Năm Ấy! Tớ Thích Cậu

Chương 50: Chương 50: Gác Đêm




Canteen chật cứng người, nghe thấy bảo canteen khu Tây khối 11 bị chập mạch điện nên nóng, chạy cả sang khu canteen khối 10 này thành ra quá tải. Nó bảo hắn và Nhị Hắc to khỏe đi dành lấy một chỗ để nó và Nhím nhanh tay tranh khéo đi lấy nước cho. Khu đồ uống ướp lạnh đông như khu đồ giảm giá ở siêu thị vậy, người người đứng chen chúc một lượt, hầu hết là đám con gái la hét inh ỏi, dẫm đạp lên chân nhau để lấy không tủ nước mát sắp cạn kiệt. May mà có bạn Nhím nhanh nhảu, quát tháo ầm ỹ, đẩy dạt người hai phía sang hai bên nên đã mua được sáu chai nước, nhưng khi trên đường quay về bàn thì Gia Lạc chợt nhớ ra, nước dâu, ở đây chưa lấy được nước dâu cho Hạo Bối liền lập tức quay lại chốn chen chúc dẫm đạp để mua bằng được chai nước dâu mà ai kia thích.

Chen chúc đến tắc thở mới có thể chui vào hàng đầu tiên:

- Cô ơi! Cho cháu chai nước dâu ạ. – Gia Lạc cố nói to để át tiếng mọi người đang gào ầm ỹ xung quanh

- Ơ, dâu vừa hết rồi nhé! – Cô canteen vừa bận rộn bán hàng vừa đáp lời

Mặt nó chợt ỉu xìu ra, thở dài thượt quay đi, trong lòng buồn khó tả, làm gì bây giờ, Hạo Bối chỉ thích nước dâu thôi, không có nó chắc cậu ta nhịn luôn quá! Đang mải nghĩ, định mua chai nước lọc và một ít dâu tây, vừa uống nước lọc, vừa ăn dâu tây chắc cũng giống uống nước dâu thôi nhỉ? Nghĩ rồi hớn hở định ra hàng dâu thì bỗng nhiên có một cảm giác mát lạnh chạm má. Lạc giật mình ngước lên

- Cô bé đang tìm cái này hả?

- Dạ… anh .

Mạnh Tường Quân tươi cười đưa chai nước dâu lạnh cho Gia Lạc. Nó chần chừ không dám cầm lấy.

- Hầy… cứ cầm đi, to tát chi đâu một chai nước thôi mà! - Quân nói

- Dạ… em cảm ơn.

Gia Lạc lúng túng, thực lòng không muốn nhận nhưng mà nếu có chai nước này, nhất định Hạo Bối sẽ rất xúc động ý, chỉ cần nghĩ đến vậy là trong lòng lại xôn xao, rạo rực lên. Nó rụt rè cầm lấy rồi chạy đi, đầu không quên ngoảnh lại nói vọng:

- Lần sau em sẽ mua trả anh. – Nói rồi lặn mất tăm trong đám người hỗn độn

Tường Quân vừa cười vừa lắc đầu “Ai cần em phải trả cơ chứ, chỉ cần em thích thì một chai nước đâu có thấm gì? Cơ mà để tiếp cận em sao khó quá, thực lòng có con kì đà đực đã khó rồi, nhưng chính thức, lòng em chưa hề mở cửa ra để chào đón tôi vào.”

Khi cầm được chai nước huyền thoại trong tay, Lạc sung sướng nhảy chân sáo tới chiếc bàn trắng gần cuối phòng, ngay cạnh bên cửa sổ, trên bàn mọi người ai cũng nói chuyện vui vẻ, Bạch với Đậu cứ ríu rít với nhau, Nhím với lớp trưởng người thì xúc bánh, người thì “đớp bánh” tình cảm lắm, có mỗi hắn ngồi im thin thít, đầu ngoảnh ra cửa sổ nhìn trời mây, ở góc nghiêng này, nó thấy hắn hình như đẹp trai hơn thì phải.

Đôi mi dài chớp nhẹ, rủ xuống làm tim nó rung chập chờn, ngón tay chạm hờ đôi môi quyến rũ. Mà không chỉ Gia Lạc đang đứng chết trân ngắm Hạo Bối đâu, quay trước quay sau cứ phải gọi là toàn gái là gái, những đôi mắt như đâm lao cứ chĩa thẳng vào gương mặt bảnh tỏn. Gia Lạc hơi khó chịu, gai mắt, chân như nhanh hơn, đẩy ghế ngồi bên hắn, mỉm cười đưa cho hắn chai nước. Hạo Bối cũng cười, cầm chai tu ừng ực, cái khoảnh khắc ấy, tim nó đánh thịch, mỗi nụ cười của hắn đều khiến trí óc ai kia mụ mị. Đáng ghét thật!

