Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 60: Chương 60: Cá, cá to quá! (2)






Đoàn Giai Trạch muốn vái lạy, quả đúng là.. quá to, quá thỏa mãn, hài lòng hết sảy.

Bạn muốn cá to ư?

Được, mời xem Côn Bằng cỡ XXXXX…L này.

Nếu như vậy vẫn còn chưa tính là cỡ lớn, thì Đoàn Giai Trạch thật sự không biết như nào mới được coi là cỡ lớn nữa.

Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhất là với động vật được tiên giới phái tới này, nếu chỉ nhìn vẻ ngoài, ai có thể đoán được sau khi shota biến hình, đừng nói là đường hầm đáy biển của thủy cung, mà cả thành phố Đông Hải cũng bị người ta đè bẹp dí. Hơn nữa về trình độ quý hiếm, thì không phân cao thấp với đạo quân.

Đoàn Giai Trạch lộ vẻ mặt kính nể: “…Đây đúng là… cỡ lớn quá rồi! Nói thật với anh, nếu không phải anh tới để phát triển thủy cung, tôi muốn đưa anh tới hồ thủy cầm, hai loại hình thái, lãng phí quá.”

Côn Bằng là con côn bằng đầu tiên trong thiên địa, lúc bấy giờ vẻ mặt hững hờ, “Thủy cung càng cần tôi hơn, cậu muốn tôi hóa thành con gì, cá voi à?”

Không ngờ Côn Bằng cũng biết, các học giả hiện đại cho rằng Côn Bằng chính là cá voi dưới biển thời cổ đại. Thực ra trước khi tam giới chia lìa, ở nhân gian thực sự có Côn Bằng.

Con người cảm thấy Côn Bằng rất to, đó là bởi Côn Bằng là động vật được sinh ra từ thời kỳ hồng hoang, khi đó mọi sinh vật đều rất to lớn, cũng giống như bản thể của Lục Áp thực ra rất to lớn. Ở thời hồng hoang, Côn Bằng vẫn chưa là sinh vật to lớn nhất.

Cá voi so với Côn Bằng thì chẳng là cái gì, thị lực phải như nào mới có thể tưởng tượng cá voi thành Côn Bằng chứ.

Đoàn Giai Trạch lộ vẻ do dự, anh không ngờ Côn Bằng lại tới. Giờ động vật phái tới, về lý thuyết đều rất gần gũi với bản thể của họ. Nếu không để chim lăn lộn dưới dất nghịch len, hồ ly thích lặn nghe có hợp lý không?

Côn Bằng không có họ hàng gần gũi ở nhân gian, nếu như có thủy tộc tương tự tới, có lẽ Đoàn Giai Trạch sẽ đồng ý cho họ làm cá voi. Nhưng khi biết cá voi thế nào rồi, không khỏi cảm thấy biến thành cá voi có vẻ phung phí.

Cá voi mà các thủy cung nuôi, cùng lắm chỉ là cá hổ kình, cá voi trắng, hình thể cũng chỉ khoảng ba đến năm mét, cá voi thực sự họ không có điều kiện nuôi.

Côn Bằng nhìn dáng vẻ của Đoàn Giai Trạch, liền nói: “Thế cậu nghĩ thêm đi.”

“Dạ, cảm ơn.” Đoàn Giai Trạch chà xát tay, “Thế tôi đưa hai người tới nơi ở trước nhé.”

Đoàn Giai Trạch đưa Côn Bằng và Linh Cảm tới ký túc, đi tầm giờ này không khỏi gặp gỡ nhiều nhân viên.

Linh Cảm đẹp một cách trung tính, mà Côn Bằng thì là shota u buồn, mọi người nhìn thấy đều không nhịn được mà dừng lại trêu chọc bé shota một chút.

Đoàn Giai Trạch che trước người Côn Bằng, tránh cho bị Tiểu Tô véo mặt.

