Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 52: Chương 52: Nàng Tinh Vệ lấp thủy cung




Hai anh công an kiểm tra bốn mươi hai cái thẻ căn cước trong tay, có thể kết luận, đây đều là thẻ căn cước thật. Nhưng mà, cứ như vậy lại càng có vẻ kì lạ hơn.

Bốn mươi hai người ăn mặc giống nhau lại tới từ các tỉnh thành khác biệt, cũng không phải họ không cho phép người ngoại lai tới Đông Hải, nhưng mà như vậy vẫn khiến người ta cảm thấy kì lạ, sao mọi người từ bốn phương tám hướng lại đổ về Linh Hữu chứ?

Ông cụ cảm thấy mấy người họ thật khả nghi, bèn gọi điện báo công an, nhưng lúc này hai anh công an cũng cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng vườn trưởng người ta đã nói bọn họ đều là tình nguyện viên, mà mấy người họ cũng trong sạch, nên họ cũng không có gì để nói.

Dân địa phương chỉ cần chú ý tới tin tức về Linh Hữu một chút, đều biết vườn trưởng ở đây nhất định có quan hệ không đơn giản, không có chuyện gì là tốt nhất.

“Cảm ơn hai người, còn có ông ấy nữa, nếu anh gặp ông ấy thì phiền anh gửi lời cảm ơn giúp em, chỉ là chuyện hiểu lầm thôi.” Đoàn Giai Trạch áy náy bắt tay với anh công an quản lý khu vực, tiễn họ ra về.

Vừa quay đầu, bốn mươi hai người mặc áo phông đen để đầu trọc xếp thành ba hàng đứng đằng đó, họ rất có kỷ luật nhưng lại không phải cảnh sát hay quân nhân, Đoàn Giai Trạch biết họ là hòa thượng rồi, nên không nói làm gì, chứ nếu mà không biết trông thấy họ, thì đúng là… quá khả nghi.

Hôm nay có ông cụ, công an, hôm qua thì có Hứa Văn, tất cả đều hiểu lầm, không thể để như vậy được.

Đoàn Giai Trạch cân nhắc một chút, liền đi tìm người bạn học ở trường học khoa hoạt hình, nhờ anh ta thiết kế hình vẽ.

Anh quyết định làm đồng phục nhân viên, sao cho gần gũi đáng yêu một chút, phía trên có tên Linh Hữu, như vậy người ngoài nhìn vào đều có thể thấy họ có nơi làm việc, cùng lắm thì khi thấy cả một tập thể đầu trọc như vậy, cũng sẽ không hiểu lầm.

Làm nhiều đồng phục một chút, để những người khác cũng có thể mặc.

Bạn học gợi ý cho Đoàn Giai Trạch, hỏi vườn thú họ có động vật nào nổi tiếng hay đặc biệt không, có thể vẽ thành hình.

Đoàn Giai Trạch nghĩ thử, thực ra trong lòng anh hướng về phía Hữu Tô, hình thượng gần gũi thân thiết, nhưng với những gì Đoàn Giai Trạch biết về Lục Áp, nếu như anh in hình Hữu Tô, tuy chưa tới nỗi bị đập chết, nhưng Lục Áp cũng sẽ nổi điên cho coi, rồi lại hun nóng tóc anh xoăn tít như mấy anh chàng da đen.

Thế là Đoàn Giai Trạch do dự một chút, nói: “Thế làm hai bản đi…”

Đoàn Giai Trạch đưa hai bức ảnh ra, một bức ảnh của Lục Áp, một bức của Hữu Tô. Anh bạn kia mất hai ngày, vẽ cho anh hai bản chibi, bởi vì Đoàn Giai Trạch nói muốn hình vẽ đáng yêu một chút.

Anh bạn còn tiện tay vẽ cả chữ, chọn kiểu bút lông.

Đoàn Giai Trạch theo sự giới thiệu của bạn học, mang file tìm cửa hàng in trên taobao, bản của Lục Áp thì in màu đen, bản của Hữu Tô thì in màu hồng pastel, hình vẽ đều được in to ở mặt sau, còn trước ngực là năm chữ “Vườn bách thú Linh Hữu”.

Mỗi một bản đều có cả kiểu cho nam và nữ, dài tay ngắn tay đều đủ cả, đến khi đó phát hai bộ khác nhau mỗi mùa.



