Chu Tử cất thư và ngân phiếu xong, đi tìm Triệu Hùng. Lúc nàng tìm được Triệu Hùng, Triệu Hùng đang đứng trên boong thuyền nói
chuyện với Hiệu úy thống lĩnh Chiêu Vũ mới - Tôn Hỷ. Chu Tử gọi Triệu
Hùng, Triệu Hùng và Tôn Hỷ cùng xoay người lại.
Vị Tôn Hỷ trẻ tuổi này khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, thân hình
cao lớn, tay chân thon dài, làn da ngăm đen, diện mạo anh tuấn, mang
theo một cỗ khí lực vạm vỡ, lúc này đang mỉm cười nhìn Chu Tử. Hắn biết
thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp trước mắt này chính là nữ nhân của vương
gia, chỉ không ngờ lại mang bộ dáng này, mặt mộc, không chút phấn son,
một mái tóc đen dài xõa sau người, trên người là một bộ quần áo vải thô
màu xanh hơi cũ, nhìn qua không lộ vẻ thanh bần, chỉ cảm thấy thanh nhã.
Triệu Hùng nói vội với Tôn Hỷ: "Tôn Hiệu úy, ta đi một chút rồi quay lại!"
Dứt lời, liền cùng Chu Tử rời khỏi boong thuyền.
Tôn Hỷ cũng không lập tức rời đi, mà đứng đó nhìn bóng lưng Chu Tử. Hắn cảm thấy dáng đi của vị cô nương này tuyệt không ưỡn ẹo, thoải thoải mái
mái, thật xinh xắn tao nhã không thốt nên lời.
Đi được một đoạn, Chu Tử mới hỏi Triệu Hùng: "Người vừa rồi là ai vậy?"
"Là một người mới, Hiệu úy Chiêu Vũ, Tôn Hỷ."
Triệu Hùng không nói cụ thể, Chu Tử cũng không định hỏi, vì vậy đề tài này chấm dứt.
Triệu Trinh biết được mệnh giá ngân phiếu Chu Tử đưa cho Chu Bích từ chỗ
Triệu Hùng. Hắn vừa nghe, lúc ấy liền vỗ trán —— nữ nhân này, gửi hết
toàn bộ ngân phiếu mình đã đưa cho nàng, không giữ lại chút gì cho bản
thân!
Tối hôm đó, hai người ngồi đánh cờ với nhau —— tuân theo lời dặn của đại
phu, mấy ngày nay Triệu Trinh thành thành thật thật, mắt nhìn mũi mũi
nhìn tâm, trong sáng ngồi đánh cờ với Chu Tử, cũng không dám có chút tà
niệm gì.
Dĩ nhiên, dựa vào thực lực của hai người bọn họ, Chu Tử thua liên tục, thua không còn chút hăng hái nào.
Chu Tử suy nghĩ hơi lâu, Triệu Trinh chờ lâu, có vẻ buồn chán, liền hỏi Chu Tử: "Nàng gửi hết toàn bộ ngân phiếu cho muội muội, vậy nàng lấy gì mà
tiêu?"
Chu Tử cảm thấy hắn hỏi rất buồn cười, nhếch môi cười cười, nhìn Triệu
Trinh, mắt lóe tia sáng lấp lánh: "Không phải nô tỳ đã có chàng sao!"
Triệu Trinh nhìn nàng, há hốc mồm cứng lưỡi, sau đó buồn bực —— ta thế mà lại giống kẻ coi tiền như rác sao; sau đó lại nghĩ sâu xa —— đây là Chu Tử
tin tưởng ta, không muốn xa rời ta; cuối cùng, Triệu Trinh kiêu ngạo, rũ mắt khiển trách Chu Tử: "Cả ngày chỉ biết phung phí bạc, đúng là phụ nữ phá sản mà!"
Nói xong, gọi Triệu Hùng: "Đem hộp chứa bổng lộc của ta tới đây!"
Rất nhanh hộp bổng lộc được đưa tới.
"Cho nàng, " Triệu Trinh đưa cái hộp cho Chu Tử, "Lúc chi tiêu phải biết kiềm chế, đừng có khiến ta phá sản!"
Chu Tử ôm hộp, mặt mày hớn hở: "Vương Gia, nếu nô tỳ lỡ xài hết, vậy phải làm sao?"
"Ăn rau trộn!" Triệu Trinh có chút buồn bực, "Bổng lộc mỗi tháng được phát
một phần, còn lại sẽ được phát vào cuối năm. . . . . . Rốt cuộc có bao
nhiêu, ta cũng không rõ lắm, nàng hỏi Triệu Hùng khắc biết!"
Hắn cảm thấy phiền toái muốn chết, phải tắm một cái rồi ngủ, nhấc chân liền đi tới phòng tắm.
Chu Tử biết nhất định hắn sẽ gọi mình, liền lấy trung y sạch sẽ đứng ngoài cửa phòng tắm chờ hắn.
