Xoa cả nửa ngày, Triệu Trinh buồn buồn hỏi: "Còn đau không?" Chu Tử quay đầu nhìn hắn một cái, không biết nên nói thật hay nên nói dối.
Thật ra thì, trừ cái đầu tiên có hơi đau một chút, những cái còn lại đều không thể coi là đau, hoàn toàn có thể chịu được. Do dự giữa hai lựa
chọn thành thành thật thật nói rõ và òa khóc như đứa bé hồi lâu, Chu Tử
dứt khoát kiên quyết lựa chọn nói thật —— hết cách rồi, nói dối sợ Triệu Trinh lo lắng, dù sao nàng vẫn đang có thai.
"Không đau," Chu Tử cẩn thận từng li từng tí nói, mắt nhìn chăm chú, "Chỉ cái đầu là đau nhất!"
Triệu Trinh rũ rèm mắt, ôm Chu Tử vào trong ngực, nhỏ giọng hỏi: "Có phải do Vương Tích Trân cố ý không?"
Chu Tử biết Triệu Trinh có thủ đoạn, suy nghĩ một chút mới nói: "Không
phải. Nàng ta không thể không thức thời như vậy. Hơn nữa, lúc nàng ta
kéo thiếp, thiếp còn đẩy nàng ta một cái, thiếp không thua thiệt!"
Triệu Trinh đẩy nàng ra, mắt phượng tĩnh mịch, nhìn chằm chằm nàng thật sâu.
Chu Tử không thể làm gì khác hơn là thành thật nói: "Cho dù là người khác,
sống chết ngay trước mắt, cũng sẽ muốn chộp lấy một nhánh cỏ cứu mạng!"
Triệu Trinh không nói gì nữa, chỉ ôm Chu Tử chặt hơn.
Một lát sau, Chu Tử nghe hắn nhỏ giọng nói: "Chu Tử, không có ta, nàng phải làm sao?"
Chu Tử không lên tiếng. Một lát sau, nàng tránh khỏi ôm ấp của Triệu Trinh, cười nhìn Triệu Trinh, nói: "Triệu Trinh, cái gì chàng cũng cần thiếp
chăm sóc, không có thiếp, chàng phải làm sao?"
Triệu Trinh ôm lấy nàng, đặt lên giường, sau đó cúi người hôn Chu Tử.
Chu Tử nghe hắn nói: "Đứa ngốc Chu Tử nhà nàng!"
Nàng cười cắn đôi môi ấm áp của Triệu Trinh.
Sau khi được môn khách anh tuấn của Nam An vương cứu từ trong nước ra,
Vương Tích Trân được Hoán Sa và Thanh Thủy đỡ đến phòng của Thanh Thủy ở ngoại viện Diên Hi cư, Ngân Linh lấy ra một bộ quần áo còn mới chưa
sờn, chưa cũ của Chu Vương phi, giúp Vương Tích Trân thay.
Sau khi thay quần áo xong, Vương Tích Trân ngồi xe cửu hương nạm ngọc trở về Chu phủ.
Nàng ta mang theo Hoán Sa cùng tiểu nha đầu Tẩy Nguyệt trở về Thiên viện
phía tây của mình, thay quần áo, sau đó chuẩn bị đi thỉnh an Chu lão phu nhân, nói rõ mình đã về.
Quần áo của Chu Vương phi, sau khi thay xong, Vương Tích Trân ném chúng lên giường.
Vương Tích Trân không muốn nhìn thấy quần áo của nàng, nhưng không nhịn được mà nhìn lại.
Tất cả quần áo trong của Chu Vương phi đều dùng lụa mềm tốt nhất may thành, mỏng manh chắc chắn, nhẵn nhụi bóng mát.
Chất vải áo khoác của Chu Vương phi cũng rất tốt. Bộ quần áo bó eo cho Vương Tích Trân thay được may bằng sa mỏng dệt hoa văn ánh vàng, sờ lên thật
dày mịn, thoạt nhìn lấp lánh sáng rỡ.
Váy lại là gấm hai tầng màu trắng, nhìn từ phía trước là màu trắng, nếu lật qua nhìn phía sau, sẽ ửng màu đỏ nhạt, rất tuyệt diệu.
Những thứ quần áo này, đều quý giá như vậy, cho dù khi nhà Vương Tích Trân
còn hưng thịnh, nàng cũng không thể mặc được loại quần áo ở nhà này,
nhưng Chu Vương phi kia có mấy phòng quần áo, đều do Nam An vương ra
lệnh may cho nàng ta.
Bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông đều may quần áo cho vương phi, ngày lễ ngày tết
cũng may cho vương phi, ngay cả sinh nhật của Thái phi, Vương Gia, tiểu
Thế tử cùng Nhị công tử, cũng phải may cho vương phi —— Vương Tích Trân
cũng không hiểu, vương phi phải dùng nhiều quần áo đến mức đó sao?
Thậm chí phủ Nam An vương còn có phụ nhân chuyên may quần áo cho vương phi.
Quần áo của Vương phi nhiều đến mức căn bản nàng ta không kịp mặc, nhiều đến mức nàng ta không biết mình có nhiều quần áo như vậy.
Trượng phu cưng chìu, mẹ chồng yêu thương, hai con trai của Vương Gia đều do
nàng ta sinh, lại đang mang thai thứ ba, tại sao nàng ta có phúc như
vậy? Dựa vào xuất thân tiện tỳ sao? (LPH: ăn ở như vậy nói sao ko ai ưa)
Nhớ tới hai đứa trẻ tuyệt vời giống hệt Triệu Trinh mà Chu Tử sinh, lòng
Vương Tích Trân dâng lên một cơn u uất, nàng ta ném toàn bộ quần áo trên giường xuống đất, hung hăng dùng chân đạp xuống.
Một dòng nước mắt chậm rãi chảy xuống: ta cũng muốn sinh mấy đứa bé như vậy, tại sao ta lại không thể có?
Bên ngoài truyền đến giọng rụt rè của Hoán Sa: "Phu nhân, nên đến gặp lão phu nhân rồi."
Vương Tích Trân hít sâu một hơi: lão phu nhân! Lão phu nhân! Lão tú bà chết dẫm!
Nàng ta nhắm mắt lại, qua một lúc lâu, mới nặn ra khuôn mặt cười giả dối,
mang theo Hoán Sa cùng Tẩy Nguyệt đi về phía chánh viện của Chu lão phu
nhân.
Vào chánh viện, mới vừa đi tới cửa chánh phòng của Chu lão phu nhân, nàng
ta liền nghe bên trong truyền ra tiếng nói tiếng cười —— là hai con trai cùng một con gái của Chu Lang đang làm nũng với lão phu nhân.
"Tổ mẫu, con muốn cái lớn nhất!"
"Con muốn!"
"Ha ha, tổ mẫu cho con đi!"
. . . . . .
Vương Tích Trân đi vào, tiếng nói cười ngưng bặt.
Đại công tử, Nhị công tử cùng đại tiểu thư đứng lên chào nàng ta một cái, kêu lên: "Mẫu thân đã về!"
Vương Tích Trân mỉm cười gật đầu, sau đó tiến lên chào Chu lão phu nhân một cái, nói: "Mẫu thân, con đã về."
Trong nháy mắt nàng ta tiến vào khuôn mặt tươi cười của Chu lão phu nhân biến mất, lưu lại chút nét cười, rất là vặn vẹo. Khi vợ trước Tôn thị của
Chu Lang còn sống, bà chèn ép nàng ấy; Chu Lang cưới vợ kế Vương Tích
Trân, bà lại chèn ép Vương Tích Trân. Bà cũng không ghét Tôn Thị cùng
Vương Tích Trân, bà chỉ ghét nữ nhân cướp đi con trai bà!
"Xem ra lực hút của phủ Nam An vương rất mạnh, trễ thế mới về nhà. Bất quá, cuối cùng cũng còn nhớ mà về!"
Vương Tích Trân gượng cười, không nói một lời.
Chu lão phu nhân phẫn nộ nói: "Ngày mai, lúc đi, đưa luôn Xuân Lan Thu Cúc
trong phòng ta theo, con hẳn phải quản lý chuyện nhà, để bọn Xuân Lan
hầu hạ lão gia các con!"
Vương Tích Trân vẫn gượng cười: "Xin tuân lời mẫu thân dạy bảo."
Sau khi phục dịch lão phu nhân dùng cơm tối, lại đứng một bên nhìn nàng lão nhân gia cùng mấy ma ma của lão gia nhân đánh bài, mãi cho đến giờ hợi, Vương Tích Trân mới trở lại phòng mình.
Trong phòng nàng ta cũng chỉ là một đèn một bóng gối chiếc chăn đơn.
