Nalu Story (Fairy Tail Fanfic)

Chương 8: Chương 8: Sốt cao




--------Chap 8: Sốt cao--------

Lucy: *cười* Natsu! Cậu đến rồi.

Nụ cười tươi đó khiến trong lòng Natsu dâng nên mỗi đau thương. Cậu tự trách bản thân mình vạn lần. Tự nhiên lúc này Natsu muốn ôm Lucy, ôm lấy cơ thể đang run lên vì lạnh kia.

Natsu: Tớ ôm cậu được không Lucy?

Lucy: *giật mình* Hả?

Natsu không đợi Lucy trả lời mà dang tay ôm chầm lấy Lucy. Đôi chân tê cứng vì đợi suốt 2 tiếng đồng hồ của Lucy không giữ được thăng bằng, tựa hẳn vào người Natsu. (Haina: ức chế hết chịu nủi. mi để Lucy nhà ta đợi 2 tiếng đồng hồ, vừa đến lại giở trò dồi bại *đập bàn*) Cả người Lucy nằm gọn trong vòng tay của Natsu. Những lời chất vấn Natsu vì tội đi trễ bay đi đâu hết. Hơi ấm của cậu dần dần truyền sang cô.

Lucy: *giọng yếu ớt* Natsu… chân tớ… đau.

Natsu: *từ từ buông ra* Vết thương hôn qua của cậu còn chưa khỏi hẳn à? *nhíu mày*

Lucy: *làm mặt giận* Đồ ngốc Natsu. Cậu để tớ đợi 2 tiếng đó. Chân tớ giờ tê hết cả rồi.

Natsu: Xin lỗi vì đã bắt cậu đợi. Có vài chuyện làm tớ suy nghĩ nên ngủ quên. Đừng giận tớ nha Lucy. 

Natsu cuối gằm mặt, không dám nhìn Lucy. Vì do của cậu thật kì cục. Không hợp lí chút nào.

Lucy: Uhm. Nhưng giờ làm sao đây? Chân tớ không đi nổi nữa.

Natsu: Mình tìm chỗ nào ngồi nhé. Pháo hoa cũng sắp bắn rồi. ^^

Lucy: Uhm.

Thế rồi Natsu bế Lucy đến bãi cỏ cạnh dòng sông. Ánh trăng và bầu trời đầy sao của Magnolia phản chiều xuống mặt nước lấp lánh những gợn sóng nhỏ. Không khí có chút se lạnh. Nơi đây rất thích hợp để ngắm pháo hoa. Natsu nhẹ nhàng đặt Lucy xuống rồi ngồi bên cạnh. Lúc này cậu mới để ý kĩ Lucy. Bộ yukata làm tôn làn da mịn màng và hồng hào của cô. Mái tóc dài qua vai được búi cao bằng chiếc kẹp hình con bướm nhỏ xinh. Vài sợi tóc con vương xuống cổ làm gia tăng vẻ quyến rũ của Lucy. Cảm giác như có ai đang nhìn chằm chằm mình, Lucy quay lại nhìn Natsu. Bốn mắt giao nhau.

Natsu: *cười* Hôm nay cậu rất xinh đó Lucy.

Lucy: *thấy rất vui nhưng vẫn còn giận* Vậy mà ai đó bắt mình đợi cả tiếng.

Natsu: *trúng điểm yếu* Cho tớ xin lỗi mà. Rất rất xin lỗi Lucy.

Lucy: Bỏ qua cho lần này đó. *nở nụ người tinh nghịch*

Natsu ngây người trước nụ cười của Lucy. *chíu. bụp* Cả bầu trời đêm bừng sáng. Từng pháo hoa lóe sáng trên nền trời đen rồi lại vụt tắt để lại làn khói trắng. *bụp. bụp bụp* Ngày càng nhiều đốm sáng rực rõ được bắn lên nhưng lại mau chóng lụi tàn. Được một lúc thì hết. 

Natsu: *hớn hở quay qua Lucy* Pháo hoa đẹp quá nhỉ Lucy.

Natsu phát hiện Lucy đang tựa hẳn vào người cậu. Hơi thở hơi nhanh và khá nóng. Natsu hoảng hốt.

Natsu: Nè Lucy! Lucy! Cậu bị gì thế? *lay lay người Lucy*

Chạm này tay mới thấy người Lucy lúc này khá nóng. Lúc nay do chạy nhanh nên Natsu không cảm nhận được. Nhanh chóng lấyy tay để vào trán Lucy. Nóng quá! Lucy bị sốt rồi. Natsu lập tức bế Lucy chạy ngay về hội. Nhưng không thấy mọi người đâu cả.

Natsu: KHỐN KHIẾP THẬT!!!

