Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 172: Chương 172: Mách sư phụ ông




“Em hối hận rồi.. Em hối hận rồi, sao lúc đó em lại đi trộm chó cơ chứ? Em đúng là thằng khốn..” Lúc lấy khẩu cung, tên trộm chó khóc lóc thương tâm không thành tiếng, bộ dạng vô cùng hối hận.

Hai hôm nay thẩm vấn mấy tên trộm chó này, đã điều tra được rõ, bọn chúng có một đường dây hoàn chỉnh.

Một người đàn ông to đầu như vậy, lại khóc như đứa trẻ lên ba, cảnh sát Tiểu La nhìn mà đau cả đầu, trong lòng nghĩ sao cái đám trộm chó này tên sau lắm điều hơn tên trước thế kia. Người không biết nhìn vào, còn tưởng bọn họ phạm tội lớn chịu tử hình.

Lúc bấy giờ, một đồng nghiệp mở cửa vào nói với Tiểu La, bên ngoài có phóng viên. Lúc lấy khẩu cung phải có ít nhất hai người có mặt, anh ta đổi vị trí với đồng nghiệp, tự mình đi ra ngoài.

Chuyện này do Tiểu La làm việc với truyền thông, nhật báo đã đưa tin, hôm nay có phóng viên đài truyền hình tới, bọn họ muốn đưa tin hoàn chỉnh, bởi vậy nên cần thu thập nhiều tư liệu sống. Thời điểm thu đông, có rất nhiều người thả chó ra ngoài.

Phóng viên tìm Tiểu La ghi hình một chút, trước đó đã quay một đoạn ngắn, về việc đám trộm chó phạm tội thế nào, nhắc nhở người dân phải cảnh giác. Lần này cậu ta quay thêm, hỏi Tiểu La quá trình bắt giữ, tay viết ghi chép, đoạn này không cần quay.

Tiểu La từ tốn nói: “Sau khi chúng tôi được người dân báo cáo, lập tức tra ra được tụ điểm, sau đó mượn cớ giao đồ ăn để gõ cửa, bắt được vài phần tử tội phạm, sau khi khai nhận, lập tức bắt thêm được những đồng bọn khi đó không có mặt. Hơn nữa lúc này xe vận chuyển của bọn họ đã xuất phát, mang một nửa số chó đi, chúng tôi lại nhanh chóng kiểm tra các con đường, cuối cùng phát hiện ra xe vận chuyển của họ, bắt được cả người và vật chứng…”

Thực ra trong lòng Tiểu La biết, trong lời anh nói có một vài điều là giả, bọn họ vốn không mượn cớ giao đồ ăn để gõ cửa, lúc bọn họ đi tới, những tên trộm chó kia đã nằm la liệt dưới đất rồi.

Tuy rằng không bị thương ngoài, nhưng tâm lý có vẻ bị thương rất nghiêm trọng, giống như ban nãy lấy khẩu cung khóc rống lên như tội phạm trọng án.

Tiểu La suy đoán, có lẽ là do người dân nhiệt tình báo cáo kia làm, bọn họ cũng không biết ai là người báo cáo, cậu ta nghi ngờ sâu sắc là do một người có thân phận bị trộm chó. Sau khi người này tìm được con chó, giáo huấn cho đám tội phạm này một bài học, sau đó mới liên lạc với cảnh sát, còn đánh tiếng, bởi vậy mới không bị lộ.

Sau khi xong việc phóng viên cáo từ, bọn họ còn phải tới Linh Hữu, quay những con chó kia.

Ở thành phố này bắt được, cứu được con vật nào, đều tống cho vườn thú, đây là thông lệ rồi, thế nhưng ông chủ Linh Hữu cũng rất có tâm, nhận hết mấy chục con chó.

Phóng viên tới Linh Hữu, được dẫn tới tham quan nơi ở của bầy chó, họ cố ý dọn dẹp phòng, có lẽ nó vốn được dùng làm nhà kho, không gian rất lớn, lại sạch sẽ. Quan trọng hơn cả, vườn thú người ta là chuyên gia, nhiều con chó ăn ngủ nghỉ ở đây như vậy lại không có mùi hôi thối gì.