“À đây.. đây là anh của Hữu Tô, Tiểu Bằng, còn kia là bạn học của anh, Linh Cảm.” Đoàn Giai Trạch thuận miệng bịa ra thân phận của họ, anh ở đây thường xuyên có người tới “nương nhờ”, các nhân viên tập mãi cũng thành quen.

Ánh mắt Tiểu Tô quét tới quét lui trên người Linh Cảm, cứ cảm thấy ngoại hình và tính hướng của soái ca này hơi mơ hồ.

Thế nhưng Tiểu Tô đang bận làm việc, nên chỉ cười khì khì, hỏi thăm một chút.

Sau khi Tiểu Tô đi, Linh Cảm vuốt da gà trên cánh tay: “Sao cấp dưới của cậu tuy là nhân tộc, nhưng khi cười lại kinh dị thế.”

Đoàn Giai Trạch: “……….”

Anh cũng cảm thấy như vậy.

Tiểu Tô thường xuyên toát ra sức cuốn hút không tương xứng với chủng tộc của cô, khiến người ta không rét mà run…



Đoàn Giai Trạch sắp xếp Linh Cảm ở cùng một phòng với Côn Bằng, lúc này mọi người đều đang làm việc, không thể giới thiệu được, Đoàn Giai Trạch nói: “Để em suy nghĩ thân phận của thầy Côn Bằng một chút, hơn nữa cho có thời gian ăn nói với các nhân viên. Còn thầy Linh Cảm.. anh làm cá vàng, nói thật là không tiện sắp xếp ở thủy cung cho lắm.”

Tuy rằng thoạt trông Côn Bằng còn nhỏ tuổi, hơn nữa lại hết sức đáng yêu, nhưng mà vẻ mặt quá nghiêm túc, có khí chất hơn bất cứ ai từng tới vườn bách thú, bởi vậy nên Đoàn Giai Trạch không khỏi gọi là thầy, trước đó cùng lắm anh chỉ gọi người ta là đại đại thôi.

Thế nhưng danh xưng “đại đại” này không xứng với thầy Côn Bằng, nghe vẫn có vẻ trẻ con, vẫn là “thầy” nghe hợp hơn.

Linh Cảm thờ ơ nói: “Hay là cậu thả tôi vào văn phòng cũng được, tôi chỉ xuống để chơi thôi.” Anh ta suy nghĩ một chút, “À, phải rồi, không phải ở bên kia có một cái hồ hay sao? Cậu thả tôi xuống hồ cũng được.”

Thế là nuôi thả à? Thực ra trước đó Đoàn Giai Trạch cũng từng nghĩ trong lòng nhưng rồi lại thôi, thả nuôi trong hồ thì phí quá.

Linh Cảm lẩm bẩm: “Trước khi tôi xuống có ngắt không ít hạt sen, còn lấy một ít dương chi cam lộ, nếu như ở trong hồ, có thể rắc một chút, cải thiện môi trường làm việc.”

Đoàn Giai Trạch: “…………”

…Nhân viên núi Lạc Già có thể tử tế hơn được không?!

Trộm trúc Quan Âm với sen thì thôi đi, đến dương chi cam lộ cũng trộm, đại sĩ Quan Thế Âm phải tốt tính đến mức nào chứ? Còn không xử tử hai cái người này luôn đi?

Thế nhưng Linh Cảm xuống còn mang theo hạt sen, Đoàn Giai Trạch thật sự không thể phụ lòng anh ta.

“Thế anh cứ ở hồ thủy cầm đi, để em thả cá vàng và cá chép Koi ở đó… À phải rồi, cá chép Koi to hơn cá vàng nhiều, phiền anh giữ gìn trật tự ở hồ thủy cầm, đừng để chúng tàn sát cá nhỏ trong hồ.” Đoàn Giai Trạch nói.

Linh Cảm gật gù, tùy tùy tiện tiện nói: “Yên tâm đi, hồ thủy cầm kia không dậy sóng được đâu.”

