Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 84: Chương 84: Câu hỏi mất mạng




“Thiệu sư thúc, điện thoại của người lại đổ chuông kìa.” Tiểu đạo sĩ vui vẻ nộp bản báo cáo vừa gõ xong cho chủ nhiệm văn phòng Thiệu Vô Tinh ở Lâm Thủy quán, nhìn lén ông một cái.

Phải nói vị trí của chủ nhiệm Thiệu tuy rằng rất quan trọng, phải thu xếp chuyện trong việc ngoài, rất được trọng dụng. Thế nhưng cũng rất dễ bị mấy chuyện bên ngoài quấy rối, không có nhiều thời gian tu hành, tu vi mãi mà không cao lên. Không giống như La sư thúc, vừa có thiên phú dị bẩm, lại còn chăm chỉ tu luyện.

Thiệu Vô Tinh liếc nhìn màn hình hiển thị, nhất thời đau đầu.

Mấy ngày này, mức độ buồn bực của ông chẳng kém gì vườn trưởng Đoàn đâu!

Dù sao thì Đoàn Giai Trạch mới tốt nghiệp không được bao lâu, quan hệ xã hội đơn giản hơn ông rất nhiều, đâu có giống như ông, đại diện cho Lâm Thủy quán kết giao nhiều mối quan hệ như vậy.

Từ sau khi chuyện phỉ thúy đế vương lục của Đoàn Giai Trạch được phát sóng, bởi vì tin tức đã đưa lên ti vi, những người kia muốn mua chỉ cần điều tra là biết.

Không ít người sau khi bị Đoàn Giai Trạch từ chối, vẫn không cam lòng, hoặc là vừa bắt đầu đã nghĩ cách tìm một người trung gian đáng tin cậy.

Chuyện Linh Hữu và Lâm Thủy quán bán liên phiếu được đăng tải trên mạng, những người này hiển nhiên lại chạy tới tìm Thiệu Vô Tinh.

Giống như cái người này, đây là một vị tiền bối ở một trường phái khác trong đạo môn, vị tiền bối này tu vi cao thâm, lại giỏi trận pháp, cũng là một người ưu việt tuyệt diễm. Thế nhưng mấy năm trở lại đây, phần lớn thời gian đều trằn trọc làm cố vấn tư nhân cho các ông quan lớn. Không thể nói là tiếc hay không, chỉ có thể nói mỗi người lại có một cái chí riêng, nhất là trong xã hội hiện giờ.

Không có chuyện thì không dám làm phiền, huống hồ là một tiền bối như vậy, Thiệu Vô Tinh vừa nghĩ, cảm thấy tám phần mười là có liên quan tới vườn trưởng Đoàn.

Nhưng cũng không thể không nhận máy được, Thiệu Vô Tinh cầm điện thoại lên trả lời, “Alo, Tạ sư thúc đó ạ?”

“Tiểu Thiệu à,” Vị Tạ sư thúc này đạo hiệu là Tạ Thất Tình, ông hàn huyên với Thiệu Vô Tinh đôi câu, liền vào thẳng vấn đề, “Cậu có biết vườn trưởng vườn thú Linh Hữu không? Cậu có biết chuyện cậu ta có phỉ thúy hay không?”

Quả đúng như vậy. Thiệu Vô Tinh gượng gạo nói, “Sư thúc à, nhân dân cả nước đều biết rồi.”

Tạ Thất Tình cười ha ha, “Vậy à. Tôi có khách hàng này, muốn tìm mua phỉ thúy của cậu ta, nhưng phía cậu ta công bố tạm thời không có ý định gì, báo giá rất thành ý cũng không muốn. Tôi cũng không am hiểu mấy chuyện này, nhưng ý vị khách hàng của tôi là thứ này rất tốt, kích cỡ cũng rất đủ, anh ta đã muốn làm một tỳ hưu bằng đế vương lục từ lâu, để tôi khai quang. Cậu cho tôi hỏi, có thể đi hỏi thăm một chút không, rốt cuộc giữ phỉ thúy kia làm gì? Không thể ra tay thật à?”

