Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 134: Q.5 - Chương 134: Ngủ ở trạm dịch, trải nghiệm hoàn toàn mới




Tháng mười một, Thành Kim Kinh lạnh hơn Nam Cương nhiều, sáng sớm thức dậy, sẽ phát hiện mặt nước ngoài phòng đã đóng một lớp băng mỏng, mãi cho đến buổi trưa, dưới sự chiếu rọi yếu ớt của mặt trời, lớp băng mỏng mới có thể từ từ tan ra. Đêm khuya hôm đó, trong thư phòng bên trong của chánh viện phủ Cao thừa tướng, dưới bao bọc của đèn lồng thủy tinh hoa lệ, mấy cây nến trắng như tuyết lớn bằng cổ tay người trưởng thành đang hừng hực cháy sáng, bởi vì không sợ gió, cho nên cửa sổ thư phòng mở rộng, Cao lão Thừa Tướng mặc áo làm việc nhà bằng vải gấm màu xám, lẳng lặng đứng trước cửa sổ, nhìn mặt hồ đã đóng băng ngoài cửa sổ, trên mặt mang nét u sầu.

Cao Đại lão gia đứng sau lưng lão, lo âu nhìn bóng lưng Lão Phụ.

Hồi lâu, Cao Đại lão gia mới nói: "Phụ thân, trong triều hai phe Hà Nguyên và Lâm Hiếu Từ mạnh mẽ tranh nhau, không bằng chúng ta yên lặng theo dõi biến hóa, làm ngư ông đắc lợi. . . . . ."

Cao lão Thừa Tướng thở dài nói: "A Trinh có nói trong thư, ‘giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang là người biết thời thế’. Ý của hắn là muốn chúng ta giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, không làm một nhà nắm quyền nữa, mà phải xây dựng cục diện chân vạc ba cánh cùng Hà Nguyên, Lâm Hiếu Từ, chú trọng duy trì thăng bằng tất cả thế lực trong triều."

Cao Đại lão gia không nói.

Trước kia khi Triệu Trinh mười hai tuổi, là cháu của hắn, là đối tượng Cao phủ bồi dưỡng.

Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, quan hệ của Cao phủ cùng Nam An vương Triệu Trinh đã hoàn toàn đảo lộn, đã hoàn toàn biến thành cục diện Cao phủ lệ thuộc vào Nam An vương Triệu Trinh.

Hiện tại, Nam An vương có yêu cầu mới với bọn họ.

Trường Giang sóng sau đè sóng trước, bọn họ đã một nhà nắm quyền quá lâu, cho nên Nam An vương cần thay đổi, cần rót lực lượng mới vào trong triều, tạo thành thế cân bằng mới.

Hắn suy tư hồi lâu, cuối cùng nói: "Phụ thân, không bằng thương lượng với muội muội một chút, tiến hành kết thân ——"

"Không nên có chủ ý này!" Cao lão Thừa Tướng cắt đứt lời trưởng tử, "A Trinh ghét nhất là dùng kết thân để trói buộc hắn, hơn nữa hắn thật sự yêu thương Chu Vương phi của hắn, vì nàng, thậm chí A Trinh còn trợ giúp Chu Thái hậu lên ngôi. . . . . ."

Cao Đại lão gia nhớ tới kết quả của Tứ đệ muội, bèn không nói ra ý tưởng muốn giết chết Chu Vương phi.

Chỉ là, người của Cao phủ không làm, không có nghĩa người khác sẽ không làm.

Cha con bọn họ yên lặng theo dõi diễn biến là được rồi.

Cuối cùng, Cao lão Thừa Tướng trầm giọng nói: "Nếu giám quốc đại nhân bảo Cao phủ chúng ta lui, vậy chúng ta liền lui về phía sau một bước!"

Bên trong chánh điện Thanh Vân Điện của hoàng cung Kim kinh, cũng đèn đuốc sáng rỡ.

Chu Thái hậu trẻ tuổi cầm trong tay một quyển sách sử, đang ngồi trước bàn đọc sách, im ắng đọc dưới ánh nến sáng ngời.