Đoàn Giai Trạch nghĩ tới chuyện ở sông Thông Thiên, không khỏi đen mặt. (*)

Trồng hoa sen tương đối dễ dàng, chỉ cần bỏ vào cùng ngó sen là được, Đoàn Giai Trạch chuẩn bị mấy cái chậu, bảo Linh Cảm trồng sen bên trong, sau đó sẽ tìm người đưa xuống hồ.

Bởi vì trong hồ có nuôi mấy loài thủy cầm, nên cũng trồng một vài giống thủy sinh, giờ trồng thêm sen, cũng rất đẹp đẽ. Lúc này sen còn chưa nở hoa, nhưng chẳng bao lâu nữa, đầu xuân tới hoa sẽ nở.

Tuy rằng bây giờ không đúng mùa sen, nhưng vẫn có thể nói là đặt hàng từ nơi khác, trong hồ cũng chỉ để người ngoài thưởng thức, dù sao thì khi hái sen cũng không nhờ tới người khác.

Giờ mấy nhiệm vụ “tiếp phẩm” này, đều do Hồ Đại Vi đảm nhiệm, có lúc lại kêu các hòa thượng tới giúp, không phải lo sẽ bị lộ. Các hòa thượng dù có thấy Hồ Đại Vi dùng pháp thuật để vận chuyển, cũng không thấy ngạc nhiên, họ vốn nghĩ như vậy.



Mãi tới tận khuya, Đoàn Giai Trạch mới có cơ hội triệu tập các động vật phái tới đến phòng của mình, giới thiệu Côn Bằng và Linh Cảm với họ.

Linh Cảm và Hùng Tư Khiêm là chiến hữu cách mạng trước kia, một người thì là đại thúc trông cửa cho Quan Thế Âm, một người là thủy tộc nuôi trong nhà, giao tình đương nhiên không tệ. Thậm chí Linh Cảm thấy Hùng Tư Khiêm bị phạt đi, nghe nói anh ta tới đây, nên mới tranh thủ quan hệ, nhân lúc mọi người còn đang tranh cãi, chen xuống dưới.

Linh Cảm và Hùng Tư Khiêm kề vai sát cánh, cười đùa vui vẻ với mọi người một phen.

Đoàn Giai Trạch thấy Côn Bằng vẫn vô cùng trầm mặc, những người khác còn có chút lúng túng, nếu không nhờ Linh Cảm vẫn nói chuyện, bầu không khí quả thực quá ngột ngạt.

Đoàn Giai Trạch không khỏi có chút nghi ngờ, “Chuyện đó.. chắc mọi người đều biết Côn Bằng chứ? Hữu Tô à, chị nhớ đấy nhé, em nói với người ngoài Côn Bằng là anh trai chị.”

Côn Bằng nhìn Hữu Tô một chút, không lên tiếng.

Hữu Tô chớp chớp mắt, nhưng lại nhìn sang Lục Áp.

Đoàn Giai Trạch thấy nghi hoặc trong lòng, sao lại phải nhìn sang Lục Áp? Lục Áp lúc này cũng vô cùng trầm mặc, theo lý thuyết có người mới đến, hắn làm top ở Linh Hữu (tự phong), thường sẽ tỏ thái độ. Hoặc là đối phương lôi kéo tình cảm với hắn, hắn tỏ vẻ khinh thường, hoặc là hắn tới nhìn một chút.

Lúc này, Lục Áp cười gằn một tiếng.

Linh Cảm vốn đang cố gắng khuấy động bầu không khí, nhất thời câm như hến, cúi đầu nghịch ngón tay.

Giọng Côn Bằng nghe hơi khàn, nhấc mắt lên nhìn, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn Lục Áp, cất tiếng gọi: “Tiểu điện hạ….”

Lục Áp biến sắc, giọng nói mang theo sự uy hiếp: “Đừng gọi ta như vậy nữa.”

Côn Bằng dừng lại một chút, “Lục Áp đạo quân.”

Lục Áp lạnh lùng quay đầu.

Đoàn Giai Trạch nhất thời hiểu ra điều gì đó, chắc là trước đây hai người này có thù oán, những người khác đều biết, anh lại không tìm hiểu một chút, vốn là muốn để cả nhà tụ tập lại cho vui, ai ngờ trái lại chẳng vui một chút nào.

