Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 168: Chương 168: Mỹ hầu vương châu Phi






Trên cây ngọc lan bên hồ thủy cầm, những tán cây xum xuê được tô điểm màu sắc rực rỡ, nếu không phải những sắc màu này ngẫu nhiên động đậy, nhìn từ đằng xa, giống như một cành cây rực rỡ sắc hoa.

Mọi người đi dưới bóng cây, thi thoảng lại dừng chân quan sát, đếm xem trên cây có bao nhiêu con vẹt.

Có rất nhiều du khách tưởng đây là tiết mục vườn thú sắp xếp, bởi trên cây có con chim mà vườn trưởng thích nhất kia kìa. Cũng không biết họ huấn luyện thế nào, không có nhân viên quản thúc, dưới chân những con chim này cũng không bị buộc, nhưng chúng vẫn đậu trên cây không bay đi.

Mấy chục con chim đậu trên cây, cảnh tượng này hoành tráng tới nhường nào, giống như một nhân viên từng nói vậy, cứ như cây mọc chim.

Đoàn Giai Trạch ôm chăn đi tới bên hồ, trông thấy cảnh tượng như vậy, anh đi tới dưới thân cây ngẩng đầu lên nhìn những con chim này, vờ như không có chuyện gì xảy ra mà nói: “Tắm nắng à?”

Có mấy con vẹt ngây thơ còn ngước đầu lên nhìn: Không có mặt trời mà.

Đoàn Giai Trạch liếc mắt nhìn “mặt trời” ở trên cao, một tay ôm chăn, một tay nhấc lên.

Động tác này, bình thường là để bầy chim đậu xuống.

Đoàn Giai Trạch vừa nhấc tay, bầy vẹt ban nãy còn không có động tĩnh gì trong nháy mắt lao xuống, khiến các du khách giật nảy mình.

Bọn họ đang đếm chim đây, có người nói năm mươi con, có người nói năm mươi ba con.. Đột nhiên những con chim này vỗ cánh bay xuống, hơn nữa tập trung hướng về một phía, bộ dạng như muốn đâm vào.

Mà không, cũng không phải tất cả các con chim, con chim đỏ vàng vẫn đậu ở nơi cao nhất không nhúc nhích.

Chỉ trong nháy mắt, bầy vẹt khổng lồ này như muốn nhấn chìm Đoàn Giai Trạch, đợi đến khi chúng nó lao tới tản ra, có thể thấy, cuối cùng chỉ có ba con chim may mắn chiếm tiên cơ, được đậu trên tay anh.

Sau đó con vẹt xám mập mạp lấy chân đá bay người anh em ở bên trái, mổ chị em bên phải, độc chiếm địa bàn.

Các con vẹt khác đều tản ra, đậu trên cành cây hoặc lan can xung quanh.

Các du khách trông thấy cảnh tượng này, có người không biết Đoàn Giai Trạch, chỉ cho rằng anh là nhân viên chăn nuôi, còn hớn hở xem trò vui. Được lắm, con vẹt xám này sức chiến đấu rất cao.

Một giây sau, con vẹt xám vốn có phong độ vương giả trong mắt họ lập tức cúi thấp đầu, ủ rũ đi mấy bước, bay đi. Lục Áp đang đậu trên ngọn cây từ tốn bay xuống, đậu lại trên tay Đoàn Giai Trạch.

Có người biết Lục Áp, nhưng lại không biết hoặc không nhớ rõ dung mạo Đoàn Giai Trạch thế nào, lúc bấy giờ nhìn thấy cảnh tượng này, mới phản ứng được, có lẽ đây chính là chủ nhân của Lục Áp, vườn trưởng của Linh Hữu. Ác điểu chính là ác điểu, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến bầy vẹt chịu thua trong tíc tắc.

Tiếc là họ không được xem thêm, Đoàn Giai Trạch đã điều khiển bầy chim bay đi.

Nhân viên vườn thú ở không xa không gần thấy Đoàn Giai Trạch điều khiển Lục Áp trên tay, mấy chục con vẹt nối nhau rời đi, đều cảm thấy chua xót trong lòng, bọn họ tốn bao nhiêu sức cũng không thể xua bầy vẹt trở về.

