Năm 7th Của 2 Vợ Chồng

Chương 1: Chương 1: Lê Hải Đường…




CHƯƠNG 1: LÊ HẢI ĐƯỜNG…

“Hôm nay tăng ca, tối không cần chờ.”

“Ừa.”

“Rảnh đi một chuyến tới tiệm giặt quần áo đi.”

“Không phải lấy quần áo về rồi sao?’

“Nhân viên cửa hàng lấy nhầm rồi.”

“Ờ. Lấy nhầm chỗ nào?”

“Ngăn thứ hai tủ quần áo, túi giấy màu xanh lam.”

“Ờ. Biết rồi.”

“… Em đang làm gì đấy?”

“Ờ… . Hả?” Tôi khó khăn dứt khỏi cuộc đối thoại nhàm chán, nhìn hắn, lại nhìn tay mình. Lúc tảng sáng là thời gian bận rộn nhất, cách giờ làm chỉ còn 40 phút, tôi thì lại rề rà ngồi bên mép giường nhìn chằm chằm vào tay của mình, đồng thời giữ nguyên động tác ấy đã được tròn 10 phút.

“Không có gì, móng tay dài quá.”

Mạnh Tiểu Viên nhìn tôi một cái, không nói gì, lục lọi trong ngăn kéo, ném ra một chiếc bấm móng tay, sau đó tiếp tục vội vội vàng vàng cho công cuộc đi làm buổi sáng của hắn. Tôi yên lặng rút một tờ giấy ăn từ trong hộp khăn giấy đầu giường, đệm ở trên đùi rồi cắt móng tay ‘tanh tách’, cái chăn dưới mông vẫn còn hơi ấm của hai người, lòng lại hơi lạnh.

Mạnh Tiểu Viên lộn nhộn trong nhà một vòng, lúc trở lại phòng ngủ thì quần áo mũ nón chỉnh tề tinh thần sáng láng. Túi tài liệu, chìa khóa xe, ví tiền… Hắn kiểm tra hết mỗi một đồ vật bắt buộc cần có rồi mới đưa mắt lại nhìn tôi. Tôi nhận thấy cái nhìn lom lom của hắn – chắc chắn bây giờ hắn đang nhíu mày – lại không ngẩng đầu lên tiếp tục bấm móng tay. Cuối cùng, Mạnh Tiểu Viên không nói gì nữa, đi về phía huyền quan (*): “Đi thôi.”

(*) huyền quan: trong phong thủy và kiến trúc được hiểu là lối đi mà khách muốn tới phòng khách buộc phải đi qua, là khu đệm của phòng khách, có thể coi như tiền phòng, là nơi khách ‘nghỉ’ chân trước khi vào phòng chính.

“Còn quên gì không?”

“Ừm, không có.” Hắn lại kiểm tra thêm lần nữa, “Túi tài liệu, ví tiền, chìa khóa xe, điện thoại di động… Đủ rồi đi.”

Tôi mài đầu móng tay được cắt đến sáng bóng, ngẩng đầu nhìn hắn: “Chắc chứ?”

“Ừ. Bye. Cẩn thận đi muộn.”

Tôi há hốc miệng, thoáng giây ấy bỗng muốn níu hắn lại nhắc nhở rằng hắn đã quên cái hôn sáng trước khi ra cửa, nụ hôn mà đã quên bao lâu rồi ngay cả tôi cũng không nhớ được. Nhưng mà chưa kịp nói gì ra miệng thì Mạnh Tiểu Viên đã đi thẳng.

Tôi lại cúi đầu nhìn cái tay trơ trụi của mình. Tôi đã từng chơi đàn ghita rất nhiều năm, để móng tay cũng rất nhiều năm. Trước đây, lúc còn yêu nhau nồng nàn, Mạnh Tiểu Viên có một loại cảm giác đam mê lạ kỳ với tay của tôi, tôi vẫn hoài nghi hắn mắc chứng mê tay đẹp. Mỗi lần làm tình, hắn đều không ngừng liếm tay và móng tay của tôi, giúp hắn thủ *** còn làm hắn hưng phấn cả khi khẩu giao ấy chứ. Bắt đầu từ sau khi ở chung, có một khoảng thời gian ham thích lớn nhất của hắn là sau giờ tan sở mỗi ngày, hắn sẽ sửa móng tay cho tôi, đương nhiên sửa tới sửa lui, thông thường đều sẽ sửa đến trên giường.

