Nại Hà

Chương 77: Chương 77




“Chúc Ma ma sinh nhật vui vẻ, chúc Ma ma sinh nhật vui vẻ......”

Đoàn Đoàn hát rất nghiêm túc, giọng hát còn rất vang, Sở Hà hít sâu một hơi, khum tay thành nắm đấ, giờ tâm trạng anh đặc biệt không vui, vô cùng muốn đánh người.

Màn cầu hôn anh tỉ mẩn chuẩn bị bao ngày nay lại bị phá đám lần thứ hai, cả người Sở Hà như muốn bùng nổ!

An Nại đứng đó, rất muốn cười lại phải cố nhịn, tuy rằng trên đỉnh núi đang tối đen, cô không nhìn rõ mặt Sở Hà đứng cách cô một bước chân, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra hiện giờ mặt anh đen thế nào.

Đang nghe bài hát chúc mừng sinh nhật, trong bóng đêm đen tối Sở Hà liền nhấc Đoàn Đoàn rời khỏi người cô rồi phát thật mạnh vào mông cu cậu một cái, chỉ là giọng hát vui vẻ của cu cậu bỗng im bặt, cậu ngẩn ngơ giữ chặt mông mình:“Ba ba, ba làm sao vậy?”

“Ha ha ha......” Đoàn Đoàn vẫn nghĩ mình vô tội! An Nại rốt cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

“Con bị ngốc phải không?” Thấy An Nại cười mình, Sở Hà càng thẹn quá hóa giận, vừa đánh Đoàn Đoàn vừa dạy dỗ con trai.

“Con không ngốc......” Đoàn Đoàn vô tội lớn tiếng ý kiến:“Bánh ngọt mừng sinh nhật mà, con muốn hát.”

Ba ba kỳ cục quá à, đang bình thường tại sao lại đánh cậu chứ.

“Con hát cái gì mà hát, giọng thì như vịt đực!” Sở Hà tiếp tục đánh vào mông Đoàn Đoàn, cu cậu uốn éo xoay loạn người lên, tay nhỏ nắm chặt, vội vàng hỏi:“Hum, ba ba, hôm nay...là sinh nhật ai đó?” Cậu nhớ ra rồi, hôm nay không phải sinh nhật cậu, cũng không phải sinh nhật ba ba, là sinh nhật của ma ma sao?

Hình như không giống lắm.

Thời gian để con trai anh phản ứng lại còn dài hơn vòng cung của ngọn núi này mất! Sở Hà đặt Đoàn Đoàn xuống đất, phát một cái lên mông nhỏ của cậu, nói:“Con tự xoa mông mình rồi nói cho ba biết, sau này có dám làm thế nữa không?” Khi anh đang giáo huấn Đoàn Đoàn, chợt nghe thấy An Nại nhỏ giọng đáp lời —

“Được“.

Câu nói không đầu không đuôi này của cô khiến Sở Hà ngẩn người mất mấy phút.

“Anh đừng đánh Đoàn Đoàn nữa,“ An Nại có chút xấu hổ, có phải cô chủ động quá rồi không? Cô vươn tay bế Đoàn Đoàn lên, tiếp tục nói:“Không phải anh định cầu hôn à, em nói được.”

Tình tiết như thế này là sao? Anh vẫn chưa quỳ gối xuống mà!

Sở Hà lấy bật lửa ra đốt nến lại lần nữa, ánh nến màu cam chiếu rọi vào mặt An Nại, anh nhìn sâu vào mắt cô bật thốt:“Là vì Đoàn Đoàn à?” Vừa nói câu này xong anh mới nhận ra bản thân mình lại trẻ con như vậy.

Không chỉ mình An Nại lo anh muốn kết hôn với cô là vì Đoàn Đoàn, mà anh cũng không muốn cô đồng ý kết hôn với anh là vì Đoàn Đoàn, tuy rằng ngay từ đầu anh đã có ý định dùng Đoàn Đoàn để buộc chặt An Nại.

Con người vốn có lòng tham không đáy, trước kia anh đã nghĩ chỉ cần được ở bên An Nại là tốt rồi, giờ anh lại hy vọng cô và anh cùng nhau bước tiếp chính là vì yêu.

Cho tới hôm nay cô chưa từng nói một lời cô cũng yêu anh.

Đêm nay anh lại vô cùng muốn nghe câu đó.

“Bởi vì anh,“ An Nại chớp chớp mắt, ngón tay cô xoa xoa lưng Đoàn Đoàn nhỏ giọng nói:“Em yêu anh.” Cô vừa nói dứt lời, Sở Hà đã nhào tới ôm chặt cô vào lòng, lần này Đoàn Đoàn không cần cố gắng chen chân vào giữa ba mẹ nó nữa mà bị ép thành nhân bánh luôn, Sở Hà kích động dến mức quăng luôn chiếc bánh gato xuống đất.