Đoàn Giai Trạch cũng không thông báo mình định làm đồng phục, anh cứ lẳng lặng làm, mãi đến khi nhận được hàng, mọi người mới biết có đồng phục làm việc, cùng nhau tới phòng nghỉ để nhận.

Đoàn Giai Trạch mặc thử chiếc áo đen in hình chibi chú Kim Ô đỏ, “Trông thế nào, bạn tôi vẽ đấy.”

“Đẹp lắm.” Mọi người cùng vỗ tay.

Tiểu Tô khuyên anh, “Vườn trưởng à, anh mặc màu hồng đi, anh mặc màu hồng đảm bảo sẽ đẹp lắm cho coi.”

“Em gái em lại nghĩ gì vậy.. yên tâm, nếu anh đã đặt thì nhất định sẽ mặc.” Đoàn Giai Trạch kêu các hòa thượng kia thử bản màu hồng trước tiên.

Các hòa thượng mặc vào, tuy rằng kiểu đầu trọc lốc giống nhau vẫn rất bắt mắt, nhưng cuối cùng cũng không còn giống tù nhân mới được thả tự do nữa, mà ngược lại còn có vẻ dễ thương.

Hứa Văn giúp Đoàn Giai Trạch phát áo, Đoàn Giai Trạch đặt in thừa mấy chục chiếc, định bụng phát cho các nhân viên sau này, giờ chỗ anh cũng đã có gần hai mươi nhân viên, hơn nữa lại có thêm bốn mươi hai tình nguyện viên.

Những bộ áo thừa cần cất vào nhà kho, Hứa Văn chợt nảy ra ý tưởng: “Vườn trưởng à, hay là giữ một bộ cho anh Lục đi.”

Tuy rằng Lục Áp không phải nhân viên Linh Hữu, nhưng mọi người đều ngầm thừa nhận quan hệ giữa hắn và Đoàn Giai Trạch không đơn giản, chưa nói tới lúc khai trương hắn qua giúp mời chào khách, mà còn kêu cả người thân tới đây ở, còn đòi tự tay Đoàn Giai Trạch nấu cơm cho, đây chẳng phải đãi ngộ của hoàng thân quốc thích hay sao?

Đoàn Giai Trạch: “Giữ chứ, đương nhiên phải giữ rồi, giữ thêm mấy bộ nữa.”

Không chỉ có Lục Áp, mà nhóm Bạch Tố Trinh, Hùng Tư Khiêm cũng không thể thiếu, cả Hồ Đại Vi cũng vậy, họ đều là người của Linh Hữu mà. Đoàn Giai Trạch còn cố ý đặt một bộ size nhỏ, để chuẩn bị cho Hữu Tô đó.

Các nhân viên ban ngày nhận quần áo xong, buổi tối tới lượt các “động vật” nhận.

Các nhân viên nhận áo, về còn phải giặt lại, bởi vậy nên hôm nay mọi người chỉ mặc thử chứ không mặc hẳn luôn, thế nên tối đến nhóm Lục Áp mới biết, hóa ra còn có đồng phục nhân viên, hơn nữa trên đó còn in hình Lục Áp.. và Hữu Tô.

Lục Áp lấy bộ đồ của mình ra, nhìn chòng chọc hình in ở mặt sau.

Đoàn Giai Trạch cười ngượng: “Tuy rằng mọi người đều có thể biến ra đồ để mặc, thế nhưng em nghĩ, vẫn nên phát cho mỗi người một bộ…”

Lục Áp nghiền ngẫm nói: “Mặt sau vẽ cái gì vậy…”

Đoàn Giai Trạch căng thẳng, không dám trả lời.

Hữu Tô liếc mắt nhìn, cười híp mắt nói: “Đạo quân à, đó không phải ngài hay sao? Ây dà, cái còn lại in hình tôi nè, nên tôi không cần bản của đạo quân, mà hẳn đạo quân cũng không cần bản của tôi đâu nhỉ.”

Hữu Tô còn cầm chiếc áo phông màu hồng phấn, ướm trên người mình, dường như không hài lòng, vươn một ngón tay ra chỉ, chiếc áo phông dài thêm một đoạn, thành một chiếc váy rồi. Cô sử dụng phép thuật, chiếc váy liền được mặc lên người, bên hông còn có một dải dây lưng.

Bạch Tố Trinh nhìn lướt qua, cũng thay chiếc áo sơ mi trắng trên người mình, thế nhưng kiểu dáng cũng thay đổi, trở thành chiếc áo hở vai.

