ, cẩn thận dùng khăn lau khô tóc cho cô, nghe thấy tiếng bước chân anh rời đi, An Nại mới nằm lại xuống giường, có chút yên tâm lại có chút mất mát.

Xong rồi, cô nhất định là say lắm rồi.

An Nại che chăn qua mặt, lăn một vòng trên giường.

Trong chăn quá nóng, cô đứng dậy hạ thấp nhiệt độ điều hòa, còn chưa nằm trong chăn được ấm người, cô lại vén chăn lên, đứng dậy tăng nhiệt độ điều hòa.

***

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, có cái gì đó rất nặng đè lên người cô, An Nại giãy giụa tránh ra nhưng không được, vật nặng trên người mang theo hơi nước thật mát lạnh.

An Nại dụi dụi mắt, không biết vì sao, trong bóng tối đôi mắt Sở Hà lại sáng rực thế này, anh gãi gãi cằm cô như trêu chú mèo nhỏ của mình, lại giống như đang dỗ trẻ con mà trầm giọng nói:“Được không em?”

An Nại giống như bị thôi miên vậy, cô gật gật đầu đồng ý.

......

Sau đó, cô được anh kéo vào vòng xoáy vừa đau đớn và vui vẻ ấy.

Nếu biết một người đàn ông hai lăm tuổi vừa được khai trai lần đầu đã phải ăn chay bốn năm kìm nén biết bao tinh lực đáng sợ đến mức nào, An Nại nhất định sẽ không dám gật đầu.

Mẹ nó, cả người cô cũng như nát ra rồi!

“Sở, Sở Hà, ngừng, anh có biết đau lắm......” An Nại nói một vài từ rồi lại rên rỉ đứt quãng:“Em không muốn...... tiếp tục nữa, aaaa!”

Khi trời sáng hẳn, An Nại mới tỉnh ngủ, say rượu khiến cô vô cùng đau đầu, nhưng chỗ đau nhất dĩ nhiên không phải là đầu, đêm qua Sở Hà làm chuyện đó với cô quả thực không khác gì dã chiến, An Nại hơi nâng cánh tay lên, đã cảm thấy cả người giống như bị nghiền nát vậy.

Cũng may hôm nay là cuối tuần nên cô không cần đi làm.

Cô nằm sấp người trên chiếc giường lớn, tiếng chuông di động chợt vang lên, An Nại lấy chóp mũi chạm nhẹ lên màn hình di động trên gối, giọng Đoàn Đoàn hưng phấn truyền đến từ đầu dây bên kia:“Ma ma ma ma ơi... mau đến đón con...về nhà đi!”

“Đoàn Đoàn à em?” Nghe được tiếng Sở Hà, An Nại quay sang nhìn anh một cái rồi gật gật đầu.

Sở Hà thoải mái đi tới, anh ngồi xuống bên cạnh giường cô, còn thừa dịp cô hiện đang bán thân bất toại mà vươn tay vỗ nhẹ vào mông cô một cái, không đợi An Nại phản bác anh đã nghiêm giọng nói với Đoàn Đoàn đang đợi ở đầu bên kia:“Mẹ con đang mệt nên ba ba sẽ tới đón con, được không?”

Vì tâm trạng đang tốt nên ngay cả giọng nói của anh cũng dịu dàng như vậy, đáng tiếc con trai anh ở đầu bên kia dường như đã đánh hơi thấy mùi lạ, cu cậu lắp bắp đáp lại:“Không...... Không được đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.