Cuối cùng, Triệu Trinh tính toán xong, nói: "Thay ta thảo một bản tấu
chương, ngay khi đưa vào kinh thành, liền loan truyền khắp thiên hạ; mặt khác, lệnh cho quân phòng thủ cùng cấm quân trấn giữ Kim kinh chuẩn bị
trận địa sẵn sàng chống địch, phòng ngừa nội loạn!" Hồ Phi Đồng, Chương Tử Hàm và Vương Nãi Vũ đồng thanh “Dạ” một tiếng.
Triệu Trinh dừng một chút, mới nói: "Ta trình bày, Hồ Phi Đồng chấp bút!"
Hồ Phi Đồng tiến lên trước một bước, trầm giọng nói: "Dạ!"
Lúc này đã gần đến giữa trưa, thư phòng nằm ở đầu phía tây của viện, thư
phòng bên ngoài có một bụi Hương Thung, bóng cây ngăn trở ánh mặt trời
chiếu nghiêng vào, hơn nữa thư phòng rãi đá xanh lấp lánh, trong thư
phòng liền có vẻ râm mát.
Trong thư phòng râm mát, ba người Hồ Phi Đồng lại cảm thấy nóng ran, trên
lưng toát mồ hôi. Trong ba người bọn họ, đi theo Nam An vương Triệu
Trinh lâu nhất chính là Hồ Phi Đồng, được trọng dụng nhất cũng là Hồ Phi Đồng, bất quá Chương Tử Hàm cùng Vương Nãi Vũ cũng là người Vương Gia
rất nể trọng. Nhưng mà, cho dù thế nào, bọn họ cũng không ngờ đến, một
ngày kia, bọn họ sẽ có cơ hội tham gia quyết định vị trí Chí Cao Vô
Thượng trong đại chính điện của triều Đại Kim!
Trong phòng mát mẻ, lư hương ở góc phòng đốt Tĩnh Tâm hương, nhưng trong lòng bọn họ sôi sục không kiềm chế được —— nhiều năm học hành kham khổ, đọc
vạn quyển binh thư tìm tòi kế sách không phải là vì giờ khắc này sao!
Làm xong mọi thứ, Triệu Trinh mới nói: "Các ngươi theo ta tiến kinh đi!"
Lúc này, Hồ Phi Đồng lại bước lên, nói: "Thuộc hạ có một câu, không biết có nên nói hay không?"
Triệu Trinh nhìn hắn một cái, nói: "Cứ nói!"
Hồ Phi Đồng thử thăm dò liếc mắt nhìn Triệu Trinh một cái: "Vương Gia, sao ngài không dứt khoát. . . . . ."
Triệu Trinh nở nụ cười.
Hắn rất ít cười, nụ cười này tựa như hoa xuân nở rộ phá tan băng tuyết, ba người Hồ Phi Đồng giật mình, lập tức cúi đầu.
"Ngồi lên vị trí kia có lợi gì cho ta?" Triệu Trinh nằm trên ghế dựa, mỉm
cười nói, "Có thể thao túng vận mệnh của người khác? Có thể có tam cung
lục viện bảy mươi hai phi tần? Có thể hưởng dụng (hưởng + sử dụng) những thứ tốt nhất trong thiên hạ?"
Nụ cười của Triệu Trinh càng sâu hơn: "Không cần ngồi lên vị trí kia, hiện tại ta cũng nắm trong tay biết bao số mạng, chẳng lẽ không phải cũng
bao gồm cả người ngồi trên vị trí kia sao? Tam cung lục viện bảy mươi
hai phi tần, bất quá cũng chỉ để cân bằng quyền lực của các đại thần mà
thôi, ta là nam kỹ sao, ngày ngày sủng hạnh (ý là cái việc đó đó) họ, rốt cuộc là ai phiêu (LPH: è hèm, từ thường gặp: phiêu kỹ, nếu là nam thì có nghĩa là chơi gái, là nữ thì có nghĩa là bao trai ^^) ai? Thứ tốt nhất trong Thiên hạ, nếu không có ích cho ta, muốn để làm gì?"