Giả trang thành Đại Thái giám Tiền Liễu Đức - Từ Liên Ba lẳng lặng đứng một bên, tầm mắt buông xuống, không nói một lời.

Mặc dù Chu Thái hậu có thể tự đọc sách, nhưng những chữ nàng biết, đều do khi còn bé tỷ tỷ Chu Tử theo học tỷ tỷ nhà thầy đồ hàng xóm, về dạy lại cho nàng, tiểu thuyết bình thường gì đó, đều có thể đọc hiểu, chỉ là xem sách sử, lại có rất nhiều chỗ đọc không ra.

Lục Hà không biết một chữ, còn không bằng nàng!

Chu Bích xem một lát, không khỏi ngẩng đầu lên thở dài: nếu có tỷ tỷ ở đây thì tốt, chữ mà mình có chút không biết thì có thể hỏi tỷ tỷ, chỗ không hiểu gì cũng có thể hỏi tỷ tỷ, khi còn bé tỷ tỷ học chữ rất thông minh.

Buổi tối mỗi ngày, Từ Liên Ba học cùng Chu Thái hậu đến đêm khuya, tự nhiên hiểu được Chu Thái hậu đang gặp phải chữ không biết hoặc đoạn không hiểu.

Hắn biết, nhưng hắn không muốn nói.

Lúc này Từ Liên Ba đang hóa trang thành bộ dạng Tiền Liễu Đức trắng nõn tuấn tú tô thêm chút son phấn, thậm chí trên đôi mắt đẹp còn vẽ viền mắt, đuôi mắt nhếch lên. Sóng mắt lưu chuyển, hắn thấy Chu Thái hậu đang cầm《 Tam Quốc Chí 》trong tay, Thái hậu đang lật tới《Truyền kỳ về Phí Y》.

Hắn nhớ vừa rồi Chu Thái hậu còn đang xem《Truyền kỳ về Đặng Chi》.

Chu Thái hậu ngây ngẩn một hồi, chợt nhớ ra vị "Tiền Liễu Đức" này là thân tín của tỷ phu, chắc phải biết chữ. Nàng hơi nghiêng mặt, liếc Từ Liên Ba một cái, nào ngờ Từ Liên Ba cũng đang nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, lông mi Từ Liên Ba chớp một cái, sóng mắt lưu chuyển, như không có việc gì mà dời đi, Chu Bích lại có chút mặt đỏ tim đập.

Nàng không nhìn Từ Liên Ba nữa, chỉ cầm sách tiếp tục đọc. Nhưng đọc nửa ngày, lại chẳng tiếp thu được gì.

Chu Bích không khỏi tự khi dễ mình.

Không ai biết, ngay cả Lục Hà cũng không biết, sau khi Chu Bích bị tổ mẫu bán đi, rốt cuộc nàng đã trải qua những việc gì.

Nếu như không dứt khoát, nếu như không quyết đoán, hiện tại nàng cũng không thể ngồi ở đây, e rằng đã trở thành một bộ xương trắng vô danh rửa nát nơi đáy cốc.

Chu Bích im lặng cười cười, mắt to rất giống Chu Tử nhìn khoảng không trong cung điện, cất giọng lành lạnh: "Đây là truyền kỳ phí gì?"

Từ Liên Ba khiêm tốn cúi đầu, kính cẩn lên tiếng: "Bẩm thái hậu nương nương, là truyền kỳ về Phí Y (yi)."

Chu Bích nói tiếp: "Xem 《Truyền kỳ về Đặng Chi》 và 《Truyền kỳ về Phí Y》, ngươi biết ta thích nhân vật nào nhất không?"

Đầu Từ Liên Ba vẫn cúi thấp, giọng nói càng thêm kính cẩn: "Nô tài không biết."

Chu Bích cười cười: "Là Tôn Quyền. Ngươi xem, hắn gặp Đặng Chi khen Đặng Chi, gặp Phí Y khen Phí Y, hay thật đấy!"