Thiệu Vô Tinh cười khổ trong lòng, “Tạ sư thúc à, ngài cũng không phải là người đầu tiên gọi tới. Thế nhưng chuyện này tôi cũng không hỏi thăm ra được, người ta bảo tạm thời không muốn bán.”

Tạ Thất Tình vừa nghe, nở nụ cười khà khà, không thể tin nói: “Chủ nhiệm Tiểu Thiệu à, cậu đi hỏi cũng bị người ta trả lời qua loa như vậy à? Người khác không cạy được miệng của cậu ta, cậu cũng không cạy được à? Vườn bách thú này, không phải có nhận ân tình chỗ các cậu sao?”

Người ngoài nhìn vào, hai đơn vị này bán vé chung, đương nhiên là vườn thú Linh Hữu chiếm tiện nghi, suy nghĩ một hồi, hẳn là Linh Hữu nợ ân tình.

Thiệu Vô Tình: “……..”

Thiệu Vô Tinh: “Không, làm gì có nợ ân tình gì. Tạ sư thúc à, không phải tôi không muốn, mà với thân phận của tôi, người ta không cần phải nể mặt!”

Tạ Thất Tình sửng sốt một chút, “Quan hệ của sư phụ cậu à?”

Thiệu Vô Tinh ấp úng đáp lời, thực ra sư phụ ông thấy người này cũng không đứng thẳng.

Hóa ra là Chu Tâm Đường có giao tình với người của Linh Hữu, khó trách đến Thiệu Vô Tinh cũng không nể mặt, vườn trưởng kia đúng là một người cao ngạo, không nể mũi mặt người ta chút nào.

Tạ Thất Tình cân nhắc nửa ngày, nếu có cả Chu Tâm Đường vào, như vậy sẽ phải bàn bạc kỹ càng, khách hàng của ông bộ dạng như nhất định muốn có được, “Vậy tôi cúp máy trước, nói sau nhé!”

Thiệu Vô Tinh cầm điện thoại, lại thở dài, ngẫm lại mấy ngày nay, chỗ ông sắp thành văn phòng cố vấn của Linh Hữu đến nơi rồi.

——

Cuối cùng khu triển lãm động vật châu Phi của vườn thú Linh Hữu cũng sắp mở ra, khu triển lãm này kéo dài tới khu vườn cũ, trước đây vẫn luôn bỏ trống.

Lúc này khoảng cách với kỳ hạn nhiệm vụ còn chưa tới nửa tháng, thực ra phần lớn động vật đã được sắp xếp ổn thỏa, mà nhiệm vụ khác yêu cầu độ nhận thức, cũng nhờ chương trình truyền hình thực tế mà đã sớm hoàn thành, có lẽ còn vượt mức hơn nhiều.

Chỉ là trước đó họ đặt báo săn phải đợi mấy tháng, giữa chừng bị kéo dài. Mà báo săn lại là một trong những bảng hiệu của khu triển lãm động vật châu Phi, bởi vậy nên sau khi Đoàn Giai Trạch cân nhắc, quyết định đợi báo săn tới mới khai trương.

Con báo săn có quốc tịch trong nước được tiến cử từ nơi khác lớn tám tháng tuổi, lúc mới tới không hợp khí hậu, Đoàn Giai Trạch trị liệu cho nó một chút.

Vạn sự đã được chuẩn bị xong, khu triển lãm động vật châu Phi chính thức mở ra, không cần tuyên truyền đặc biệt, khoảng thời gian này có những du khách biết đến Linh Hữu qua show truyền hình thực tế kia, còn có những cư dân bản địa bị khơi dậy hứng thú cũng đã tới đông đảo.