Nghe hắn phân tích một phen, ba người Hồ Phi Đồng giật mình sợ hãi, khom người quỳ gối.
Bọn họ thật sự nể phục vị Binh mã Đại nguyên soái còn chưa quá hai mươi tuổi Nam An vương Triệu Trinh này.
Cơm trưa, Triệu Trinh cũng không giữ bọn Hồ Phi Đồng lại cùng ăn.
Cũng không phải hắn keo kiệt, mà hắn biết ở cùng mình, những người này sẽ
không thoải mái, không bằng để bọn họ trở về tự do tự tại ăn cơm.
Bởi vì hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi của Triệu Trinh, Chu Tử rất để ý, đầu tiên là đi hỏi Hầu đại phu cùng Hứa đại phu ăn uống kiêng kỵ lúc Vương Gia dưỡng bệnh, sau đó sắp xếp để Ngân Linh cùng Triệu Tráng ra
ngoài mua. Sau khi mua thức ăn về, nàng liền dẫn đầu cùng Thanh Thủy
Thanh Châu bận rộn trong phòng bếp.
Chờ khi khách của Triệu Trinh rời đi, Chu Tử đã tự mình chuẩn bị xong bốn món mặn một món canh.
Triệu Trinh vừa thấy Chu Tử chuẩn bị cho nàng một vò rượu mật ong vàng, trầm tư một chút, nói: "Dọn vào trong phòng ngủ đi!"
Triệu Trinh mang bệnh không thể uống rượu, Chu Tử chuẩn bị nước lọc cho hắn, lại rót thêm rượu mật ong vàng cho mình.
Lúc này, nhóm người Ngân Linh đã lánh ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Triệu Trinh cùng Chu Tử ngồi đối diện nhau.
Chu Tử rót cho mình một chén rượu mật ong vàng, sau đó cười khanh khách đi
tới trước mặt Triệu Trinh, nhẹ nhàng quỳ gối, nâng chén chúc mừng: "Tiệc sinh nhật, một chén rượu mật là một lần ca tụng. Mong thỏa ba nguyện
vọng: một, nguyện lang quân thiên tuế (sống thọ), hai, nguyện thân thể khỏe mạnh, ba, nguyện đồng Lương thượng Yến (Lương, Yến là tên 2 nước thời Chu, ý là đi đâu cũng đi cùng nhau), ngày ngày đều ở bên nhau."
Dứt lời tự biên tự diễn nâng chén chúc mừng, mắt to của Chu Tử mang theo vẻ giễu cợt, nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Triệu Trinh hoàn thành quyết định quan trọng, trong lòng cũng thoải mái không ít, thấy Chu Tử nở nụ cười vui mừng - hăng hái - tự nhiên - vô cùng
xinh đẹp, cũng cười đáp lại, nói: "Vẫn nghịch ngợm như vậy!"
Nói thì nói thế, hắn cũng không ngăn cản Chu Tử uống rượu, ngược lại còn
như vô tình khuyên Chu Tử uống thêm mấy chén. Rượu vàng được Chu Tử bỏ
thêm quá nhiều mật ong, uống không có mùi rượu, ngược lại đầy vị đậm đà
chua ngọt ngon miệng, bởi vì Chu Tử rất vui, cho nên lập tức uống thêm
không ít.
Cuối cùng, Chu Tử uống đến hai mắt tỏa sáng, thân thể như nhũn ra, cả người
mềm mại vô lực, được Triệu Trinh đỡ nằm lên giường gạch.
Triệu Trinh cởi quần áo giúp nàng, phát hiện bởi vì uống rượu, da thịt trắng nõn của nàng biến thành màu hồng nhàn nhạt, Triệu Trinh sờ soạng vài
cái, cảm giác thật quá dễ chịu, liền cởi quần áo của mình, nâng người đè lên.
Hắn đã lén lút hỏi Hứa đại phu rồi, chỉ cần nguyệt tín của Chu Tử không
đến, thì sẽ không mang thai, cho nên dù sinh hoạt vợ chồng sau khi say
rượu cũng không sao.
