Lỗ tai Liễu Liên "ầm" một cái, thân mình hắn dừng lại mà khó có thể nhận
ra, tay phải duỗi ra giơ lên, nhuyễn đao màu đen chui vào trong tay hắn, Hầu Lâm Sinh "vù vù" một tiếng, té mông chấm đất. Sau khi Chu Tử nghe Triệu Tráng báo tin, lệnh cho gã sai vặt mang kiệu mềm
tới, nhanh chóng chạy đến đây. Vừa tiến vào cửa lớn của thư phòng bên
ngoài, nàng liền nhìn thấy Hầu Lâm Sinh bị dính trên chạc cây Tùng cổ
thụ, tiếp theo, liền nhìn thấy vị Mỹ Thiếu Niên kia dùng sức đánh ra một quyền.
Khi một quyền kia mang theo cơn gió lớn đánh lên mông Hầu Lâm Sinh thì Chu
Tử cảm thấy mông của mình cũng phát đau, nàng vội hô: "Này, mau dừng
tay!"
Mỹ Thiếu Niên kia dừng một chút, thu nắm tay, xoay người nhìn Chu Tử.
Lúc này mặt trời rực rỡ, ánh sáng chiếu óng ánh lên gương mặt trong suốt của hắn, khiến thoạt nhìn hắn giống như một tinh linh (gọi chung những dạng sống thuộc cõi tiên) lạc xuống trần gian, lông mi của hắn rất dài, ánh mắt như nước hồ thu
mang theo vẻ ngây thơ, có chút mờ mịt, cứ vậy mà nhìn nàng, thật giống
một đứa nhỏ lạc đường. Rất nhanh, hắn nở nụ cười, ánh mắt hơi híp, khóe
miệng xuất hiện hai lúm đồng tiền nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện, khom mình
hành lễ: "Liễu Liên bái kiến Chu trắc phi!"
Bộ dạng của hắn khó phân biệt nam nữ, nhưng giọng nói rất nam tính, lại có chút trong trẻo, trầm tĩnh dễ nghe vô cùng.
Chu Tử nhìn hắn, tuy rằng biết hắn vung nắm đấm về phía hai vị đại phu,
thật sự là quá dã man, nhưng nhìn tươi cười mờ mịt như trẻ con trên mặt
hắn, nàng thật sự không đành lòng la mắng hắn. Chu Tử dùng một loại kiên nhẫn giống như khi đối đãi với trẻ nhỏ nhìn hắn, dịu dàng nói: "Đừng
đánh, được không?"
Liễu Liên bị ánh mắt dịu dàng an ủi này của nàng nhìn, sao có thể đánh tiếp? Trên mặt hắn lộ nụ cười trẻ thơ, gật gật đầu, ngơ ngốc nói: "Được, ta
không đánh thêm nữa!"
Hắn nói là "Không đánh thêm nữa", Chu Tử nghĩ ý của hắn là "Về sau sẽ không bao giờ đánh nữa", nàng chậm rãi đến gần, lệnh cho gã sai vặt nâng Hứa
Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh dậy.
Lúc sắp rời đi, Chu Tử phát hiện Mỹ Thiếu niên Liễu Liên vẫn chăm chú nhìn
mình, nàng thật sự cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình rất giống một chú chó
con, cho nên rất muốn với tay vuốt vuốt, nhưng rất nhanh liền nhớ tới
thân phận của mình, rụt tay về.
Liễu Liên rũ rèm mắt xuống, cười hàm súc, nhìn Chu Tử với tay ra lại rụt trở về. Ngón tay nàng thon dài trắng nõn, móng tay cắt sửa chỉnh tề, không
sơn móng. Liễu Liên bỗng nhiên rất muốn kiểm tra, xem thử có phải tay
nàng cũng mềm mại giống như vẻ ngoài hay không.
Buổi tối ngày hôm đó, Liễu Liên mời khách ở Phúc Mãn Lâu, chúc mừng sinh nhật mười chín tuổi của chính mình.
