CHƯƠNG 19: LÊ HẢI ĐƯỜNG…
Tôi ngồi trên tàu hỏa bốn mấy tiếng đồng hồ, mỗi một giây đều chửi bới viện trưởng đáng ghét. Nguyên nhân đi công tác là có một hội nghị nghiên cứu và thảo luận y học, chẳng qua trong lòng mọi người đều biết rõ, kiểu hội nghị nghiên cứu và thảo luận này thực ra là ngồi uống trà tâm sự, việc chính vẫn là đi du lịch. Vốn dĩ việc này không có phần của tôi, kết quả vị bác sĩ chủ nhiệm trước hôm phải đi bị viêm ruột thừa cấp tính. Tứ Viện không có nhân tài gì, lãnh đạo ai cũng bận, viện trưởng đột nhiên nghĩ tới một bài văn tôi đánh bậy đánh bạ thuyết trình ra, chắc cũng có thể làm đại biểu thay mặt cho lớp thanh niên trẻ tuổi kiếm mặt mũi, vì thế gọi tôi tới gấp.
Kết quả của việc gọi gấp chính là không mua được vé máy bay, phải ngồi tàu hỏa. Được rồi, tàu hỏa thì tàu hỏa, địa điểm hội nghị ở gần nên cũng không sao hết. Quan trọng là hội nghị chết tiệt kia mở tại Urumqi (*)!
(*) Urumqi (Ô Lỗ Mộc Tề) là thủ phủ khu tự trị Tân Cương, Trung Quốc, là thành phố cách xa biển nhất thế giới.
Lúc tôi nghe viện trưởng dặn dò trong điện thoại quả thực lòng dạ tôi như có một ngàn con thảo nê mã (con mịa nó a.k.a TMD) chạy qua. Mùa này vùng tân cương chắc hạ xuống dưới -20o rồi tôi chưa chuẩn bị gì đi thế nào đây! Ngồi tàu hỏa 2 ngày 2 đêm, lãnh đạo ông muốn tôi chết sao! Còn nữa… Hội nghị khoa tâm thần sao lại đi tân cương!
Lãnh đạo thờ ơ trả lời: “À, chủ sự (người đứng ra tổ chức) định trượt tuyết.”
Móa.
Vì thế tôi căn bản không kịp ngủ, vội vã về nhà thu xếp mấy bộ quần áo là chạy tới nhà ga luôn. Nào giống đi họp, căn bản là chạy nạn. Nhưng lãnh đạo coi như có lòng từ bi, đặt vé có giường đệm cho tôi, cũng có chút lương tâm.
Chưa chuẩn bị gì cả, tôi bảo lãnh đạo gửi lịch trình trong ngày và mấy phần tài liệu vào mail tôi. Lãnh đạo nói thực ra hội nghị không có gì, chỉ cần kể ra kinh nghiệm lâm sàng kết hợp quan điểm của bài thuyết trình năm ngoái thôi, thái độ khiêm tốn cẩn thận chút là được rồi. Mà lịch trình trong ngày của hội nghị sắp trọn 1 tuần, tôi thực sự không hiểu đám lão già bên tổ chức hội nghĩ sao lại muốn ở đấy đông lạnh cả tuần chứ.
Nhưng ở đó được vài ngày, tôi không còn nóng nảy như vậy nữa.
Quê tôi ở một thành phố mạn Bắc Trường Giang, tuy mùa đông cũng sẽ xuống dưới 0 độ, nhưng rất ít khi có tuyết. Hôm vừa xuống tàu ở Urumqi là buổi tối, trời đang đổ tuyết. Tôi nhìn bông tuyết bay phất phới đầy trời rất lâu mới rốt cục phát hiện ra miêu tả trong rất nhiều tiểu thuyết cũng không phải như lời tiểu thuyết gia. Tới khách sạn rồi ngả đầu ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại ra cửa sổ nhìn một cái, thế giới bên ngoài thực sự đã thành màu trắng bạc. Trên nóc nhà chất đầy tuyết, từ xa nhìn lại trông như những ngọn kem trên bánh ga tô vậy, trên hàng cây bên đường đều là sương đọng trên lá cây. Dưới nhà không xa có một mảnh sân, có đôi trẻ con đang chơi đùa, có một đứa đạp một nhát vào cây, sương đọng trên lá cây của cái cây ấy liền rớt xuống rào rào, làm lộ ra một chút cành khô.
Tôi bỗng thấy chuyện đi công tác cũng không tệ lắm, vì thế nhắn cho Mạnh Tiểu Viên một tin nhắn —— bên này khá là vui.