Mãi đến chạng vạng, Chu Tử mới tỉnh lại.
Sau khi Chu Tử tỉnh lại, cảm thấy đầu hơi choáng váng, trên người cũng có
rất nhiều vết bầm, mà trước ngực, đùi cùng bên hông ê ẩm khác thường.
Nàng rất buồn bực, muốn hỏi Triệu Trinh, Triệu Trinh cầm một quyển sách
ngồi nghiêm chỉnh trước cửa sổ, đang chú tâm đọc.
Nàng đành thở dài một hơi, tự nhận xui xẻo.
Tinh thần Triệu Trinh sảng khoái ngồi trên ghế trước cửa sổ, nhìn Chu Tử
nghi ngờ ngồi trong chăn kiểm tra thân thể chính mình, xụ mặt nói: "Bộ
dạng say rượu của nàng thật xấu, uống rượu vào liền náo loạn ầm ĩ, còn
cưỡi lên người ta. . . . . . Sau này tốt nhất đừng uống, tránh phải xấu
mặt!" (LPH: anh hai, phục anh rồi, ăn cướp mà còn la làng)
Chu Tử cực ít uống rượu, trước kia nhiều nhất cũng chỉ uống nửa chén, sao
có thể biết bộ dạng say rượu của mình có tốt hay không? Nàng tỉnh tỉnh
mê mê ngờ vực, nhưng lại không biết không đúng chỗ nào, cuối cùng đành
phải thừa nhận rằng mình không biết thưởng thức rượu, tửu lượng lại quá
kém.
Triệu Trinh thừa thắng xông lên, ép nàng đồng ý về sau không bao giờ uống rượu nữa, trừ phi được hắn cho phép.
Chu Tử bất đắc dĩ đồng ý. (LPH: Trinh ca gian thương ^^)
Nam An vương Triệu Trinh đang nghỉ ngơi hồi phục ở chiến trường Bắc Cương, lại ban bố tấu chương《 luận trưởng – hiền 》—— vốn là tấu chương Triệu Trinh tấu lên triều đình, không biết vì sao lại truyền khắp thiên hạ.
Trong tấu chương《 luận trưởng – hiền 》được đời sau xưng tụng, Triệu Trinh giải thích rõ quan điểm của mình: ". . . . . . Trưởng tử hoặc hiền tử, thực khó quyết định. Nhưng Đại Kim ta,
lấy hiếu trị thiên hạ. Sĩ Nông Công Thương, vẫn giữ tấm lòng này; huống
chi Trinh đã chịu ân trên, sẽ càng thêm coi trọng. Tiên đế không vì
Trinh yếu đuối, mà vẫn để Trinh nhận lấy phần việc nguy nan, hết lòng
phụng mệnh, nay đã sáu năm có lẻ. Tiên đế băng hà, Trinh ngày đêm thương khóc, sợ không hoàn thành việc người gửi gắm, tổn hại sự anh minh của
tiên đế. Trinh là kẻ bất tài ngu dốt, lại phải gánh vác việc này. Đương
kim triều đình, lập trưởng lập hiền, nhiễu loạn không ngừng. Trinh cân
nhắc thiệt hơn, vẫn là một chữ tận trung, tuân theo di chiếu của tiên
đế, vậy cũng là chữ "Hiếu". . . . . ."
Tấu chương của đại anh hùng Nam An vương gia Triệu Trinh của triều Đại Kim
dịch thành lời thông thường, chính là: "Thái tử đại ca ngài mang danh
phận trưởng tử, Bắc Tĩnh vương nhị ca ngài ấy lại nổi tiếng là Hiền
vương, lựa chọn ai ta cũng không thể quyết. Nhưng mà, phụ hoàng đã mất
đối xử với ta rất tốt, ta nên hiếu thuận, vậy thì nghe theo phụ hoàng,
di chiếu của phụ hoàng chọn ai, ta liền ủng hộ người đó!"
