Trong thư, đầu tiên Chu Bích nói về tình hình gần đây của mình, tình hình gần đây của tiểu hoàng đế Triệu Đồng, sau đó hỏi thăm tình hình của tỷ tỷ.
Thư của nàng văn hơi rời rạc, nhưng lại rất dễ hiểu. Đến cuối thư, có lẽ rất tin tưởng vào nhân phẩm của Nam An vương, cảm thấy
hắn sẽ không hủy thư mình gửi cho tỷ tỷ, Chu Bích trực tiếp nói: ". . . . . . Nghe nói phu thê tỷ rất nặng tình, muội cũng mừng; nhưng mỹ nữ vây
quanh như sói rình mồi, mà tỷ phu giống như miếng thịt ngon lành, tỷ
phải thật cẩn thận. . . . . ."
Chu Tử xem thư nhiều lần, nhất là đoạn cuối.
Cuối cùng, nàng nhớ tới bộ dạng khác thường của Triệu Trinh mấy ngày nay, trong lòng không khỏi trống trải.
Chu Tử buồn buồn không vui một lát, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nếu như
ngay cả Triệu Trinh cũng không đáng tin tưởng, vậy mình còn có thể tin
ai?
Vừa nghĩ như thế, nàng dần dần thoải mái, tắm rửa sạch sẽ, sau đó ăn mặc
thật xinh đẹp, chuẩn bị đến chánh viện thỉnh an Cao Thái phi, thuận tiện thăm hai con trai bảo bối của mình —— lúc tâm tình không tốt, trang
điểm thật đẹp, mặc quần áo xinh đẹp, thường sẽ mang đến một chút thoải
mái cho Chu Tử.
Triệu Tử đã rời giường, đang được Cao Thái phi nắm tay đứng trong đình viện
xem tiểu nha hoàn hái hoa quế. Bé vừa nhìn thấy mẫu thân xinh đẹp hơn
bình thường, lập tức chạy tới, nhào vào trong ngực mẫu thân, vừa hôn,
vừa sờ, dính lấy không rời.
Chu Tử vội vàng kéo bé ra, nhún mình thỉnh an Cao Thái phi.
Cao Thái phi thấy bộ bạng bối rối của nàng, không khỏi cảm thấy buồn cười,
nói: "Bây giờ Triệu Sam còn nhỏ, còn chưa biết tranh đoạt mẫu thân cùng
huynh trưởng, chờ khi bé lớn hơn một chút, con sẽ rất bận rộn đấy!"
Triệu Tử dùng cả tay chân, cách lớp váy ôm lấy chân mẫu thân, cố gắng leo lên.
Hôm nay Chu Tử mặc rất khác biệt, trên người là quần áo màu trắng thêu
những nhánh hoa xanh nhạt, phía dưới là hai lớp váy, bên trong là một
lớp váy đỏ nhũ bạc, bên ngoài là váy hồng bằng lụa Tây Vực mỏng như cánh ve, đều là chất vải vô cùng quý hiếm không chịu được vò kéo. Triệu Tử
leo như vậy, nhất thời vò lớp váy thành nhiều nếp nhăn. Chu Tử lại vẫn
tươi cười, khom lưng bế Triệu Tử lên, ôm bé đi dạo khắp vườn.
Nàng ôm Triệu Tử chơi cả một canh giờ, mới ôm Triệu Tử trở về.
Cao Thái phi thấy nàng mệt mỏi cả khuôn mặt đổ mồ hôi đỏ bừng, nhất thời
trầm mặt, trách cứ Ngân Linh đi theo phía sau: "Các ngươi đều là người
chết sao? Chẳng lẽ không thấy vương phi của các ngươi mệt mỏi?"
Chu Tử vội vàng giải thích: "Mẫu thân bớt giận, là con dâu nhất định muốn bế!"
Nàng cười nói: "Con dâu thích ôm Bánh Bao nhỏ, hơn nữa như vậy còn có thể rèn luyện thân thể!"
Cao Thái phi bèn không nói thêm, nhận lấy Triệu Tử từ trong tay Chu Tử, dặn dò Nhũ Yến cho Triệu Tử uống nước.
Chu Tử vội ôm lấy lão Nhị Triệu Sam từ trong tay Hồng Mai, cũng cầm lấy thìa cho Triệu Sam uống nước.
Triệu Tử rúc vào trong ngực tổ mẫu uống nước, mắt phượng lại liếc xéo đệ đệ được mẫu thân ôm vào trong ngực, rất muốn thay thế.