Hắn trả lời: Q_Q đi sớm về sớm…
Tôi đã nghĩ mãi cuối cùng rất thẳng thắn thành khẩn thừa nhận mình muốn thấy hắn bày tỏ các loại hỏi tôi trời lanh không, mặc thêm chút quần áo. Nhưng không ngờ trong lòng lại nghẹn khuất không được tự nhiên, đại khái là chưa từng gặp tuyết rơi nhiều như vậy, tâm tình rất tốt.
Trên thực tế, mấy ngày kế tiếp tôi cũng không nghĩ cái gì. Mạnh Tiểu Viên luôn gửi cho tôi những tin nhắn không đầu không đuôi, như là “Nhớ em nhớ em nhớ em muốn chết”, hoặc là “Em mau trở lại một mình anh chống đỡ không nổi”, lại hoặc là “Này, em còn không về anh ra bên ngoài… rồi”. Thấy dáng vẻ này của hắn lòng tôi rất ấm áp, thỉnh thoảng trêu đùa với hắn vài câu, có đôi khi cũng lười trả lời, lúc rảnh thì mở tin nhắn ra xem rồi lại tắt đi.
Hội nghị kết thúc nhanh hơn tôi nghĩ. Một đám giả vờ đứng đắn ngồi trước bàn hội nghị được hai hôm, đến hôm thứ hai thì hăng hái bắt đầu hoàn thành cái gọi là kế hoạch khảo sát của mấy ông bên tổ chức hội nghị. Hôm đầu tiên trượt tuyết, hôm thứ hai thì lên Thiên Trì (1), hôm thứ ba đi vực núi Nam Sơn (2) hôm thứ tư ngâm suối nước nóng ở vịnh Ngũ Thải (3), một đám toàn ông già cũng biết hưởng thụ, hành trình sắp xếp cực kỳ chặt, nhưng cũng hay, nhất là ngày thứ hai lên núi, tôi mới phát hiện thật sự có thể dùng từ tráng lệ để miêu tả.
(1) Thiên Trì này có thể là hồ Thiên Trì, Phụ Khang trên núi Bác Cách Đạt trong dãy núi Thiên Sơn, thuộc huyện cấp thị Phụ Khang, châu tự trị dân tộc Duy Ngô Nhĩ, Tân Cương. Ngoài ra, Thiên Trì còn là Thiên Trì trên núi Trường Bạch; Thiên Trì ở khu tự trị Nội Mông; Thiên Trì ở Cao Hùng, Đài Loan; Thiên Trì ở Hoa Liên, Đài Loan; Thiên Trì ở Nam Đầu, ĐL; Thiên Trì ở Đài Đông, ĐL.
(2) Nam Sơn này có lẽ là Kì Liên Sơn biệt danh Nam Sơn, dãy núi phía Bắc cao nguyên Thanh Tạng, Trung Quốc.
(3) Vịnh Ngũ Thải: là một thế giới nhiều màu sắc, sa mạc trong hoang mạc, do sự kiến tạo của vỏ Trái Đất, trải qua trăm ngàn năm, đất cát đá bị gió mưa bào mòn, tầng than lộ ra, nhờ ánh mặt trời và sấm sét thiêu đốt, tạo nên cảnh quan tự nhiên kỳ lạ.
Các ông ăn thịt trong nhà bạt, răng lợi tuổi ấy rồi mà vẫn rất tốt. Tôi một mình bọc áo lông bưng bát sữa ngựa đi ra ngoài ngồi xổm. Dõi mắt ra chỉ thấy màu tuyết trắng xóa, tôi thoáng chốc nghĩ tới khúc Thấm Viên Xuân của ông Mao, nghĩ đến cái gì mà nghìn dặm băng ngưng, vạn dặm tuyết rơi, gì mà non uống phau phau, đồng vươn bàng bạc, lúc đọc thấy rất khí thế cũng rất có sức tưởng tượng, giờ mới biết được căn bản chẳng bằng một phần mười của tự nhiên. Cách đó không xa có một mục dân khẽ ngân nga giai điệu gì đấy, đi lẹt xẹt qua cạnh tôi, đi được vài bước, bỗng nhiên ngã gục xuống mặt tuyết, sau đó lớn tiếng cười phá lên. Chắc hắn uống say rồi, lăn mình trên tuyết một vòng, lúc này lại có một con ngựa từ xa chạy tới, một mục dân khác miệng lầm bầm phi ngựa tới bên cạnh, tôi nghe không hiểu lắm, nhưng dù sao cũng không phải “jia jia” (tiếng giục ngựa), nghe như là “qiu qiu”, giống như tiếng chim ấy. Người trên ngựa dùng tiếng nói tôi nghe không hiểu nói mấy câu, sau đó cúi người vươn một tay về phía người trên tuyết, người trên tuyết trở mình một cái bò lên, nắm tay hắn cố sức ngồi lên ngựa – mục dân ở đây từ nhỏ đã lớn lên trên lưng ngựa, động tác ấy thuần thục lắm, tôi chắc nếu là tôi ngồi thì ngựa sẽ hất tôi xuống ngay. Hai người cười một con ngựa chạy xa dần, tên giống như uống say kia vẫn hát ca, sau đó thanh âm dần bay xa.
