Chính điện cung Thái Âm, Ngọc Vanh co người như con chim cút, đứng song song với Kỳ Tích, đối diện là mấy hỏa quan, trong đó cái tên ầm ĩ với Kỳ Tích mặt mũi sưng vêu, trông rõ là đáng thương.
Bởi vì đánh nhau trước mặt mọi người, bọn họ bị vây lấy, sau đó không biết vì sao, lại bị đưa tới chính điện. Trong lòng Ngọc Vanh nơm nớp lo sợ, tới đây, chẳng lẽ đế quân muốn gặp bọn họ?
Thế nhưng so với Ngọc Vanh, mấy hỏa quan đối diện lại còn sợ hãi hơn.
Đạo quân Lục Áp, Tam Túc Kim Ô duy nhất trong thiên địa, làm Thái Dương Tinh Quân, hắn không quản việc gì, tất cả đều giao cho bộ tào. Thế nhưng không có nghĩa là các hỏa quan ở cung Phù Tang không kính nể hắn.
Đây là người duy nhất có thể làm chủ sao Thái Dương, trong tay là bản nguyên của vạn hỏa. Hắn ở dưới Thánh Nhân, thực lực chiến đấu nằm trong ba vị trí đầu, chỉ cần hắn vẫn là Thái Dương Tinh Quân, các hỏa quan bình thường rất kiêu ngạo. Huống hồ, đạo quân không quản chuyện, nhưng hết sức bao che.
Mà dù là hỏa quan, hay là các quan lại khác trong thiên đình đều biết Thái Dương Tinh Quân bình thường không những không quản chuyện, hơn nữa đã quen duy trì độc lai độc vãng khi làm tán tiên. Bởi vậy, trong thiên đình có nhiều kỳ ngộ, bạn có thể nhận được Tam Quang Thần Thủy, dương chi cam lộ, nhưng không ai từng nhận được Thái Dương Chân Hỏa.
Mà thủy quan kia, vừa ra tay dùng Thái Dương Chân Hỏa, không phải hù chết người hay sao!!
Rốt cuộc cậu ta có quan hệ gì với Thái Dương Tinh Quân chứ? Nếu đã có quan hệ với Thái Dương Tinh Quân, sao lại muốn tới cung Thái Âm?
Có vô số câu hỏi xoay quanh trong đầu mọi người, nhưng bởi vì hiện tại đang ở chính điện cung Thái Âm, không ai dám nói gì, chỉ có thể nhìn Kỳ Tích bằng ánh mắt phức tạp.
Nhưng Kỳ Tích thì vẫn điềm nhiên, còn có tâm tình ngắm nghía trang sức.
Không bao lâu sau, như Ngọc Vanh dự liệu, đế quân xuất hiện —
Thái Âm Tinh Quân cất bước như gió, lao vào trong điện, xoay người lại chìa tay ra, nói rằng: “Đạo quân, xin mời.”
Ngọc Vanh ngước mắt lên, liền trông thấy Thái Dương Tinh Quân trăm năm khó gặp đi vào, hắn không mặc quan bào giống như đế quân, mà chỉ mặc thường phục, nhưng không ảnh hưởng tới uy nghiêm một chút nào. Mắt phượng lướt qua điện, hơi dừng trên người mấy hỏa quan, bọn họ giật mình.
Tiêu rồi tiêu rồi, lãnh đạo trực tiếp của người ta cũng tới rồi, rốt cuộc cậu nhóc này là ai.. Đó giờ đâu có nghe đạo quân Lục Áp có bằng hữu, vãn bối gì?! Không phải trong nhà chỉ còn mỗi mình hắn hay sao!
“Người đâu?” Lục Áp hỏi một câu.
Thái Âm Tinh Quân cười hì hì, “Đã sai người đi mời, nhưng đúng là ở đây còn có chút chuyện.”
Nói đoạn Thái Âm Tinh Quân ghé vào tai nói mấy câu, thi thoảng còn đưa mắt nhìn họ, hiển nhiên đang kể chuyện xảy ra trước đó.
Mọi người sững sờ, sao vậy, đạo quân Lục Áp vốn tới đây vì chuyện khác ư?
Lục Áp nghe xong, mặt không đổi sắc, nhưng cảm giác bức bối mang đến cho người ta lại càng mạnh hơn, hắn hỏi Kỳ Tích một câu: “Đánh thắng không?”
Kỳ Tích ra sức gật đầu, “Thắng ạ!” Dưới ánh mắt lo lắng của các hỏa quan, cậu lao lên ôm lấy cánh tay Lục Áp nói, “Cha ơi, tên ấy nói muốn bóp mặt con!”
Ngọc Vanh không tự chủ há hốc miệng ra.
Trước mắt mấy hỏa quan tối sầm lại, suýt chút nữa ngất xỉu.