Đoàn Giai Trạch liền vờ như không biết: “Có ai muốn đánh bài không? Ở phòng nghỉ ngơi đang mở sòng bài đấy, muốn chơi bài thì qua đấy chơi, ai không chơi có thể về rồi. Vườn thú chúng ta cũng sắp nghỉ rồi, đến khi đó tôi cho nhân viên về nhà, mọi người cũng có thể nghỉ ngơi một chút.”

Tin tức nghỉ ngơi này lập tức làm phân tán sự chú ý của mọi người, thời gian trôi qua với họ không quá rõ ràng, thậm chí còn không hiểu vì sao có thể nghỉ. Bình thường vườn thú càng vào ngày nghỉ, lại càng bận rộn chứ.

Đương nhiên là bởi sắp tới ngày hội tân xuân mỗi năm có một lần, dù có bận đến mấy cũng phải nghỉ mấy ngày, dù sao thành phố Đông Hải không lớn, mấy ngày Tết đến du khách cũng không nhiều, bởi vậy nên có thể nghỉ thay phiên, thậm chí có thể chỉ để lại một người “trực ca”.

Mọi người vừa thảo luận đề tài này, vừa đi ra ngoài, có người tới phòng nghỉ ngơi, có người quay về phòng.

—— Đương nhiên, mấy chuyện họ thảo luận Đoàn Giai Trạch không can dự vào được, mấy người họ tìm hiểu nguồn gốc năm mới của con người, không biết khi đó họ đã sinh ra chưa, còn có mấy trăm năm trước nhân tộc đón năm mới thế nào…

Hữu Tô bước chậm nửa bước, thấy Đoàn Giai Trạch đi tới, cười nói: “Tôi biết vườn trưởng muốn tìm tôi mà.”

Đoàn Giai Trạch cười ngượng: “Thì không phải.. em muốn thỉnh giáo xem đạo quân và thầy Côn Bằng có quan hệ gì hay sao? Có vẻ rất phức tạp, Côn Bằng cứ có vẻ áy náy xấu hổ.”

Đoàn Giai Trạch cũng chỉ có kiến thức nửa vời với truyện thần thoại, cái hiểu cái không, lại nói, mấy truyện lưu truyền dưới nhân gian cũng chưa chắc đã là sự thực, lại nói trong sách của con người cũng không đề cập Linh Cảm trông… trung tính như vậy.

Hữu Tô nói với Đoàn Giai Trạch: “Vườn trưởng à, cậu có từng nghĩ,” Cô suy nghĩ một chút, mượn xưng hô của Đoàn Giai Trạch: “Vì sao thầy Côn Bằng lại là trẻ con chưa? Tôi hóa hình như vậy là để tránh phiền phức, nhưng thầy Côn Bằng thì sao?”

Đoàn Giai Trạch ngẩn ra, “Kể cũng đúng, vì sao thầy Côn Bằng lại phải biến thành trẻ con nhỉ?”

Đúng là anh còn chưa suy nghĩ tới vấn đề này, bởi vì mỗi động vật phái tới đều có một cách lý giải khác nhau.

“Côn Bằng không tự nguyện,” Hữu Tô nhàn nhạt nói, “Lúc tam giới còn chưa phân chia, ở thời kỳ sơ khai của hồng hoang, bệ hạ Đế Tuấn của Yêu tộc muốn dẫn dắt yêu tộc lập thiên đình xưng yêu hoàng, sinh ra mười vị thái tử Kim Ô, Côn Bằng là yêu sư. Sau đó Hậu Nghệ của Vu tộc bắn mặt trời, còn sót lại đạo quân Lục Áp. Đại chiến Vu Yêu xảy ra, Côn Bằng đoạt bảo bỏ chạy, khiến yêu tộc rơi vào tình huống chó cắn áo rách, yêu hoàng cũng ngã xuống, đạo quân trốn chạy.”