Đoàn Giai Trạch còn đi quanh khu triển lãm một vòng, trà trộn vào trong đám đông xem phản hồi của du khách.

Anh nghe thấy có du khách thảo luận:

“Vườn thú này cố ý đúng không, cáo trắng, mãng xà bạch hóa, voi bạch tạng.. bây giờ đến trâu cũng bạch tạng nốt, ghê thật, thế mà cũng tìm được!”

“Ơ, cáo trắng không phải bạch tạng mà.”

“Thì cũng gần gần, cũng rất trắng.”

Đoàn Giai Trạch âm thầm vã mồ hôi, đúng là anh có nghĩ động vật bạch tạng càng thu hút du khách hơn, nhưng voi bạch tạng tự mình đưa tới cửa, chỉ có thể nói anh đánh bậy đánh bạ cũng thu thập được nhiều như vậy.

Đoàn Giai Trạch còn quan tâm đi xem Thiện Tài làm việc một chút, Thiện Tài vừa làm đã quen việc.

Trên thực tế, Thiện Tài đợi làm việc cũng rất lâu, hơn nữa đã lâu rồi không “ra mặt”, vẫn có chút chờ mong.

Trước khi làm việc, cậu không những tham quan, còn học tập các đồng nghiệp làm việc, bàn bạc với Đoàn Giai Trạch, xem làm thế nào để biểu diễn.

Đoàn Giai Trạch nói cậu cứ ăn cỏ, chơi đồ chơi mô phỏng, nên làm gì thì làm, giống như Tiểu Hùng vậy, cũng có thể lắp cho cậu một tivi, cho cậu xem phim hoạt hình.

Thiện Tài biểu thị: “Tôi biết không thể biểu diễn phun lửa, nhưng có thể nhảy qua vòng lửa không?”

Đoàn Giai Trạch: “………..”

Đoàn Giai Trạch không thể tin mà nhìn Thiện Tài, nghi ngờ cậu ta uống phải rượu giả dưới nhân gian.

Thiện Tài làm như không có gì xảy ra, “Thế nhưng không cần sắp xếp người quất tôi đâu.. ừm, còn có thể kéo xe lửa nhỏ, để tôi chơi… biểu diễn cho mọi người xem.”

Đoàn Giai Trạch đen mặt, trong lòng nói Thánh Anh đại vương muốn chơi đùa thì có, phải dập tắt tất cả.

Nhảy qua vòng lửa? Linh Hữu vất vả lắm mới dẹp được áp lực để động vật biểu diễn, chẳng lẽ để cậu ta phá như vậy à?

Thế là, dưới sự vây xem của các du khách, Thiện Tài chỉ có thể nhàm chán đẩy một cái đồ chơi mô phỏng coi như giết thời gian, ấy thế mà các du khách khác xem đến là hăng hái.

Con nghé này rất sạch sẽ, không giống như mấy con vật cỡ lớn, trên người còn dính vết bẩn. Toàn thân nó trắng như tuyết, không có lông pha tạp, càng không có lấy một ít bụi bẩn, chỉ điểm này thôi đã sinh ra hảo cảm trong lòng.

Có đứa trẻ còn nói: “Mẹ à, sao nó ở châu Phi mà không bị đen…”



Bởi vì app lần trước đã tự động cập nhật, bây giờ không cần tới thời hạn nhiệm vụ đã tự động hoàn thành, còn có thể nhận phần thưởng: Sân chơi vườn thú cho trẻ con, kỹ năng thú tâm thông.

Lần trước vì hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn, được tặng thưởng cánh cụt hoàng đế. Lần này sớm hơn mấy ngày, chênh lệch gần như không, nên cũng không khen thưởng gì thêm.

Đồng thời, ở mục động vật phái tới kia, cũng nhảy ra thông báo mới, hiển thị có một động vật phái tới đang trên đường đến.