Ấy thế mà vườn trưởng vừa đi tới cây, chỉ tốn có mười giây, vừa mới nhấc tay đã xua bầy vẹt đi hết..

Lúc bấy giờ dân tình đứng xem mới hoàn hồn lại, nếu người này là nhân viên chăn nuôi của Lục Áp, là vườn trưởng Linh Hữu, trong tay cầm chăn, vừa khớp với tin tức cứu hộ cá hổ kình. Hơn nữa nhìn phản ứng của bầy chim lúc nãy, chẳng lẽ chúng nó đứng trên cây để đợi người về?

….

Giọng điệu Lục Áp có vẻ thâm thúy: “Về rồi đó à?”

Đoàn Giai Trạch nhìn Lục Áp một chút, thế nhưng bấy giờ Lục Áp đang là chim, ngoài gương mặt lông lá thì không nhìn ra được tâm tình gì cả, chỉ là qua giọng nói có thể nghe thấy tâm tình đạo quân phức tạp tới nhường nào. Có lẽ là sốt ruột muốn chết đi được, nhưng thấy người ta vẫn phải vờ như lạnh lùng.

Bây giờ anh ôm chăn, Lục Áp thì đậu trên chiếc chăn.

Lục Áp còn giải thích một chút: “Bầy vẹt chán quá, nên tiện thể thả chúng ra chơi một chút, có ta trông chừng.”

Lục Áp giải thích chuyện mình quấy rầy nghỉ việc rõ ràng thoát tục như vậy, Đoàn Giai Trạch cũng không nỡ lòng vạch trần hắn, dù sao hắn cũng sắp hóa thành hòn vọng phu tới nơi, nghe đâu mấy hôm nay đậu trên cây không nhúc nhích, “Có đạo quân trông chừng là em yên tâm rồi. Mấy hôm nay bận quá không về được, cũng may mà anh bảo thanh điểu đưa chăn tới cho em, cũng coi như xoa dịu nỗi buồn phiền.”

Không biết Lục Áp hài lòng tới nhường nào, từ trên cái chăn trước ngực nhảy lên đầu anh, cười to: “Hahahaha biết sai rồi hả? Trước khi đi còn mạnh miệng cơ!!”

Đoàn Giai Trạch: “……………”

Cứ mỗi lần anh đinh ninh rằng sau đó phải là cảnh tượng dịu dàng lắm cho coi, Lục Áp lại khiến anh được một phen kinh hỉ.

Lục Áp đậu trên đầu Đoàn Giai Trạch, không biết đắc ý thế nào, phát hiện Đoàn Giai Trạch còn “xấu hổ” cúi gằm mặt xuống, sau đó đột nhiên bảo rằng: “Biết vậy thì tốt rồi, em muốn đạo quân lượng thứ một chút, cánh cụt hoàng đế ở vườn thú Lạc Thành bị bệnh, mời em qua hội chẩn, có lẽ phải đi hai mươi ngày…”

Lục Áp: “…….”

Lục Áp dùng cái cánh điên cuồng đập tóc Đoàn Giai Trạch, tức giận nói: “Không được phép đi!!”

Mái tóc Đoàn Giai Trạch rối bời, che đi con mắt, anh ôm chăn lắc đầu, “Đùa thôi, không có chuyện đấy đâu.”

Lục Áp dừng một chút, lại dùng cái cánh đập Đoàn Giai Trạch cho hả giận, “Tên nhóc lừa đảo.”

Đoàn Giai Trạch vô tội nói: “Ai ngờ anh lại phản ứng lớn như vậy, động tác ban nãy của anh giống như “nhảy dựng cào mặt” ở nhân tộc thì phải?”

“………….” Lục Áp cảm thấy mình khống chế sức mạnh như vậy quả đúng là đã phóng túng cho tên nhóc này, hắn tức giận nói, “Cào em mà còn phải nhảy lên à?”

Đoàn Giai Trạch: “…………”

Đoàn Giai Trạch: “………Đừng làm tổn thương lẫn nhau nữa được không?”