Mấy đồng chí nam không có nhiều yêu cầu như vậy, chỉ cần mặc vừa người là được, chỉ là Hùng Tư Khiêm mặc gì cũng lồ lộ cơ bắp.

— Còn Tiểu Thanh, cậu nhìn Bạch Tố Trinh và Hữu Tô đầy hâm mộ, cuối cùng nghĩ tới giới tính của mình bây giờ, vẫn không thay đổi chút nào.

Giờ chỉ còn lại mình Lục Áp, hắn không thể tin nói: “Đây mà là ta à? Sao có thể là ta được?”

Con chim kia tỉ lệ chibi ba đầu, cái cánh cũng tròn vo, đâu còn dáng vẻ oai hùng của đạo quân nữa?

Đoàn Giai Trạch: “Đây là bản moe hóa mà.. Anh xem hình Hữu Tô cũng theo phong cách này mà, nhưng mà bản của đạo quân vẫn còn giữ được thần thái. Hơn nữa quần áo kiểu này không tồi, em thấy đẹp mà, hôm nay em còn mặc nữa đấy.”

Xem ánh mắt cao cao tại thượng kia kìa, lúc bạn anh còn chưa hoàn thành bản vẽ, anh đã cảm thấy rất giống rồi.

Lục Áp: “Thật thế à?”

Đoàn Giai Trạch: “Vâng, anh xem ánh mắt của ‘anh’ này, có phải rất… hung dữ hay không?”

Lục Áp trầm mặc một chút, thể như đang suy nghĩ, sau đó mới gật mạnh một cái, trên người hắn vốn đang mặc áo sơ mi, đại khái là do lông chim biến thành, lúc này không cần cởi ra, liền mặc áo phông ra ngoài.

“Ôi hợp quá cơ!” Đoàn Giai Trạch thốt lên, “Chủ yếu là do dáng người đạo quân nhà chúng ta đẹp!”

Lục Áp: “…Biến thái.”

Lục Áp đạp cửa bỏ đi.

Đoàn Giai Trạch: “…….”

Đoàn Giai Trạch mở to mắt há hốc miệng nhìn những người khác, chỉ vào mình nói: “Em biến thái chỗ nào?”

Anh chiếu theo cách huấn luyện chim mình đúc kết ra, sau khi Lục Áp phối hợp liền khen hắn mấy câu, dựa vào đâu lại mắng anh biến thái chứ?

Những người khác không trả lời được, cuối cùng Tiểu Thanh khó xử nói: “Vườn trưởng à, bọn em cũng đâu phải chim đâu, sao mà biết được.”

Họ không phải Tam Túc Kim Ô, hơn nữa Tam Túc Kim Ô bây giờ cũng chỉ còn sót lại một con, nên mọi người không thể biết đây là tật xấu chung của loài Tam Túc Kim Ô hay chỉ Lục Áp mới có…

Đoàn Giai Trạch không thể làm gì hơn là lẩm bẩm trong lòng, bổn vườn trưởng không thèm so đo với anh.

..

Chú bạch tượng của vườn bách thú Linh Hữu bắt đầu được triển lãm rồi.

Chú bạch tượng này lúc còn ở chùa Vô Lượng, không được đưa ra triển lãm với bên ngoài, lần này được gửi tới vườn bách thú, ngược lại có thể gặp mặt mọi người. Xem sự thần bí của nó, cùng trước đó truyền thông địa phương không ngừng tuyên truyền, khiến không ít dân bản địa, thậm chí dân vùng lân cận cuối tuần đều tranh thủ tới vườn thú Linh Hữu, ngắm chú bạch tượng tượng trưng cho điềm lành trong truyền thuyết.

Xế chiều, Sơ Quả từ sân vận động được đưa về buồng của mình, mà các du khách cũng đua nhau đi tới buồng tham quan. Lúc này đã tới giờ ăn của Sơ Quả, mọi người đều muốn xem chú voi ăn đồ một chút.

Ban nãy họ đã nhìn chú voi chơi các đồ trong sân vận động, đây cũng là lần đâu tiên họ được chiêm ngưỡng chú voi châu Á trắng như tuyết, thực sự quá đẹp đẽ. Chỉ tiếc là ở đây không cho phép du khách tự tiện cho ăn, khiến rất nhiều du khách phải tiếc nuối.