Sở Hà nắm lấy tay An Nại, một chiếc nhẫn mát lạnh được đeo vào tay cô, anh siết chặt tay cô, An Nại có cảm giác lòng bàn tay anh đầy mồ hôi. Anh đột nhiên lui người lại ôm Đoàn Đoàn đang nằm trong lòng cô đặt xuống đất rồi nghiêng người tới hôn lên môi cô.

Anh hôn rất vội, có vẻ như đã không thể chờ được nữa rồi.

Một tay Sở Hà ôm eo cô, một tay giữ gáy cô, lao tới như bão vũ gặm cắn đôi môi cô, đầu lưỡi còn nhẹ nhàng cậy mở hàm răng cô......

Đoàn Đoàn nghển cổ nhìn ba ba ma ma mình, cậu muốn nhào tới đẩy hai người ra, nhưng lại xoa xoa mông thầm nghĩ, cậu không thể chịu được một đòn nữa của ba ba đâu.

Đoàn Đoàn ngồi xổm xuống vươn hai tay xoa xoa mặt, rồi vươn tay về phía chiếc bánh gato đang nằm trên mặt đất, bám chặt không buông cậu bạn”Bánh ngọt.” cũng không có ai để ý đến cậu.

Đêm nay ba người họ dựng trại dã ngoại ở đây, sau khi dỗ Đoàn Đoàn nằm ngoan trong túi ngủ, An Nại đi ra khỏi lều trại, liền nhìn thấy Sở Hà ở đang đốt một đống lửa bên cạnh dòng sống, cô cúi người nhặt vài cảnh cây trên mặt đất, rồi đi đến trước mặt anh, kéo đôi chân dài kia ra rồi thản nhiên ngồi xuống..

Sở Hà chau mày, đột nhiên cong đầu gối lên, An Nại lập tức liền trượt xuống đùi anh, đùi cô dán chặt vào bụng dưới của Sở Hà, cô vươn tay ấn váo cái nơi đang muốn nổi dậy kia, lại bị anh giữ chặt lại ở đó.

Thôi đi, An Nại vươn tay ôm lấy cổ Sở Hà, dù sao cô cũng rất thích anh.

Tay anh đặt lên eo cô, giữ chặt thắt lưng cô, đầu ngón tay còn thỉnh thoảng cọ qua cọ lại ở đó.

An Nại cảm giác được......

Sợ Sở Hà đột nhiên làm gì đó, An Nại đành phải nói chuyện gì đó để dời sự chú ý của anh, ví dụ như:“Vì sao anh lại chọn chô này?”

“Em đoán xem.” Sở Hà nói.

Nơi này thật ra có thể nói là nơi tình yêu của họ bắt đầu.

Khi hai người chưa từng để ý tới nhau, khi An Nại còn chưa có mối tình đầu, khi đủ mọi thứ chuyện đó chưa từng xảy ra, anh đã thích cô rồi.

Bọn họ bỏ lỡ nhau ba năm rưỡi, nhưng thật ra lại có kết cục rất viên mãn.

Anh nhìn cô trưởng thành, cũng có thể ở bên cô cùng nhau già đi.

An Nại im lặng một lúc, có vẻ như đang tự hỏi bản thân.

“Em không muốn đoán.” An Nại lấy cành cây cô vừa nhặt được chọc chọc vào đống lửa.

Sở Hà:“......”

Trái tim anh còn đang lơ lửng, cuối cùng cô lại nói vậy với anh.

Bóng tối dày đặc, cả ngọn núi cũng rất im lặng, tiếng lửa trại bùm bùm vang dội ngay bên tai họ.

Sở Hà cứ ôm An Nại ngồi trên đùi anh như vậy, phía sau họ là cả một bầu trời đầy sao, hai người ngồi thật lâu trước đống lửa, lúc chuẩn bị đi về ngủ, anh vòng tay qua đầu gối cô bế An Nại đứng dậy.

Vừa đi vào trong lều, An Nại đột nhiên dướn người tới, ghé sát vào tai anh hắng giọng một cái, vành tai Sở Hà nóng rực, anh nghe rõ những lời cô vừa thì thầm vào tai anh:“Em vẫn nhớ mà.”

Hơi thở ấm áp đánh thẳng vào màng nhĩ rồi xuyên qua những dây thần kinh nào đó mà vào tận trái tim anh......

An Nại vẫn luôn nhớ...

Sở Hà là người xấu nhất và cũng là người tốt nhất với cô.

Thật may là tình yêu của bọn họ có quá trình xấu nhất nhưng lại có kết cục đẹp nhất.

HOÀN CHÍNH VĂN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.