Anh tới dưới nhà, nói với Lục Áp: “Bây giờ em đi cất đồ, anh đưa bầy vẹt về đi.”

Lục Áp vỗ cánh, bay ra ngoài.

Bầy vẹt theo sau không xoay người đi luôn, từng con lần lượt bay xuống, đậu trên vai Đoàn Giai Trạch chạm vào mặt anh, sau đó mới quay đi.

Đoàn Giai Trạch đặt chăn xuống giường, lấy đồ dùng hằng ngày trong túi ra, xong xuôi Lục Áp cũng quay trở về, anh vỗ chăn mỉm cười nhìn Lục Áp.

Lục Áp liếc mắt nhìn anh: “Sao hả, không có bản tôn ở đây gối đơn khó ngủ à?”

Đoàn Giai Trạch chần chừ nói: “….Em thấy vẫn ngủ ngon mà, khách sạn bên cạnh đó có phòng có giường to.”

Lục Áp: “……..”

Lục Áp bay tới, giữa không trung hóa thành hình người trong chớp mắt, đè Đoàn Giai Trạch xuống dưới thân.

“Khó ngủ khó ngủ lắm! Ôi giời ơi trằn trọc cả đêm luôn!” Đoàn Giai Trạch vội vã nói, “Em chết mất anh ơi!!”

Sắc mặt Lục Áp vẫn rất khó coi, trợn trừng mắt nhìn Đoàn Giai Trạch.

“Bọn em phải thay phiên nhau trực ca…” Đoàn Giai Trạch nói đoạn, hôn lên bên môi Lục Áp, một thời gian dài không được gặp hắn, đúng là anh thấy nhớ Lục Áp thật.

Lục Áp đang muốn nói gì đó, bấy giờ cũng quên mất, ôm lấy Đoàn Giai Trạch bắt đầu gặm lấy gặm để.

…..

…..

Trước đó vườn thú Linh Hữu tiếp đón vườn thú nước ngoài tới khảo sát, đạt được thỏa thuận với số ít vườn thú trong đó, Linh Hữu lấy cánh cụt hoàng đế làm chủ để tiến hành một loạt xuất cảng, trao đổi.

Trong đó bao gồm một hạng mục trao đổi với một vườn thú ở nước nọ, bọn họ lấy khỉ Colobus đen trắng để trao đổi với cánh cụt hoàng đế ở Linh Hữu.

Thực ra khỉ Colobus đen trắng không phải động vật quý hiếm ở quốc gia của họ, mà tới từ châu Phi, là động vật đặc biệt của châu Phi, được họ tiến cử về.

Tổng cộng có sáu con khỉ Colobus đen trắng được máy bay vận chuyển đến ô tô, trải qua đoạn đường xa xôi tới Linh Hữu, được sắp xếp trong buồng triển lãm động vật châu Phi. Cũng bởi đi đường xa tới đây, nên cần cách ly kiểm dịch, sau đó mới có thể ra mắt.

Khỉ Colobus đen trắng cũng thuộc hàng động vật quý hiếm, bởi vì bộ lông mà bị săn bắt trắng trợn, cùng thuộc phân họ khỉ ngón cái ngắn với voọc mũi hếch, chúng thường sinh hoạt trên cây, rất thích hoạt động.

Trong khoảng thời gian cách ly kiểm dịch khỉ Colobus đen trắng, Tiểu Tô cũng sắp xếp công việc tuyên truyền tương quan.

Đến khi ra mắt, quả nhiên có một số lượng lớn du khách cố ý tới khu triển lãm động vật châu Phi, chứng kiến phong thái của khỉ Colobus đen trắng.

Đoàn Giai Trạch cũng đi xem một chút, trong khu hoạt động của bầy khỉ Colobus đen trắng có cây, phương tiện hoạt động cũng đều được dựng gỗ mà thành, du khách lần đầu tiên thấy chúng nó đều không nhịn được mà trầm trồ khen ngợi chúng có khuôn mặt thật đẹp.