Ngoại trừ ở sân vận động ra, bên trong buồng voi cũng có rất nhiều thiết bị mô phỏng, nếu Sơ Quả muốn ăn cỏ của mình, thì nhất định phải vòng vòi qua lan can trước mặt, sau đó luồn vào rãnh lấy cỏ ăn.

Điều này khiến chiếc vòi linh hoạt của Sơ Quả có thể uốn lượn thành rất nhiều hình dạng, các bạn nhỏ xem mà vô cùng hưng phấn, thi thoảng Sơ Quả thử nghiệm không thành công, chuyển hướng không với tới cỏ được, các bạn nhỏ còn lên tiếng chỉ, dù cho chú voi không nghe hiểu được.

Các thiết bị mô phỏng thực ra là để động vật càng được tiếp cận gần hơn với cuộc sống dã ngoại, ngay từ lần đầu tiên Linh Hữu sửa sang, các buồng đều được mô phỏng cảnh tự nhiên.

Mà buồng của Sơ Quả bị tăng độ khó lấy thức ăn, cùng với những đồ chơi bên ngoài sân, cũng thuộc loại thiết bị mô phỏng, để cuộc sống của chúng không vì tẻ nhạt mà hạ hiệu suất, thậm chí còn nảy sinh ra các vấn đề tâm lý.

Ở Linh Hữu còn tốt, nếu như có vấn đề gì, sẽ đột nhiên phát nhiệm vụ phụ, giống như đợt Kim Vĩ, Thúy Thúy và Lạc Lạc, còn có thể phát hiện để giải quyết kịp thời, chứ nếu động vật ở các vườn bách thú khác xuất hiện các vấn đề về tâm lý, thậm chí còn tự hủy hoại bản thân.

Hôm nay là lần đầu tiên Sơ Quả gặp mặt nhiều người như vậy, Đoàn Giai Trạch cố ý tới trông chừng bên buồng, trên người anh còn mặc đồng phục của vườn thú.

Đoàn Giai Trạch đứng trong đám đông, nghe loáng thoáng thấy có tiếng người bàn tán:

“Anh chàng kia giống vườn trưởng vườn bách thú nhỉ…”

“Ai cơ?”

“Thì cái anh chàng tóc xoăn mặc đồng phục kia kìa..”



Đoàn Giai Trạch: “………”

Hự hự, từ khi tóc bị uốn xoăn, đây trở thành đặc điểm lớn nhất trên người anh, trước đây bình thường mọi người hay nói “Cậu nhóc đẹp trai/cậu nhóc trẻ trẻ” kia, giờ thì đi đâu cũng bị gọi là tóc xoăn, có cảm giác ưu thương nhàn nhạt….

Lúc bấy giờ, điện thoại của Đoàn Giai Trạch đổ chuông, nhìn thấy là số ở quầy bán vé, Đoàn Giai Trạch liền hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Hứa Văn: “Vườn trưởng à, lại có người tới tìm anh.”

Dạo gần đây cứ liên tục có người tới tìm vườn trưởng, thoạt trông còn kì kì quái quái.

“Tìm anh à? Ai vậy?” Đoàn Giai Trạch thuận miệng hỏi.

Hứa Văn nhỏ giọng nói: “Có một người mập mập, xưng là Chu tiên sinh, nói gì mà tới từ Lăng Tiêu…”

Chu tiên sinh? Lẽ nào là… nhị sư huynh?

Đoàn Giai Trạch kích động nói: “Đợi đó, giờ anh ở chuồng voi, anh ra ngay thôi, em giúp anh dẫn người ta tới phòng tiếp khách nhé!”

Đoàn Giai Trạch cúp máy rồi hấp tấp chạy ra ngoài, anh không phải fan của Trư Bát Giới, nhưng anh cảm thấy rất hứng thú với đại sư huynh! Có Trư Bát Giới, bốn bỏ năm lên, biết đâu đại sư huynh lại tới gọi sư đệ của mình?

—— Mặc dù, phái heo tới vườn thú đúng là cạn lời, có ai thấy vườn thú triển lãm heo bao giờ chưa?

Chưa đầy mười phút, Đoàn Giai Trạch đã chạy tới phòng tiếp khách, mở cửa ra nhìn, quả nhiên có một người mập mạp ngồi trên sofa, đang cúi đầu nghiên cứu cái hố dưới sàn.