Tôi học y, không có từ nào hay có thể hình dung được. Nhưng tôi thực sự cảm thấy lòng mình như có thứ gì rung rinh, sau đó có thứ gì đó dần thay đổi. Tôi đột nhiên cảm thấy mấy thứ trước đây tôi tự cho là đúng kia, đặt ở trước mắt nhìn chỉ là nhỏ bé và chẳng đáng nhắc tới. Tôi bỗng nhiên rất muốn khốc, rất muốn gào to lên (xả stress tốt lắm đấy). Tự nhiên vĩ đại mà kinh khủng như vậy, trong lực lượng lớn lao con người không thể xoay chuyển này tôi có thể giấu diếm được điều gì? Tôi còn đang giấu diếm những gì? Đời người chẳng qua là mấy chục năm ngắn ngủi, tôi cứ dựng lên những khổ sở này chờ người khác phát hiện, tôi thực sự có thể đợi được sao? Nếu như đợi không được nữa, thì tôi phải bù đắp lại thế nào?
Tôi không muốn hối hận không muốn phải bù đắp. Tôi yêu Mạnh Tiểu Viên, cực kỳ yêu. Tôi nhớ hắn vô cùng, muốn xả hết những ấm ức khổ sở rối rắm trong 7 năm qua ra, muốn nói cho hắn rằng tôi thực sự yêu hắn cả đời cũng không muốn buông tay, muốn nói với hắn thực ra tôi vẫn rất tự ti, thực ra tôi vẫn rất sợ Mạnh Tiểu Viên Mạnh Tiểu Viên, thực ra tôi vẫn rất tùy hứng, tôi muốn làm nũng với anh, tôi muốn anh phát hiện sự sợ hãi của tôi, Mạnh Tiểu Viên Mạnh Tiểu Viên tôi muốn anh có thể bao dung toàn bộ tính tình tùy hứng, tự mình đa tình đến hết cả cuộc đời… như vậy có được không?
Tôi đứng lên rất dũng cảm giải quyết sữa ngựa một hơi luôn, lảo đảo tìm ra di động muốn gọi cho Mạnh Tiểu Viên, kết quả trên núi lại không có tín hiệu.
Mịa.
Hôm nay e rằng dài lắm đây, vất vả lắm mới xuống được núi, tôi ở trên xe nhìn chằm chằm di động chờ tín hiệu. Nhưng sữa ngựa là thứ đồ uống tác dụng cực chậm, tôi lại uống mấy bát liền, lúc này thế mà lại thấy say say, cứ như vậy lăn ra ngủ, buổi tối ai đưa tôi về phòng cũng không biết. Sáng hôm sau, nhân viên tiếp khách của bên tổ chức hội nghị lại tới gọi chúng tôi, đầu tôi đau muốn nứt ra, gột rửa rồi theo bọn họ lên xe đi ngâm suối nước nóng.
Khoảng cách giữa suối nước nóng và Urumqi phải mất 2 tiếng đồng hồ đi xe, là một nơi Ngũ Thải Loan. Tôi vốn cũng không có hứng nên cũng không đi suối nước nóng mấy lần, sau đó cũng sống với Mạnh Tiểu Viên cùng nhau ngâm thì còn có chút tình thú, chứ cùng mấy ông già ngồi trên chiếc xe cũ đi ngâm suối nước nóng thì chán òm, đợt đến nơi rồi, từ xa nhìn thấy kiến trúc đơn sơ tôi càng cảm thấy không nên tới. Kết quả tôi lại sai rồi.
Chỗ suối nước nóng đúng là rất đơn sơ, một hồ nước nóng, một hồ bơi nước lạnh, còn cả một mặt tường, một cái nóc, ước chừng chỉ dùng để che mưa. Không sai, suối nước nóng này lộ thiên. Thời tiết sắp xuống dưới -20o, ngâm mình trong suối nước nóng nóng hôi hổi, hơi nước lãng đãng kết một tầng sương trên lông mày tóc tai mọi người, lấy di động soi một hồi tôi thấy mình chắc sắp thành người Tuyết Tây Tạng rồi. Ngâm một hồi cảm thấy quá nóng, một ông chú bên cạnh giựt giây tôi qua hồ bơi bên kia bơi hai vòng, tôi cũng không suy nghĩ nhiều đã đi qua luôn, vừa tiếp xúc với nước thì đã muốn mắng chửi rồi.