Sở dĩ trong tên khỉ Colobus đen trắng có hai chữ đen trắng, cũng bởi bộ lông của chúng lấy hai màu đen trắng làm chủ, chúng có tướng mạo đặc biệt, nhiều người mơ hồ không phân biệt được rõ các loài khỉ, thế nhưng tuyệt đối không bao gồm khỉ Colobus đen trắng.

Từ vị trí đứng của Đoàn Giai Trạch có thể thấy, ba con khỉ Colobus đen trắng không ngồi thì cũng đứng trên thân cây, quanh gương mặt chúng có một vòng lông trắng, vòng từ trán xuống cằm, bao quát cả ngũ quan. Hai bên sống lưng cũng có lông trắng, chỗ lông trắng này dài và mềm mại, giống như tua rua vậy.

Mà đuôi của chúng, ba phần tư phía sau đều được dải lông trắng bao trùm lấy, lúc chúng ngồi trên cây, lông dài rủ xuống, càng toát lên vẻ mềm mại. Điều này khiến thoạt nhìn chiếc đuôi của chúng như cây phất trần vậy.

Cũng bởi bộ lông này khiến chúng bị săn bắt, chỗ lông dài này dùng để nạm mép trang phục.

Chiếc đuôi dài mà mềm mượt lấy sắc đen trắng làm chủ đạo, thoạt nhìn dập dờn tiên khí, nhất cử nhất động, lông dài tung bay, rất thu hút sự chú ý.

Những con khỉ Colobus đen trắng này tính cách hoạt bát, nhảy tới nhảy lui trên cây, càng khiến du khách yêu thích.

“Trời ạ, muốn lấy cái đuôi của chúng vuốt lên mặt quá, phê lắm cho coi!!”

“Cứ như tự khoác chăn vậy, đây là con khỉ đẹp nhất tui từng thấy luôn á!”

“Nhìn kìa ——”

Một con khỉ Colobus đen trắng nhảy từ trên cao xuống thấp, nó và chiếc đuôi dài gần bằng chiều cao của mình hoạ nên một đường cung đẹp đẽ trên không trung.

Lúc nhảy xuống, cái đuôi của nó cũng đung đưa, lông dài lay động trên không trung, cuối cùng phe phẩy lần, hạ xuống phía sau, bộ lông dài rủ xuống. Đối với mấy người này mà nói, trong mắt họ cử động của chiếc đuôi kia như đang được tua chậm lại.

Bộ lông trắng muốt của chúng bóng loáng, mềm mại mà thẳng mượt, không bết dính một chút nào, chiếc đuôi to lớn càng khiến người nhìn muốn ôm vào trong lòng, vùi mặt vào đó.

Càng không nói công cụ mà nó nhảy lên có độ khó rất cao, thân thủ mạnh mẽ, khiến người ta càng thêm thán phục.

Hiệu quả cũng không tệ lắm. Đoàn Giai Trạch ở đây nhìn rồi định bụng đi ngay, lúc Tiểu Tô làm tuyên truyền trọng điểm chính là vẻ ngoài của khỉ Colobus đen trắng, chúng nó cũng không khiến người ta phải thất vọng, quả nhiên đã lấy lòng mọi người bằng vẻ ngoài đặc biệt.

Lúc Đoàn Giai Trạch ra ngoài, thấy có người lục tục tiến vào, thảo luận về tướng mạo của khỉ Colobus đen trắng, bọn họ đã xem qua hình ảnh trên mạng, nhưng rất nghi ngờ không biết liệu thực tế có giống vậy hay không.

Đừng nói là vườn thú, bây giờ có rất nhiều cảnh điểm, không mời nhiếp ảnh gia tới chụp, vận dụng kỹ xảo chụp hình đặc thù, thì cũng điên cuồng photoshop, cuối cùng cho ra một bức hình đẹp đẽ. Thế nhưng khi tới chỗ đó, phát hiện ra thực tế hoàn toàn không được như vậy.

Có một vài vườn thú làm tuyên truyền, hình ảnh động vật không nhất định do họ tự chụp. Có lẽ trong hình ảnh động vật xinh xắn đáng yêu, trên thực tế vừa bẩn lại vừa gầy.