Thời gian phái động vật tới không theo quy luật, nhưng đã lâu lắm rồi không chỉ phái một động vật tới, bởi vậy nên Đoàn Giai Trạch thấy rất lạ, cũng không biết lần này có vị đại thần nào tới.

Lúc bấy giờ cũng phát một nhiệm vụ mới.

Tuy rằng Đoàn Giai Trạch rất có hứng thú với thú tâm thông, nhưng anh vẫn mở nhiệm vụ ra xem một chút.

Nội dung nhiệm vụ: Trong vòng năm tháng, xin hãy mở khu triển lãm động vật châu Mĩ, tiến cử 15 loài, 40 con động vật châu Mĩ; mở khu triển lãm động vật châu Úc, tiển cử 15 loài, 40 con động vật châu Úc.

Phần thưởng nhiệm vụ: Thức ăn động vật cao cấp trong vòng một năm; khu công trình nuôi thả 233 mẫu, bao gồm rào chắn, cửa sắt tự động, xe ngắm cảnh, dựa theo hoàn cảnh khu vực cụ thể để tiến hành xây dựng.

Nhắc nhở ấm áp: Xét thấy đơn vị đã bước vào thị trường toàn quốc, nên sau khi nhiệm vụ hoàn thành, sẽ kết thúc các nhiệm vụ chỉ đạo mang tính ngắn hạn, chuyển thành phát nhiệm vụ dài hạn, xin hay tìm đối tượng để phụ giúp lên kế hoạch ngắn hạn, để phát triển mục tiêu trường kỳ, xin đừng lười biếng.

..

Đoàn Giai Trạch hơi kích động một chút, nhiệm vụ lần này mang tới lượng tin tức lớn hơn, nhất là lời nhắc nhở ấm áp phía sau.

Dưới sự giúp đỡ của công trình hy vọng Lăng Tiêu, phần lớn thiết bị cơ sở và các khu triển lãm đều đã được hoàn thiện bảy tám phần, động vật tuy không được coi là nhiều, nhưng cũng rất đầy đủ.

Hơn nữa từ cá nhân anh cho tới các nhân viên, khoảng thời gian xây dựng này cũng tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm, tiền lời, vấn đề tài chính càng không thành vấn đề.

Lúc này nhận được lời nhắc nhở ấm áp kia cũng có vẻ hợp tình hợp lý. Xem bộ dạng như nhiệm vụ tiếp sau đây sẽ theo giai đoạn trường kỳ mấy năm, thậm chí mười mấy năm, trong khoảng thời gian này phải dựa vào bản thân để vận hành.

Đợi đến khi mở khu triển lãm động vật châu Mĩ và châu Úc, lại xây khu nuôi thả 233 mẫu đất, các bộ phận cơ bản được hoàn tất, có thể tự mình thăng cấp.

Trong lòng Đoàn Giai Trạch cũng không cảm thấy sợ sệt, trái lại còn nghĩ, khu nuôi thả 233 mẫu này, liệu có thể bao gồm một phần núi Hải Giác không, như vậy ngoại trừ xe ngắm cảnh ra, còn có thể yêu cầu xây dựng cáp treo.

Liên quan tới chuyện nhận thầu núi Hải Giác, xây dựng dựa vào núi, trước đó Đoàn Giai Trạch đã đề cập với Tôn Ái Bình.

Lúc đó suy nghĩ của anh còn chưa đủ thành thục, Tôn Ái Bình kiến nghị anh hãy nghĩ lại chuyện này. Bây giờ tính khả thi lớn hơn, Đoàn Giai Trạch muốn thử làm.

Diện tích lớn như vậy, thay đổi địa hình cũng phong phú hơn.

Đoàn Giai Trạch cân nhắc xong, tìm chỗ thí nghiệm thú tâm thông một chút, cũng không biết khi sử dụng cái này sẽ thế nào, không có sách hướng dẫn, cũng như thuật pháp trị liệu vậy, cần tìm tòi cái đã.

