Chu Tử đỏ mặt bước đến, cũng xem xét ngắm nghía giường mình mới mua. Cái giường này tựa như một cái phòng nhỏ, hơn nữa còn là căn phòng nhỏ có
mùi hương. Trên giường đã trải chăn nệm bằng gấm đỏ thẫm.
Giữa bàn nhỏ bên giường bày một đôi nến, đã sớm cháy lên ngọn lửa đỏ, cửa sổ phòng ngủ đang mở, một trận gió nhỏ từ cửa sổ thổi vào, ngọn lửa trên
đèn nhất thời chập chờn.
Triệu Trinh bước vào, thuận tay đóng cửa giường lại.
Không có gió thổi vào, ngọn lửa trên đèn đương nhiên cũng yên ả, chiếu lên
người Chu Tử đang ngồi bên giường, Chu Tử vừa vào phòng ngủ liền cởi áo
ngoài, bây giờ trên người chỉ còn lại trung y mỏng màu trắng, cái yếm
màu đỏ chót và váy lót mỏng đỏ thẫm.
Cuối cùng mắt Triệu Trinh rơi vào đầy đặn trắng nõn của Chu Tử bị cái yếm che lại, cũng không dời mắt ra nữa.
Chu Tử bị hắn nhìn như vậy, cũng có chút động lòng.
Sau khi biết được tin tức xấu, lòng của nàng hoàn toàn rối loạn, nổi hận
lấp đầy suy nghĩ, lửa giận hừng hực thiêu đốt. Đối mặt với nàng như vậy, Triệu Trinh không nói thêm gì, lại dùng hành động thực tế ủng hộ nàng.
Đối với hắn mà nói, chỉ cần Chu Tử có kế hoạch, sau đó thì cứ từng việc
mà làm thôi.
Triệu Trinh không lo lắng nàng có thể tổn hại lợi ích của mình hay không,
cũng không rối rắm xem kế hoạch của Chu Tử có phù hợp với thời đại hiếu
đạo này hay không, càng không nhốt nàng trong phủ chờ hắn trở về cưng
chìu. . . . . .
Mà chân chính ủng hộ nàng. Thường ngày hắn đều không nhiều lời, nhưng Chu
Tử biết, ý của hắn là —— đi làm việc nàng muốn làm, tất cả mọi thứ của
ta nàng đều có thể dùng!
Nếu như nói rằng lúc ban đầu nàng mê luyến Triệu Trinh bởi vì dung mạo
Triệu Trinh tuấn mỹ, vậy thì hiện tại đã sớm chuyển hóa thành một loại
có thể gọi là "Yêu" —— mặc dù có thể nàng sẽ vĩnh viễn không có tư cách
nói ra.
Chu Tử nhìn Triệu Trinh, thấy mắt phượng của hắn híp lại nhìn chằm chằm bộ
ngực của mình, nàng thật vui mừng, Triệu Trinh cần nàng.
Chu Tử nhìn Triệu Trinh, nhẹ nhàng cởi cái áo màu trắng, sau đó khẽ cúi người, cởi váy của bộ trung y.
Trên người nàng chỉ còn lại cái yếm đỏ thẫm và váy lót cùng màu, dưới thân không mặc thêm gì cả.
Chu Tử bước lên phía trước, đến trước mặt Triệu Trinh, bắt đầu tháo áo giáp cho Triệu Trinh.
Triệu Trinh cũng bắt đầu cởi áo giáp —— đời này hắn chưa từng cởi áo giáp nhanh chóng đến như vậy.
Cuối cùng, Triệu Trinh mặc một bộ trung y màu trắng đứng trước mặt Chu Tử,
hắn ôm lấy Chu Tử, nhìn mắt to ướt át của Chu Tử, cúi đầu hôn xuống,
thân thể Chu Tử khẽ run, cả người lập tức mềm nhũn ra. Nàng vịn vào
Triệu Trinh, nhích đến hôn lên môi Triệu Trinh, cảm thấy ẩm ướt lành
lạnh, nàng mút vào mấy cái, khẽ cắn nhẹ, đầu lưỡi từ môi khẽ mở của
Triệu Trinh nhi chui vào trong, cùng Triệu Trinh quấn lấy nhau.