“Sau cuộc chiến, thiên đình được lập lại, chính là thiên đình hiện tại, kể từ đây sinh ra những câu chuyện cổ tích, một vài yêu tộc cũng lục tục được hợp nhất thành tiên, tiến vào thiên đình. Còn thầy Côn Bằng này, mưu tính dẫn theo một vài yêu tộc còn lại lập thiên đình yêu tộc, còn muốn phất cờ hiệu đánh đạo quân, chỉ là không tìm được bóng dáng đạo quân, sau đó bị thiên đình mới trấn áp.”

Sau khi giới thiệu sơ lược ngọn nguồn, Hữu Tô nói lại chuyện cũ: “Thầy Côn Bằng bây giờ bị thiên đình quản chế, bảo thầy ấy làm cái gì thì phải làm cái đó, bị chèn ép ghê gớm lắm, thậm chí còn phải làm tình nguyện viên. Tu vi đều bị áp chế, đến bản thân cũng bị hóa thành trẻ con.”

Bởi vậy nên, Hữu Tô nhà người ta là tự nguyện hóa thành trẻ nhỏ, còn Côn Bằng thì không tự nguyện làm, chẳng trách lúc nào cũng rầu rĩ.

Đoàn Giai Trạch nghe xong không biết nên nói gì, qua hồi lâu mới nói: “Chẳng trách Lục Áp không coi ra gì.”

Côn Bằng vẫn được xem như là trưởng bối của Lục Áp, nhưng lại làm ra loại chuyện như vậy, có thể hiểu được tâm tình của Lục Áp.

Hữu Tô nở nụ cười trào phúng: “Vườn trưởng à, thoạt nhìn Côn Bằng có vẻ ngập tràn áy náy. Nhưng người này là do tu vi bị áp chế, chứ trước giờ vẫn luôn làm phiền đạo quân đó chứ. Lần này bất ngờ gặp gỡ, chỉ e là sợ đạo quân dưới cơn nóng giận, đập chết mình, nên mới phải cúi đầu thôi. Mà đạo quân không hề động thủ, tôi đoán cũng là bởi nể mặt cậu.”

Hữu Tô nói vậy, hình tượng nghiêm túc của Côn Bằng trong lòng Đoàn Giai Trạch nhất thời bị mây mù giăng kín.

Ngẫm lại kể cũng đúng, hồi đầu Lục Áp còn trào phúng Hữu Tô vì muốn được khen ngợi nên thái độ mới tốt như vậy, đến kẻ đần độn như Hùng Tư Khiêm cũng từng muốn ra uy với Đoàn Giai Trạch.

Những động vật phái tới này, ai cũng đều là đại yêu nhiều năm, chẳng có ai đơn giản cả, mỗi người một tính. Đôi khi Đoàn Giai Trạch ở cùng bọn họ, cũng phải mất một lúc sau mới phản ứng được có những lúc rất nguy hiểm.

Nghĩ như vậy, Linh Cảm biết rõ Lục Áp ở đây, nhất định cũng biết những chuyện trước đó, nhưng không nhắc đến một câu nào, chắc hẳn cũng không nhiệt tình như vẻ bề ngoài.

Cũng may mà dù thế nào, thì mấy người này cũng đều bị Lục Áp trấn áp.

Đoàn Giai Trạch trầm mặc một hồi, chỉ thầm mừng vì mình không mắc bệnh thánh mẫu gì, thấy bộ dạng Côn Bằng u buồn cũng không đi hàn gắn hai người, nếu không Lục Áp sẽ tức chết mất.

“…Chắc để em đi nói với đạo quân một tiếng.” Đoàn Giai Trạch càng nghĩ càng bất an, tuy rằng anh không làm gì, hơn nữa cũng không biết chuyện, thế nhưng vẫn hớn ha hớn hở đi giới thiệu mọi người với nhau.

Với tính khí của Lục Áp, nhất định trong lòng không thoải mái, vẫn nên đi nói chuyện một chút, tránh cho hắn có khúc mắc trong lòng.