Cha? Cha ư?!!
Họ không nghe lầm chứ, Thái Dương Tinh Quân có con từ bao giờ vậy?!
Họ đưa ra rất nhiều phỏng đoán, nhưng chẳng thể đoán được Kỳ Tích chính là con của Thái Dương Tinh Quân, chưa nói Thái Dương Tinh Quân có con trai từ bao giờ, có phải con ruột hay không, nhưng sao hắn lại để con trai mình tới cung Thái Âm làm việc chứ?! Đã nói nước lửa bất dung rồi kia mà?!
Chẳng trách Kỳ Tích vừa thấy họ đã chủ động chào hỏi như vậy, chẳng phải coi họ như người mình hay sao. Nghĩ tới điểm này họ lại càng muốn đập mình, bọn họ lại đi cười nhạo thái tử gia cung Phù Tang..
Điều đáng sợ hơn còn ở phía sau, có lẽ Thái Âm Tinh Quân chưa nhắc tới chi tiết này, đạo quân Lục Áp vừa nghe có người muốn véo mặt con trai mình, vẻ mặt nhất thời vô cùng khủng bố, nhìn chòng chọc hỏa quan kia.
Hỏa quan ngồi bệt xuống đất, tái mét mặt mày.
Vẻ mặt Thái Âm Tinh Quân có vẻ vi diệu lắm, dường như cảm thấy rất thú vị.
Không sai, tuy rằng đạo quân bênh người mình, nhưng mười đầu ngón tay còn phân dài phân ngắn, nếu đây là thái tử gia, có đổi là mười hỏa quan cũng không sánh bằng!!
Ngay lúc mọi người cảm thấy một giây sau đạo quân sẽ phóng hỏa, lại có một người bước vào điện, nở nụ cười ung dung, cất lời làm dịu bầu không khí, “Tới đây tra ít tài liệu thôi mà, đón làm gì chứ.”
Ngọc Vanh lén liếc mắt nhìn, cảm thấy thật quen mắt, suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ đây chẳng phải là điện hạ Kim Long mới tới hay sao, khoảng thời gian này mới về nhậm chức ở thiên đình, mọi người không quen thuộc lắm, chỉ là dạo này điện hạ ấy thường tới đây, nghe nói công việc hợp tác với cung Thái Âm.
Thực ra Long tộc và cung Thái Âm có quan hệ không thể tách rời, Thái Âm Tinh Quân quản thủy mạch thiên hạ trong tay, mà Long tộc lại đứng đầu Thủy tộc, Thủy phủ khắp mọi nơi đều do Long tộc quản lý, dù Thái Âm Tinh Quân được thượng đế Hạo Thiên cắt cử, nhưng không thể thiếu sự chống đỡ của Long tộc đằng sau.
Thế nhưng, nghe lời điện hạ Kim Long nói, sao giống như…
Kỳ Tích lại lao vào lòng Đoàn Giai Trạch, “Ba ba!!”
Lục Áp cũng gượng gạo nói: “Tiện đường thôi.”
Mọi người: “???!!”
Ngoài Thái Âm Tinh Quân dường như đã biết chuyện từ trước ra, những người ở đây đều có vẻ nghi ngờ nhân sinh.
Tình huống này là sao đây, một phụ huynh khác của Kỳ Tích là Kim Long ư? Sao đạo quân Lục Áp có thể ở cùng Long tộc chứ, bọn họ nghe nhầm rồi à??
Vẻ mặt Ngọc Vanh đờ đẫn, chẳng trách y chưa từng nghe tới căn nguyên của Kỳ Tích. Có câu “rồng sinh cửu tử”, các con có sự khác biệt. Rồng và sư tử sinh Toan Nghê, rồng và sói sinh ra Nhai Xế.. Bởi vậy nên, rồng cùng với Tam Túc Kim Ô, lại sinh ra cánh cụt hoàng đế ư?
Chuyện này cũng có lý, Long tộc và Tam Túc Kim Ô sinh ra một thủy cầm, chẳng trách có Thái Dương Chân Hỏa nhưng lại không vào cung Phù Tang. Ngoài điều này ra, chẳng còn lý do nào hợp lý hơn nữa.
Đoàn Giai Trạch nghe Lục Áp nói vậy, cũng không bóc mẽ hắn, cười ha hả bảo: “Hôm nay làm phiền đế quân rồi, nếu Lục Áp tới đón, chúng tôi không làm phiền nữa.”
“Có gì đâu, khách sáo rồi.” Thái Âm Tinh Quân cũng cười tươi trả lời, lại hỏi Lục Áp, “Đạo quân, vậy mấy người…”
Ông chỉ vào những hỏa quan kia.
Các hỏa quan bị liếc mắt nhìn run cầm cập, Lục Áp suy nghĩ có hai giây, bèn nói: “Nói sau đi, các ngươi tự quay về đi!”
