Ngồi trong kiệu mềm, Chu Tử nghĩ đến Triệu Trinh đang tức giận, cảm thấy có
chút bất đắc dĩ, làm thế nào để giải thích cho chàng đây, nên giải thích thì trước kia cũng đã từng giải thích rồi, Triệu Trinh lại còn ăn cái
loại dấm chua đã mấy năm này! Trong đầu Chu Tử bắt đầu sắp xếp từ ngữ, nghĩ sau khi trở về nên giải thích
thế nào với Triệu Trinh. Nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ của nàng liền chệch
hướng, chuyển sang một phương hướng kỳ dị —— nếu năm đó Chương Kỳ thích
mình, thích đến không nhịn được, sẽ xuất hiện loại chuyện xưa đến mức
nào đây?
Mẹ của Chương Kỳ lợi hại như vậy, kỳ vọng với Chương Kỳ lớn như vậy, nhất
định sẽ không để mình làm chánh thê, đại khái trước hết sẽ để mình làm
nha hoàn thông phòng của Chương Kỳ, sau đó mình liền bắt đầu đấu đá với
mấy nha hoàn của Chương gia, đấu đá với di nương của Chương Kỳ, đấu đá
với chánh thê của Chương Kỳ . . . . . . Đấu đấu, liền đấu đến chết; hoặc may mắn trở thành di nương, nhịn đến khi hoa tàn ít bướm, hoặc là còn
chưa hoa tàn ít bướm thì đã phải nhìn Chương Kỳ thêm từng người từng
người vào phòng, sinh từng đứa từng đứa trẻ, nhất định tâm sẽ như tro
tàn, sống không bằng chết.
Cho dù mình được ông trời đoái thương, gả làm chánh thê cho Chương Kỳ, về
sau thì sao? Đấu đá với cha chồng Chương lão Tam, đấu đá với mẹ chồng
lợi hại, đấu đá với cô em chồng ích kỷ Chương Mai, đấu đá với những tiểu thiếp, với nha hoàn thông phòng của Chương Kỳ, đấu đá với thân thích
cực phẩm của Chương gia. . . . . . Đấu đấu, càng đấu càng nản lòng thoái chí, liền đặt toàn bộ sự trông cậy lên trên người đứa bé, cả đời cứ
trôi qua như vậy.
. . . . . .
Nghĩ đi nghĩ lại, Chu Tử không khỏi rùng mình: đây là cuộc đời đáng buồn đáng sợ đáng thương đến mức nào!
May nhờ mình gặp được người là Triệu Trinh, cái người kiêu ngạo kỳ quặc ưa
tức giận hay tính toán với mình rồi lại yêu thương cưng chìu mình sâu
đậm.
Trên người Chu Tử toát ra một lớp mồ hôi lạnh, nàng lấy khăn lụa lau mồ hôi
trên trán, tự nhủ: ta thật đúng là một người may mắn!
Trong nháy mắt này, Chu Tử ra quyết định, trở về phải cúi người nhường nhịn,
giải thích kỹ càng với Triệu Trinh, hết sức lấy lòng Triệu Trinh một
lần, vì mình đã hung ác nhéo lên người Triệu Trinh một chút.
Triệu Trinh cũng đang buồn bực.
Năm ấy khi Chu Tử đến bên cạnh hắn, nàng đã mười lăm tuổi.
Triệu Trinh bắt đầu mơ mộng theo tình tiết của mấy cuốn tiểu thuyết đang phổ
biến nhất ở Đại Kim —— trước khi Chu Tử gặp mình, cùng Chương Kỳ là hai
đứa trẻ thanh mai trúc mã vô tư, chỉ vì vận mệnh trêu người chia cắt bọn họ, cho nên bọn họ chỉ có thể đè nén yêu thương trong lòng, hôm nay gặp lại, tâm tư lưu luyến, khổ không thể tả —— Triệu Trinh nghĩ vẩn vơ
không nổi nữa, đây quả thực rất rất rất đáng giận! Quả thật muốn làm hắn tức chết!