Đương nhiên, người có suy nghĩ này nhất định mới tới Linh Hữu lần đầu, Linh Hữu được xưng là trạng thái động vật hơn hẳn ảnh tĩnh, dùng động vật thật để vượt lên ảnh tuyên truyền.

Lúc Đoàn Giai Trạch ra ngoài trông thấy Viên Hồng đứng ngoài cửa, gã chỉ có một mình, con khỉ vẫn luôn theo gã đã lớn rồi, bị gã đuổi về bầy khỉ, làm khỉ thì vẫn muốn được sinh sống cùng một chỗ với bầy khỉ hơn.

Đoàn Giai Trạch đi tới hỏi thăm Viên Hồng một chút, cười híp mắt nói: “Tinh quân, đã vào xem chưa vậy?”

Viên Hồng: “Xem rồi.”

Đoàn Giai Trạch tò mò nói: “Sao hả, mọi người có hiểu ngôn ngữ nhau không?”

Đoàn Giai Trạch dùng thú tâm thông không thành vấn đề, nhưng các nhân viên chăn nuôi còn đang thắc mắc, mấy con khỉ này quốc tịch châu Phi, sau đó lại tới những quốc gia khác ở châu Á, bấy giờ chúng lại tới Hoa Hạ, hẳn là nói chuyện chúng nó không hiểu được, có lẽ phải để chúng làm quen một thời gian.

Viên Hồng vuốt cằm nói: “Cũng tằng tằng, hình như tụi nó cái hiểu cái không.”

“Cái hiểu cái không đã rất lợi hại rồi, chúng từ nước ngoài tới, mới đầu Lục Áp cũng không biết giao lưu với cánh cụt hoàng đế thế nào mà.” Đoàn Giai Trạch cười nói.

Viên Hồng gật gù, có hơi bối rối bảo: “Nhiều du khách nhỉ.”

Khu triển lãm voọc mũi hếch của gã còn phô trương hơn, nhưng du khách không được nhiệt tình như vậy, lẽ nào bởi vì khỉ Colobus đen trắng tới từ lục địa khác, vạn vật lấy hiếm làm quý?

Đoàn Giai Trạch buột miệng nói: “Thì mỹ hầu vương à.”

Viên Hồng: “…………”

Đoàn Giai Trạch quay đầu nhìn Viên Hồng, “Tụi nó trông đẹp như vậy, lúc đó Tiểu Tô tuyên truyền, còn bảo muốn gọi chúng là mỹ hầu vương châu Phi, tôi bảo hay là thôi đi, cái tên này chẳng ra đâu vào đâu, còn gắn liền với Đại Thánh của chúng ta. Tôi bảo cứ nói bình dị một chút, con khỉ đẹp nhất châu Phi là được rồi.”

Anh thấy sắc mặt Viên Hồng khá là khó coi, lại bảo thêm một câu: “Tôi nói là đẹp trong mắt con người thôi, không biết mấy anh thấy sao, nhưng đại đa số con người đều thấy rất đẹp.”

Viên Hồng muốn nói lại thôi nhìn Đoàn Giai Trạch.

Đoàn Giai Trạch liền chột dạ nói: “Có phải tôi nói gì sai rồi không? Nếu tôi nói gì mạo phạm thì xin lỗi nhé.”

Viên Hồng: “……Không có gì. Trông chúng cũng bình thường thôi, tôi hỏi rồi, các con khỉ khác đều cảm thấy chúng là lạ, thế nhưng động vật ở châu Phi hình như con nào cũng quái quái như vậy.”

Nào là ngựa vằn, hươu cao cổ, khỉ Colobus đen trắng, những con vật châu Phi đặc biệt này, với động vật bản thổ Hoa Hạ mà nói, đúng là rất quái gở.

Ngay cả loài chim như cánh cụt hoàng đế, mới đầu không phải Lục Áp cũng không tiếp thu được hay sao, không xứng với truyền thống thẩm mỹ tương quan.

Đoàn Giai Trạch nở nụ cười, “Nhìn thêm một lúc là không thấy kỳ quái gì nữa, bây giờ cả thế giới giao lưu với nhau nhiều mà.”