Giờ hắn chẳng có thời gian để xử lý, cùng Kỳ Tích ở hai bên đưa Đoàn Giai Trạch ra ngoài. Kỳ Tích cũng không quên quay đầu vẫy tay với Ngọc Vanh đang đần mặt ra, “Sư huynh Ngọc Vanh, mai gặp lại ha!”
“…..” Các hỏa quan nhìn nhau, lộ vẻ mặt tuyệt vọng.
…
Lên thiên đình rồi Đoàn Giai Trạch mới thực sự cảm nhận được, quan hệ của anh với Lục Áp đáng sợ đến nhường nào, nhận được vô số vẻ mặt kinh hoàng của mọi người, cũng không rõ trước khi anh về nhậm chức, rốt cuộc Lục Áp ở thiên đình diss Thủy tộc đến mức nào..
Phía Long tộc cũng bóp mũi nhận người con rể này, đồng thời yêu cầu trưởng tử Kỳ Tích tới cung Thái Âm làm việc, chứ không phải cung Phù Tang.
Lục Áp không đồng ý mấy, nhưng Kỳ Tích lại vui vẻ nhận lời, hồn nhiên không biết thái tử cung Phù Tang tới cung Thái Âm nhậm chức sẽ gây bao nhiêu sóng gió ở phía sau. Cậu vừa mới lên đây, là người mới toanh đến Tam Quang Thần Thủy là gì cũng không biết.
Kỳ Tích gần như bám lên người Giai Trạch, cậu rất thích cơ thể mới được tái tạo này của ba, trước đây cậu đè một cái mà ba đã la ó, bây giờ có vắt vẻo cả người trên đó, ba cũng điềm nhiên như không, “Ba ơi, bao lâu nữa mới được chơi game ạ?”
Đoàn Giai Trạch từ nhân gian quy vị, sau khi đắn đo suy nghĩ, quyết định mở công ty phát triển game Linh Hữu.
Trước đây trên thiên đình vẫn có game, như Lục Áp cứ chơi suốt còn gì, thế nhưng không được thịnh hành, cũng không tự nghiên cứu phát minh, về cơ bản đều rập khuôn theo nhân gian, không hay ho gì.
Mà ý tưởng của Đoàn Giai Trạch, là làm một game mô phỏng cỡ lớn. Đoàn Giai Trạch giao lưu với Long tộc có được rất nhiều linh cảm, anh mượn chỗ Long tộc rất nhiều cự thận, định lợi dụng ảo thuật làm game mô phỏng. Tới cung Thái Âm tra tư liệu là để tham khảo một chút, lấy bản đồ phong phú.
(Thận: gọi chung các loài sò hến)
Đoàn Giai Trạch cười cười véo mặt Kỳ Tích, “Con đợi nhé, vẫn còn trong giai đoạn thu thập tư liệu. Con nói xem, hôm nay tới báo danh, có phải đã gây rắc rối gì không, ban nãy ở trong điện nể mặt con, nên ba mới không hỏi mấy nhóc kia sao lại sưng hết mặt mũi đấy.”
Kỳ Tích cúi đầu: “Bọn họ chọc con trước, con có lòng tốt chào hỏi họ, họ còn đi cười nhạo con, bắt nạt con.”
Đoàn Giai Trạch suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng vẫn không được tự ý động thủ, bạo lực quá, con có thể báo cáo, giải quyết bằng con đường chính quy.”
Kỳ Tích ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Nhưng mà ba ơi, như vậy họ còn thảm hơn ý.”
Đoàn Giai Trạch: “……Kể cũng đúng.”
Anh phát hiện đúng là không thể phản bác, hầu như những người cấp cao đều biết Kỳ Tích và quan hệ của họ, nếu thủ trưởng của những hỏa quan kia, cũng chính là Lục Áp biết thuộc hạ của mình xung đột với Kỳ Tích.. có lẽ chỉ sưng mặt thôi chưa đủ giải quyết.
Lục Áp nói: “Xem ra để truyền miệng vẫn chậm quá, biết trước đã nghe ta đăng báo công bố quan hệ, như vậy sao có người dám chống đối Kỳ Tích chứ.”
Đoàn Giai Trạch: “……….”
…
Ngày hôm sau lúc Kỳ Tích tới phòng làm việc, ánh mắt mọi người nhìn cậu đều khác trước.
Đây chính là con trai của Tam Túc Kim Ô và Kim long, là cánh cụt hoàng đế duy nhất trong thiên địa (nhầm rồi), tiểu thái tử cung Phù Tang! Thế mà lại ở cung Thái Âm bọn họ làm một tiểu lại!!