Mịa nó nước này mấy độ vậy!!!
Tôi kiên trì bơi mấy vòng, trên người thế mà dần trở nên ấm áp, lại bơi thêm mấy vòng, nhảy về suối nước nóng. Lúc nhảy trở nên tôi cảm thấy cả người như bị mấy nghìn ngưu mao châm đâm vào, nhưng mà… Rất sướng. Đây đúng là kiểu sauna đấy.
Một đám ông già vừa vỗ tay khen tôi vừa cảm khái tuổi trẻ thật tốt, nhân viên của suối nước nóng cười nói hôm nay nước trong hồ bơi bị đông lạnh, chắc tầm 4,5 độ, dám nhảy xuống đúng là có dũng khí. Tôi nghe xong lòng cực kỳ phức tạp.
Một đám ông già lại không sợ nóng, ngâm cực kỳ vui vẻ. Bên cạnh thiết bị toàn là tuyết trắng sáng, mấy ông đều mặc quần bơi nằm trong tuyết chụp ảnh, nói về rồi phải khoe khoang với đồng nghiệp, lôi kéo tôi chụp, tôi không chụp, hai người trong hồ xoay tới xoay lui đến mệt cả người, tôi thì ghé vào bờ hồ xem di động, nhìn mãi, ấn gọi điện cho Mạnh Tiểu Viên.
“A lô? Hải Đường? Anh nhớ em lắm a a a a, em lúc nào thì về hu hu hu hu hu!”
“Bình tĩnh bình tĩnh, ngày mai hoạt động tự do rồi mua chút đồ kỷ niệm, hôm kia sẽ về. Về ngồi máy bay, 4,5 tiếng là tới thôi.”
“Mau về đi mau về đi, nhớ mua cho anh đặc thổ đặc sản đấy… Kể xem bây giờ em đang làm gì?”
“Ngâm suối nước nóng lộ thiên, xung quanh đều là tuyết, sướng lắm. Tắm qua tắm lại giữa hồ nước nóng và bể bơi cứ như là sauna ấy, anh biết tôi đang nghĩ gì không?”
“Gì?”
“Làm ở đây chắc chắn rất sướng…”
“… Móa! Em lại mời gọi anh mời gọi anh! Anh sắp cơ khát một tuần rồi móa, để ai phụ trách!”
“Tìm ngũ huynh đệ (5 ngón tay) đi. Được rồi bên này tín hiệu không tốt lắm, tôi cúp đây, chờ tôi về có chuyện muốn nói với anh.”
“Ừ được…”
Nếu muốn nói thì cứ nói thẳng trước mặt đi. Tôi cúp điện thoại, sững người một hồi, nhìn mấy ông già không để ý liền len lén chạy sang vùng tuyết trong góc bên cạnh, đỏ mặt cởi quần bơi ngồi trên tuyết, chụp một tấm hình với vẻ mặt dục cầu bất mãn, gửi mms cho Tiểu Viên. Tôi nghĩ đầu tôi thực sự bị đông lạnh ngốc luôn rồi, đây đại khái là chuyện xấu hổ nhất tôi làm trên cõi đời này.
Nhưng trong lòng rất ngọt ngào.
Ngày hôm sau, tôi đi dạo một ngày trên đường, mua các loại thổ sản, mứt kẹo quả khô Badam, bánh nang nướng, trà sữa, thịt bò khô, táo Aqsu, lê Pyrus sinkiangensis yu (lê của Tân Cương), hạnh Khố xa. Phải, tất cả đều là đồ ăn. Sáng sớm hôm sau, vốn bay chuyến sáng nhưng trời đổ mưa to máy bay không cất cánh nổi, tôi ở trong sân bay cả một đêm, nghĩ hôm nay đại khái không đi được rồi nên gửi cho Mạnh Tiểu Viên một tin nhắn bảo chậm một ngày mới về. Không ngờ 6h tối chuyến bay bắt đầu đăng ký, tôi cũng không rảnh thông báo cho hắn đã lên máy bay. Bay chừng 4 tiếng, thắt lưng lão tử sắp gãy mới đến nhà, tôi dọn thổ sản gửi chuyển phát, vẫn nên gọi cho Thường Từ bảo hắn tới đón —— tuy đều đã là chồng-chồng già rồi, thi thoảng gây chút kinh hỉ cũng tình thú lắm.
Chờ Thường Từ đưa tôi về nhà đã là gần 1h đêm, tôi không để hắn giúp tôi xách đồ, nói đùa à, lúc tình thú sao có thể để người thứ 3 ở đấy. Mất sức lắm mới xách được đồ tới cửa, tôi lục quần áo lấy chìa khóa mở cửa.