Quả nhiên, rất nhanh trong phòng tắm liền truyền ra tiiếng của Triệu Trinh: "Chu Tử, tìm y phục mới cho ta ——"
Đội tàu sắp tới thành Nhuận Dương, Chu Tử bắt đầu có chút sốt ruột: "Nô tỳ
còn chưa chuẩn bị quà cho Đào ma ma, Đào ma ma tốt với nô tỳ như vậy,
làm sao bây giờ?"
Triệu Trinh vô tình nói: "Không cần chuẩn bị."
"?" Chu Tử đang chuẩn bị kéo hắn hỏi kỹ, Triệu Trinh đã đứng dậy sải chân dài mà rời đi.
Đến thành Nhuận Dương, đội tàu vừa cập bến, sớm đã có hai ma ma chờ ở bến
tàu, lên thuyền đón Chu Tử, lặng lẽ ngồi xe ngựa trở về phủ Nam An
vương.
Vào vương phủ, Chu Tử liền trực tiếp bị đưa về Diên Hi cư.
Lúc này nàng mới phát hiện, người chờ nàng ở Diên Hi cư là Đại Nhạn cô cô, Hồ ma ma và Ngân Linh.
Chu Tử không biết Triệu Trinh đã sắp xếp, ngạc nhiên che miệng, cũng không
hỏi nhiều, chỉ cười nói, mình vẫn luôn loanh quanh trong khoang, cũng
không ra ngoài đi dạo, không hay biết gì về chuyện này.
Chu Tử nhờ Triệu Hùng giúp một tay đến Thu Hưng lâu - tửu lâu xa hoa rực rỡ mới mở ở thành Nhuận Dương đặt một bàn tiệc thịnh soạn. Sau khi bàn
tiệc được đưa đến vương phủ, bày ở phòng Trị sự bên ngoài Diên Hi cư,
Chu Tử mời Đại Nhạn cô cô, Hồ ma ma và Ngân Linh cùng đến, chỉ nói muốn
cùng mọi người tụ họp. Trong bữa tiệc, nàng chưa hề nói xin lỗi, nhưng
Hồ ma ma và Ngân Linh đều ngầm hiểu trong lòng, không ai nhắc gì trước
mặt Đại Nhạn cô cô – thân tín của Quý Phi nương nương.
Uống cạn một vò Hạnh Hoa Xuân, bốn người đã hơi say, nói chuyện cũng thoải mái một chút.
Lúc này Chu Tử mới biết, Trương ma ma và Đào ma ma đều được Vương Gia giao
lại Khế ước Bán thân, trở lại kinh thành tự do sinh sống. Hôm nay ở phủ
Nam An vương này, quản gia chuyện bên ngoài là Triệu Hùng, quản gia
chuyện trong phủ là Đại Nhạn cô cô, Hồ ma ma quản lý Diên Hi cư; Triệu
Phúc, Triệu Anh, Triệu Dũng cùng Triệu Tráng mà Chu Tử chưa từng thấy
mặt theo Vương Gia giúp việc trong quân.
Sau khi biết được những tin tức này, Chu Tử cũng không thể nói rõ cảm giác
trong lòng, yên lặng uống một chén rượu, lại đứng dậy rót cho ba vị kia
mỗi người một chén, ba người cụng ly, đều uống một hơi cạn sạch.
Tháng sáu trôi qua rất nhanh.
Tháng bảy có lẽ là tháng nóng nhất trong năm ở Nam Cương, Triệu Trinh cũng
giảm cân trong mùa hè (do ăn ít đi), lại gầy một chút.
Cuối tháng bảy thời tiết trở nên mát mẻ hơn, Chu Tử bắt đầu ngày ngày quan
tâm việc giúp Triệu Trinh bồi bổ thân thể. Vì quá bận rộn, chỉ buổi tối
Triệu Trinh mới có thể trở về Diên Hi cư, nên Chu Tử thường dặn dò phòng bếp nhỏ chuẩn bị cho hắn các loại thức ăn khuya dinh dưỡng.
Hôm nay là canh gà nhân sâm, ngày mai sẽ chuẩn bị cháo trắng rau dưa, ngày kia sẽ là canh cá ....
Ăn thức ăn khuya xong, sau bữa ăn Chu Tử còn bưng trái cây đến.
Để tâm như vậy đương nhiên sẽ có hiệu quả, chưa tới mười lăm tháng tám,
thân thể Triệu Trinh đã khôi phục như cũ, làn da ngăm đen do phơi trong
ánh mặt trời chói chan cũng từ từ trở nên trắng mềm, khí sắc xem ra rất
tốt.
Chu Tử càng nhìn hắn càng thấy đẹp, hơn nữa cảm thấy tầm mắt Quý Phi nương
nương trong cung cũng rất biết thưởng thức, những thứ tơ lụa đã ban cho
mình kia đều màu trắng ánh bạc, may thành quần áo mặc lên người Triệu
Trinh thật không thể nói hết vẻ tuấn mỹ phóng khoáng như ngọc thụ* đón
gió.