Triệu Trinh đã bao giờ trải qua loại triền miên này? Mới đầu có chút không
phản ứng kịp, rất nhanh liền đổi khách thành chủ, ôm Chu Tử hôn ngược
trở về.
Đây là lần đầu bọn họ hôn nhau.
Triệu Trinh ôm lấy Chu Tử, Chu Tử chỉ sợ rớt xuống, hai cánh tay vịn lên cổ
Triệu Trinh, hai chân quấn ngang hông Triệu Trinh. Tư thế này khiến bộ
ngực đầy đặn của nàng dính chặt lên người Triệu Trinh.
Triệu Trinh sải bước đến cạnh giường, mạnh mẽ ném Chu Tử lên giường, hắn cũng đè sát lên nàng, vén váy Chu Tử lên, kéo yếm Chu Tử xuống.
Lúc này hai chân Chu Tử vẫn quấn bên hông của hắn.
Trung y trên người Triệu Trinh trở nên rộng lùng thùng, lúc này hắn khom lưng cúi đầu, có thể nhìn thấy lồng ngực trần trụi —— da thịt khỏe mạnh bóng loáng, trên ngực điểm hai quả Thù du. (LPH: muốn biết Thù du là gì, xin hỏi anh gg)
Chu Tử không dám nhìn nữa, ánh mắt dời lên trên, nhìn cặp mắt xếch sâu đen
thăm thẳm của Triệu Trinh, lông mi của hắn mật dài, như cây quạt xòe ra, làm nổi bật đôi mắt xếch xinh đẹp tĩnh mịch như đầm nước —— trái tim
của nàng lại bắt đầu thình thịch cuồng loạn, lần thứ N Chu Tử đau đớn
biết được mình là kẻ háo sắc không hơn không kém!
Triệu Trinh cứ như vậy chăm chú nhìn nàng.
Nàng biết đêm nay nhất định sẽ có một lần, dù sao thân thể cường tráng của Triệu Trinh đã nhịn một tháng rồi.
Nhất định phải làm, nhưng đã một tháng mình không trải qua chuyện phòng the, nhất định sẽ không chịu nổi bộ phận có thể giết người kia của Triệu
Trinh. Nếu muốn mình không bị thương, thì phải hướng dẫn Triệu Trinh, để hắn đề cao kỹ thuật.
Vừa nghĩ tới đây, nàng lập tức hành động, ngửa đầu một hớp ngậm quả Thù du
trên ngực Triệu Trinh, đầu tiên là mút vào, sau đó dùng đầu lưỡi liếm
liếm, dùng răng khẽ cắn.
Triệu Trinh chưa từng thể nghiệm điều này, trong nháy mắt máu của hắn tuôn
xuống dưới bụng, vật phía dưới lập tức dựng lên, cách lớp y phục chĩa
vào phía dưới của Chu Tử.
Một tay hắn dò vào nơi đó của Chu Tử, một tay khác biểu diễn tuyệt kỹ một tay tháo dây lưng.
Đai lưng tháo xong, quần lụa mỏng lập tức rơi trên mặt đất, Triệu Trinh di
chuyển hai chân đá văng quần, vịn cho đầu cây nấm của mình nhắm ngay vị
trí, dùng sức chen vào bên trong.
Chu Tử cảm nhận được một trận đau nhói, muốn bắt lấy nguồn gốc gây họa bên dưới.
Nhưng dù gương mặt của Triệu Trinh có xinh đẹp như một cô gái, thì vẫn đúng
thật là võ tướng, bắt lấy đôi tay của nàng đè lên đỉnh đầu, sử dụng khí
lực anh dũng xông pha mà xông vào, rốt cuộc trong đau nhức của Chu Tử mà đẩy đầu cây nấm chen vào trong.
Hắn buông cổ tay Chu Tử ra, nâng eo Chu Tử, dùng lực mạnh, vật của hắn lập tức tiến vào hơn phân nửa.