- Ngọt quá! – Hắn uống xong, mặt tỉnh bơ phán một câu xanh rờn

- Èo, chua loét chứ ngọt nỗi gì. Chẳng hiểu sao cậu lại thích uống thứ chua xít như thế!

Nó nhăn mặt, chắc vị giác của hắn hôm nay có vấn đề rồi.

- Tớ có bảo nước này ngọt đâu! – Hắn cười, tu một hơi dốc cạn nửa chai nước còn lại

Nó ngơ ngác nhìn hắn đứng lên ra ngoài canteen, nhưng đứa kia đều có đôi có cặp ríu rít nên cũng chẳng quan tâm lắm, nó thì không có ý định ngồi đó làm kì đà nên cũng vội vàng đứng dậy lủi cùng hắn chạy ra ngoài. Phần quan trọng là muốn hỏi hắn cho rõ là cái gì ngọt cơ.

- Này… thế cậu bảo cái gì mà ngọt chứ?

Gia Lạc vừa chạy đằng sau vừa hỏi, cố đi nhanh mà vẫn không kịp những bước sải dài của hắn. Chúng dần dần ra khỏi khuôn viên, bỗng hắn dừng lại, ngay trước mặt là vách núi treo leo, mây trắng vờn nhau cùng dòng nước từ thác cao chảy xuống tạo nên một khung cảnh thơ mộng sơn vân trùng điệp

- Ay da. – Nó không phanh kịp nên lao đầu đến cốp vào bản vai to rộng của hắn

Vừa xoa đầu vừa làu bàu chửi hắn, không biết đây là lần thứ mấy bị như này rồi. Dừng không thể cách một đoạn xa xa nhau hãy dừng, cứ phải đợi khi nào người ta sắp đuổi đến nơi rồi thì dừng lại để người ta phanh không kịp cơ.

Hạo Bối hai tay đút túi quần, mắt đưa ra thật xa, xa hơn cả dòng thác chảy mạnh bắn bọt trắng lên tung tóe, tiếng nước rầm rầm. Nó tiến lên đứng ngang với hắn, ngơ ngẩn trước vẻ đẹp trước mắt, quả thực còn hơn cả tranh vẽ, nó chưa bao giờ được ngắm nhìn khung cảnh hùng vĩ thế này, miệng còn cố hỏi

- Cậu bảo cái gì ngọt cơ?

- Sao cậu nhớ dai thế nhở? Không có gì mà! – Hắn tự dưng đỏ bừng mặt

Nó ngơ ra, không có gì mà mặt mũi hồng rực hết cả lên thế hả, nhất định có ý gì mà. Lạc bè nheo, lấy tay kéo giật ống áo hắn, môi cứ chu lên. Khuôn mặt này giỏi làm nũng đó. Hắn nhức cả đầu, tay nhanh thoăn thoắt tóm lấy tay Lạc dí chặt vào ngực mình, tuyên bố dõng dạc:

- Ngọt ở đây này!

Nói rồi, tay vẫn giữ chặt tay ai đó, khiến ai đó thẹn thùng, khiến tim ai đó nhảy thình thịch. Nó thẹn thùng rút tay lại, không quên đấm một cái nhẹ vào ngực hắn

- Chỉ giỡn là không ai bằng thôi!

- Ai bảo là tôi đang giỡn chứ, thực ra tôi đã thích….

- Này…. Hai người kia, quay lại, sắp đến tiết học rồi!

Bạch nhi bên dưới mỏm đá gọi vọng lên. Lạc ngúng quẩy cái đít đi thẳng. Hạo Bối thì lộn cả ruột, sắp nói được rồi thì lại có người phá đám, phát điên, phát điên lên mất. Đã ai biết cái cảm giác miếng ngon vào tận mồm rồi còn để bị rơi ra chưa? Đó chính xác là loại cảm giác lúc ấy. Chỉ khiến hắn muốn chửi thề, chưa gì đã cảm thấy gian nan quá.

- Này, sao anh lại dại dột thế? – Bỗng Bạch nhi đi thụt lùi lại phía sau nói nhỏ với Bối

- Dại dột con khỉ đột ý, liên quan gì đến mày?

- Em chỉ muốn tốt cho anh thôi, muốn tỏ tình với người ta thì phải tìm một nơi hoành tráng chứ, ví dụ như ở Thái Lan hay Hàn Quốc gì đấy ý.

- Ai bảo tao tỏ tình chứ? – Bạo Bối nói lí nhí, cố gắng bao biện

Bạch nhi bĩu môi đúng kiểu đã nghiện lại còn ngại. Anh ta dung dăng đi trước, kệ hai người đằng sau, miệng cười khoái chí.

