Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 25: Chương 25: Hoan Hoan




Có một chiếc xe chở hàng lớn đi tới vườn bách thú Linh Hữu, đến khi xe dừng hẳn, có hai người đàn ông ở buồng lái chạy xuống, hai chàng trai ngồi trong thùng xe cũng nhảy xuống theo, họ ra bắt tay với Đoàn Giai Trạch đang đợi ở cửa, cất tiếng chào hỏi.

“Vất vả, vất vả cho mọi người rồi.” Đoàn Giai Trạch cười toe cười toét.

Mấy anh chàng kia là nhân viên ở vườn bách thú thành phố, nhờ quan hệ của Tôn Ái Bình, Đoàn Giai Trạch nói chuyện với bên vườn bách thú thành phố, họ đồng ý đưa động vật không cần nữa tới chỗ anh.

Bởi vườn bách thú thành phố không cảm thấy vườn bách thú tư nhân kia có khả năng uy hiếp, hơn nữa, dù có có, thì cho họ mấy động vật không cần tới kia cũng chẳng được cái gì tốt cả.

Lần này, vườn bách thú thành phố muốn chuyển chú sư tử mẹ đã hai mươi tuổi tới vườn bách thú Linh Hữu.

Nhân viên chăn nuôi nói tuổi thọ của sư tử chỉ từ hai mươi đến hai mươi lăm năm, tính theo tuổi loài người thì con sư tử kia cũng đã thuộc dạng lão làng rồi.

Đoàn Giai Trạch nhìn vào buồng xe, thấy nó đang nằm trong cái lồng sắt, màu lông của con sư tử mẹ này sẫm hơn con sư tử đực ở Linh Hữu, nó uể oải dựa vào lồng, trông lừ đa lừ đừ.

Cậu nhân viên Tiểu Hứa cứ nhìn nó mãi thôi, cậu giới thiệu: “Nó tên là Hoan Hoan, được vườn bách thú bên ngoài tiến cử vào vườn bách thú thành phố từ năm hai tuổi, đến giờ cũng đã được mười tám năm rồi, từ trước khi tôi tới vườn bách thú làm việc, lúc đi tham quan vườn bách thú cũng đã gặp nó, chắc nó cũng từng là hồi ức của rất nhiều người ở Đông Hải chúng ta.”

“Chỉ là, giờ nó đã lớn tuổi rồi, răng cũng yếu đi, sức ăn không được như trước nữa, không có tinh thần gì cả.”

Tiểu Hứa nói tới đây, giọng trở nên nghẹn ngào, “Hy vọng các anh có thể chăm sóc nó thật tốt.”

Có thể thấy rõ, Tiểu Hứa không hề muốn phải xa Hoan Hoan, nhưng đây là chỉ thị từ cấp trên, cậu ta không thể làm gì khác.

Thực ra, bởi tình hình Hoan Hoan càng ngày càng tệ, nên vườn bách thú thành phố đã muốn đào thải nó từ lâu rồi. Chỉ là có mấy người dân ở gần vườn bách thú cũng rất có cảm tình với Hoan Hoan, luôn phản ánh với lãnh đạo, hơn nữa, nhất thời không tìm được vườn bách thú muốn nhận, mãi đến khi có vườn bách thú Linh Hữu ở ngay gần đó xuất hiện, điều kiện lại không có gì để chê trách, nên ban lãnh đạo lập tức quyết định, đưa Hoan Hoan qua bên đó.

Đoàn Giai Trạch vô cùng xúc động, anh nói: “Cậu yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ chăm sóc Hoan Hoan thật tốt, hoan nghênh cậu tới thăm nó bất cứ lúc nào!”

Tiểu Hứa cố nặn ra nụ cười, “Hoan Hoan sẽ ở đâu?”

“Chỗ chúng tôi có một con sư tử đực, trước mắt sẽ cho ở bên cạnh nó, sau này chúng tôi sẽ xem xét có nên hợp vào một buồng hay không.” Đoàn Giai Trạch gọi nhân viên của mình ra, cùng họ đỡ lồng sắt xuống, đặt lên một chiếc xe đẩy chuyên dụng.

Trong nghề nhìn chiêu pháp, ngoài nghề nhìn náo nhiệt. Các du khách tới tham quan chỉ cảm thấy thiết kế và trang thiết bị nơi đây không tệ, nhưng các nhân viên trong vườn bách thú thành phố vừa nhìn đã biết, thiết bị ở đây đều là những thiết bị tân tiến nhất.