Chuyện hôm qua đã nhanh chóng truyền đi khắp hai cung Thái Âm, Phù Tang, bây giờ không ai là không biết pháp khí trên tay thái tử cung Phù Tang, bên trong chứa đựng Thái Dương Chân Hỏa, nếu không vừa ý, sẽ dùng chân hỏa thiêu đốt người ta.
Ngọc Vanh áp lực nặng nề, hôm qua còn xin điều động vị trí, y thực sự không dám dẫn dắt Kỳ Tích, cũng không biết phải làm việc chung thế nào. Nhưng cấp trên không cho phép, y đành phải chấp nhận.
Kỳ Tích thấy thái độ của Ngọc Vanh vẫn không thay đổi, cười hì hì gọi y là sư huynh Ngọc Vanh.
Ngọc Vanh cũng nặn ra nụ cười đáp lại, làm người dẫn dắt Kỳ Tích, bây giờ thái độ mọi người với y cũng khác trước.. Ví dụ như, những công việc cần liên hệ với cung Phù Tang, đều giao cho y hết!
Ngọc Vanh ráng kháng nghị cũng vô ích, y biết ý nghĩ của những người này, bên cạnh có thái tử cung Phù Tang, làm việc ít mà hiệu quả nhiều. Thế nhưng Ngọc Vanh rất sợ Kỳ Tích cảm thấy họ lợi dụng cậu, nổi nóng, cũng may mà tính tình Kỳ Tích tốt hơn dự đoán của mọi người, vẫn chưa xảy ra.
Thế là, lần đầu tiên Ngọc Vanh tới cung Phù Tang kể từ khi sinh ra, được hưởng đãi ngộ khách quý.
Y dẫn theo Kỳ Tích, dọc đường không chút trở ngại, dường như chỉ trong một đêm mà tất cả mọi người đều biết được tướng mạo Kỳ Tích, vừa thấy Kỳ Tích liền khom mình hành lễ, gọi cậu là đại điện hạ.
Đến nơi, họ còn mời y uống trà, có người giúp họ làm xong hết thủ tục, cuối cùng giao công văn tới, đã được xử lý thỏa đáng, toàn bộ quá trình chỉ tốn có một tiếng. Đổi lại là trước đây, có lẽ phải mấy ngày mới xong.
Tuy rằng rất khó xử, nhưng Ngọc Vanh không thể không thừa nhận, có Kỳ Tích tiện thật đấy! Thậm chí còn khiến quan hệ giữa cung Thái Âm và cung Phù Tang hòa hoãn một cách kỳ lạ.
Dù nhiều chuyện vướng tay vướng chân, hợp tác căng thẳng tới đâu, chỉ cần phái Kỳ Tích, liền thuận buồm xuôi gió, thậm chí song phương gặp mặt thái độ cũng dịu lại nhiều.
Đương nhiên, Kỳ Tích có lời muốn nói với chuyện này.
“Đây cũng không thể coi là công lao của em,” Kỳ Tích nói, “Chỉ là ngay cả hai phụ thân của em cũng có thể ân ái hòa thuận như vậy, sao bọn họ lại có địch ý lớn tới vậy chứ.”
—— Đúng vậy, đến Tam Túc Kim Ô và Long tộc còn có thể ở bên nhau, sinh ra cậu con song tu thủy hỏa. Nhìn họ hôn hôn ôm ôm, thử hỏi còn ai dám mặt dày nói “nước lửa bất dung” nữa? Nếu có cách “bất dung”, vậy bạn ra biểu diễn xem nào!!Truyện ngắn:
Kỳ Tích lớn lên, cũng đến tuổi yêu đương rồi. Làm con trai của đại lão, cậu có hứng thú với tiên yêu dù là hành hỏa hay hành thủy. Kỳ Tích cũng chọn một đối tượng ở trong đó, chỉ là phụ huynh hai bên không đồng ý.
Thế nhưng Kỳ Tích và người yêu cũng không từ bỏ, cố chấp chống lại, dũng cảm theo đuổi tình yêu chân thành. Trải qua một năm gian khổ phấn đấu, cuối cùng cũng nhận được cái gật đầu của phụ huynh. Trong khoảng thời gian ấy, có vài kẻ muốn chen ngang, Kỳ Tích đều kiên định từ chối, khiến người yêu hết sức cảm động.
Đến lúc ấy, Kỳ Tích bảo rằng: Ôi, xuân lại sang rồi, thân ái chào tạm biệt, em đi tìm người yêu mới đây!!
Người yêu cũ:??? Em không phải người yêu chung thủy của anh, em là ai?!!!
Kỳ Tích: Xin lỗi, cánh cụt hoàng đế bọn em chỉ chung thủy có một năm thôi, cơ mà anh có thể tranh cử lần nữa, hằng năm nhớ xếp hàng sớm nha~~
Người yêu cũ: ……….