Đoàn Giai Trạch thở hồng hộc nói: “Thật, thật ngại quá để anh đợi lâu…”

“Không sao,” Chu tiên sinh vô cùng khách khí mà đứng dậy —— Đùa à, hai cái hố dưới đất kia vừa nhìn đã thấy có vấn đề, ở đây chắc chắn có nhân vật hung dữ, “Tôi cũng mới tới không bao lâu.”

Đoàn Giai Trạch tiến lên bắt tay với anh ta, chợt không biết xưng hô thế nào, suy nghĩ một chút, dường như lão Trư rất đắc ý với chức vụ trước đây của mình, liền khách khí nói: “Nguyên soái, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu! Tôi là Đoàn Giai Trạch, anh cứ gọi Tiểu Đoàn là được rồi.”

Chu tiên sinh ngạc nhiên nói: “Nguyên soái gì cơ? Tại hạ chưa từng làm nguyên soái mà.”

“Ơ?” Đoàn Giai Trạch ngạc nhiên, anh lại đoán sai rồi sao, anh lúng túng nói: “Căn nguyên của anh có phải…”

Chu tiên sinh: “Là heo, nên tôi mới dùng họ này, tôi tên là Chu Phong.”

Đoàn Giai Trạch: “……. Chẳng lẽ anh không phải Thiên Bồng nguyên soái?”

Chu Phong buồn bực nói: “Thiên Bồng? Đùa à, cậu thấy tôi giống Thiên Bồng ở đâu?”

Đoàn Giai Trạch thầm nghĩ, dáng vẻ anh như vậy, bộ dạng anh thế kia.. Giống mà!

“Tôi là Thất Hỏa tinh quân! Ai nói chỉ có mỗi anh ta là heo?” Chu Phong chỉ vào mình, không thể tin nói, “Cậu chưa nghe thấy Nhị Thập Bát Tú à?”

Đoàn Giai Trạch: “……..”

Đúng là anh đã từng nghe về Nhị Thập Bát Tú, thế nhưng anh không nắm rõ được từng người, có lẽ trước đây từng đọc được những tin liên quan, nhưng cũng không nhớ rõ, lúc Chu Phong nói chuyện anh mới ngạc nhiên phát hiện ra, hóa ra không chỉ có mình Trư Bát Giới là heo, đúng là khó xử thiệt đó.

“Thật ngại quá, thật ngại quá, tại nhất thời tôi máu không lên não, hiểu lầm ấy mà.” Đoàn Giai Trạch vội vàng xin lỗi, khó xử nói, “Chủ yếu là… tại mọi người đến chỗ tôi, hình như đều là phạm tội nên mới bị xuống, mà trong ấn tượng của tôi, các vị tinh tú đều trình độ rất cao.”

Lục Áp, Hữu Tô, Bạch Tố Trinh, Tiểu Thanh, rồi còn có cả Hùng Tư Khiêm, những người này thật khiến con người ta lo lắng, thậm chí còn có thể coi là cội nguồn gây họa, đúng là Trư Bát Giới hợp với phong cách chỗ họ hơn, chứ Nhị Thập Bát Tú kia không phải là những công chức cần mẫn hay sao?

Hay là cũng giống như Sa Tăng, không cẩn thận phạm sai lầm?

Gương mặt mập mạp của Chu Phong nở nụ cười đắc ý, cũng không tính toán với chút sai lầm nhỏ nhặt của Đoàn Giai Trạch nữa, “Vườn trưởng Đoàn à, cậu có biết, cậu và vườn thú cậu giờ nổi lắm không?”

Đoàn Giai Trạch sợ hết hồn, “Nổi gì cơ?”

Chu Phong nói, “Thì cái công trình hy vọng Lăng Tiêu này có vấn đề, bởi vậy nên mọi người đều bị phái xuống đây còn gì nữa? Có người dùng pháp khí quan sát hành tung của nhóm Cửu Vĩ Hồ, lại phát hiện té ra mấy người họ bị điều xuống nhân gian. Hahahaha, tam giới chia lìa đã lâu, tiên nhân khó nhập phàm trần, ai ngờ mấy người họ lại quang minh chính đại nhàn nhã ở hạ giới, khiến biết bao người hâm mộ.”

Vốn là tiên giới lớn như vậy, có rất nhiều chủng tộc, cư dân các giáo phái khác nhau, nhóm người Lục Áp bị phân tới đâu, người ngoài không thể biết được.