Chu Bích đặt sách xuống, đứng dậy, đi tới trước mặt Từ Liên Ba, đưa tay nâng cằm hắn lên —— mặc dù vóc dáng Từ Liên Ba không thấp, nhưng cong lưng cúi đầu, lại dễ dàng bị Chu Bích chạm đến cằm.

Cằm của hắn bị Chu Bích nhẹ nhàng nâng lên.

Chu Bích nhìn hắn, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy trêu tức, so với bộ dạng đoan trang cứng nhắc thường ngày của Chu Thái hậu, giống như biến thành một người khác: "Ngay cả vua một nước như Tôn Quyền cũng biết nói lời dễ nghe, nói mấy lời dễ nghe cũng không tốn bạc, sao ngươi không nói với ta mấy câu để ta vui vẻ một chút vậy?"

Võ công của Từ Liên Ba cực cao, trong nháy mắt hắn chuyển qua chỗ khác, chuyển động khó có thể nhận ra mà lui về phía sau nửa bước, liền thoát khỏi tay Chu Bích.

Giọng nói của hắn vẫn kính cẩn như cũ: "Nô tài không quên lời Vương Gia vương phi đã dặn dò."

Nghe hắn nhắc tới tỷ phu tỷ tỷ, kích động nổi lên nửa ngày của Chu Bích lập tức tan thành mây khói, nàng chậm rãi trở về trước bàn đọc sách, lại biến thành Chu Thái hậu đoan trang cứng nhắc.

"Tiền Liễu Đức, ngươi đọc 《Truyền kỳ về Phí Y》cho ta nghe đi!"

Nàng ném bản 《 Tam Quốc Chí 》kia tới, cũng không gọi là "Từ Liên Ba", mà gọi là "Tiền Liễu Đức".

Trong nháy mắt, giọng nói lành lạnh của Từ Liên Ba biến thành giọng khàn khàn của Tiền Liễu Đức, bắt đầu học: "Phí Y tên tự là Văn Vĩ. . . . . ."

Nơi màn trướng buông xuống sâu trong Thiên Điện sát vách Chánh điện, cố ý tạo nên một loại không khí mờ mờ tĩnh lặng, Hoàng đế còn tấm bé đang đắp chăn gấm ngủ rất say. Thủ lĩnh nữ quan Ngọc Hương ngồi trên một cái đệm ở ngoài màn, vừa may vá, vừa trông chừng tiểu hoàng đế đang ngủ.

Dường như nàng nghe được cuộc đối thoại ở sát vách, dường như lại không nghe được.

Lúc này, trên bến tàu bên bờ Vận hà ngoài thành Tô Dương ở phía bắc nhất của Nam Cương, một xe ngựa chậm rãi đi tới, chạy về phía bến tàu Hoa đào ngoài thành Tô Dương.

Xe hương bồ bốn ngựa kéo rất bình thường chở bốn người, rất nhanh dừng lại ở bến tàu Hoa đào. Mặc dù được gọi là bến tàu Hoa đào, thật ra thì chính là trạm dịch ngoài thành Tô Dương, bởi vì địa danh này có tên là bến tàu Hoa đào mà được gọi như thế.

Người phu xe đội mũ nỉ, dưới mũ nỉ là một khuôn mặt dễ nhìn —— mặt trắng nhỏ, mắt hoa đào, đôi môi đỏ tươi, khóe miệng nhếch lên, một đôi lúm đồng tiền lớn lúc ẩn lúc hiện, dường như lúc nào cũng ẩn chứa nụ cười đáng yêu.

Hắn rất linh hoạt từ trước xe nhảy xuống, đi tới bên cửa xe, chào một cái, nói: "Công tử, giờ đã muộn, cửa thành đã đóng, chúng ta nghỉ một đêm ở bến tàu Hoa đào thôi!"

Cửa xe bị người mở ra từ bên trong, một thư sinh mặc nho bào màu xanh dương từ bên trong bước ra ngoài, khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm gì, hắn nhìn trạm dịch đèn đuốc sáng choang ồn ào náo nhiệt phía trước, gật đầu một cái.