Lúc này, có nhân viên trong thành phố gọi điện thoại qua, thông báo với Đoàn Giai Trạch rằng mấy hôm nữa có phó chủ tịch tỉnh muốn tới Đông Hải thị sát, bởi vì trong năm qua Linh Hữu biểu hiện quá xuất sắc, còn giúp đỡ tăng ngân sách, bởi vậy nên cũng sẽ trở thành một trong những địa điểm thị sát.

Vì chuyện này, hy vọng Linh Hữu có thể chuẩn bị sẵn sàng, đến khi đó chuẩn bị tốt đón tiếp đoàn thị sát.

Đoàn Giai Trạch vội vã nhận lời, hứa hẹn sẽ làm tổng vệ sinh, chuẩn bị một ít tài liệu.

Chuyện này Tôn Ái Bình đã nhắc nhở anh từ trước, sau này có thể sẽ có các lãnh đạo lớn nhỏ tới Linh Hữu, có một số tài liệu thậm chí là lời thoại cần phải chuẩn bị kỹ càng từ trước, thuận tiện báo cáo công việc.

Vừa có tin lãnh đạo sắp tới, Đoàn Giai Trạch không nhớ tới chuyện thú tâm thông nữa, vội vã thông báo mọi người ngày mai tổng vệ sinh, sau đó gọi mấy cú điện thoại hỏi thăm cụ thể chuyện này.

..

Đợi đến khi hết bận, Đoàn Giai Trạch vừa ngồi xuống lại một lần nữa có hứng thú với thí nghiệm thú tâm thông, thì lại có một cuộc điện thoại từ trung tâm phục vụ du khách gọi tới.

“Vườn trưởng à, lại có một soái ca tìm tới, hình như là người nhà anh Lục, từ Lăng Tiêu tới.”

Người thân của vườn trưởng và anh Lục, phần lớn không ngầu thì cũng đẹp, đám nhân viên bọn họ sắp mất cảm giác rồi.

Còn về việc rốt cuộc Lăng Tiêu là một người hay một địa danh, khách sạn, thì không ai chú ý.

Đoàn Giai Trạch sợ hết hồn, không phải chứ, tuy rằng anh bận một lúc, nhưng từ lúc anh nhận được tin động vật phái tới đến bây giờ còn chưa quá nửa ngày, người kia tới nhanh như vậy, không phải là cái vị cưỡi cân đẩu mười vạn tám ngàn dặm ấy chứ?

Đoàn Giai Trạch ảo tưởng một lúc, như thường lệ mời người ta tới phòng tiếp khách, sau đó từ văn phòng đi xuống.

Lần này Đoàn Giai Trạch còn xuống nhanh hơn cả khách, anh đi thang máy nhanh chóng xuống, đầu tiên anh lấy lá trà ra, dùng bình giữ ấm rót hai tách trà.

Đang pha trà thì sau lưng vang lên tiếng gõ cửa tượng trưng —— cửa phòng tiếp khách mở ra.

“Đợi tôi!” Đoàn Giai Trạch rót tách trà xong, lúc này xoay người lại, vừa quay đầu nhìn sang thì có chút thất thần.

Chỉ thấy đứng ở ngoài cửa là một anh chàng trên dưới ba mươi tuổi, mặc chiếc áo sơ mi màu xám nhạt và quần dài, rất cao, gương mặt lạnh lùng đẹp trai, đôi mắt phượng nhướn lên không giận tự uy, mang theo mấy phần kiêu ngạo.

Mà soái ca khí chất lạnh lùng, aura mạnh mẽ, có mấy lọn tóc mang theo sắc vàng đỏ như ngọn lửa, khiến người ta ngạc nhiên là người như vậy lại thích làm tóc.

… Có phải bạn cảm thấy đoạn miêu tả kia hết sức quen thuộc không?