Uống hết nước xong, thấy mẫu thân còn ôm Triệu Sam, liền tuột từ trong lòng
tổ mẫu xuống, đi tới bên cạnh mẫu thân, tố cáo: "Mẫu thân ôm màn thầu,
không ôm bánh bao!"
Chu Tử sửng sốt: cái gì mà "bánh bao" với "màn thầu"?
Nghĩ lại, rất nhanh nàng hiểu ra, nhất thời mỉm cười.
Đang nâng chung uống trà, Cao Thái phi cũng nghe hiểu, nhất thời phun một
hớp nước trà ra ngoài, vừa ho khan vừa cười nói: "Ai bảo cả ngày con cứ
hô to gọi nhỏ Bánh Bao nhỏ, màn thầu nhỏ!" Lại dặn dò nhóm Nhũ Yến Hoàng Oanh Hỉ Thước: "Nhớ rõ lời nói hôm nay của tiểu thế tử, đợi sau này
trưởng thành sẽ nhắc lại trêu bé!"
Tiểu thế tử Triệu Tử không biết tại sao lời mình nói lại khiến tổ mẫu, mẫu
thân và mọi người cười to không ngừng —— lúc mẫu thân dỗ dành bé và đệ
đệ, vẫn gọi bé là Bánh Bao nhỏ, gọi đệ đệ là Màn Thầu nhỏ, có gì sai
sao?
Bé cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu thật chặt, mắt xếch khẽ hếch lên lộ ra bất mãn mãnh liệt, dùng sức leo vào trong lòng mẫu thân, nhét chung vào một chỗ với đệ đệ màn thầu nhỏ, tranh đoạt tình cảm của mẫu thân.
Chu Tử cũng không bảo ca ca phải nhường nhịn đệ đệ, nàng cảm thấy tình cảm
huynh đệ không phải hễ cha mẹ đơn độc há miệng nói vài lời là có thể
quyết định, mà phải để đứa bé cùng lớn lên, từ từ bồi dưỡng.
Nàng giang hai cánh tay, kéo hai con trai vào, trong lòng cực kỳ ngọt ngào
—— hai đứa trẻ này đều là đời sau, là kết tinh tình yêu của nàng và
Triệu Trinh!
Vọng Giang lâu bên cạnh kênh đào, mặc dù khai trương chưa được hai năm,
nhưng bởi vì nó món Phật nhảy tường thơm ngon khác thường, vô cùng nổi
danh ở Nhuận Dương, thậm chí danh tiếng lan đến cả Nam Cương, cho nên
hai năm qua vô cùng náo nhiệt, khách tựa như mây nối liền không dứt.
Một ngày kia, Vọng Giang lâu lại đóng cửa từ chối tiếp khách, còn phái
người đứng ở lầu dưới trông chừng, công bố hôm nay cả tòa Vọng Giang lâu đều đã được người bao.
Quả thật, vẫn chưa tới buổi trưa, đã có vô số nam tử mặc trang phục võ quan cao cấp cùng nhau rầm rộ cưỡi tuấn mã đến, trong đó cũng xen lẫn một
vài nam tử mặc trang phục quan văn, thoạt nhìn cũng rất trẻ tuổi, hăng
hái bừng bừng khí thế.
Buổi trưa, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Lầu một lầu hai lầu ba của Vọng Giang lâu đều bày đầy bàn, những thủ hạ
thân tín của Triệu Trinh tìm kiếm những người thân thiết của mình, tìm
bàn trống ngồi xuống.
Triệu Trinh ngồi chủ tọa ở lầu ba, nhìn những thân tín liên tục không ngừng
tiến lên mời rượu hắn, mặc dù trên mặt không lộ vẻ gì, nhưng trong lòng
thật vui vẻ hài lòng —— đây đều là tâm phúc do hắn bồi dưỡng mấy năm
nay!
Tham tướng Chu Lang buồn bực ngồi ở lầu hai, hai năm nay hắn không hề được
Vương Gia chào đón, trong lòng rất thấp thỏm, nhưng lại không biết xảy
ra vấn đề ở chỗ nào, vào lúc này, hắn cảm thấy mình được mời đến, đã là
rất may mắn. Lúc này, người khác ăn miếng thịt to uống chén rượu lớn,
vui mừng bừng bừng bước lên trước mời rượu Vương Gia, chỉ có hắn, phờ
phạc rã rượi buồn bực uống rượu.