………

Đoàn Giai Trạch từ chối dùng danh xưng “mỹ hầu vương châu Phi” cho khỉ Colobus đen trắng, thế nhưng sau đó bề ngoài của khỉ Colobus đen trắng được tán thưởng, bởi vậy nên có rất nhiều lần Đoàn Giai Trạch nghe thấy nhân viên dùng danh xưng này để gọi khỉ Colobus đen trắng.

Bọn họ còn hùng hồn nói: “Cái tên này không quê không khoa trương, hợp quá còn gì!”

Đoàn Giai Trạch: “Mấy cậu đấy, nhà cậu có sáu mỹ hầu vương à? Gọi vậy với mấy con cái luôn à, sao không gọi là mỹ hầu công chúa châu Phi?”

Mọi người đều bị quả địa lôi này làm cho run rẩy..

——

Trước đây vườn thú Linh Hữu đều do Đoàn Giai Trạch đi tham quan các vườn thú khác tổ chức hoạt động quy mô lớn thế nào, năm nay bọn họ cũng tự tổ chức hoạt động để khuấy động bầu không khí cho các du khách.

Cũng không phải Linh Hữu không đủ du khách, thế nhưng nếu tổ chức mấy hoạt động này thành công, sẽ càng được du khách tán đồng và muốn có cảm giác tham gia. Giống như lần trước họ cũng từng tổ chức thi đấu nhiếp ảnh.

Bởi vì Linh Hữu đầu tư vào thôn Đồng Tâm, lần trước công viên Hải Giác cũng kéo họ tham gia hoạt động cùng, vậy nên lần này Đoàn Giai Trạch cũng kéo thôn Đồng Tâm và công viên Hải Giác vào cùng, tổ chức lễ hội Carnival chủ đề vườn thú, chủ đề chính là động vật châu Phi.

Phong cách lần này có một chút khác biệt với những chỗ họ từng đi xem.

Ba bên thành lập một tổ kế hoạch, tổ chức một vài hoạt động xoay quanh chủ đề này, còn mời đoàn đội tới biểu diễn, đến khi đó còn bán một vài thú bông động vật châu Phi phiên bản giới hạn. Khỏi phải nói, nhà hàng cũng sẽ đưa ra một vài thực đơn giới hạn.

Lễ hội Carnival sẽ kéo dài cả ngày, bởi vì hội trường đi ngang qua ba địa phương, cho nên ban ngày còn có một cuộc thi đua xe, đạp xe từ thôn Đồng Tâm tới Linh Hữu, dọc đường đi phải vượt qua một vài cửa ải.

Trong cuộc thi nếu hoàn thành nhiệm vụ nào đó, có thể sẽ nhận được trợ lực đặc thù, ví dụ như có thể cưỡi ngựa một đoạn đường.

Ngay cả trong khuôn viên Linh Hữu và công viên Hải Giác cũng có rất nhiều trò chơi, có một vài trò chơi có liên quan tới động vật. Như dựa vào bản vẽ của mình để chế tạo đồ chơi cho động vật, phải xem động vật có bằng lòng sử dụng hay không mới coi như thành công.

Còn có một vài phương tiện giao thông có liên quan với vườn thú như du thuyền trong khu nuôi thả, xe cáp đều có cửa ải. Chỉ cần vào vườn thú, đi tới đâu cũng có trò chơi để tham gia. Trong vườn thú cũng dựng sân khấu, tiến hành biểu diễn theo chủ đề.

Bầu không khí vui vẻ rộn rã, giúp mọi người được chơi thả ga, có thể để lại ấn tượng sâu sắc cũng coi như thành công rồi. Tuy rằng một ngày chỉ đủ thu hồi vốn, hoặc thậm chí không đủ để thu hồi vốn, nhưng lại đáng giá, cái gọi là lỗ vốn chỉ thể hiện trên sổ sách, mà cũng chỉ trong ngày hôm ấy mà thôi.

..

“Bây giờ chúng ta tổ chức lễ hội Carnival, đợi Thất Tịch có thể làm lễ hội cầu hỉ thước.” Đoàn Giai Trạch vừa đi vừa nói, anh cùng nhóm Hoàng Kỳ đi quanh vườn thú, kiểm tra tình huống ngày hôm nay.