Đúng vậy, Đoàn Giai Trạch cũng cảm thấy đồng chí này toát lên một cảm giác vô cùng quen thuộc, quả đúng là rất giống Lục Áp!

Thực ra ngũ quan của họ không giống nhau, tuy rằng đều có đôi mắt phượng, nhưng không hoàn toàn tương đồng.

Nhưng mà, khí chất thực sự rất giống, hai người đều rất lạnh lùng, Lục Áp có vẻ như ở trên cao nhìn xuống, vênh váo hung hăng, còn người này thì như một nhân vật lớn ngồi ở vị trí rất cao.

Hơn nữa, họ đều “nhuộm” tóc đỏ, bởi vậy nên vừa mới nhìn qua, Đoàn Giai Trạch liền thất thần.

“Chào.. chào anh…” Đoàn Giai Trạch hoàn hồn lại, vội vã chào hỏi, “Thật ngại quá, anh mau ngồi xuống đi.”

Đại soái ca nhàn nhạt nở nụ cười với Đoàn Giai Trạch, thong dong ngồi xuống, khiêm tốn gần gũi như vậy, không có vẻ cao cao tại thượng như khi mới nhìn qua, nhưng vẫn không mất phong cách, trông rất có sức hấp dẫn của một lãnh đạo, điểm này rõ ràng khác với Lục Áp.

Đoàn Giai Trạch bưng trà tới, “Xin chào, tôi là vườn trưởng của vườn thú Linh Hữu, Đoàn Giai Trạch, xin hỏi quý tính các hạ à?”

“Đa tạ.” Đại soái ca lễ phép nói cảm ơn, nâng tách trà lên nhấp một ngụm, nói tên của mình, “Lăng Quang.”

Lăng Quang? Đoàn Giai Trạch nhất thời không nhớ ra đây là ai, anh gãi gãi đầu, “Vậy.. vậy xin hỏi anh có biết Lục Áp không?”

Lăng Quang sửng sốt một chút, “Tuy bỉ nhân không có giao tình với tiền bối Lục Áp, nhưng đúng là đã có duyên gặp mặt mấy lần. Thế nhưng, sao vườn trưởng lại hỏi như vậy?”

Đoàn Giai Trạch: “À, tôi còn tưởng hai người có họ hàng..”

Lăng Quang bật cười: “Trên đời này lấy đâu ra con Tam Túc Kim Ô thứ hai. Có lẽ bởi vì cả tôi và đạo quân Lục Áp đều thuộc hành hỏa.” Anh ta dừng lại một chút, đoạn nói, “Có lẽ vườn trưởng từng nghe chân thân của tôi, tôi biết Thất Hỏa tinh quân cũng ở dưới nhân gian, tôi với anh ta cũng như đồng liêu.”

Đã như vậy rồi, thân phận của Lăng Quang hẳn vô cùng sống động, Đoàn Giai Trạch cũng đã đoán được.

Đúng như dự đoán. Lăng Quang nói rằng: “Chu Tước.”

—— Lăng Quang thần quân, một trong bốn phương thần, Chu Tước ở phía nam, thống lĩnh thất túc phía nam, nói khách khí là đồng liêu với Thất Hỏa tinh quân, so ra lớn hơn anh ta một cấp bậc.

Nói Lăng Quang thì Đoàn Giai Trạch không biết, thế nhưng nói Chu Tước, thì như tiếng sấm rền bên tai.

Thanh Long Bạch Hổ, Huyền Vũ Chu Tước, tứ linh rất có tiếng tăm, xuất hiện rất nhiều lần trong các tác phẩm văn học và truyền hình, nổi tiếng cao siêu.

“Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu rồi!” Đoàn Giai Trạch kích động bắt tay với Lăng Quang, “Ban nãy không nhớ ra là thần quân, thất kính rồi.”

Lăng Quang rất tốt bụng xua tay, “Khách sáo rồi.”

Nếu như là Chu Tước, khó tránh khỏi có cảm giác tương đồng với Lục Áp, họ đều là chim thuộc hành hỏa.