Bọn họ tới đây ghi hình, bởi vì biết hôm nay có người dân tới đón cún cưng bị thất lạc của mình, muốn ghi lại hình ảnh, bây giờ người vẫn còn chưa tới, phóng viên tạm chờ ở đây, nói chuyện phiếm với nhân viên.

“Hai ngày qua đã có vài người dân tới đón chó cưng của mình về rồi.” Nhân viên nói vậy.

Báo chí, mạng lưới truyền thông đã đưa tin, mấy chục con chó này, có lẽ phần lớn đều có thể quay về nhà cũ của mình. Tốt nhất là tất cả đều được trở về, nếu như còn lại vài con, khi đó sau khi xác nhận không có người nhận về, sẽ tuyên bố tin tức, tìm chủ nhân mới cho nó.

Họ đang nói chuyện bên cửa sổ, đột nhiên có một con chó lao tới, đạp tường, nhảy từ bên ngoài cửa sổ vào trong căn phòng. Tất cả các con chó trong phòng xúm lại, nhưng chúng nó đều cúi thấp đầu xuống, không dám vượt qua con chó này.

Nó lao tới như một cơn gió, khiến phóng viên sợ hết hồn.

Phóng viên nhìn kỹ, con chó này eo thon chân dài, thần thái quắc thước, bộ lông trắng ngắn, bèn hỏi anh ta: “Đây là chó được cứu hộ à?”

“Không đâu, đây là chó trong vườn thú chúng tôi, tên là Hao Thiên.” Nhân viên giải thích, “Nhưng Hao Thiên có năng lực lãnh đạo, anh cũng thấy rồi đấy, những con chó này tương đối kính trọng nó.”

Phóng viên hứng thú gật gù, “Nó là giống gì vậy? Trông ngầu quá.”

“Đây là tế khuyển Hoa Hạ, là loài chó ta nước ta.” Nhân viên nói đoạn, trông thấy những con chó kia đang gầm gừ về phía Hao Thiên, cũng không biết đang nói gì.

….

Golden, poodle, chó ta, collie, pug…

Tất cả bọn chúng đều nhìn Hao Thiên bằng đôi mắt sáng lấp lánh, chính động tác nhảy cửa sổ ban nãy, trong lúc chúng nó bị nhốt trong một căn phòng, đói bụng muốn ngất đi, Hao Thiên từ trên trời giáng xuống.

Trên thực tế, chiếc cửa sổ kia không mở rộng như cửa sổ ở đây, được dát từng tầng từng tầng kính. Chúng ăn không đủ no, trong đồ ăn còn bỏ ít thuốc, càng không có sức đẩy cửa sổ đi ra.

Lúc đó Hao Thiên nhảy vào cũng phá tan cửa sổ, đơn giản mà thô bạo xông vào.

Nó có vẻ điềm nhiên, lúc há miệng, trông như có thể nuốt chửng đầu người vào.

Đám trộm chó kia vốn ở trong một phòng khác xem tivi, Hao Thiên lao thẳng vào, nếu không nói nó là chó, bảo nó là bò tót cũng có người tin.

Sau đó có một người đi chậm hơn, chính là người tốt sau này cho tụi nó đồ ăn, hô to: “Đừng cắn đấy, đừng cắn đấy!”

Không cho cắn người, nên Hao Thiên không thể làm gì hơn là cắn vào áo quần của họ, kéo qua kéo lại khiến bọn chúng choáng váng, cứ như con bò tót cố hết sức lao tới.

Trước khi ngất xỉu, có người la to, “Éo mịa thứ của nợ gì đây…”

Tiếp đó, người mà lão đại Hao Thiên dẫn tới, lấy một cái bình nhỏ, thả một vài con kiến ra…

Sau đó cảnh sát tới, bắt đám trộm chó đi, giữa chừng đám trộm chó ai nấy đều hoảng hốt, khóc ròng.