Đi tới khu triển lãm, ở đây có một chú sư tử đực được chăm sóc rất chu đáo, chú ta hăng hái bừng bừng, lông nhung bóng mượt, khí độ bất phàm.

Tiểu Hứa yên tâm hơn nhiều, cảm thấy vườn bách thú tư nhân này đúng là rất có tư chất, lại có tấm lòng bao dung quan tâm tới động vật, nơi này tiếp giáp với núi Hải Giác, không khí trong lành, hoàn cảnh an tĩnh, Hoan Hoan ở đây dưỡng lão cũng coi như có một cái kết đẹp.

Hoan Hoan được đưa vào buồng không bên cạnh chú sư tử đực, sau khi đi vào liền nằm im xuống. Mà chú sư tử đực ở bên cạnh thì cứ hít hít hà hà mùi bên cửa mãi thôi, thi thoảng chú ta lại khẽ gầm lên một tiếng, nó đã phát biện ra có đồng bọn tới, chỉ là nhất thời không thể nhìn thấy.

Thế nhưng, dường như người bạn mới này chẳng đếm xỉa gì tới nó.

Đối với nàng sư tử đã sống hai mươi năm, thậm chí còn hiểu một vài quy tắc của con người như Hoan Hoan mà nói, chú sư tử đực ở bên cạnh chẳng khác nào một thằng nhóc trẻ trâu. Hơn nữa nó còn biết rõ, dù chú sư tử đực kia có gầm nữa gầm mãi, thì cũng không đi qua được.

..

Đoàn Giai Trạch đưa nhân viên trong vườn bách thú thành phố tới phòng làm việc uống trà, để họ nghỉ ngơi một lúc, sau đó mới tiễn họ ra về.

Giờ đang là tầm trưa, trong vườn bách thú không có bóng khách nào. Đoàn Giai Trạch lại chạy đi xem Hoan Hoan, trong tay anh mang theo một thùng thức ăn chăn nuôi.

Chú sư tử đực vừa thấy Đoàn Giai Trạch liền đứng dậy, cái mặt lông lá hớn thấy rõ, thế mà lại trưng cái bản mặt nịnh nọt như được nhân tính hóa lên. Vậy nhưng, nó thấy Đoàn Giai Trạch xách thùng đi sang buồng bên cạnh, nó vô cùng thất vọng mà gầm lên “Roarrrr—— ”

Dì Hoan Hoan ở buồng bên cạnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, thấy có người lạ tới gần, liền từ tốn đứng dậy.

Một miếng thịt được bỏ vào rãnh thức ăn, Hoan Hoan hít hà, cái mũi nảy nảy, sau đó không chút do dự đi về phía thức ăn.

Nếu Tiểu Hứa ở đây, chắc cậu ta sẽ ngạc nhiên lắm cho coi.

Lúc còn trẻ Hoan Hoan có thể ăn được ba mươi cân thịt, nhưng vườn bách thú chỉ có hơn mười cân là nhiều, mấy năm trở lại đây, càng ngày nó càng ăn ít đi, đến mười cân cũng chẳng ăn hết. Mỗi lần ăn cái gì cũng dề dà mãi.

Tuy rằng mới tới tuổi xế chiều, nhưng bởi vì ngày xưa điều kiện vườn bách thú không tốt như bây giờ, cách chăn nuôi không được khoa học, dẫn tới điều kiện sức khỏe nó không được tốt, răng lợi cùng khẩu vị cũng không còn được như lúc còn trẻ.

Hoan Hoan đi tới trước rãnh thức ăn, cúi đầu cắn một miếng thịt, tuy rằng răng nó không còn sắc nhọn như trước kia, nhưng nó nhai vô cùng cẩn thận.

Tuy rằng ngũ giác đã dần suy yếu, nhưng nó cũng giống như chú sư tử lúc mới đầu, có thể cảm nhận được thứ đồ này tốt cho sức khỏe của mình. Cơ thể yếu đuối, tinh thần lừ đừ như vậy đâu phải là chủ ý của nó đâu, thực ra nó vẫn luôn khát vọng cơ thể tràn trề nhựa sống, giống như vạn vật trong thiên nhiên.