Vào ngay lúc đó, quân phòng thủ Kim kinh cùng cấm quân thường trực đã tiến
hành dẹp loạn, vẻ ngoài lỏng lẻo thực tế lại rất chặt chẽ, bao vây kinh
thành; bốn mươi vạn đại quân đồn trú ở Bắc Cương oanh oanh liệt liệt
chọn ngày xuất phát, trên danh nghĩa là ‘sau khi thắng trận, thu quân về Triều’.
Sau hơn một tháng tranh chấp, Triều đình Đại Kim lập tức trở nên bình ổn,
trừ một số rất ít người liều chết vì thái tử, hầu như tất cả triều thần
đều nghiêng về phía ủng hộ Bắc Tĩnh vương đăng cơ xưng đế —— không phải
Nam An vương gia đã nói sao, nên nghe theo di chiếu của lão hoàng đế đã
chết!
Ngày mồng một tháng sáu năm 312 theo lịch Đại Kim, Bắc Tĩnh vương đăng cơ
xưng đế, lấy niên hiệu là Hưng Thịnh. Vừa mới lên ngôi, Hưng Thịnh đế
lập tức phong thưởng lớn cho Quý tộc đại thần có công ủng hộ hắn, đặc
biệt ưu ái Triệu Trinh.
Tướng sĩ có công dưới trướng Triệu Trinh, lớp lớp đều được ban thưởng; Nam An vương Triệu Trinh được phong hàm Thái Sư, chỉ huy binh mã thiên hạ;
thân mẫu Cao Thái phi của Nam An vương theo Nam An vương trở về đất
phong Nam Cương vẻ vang mà dưỡng già; trưởng tử Triệu Tử của Nam An
vương được phong làm Thế tử; quý thiếp Chu phu nhân của Nam An vương
được tiến phong làm trắc phi.
Tất cả những điều này, Chu Tử đều không biết.
Nàng đang theo Triệu Trinh lên đường vào kinh.
Trên đường về kinh, sau khi Triệu Trinh nhận được thư của Quý Phi nương
nương, liền chọn đại danh theo danh sách mà Quý Phi nương nương liệt kê. “Triệu Tử" được chọn làm đại danh cho Bánh Bao nhỏ, còn nghiêm khắc
lệnh cho Chu Tử —— "Về sau không được đề cập đến ba chữ ‘Bánh Bao nhỏ’
nữa!"
Đồng thời, hắn rất nghiêm túc nói với Chu Tử: "Về sau nàng phải ăn nhiều
uống nhiều, bồi dưỡng tốt thân thể, cố gắng sinh dưỡng, tương lai lại
sinh thêm Triệu Sam, Triệu Bách, Triệu Đồng, Triệu Liễu. . . . . ."
Chu Tử: ". . . . . ."
Còn chưa tới Kim kinh, Chu Tử náo loạn mâu thuẫn với Triệu Trinh, nguyên
nhân chính là vấn đề dứt sữa. Chu Tử vừa nghĩ tới việc sau khi vào kinh, bị Quý Phi nương nương —— hiện tại hẳn nên gọi là Thái phi nương nương
—— phát hiện mình vẫn còn sữa, đã cảm thấy rất bẽ mặt, kiên trì muốn
uống canh lúa mạch ngăn tiết sữa.
Trong lúc Triệu Trinh dưỡng bệnh rất được lợi, nay làm sao nguyện ý bỏ qua?
Dĩ nhiên, hắn lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Triệu Tử của chúng ta
mới sinh hơn hai tháng, nàng đã muốn con cai sữa? Nàng là mẫu thân kiểu
gì vậy? Nàng có phải là mẹ ruột không?"
Chu Tử tức cười: được hơn một tháng, rõ ràng Triệu Tử đã ăn sữa của nhũ nương rồi nha!
Cuối cùng, lấy trứng chọi đá, Chu Tử không thể làm gì khác hơn là tiếp tục để cho Triệu Trinh hưởng lợi suốt đường đi.
Trước khi tới Kinh Thành, việc khiến Triệu Trinh vui mừng nhất chính là
nguyệt tín của Chu Tử lại xuất hiện! Điều này cho thấy, trong kỳ quốc
tang của phụ hoàng, hắn sẽ không thai nghén thêm một Bánh Bao nhỏ nữa!