Nhóm Bạch Tử Hạ, Bạch Tử Xuân, Phàn Duy Bân, Từ Liên Ba, Triệu Tráng cùng
Liễu Liên đều xuất thân là ám vệ của Vương gia, bởi vì Bạch Tử Hạ lớn
tuổi nhất, nhóm người Liễu Liên đều nghe lời hắn. Gần ba năm qua Liễu
Liên chưa quay về vương phủ, cho nên Bạch Tử Hạ ra mặt, mời Hứa Văn Cử
cùng Hầu Lâm Sinh đến, tạo cơ hội hòa giải cho Liễu Liên cùng hai người
bọn họ —— tất cả đều là người vết đao liếm máu, hôm nay không cần đại
phu, ai dám cam đoan ngày mai vẫn sẽ không cần đến đại phu!
Trên tiệc rượu, Liễu Liên cười ha ha, ăn miếng thịt to, uống chén rượu lớn,
hồ hởi sảng khoái, ôm Bạch Tử Hạ trút rượu, cùng Phàn Duy Bân chạm cốc,
đích thực là một hán tử cởi mở thô lỗ sảng khoái.
Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh ỉu xìu ủ rũ, bọn họ nguyện bị đánh cũng không
nguyện thấy Mỹ Thiếu niên xinh đẹp như tiên Liễu Liên, thoạt nhìn như
một nhánh thủy tiên thanh nhã lại biến thành một gã hán tử vô lại miệng
đầy lời thô tục, động tác thô lỗ, uống rượu như uống nước.
Trong lòng hai người thực tiêu tan thực mất mát, nhưng tâm tình yêu thích mỹ
thiếu niên và mỹ nam bẩm sinh khiến bọn hắn không tự chủ được mà thỉnh
thoảng trộm nhìn Liễu Liên.
Đương nhiên Liễu Liên chú ý tới ánh mắt lén lút của hai người bọn họ, trong
lòng giận dữ, nhưng nghĩ đến lời Chu Tử dặn, miễn cưỡng kiềm lửa giận,
chỉ lạnh lùng trừng mắt liếc bọn họ một cái.
Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh không nhận thấy sự phẫn nộ của hắn, vẫn rối rắm vừa nhìn lén mỹ nam, vừa âm thầm thở dài.
Đến đêm khuya, mọi người đều đã say lâng lâng, đều từ biệt, tìm ‘hoa’ tìm
vợ hoặc về nhà. Liễu Liên đi trả tiền. Sau khi Bạch Tử Hạ chào từ biệt
hai vị Hứa Hầu, mang theo Bạch Tử Xuân đi về phía thành Nam.
Đêm khuya thanh vắng.
Trừ trường hợp buôn bán đặc biệt, cuộc sống về đêm trên các con phố ở Nhuận Dương cũng không phong phú.
Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh cưỡi ngựa đi song song.
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng của Liễu Liên: "Hai vị ca ca, đợi ta với!"
Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh vui vẻ quay đầu, chỉ thấy dưới ánh trăng, Liễu Liên toàn thân áo trắng như tiên cưỡi ngựa chạy như bay đến.
Hứa Văn Cử vừa muốn mở miệng trêu đùa, Hầu Lâm Sinh nhìn thấy trong tươi
cười đã mất đi tức giận của Liễu Liên có gì đó không đúng, vội lôi kéo
Hầu Lâm Sinh.
Nhưng đã quá chậm, Liễu Liên chạy như bay tới, tiếng cười trong sáng, không
biết làm thế nào, lập tức xách hai vị Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh lên,
phi thân liền nhảy xuống khỏi ngựa.
Liễu Liên lại tỉ tỉ mỉ mỉ nghiêm nghiêm túc túc dằn lại nóng giận chỉ tẩn Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh một chút.