“Đại Mao!!”

Một con golden nghe thấy giọng chủ nhân của mình, ở trong phòng nhảy tớn lên, mãi đến khi được nhân viên dắt ra, lập tức nhào vào trong lòng chủ nhân.

Chủ nhân của nó là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, lúc này khóc đến độ nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt, ngồi xổm xuống ôm lấy con golden, “Đại Mao à huhuhuhu…”

Đại Mao cũng khóc, khoảng thời gian này nó sống quá thảm, ăn được mỗi một ít, sức chiến đấu của nó vốn không mạnh, thảm thương tới độ ngày nào cũng muốn khóc, còn tưởng sẽ không được gặp lại chủ nhân nữa.

Nhìn Đại Mao gầy hẳn đi, chủ nhân đau lòng khôn nguôi. Sau khi golden bị mất tích, anh ta đi in tờ rơi tìm chó, đăng cả lên trên mạng, thế nhưng như đá chìm đáy biển, nửa tháng trôi qua rồi.

Chủ nhân đi hỏi thăm khắp nơi, nhờ các chủ cửa hàng bên cạnh cho xem camera giám sát, cuối cùng phát hiện có lẽ golden không bị lạc đường, mà bị đám trộm chó cố ý bắt đi, lúc bấy giờ mới thấy tuyệt vọng.

Thế nhưng trời không tuyệt đường người, tối hôm qua anh ta đọc được tin tức trên mạng, cảnh sát phá được một băng nhóm trộm chó, anh ta lập tức gọi cho vườn thú. Lúc vườn thú gọi thử tên Đại Mao, con golden lập tức phản ứng lại, đến khi cho nó nghe điện thoại của chủ nhân, nó cũng nhận ra được âm thanh, lúc bấy giờ xác định 80, 90% đây là Đại Mao.

Nếu không phải do quá muộn, tối hôm qua chủ nhân đã muốn tới đây đón rồi.

Phóng viên ghi được hình ảnh một người một chó ôm nhau khóc rống thì hết sức hài lòng, cũng rất cảm động, tuy rằng anh ta không nuôi thú cưng, nhưng cũng bị cảnh tượng này làm cho cảm động.

Chủ nhân cảm ơn vườn thú và phóng viên mãi thôi, còn nói phải tặng cờ khen thưởng cho cục cảnh sát, đối với anh ta mà nói Đại Mao cũng giống như người nhà của mình. Cũng may mà cục cảnh sát ra tay, giúp Đại Mao thoát được một kiếp.

Lúc rời đi, Đại Mao lưu luyến nhìn nơi ở tạm thời, kêu ăng ẳng chào lão đại Hao Thiên.

Hao Thiên nằm nhoài trước cửa sủa “gâu” một tiếng với Đại Mao, bảo nó làm một con chó thật ngoan, chúng nó ở với nhau hai ngày, Hao Thiên cũng chỉ dạy miệng làm thế nào để trở thành một con chó trung thành mà thôi.

Nhất là con Đại Mao này, trong lúc nói chuyện Hao Thiên biết được, nó bị trộm ngoài việc do đám trộm chó gian xảo ra, cũng bởi bản thân không đủ cảnh giác.

“Đại Mao, hai đứa đã trở thành bạn tốt rồi à?” Chủ nhân dẫn Đại Mao rời đi, an ủi nó: “Không sao đâu, sau này chúng ta tới thăm nó.”

Trong quá trình trao đổi, chủ nhân cũng biết, con chó kia ở vườn thú. Thế nhưng đến ngày hôm sau anh ta nhận được con chuột mà Đại Mao bắt về, tâm tình không còn thả lỏng như trước nữa.



Mọi người lục tục tới Linh Hữu nhận chó nhà mình về, những con chó kia ở chỗ tụi trộm chó hoàn cảnh rất tệ, đói bụng là một phần, có một vài con còn bị bệnh nữa. Đám người kia đâu chịu cho tụi chó ăn đồ ngon, đến quét dọn cũng lười.