Đoàn Giai Trạch xua xua tay, tìm đề tài để nói: “Không ngờ thần quân lại tới nhanh như vậy.”

“Bởi vì tôi luồn lách,” Lăng Quang ôn hòa nói, “Đã lên đường từ trước.”

Đoàn Giai Trạch: “…Chẳng trách.”

Đây là nhờ cậy quan hệ, nói đi là đi nghỉ phép, tiêu sái thật.

Lăng Quang: “Hahaha, tôi đây cũng phải tốn chút khí lực, chỗ vườn trưởng đang hot nhất đấy, ai cũng muốn tới.”

Nhìn bộ dạng như vậy, chỉ e Lăng Quang thần quân vẫn còn chưa biết, trước khi tới du lịch sẽ bị đám Lục Áp vừa đấm vừa xoa, khiến cho nhất định phải tuân thủ quy định.

Trước kia chim công ở Linh Hữu hay được khen bay như phượng hoàng, lúc này Chu Tước đã đến rồi.

Đoàn Giai Trạch giới thiệu cho Lăng Quang thần quân một chút tình huống ở vườn thú, đang nói chuyện thì Liễu Bân đi vào.

“Ôi ngại quá, em tới để lấy nước nóng, không ngờ lại có khách…” Liễu Bân vừa nói, vừa nhìn chòng chọc Lăng Quang, nói lắp ba lắp bắp, “Chẳng lẽ đây lại là anh em nhà anh Lục?”

Không chỉ Đoàn Giai Trạch, đến Liễu Bân cũng cho rằng như vậy. Cậu ta còn đang nghĩ, chắc không phải tới đây ở chứ, anh Lục chứng nào tật ấy, muốn đưa họ hàng tới đây hết à?

Đoàn Giai Trạch vui vẻ, “Ừm, cứ coi như vậy đi, đây là Lăng Quang, cậu gọi là anh đi.” Dù bề ngoài Lăng Quang lớn chừng nào, gọi anh cũng đã chiếm tiện nghi lớn rồi.

Liễu Bân bật thốt lên: “Sao nhuộm highlight cũng di truyền à?”

Đoàn Giai Trạch: “……….”

Lăng Quang:????

Liễu Bân nói xong lập tức phản ứng lại, ngượng ngùng nở nụ cười, lè lưỡi một cái, “Anh Lăng, vườn trưởng, hai người nói chuyện đi, em đi chỗ khác lấy nước.”

Lăng Quang không hiểu hỏi Đoàn Giai Trạch: “Nhuộm highlight là sao?”

Đoàn Giai Trạch chỉ vào tóc của anh ta, “Chắc cậu ta cho rằng kia là tóc nhuộm, chính là chọn ra mấy lọn tóc để nhuộm ấy.” Thực ra tóc Lăng Quang và Lục Áp highlight có chút khác nhau, Lăng Quang chỉ có màu ở đuôi tóc, chứ Lục Áp từ đầu tới đuôi đều màu đỏ vàng.

Lăng Quang hiểu ý nói: “Thực ra đây là biểu hiện của hỏa linh quá thịnh.”

Đoàn Giai Trạch thấy cũng đã tán gẫu đủ rồi, dẫn theo Lăng Quang đi về phía ký túc xá, chuẩn bị sắp xếp chỗ ở cho anh ta. Tạm thời anh không dám thảo luận vấn đề công việc, khí thế của Lăng Quang quá mạnh mẽ, nếu không có Lục Áp hay Hữu Tô làm chỗ dựa nghĩ cách, anh không dám mở miệng một mình.

Dọc đường đi cũng gặp một vài nhân viên, mọi người đều cho rằng Lăng Quang có quan hệ thân thích với Lục Áp, Đoàn Giai Trạch cũng tự nhiên thừa nhận.