Cả một ngày dài mướt mải cũng nhanh chóng chấm dứt, trong lòng ai đó vẫn còn lâng lâng sung sướng, một câu nói mà khiến người ta ấm lòng. Cứ như này thì sớm mà tiểu đường mất. Buổi tối hôm ấy, cả lớp 10A9 có lịch gác đêm. Ở một người thâm sơn cùng cốc này, ắt hẳn trực đêm là một nhiệm vụ cực hình đối với nhiều học sinh. Trước đó, từ hồi chiều, Nhím đã thăm dò các lớp trước đã từng gác để xem có gì bất thường không thì được rỉ tai vàn vạn những điều kinh khủng, nào là tiếng sói chu đêm, nào là ma núi Sóc, nào là tiếng tỉ tê ai oán của cô gái chết trẻ bên dòng suối Son. Nhím đem chuyện kể cho cả lớp làm các bạn nữ bàng hoàng sợ hãi

- Nghe nói ở cánh rừng Ưu Nhiệt phía đông của đảo còn có truyền thuyết về Quỷ Tam Lan. – Bạch nhi cũng góp chuyện

- Quỷ Tam Lan là quỷ gì, có ăn thịt người không? – Lớp phó Linh Kỳ sợ hãi bám chặt vào ghế nhà ăn.

- Không ăn thịt người… - Bạch nhi cười. – Chỉ móc mắt, lột da làm quần áo thôi.

Bạch nói rồi ngồi cười ha hả, mặc cho da đám con gái thi nhau nổi gai ốc.

BỐP.

Một cú đánh không thể trúng hơn của Nhị Hắc giáng xuống vai Bạch nhi, với một giọng nói trầm bổng, luyến láy nhẹ nhàng, từ tốn:

- Đêm nay, cậu gác ở rừng Ưu Nhiệt nhé!

Gương mặt Bạch nhi tím tái, không đùa đấy chứ? Cuộc đời còn tươi, trai đẹp vẫn còn hạn sử dụng mà, sao có thể? Anh ta lắc đầu nguầy nguậy không chịu đi, nhất đinh không đi, còn chưa tán đổ Đậu Đậu anh ta nhất định không chịu vào chỗ chết

- Tao đi với mày! – Hạo Bối đột nhiên nói

- Hả? Thật sao? – Bạch nhi sung sướng, mắt long lanh như cún con

Hắc trầm ngâm một lúc rồi cũng đồng ý cho hai thằng đi. Một lúc sau, Gia Lạc cũng xung phong đến gác ở đó. Lớp trưởng hỏi lý do, vì là con gái, đi gác rừng khá nguy hiểm, nên cậu hơi lưỡng lự. Lạc chả biết nên nói lý do là gì, chỉ là thấy Hạo Bối đi nên nó cũng muốn đi cùng thôi. Thực sự là ngồi với nhau, bị bén hơi, bây giờ tách ra thấy khó chịu kiểu gì ấy. Hắc đồng ý vì dù sao cậu cũng tin tưởng vào Hạo Bối sẽ bảo vệ được Lạc

Nhím xung phong đi nốt vì không muốn Lạc đi một mình, cậu nhất định không cho, cậu kì thật, cho Gia Lạc đi mà không cho Nhím đi, cũng là con gái với nhau mà sao cậu lại phân biệt như thế. Sau khi phân công khu vực gác cho mọi người thì cả đám đi về kí túc chuẩn bị để tối lên đường. Trên đường đi, Nhím cứ lẽo đẽo theo sau lớp trưởng, nhì nhèo đòi đi cho bằng được. Đường thì khó đi, bao nhiêu chướng ngại vật mà không hề làm khó được Nhím. Cậu bực mình, chân bước nhanh trên đường toàn đá tảng, đã nói là không mà cô dai quá.

- Sao cậu kì vậy, tôi muốn đến Ưu Nhiệt, tôi không đến chỗ đài phun ước đâu, ở đó ngoài không khí ra thì có gì mà canh với gác chứ?

- Hừm… vậy cậu cứ lo gác cho tốt đi. – Hắc lạnh lùng

- Vậy sao cậu cho Gia Lạc đến đó? – Nhím bực mình, tay chống nạnh, phùng mang trợn má

Cậu lớp trưởng im lặng, vào phòng đóng cửa rầm một cái. Cô lỳ lợm chờ ở ngoài, hết đứng lại ngồi, đi đi lại lại. Khi cậu đi ra vẫn thấy cô ngồi lỳ trước cửa, trong lòng đã mềm đi một chút nhưng vẫn dứt khoát không cho. Cô lại được dịp lẽo đẽo theo cậu đi ra canteen mua nước. Nhẹ nhàng không được, năn nỉ không được, sửng cồ lên lại càng không, cô chuyển sang chiên thuật mắt rơm rớm. Ai ngờ được, cậu lại bị khuất phục bởi trò này, cô sướng rên trong lòng mà ngoài mặt vừa khóc vừa nhăn nhó

- Cậu nói đi, cậu ưu tiên Gia Lạc hơn, cậu thích nó rồi đúng không?