Cho nên, ngồi trên lưng ngựa, Triệu Trinh liên tục suy tư, nghĩ nên chấn chỉnh ‘phu cương (quyền hạn, vị thế của người chồng)’ với Chu Tử như thế nào, một lần nữa xác định địa vị trượng phu duy nhất của mình.
Kiệu vừa vào vương phủ, Chu Tử liền muốn giải thích cặn kẽ với Triệu Trinh
một chút, nhưng kiệu của Chu Tử bị đưa vào từ cửa hông, rồi tiếp tục đi
thẳng về Diên Hi cư.
Chu Tử vén màn kiệu nhìn Triệu Trinh, lại phát hiện Triệu Trinh đã sớm đi
mất, chỉ có Triệu Hùng và một gã sai vặt đi theo mình. Nàng lại không
thể lập tức dừng kiệu hỏi Triệu Hùng hành tung của Vương Gia, không thể
làm gì khác hơn là buồn buồn trở về Diên Hi cư.
Chu Tử chờ cả ngày ở nội viện Diên Hi cư, nhưng không đợi được sự trừng
phạt trong tưởng tượng, cuối cùng không kiên trì nổi nữa, thật cực kỳ
mệt mỏi, nằm dài trên giường chờ Triệu Trinh, ai ngờ chờ tới chờ lui
nàng lại rất buồn ngủ, vì vậy nàng quyết định chờ khi tỉnh ngủ rồi hãy
nói!
Triệu Trinh nghĩ về tới Diên Hi cư phải ‘trọng chấn phu cương’, đáng tiếc mới vừa vào cửa chính vương phủ liền bị thủ lĩnh Phàn Duy Bân của kỵ binh
dũng mãnh cùng thủ lĩnh ám vệ Bạch Tử Xuân ‘ôm cây đợi thỏ chờ Vương Gia’ cản lại.
Chánh sự quan trọng hơn, Triệu Trinh mang theo Phàn Duy Bân và Bạch Tử Xuân đến chính viện của thư phòng bên ngoài.
Sau khi vào thư phòng của Vương Gia, Phàn Duy Bân nói trước: "Bẩm Vương Gia, Đông Khu quốc lại có hành động khác thường!"
Triệu Trinh chăm chú nhìn hắn: "Nói tiếp đi!"
Phàn Duy Bân nói: "Đây là tin báo do bốn lộ kỵ binh dũng mãnh mà hạ quan phái đi đưa về!"
Hắn lấy mấy phong thư báo ra, hai tay dâng lên, đưa cho gã sai vặt hầu hạ bên cạnh thư phòng Hàn Tử Xuyên.
Hàn Tử Xuyên dâng thư báo lên cho Vương Gia.
Triệu Trinh ngồi thẳng người, mở từng phong thư ra xem.
Nhìn vào phong thư cuối cùng, vẻ mặt hắn nghiêm túc, hỏi Phàn Duy Bân: "Cộng hết những số lượng này lại, Đông Khu quốc vẫn chưa điều động quân sự
trên quy mô lớn."
Phàn Duy Bân nói: "Căn cứ theo tin báo, trước mắt còn chưa đến mức ấy!"
Triệu Trinh nhìn Phàn Duy Bân một cái, nói: "Tiếp tục theo dõi chặt chẽ."
"Dạ!" Phàn Duy Bân lui ra, chờ ở một bên.
Triệu Trinh xoay sang Bạch Tử Xuân: "Gần đây trong kinh có động tĩnh gì?"
"Dù Hàn hoàng hậu đã chết, nhưng Hàn Thái hậu vẫn còn, Hàn thị rất ngông
cuồng; ca ca của Tống Thục phi - Tống Cường mua quan bán chức, dân chúng oán than; Cao thừa tướng bận việc chính vụ, không rảnh chú ý đến hắn,
cũng không thấy ủng hộ Cao Tiệp dư trong cung."