Sau khi đón chó về, Đoàn Giai Trạch còn tổ chức tắm rửa, cho chúng nó uống thuốc. Mấy chục con chó liền, nếu không ở vườn thú thì sao có thể thu xếp ổn thỏa, có tắm thôi cũng phải tốn nửa ngày.

Những con chó chủ nhân không đợi được mà lập tức đón về như Đại Mao trông còn hơi tiều tụy, có những chủ nhân mấy ngày sau mới phát hiện được tin tức tới đón chó về, trông chúng khác hẳn đi.

Thậm chí chủ nhân của nó còn nhìn chòng chọc chó nhà mình hồi lâu không dám nhận: “…Sao tôi cảm thấy nó còn mập hơn trước khi bị trộm chứ?”

Không chỉ mập hơn, còn kỷ luật hơn, đây đều là được Hao Thiên huấn luyện

Mặt khác, quỹ mà Tôn Ái Bình nhắc tới lần trước cũng tới đây tham quan một chuyến, bọn họ làm công việc bảo vệ loài chim quý hiếm, tới đây giao lưu công tác về mặt này.

“Thế trước mắt tôi dẫn mọi người đi tham quan cò son đỏ, sếu đầu đỏ, vẹt…” Đoàn Giai Trạch nói rằng.

“À, chúng tôi có thể tới thăm khu triển lãm gấu trúc trước không?” Người ở quỹ bảo vệ nói.

Đoàn Giai Trạch: “……..”

Đương nhiên không thành vấn đề, chỉ là cứ là lạ, ai đời lại dẫn tổ chức bảo vệ loài chim đi tham quan gấu trúc.

Đoàn Giai Trạch dẫn người tới khu triển lãm gấu trúc, Tống Bảo và Hắc Toàn Phong đang hoạt động ở sân bên ngoài, chủ yếu là Tống Bảo bám theo Hắc Toàn Phong, thi thoảng vấp chân một cái.

Người ở quỹ hội nói: “Đây có phải là Tống Bảo “ngân thương không đổ” trong truyền thuyết không?”

Đoàn Giai Trạch: “………….???”

Tống Bảo thì anh biết, nhưng “ngân thương không đổ” là ai vậy????

Tống Bảo không hay biết chuyện tên tuổi mình vang khắp giang hồ, nó bị kẹt giữa hai hàng rào gỗ, vướng ở đó cười hềnh hệch với Hắc Toàn Phong.

Có một anh trai hài hước còn nói: “Tôi muốn tới xem vị này từ lâu rồi, nức tiếng giang hồ, còn mạnh hơn cả tôi.”

Mọi người cười rộ lên, tuy rằng rõ ràng thời gian của Tống Bảo vượt xa nhiều người đàn ông, nhưng rất ít người tự lấy bản thân mình ra làm trò đùa.

Ở khu triển lãm gấu trúc hóng một chút, bọn họ mới tràn trề tinh thần đi tham quan công tác.

Giữa chừng còn đi qua chỗ của Lục Áp, những người này yêu cầu vào xem Lục Áp một chút.

Đoàn Giai Trạch đi vào đưa Lục Áp xuống, trịnh trọng nói: “Các anh xem, có ai nhận ra được đây là con chim gì không? Mấy năm nay tôi vẫn cố gắng tìm kiếm chủng loại của nó, hy vọng biết được rốt cuộc mình nuôi con chim gì.”

Lục Áp: “…………..”

Bởi vì thân thế của Lục Áp là một loài chim không rõ tên gọi bị săn bắt lưu lạc ở Trung Quốc, không ai có thể xác định xem nó tới từ đâu, sau khi nổi tiếng cũng đã có người nghiên cứu xem rốt cuộc nó là loài chim gì.

Thế nhưng trên thế giới có nhiều loài chim như vậy, có lẽ vẫn còn loài chưa phát hiện, không ai có thể nhận biết được hết các loài chim. Phần lớn mọi người không được nhìn bản điểu Lục Áp, mỗi chuyên gia loài chim khác nhau lại có cách nhìn khác nhau, cảm thấy Lục Áp giống loài chim nọ loài chim kia. Có góc độ thần kỳ nhất, nói Lục Áp là máu lai.