Chu Lang ở Kim kinh xa xăm, mang theo bên cạnh bốn tiểu thiếp cùng sáu
thông phòng, có thể viết thư về muốn đón nàng lên đã là phúc phận ngập
trời rồi.
Nằm trên giường, Vương Tích Trân lăn qua lộn lại không ngủ được.
Nàng vẫn không hiểu, tại sao số mạng thiên vị Chu Tử như vậy; còn đối với nàng, lại chán ghét như vậy.
Một màn hôm nay lại hiện lên.
Nàng xác định mình không cố ý, chỉ là trong nháy mắt khi người nghiêng về
phía mặt nước, nàng sinh ra ác ý —— ta không tốt, ngươi cũng đừng mong
sẽ tốt! Ta bất hạnh, sao ngươi có thể hạnh phúc!
Lúc nàng lôi kéo Chu Tử, Chu Tử hung hăng đẩy nàng xuống, lập tức giãy khỏi nàng.
Xem ra, Chu Vương phi cũng không phải là đóa hoa trắng nhỏ vô tội!
Buổi chiều ngày hôm sau, Vương Tích Trân mang theo Xuân Lan Thu Cúc ngồi
thuyền lên đường đến Kim kinh, đi chiến đấu cùng bốn tiểu thiếp và sáu
thông phòng, dĩ nhiên, cũng bao gồm Xuân Lan và Thu Cúc bên cạnh.
Vương Tích Trân không biết là, lúc nàng ta đang trên đường đến Kim kinh, Nam
An vương Triệu Trinh ép Triệu Phúc của phủ Nam An vương đưa cho Chu Lang hai mỹ nữ Vu Thấm Linh cùng Lý Tố Tri, ngồi thuyền sớm hơn nàng ta ba
canh giờ, dọc theo đường thủy đến Kim kinh rồi.
Ngày hôm sau, Triệu Hùng đi tới Thiên viện phía đông thư phòng bên ngoài,
thông báo Hứa Văn Cử, Hầu Lâm Sinh cùng Liễu Liên đã dời đến ngoại viện
Diên Hi cư.
Hành lý của Liễu Liên rất ít, chỉ là một bọc quần áo mà thôi, mà chiếm diện
tích lớn nhất trong bao quần áo còn là áo lông chồn đen Chu Vương phi
ban cho.
Sau khi dời đến ngoại viện Diên Hi cư, Liễu Liên vừa sắp xếp xong, liền
nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa. Hắn đứng dậy mở cửa, thì ra là
Thanh Châu.
Thanh Châu mặc quần áo màu hồng, rụt rè đứng ngoài cửa, bởi vì ngượng ngùng,
trên gương mặt bình thản cũng thêm mấy phần màu sắc.
Liễu Liên không lên tiếng, đứng ở cửa nhìn nàng, mắt hoa đào cong cong, khóe miệng chứa đựng nụ cười, nụ cười tuy có, nhưng cũng ngăn người ngoài
ngàn dặm.
Thanh Châu đưa cái khay trong tay về phía trước, khẩn trương nhìn Liễu Liên
trước mắt: "Vương phi làm mì cho Vương Gia, cũng đưa tới một phần tặng
cho huynh!"
Liễu Liên mở trừng hai mắt, sóng mắt lưu chuyển, dịu dàng lên tiếng hỏi
Thanh Châu: "Mì này chỉ đưa cho ta, hay cả Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh
cũng đều có?"
Thanh Châu bị hắn nhìn như vậy, cả người muốn run rẩy: "Đều. . . . . . Đều có."
Liễu Liên nhận lấy khay, nhìn về phía Thanh Châu vui vẻ cười một tiếng: "Thanh Châu, tạm biệt!"
"Tạm biệt!" Thanh Châu ngây người như phỗng.
Cửa phòng Liễu Liên "Ầm" một tiếng đóng lại.
Liễu Liên để cái khay lên bàn, ngồi xuống.
Trên khay là một bát mì lớn, hai đĩa thức ăn kèm, một bầu rượu, một chung rượu nhỏ, một đôi đũa.
Trong bát mì lớn là mì thịt bò được sắp xếp tỉ mỉ, nước dùng trong trẻo, sợi mì trắng mịn, trên mì rắc rau thơm cẩn thận.
Hai đĩa thức ăn kèm, một đĩa là rau trộn ngó sen, một đĩa là cánh gà nấu tiêu.
Rượu là rượu hoa đào thượng hạng, chung rượu là ly bạch ngọc quý giá.