Dường như chú sư tử đực ở bên cạnh nghe thấy tiếng dì Hoan Hoan ăn, nó tủi thân gầm gừ, vừa đào đất vừa nhìn Đoàn Giai Trạch đăm đăm.

Đoàn Giai Trạch nhìn ánh mắt tủi thân kia của nó, anh vuốt cằm nghĩ: Giờ trong vườn chỉ có mỗi một con thú có tên là Hoan Hoan (không bao gồm hai thần thánh được sai tới kia), có vẻ như Linh Hữu hơi thiếu thốn về mặt tên gọi nhỉ?!

Ở các vườn bách thú lớn, còn có động vật cấp minh tinh, có con vừa ra đời đã được đặt tên rồi, nhưng giờ Linh Hữu không có nhiều fans như vậy. Hơn nữa, ai dám đặt tên cho Hữu Tô và Lục Áp chứ?

Đoàn Giai Trạch suy nghĩ một chút, quyết định sẽ làm bảng hiệu, đặt cho mỗi con vật một cái tên, sau đó sẽ đẩy mạnh phát triển rồi chiêu mộ fans cũng không muộn. Đúng là bây giờ nên đặt cho chúng nó một cái tên, để tiện thu hút khách quen.

Đoàn Giai Trạch chỉ vào chú sư tử đực, “Mày tên Lạc Lạc nhé!”

Nói rồi, anh xách thùng thức ăn rồi xoay người bỏ đi dưới ánh mắt tủi thân xen lẫn ngác ngơ của chú sư tử đực, bên trái Hoan Hoan bên phải Lạc Lạc, không phải bình thường như cân đường hộp sữa hay sao?



Đoàn Giai Trạch phổ biến chuyện đặt tên với các nhân viên để tiếp nhận ý kiến của mọi người, đặt tên cho các con vật.

Duy chỉ Hữu Tô và Lục Áp là không được đặt tên. Đoàn Giai Trạch nói rành rọt, “Con chim kia do tôi cứu, coi như thú cưng của tôi rồi, chẳng qua nuôi ở đây thôi. Còn cáo Bắc Cực tôi định đẩy mạnh lên thành siêu sao của vườn bách thú, mọi người cũng thấy nó rất được ưa thích mà, tên của nó để sau này cho các du khách đặt đi.”

Mọi người nghe vậy cũng không nghi ngờ gì, Đoàn Giai Trạch nói rất có lý, nhất là cáo Bắc Cực, quả đúng là rất ma mị, chưa gì đã có một số du khách làm fan luôn rồi, chẳng những hứa hẹn tuần sau sẽ lại ghé qua, mà còn đề nghị họ phải nâng cấp buồng của cáo Bắc Cực cho xa hoa hơn một chút.

Đoàn Giai Trạch đang ngồi bên đây bàn chuyện, ở quầy bán vé gọi điện thoại tới, cô bé Hứa Văn mới tới thông báo với Đoàn Giai Trạch, ngoài cửa có ba người mặc đồ như đạo sĩ nói muốn tìm anh.

Đoàn Giai Trạch nghe mà 囧, anh vội nói: “Nói tôi không ở đây!”

Trời ạ, anh không liên lạc, thế là mấy đạo sĩ kia liền tới tận cửa tìm. Nhưng mà, anh quyết tâm bơ họ rồi!

Đoàn Giai Trạch bảo Hứa Văn lừa họ anh không ở đây, áng chừng nửa giờ sau, anh đang định nghỉ trưa, lại nhận được điện thoại của cán bộ khu phố. Bởi bình thường anh có nhờ họ giúp một số việc, cho nên Đoàn Giai Trạch cũng rất khách khí, nghe người ta nói đã tới cửa, muốn tìm anh có việc, liền tức tốc chạy ra.

Ai ngờ vừa chạy ra tới cửa liền thấy, đúng là có chị cán bộ khu phố thiệt đó, nhưng bên cạnh còn có ba gã đạo sĩ, đều là ba người anh đã từng gặp, một anh beo béo, một anh gầy gầy, một cậu nho nhỏ.

Còn gì khó xử hơn….

Đoàn Giai Trạch cười gượng nói: “Ây dà, trùng hợp thật, hahaha ==”M: Đoàn Ca Ca: Mấy anh là ai, tui hông biết, mấy anh đi ra điiiiiiiiiiiii

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.