Chẳng qua lần hắn liếm tay tôi gần đây nhất là lúc nào nhỉ? Lần hắn muốn tôi khẩu giao cho hắn gần đây nhất là khi nào nhỉ? Lần hắn giúp tôi sửa móng tay gần đây nhất lại là khi nào nhỉ? Chúng tôi bên nhau đã được bảy năm. Bảy năm là một khoảng thời gian dài lắm, thế cho nên tôi đã không còn nhớ được nhiều chuyện nữa rồi. Cái mà tôi có thể nhớ chỉ là những cuộc đối thoại khô khan buồn tẻ, những việc vặt thông thường, và cả loại vận động như pit-tông làm theo lệ thường mà thôi. Mạnh Tiểu Viên mắc chứng mê tay? Nhưng tôi không chơi ghi ta không để móng tay đã hai năm, hắn lại chưa hề để ý tới.

Còn tôi, lại từ khi nào bắt đầu không còn để ý, hắn rốt cục vì sao không để ý đến tôi nữa đây?

=========

Kết quả quả nhiên là đến muộn. Ban đầu còn muốn chuồn lẹ vào phòng làm việc, kết quả xui xẻo sao mà bị chị Lý – y tá trưởng tóm được, đồng nghiệp và hộ sĩ đi qua đi lại nhộn nhịp lấy vẻ mặt nghiêm túc cung kính nhìn khuôn mặt liệt sĩ cách mạng để nhìn tôi. Chỉ cần ai làm ở Tứ Viện mấy ngày thôi đều biết rằng, trong viện ai cũng có thể trêu chọc, chỉ có chị Lý thì phải đi đường vòng. Đừng nói tới tôi là một bác sĩ phó chủ nhiệm, dù giờ tôi có thăng lên chức viện trưởng, tôi cũng không dám cãi chị Lý một câu. Thực ra thì không phải chị Lý có chỗ dựa to như nào, mà là cho dù ai phải đối mặt với một bác gái đã làm việc ở bệnh viện hai mươi năm, biết toàn bộ các chuyện tám nhảm từ trên xuống dưới, tay chân nhanh nhẹn có thể chạy tới ấn bệnh nhân lên giường thì đều phải giảm ba phần khí thế. Ở trong hành lang đã nhận được một bài phê bình giáo dục 20 phút, quay đầu còn chưa đi được hai bước lại đá đổ một thùng nước dơ bên chân, quần ướt nửa ống. Vất vả lắm mới thay được chiếc quần, mặc áo blouse trắng, nhìn giờ cũng đã đến lúc khám bệnh, ai dè bệnh nhân đầu tiên đã làm tôi nhức đầu chết đi được. Rõ ràng là một cô gái rất khỏe mạnh, ở trường học bị bắt nạt không muốn tới trường, ngược lại bị mẹ cô mang đến khoa tâm thần, hỏi cô gái vấn đề nào là mẹ cô chen miệng cướp lời, tôi bực đến mức suýt thì yêu cầu mẹ cô ấy đi đăng ký khám luôn.

Không sai, tôi là một bác sĩ khoa tâm thần. Ở thành phố này, câu mắng thường nghe thấy nhất là “Mày sổng khỏi Tứ Viện hả”, nơi được nói đến chính là bệnh viện tôi làm việc. Lúc vừa mới làm việc ở đó, tôi ghét nhất ngồi ghế trong phòng khám bệnh, bởi vì ở trong đó, có những tên bạn vĩnh viễn cũng không đoán được họ sẽ làm gì vào giây tiếp theo. Năm đó vào phòng bệnh rồi tôi còn bị thương mấy lần, còn vì chuyện ấy cãi nhau với Mạnh Tiểu Viên, suýt thì chia tay, nhưng cãi nhau thế nào đi nữa vẫn thấy ngọt ngào, nó nói lên rằng hắn quan tâm đến tôi. Nhưng bây giờ đã quen với đám người trong phòng bệnh kia, tôi ngược lại không thích ngồi khám bệnh, hầu như ngày nào cũng chạy khỏi đấy thì Mạnh Tiểu Viên lại không hỏi tới công việc của tôi từ lâu rồi.