Cũng không tệ lắm, các du khách chơi rất vui vẻ, có rất nhiều trò chơi còn bao gồm phổ cập tri thức, cần tìm đáp án trong vườn thú.

Hoàng Kỳ gật đầu nói: “Không tệ.”

Cách đó không xa có một khu đố vui, mấy chục con chim đậu trên giá, ở đây không viết câu đố, mà bầy vẹt tự nói ra.

Các nhân viên ở bên cạnh làm trọng tài: “Thật ngại quá, đừng quấy rầy ‘nhân viên’ của chúng tôi đọc câu đố.”

“Nó có đọc câu đố đâu, nó hát thôi mà.” Một đôi tình nhân trả lời câu hỏi khách sáo nói.

Nhân viên mỉm cười: “Anh đợi một chút.”

Con vẹt liếc nhìn người ta một chút, “Anh là áng mây đẹp nhất chân trời, để em nâng niu trên tay.. là bài gì?”

Đôi tình nhân: “…….”

Du khách nữ chần chừ đáp: “Dân tộc phong tình yêu?”

Du khách nam nói: “Ái tình tự sát hỏi nữa cung dưỡng.” (*)

(T/N: Câu trả lời của du khách nam xuất phát từ B trạm, khi xem các video thường xuyên có người hỏi nhạc nền là bài gì, mới đầu mọi người còn kiên nhẫn trả lời, sau này hỏi nhiều quá có một người trả lời qua loa rằng “Cung dưỡng ái tình hỏi nữa tự sát” dần dà, để thể hiện tâm lý cực kỳ thiếu kiên nhẫn qua loa nên nói ngược lại thành “ái tình tự sát hỏi nữa cung dưỡng”. Btw bài mà con vẹt hỏi là bài “Tối huyễn dân tộc phong”)

Tiến lên xem tiếp, có một du khách tắm rửa cho voi dưới sự hướng dẫn.

Điều này khiến Đoàn Giai Trạch nghi ngờ, có phải mấy người ở tổ kế hoạch lúc ra đề đã lười biếng hay không.

Sơ Quả còn đang ưỡn ẹo cơ thể dưới nước, dùng vòi chạm vào bé gái bên cạnh, ngỏ lời cảm ơn.

Bé gái òa khóc: “Nó chạm vào con, mẹ ơi, trên người con có dính nước mũi của nó không?”

Mẹ: “…Không đâu, đừng khóc, không là không có gấu bông đâu.”

Lúc bấy giờ những tiếng hoan hô từ ngoài cổng vọng lại.

Mọi người liếc mắt nhìn, tầm giờ này, hẳn là kết thúc vòng đua xe đầu tiên.

…..

“Được rồi đó, tôi thấy không có vấn đề gì đâu.” Đoàn Giai Trạch hài lòng nói, “Cần làm gì thì làm đi.”

Hôm nay mọi người đều bận rộn, còn phải thuê vài người làm việc tạm thời, mới đủ nhân lực tổ chức hoạt động lần này.

Đoàn Giai Trạch thấy có một con chim cánh cụt mập mạp, đang giải đố ở lối vào khu triển lãm loài chim, xung quanh còn có du khách vây xem, cho rằng linh vật đang bán manh.

Chỉ thấy nó ngửa đầu lên nhìn chòng chọc con vẹt trên giá, giơ cánh lên, bảo con vẹt ra đề. Trọng tài cũng mơ hồ, không biết là đồng nghiệp nào, thế nhưng cũng không có quy định linh vật không được tham gia giải đố.

Con vẹt liếc nhìn con cánh cụt một lúc, ủ rũ nói: “Đầu đội mũ đen, người khoác áo choàng, miệng thì nhọn hoắt, chim mà không bay.”

Linh vật hưng phấn giơ cánh lên, cố gắng chỉ về phía người mình, cho dù nó không lên tiếng, nhưng ý tứ rất rõ ràng: Là tui, chính là tui nè!!!!