Liễu Liên mỉm cười nhìn một lát, cầm đũa lên ăn mì trước.
Chu Vương phi thật rất biết làm nì, sợi mì đều đặn, vị canh đậm đặc.
Liễu Liên ăn từ từ, ăn xong mì uống xong canh, bắt đầu từng chung từng chung uống rượu.
Rượu hoa đào thượng hạng, uống đến lúc gương mặt như hoa đào, mang cho người ấm áp, đúng như ấm áp đáng yêu mà nữ nhân ngốc đó tỏa ra.
Ngủ trưa xong, rốt cuộc Chu Tử cũng ra cửa.
Nàng vẫn mặc váy dài áo khoác ngắn, áo màu hồng nhạt thêu hoa tường vi, váy
dài màu trắng, hoa tường vi thêu dài cao cao lên áo, cơ hồ đến dưới
nách.
Liễu Liên đứng bên bụi trúc rậm cạnh cửa nội viện, nhìn Chu Vương phi, khóe miệng cong lên, cười cười khom lưng hành lễ.
Chu Tử vừa ra tới liền thấy hắn.
Liễu Liên toàn thân áo đen, nhuyễn đao quấn quanh eo, eo nhỏ một bó, mỉm
cười đứng trước bụi trúc xanh, xinh đẹp giống như một bức họa.
Chu Tử luôn thích những thứ xinh đẹp, cho nên cũng cười cười với hắn, nói: "Liễu Liên, làm phiền ngươi rồi!"
Nhìn khuôn mặt tươi cười của vương phi, Liễu Liên cảm giác nhịp tim mình đập hơi nhanh. Hắn nhìn vương phi, mắt hoa đào sáng trong suốt: "Có thể ở
gần bảo vệ vương phi, là vinh hạnh của thuộc hạ."
Chu Tử nhìn hắn, nhìn lại Thanh Châu đi theo phía sau mình một chút, cảm
thấy mặc dù mình đã nhiều lần tạo cơ hội cho Thanh Châu, nhưng sợ là vẫn không thành được.
Nàng lặng lẽ thở dài trong lòng một cái, cười nói: "Đi thôi!"
Chu Tử đi phía trước, Thanh Châu và Thanh Thủy đi theo phía sau.
Liễu Liên đi ở cuối cùng.
Bước chân hắn nhanh nhẹn, gương mặt xinh đẹp, như một cây trúc xanh trong
mùa xuân, như một đóa hoa đào trong gió xuân, tuy nhiên lại mang theo
nét tiêu điều của mùa thu.
Đứng dưới gốc cây lớn ở cửa chánh viện, Liễu Liên nhìn Chu Vương phi ôm Nhị
công tử đi ra, tiểu thế tử theo sát nàng, khoa tay múa chân, không biết
đang nói những gì.
Liễu Liên tiến ra đón.
Nhị công tử nho nhỏ vừa nhìn thấy Liễu Liên, lập tức vươn đôi tay rướn thân mình: "Mỹ Nhân! Ẵm ẵm!"
Chu Tử vô cùng lúng túng, nàng phát hiện, tính khí Triệu Tử rất giống Triệu Trinh, thế nhưng Triệu Sam lại trăm phần trăm giống mình!
Liễu Liên mỉm cười, vươn tay nhận lấy Nhị công tử từ trong tay Chu Vương phi.
Trong nháy mắt nhận lấy Nhị công tử, hắn đụng phải tay Chu Tử, vội không biến sắc dời đi.
Chu Tử không ý thức được nàng chạm đến tay Liễu Liên, vẫn đùa với Màn thầu
nhỏ ôm lấy Liễu Liên: "Màn thầu nhỏ, lêu lêu mắc cỡ! Màn thầu nhỏ, lêu
lêu mắc cỡ!"
Chu Vương phi lôi kéo tiểu thế tử đi vào trong vườn hoa, Liễu Liên ôm Nhị công tử đi theo.
Một tay hắn ôm Nhị công tử, một tay lặng lẽ chà xát ở sau lưng. Một lát
sau, Liễu Liên giơ tay lên ngửi một cái, hắn dường như còn có thể ngửi
thấy mùi thơm ngát trên tay, còn có thể nhớ đến cảm giác mềm mại dịu
dàng lúc tiếp xúc.
Xa xa, Tống Chương cùng Vương Gia đi tới.
Tác giả có lời muốn nói: hắc hắc ~ hỏi một chút, mọi người thật muốn sinh đôi sao?