"Gần đây Hoàng thượng có động tĩnh gì không?"
Bạch Tử Xuân khom người hành lễ nói: "Gần đây Hoàng thượng tuyên truyền tư
tưởng Hoàng lão, đề xướng tuỳ theo tự nhiên mà cai trị; đối với chuyện
Đông Khu quốc xâm chiếm lãnh thổ Đại Kim ta, chỉ nói là để Cao thừa
tướng nghiên cứu đối sách; trong hậu cung sủng hạnh Cao Tiệp dư cùng tỷ
muội họ Trác nhiều nhất, thậm chí cùng lúc sủng hạnh cả ba người. . . . . ."
Chân mày Triệu Trinh cau lại.
Hắn không ngờ vị ca ca này phóng túng còn lợi hại hơn cả mình nghĩ.
Chẳng lẽ là vì muốn che mắt mình?
Sau khi Phàn Duy Bân cùng Bạch Tử Xuân rời đi, Hứa Văn Cử đại phu liền tới gặp Vương Gia.
Kể từ lúc hai vị Phàn Bạch rời đi, Triệu Trinh vẫn luôn trầm ngâm suy
nghĩ, nghe Hàn Tử Xuyên bẩm Hứa đại phu cầu kiến, lập tức nói: "Mời vào
đi!"
Hứa đại phu thảo luận tỉ mỉ về mạch tượng của Chu trắc phi trước, sau đó
mới nói: "Thân thể Chu trắc phi căn bản là khỏe mạnh, bình thường được
chăm sóc thỏa đáng, lại vận động hợp lý, đã không còn đáng ngại!"
Sau khi Triệu Trinh nghe một câu "không còn đáng ngại", trong lòng vui
mừng, trên mặt vẫn không hề thay đổi, lạnh nhạt nói: "Về sau cứ năm mười ngày lại đến chánh viện chẩn mạch cho Thái phi nương nương, kịp thời
báo lại với Bổn vương!"
Hứa Văn Cử đứng dậy nói: "Dạ!"
Sau khi Hứa Văn Cử rời đi, Triệu Trinh hỏi Hàn Tử Xuyên: "Còn ai chờ gặp ta nữa không?"
Hàn Tử Xuyên lập tức như đã thuộc lòng, nói: "Đặc sứ Bắc Cương Mã Tổng đốc - Mã Tồn Chi xin gặp, Tôn Tri phủ của Nhuận Dương xin gặp, Giang Đồng Tri của Tần Dương xin gặp, Liêu Tổng binh đóng quân ở Phú Xuân xin gặp, Tư
mã Giang Châu - Hàn Triệu Chí xin gặp. . . . . ."
Phía sau lại là một nhóm lớn tên cùng chức vị, Hàn Tử Xuyên thể hiện trí nhớ cực tốt, báo cáo cực kỳ lưu loát.
Triệu Trinh rất hài lòng, gật đầu một cái, nói: "Bảo bốn người đầu tiên vào
chính viện gặp ta, những người còn lại thì hẹn vào ngày khác!"
Hàn Tử Xuyên ‘Dạ’ một tiếng, sau đó lui xuống ngay.
Hắn mới được Triệu Trinh cất nhắc từ trong nhóm quân phòng thủ Nam Cương,
mặc dù bộ dạng ngăm đen nhỏ gầy không gây chú ý, nhưng trí nhớ siêu
phàm, phản ứng rất nhanh, nhanh chóng trở thành gã sai vặt hữu dụng nhất trong thư phòng của Triệu Trinh.
Triệu Trinh vẫn bận đến lúc cơm tối, cảm thấy thể xác và tinh thần mệt mỏi,
ngay cả động cũng không muốn động, thuận tiện bảo nhà bếp lớn ở thư
phòng bên ngoài chuẩn bị cho mình một phần cơm tối.