Cậu định chạy đi tìm tiếp nhưng không khí bên ngoài khá lạnh. Lúc chạy gió tạt khiến Lucy nép mình trong lòng cậu. Thế nên Natsu quyết định bế Lucy về nhà. Đặt Lucy trên giường. Bộ yukata kín làm Lucy cử động khá khó chịu. Thấy thế Natsu định giúp Lucy cởi ra nhưng… cậu chợt khựng lại. Suy nghĩ của Natsu: “Thế này có chút không ổn! *toát mồ hôi*” Chỉnh tư thế nằm của Lucy cho thoải mái, lấy khăn lau những giọt mồ hôi trên trán. Natsu chạy ngay ra cửa, cậu cần tìm Wendy ngay. Chạy một mạch đến lễ hội, Natsu thấy 2 con mèo 1 trắng 1 xanh đi với nhau.

Natsu: *gọi có vẻ gấp* Carla! Cậu biết Wendy đang ở đâu không?

Carla: *khó hiểu* Cô ấy hình như còn trong lễ hội với Mira thì phải.

Natsu lại tiếp tục chạy đi tìm Wendy trong cái lễ hội đông nghẹt người. Mồ hôi đã làm ướt đẫm áo cậu. Ở đây có nhiều mùi lạ quá làm cậu không thể đánh hơi ra Wendy đang ở đâu được. Chỉ còn một cách. Natsu hít thật sâu.

Natsu: *hét thật to* Wendy! Em đang ở đâu vậy????

Nhiều cặp mắt đổ dồn vào Natsu nhưng cậu mặc kệ. Điều cậu quan tâm nhất bây giờ là Lucy. Cậu thấy Wendy đang len lỏi qua đám đông đi về phía cậu.

Wendy: Tìm em có chuyện gì vậy anh Natsu?

Natsu: Lucy bị bệnh rồi!!!

Nói rồi Natsu chẳng đợi thêm giây phút nào, kéo tay Wendy chạy thật nhanh về nhà Lucy. Tội nghiệp bé Wendy nhà ta mấy lần chạy theo không kịp khiến bé suýt té. Vừa về đến nhà.

Natsu: *hối hả* Cố gắng chữa cho Lucy nha Wendy.

Wendy: Em sẽ cố gắng. *liếc nhiên Lucy rồi nhìn Natsu, ngại ngùng nói* Anh Natsu ra ngoài tí được không? Em cần phải thay đồ cho chị Lucy.

Natsu: *đỏ mặt* À! Ừ nhỉ. Xong nói anh liền nha. *mở cửa đi ra ngoài*

Wendy bắt đầu thay đồ cho Lucy. Suy nghĩ của Wendy: “May quá! Chị Lucy chỉ sốt nhẹ. Anh Natsu làm mình cứ tưởng chị ấy bị nặng lắm chứ.” Sau khi chữa xong.

Wendy: Anh Natsu vào được rồi đó.

Natsu: Lucy không sao rồi chứ. *mặt lo lắng*

Wendy: *cười cười* Không sao. Chị Lucy chỉ bị cảm nhẹ thôi. Ngủ đến mai là khỏi. Anh dừng lo quá. 

Natsu: *ngại ngùng* À! Vậy à. 

Wendy: Anh ở lại chăm sóc chị Lucy nhé. Em về đây.

Natsu: Uk. Cảm ơn em nhiều Wendy.

Wendy ra về. Trong phòng chỉ còn lại Natsu và Lucy. Natsu cảm thấy có lỗi. Cậu nghĩ vì đợi cậu nên Lucy mới bị cảm. Bước tới gần giường Lucy thì Natsu thấy Lucy đã khẽ mở mắt, nhìn cậu chắm chăm. Đột nhiên Lucy nắm lấy tay áo cậu.

Lucy: *thỏ thẻ* Natsu! Tớ khát nước. 

Natsu: Đợi tớ một chút để tớ đi lấy. 

Natsu định đi lấy nhưng bị kéo lại, bàn tay nhỏ ngắn của Lucy vẫn lì lợm không buôn tay áo cậu ra. 

Natsu: Buông ra chút nha Lucy. Để tớ còn đi lấy nước cho cậu.

Lucy: *phụng phịu* Không uống nữa. Lỡ Natsu đi mất rồi sao. Khó lắm mới đợi cậu được.

Natsu: *khó hiểu* Hả.

Lucy: *nắm tay Natsu kéo về phía cô* Hôm nay cậu phải ở cạnh tớ. Cấm rời đó! Natsu! 

Giọng Lucy ngày càng nhỏ gần rồi chìm vào giấc ngủ. Nhưng tay vẫn nắm tay Natsu thật chặt. Natsu suy nghĩ: “Sao giống lúc Lucy say rượu ở suối nước nóng vậy?! Nhưng… vậy cũng dễ thương nhỉ. *cười* Lucy muốn mình ở cạnh, tức ngủ cạnh á. Ra vậy.” Nghĩ rồi Natsu leo tọt lên giường Lucy. Nhìn Lucy ở gần mình như vậy Natsu liền nhớ tới ý định lúc ở góc cây chưa làm được thì bị con mèo xanh phá đám. “Giờ… hôn Lucy được không nhỉ?”

--------End chap 8--------

p/s: ớ! Natsu nhà ta ghê gớm vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.