Đang lúc ấy, gã sai vặt Trần Bình của Vương Gia tới nói: "Chu Tham tướng, Vương Gia cho mời!"
Chu Lang mang theo chút lo lắng, đi theo Trần Bình vào nhã gian lầu ba.
Trong nhã gian chỉ có mình Vương Gia ngồi bên cạnh bàn, xoay lưng về phía cửa sổ, không thấy rõ sắc mặt.
Chu Lang vội nói: "Tham kiến Vương Gia!"
"Ngồi đi!" Giọng Vương Gia có chút trầm thấp.
Chu Lang nghiêng người ngồi xuống ghế kế bên.
Hắn không dám nhìn thẳng Vương Gia, cúi đầu, chờ Vương Gia lên tiếng.
Triệu Trinh nhìn Chu Lang, Chu Lang thần thái phấn khởi mấy năm trước, hôm
nay xem ra đã già đi rất nhiều, trên thực tế năm nay hắn ta vừa quá ba
mươi, chỉ lớn hơn mình mười tuổi mà thôi.
Hắn đợi Chu Lang ngồi vững vàng, mới hỏi: "Lúc vợ trước của ngươi qua đời, vì sao ngươi lại khóc lớn?"
Chu Lang nghe vậy, lập tức giật mình. Hắn ngẩng đầu lên, mắt đã có chút ươn ướt, một lát sau mới nói: "Mạt tướng cùng thê tử kết tóc từ khi còn
trẻ, lúc ấy từng thề ‘kết tóc cùng chăn gối, làm bạn xuống suối vàng’.
Nhưng mẹ thần muốn thần nạp tiểu thiếp, muốn con cháu đầy nhà. Thần nghe theo mẫu thân, nạp tiểu thiếp, vợ thần lại vì vậy uất ức mà chết. Tới
khi đó, thần mới tỉnh ngộ, nữ nhân và nam tử đều giống nhau, cũng sẽ vì
yêu mà có lòng độc chiếm, nhưng hối hận đã muộn màng. . . . . ."
Giọng của hắn trầm thấp, mang theo hoài niệm và tiếc nuối thống thiết với người vợ đã mất trước kia.
Triệu Trinh nhớ lại lúc Chu Tử băng huyết sau khi sinh, mình không kiềm hãm
được mà khóc rống, nhất thời im lặng, một lát sau mới nói: "Ta sắp điều
ngươi đến cấm quân, giờ Tỵ ngày mai đến thư phòng ta một chuyến!"
Chu Lang nhìn mặt Vương Gia không lộ vẻ gì, trong lòng vui buồn lẫn lộn,
cực kỳ kích động: đây là Vương Gia chịu tiếp tục trọng dụng mình?
Hắn quỳ một chân xuống, nói giọng khàn khàn: "Được vương gia coi trọng, mạt tướng chắc chắn không màng sống chết, dẫu chết vạn lần cũng không chối
từ!"
Nhìn bóng lưng Chu Lang, một lần nữa Triệu Trinh lâm vào trầm mặc.
Khi Lâm Tiêu Sấu vừa đưa thư báo của Hàn Tử Xuyên tới —— "Vương phi sinh
Nhị công tử gặp phải nguy nan, là do mật thám Đông Khu quốc cùng tứ phu
nhân của Cao phủ hợp mưu thực hiện."
Đông Khu quốc đến ám hại Chu Tử, dĩ nhiên có liên quan đến chiến tranh giữa Đại Kim và Đông Khu quốc.
Hưng Thịnh đế cùng vua của Đông Khu quốc hợp mưu, bị Triệu Trinh lợi dụng,
cuối cùng khiến mười vạn binh lính Đông Khu quốc bỏ mình nơi chiến
trường mà chấm dứt.
Mà mình ngàn phòng vạn phòng, lại vẫn không phòng được người có lòng tham.
Hừ, chỉ một ngàn lượng vàng, liền muốn đổi lấy tánh mạng thê tử của ta!
Ta đã thề với trời, chỉ cần Chu Tử còn sống, ta tuyệt sẽ không thảm sát
một người, nhưng ta cũng tuyệt đối không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào đã làm điều ác!
Đang suy tư, bên ngoài truyền đến giọng của Trần Bình: "Vương Gia, Hứa đại phu cùng Hầu đại phu cầu kiến!"