Khó khăn đưa tiễn mẹ con cô gái ấy, tôi nhấp một ngụm trà, cửa lại vang lên, tôi chỉ có thể thẳng lưng lên tinh thần: “Mời vào.”

“Tiểu Đường là tao.” Nụ cười công thức của tôi mang trên môi chưa đầy năm giây đã bị người đàn ông cao lớn khôi ngô, chiều cao 1m9 chen vào cửa kia lấy đi trong nháy mắt.

Ông trời ơi, hôm nay rốt cục tôi đã đắc tội ngài chỗ nào vậy… Tôi vừa nhìn thấy người này thì không khỏi đỡ trán nằm úp người trên mặt bàn. Thằng nhãi này tên Thường Từ, là bạn thân của tôi, loại quan hệ thân thiết đến mức có thể mặc chung một chiếc quần ấy, chơi với nhau từ nhỏ tới cao trung (cấp 3), đại học cùng trường khác khoa, công việc cùng một thành phố. Trước khi tôi gặp Mạnh Tiểu Viên, bất kể là đầu óc hay nửa người dưới đều không có kiêng nể gì sất, là một anh đẹp trai chỉ cần là đàn ông đều có thể thượng, chỉ có riêng Thường Từ là tôi chưa hề sinh ra nửa chút dục vọng nào với nó. Chỉ là thằng nhãi này dáng người theo kiểu mãnh nam, nhưng toàn làm những chuyện kiểu hâm hâm dở dở thôi. Sau khi tốt nghiệp giá cả thị trường không tốt không tìm được việc làm, thế nào mà nó lại chạy đi làm nhân viên bán đồ dùng tình thú cho dân gay, buôn bán thì khá là trôi chảy, phát đạt. Chỉ là từ đó trở đi, nó không ngừng bị dân gay quấy rầy, đành phải càng không ngừng tới quấy rầy tôi tìm tôi làm cố vấn tâm lý, lúc nghiêm trọng mấy lần yêu cầu vào viện chúng tôi, làm Mạnh Tiểu Viên đặt cho nó biệt hiệu “Bẻ mãi không cong thật là lực sĩ”.

… Đệt, hôm nay sao tôi lại cứ nghĩ tới Mạnh Tiểu Viên thế nhỉ. Sắc mặt tôi lại sầm hơn, tên Thường Từ kia lại hoàn toàn không để ý tới sắc mặt xui xẻo của tôi, chẳng biết xấu hổ tiến lại bắt đầu nói: “Tiểu Đường, tao lại tới khám bệnh. Cố vấn tâm lý chẳng có tác dụng gì, lần này mày phải kê cho tao chút thuốc, nằm viện cũng được…”

“… Mày mà nằm viện có tin tao cho mày cùng phòng với người bệnh cứ thấy vật thể hình tròn là cắt không hả!” Tôi cắn răng nghiến lợi nói.

“Sao cũng được, chỉ cần đừng là gay.”

“Tao không biết tên kia có phải không, tao chỉ biết là trước mặt mày, bác sĩ tao đây từ đầu xuống chân là một gay thứ thiệt. Không bằng mày mời cao minh khác?” Tôi từ tốn nâng chén trà lên.

Thường Từ lập tức đổi sang vẻ mặt nịnh nọt: “Ấy Tiểu Đường cậu đừng nóng mà… Tớ nói thật, lần này cậu kê cho tớ chút thuốc đi, chàng trợ lý kia của tớ, gần đây cứ không cẩn thận chạm vào mông tớ, nếu không phải tớ vẫn biết trong lòng tớ có chút vấn đề thì thật cho là hắn đang quấy rối tớ đấy!”