Dùng cơm tối xong, Triệu Trinh nghĩ tới buổi trưa Chu Tử hung hăng bấm ngang hông mình một cái: chỉ là một đồng hương, lại đối đãi với Bổn vương như vậy, đúng là ngứa da rồi! Xem ra thời gian gần đây được cưng chìu quá
mức, một trăm cái đánh trên mông vẫn còn đang gửi ở chỗ ta, thế mà lại
dám can đảm mạo phạm đến Bổn vương!
Sau khi suy nghĩ bừa bãi một phen, rất nhanh Nam An vương Triệu Trinh liền
khôi phục được thể lực, đứng dậy đi về hướng Diên Hi cư.
Triệu Trinh vừa vào nội viện Diên Hi cư, Chu Tử nhận được tin tức đã sớm tiến ra đón.
Bởi vì quyết định sẽ giải thích cặn kẽ với Triệu Trinh, cho nên nàng đã bảo nhũ nương mang tiểu thế tử đến ở chỗ Cao Thái phi, mình thì chuẩn bị tỉ mỉ một phen.
Triệu Trinh mang theo ý định muốn gây chuyện mà trở về, để Chu Tử phải chịu
cái giá của việc khiến mình không thoải mái, khiến Chu Tử phải chịu dạy
dỗ thật sâu sắc, biết cái uy làm chồng của mình là thứ không thể xâm
phạm. Ai ngờ, hắn vừa vào nội viện, liền nhìn thấy Chu Tử đang đứng bên
trong cửa chánh đường đang mở chờ đợi mình, mặc dù trên người khoác một
cái áo lông tuyết, nhưng hình như bên trong thật mỏng manh.
Triệu Trinh rất sợ Chu Tử ngã bệnh, lập tức sải bước qua, đang muốn quát lớn, Chu Tử lại lôi kéo hắn vào trong, đóng cửa phòng lại.
Chu Tử vừa nhanh chóng hắn kéo vào xong, liền cởi áo lông tuyết trên người
ra, lộ ra quần áo bên trong —— cái yếm và váy lụa mỏng màu đỏ chót.
Những thứ khác, đều không có.
Chu Tử mới vừa tắm rửa xong, tóc dài hơi ẩm ướt, một nửa bị nàng dùng một
sợi dây vàng cột chặt, vấn thành một búi tóc nghiêng lỏng lẻo, một nửa
xõa xuống, che ở bả vai cùng phần lưng trắng như tuyết của nàng.
Nàng cũng đã cố tình trang điểm, lông mày tỉa mỏng, môi đỏ mọng thoa son
nhạt, cơ thể tỏa mùi thơm nhàn nhạt, nở nụ cười, nhào vào trong ngực
Triệu Trinh.
Triệu Trinh đã cố nhịn gần hai tháng, sao có thể chịu nổi hấp dẫn như vậy, nhất thời thân thể cứng đờ, không nhúc nhích.
Chu Tử nhón chân, ngẩng đầu lên, hôn lên môi Triệu Trinh một cái, sau đó rời đi, cười khanh khách nhìn Triệu Trinh.
Đột nhiên, nụ cười trên mặt Chu Tử ngưng lại, lập tức trở nên tái nhợt: "Triệu Trinh, chàng làm sao vậy?"
Triệu Trinh ngửa mặt lên, nhếch nhác nói: "Chảy máu mũi!"
Chu Tử nghe xong, che miệng cười trộm, gấp rút chạy tới lấy khăn lụa lau sạch máu mũi cho Triệu Trinh.
Triệu Trinh cảm thấy thế này là vứt hết mặt mũi rồi, không nói một lời, ngồi xuống bên giường cho Chu Tử hầu hạ mình.
Lau máu mũi xong, Chu Tử thấy đã không còn chảy nữa, vẫn có chút không yên
lòng, liền mặc áo khoác vào, bảo Ngân Linh đưa tới một chậu nước lạnh.
Nàng bưng nước lạnh vào phòng ngủ, dùng khăn lụa chấm nước lạnh làm mát trán cho Triệu Trinh, lau chùi máu mũi.