Chu Tử cảm thấy phía dưới một mặt căng đau khó nhịn, một mặt lại đau nhói
như kim châm, trừ điiều đó, không có chút khoái cảm nào. Theo sức mạnh
đẩy vào của Triệu Trinh, nàng bị đụng đến phát ra tiếng gào thét đứt
quãng.
Triệu Trinh chỉ có cảm giác vật của mình bị một nơi nóng bỏng chặt chẽ bao
lấy mút vào, chỉ ra vào qua loa cũng mang cho hắn khoái cảm đến run rẩy, khiến động tác của hắn tăng nhanh tới mức không thể tưởng tượng nổi,
hắn chỉ máy móc dùng lực va chạm ra vào, khát vọng leo lên đỉnh núi.
Trong tiếng khóc của Chu Tử, Triệu Trinh lên đỉnh lần thứ nhất.
Triệu Trinh thõa mãn ngủ thiếp đi, Chu Tử lại trừng to mắt mà nhìn hoa văn
điêu khắc trên nóc giường, u oán đầy cõi lòng —— mụ nội nó, ai nói ‘tiểu biệt thắng tân hôn’ có nghĩa là cả hai hòa hợp vợ chồng hài hòa? Rõ
ràng là tái diễn đêm tân hôn máu tanh cùng bạo lực mà!
Thân thể đau đớn, thế nhưng đau đớn cũng không thể chiến thắng được khát
vọng muốn ngủ của Chu Tử, sau khi buồn bã hiểu ra, nàng từ từ mơ hồ tiến vào giấc ngủ.
Nàng bị đau nhói trong nháy mắt khi tiến vào ở bên dưới làm tỉnh lại.
Triệu Trinh đã thỏa mãn một lần rồi, nên lần này rất có tính nhẫn nại, chỉ
nhẫn nại ra vào, thấy Chu Tử hoàn toàn tỉnh táo, lúc này mới vắt hai
chân thon dài của Chu Tử lên vai mình, đôi tay với ra phía trước cầm bầu ngực tựa như hai quả đào đầy đặn mềm mại, sau đó đẩy mình lên trước, đi vào lút cán, bắt đầu chậm chạp mà có lực va chạm từng cái.
Trong tiếng va chạm "phàch phạch", Chu Tử nhắm chặt hai mắt, cảm giác phía
dưới bị vật của Triệu Trinh lấp đầy, mỗi lần Triệu Trinh tiến vào, hình
như cũng chỉa vào chỗ sâu nhất trong thân thể nàng, mỗi lần hắn tiến vào rút ra, đều khiến nàng khoái cảm đến co rút, đau cũng vui vẻ.
Cái giường khổng lồ theo tiết tấu của Triệu Trinh nhi khẽ lay động.
Ngay khi xong chuyện, Triệu Trinh lại nghiêng mặt dán lên bộ ngực của Chu
Tử, thân thể cũng đè lên người Chu Tử, mặc cho Chu Tử lay động thế nào,
tựa như một đứa trẻ ăn vạ không chịu xuống, cuối cùng dĩ nhiên cũng cứ vậy mà ngủ thiếp đi.
Thật may là hắn chỉ đặt thân thể lên người Chu Tử, hai cánh tay và hai chân cũng còn chống đỡ lấy.
Chờ sau khi hắn ngủ say, Chu Tử lặng lẽ dời Triệu Trinh từ trên người mình xuống.
Nàng nhặt y phục của mình lên, dập tắt nến đỏ, đóng cửa giường.
Sau khi Chu Tử mặc quần áo tử tế, đi ra ngoài dặn dò nha hoàn gã sai vặt ở phòng trị sự chuẩn bị nước nóng cho phòng tắm.
Đầu tiên nàng tắm rửa sạch sẽ, sau đó bắt đầu dọn dẹp hành lý cho Triệu Trinh.
Chu Tử cũng bỏ y phục cùng giày vớ mình làm cho Triệu Trinh vào.
Thu dọn xong, xem đồng hồ nước một chút, đã là giờ sửu bốn khắc (2 giờ
sáng), nàng vội mở cửa giường, níu lấy lỗ tai Triệu Trinh bắt đầu đánh
thức: "Rời giường! Rời giường! Cún con mau rời giường!"