* ngọc thụ: có tên gọi khác là cây cảnh tiên, yến tử chưởng, có nguồn gốc từ Nam Phi, rất hiếm khi ra hoa, có người cho rằng hoa của nó là điềm
báo cho sự may mắn (LPH: nhặt được cái này trong “Đến khai phong phủ làm nhân viên công vụ”, tự phổ cập kiến thức luôn ^^)
Vì thân thể Chu Tử, gần đây Triệu Trinh thường đè nén nhu cầu của mình,
khoảng mấy ngày mới làm một lần, còn không dám buông thả, luôn nhã nhã
nhặn nhặn, chỉ muốn ‘có chút ít còn hơn không’ thôi.
Chu Tử không biết Triệu Trinh phải đè nén, chẳng qua cảm thấy kỳ quái: hiện tại ngày ngày Triệu Trinh không ngừng bị mình tẩm bổ, ‘gió lớn cũng
không ngăn nổi’ thường ngày đâu rồi? Trước kia dường như ngày ngày đều
quấn lấy nhau, hiện tại dăm ba ngày mới làm một lần; trước kia luôn mạnh mẽ bừa bãi, hiện tại lại cứ luôn luôn dịu dàng xoa nắn; trước kia thích cảm giác từ sau lưng, hiện tại căn bản đều dùng tư thế truyền thống. . . . . . Chu Tử vốn phỏng đoán có phải mình đã không còn sức hấp dẫn hay
không, nhưng Triệu Trinh vẫn luôn ngày ngày trở về, chưa từng ngủ lại
bên ngoài.
Chu Tử đâm ra nghi ngờ, trong lòng rất thấp thỏm.
Tối hôm đó, Triệu Trinh uống xong một chén canh ba ba mà Chu Tử chuẩn bị, cầm một quyển sách tựa vào đầu giường mà đọc.
Lúc này Chu Tử tắm xong, từ phòng tắm đi ra, Triệu Trinh vô tình liếc nàng một cái.
Gần đây Chu Tử vẫn ăn khuya cùng Triệu Trinh, kết quả cũng tẩm bổ khiến
thân thể hao gầy khi ngã bệnh phục hồi trở lại, khuôn mặt trắng ửng
hồng, ánh mắt ẩn chứa nét dịu dàng, thân thể nở nang hấp dẫn —— chỉ nhìn một cái, ánh mắt Triệu Trinh liền không dời đi được, hắn cảm thấy trong lòng bốc hỏa, máu huyết sục sôi, hô hấp như lửa, xương cốt ngứa ngáy.
Cuối cùng, Triệu Trinh dùng hết ý chí, ép buộc hai mắt nhìn trở lại vào quyển sách cầm trong tay.
Vừa rồi Chu Tử cố tình dụng tâm thử Triệu Trinh, xem thử rốt cuộc Triệu
Trinh bị làm sao. Nàng bưng một khay nho đi tới bên người Triệu Trinh,
đụng vào Triệu Trinh: "Ăn nho đi!"
Triệu Trinh há miệng ra.
Chu Tử dùng hai đầu ngón tay mềm mịn ngắt một quả nho, đưa tới khóe miệng Triệu Trinh.
Triệu Trinh há mồm ngậm quả nho và ngón tay nàng, không chịu buông ra.
Chu Tử lập tức đỏ mặt, mắt to ướt át, thân thể kề sát Triệu Trinh, bộ ngực đầy đặn cách lớp áo choàng thật mỏng mà ma sát.
Đối mặt với thân thể trần trụi dẫn dụ trắng trợn như vậy, Triệu Trinh không muốn nhịn nữa, ôm cổ Chu Tử, ném lên trên giường.
Trước kia trên giường hắn vẫn luôn có chút phóng túng, giống như không như
thế thì rất đáng chán; hiện tại lại cố ý dịu dàng, càng thêm cẩn thận,
đè nén tính tình. Dù như vậy, khi hắn nhún người tiến vào, Chu Tử vẫn
kêu lên một tiếng.
Triệu Trinh không dám cử động mạnh, vừa chậm rãi đẩy vào, vừa quan sát phản ứng của Chu Tử.
Lúc hắn mới vừa tiến vào, Chu Tử nhắm mắt lại, cắn môi giống như đang nhịn đau.
Triệu Trinh nín nhịn chờ đợi, chậm rãi tiến vào, rồi từ từ rút ra. Sau ba lần như thế, Chu Tử đưa tay ra, ôm lấy hắn.
Lúc này Triệu Trinh mới dám thả lỏng tay chân, vào nhanh ra mạnh.
Hoan ái qua đi, hai người cũng không quan tâm đến mồ hôi trên người, rúc vào nhau, mặt chạm mặt, chân chạm chân, thân thiết cọ tới cọ lui.
"Chu Tử, ngày mai ăn mặc xinh đẹp một chút!"
"Để làm gì?"
". . . . . ."
"Rốt cuộc là để làm gì?"
". . . . . ."
Triệu Trinh nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, lông mi thật dài dưới ánh nến tạo nên một bóng râm dưới mắt, đôi môi mím lại thật chặt.
Chu Tử nhỏm dậy hôn lên môi hắn một cái, dập tắt nến, tựa sát vào trong khuỷu tay của hắn, rất nhanh cũng ngủ thiếp đi.
Tác giả có lời muốn nói: các tình yêu à, không phải Mạc Mạc không muốn, thật sự không còn mặt mũi gì của tác giả nữa!