Đánh bọn họ xong, Liễu Liên vung tay lau lau lên cái áo choàng tơ tằm màu
xanh nhạt mới tinh của Hứa Văn Cử, sau đó đứng thẳng dậy, cười tủm tỉm
hỏi: "Còn dám nhìn lén ca ca nữa không hả?"
Hứa Văn Cử Hầu Lâm Sinh đồng loạt lắc đầu.
Bọn họ thật sự không dám, ai dám chọc Liễu Liên Liễu đại hiệp một thân công phu quỷ thần khó lường này, người đó là đứa ngốc? Thuần túy chính là ăn no rửng mỡ!
Ý cười của Liễu Liên càng sâu, ánh mắt lại dày đặc như băng: "Còn dám đùa giỡn lão tử, gặp một lần đánh một lần!"
Hắn giơ giơ nắm tay với hai người.
Hầu Lâm Sinh Hứa Văn Cử câm như hến.
Liễu Liên cười ha ha, nghênh ngang rời đi.
Liễu Liên nhận được nhiệm vụ mới —— ám sát quyền thần Bình Khê Ngọc của Đông Khu, ngụy tạo chứng cứ như một quyền thần khác của Đông Khu là Trúc
Thanh Mộ xuống tay.
Đợi khi hắn trở về Nhuận Dương, lại lập tức bị phái đến biệt viện Vân Trạch huấn luyện Võ Sĩ, Vương gia chuẩn bị phát động một hành động quan trọng vào Tiết Trùng Cửu ngày chín tháng chín, hắn là người tham dự quan
trọng.
Sau khi mang theo Võ Sĩ của biệt viện Vân Trạch đuổi tới biệt viện ở ngoại
ô, Liễu Liên cũng giống như Hứa Văn Cử Hầu Lâm Sinh, thấy được nữ nhân
quá giống Chu Tử kia. Khác với hai vị thần y là, Liễu Liên biết rõ vai
trò của nữ tử này trong kế hoạch của Vương gia, cho nên rất bình tĩnh.
Hắn nhìn nữ nhân quá giống Chu Tử này, tựa như nhìn một vật hi sinh trời
sinh, không có cảm xúc gì, trong lòng cũng không dao động.
Bộ dạng giống Chu Tử thì có tác dụng gì, không phải thật thì vẫn không là thật.
Khi Chu Tử đánh lên mặt Vương gia một bạt tai thì tim Liễu Liên tê rần,
đương nhiên không phải vì đau lòng thay Vương gia, mà là lo lắng Vương
gia sẽ trách tội Chu Tử. Liễu Liên nghĩ: nếu Vương gia thật sự đuổi Chu
Tử đi, hắn nhất định phải mang nàng xa chạy cao bay.
Khi Vương gia lệnh cho Liễu Liên đi tróc nã hai gã phá sản Hứa Văn Cử cùng
Hầu Lâm Sinh, Liễu Liên đằng đằng sát khí vén tay áo đi ra ngoài.
Đều do cái miệng hai tên này gây họa, làm hại Chu Tử hiểu lầm!
( Mạc Mạc: quá mức bất công, thật không chịu được a! )
Quan hệ của Hứa Văn Cử Hầu Lâm Sinh cùng Liễu Liên, chính là quan hệ của
chuột và mèo. Trước tiên Liễu Liên ra lệnh cho tinh vệ cấp dưới phân
công nhau đến những khách điếm nhỏ ở nông thôn gần đó tìm kiếm, rất
nhanh liền xách hai vị này ra, đánh một trận đã tay để giải hận.
Rất nhanh Vương gia và Chu trắc phi lại hòa thuận.
Liễu Liên cảm thấy mình hẳn là phải rất vui vẻ, bất quá sâu trong lòng vẫn có chút tiếc nuối nhàn nhạt.
Aizz, đầu năm nay, làm người tốt thật khó, làm một người tốt tấm lòng trong sáng thì khó lại càng thêm khó!
Vô vọng, Liễu Liên thực ưu sầu.
Đến mùa đông, Liễu Liên nhận được một ‘xui xẻo vui vẻ’.