Trong mơ mơ màng màng Triệu Trinh ôm nàng, lại một lần nữa đặt nàng xuống
dưới, tay lại đánh úp về phía ngực Chu Tử, một phen nắm ngực bên trái
của Chu Tử, bóp mấy cái.
Lúc làm những động tác này, ánh mắt hắn nhắm, còn khẽ phát ra tiếng thở.
Một lát sau, hắn mới tỉnh táo lại, ngồi dậy, cũng thuận tay kéo Chu Tử lên.
Tắm xong Triệu Trinh đứng bên giường, mặc cho Chu Tử giúp mình mặc quần áo mang giáp.
Chu Tử nghĩ đến lúc trên giường hắn mê luyến hiếm thấy với ngực của mình,
vừa giúp hắn buộc chặt đai lưng, vừa giễu cợt hắn: "Chàng già rồi mà còn không đứng đắn, sao hoàng thượng lại dám phái chàng đi đánh giặc chứ!"
Triệu Trinh nhìn phía ngoài cửa sổ, "Ừ" một tiếng.
Chu Tử bắt đầu giúp hắn mặc áo giáp, trong đôi mắt mang chút nghịch ngợm:
"Đến chiến trường, cũng đừng suy nghĩ lung tung làm bảy loạn tám!"
Triệu Trinh như có điều suy nghĩ, vẫn chỉ "Ừ" một tiếng.
Không ngờ hắn ngoan như vậy, Chu Tử đang cột áo giáp đeo găng tay liền ngừng
lại: "Không cần nhớ nô tỳ, nô tỳ sẽ tự chăm sóc mình!"
Triệu Trinh vẫn..." Ừ" một tiếng.
Hắn làm chuyện gì cũng rất chăm chú, sau khi lớn lên bắt đầu ra chiến
trường cũng như thế. Mỗi lần tác chiến, hắn cũng sẽ chuẩn bị trước các
hạng mục công việc, nên bao vây nên đánh bất ngờ nên mai phục đều chuẩn
bị hết trong đầu sau đó mới ra tay.
Không giống với các Tướng quân khác của Đại Kim triều, trong quân doanh của
hắn có một đội ngũ —— kỵ binh dũng mãnh từng người đều tinh nhuệ được
chọn lựa kỹ càng, đặc biệt phụ trách khảo sát tình hình trên chiến
trường, lần này vào kinh, hắn dẫn theo một nửa đội kỵ binh dũng mãnh.
Giống như lần này, sau khi ở trong triều biết được tâm ý của phụ hoàng, từ
trong đại điện ra ngoài, còn chưa rời Ngự Thư Phòng, kỵ binh dũng mãnh
đóng quân ngoài thành đã nhận được lệnh cải trang giả dạng, cưỡi ngựa về phía phủ Lan Châu tiến hành điều tra thăm dò rồi.
Triệu Trinh mặc cho Chu Tử cột áo giáp, trong miệng chỉ "Ừ", trong lòng vẫn đang tính toán.
Trải qua lần bình định này, mười vạn quân đồn trú Nam Cương, mười vạn cấm
quân, hơn mười lăm vạn quân ở đại doanh Tây Bắc, binh lực trong tay mình ít nhất sẽ có ba mươi lăm vạn, đến lúc đó chọn lựa tinh nhuệ, huấn
luyện thêm một nhóm Tân Quân trang bị vũ khí mới nhất vừa được thiết kế
chế tạo. . . . . .
Trong lòng Triệu Trinh tràn đầy tính toán, nhưng trên mặt lại không lộ ra vẻ
gì, bình tĩnh cơ hồ được xưng tụng là không mong không muốn giống vị sư
già nhập thiền, mặc dù còn hai năm mới đến lễ đội mũ* của hắn, tuyệt đối không thể dùng một chữ "già".
*Lễ đội mũ (gia quan加冠): thời xưa khi con trai đến 20 tuổi thì tiến hành lễ đội mũ, cho biết người đó đã trưởng thành