Hắn sải trước đi về phía trước, phu xe phía sau vội nhảy lên xe ngựa, đánh xe chậm rãi đi theo sau hắn.

Cửa trạm dịch của bến tàu Hoa đào treo hai đèn lồng màu đỏ, đứng dưới đèn lồng là một nam tử áo xanh diện mạo bình thường tuổi chừng hai mươi mốt hai mươi hai, hắn lẳng lặng đứng nghiêm, hình như đang chờ ai đó.

Thấy thư sinh áo lam sải bước đi tới, mặt hắn lộ vẻ vui mừng, nghênh đón: "Công tử, tiểu nhân đã bao một thượng viện!"

Thư sinh áo lam gật đầu một cái, đợi xe ngựa dừng hẳn mới tiến đến mở cửa xe, chợt giang hai cánh tay.

Trong vầng sáng mông lung của đèn lồng màu đỏ, một phụ nhân còn trẻ xinh đẹp mắt to mặc áo màu xanh dương thêu hoa cùng váy lụa xếp màu trắng mỉm cười, trực tiếp nhảy xuống từ trên xe.

Thư sinh áo lam rất tuấn tú, thân thể thoạt nhìn cao gầy, không ngờ sức lực lại rất lớn, chỉ đơn giản dùng hai cánh tay liền vững vàng đỡ được tiểu phụ nhân xinh đẹp xem ra cũng không quá mảnh mai, xoay người một cái, nhẹ nhàng đặt nàng lên mặt đất, ngay sau đó liền đưa tay khoác lên tay tiểu phụ nhân xinh đẹp, sải bước đi vào trạm dịch.

Thanh niên áo xanh có diện mạo bình thường vội đi trước dẫn đường.

Trong xe ngựa lại chui ra một nha đầu áo xanh da sẫm màu lông mày nhỏ nhắn đôi mắt ti hí, thoạt nhìn gầy yếu, trong tay lại mang theo một túi hành trang cực lớn. Nàng vội đi theo sau lưng thư sinh áo lam và tiểu phụ nhân xinh đẹp, bước vào cửa chính của trạm dịch.

Phu xe điều khiển xe ngựa hương bồ chạy vào phần sân trong viện.

Tiểu nhị thấy vóc người hắn tựa như liễu, bộ dạng yếu ớt, vội vàng tiến lên nhiệt tình giúp một tay, lại bị hắn cự tuyệt.

Một mình hắn nhanh nhẹn thu dọn xe ngựa, sắp xếp chỗ cho bầy ngựa, cho ngựa ăn cỏ khô mang theo trên xe, rồi mới bước vào cửa.

Tiền bao thượng viện khá đắc, vì vậy ngay cả trong sân cũng treo mấy cái đèn lồng,

Nha đầu áo xanh chỉ huy tiểu nhị đưa nước nóng tới, hầu hạ thư sinh áo lam và phụ nhân xinh đẹp rửa mặt xong, mới rửa mặt qua loa một chút.

Nam bộc áo xanh đã sớm chuẩn bị xong cơm tối, vội dặn dò người làm trong trạm dịch nhanh chóng đưa tới.

Đoàn người này chính là Triệu Trinh, Chu Tử, Liễu Liên cùng đôi vợ chồng mới cưới Triệu Tráng Ngân Linh.

Thật ra Chu Tử đã ăn cơm tối trên thuyền rồi, nhưng trải qua một đoạn đường lắc lư, đã lại đói bụng. Nàng ngồi trong nhà chính đã thu dọn rất sạch sẽ, cười hỏi Triệu Trinh: "Ngày mai dậy trễ một chút có được không?"

Triệu Trinh đưa tay vỗ vỗ lên mu bàn tay trắng nõn của nàng, gật đầu một cái.

Ngay lúc ấy, ba tiểu nhị và nam bộc áo xanh cùng bưng thức ăn tới, một tiểu nhị bưng một cái bếp bằng đồng chứa đầy than, một tiểu nhị bưng một cái khay lớn, phía trên xếp tám cái đĩa thật chỉnh tề, theo thứ tự là chút thịt dê cắt lát, rau cải trắng, nấm, cá cắt lát, một tiểu nhị bưng khay chứa các loại nước chấm cùng một mâm mì sợi, mà nô bộc áo xanh quả nhiên đang bưng cái khay chứa nồi lẩu cay uyên ương.