Triệu Trinh nhìn hai vị "Thần y" quần áo đã hoàn toàn đổi mới dương dương tự
đắt cộng thêm say túy lúy, phẫn uất trong lòng bình tĩnh rất nhiều, lại
vẫn nghiêm mặt hỏi: "Sao gần đây không đến chẩn mạch cho vương phi?"
Hứa đại phu cùng Hầu đại phu được Vương Gia ban cho vạn lượng vàng, chợt
giàu có, rất khó kiềm chế, đến Phường Diên Khánh ở Nhuận Dương đốt tiền
một trận, khiến toàn bộ đô thành Nhuận Dương biết phủ Nam An vương có
hai gã xem tiền như rác, một họ Hứa, một họ Hầu.
Sau khi Triệu Trinh nghe ám vệ hồi báo, cũng không biết nên khóc hay cười,
tự cảm thấy mình cũng bị hai kẻ dở hơi này làm mất mặt theo.
Hứa Văn Cử dương dương tự đắc nói: "Thân thể Vương phi đã sớm khỏi hẳn, cần gì phải chẩn mạch?"
Triệu Trinh sửng sốt, mắt phượng híp lại nhìn về phía Hầu Lâm Sinh đứng một bên.
Hầu Lâm Sinh cười hì hì nói: "Năm ngày trước tiểu nhân và Hứa huynh cùng
đến thăm hỏi vương phi, cũng đã chẩn mạch cho vương phi, thân thể vương
phi khỏe mạnh, được bồi bổ tốt, đã không còn gì e ngại nữa!"
Triệu Trinh vốn nên vui mừng, nhưng nghĩ đến mấy ngày đau khổ nhẫn nại của
mình, nhất thời tức giận, đứng dậy, tiến lên một bước, đá ra một cước,
đạp hai vị gọi là "Thần y" ngã trên mặt đất, oán hận nói: "Hai kẻ phá
sản các ngươi, cố ý lừa Bổn vương! Trả vàng lại cho ta!"
Hai vị Hứa Hầu rất hả hê việc Vương Gia chỉ hiện nguyên hình không hề bình
tĩnh trước mặt mình, cười hì hì đứng dậy khỏi mặt đất, xiêu xiêu vẹo vẹo chào một cái, nói: "Vàng đã xài hết rồi, bằng không thì tại sao tiểu
nhân lại trở về!"
Triệu Trinh đang muốn đạp nữa, lại nghĩ đến thân thể Chu Tử đã phục hồi như
cũ, trong lòng có cảm giác nhẹ nhàng hớn hở, xương tóc nhộn nhạo.
"Cút ra ngoài!" Triệu Trinh lạnh lùng nói.
Hai kẻ thần y dở hơi thật vui vẻ say khướt đi ra ngoài.
Vừa đuổi bọn hắn rời đi, Triệu Trinh lập tức đứng lên, dặn dò Trần Bình chờ đợi bên ngoài: "Lập tức trở về phủ!"
"Dạ!"
Đợi Nam An vương vừa rời đi, Triệu Phúc lập tức vui mừng rạng rỡ đứng trong đại sảnh lầu một, vỗ tay một cái nói: "Các vị đại nhân, các vị Tướng quân,
tiết mục tiếp theo là ——"
Hắn dùng lực dậm chân một cái, một làn gió thơm đánh tới, cổng tò vò phía
sau của Lâm Giang lâu mở ra, một đám giai nhân xinh đẹp tràn vào.
Đây là ca kỹ thượng đẳng Lâm Giang lâu nuôi, mọi người đều có sắc có tài,
có thể tùy ý trêu đùa lại không cần lo lắng không an toàn, sao mọi người không vui chứ?
Trong bữa tiệc, giai nhân xinh đẹp hầu hạ, đây là thường lệ trong quan trường Đại Kim. Chỉ là có Vương Gia ở đây, thân tín của hắn, người người đều
biết Vương Gia vì vương phi mà muốn xây một đền thờ trinh tiết, cho nên
đều không dám càn rỡ, đợi Vương Gia rời đi, lúc này mới bắt đầu thật sự
cuồng hoan.
Triệu Trinh cưỡi tuấn mã, căn bản không nghĩ đến sau khi hắn rời Vọng Giang
lâu sẽ xảy ra việc gì, hắn chỉ một lòng nghĩ sau khi trở về nên dọn dẹp
Chu Tử biết chuyện không báo, hại mấy ngày nay mình khổ sở nhẫn nại ra
sao.