Tôi suýt thì phun nước trà ra ngoài, bình ổn lại rồi, tôi mở ngăn kéo, tùy tiện tìm lọ vitamin, lấy ra ném cho nó: “Cho mày một lọ, khi nào cảm thấy mình có chuyện thì uống một viên. Thuốc này bọn tao còn chưa đưa ra thị trường, đừng truyền ra ngoài đấy.”

“Tao biết trên đời này chỉ mày tốt với tao nhất mà!” Thường Từ cảm ơn liên hồi cảm động đến rớt nước mắt vội vàng mở nắp lọ ra, dùng trà của tôi nuốt viên vitamin, sau đó trân trọng cất cái lọ đi rồi mới từ từ bình ổn lại khỏi trạng thái cuồng hóa, “Tối mời mày với lão Mạnh ăn cơm nha?”

“Sao chuyện gì cũng có thêm hắn?” Tôi nghe xong đã cảm thấy phiền lòng, “Mày nhìn trúng hắn hở?”

“Tuyệt đối không có! Tao là thẳng!” Một câu nói trúng nỗi buồn của Thường Từ, nó vội vàng uống thêm viên vitamin nữa, lúc này mới ấm ức nói với tôi, “Hai vợ chồng nhà mày, tao không thêm hắn thì thêm ai…”

“Coi cái dạng tiểu thụ của mày kìa… Aiz aiz aiz mày đừng uống, tao chỉ đùa thôi! Đùa chút thôi!” Tôi vừa nghĩ có nên gọi điện thoại cho trợ lý của Thường Từ bảo hắn ta mau bắt Thường Từ đi, vừa đè cái tay móc thuốc của hắn, “Buổi tối hắn phải tăng ca, thôi hai ta đi uống một chén đi. Mày mời.”

“Được, vậy hết giờ làm tao tới đón mày.”

“Được. Mày mau cút đi, tao còn bệnh nhân đấy.”

“Vâng vâng vâng đại phu Lê, tiểu nhân xin cáo lui…”

Tôi vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Thường Từ ra vẻ nịnh nọt rời đi, yên tĩnh một lát, cảm thấy nét cười dần cứng, không khỏi chà xát gương mặt. Hôm nay tôi mắc cái chứng gì vậy? Móng tay đã cắt từ sớm rồi mà… Mịa, lão tử năm nay đã 32 rồi, cũng không phải cô gái với mối tình đầu. Huống chi Thường Từ nói không sai, tôi và Mạnh Tiểu Viên là đôi vợ chồng. Cái thứ như tình yêu cùng lắm thì giữ được 2 năm, chúng tôi đã sống bên nhau 7 năm rồi, nếu còn sôi nổi và tình cảm mãnh liệt thì đúng là dở. Chúng tôi đã là một phần trong sinh hoạt của nhau rồi, cặp vợ chồng, không phải là sống với nhau sao.

Tôi cố đè nén nỗi sầu muộn vừa chua xót vừa lạnh vừa nói không nên lời xuống, xốc lại tinh thần, lão tử vẫn là Lê Hải Đường không có gì theo đuổi cũng không có buồn phiền gì kia. Tiện tay lấy di động ra nhắn cho Mạnh Tiểu Viên một tin: “Tối đi uống rượu với Thường Từ, anh tăng ca nhớ mua cái gì ăn đỡ đói, đừng để mệt quá đấy.”

Tin nhắn đã gửi đi. Tôi mở thư đã gửi ra thưởng thức tin nhắn của mình, chậc chậc, chết mất, nếu tôi muốn buồn nôn là buồn nôn được ngay. Thôi khám bệnh vậy, tiếng đập cửa lại vang lên, tôi tiện tay nhét di động vào túi áo blouse, tiếp tục ngồi khám bệnh. Hôm nay bệnh nhân tới khám có nhiều người dở hơi lắm, khổ sở mãi mới tới trưa, ngây ngô chạy tới căn tin gọi cơm, thuận lợi lấy di động ra xem giờ, phát hiện Mạnh Tiểu Viên nhắn tin lại. Là khen tôi hiền lành hay mắng tôi đây, tôi thờ ơ một tay ăn một tay mở tin nhắn.

“Ừa.” Trong tin nhắn viết như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.