Lúc sắp tới ký túc xá anh còn gặp Tiểu Tô và Hứa Văn, chào hỏi với hai người.

Sau khi đi một đoạn Đoàn Giai Trạch còn mơ hồ nghe thấy tiếng Tiểu Tô nói: “Suýt chút nữa chị nghĩ vườn trưởng đổi bạn trai.”

Đoàn Giai Trạch: “…….”

Đoàn Giai Trạch làm như không nghe thấy, cũng không chú ý tới Lăng Quang đang ôm ngờ vực. Anh cũng không muốn nói đường não Tiểu Tô khác người, người bình thường đều cho rằng đây là người nhà của Lục Áp. Hơn nữa nếu đổi bạn trai thật, chẳng lẽ lại đi tìm người giống như vậy sao? Có ý nghĩa không hả.

Qua một lúc, ôi có gì đó sai sai. Đoàn Giai Trạch thầm nghĩ, suýt chút nữa bị Tiểu Tô làm cho lệch lạc, sao nhắc đến bạn trai anh lại nghĩ tới Lục Áp chứ.

“Chào mừng Lăng Quang thần quân, hoan nghênh gia nhập đại gia đình Linh Hữu của chúng tôi.” Đoàn Giai Trạch vỗ tay đầu tiên.

Chu Phong nhiệt tình cười ha hả vỗ tay, những người khác ít nhiều cũng nể mặt mũi, vỗ vỗ lòng bàn tay. Còn Lục Áp thì đừng để ý, trước giờ hắn không ủng hộ.

Ngược lại Lăng Quang cũng khá tôn trọng với Lục Áp, ngẫm lại trước đó anh ta còn gọi Lục Áp là tiền bối, thật khiến người ta bất ngờ, lời nói cử chỉ của Lăng Quang so với Lục Áp đều có vẻ trầm ổn hoặc nên nói là nội liễm hơn một chút, người không biết còn tưởng Lăng Quang mới là tiền bối.

Lăng Quang không quen với Bạch Tố Trinh, Hữu Tô, Đoàn Giai Trạch nhiệt tình giới thiệu cho các cô.

Lăng Quang chỉ có vẻ lạnh lùng, chứ không có vẻ xem thường người khác, khiến Đoàn Giai Trạch sinh ra hảo cảm trong lòng, cùng khen với Hữu Tô.

Hữu Tô len lén nói với Đoàn Giai Trạch: “Cậu nhìn ra được không? Thực ra hồi nhỏ thần quân Lăng Quang cũng rất mạnh mẽ, kiêu căng khó thuần, xưng danh trong tộc, cũng giống như đạo quân. Thế nhưng sau này lãng tử quay đầu, còn làm tứ phương thần, làm việc rất xuất sắc, tiên giới rất xem trọng.”

Đoàn Giai Trạch thầm nghĩ, câu nói này của Hữu Tô, sao giống như đang ám chỉ Lục Áp không bằng Lăng Quang thần quân nhà người ta, tuổi dậy thì quá dài, quá ấu trĩ.

Thế nhưng cũng không thể so sánh hai người họ với nhau được, những chuyện họ phải trải qua khác nhau, với quỹ tích trưởng thành của Lục Áp, không lệch lạc thù oán xã hội đã tốt lắm rồi.

Đoàn Giai Trạch cũng không coi đó là chuyện gì to tát, nếu Hữu Tô không nói, chắc chắn anh sẽ không nghĩ tới chuyện này.

Ai ngờ sau khi về phòng, anh đang xem camera giám sát phía bên Kỳ Tích, chợt nghe thấy Lục Áp cất giọng điệu hững hờ, thậm chí mang theo ý cười thuận miệng hỏi một câu: “Ngươi cảm thấy thằng nhóc Lăng Quang kia thế nào?”

Đoàn Giai Trạch: “…………”

Đây là câu hỏi nếu không trả lời cẩn thận sẽ mất mạng như chơi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.