Cũng thật khéo, có vị tiên nhị đại có chút giao tình với Hữu Tô, muốn tìm tung tích cô, nên trộm pháp khí của phụ thân, kiếm khắp tiên giới không ra, kết quả khi nhìn xuống nhân gian lại thấy, hơn nữa còn trông thấy cả những người khác, lúc bấy giờ chuyện này mới vỡ lở.

Đoàn Giai Trạch choáng váng, sao lại kêu là nổi tiếng chứ, họ coi chỗ anh như khu du lịch hay sao?

Chu Phong cười nói: “Cũng nhiều năm rồi tôi không xuống nhân gian, lần này hay tin, nên chiếm cơ hội trước, nhờ bạn bè giúp đỡ, phạm chút sai lầm rồi bị sai tới đây. Giờ hình như phía trên còn đang âm thầm cãi nhau vì chuyện này nè.”

Xem xem, đây chính là sự khác biệt giữa người với người đó, đám Lục Áp bọn họ thì bất đắc dĩ, mà mấy người này lại tranh nhau tới làm động vật.

Cơ mà nghĩ kể cũng đúng, nhóm Lục Áp ở trên đều làm lớn, tâm tình có phần “từng trải biển xanh e gì nước”, cùng lắm cũng chỉ cảm thấy ở đây thoải mái hơn trên đó mà thôi.

Nhưng phận sự của những người khác thì không giống họ, hơn nữa còn ôm tâm lý nhàn nhã xuống, tuy rằng phải làm động vật, nhưng hết giờ vẫn ung dung chơi đùa, chỉ cần không gây chuyện lớn, thì không thành vấn đề.

Quá trình bão lỗi quá rườm rà cứng nhắc, nên dù mọi người có biết, thì bảy mươi năm vẫn là bảy mươi năm, huống hồ những người biết chuyện chưa chắc đã thông báo với cấp cao hơn.

Đối với các vị thần tiên mà nói, bảy mươi năm của họ có lẽ chỉ như tuần lễ vàng của con người, hai giới hiếm có cơ hội giao lưu, nhân cơ hội này xuống chơi, không phải rất vui hay sao?

Có lẽ bởi rất nhiều người trên tiên giới ôm suy nghĩ này, nên mới thành ra như lời Chu Phong nói: Linh Hữu nổi danh ở tiên giới luôn.

Đoàn Giai Trạch vừa thấp thỏm vừa vui mừng, có nhiều đại thần muốn xuống lắm à? Vậy liệu đại sư huynh, chị Hằng Nga….

Đoàn Giai Trạch còn đang mải ảo tưởng, đột nhiên nhớ ra một vấn đề: “Phải rồi, tinh quân à, hình như lần này có hai tiên nhân bị phái xuống, người còn lại không đi cùng anh hay sao?”

“Bọn tôi đi với nhau, nhưng mà nàng ấy chạy đi nghịch nước rồi, ” Chu Phong nói, “Nàng ấy cũng thuộc hàng con ông cháu cha, cha nàng ấy cho vào làm khách du lịch. Ầy, tôi vừa xem, không phải ở chỗ cậu đang xây thủy cung hay sao? Vị điện hạ này chắc hợp với chỗ đó lắm.”

Đoàn Giai Trạch hớn hở, nghe vậy, chắc là người của thủy tộc rồi.

Lại nói, cũng nên phái người của thủy tộc xuống đây chứ, mặc dù Thất Hỏa tinh quân nằm trong Nhị Thập Bát Tú, nhưng căn nguyên của anh ta lại không thích hợp ở đây, người ta tới để chơi đùa, cũng không có nhiều tác dụng với vườn thú. Nghe anh ta nói tới vị điện hạ kia, có vẻ rất thú vị.

Đoàn Giai Trạch hỏi: “Là vị điện hạ nào? Vị nào vậy?

Chu Phong cười ha hả: “Điện hạ Tinh Vệ đó.”

Đoàn Giai Trạch: “……..”

…..Cao xanh ơi, hợp chỗ nào chứ!!

Từng nghe chuyện nàng Tinh Vệ lấp biển, nhưng giờ thành chuyện nàng Tinh Vệ lấp thủy con bà nó cung à?!

Lấp thủy cung cũng thôi đi, ở bên kia còn có Đông Hải nữa kìa, lúc đi làm không trốn việc được, nhưng khi màn đêm buông nàng có thể chuyển đá từ vườn thú đi lấp Đông Hải, không biết liệu bảy mươi năm có đủ để nàng chuyển cả Linh Hữu đi không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.