—— Về phía Côn Bằng, người này thuộc về thế yếu, Đoàn Giai Trạch cân nhắc, vì lòng tự ái của hắn, anh cũng không có ý định đi nói gì. Lại nói quan hệ của Đoàn Giai Trạch với Lục Áp còn tốt hơn, chắc Côn Bằng cũng không nghĩ gì đâu.

Hữu Tô cười ha hả, “Cũng đúng, nói không chừng đạo quân đang ngồi cắn góc chăn ấy.”

Đoàn Giai Trạch: “………….”

Nghe Hữu Tô tả Lục Áp như vậy, đúng là ác thật.



Đoàn Giai Trạch gõ gõ cửa phòng Lục Áp.

Lục Áp ở bên trong nói: “Không ở đây.”

Đoàn Giai Trạch vã mồ hôi, cầm chìa khóa ra mở cửa, cũng may mà Lục Áp không dùng phép thuật nhốt anh ở bên ngoài. Vừa vào cửa nhìn, Lục Áp đang nằm trên giường chơi điện thoại, thấy Đoàn Giai Trạch đi vào, còn trở mình quay lưng về phía anh, lấy làm xem thường.

Đoàn Giai Trạch đi tới bên giường, giải thích: “Đạo quân, thật ngại quá, ban nãy em không cố ý, em không biết hai người… sau này em sẽ chú ý.”

Anh cũng không thể để Côn Bằng đi về, Côn Bằng ở đây cũng không phạm sai lầm gì, mọi người đều là quan hệ đồng nghiệp, sau này chỉ có thể tránh để Côn Bằng và Lục Áp làm việc với nhau.

Mọi người việc chung làm chung, tránh cho đôi bên cảm thấy không thoải mái. Dù sao mấy chục năm với họ mà nói, cũng chỉ là chớp mắt mà thôi.

Lục Áp nghe nói vậy, động tác trên tay dừng lại một chút, rõ ràng đã nghe thấy, chỉ là không trả lời.

Đoàn Giai Trạch thấy hắn không nói lời nào, sợ trong lòng hắn còn không vui, liền vươn tay thăm dò đặt lên bả vai hắn.

Cơ thể Lục Áp giật một cái, giống như bị Đoàn Giai Trạch dọa cho sợ hết hồn.

Đoàn Giai Trạch yếu ớt nói: “Em chỉ định xoa bóp vai cho anh thôi mà, anh đại nhân đại lượng.”

Đoàn Giai Trạch hạ thấp mình, anh xoa bóp một lúc, thấy Lục Áp bình tĩnh lại, mới thu tay về, dự định quay về phòng.

Lục Áp quay đầu, tức giận nói: “Đi đâu hả? Ngươi chỉ áy náy có năm phút thôi à?”

Đoàn Giai Trạch: “…….”

Mặc dù chuyện này do anh tự chuốc lấy, nhưng không thể không nói đạo quân đúng là ngứa đòn thật đấy.

Khóe miệng Đoàn Giai Trạch giần giật, đặt tay lại: “Vâng vâng vâng, anh đừng nói, muốn bao nhiêu lâu cũng được…”

——

Đoàn Giai Trạch nghiên cứu nửa buổi, tìm kiếm rất nhiều sinh vật biển, cuối cùng mới quyết định, nhờ Côn Bằng hóa hình làm cá ó dơi.

Loại cá này tuy hình thể lớn, nhưng hoàn toàn có thể nuôi được, trước đây có mấy người gọi nó là cá đuối quỷ. Cá ó dơi thuộc lớp cá sụn, cơ thể bẹp, vây ngực như đôi cánh hướng ra hai bên, khiến cơ thể nó rất to lớn, con cá ó dơi lớn nhất được phát hiện ra hiện nay thân dài tới bảy, tám mét, nặng hơn một tấn.

Thú vị nhất là, cá ó dơi có thể bay ra khỏi mặt nước, dựa vào vây ngực như hai cái cánh mà bay lượn. Thực tế, bộ dạng của nó khi ở dưới nước cũng giống như đang bay lượn, khi bơi hai cái vây lớn vỗ vỗ như đôi cánh.