Đoàn Giai Trạch cả gan đặt vấn đề, quả nhiên những người này lập tức tranh luận.

“Tôi cảm thấy rất giống một loài chim tôi từng thấy ở khu bảo vệ Uganda, nhưng mà..”

“Không không, tôi thấy chắc nó vốn sống ở rừng nhiệt đới….”

“Mọi người xem móng vuốt của nó đi.”

Mọi người mồm năm miệng mười, sau khi từng người một phát biểu cái nhìn của mình, liền coi như xong.

Đoàn Giai Trạch đặt Lục Áp lên vai rồi đi, lại dẫn những người này tới hồ thủy cầm, khu chim chóc.. tham quan, lúc tới khu triển lãm loài chim, bọn họ còn đứng xem Khổng Tuyên một lúc.

“Đây là công lục thuần chủng quý hiếm phải không.”

“Còn to hơn con tôi thấy ở vườn thú phía tây nam nhiều, trông cũng đẹp hơn nữa, nơi này nuôi mát tay quá!”

Lục Áp nhìn Khổng Tuyên ở trong buồng, cũng ngứa đòn mà cười nhạo một tiếng.

Khổng Tuyên cũng kêu to một tiếng, giọng của nó cao hơn, khiến bầy công lam bên cạnh sợ đến mức kêu loạn cả lên.

Lục Áp thấy Khổng Tuyên còn dám phản bác, hắn đậu trên vai Đoàn Giai Trạch, ánh mắt thoáng cái trở nên sắc nhọn, cúi thấp người tiếp tục kêu mấy tiếng.

Các du khách:

“Trời ạ, mau nhìn xem, Lục Áp cãi nhau với chim công kia kìa!” Bọn họ chưa từng thấy Lục Áp đối mặt với con công, không ngờ hai đứa nó không vừa mắt nhau. Trước kia Lục Áp ở vườn thú thuận buồm xuôi gió, dù là loài chim gì cũng phải cúi đầu trước nó.

Những người ở quỹ hội kia cũng cảm thấy hứng thú quan sát tình huống này, còn lấy khoa học ra để giải thích.

Trong lòng Đoàn Giai Trạch thầm nghĩ, mấy anh à đừng nghiên cứu nữa, đây là có cừu hận cũ.

Từ lúc công lục xuất hiện ở Linh Hữu tới nay, đã dùng tư thái kiêu ngạo thu phục rất nhiều người, đồng thời cũng khiến họ sốt ruột chết đi được, bởi vì nó chưa từng xòe đuôi thì thôi đi, còn khiến bầy công lam bên cạnh không dám xòe đuôi nữa.

Mọi người đều biết, chim công xòe đuôi vì các nguyên nhân như tìm phối ngẫu, bị kẻ địch kích thích, đe dọa, lúc bấy giờ không phải thời kỳ động dục của chim công, nhưng mà con công lục này sau khi đối chọi gay gắt với Lục Áp, hai bên “chửi nhau” một lúc, cái đuôi của nó càng ngày càng vểnh cao, thủ thế chờ đợi, đến khi cơn giận lên tới đỉnh điểm, “bùm” một cái, xòe đuôi ra!!!

Nói không khoa trương, khoảnh khắc ấy cả căn phòng dường như sáng bừng lên, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, mọi người cả kinh nhìn con công kia xòe chiếc đuôi diễm lệ của mình ra. Màu sắc rực rỡ tỏa sáng trên lông vũ của nó, ánh sáng dường như còn lưu động.

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, khúc xạ hào quang kỳ lạ trên lông vũ của nó. Lấy ngũ sắc làm chủ đạo, nhưng ngũ sắc này có nông có sâu, biến hóa đa dạng, chỉ thoáng lay động, dường như chói lòa đôi mắt người ta.