Chờ sau khi làm xong, nhìn vẻ mặt tức giận của Triệu Trinh, Chu Tử cũng mất hăng hái, chỉ còn buồn cười, ngồi xuống bên cạnh Triệu Trinh, nhỏ giọng hỏi: "Vương gia của thiếp à, hôm nay làm sao thế?"
Triệu Trinh buồn bực nói: "Nghẹn!"
Hắn nhanh chóng tháo áo khoác Chu Tử ra, đẩy ngã lên giường: "Đến đây, dập lửa cho Bổn vương trước đã!"
Bởi vì có kinh nghiệm khi mang thai Triệu Tử, Chu Tử cảm thấy hẳn là có
thể, cho nên vốn đã chuẩn bị kỹ càng, hiện tại thấy Triệu Trinh nôn nóng như thế, mình cũng có chút động tình, ỡm ờ cũng không phải là chuyện
tốt.
Sau khi ân ái, cả người Triệu Trinh sảng khoái, liền nghĩ tới chuyện bị
nhéo lúc ban ngày, liền trần trụi ôm lấy Chu Tử, triển khai xét xử cùng
thương lượng trên giường.
Lần này thái độ của Chu Tử rất tốt, trước hết chui vào làm ổ trong ngực
Triệu Trinh, tay tròn trịa như có như không vỗ về chơi đùa trên người
Triệu Trinh, trong miệng lại thành khẩn nói xin lỗi: "Vương Gia, hôm nay đều là thiếp sai, về sau thiếp sẽ không bao giờ như vậy nữa!"
Với loại hành vi mỗi lần Chu Tử đều nhận sai trước, nhưng mỗi lần lại đều
có chết cũng dứt khoát không thay đổi này, Triệu Trinh đã lĩnh hội thật
sâu, nhưng mà, Chu Tử nhịn xuống thật thấp, vô cùng thỏa mãn tâm lý hư
vinh làm trượng phu của Triệu Trinh. Hắn ngạo mạn nói: "Thái độ nhận lỗi thành khẩn như vậy, ta liền không truy cứu tội là kẻ dưới mà dám phạm
thượng khi dễ Bổn vương; chỉ là, nàng và cái gã Chương Kỳ đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Chu Tử nghiêng người, gác cái chân trái thon dài trắng nõn của mình lên
người Triệu Trinh trên, nhẹ nhàng ma sát, miệng lại dịu dàng giải thích: "Khi cha thiếp còn sống làm nghề thợ mộc, làm việc trong nhà Chương Kỳ, thiếp chỉ gặp mặt hắn một lần, sao lại đến mức có giao tình gì. Sau đó, ở kinh thành lại gặp được hắn, bởi vì là đồng hương, liền xin hắn giúp
một tay. . . . . ."
Triệu Trinh vừa nghe, đang muốn mở miệng tiếp tục ‘trọng chấn phu cương’, lại bị chân Chu Tử chạm vào khu vực quan trọng, nhất thời cả người run lên, ánh mắt nhìn về phía Chu Tử lại trở nên sâu thẫm.
Là Chu Tử cố ý, chân của nàng đang quanh quẩn tới quanh quẩn đi ở chỗ đó
của Triệu Trinh, cuối cùng khiêu khích thành công tiểu huynh đệ mới vừa
xếp cờ im trống của Triệu Trinh.
Tình thế cấp bách khó nhịn, Triệu Trinh nghiêng người ôm Chu Tử vào trong ngực, nhỏ giọng hỏi: "Còn có thể không?"
Chu Tử không trả lời, chỉ cúi đầu cắn xuống trước ngực hắn.
Triệu Trinh không thể kìm được nữa, xoay Chu Tử thành tư thế đưa lưng về phía mình, liền nương theo trơn trượt vừa rồi mà chen vào.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, cả người Triệu Trinh đều rất thoải mái, vẻ mặt lại rất u buồn.
Hắn cảm giác đêm qua giống như mình để cho Chu Tử làm, bị *** rồi!