- Này.. cậu nín đi, người ta lại tưởng tôi ăn hiếp cậu bây giờ? – Hắc luống cuống, kéo Nhím ngồi xuống một cái bàn trong góc

- Sao hả? Tôi nói đúng rồi chứ gì? Cậu thích Gia Lạc….?

Nhím cúi mặt, nước mắt không ngừng chảy ra, cậu luống cuống hết sức, mắt vừa đảo quanh nhìn mọi người, tay vừa lấy giấy dưa cho Nhím

- Lau nước mắt đi. Không khóc nữa, hết xinh bây giờ! – Cậu vỗi vã, vừa nói vừa ngượng ríu

- Hả? – cô mặc dù nghe rõ nhưng vẫn cố ý hỏi lại, tim đạp tung lên

- Không có gì, tôi cho Lạc di vì ở đó có Hạo Bối, cậu ta có thể bảo vệ được Lạc, hơn nữa có cả Tiểu Bạch…

.

- Thế thì sao cậu không cho tôi đi, tôi không cần ai bảo vệ đâu, tôi khỏe lắm!

Đậu cau mày, đó không phải vấn đề, cậu cầm chai nước tu ực một hơi, cố tình dây dưa để không phải giải thích nhiêu cơ mà có cái miệng cứ hoạt động liên tục, không ngưng nghỉ. Cậu khó chịu, nói vội nói vàng, giọng còn gắt

- Nhưng tôi không gác ở đó….

Nói đoạn, cậu đứng lên bỏ đi. Cô ngồi đằng sau mặt mũi ngơ ngác, cậu không gác ở đó thì ảnh hưởng gì đến cô mà cô không được đi chứ? Cậu kì ghê!

Hay….

Hay là cậu không cho đi vì cậu không có ở đó để bảo vệ cô. Chắc là thế rồi. Chắc chắn luôn. Cô cứ vừa nghĩ vừa cười tươi hơn hớn. Gớm, có vậy mà cứ nhây mãi không chịu nói, cậu cứ ngại hoài thôi.

Sung sướng ngập tràn, Nhím chạy như bay về tổ chuẩn bị nào đồ ăn thức uống nhiều vô kể, rồi đèn bin, rồi kìm chích điện, rồi nến, rồi đủ các thể loại, quyết tâm khám phá bí ẩn Quỷ Tam Lan. Nhìn qua thấy Gia Lạc đang ngồi thẫn thờ trên giường, quần áo còn vứt lung tung cả.

- Sao đấy? Không đi nữa à? – Nhím vừa đút đồ vào cặp vừa hỏi

- Ừm, đây đang chuẩn bị. – Lạc nói rồi nhanh chóng đút đồ vào

Chung quy cũng chẳng có gì, Lạc không muốn mang lếch thếch nhiều thứ nên cũng chỉ có đèn pin, xịt hương đuổi muỗi, thuốc bôi độc côn trùng với áo mưa. Quên, một thứ không thể thiếu đó chính là đồ ăn, với Gia Lạc, đồ ăn chính là chân lý. Nghe nói trong rừng buổi đêm hay mưa bất chợt. Mọi thứ chuẩn tươm tất, hai đứa vẫn chưa thấy Đậu về nên rủ nhau xuống canteen lót dạ trước khi đến bãi tập kết nhận thông báo chính thức.

Canteen giờ này hầu hết chỉ toàn các nhân 10A9,mọi người vừa ngồi ăn vừa chém gió trước giờ hành quân”. Lạc tìm một chỗ trong góc khuất nhất, ngồi xuống thưởng thức nhâm nhi chiếc bánh ngọt vừa lấy

- Này, uống cái này đi. – Một giọng nói trầm ấm đằng sau

- Bối… cảm ơn! – Gia Lạc nói rồi đưa tay nhận bịch nước tăng lực.

- Lát nữa, cậu nhớ đợi tôi đi cùng đấy, đừng có sấn xổ chạy phía trước, lạc đường thì…. – Hạo Bối nói lấp lửng, ngồi xuống đối diện Gia Lạc

- Lạc đường thì sao? – Nhím nheo mắt, miệng cười

- Thì tôi lại phải đi tìm chứ sao!

Hắn nói rồi quay mặt đi tu chai nước, mặt hắn bị ửng dữ lắm, quê quá đi mất. May mà Lạc không nhìn thấy.

Đến giờ. Tất cả đều đồng loạt đứng lên, tiến về phòng tập kết chờ lệnh.

Kim dồng hồ vừa lúc chỉ 5h chiều.

Liệu buổi gác đêm có được suôn sẻ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.