Màu sắc đẹp đến nỗi con người nghẹt thở, ánh lên sắc vàng, dù có là họa sĩ tài nghệ nhất cũng không thể họa được sắc thái đẹp tuyệt trần này.

Chờ mong bao lâu, nhưng hoàn toàn không gây thất vọng, thậm chí còn vượt xa kỳ vọng của mọi người.

Trong lúc mọi người nín lặng trước vẻ đẹp kinh diễm, Đoàn Giai Trạch chắp tay trước ngực, tư thế “kính nhờ” Khổng Tuyên, xin đừng tùy tiện lấy hào quang ngũ sắc ra!!

Người ngoài nhìn vào, chỉ thấy đây là hai con chim chửi nhau một lúc, bắt đầu khoe tài.

Thực ra bọn họ cũng không dám thực sự cá chết lưới rách, chỉ là hằng ngày diss nhau một chút.

Một lát sau, con chim công thu đuôi lại, đồng thời quay đầu đi, không thèm nhìn bọn họ.

Lục Áp cũng khinh thường nhảy vào trong lòng Đoàn Giai Trạch, vùi đầu vào.

Mãi đến khi Khổng Tuyên thu đuôi lại, mọi người ở trong hiện trường yên tĩnh mới dần dần tìm được âm thanh của mình, cuối cùng họ cũng biết vì sao con công lam trong ấn tượng của họ vốn đã rất đẹp lại không xòe đuôi. Xòe đuôi trước mặt con công lục này khác nào tự rước nhục vào thân?

Hướng dẫn viên cũng lắp bắp: “Ban nãy mọi người đã may mắn được chứng kiến cảnh con công lục của chúng tôi xòe đuôi, đây là lần đầu tiên nó xòe đuôi kể từ mấy tháng qua..”

Hướng dẫn viên thầm nghĩ, trời ạ, hóa ra điều kiện để con công xòe đuôi lại là do cho chim của vườn trưởng tới đây mắng một trận, lợi hại thật.

Có rất nhiều người quay phim chụp ảnh được cảnh tượng này bắt đầu túm tụm lại nghị luận, bọn họ xem lại bức ảnh mình vừa chụp, lại phát hiện không thể ghi rõ sự diễm lệ của con công lục, máy ảnh vốn không ghi lại được rõ ràng nhiều chi tiết biến hóa nhỏ như vậy.

Tiếc quá, chỉ có thể lưu phong thái tuyệt trần kia trong đầu. Hơn nữa con công này ít xòe đuôi như vậy, không biết lần sau là bao giờ.

Những người ở trong quỹ kia mới tới đây lần đầu tiên, cũng không biết Khổng Tuyên hiếm xòe đuôi như vậy, bọn họ may mắn nhường nào, mới tới đây lần đầu tiên đã được nhìn thấy, nhưng mà đúng là đẹp thật đấy.

Ban nãy không ai rời mắt khỏi con chim công, lúc bấy giờ mới thấy Lục Áp đã rúc vào trong lòng Đoàn Giai Trạch, có người cười hỏi: “Bị lông vũ của chim công dọa sợ à?”

Từ góc nhìn của họ, Lục Áp chôn đầu vào trong lòng Đoàn Giai Trạch, giống như bị dọa phải tìm kiếm sự an ủi từ phía chủ nhân.

Thế nhưng vừa mới dứt lời, Lục Áp đã ngẩng đầu lên, lạnh lùng quét mắt nhìn một vòng.

Ánh mắt của một con chim lại khiến họ sợ hãi câm như hến.

Đến khi Lục Áp dời tầm mắt, được Đoàn Giai Trạch xoa xoa đầu, bọn họ mới hoàn hồn lại, tự an ủi lòng mình, cũng không mất mặt đâu, đây là ác điểu mà, nó cào nát mặt người như chơi đấy.

….

Ngoại trừ tham quan ra, Đoàn Giai Trạch còn cùng người ở quỹ hội tới cục lâm nghiệp, mở một buổi tọa đàm.