Nếu không, đối nội đối ngoại đều rất khó ăn nói. Quan trọng hơn là,
trong khoảng thời gian này, hắn đang bị thương dưỡng bệnh, dùng lung
tung lộn xộn không biết bao nhiêu loại thuốc; hôm mười ba tháng năm -
sinh nhật hắn, Chu Tử lại uống không ít rượu mật, say rượu phải lập cam
kết. Cho nên, không mang thai đứa bé mới tốt! Dù sao hai người bọn họ
cũng còn trẻ tuổi.
Trong Thanh Vân Điện, Quý Phi nương nương ngày xưa - nay đã là Cao Thái phi
đang ngồi trên đại điện, nhìn các nữ quan, cung nữ dọn dẹp hành lý đóng
gói đồ vật, vội vàng không ngừng.
Bà đã sớm có cùng nhận định với con trai Triệu Trinh, tương lai khi lão
hoàng đế băng hà, bà sẽ theo Triệu Trinh đến sống ở đất phong Nam Cương, vui vui vẻ vẻ làm lão thái phi, ném hết những oán khí tức giận ngày xưa ra sau đầu.
Nhưng mà, nay thật sự phải ra đi, bà có chút lưu luyến không rời.
Mười bốn tuổi vào cung, hai mươi tuổi sinh hạ Triệu Trinh, tính tính đến nay đã hai mươi sáu năm. Suốt hai mươi sáu năm dài, biến bà từ một tiểu cô
nương trang điểm xinh đẹp hồn nhiên hiếu thắng thành một vị phụ nhân
trung niên da thịt lỏng lẽo nếm đủ mùi đời.
Hai mươi sáu năm qua, bà từ một chức Phụng nghi Chính bát phẩm, nhờ ân sủng của hoàng đế, nhảy một cái mà đã trở thành Nhất cung xứng uyển ở tiểu
viện Lục phẩm. Tiếp đến, chính là lần đầu tiên sanh non. Hoàng đế đáng
hận kia lại bao che tiện nhân Mao phi, không phải bởi vì xuất thân rất
cao quý sao! Sau khi sanh non, vì trấn an bà, Hoàng đế lại tấn phong bà, để bà làm mỹ nhân Ngũ phẩm.
Sau đó, bà quyết tâm thay đổi chính mình, buộc mình mạnh mẽ, sau lại được
tấn phong Tiệp dư, lúc này mới mang thai Triệu Trinh, hơn nữa còn thuận
lợi sinh ra. Sau khi sinh Triệu Trinh, lại nhân lúc phụ thân khởi công
xây dựng kênh đào, có công với triều đình, lúc này bà mới được phong làm Quý Phi.
Bây giờ nghĩ lại, sở dĩ bà có thể thuận lợi sinh hạ Triệu Trinh, sợ là có
liên quan đến việc Nhan hoàng hậu đã có trưởng tử mà Đức Phi cũng đã
sinh thứ tử!
Vị Đức Phi này ngày xưa là đồng minh của bà, giờ đã trở thành Hoàng thái
hậu, bà còn lưu lại làm gì? Ba quỳ chính lạy với bà ta sao? Chẳng thà
rời đi!
Cao Thái phi đang miên man suy nghĩ, nhũ nương Nhũ Yến chăm sóc tiểu thế tử Triệu Tử chạy tới nói: "Bẩm Thái phi, tiểu thế tử đã tỉnh!"
Cao Thái phi lập tức đứng lên: "Tử nhi tỉnh rồi? Có khóc không? Có đói không. . . . . ."
Vừa nói chuyện, Cao Thái phi - mới bốn mươi tuổi đã tự nhận già nua - đi
nhanh về phía sau điện, bước chân nhẹ nhàng lại rất vững vàng.
Tác giả có lời muốn nói: vì cảm tạ các bạn thích《 Nam An Thái phi truyền kỳ》, Mạc Mạc vất vả cần cù gõ chữ, canh thứ nhất dâng lên!