Đợi tiểu nhị dọn xong rời đi, lúc này Chu Tử mới cười nói: "Triệu Tráng thật lợi hại, sao có thể đoán được là ta muốn ăn lẩu?"

Triệu Tráng hóa trang thành nô bộc áo xanh đứng một bên cười nói: "Không phải tiểu nhân đoán việc như thần, là Công Tử biết bấm độn!"

Chu Tử nhìn Liễu Liên, Triệu Tráng và Ngân Linh vẫn đứng một bên, xắn tay áo lên, chuẩn bị hầu hạ mình và Triệu Trinh ăn khuya, vội nói: "Các ngươi không cần hầu hạ ở đây, nhanh đi ăn đi! Ta và công tử tự ăn là được!"

Đôi mắt hoa đào của Liễu Liên chợt lóe, nhìn về phía Triệu Trinh.

Triệu Trinh gật đầu một cái.

Bấy giờ Liễu Liên mới cùng Triệu Tráng, Ngân Linh chào một cái, rời đi.

Tiểu nhị cũng đã dọn xong cho bọn họ một cái lẩu ở sát vách.

Sau khi thỏa thuê ăn no một bữa, mãi đến lúc rửa mặt xong, Chu Tử vẫn cảm thấy bụng còn rất căng. Nàng bê cái bụng hơi nhô ra đi tới đi lui trong phòng ngủ nối liền với nhà chính, nghĩ rằng đi bộ một chút có lẽ sẽ dễ chịu hơn.

Triệu Trinh ăn cũng không nhiều, hắn ngồi bên giường, đang xem mấy phong thư Triệu Tráng vừa đưa tới.

Chu Tử đi bộ một lát, bước tới bên giường ngồi xuống bên cạnh Triệu Trinh. Nào ngờ đợi một hồi thật lâu, hình như Triệu Trinh đọc thư đến mê mẫn rồi, căn bản không để ý tới Chu Tử.

Chu Tử có chút buồn ngủ, nàng đứng dậy cởi quần áo và giày, kéo chăn chui vào —— ngay cả chăn gối và nệm giường đều là thứ Chu Tử thường dùng trong vương phủ do Ngân Linh lấy từ trong xe ra.

Trong chăn thật lạnh. Chu Tử mới vừa chui vào liền kêu một tiếng "Lạnh chết mất".

Triệu Trinh nghe vậy, buông thư trong tay, đến bồn kê trên kệ trước cửa sổ rửa tay rồi mới đi tới, cởi y phục thật nhanh.

Hắn búng nhẹ ngón tay, "Phù ——" một tiếng, ngọn nến bị dập tắt.

Chu Tử rúc vào trong ngực Triệu Trinh, đặt cái chân lạnh lẽo của mình lên chân Triệu Trinh sưởi ấm.

Tay Triệu Trinh chậm rãi vuốt ve nàng.

Chu Tử lại trốn tới trốn lui: "Đừng mà, lạnh quá! Chờ ấm một chút rồi hãy nói!"

Triệu Trinh nghe vậy, kéo Chu Tử dán chặt hơn vào thân thể ấm áp của mình, muốn nàng ấm lên nhanh một chút.

Không đợi thân thể được Triệu Trinh sưởi ấm, Chu Tử liền tiến vào mộng đẹp.

Có Triệu Trinh tràn đầy ấm áp ở đây, rất nhanh chăn liền được sưởi ấm. Lúc Chu Tử đang ngủ say, hình như nghe được bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào huyên náo, vừa muốn cử động, Triệu Trinh liền ôm nàng, nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi!"

Chu Tử biết mình không cần quan tâm đến, tìm vị trí thoải mái hơn trong ngực Triệu Trinh, rất nhanh lại ngủ thiếp đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.