Trước khi tọa đàm, Đoàn Giai Trạch đi dạo trên hành lang giãn gân giãn cốt, anh tới đây phải ngồi xe một lúc lâu, lát nữa họp lại phải ngồi tiếp.

Lúc này Đoàn Giai Trạch trông thấy một đạo sĩ đang nói chuyện với phó vườn trưởng của vườn thú thành phố, mặc dù hai người này quay lưng về phía anh, nhưng trông đạo sĩ có vẻ béo, vừa nhìn đã biết là Giang Vô Thủy, mà phó vườn trưởng kia có cái đầu hói rất đặc sắc, bởi vậy nên Đoàn Giai Trạch cũng nhận ra được ngay.

Đoàn Giai Trạch cất tiếng gọi: “Đạo trưởng Giang, vườn phó Từ?”

Hai người quay đầu lại, lúc đó Giang Vô Thủy chỉ muốn khóc ròng, “Vườn.. vườn trưởng Đoàn.”

“Ôi Tiểu Đoàn à,” Vườn phó Từ rất vui, không chú ý tới ánh mắt của Giang Vô Thủy, nói rằng, “Tôi đang nói với đạo trưởng Giang đây, Lâm Thủy quán họ bán vé chung với Linh Hữu, sao lại tìm người thứ ba.”

Đoàn Giai Trạch tò mò hỏi: “Sao vậy? Em còn đang thắc mắc, sao đạo trưởng Giang lại ở cục lâm nghiệp.”

Ở cục lâm nghiệp thì thôi đi, đạo quán của họ vốn ở trong núi, nhưng không biết vì sao lại có cả vườn phó Từ.

Giang Vô Thủy không cười nổi, vẫn là vườn phó Từ ở bên cạnh buồn cười giải thích cho Đoàn Giai Trạch: “Còn không phải vì chuyện phóng sinh hay sao.”

Đoàn Giai Trạch: “Phóng sinh?”

Vườn phó Từ: “Dạo này có một vài tín đồ phóng sinh, nhưng lại thả loài ngoại lai gây nguy hại cho bản thổ, hơn nữa còn rất ầm ĩ, nên bị phát hiện ra.”

Đoàn Giai Trạch nhìn về phía Giang Vô Thủy, Giang Vô Thủy lập tức xua tay: “Không liên quan gì tới đơn vị chúng tôi, chúng tôi không chơi trò này, bình thường chỉ trồng cây thôi.”

Đúng là không có quan hệ lớn với Lâm Thủy quán, hoặc nên nói là bản thân đạo giáo không nóng lòng phóng sinh, bọn họ chỉ phóng sinh tùy duyên, ngẫu nhiên thấy động vật gặp nguy hiểm, cứu giúp rồi thả ra. Hơn nữa cũng không phải động vật gì cũng thả, nhất là một số loài thả đi rồi không thể tồn tại.

Lại nói, những đạo quán như Lâm Thủy quán, tổ chức hoạt động cũng chỉ tổ chức cho tín đồ đi trồng cây gây rừng.

Thế nhưng cũng có một vài tín đồ học tập không đúng chỗ, hoặc là hiểu lầm, muốn phóng sinh. Cũng có một vài thương gia thấy đúng thời cơ, bán động vật cho họ.

Những người này đâu có quan tâm là động vật gì, bọn họ lại không biết cái gọi là loài xâm hại, cứ thế thả đi. Mà trên thực tế, có một số loài ngoại lai xâm hại sinh sôi nảy nở rất nhanh, sẽ gây nguy hại lớn tới các loài bản địa.

Chuyện phóng sinh này, cũng làm trái với việc bảo vệ động vật hoang dã. Bởi vì có quá nhiều người làm như vậy, việc quản lý khó khăn, đâu có nhiều nhân lực như vậy, bởi vậy nên các ban ngành liên quan cũng nhờ Lâm Thủy quán tham dự. Những thương gia kia bán động vật ở ngay bên ngoài sơn môn, mà tín đồ cũng là của Lâm Thủy quán.