Tuy cá ó dơi có hình thể lớn như vậy, nhưng tính tình ôn hòa, thức ăn là các sinh vật phù du và cá nhỏ, mỗi ngày ăn hơn ba mươi cân đồ ăn là đủ, so với các loài cá cỡ lớn khác thì đúng là dễ nuôi đến bất ngờ.

Hình dạng như vậy, khiến Đoàn Giai Trạch cảm thấy rất thích hợp với Côn Bằng, sau một hồi nghiên cứu, anh tới tìm Côn Bằng, bảo hắn biến thành một con cá ó dơi mười mét, còn lớn hơn hai mét so với con cá ó dơi lớn nhất được tìm thấy ở hiện tại.

Ở Đông Hải không có cá ó dơi, huống hồ còn lớn như vậy. Mười mét lớn chừng nào, giống như một căn nhà vậy, có thể tới chiêm ngưỡng, du khách sẽ rung động tới nhường nào chứ.

So với cá mập, cá voi thì có sức hấp dẫn hơn nhiều, thực ra những loài cá đó mọi người đã xem chán rồi, lại còn không phải kích thước to nhất. Đợi sau khi khai trương quảng cáo, anh sẽ đặt cho cá ó dơi biệt danh là “Cá đuối quỷ”.

Côn Bằng (không thể không) vô cùng phối hợp, về tính chất hắn không giống với mấy người Lục Áp, Tinh Vệ, nhóm Lục Áp cùng lắm là tới làm dịch vụ, chứ Côn Bằng là cải tạo lao động.

Thế là, mấy hôm nay Đoàn Giai Trạch chủ yếu làm mấy việc..

Tuyên bố muốn tiến cử cá ó dơi, giả vờ vận chuyển; cấy ghép hoa sen làm cảnh; mua một nhóm cá vàng và cá chép Koi, nuôi thả cùng Linh Cảm, trong thoáng chốc anh cảm thấy mình rất có phong thái của Bồ Tát; và quan trọng nhất là: Thêm nguyên liệu nấu ăn mới cho hệ liệt Lạc Già của nhà hàng Giai Giai…Manta ray flying OceanÃrio de LisboajpgCá ó dơi

Mobula breachingjpgCá ó dơi

(*) Chuyện ở sông Thông Thiên: Sông Thông Thiên là nơi cư ngụ của Linh Cảm Đại vương, kẻ có sức mạnh di sông dời biển, hô phong hoán vũ. Hắn bắt dân làng mỗi năm phải dâng tế hai đứa trẻ thì mới phù hộ cho cả năm mưa thuận gió hoà; bằng không sẽ bị trừng phạt. Nghe chuyện, Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới liền giả trang thành hai đứa trẻ sắp bị mang ra tế lễ, đại náo sông Thông Thiên, khiến Linh Cảm Đại vương bị một phen hốt hoảng phải lặn ngay xuống đáy. Nhưng sau khi hoàn hồn, hắn lại tính kế bắt cho được Đường Tăng.

Thế là giữa trời tháng Sáu, bỗng tuyết rơi dày, con sông Thông Thiên đóng băng lại. Thầy trò Đường Tăng đi trên băng, bỗng băng vỡ ra, Đường Tăng bị bắt đi. Ngộ Không, Bát Giới, Sa Tăng giải cứu sư phụ mấy lần đều không thành, đành đi xin Bồ Tát trợ giúp. Bồ Tát dùng một chiếc giỏ tre thu phục được yêu quái, khiến ai nấy vui mừng hoan hỉ. Khi bốn thầy trò chuẩn bị qua sông, ông rùa nghìn năm tuổi từng bị Linh Cảm Đại vương bức hại dưới sông Thông Thiên liền nổi lên chở họ sang bờ bên kia để đền ơn. (Nguồn: Tập 12 Tây Du Ký. Khuấy Đảo Sông Thông Thiên)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.