Hầu như mọi người đều muốn giúp nó nói lời trong lòng ra, cậu chàng này ra sức quá.

Dân chúng đứng xem cười vang: “Cậu ấy trả lời rồi!”

Tất cả mọi người đều cảm thấy đây là màn biểu diễn được chuẩn bị trước.

Ngay cả trọng tài cũng không rõ, cậu ta là nhân viên thuê ngoài, còn tưởng có sắp xếp như vậy. Theo lý mà nói nếu chỉ đoán đúng một câu thì không được tặng thưởng. Thế nhưng con chim mập như muốn nhảy dựng lên người cậu, các du khách thì đứng xem trò vui, cậu đành phải lấy gối ôm Lục Áp cỡ nhỏ đằng sau ra dúi vào người linh vật.

Linh vật nhận lấy gối ôm, còn hưng phấn nhảy lên —— với hình thể của nó, thực ra chỉ đang lắc lư người mình, chân còn không chạm đất.

Hai cánh của cánh cụt ôm lấy chiếc gối, lắc lư đi ra ngoài, các du khách đều nhường đường cho nó, có em nhỏ chạy lại nắm lấy cái cánh nhỏ, hoặc là sờ mông nó.

Vừa đi ra, cánh cụt mập mạp liền trông thấy Đoàn Giai Trạch đứng bên ngoài: “………….”

Đoàn Giai Trạch khoanh tay nhìn Kỳ Tích, “Hửm?”

Kỳ Tích đi lên trước mấy bước, giơ cái cánh ra, đưa gối ôm cho Đoàn Giai Trạch.

Đoàn Giai Trạch buồn cười nói: “Ba không lấy đâu, con tự cầm đi, ăn gian mà không biết xấu hổ.”

Kỳ Tích cúi đầu, ừ thì, còn bết bát hơn cả ăn gian, là nó ăn gian ở ngay địa bàn nhà mình…

Đoàn Giai Trạch: “Đi đi, đi tìm cha của con rồi chơi cùng nhau.”

Đoàn Giai Trạch đi tới khu triển lãm, thả Lục Áp ra, đương nhiên bữa nay Lục Áp sẽ không ra ngoài làm nhân viên, làm mấy loại chuyện như đặt câu đố cho người ta.

Lục Áp đậu trên vai Đoàn Giai Trạch, ghé vào tai Đoàn Giai Trạch nói rằng: “Ta thấy Tiểu Thanh mặc váy, cùng Tiêu Vinh ra ngoài tham gia cuộc thi.”

Trời ạ, mặc đồ nữ ra ngoài, còn đi với Tiêu Vinh nữa, nhỡ bị người ta vây xem thì làm sao…

Đoàn Giai Trạch ngạc nhiên nhìn Lục Áp: “Đạo quân, anh cũng hóng hớt như vậy à?”

Lục Áp: “…….”

Lục Áp tức giận nói: “Ý ta là Tiểu Thanh nghỉ việc kia kìa!!”

Đoàn Giai Trạch cười ha hả, “Thì anh cũng bỏ việc suốt mà, thôi bỏ đi, hôm nay cậu ấy cũng không có việc gì.”

Lục Áp hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào.

Lục Áp đậu trên vai Đoàn Giai Trạch, tay ôm Kỳ Tích, Kỳ Tích ôm gối, cả nhà ra ngoài.

Đúng lúc này có một gia đình đi vào, một cặp vợ chồng dẫn theo con trai, trong tay bé trai cũng có một chiếc gối ôm Lục Áp cỡ nhỏ, hai bên đụng mặt lẫn nhau.

Bé trai nhìn con chim trên vai Đoàn Giai Trạch, rồi nhìn chiếc gối ôm trong tay, lại nhìn chiếc gối ôm trong tay Kỳ Tích, tiếp tục nhìn con chim trên vai Đoàn Giai Trạch, đôi chân lảo đảo, đứng vững lại tiếp tục nhìn gối ôm…

Đoàn Giai Trạch buồn cười bảo: “Thôi đừng nhìn nữa, con của chú là bản gốc đấy!!”Khỉ colobus

Cận mặt khỉ colobus + khỉ con

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.