Giang Vô Thủy được giao xử lý chuyện này, bọn họ còn phải sắp xếp nhân thủ ở sơn môn để giảng kiến thức phóng sinh, phổ cập tri thức cho mọi người.

Thế nhưng bọn họ cũng không chuyên về mặt này, lần này bị gọi đi làm, dường như là muốn họ lên tivi đề cao phóng sinh khoa học và phóng sinh tùy duyên, để mọi người không có việc gì thì nên trồng cây, đừng cứ suốt ngày thả cái nọ thả cái kia, Giang Vô Thủy bèn lĩnh giáo vườn thú thành phố.

Còn có một chuyện nữa, chính là mấy hôm nay cũng có một bộ phận tín đồ sau khi tỉnh ngộ mình đã làm việc không đúng, bèn giao động vật trong tay chưa thả đi cho Lâm Thủy quán.

Lâm Thủy quán cũng rất oan, cái này nên giao cho ban ngành liên quan chứ, giao cho chúng tôi chúng tôi không nuôi được, không nhận lại không xong, không biết người ta sợ bị ban ngành liên quan mắng mỏ hay là chê phiền phức, mà cứ cố nhét vào. Ầy, thế thì cứ đồng thời giao cho vườn thú thành phố là được rồi.

Vườn phó Từ nghe vậy, cảm thấy thật kì lạ, mấy người có quan hệ tốt với Linh Hữu như vậy, còn cần chúng tôi nhận à?

Vườn phó Từ hỏi chuyện, Giang Vô Thủy lại càng ngại ngùng, người ở Lâm Thủy quán bọn họ quán triệt một quy tắc, nếu không phải chuyện cần thiết thì không tới tìm Linh Hữu. Nhưng mà bị bắt gặp tại trận lại quá lúng túng! Chuyện gì đây, liệu vườn phó Từ có cười bọn họ đơn vị anh em cây khế không??

Tiêu rồi tiêu rồi, nhìn mặt vườn trưởng Đoàn không cảm xúc, liệu có phải cũng cảm thấy mất mặt không? Mất mặt như vậy liệu có về báo cáo với cư sĩ Lục không? Giang Vô Thủy thấp thỏm trong lòng, cư sĩ Lục vốn đã là một vị đại lão khiến người ta phải bất đắc dĩ rồi.

Đoàn Giai Trạch nghe xong, trong lòng cũng không khỏi thở dài vì không phổ cập việc bảo vệ động vật hoang dã, thế nhưng sau khi nghe nói Lâm Thủy quán còn nhận một đống động vật, cảm thấy rất buồn cười, liền trêu chọc: “Quyên động vật mà không quyên cho chúng tôi, Tiểu Giang à tôi mách sư phụ các anh nhé.”

Vườn phó Từ cũng bật cười ha hả, chỉ nghĩ đang đùa thôi.

Chợt thấy vị đạo sĩ béo bên cạnh run rẩy đôi chân, “bộp” một cái quỳ xuống đất!!

Đoàn Giai Trạch: “………..”

Vườn phó Từ: “???????”

Ủa sao đây?? Đáng sợ đến mức ấy à, đạo trưởng Giang còn sợ bị mách trưởng bối à? Mà không, đó giờ vẫn có tin tức ngầm nói rằng Đoàn Giai Trạch có quan hệ mật thiết với Lâm Thủy quán, bây giờ nhìn lại, xem ra đúng là rất sâu sắc.

Vườn phó Từ không khỏi nhìn Đoàn Giai Trạch một chút, thay đổi thái độ. Chỉ một câu mà có thể khiến người ta quỳ xuống.

Giang Vô Thủy: “…………”

Ông sợ thật, nhưng chuyện này cũng rất bất ngờ! Ông mập, đầu gối vốn phải gánh sức nặng lớn, ban nãy đôi chân run lên, liền quỳ xuống!

Bây giờ ông biết phải làm sao, nên nói sao bây giờ, bị dọa quỳ xuống mất mặt hơn hay là béo quá quỳ xuống mất mặt hơn????

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.