Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 164: Chương 164: Sao hoa hướng dương lại không hướng về phía ta




Trong số nhiều đạo sĩ như vậy, có lẽ cũng chỉ có tiểu đạo sĩ sáu tuổi kia còn không hiểu chuyện lắm, trong lòng không sợ hãi điều gì. Cậu bé liếm cái thìa, cảm thấy thức ăn ở vườn thú ngon hơn trong đạo quán nhiều.

Trước đó bởi vì quay chụp, nên bọn họ chỉ đi loanh quanh trong khu nuôi thả, dọc đường đi qua công viên côn trùng, vườn thú cho thiếu nhi, thành thử bé đạo sĩ vẫn ghi nhớ trong lòng.

“Ăn cơm xong chúng ta phải về ạ? Có thể đi xem voi không ạ.” Bé đạo sĩ tội nghiệp hỏi, pháp danh của bé là Vấn Mẫn, là cô nhi được Lâm Thủy quán nhận nuôi, bởi vậy nên không có họ.

La Vô Chu: “Không được, voi do chùa tặng.”

Vấn Mẫn sửng sốt một chút, “Thế… thế thì xem sư tử…”

Thực ra La Vô Chu không muốn để Vấn Mẫn ở lại đây lâu, nơi này rất nguy hiểm, cậu từng phải nếm trái đắng.

Vấn Mẫn ôm tay La Vô Chu cầu xin cậu ta, bị Đoàn Giai Trạch nghe thấy.

Đoàn Giai Trạch nói: “Tiểu La à, đệ đệ của em mới lớn chừng ấy, muốn chơi ở vườn thú cũng bình thường, em cho cậu bé ở lại chơi một chút đi.”

Vấn Mẫn yếu ớt nói: “Đó là sư thúc tổ của cháu, không phải ca ca của cháu.”

“À, phải rồi, vai vế của Tiểu La cao.” Đoàn Giai Trạch buồn cười chọt vào mặt Vấn Mẫn, “Cháu muốn xem sư tử à? Không sao đâu, chiều nay ở lại đây chơi đi, chú nói một tiếng với chủ nhiệm của cháu.”

Đoàn Giai Trạch đã nói như vậy rồi, La Vô Chu cũng không còn cách nào. Ai có thể ngờ, một đơn vị bán vé chung với Linh Hữu lại “kính nhi viễn chi” với Linh Hữu chứ.

(Kính nhi viễn chi: kính trọng nhưng không gần gũi)

Vấn Mẫn còn nhỏ tuổi, đâu có biết nhiều như vậy, hết sức vui vẻ đáp một tiếng. Sau khi ăn xong. La Vô Chu đành bảo Giang Vô Thủy đưa những người khác về, tự mình ở lại lo cho Vấn Mẫn.

La Vô Chu lo lắng đề phòng, cũng may không gặp chuyện gì bất trắc, thậm chí cả buổi chiều Đoàn Giai Trạch không lộ diện.

Chỉ là hai đạo sĩ bọn họ rất thu hút sự chú ý của người khác, nhất là Vấn Mẫn. Mọi người rất thích xem động vật dễ thương và trẻ con đáng yêu, nếu hai cái này gộp lại, uy lực lại càng mạnh hơn.

Một hai ngày sau, nhiếp ảnh gia đăng bộ ảnh chụp ở Đông Hải lên, lượt click cho series đạo sĩ tăng cao, được đăng lên rất nhiều trang web, nhận được rất nhiều lời khen ngợi, nhất là những bức ảnh hậu trường liên quan tới Vấn Mẫn.

Một vài du khách ngày hôm đó thấy La Vô Chu và Vấn Mẫn cũng đăng ảnh mình chụp được lên.

Trông thấy Vấn Mẫn đeo một thanh đoản kiếm được đặc chế sau lưng, cùng sư huynh (thực ra là sư thúc tổ) tham quan vườn thú, còn chơi ở vườn thú thiếu nhi, bộ dạng khác hẳn với khi cùng đám đông luyện kiếm, trông hết sức đáng yêu, các cư dân mạng nhiệt tình chia sẻ, cuối cùng được fanpage Lâm Thủy quán thừa nhận.

Cũng có cư dân mạng đăng bức ảnh trước đây giành giải thưởng nhiếp ảnh, và các bức ảnh chụp hòa thượng, ảnh nhóm Bạch Tố Trinh làm người mẫu, cầu hỉ thước, cuộc thi chụp ảnh động vật ở Linh Hữu, nói rõ vườn thú là một nơi rất đẹp để chụp ảnh.

Tin này truyền đi rộng rãi, dẫn tới có không ít các nhiếp ảnh gia hứng thú muốn chạy tới Linh Hữu tìm cảnh đẹp, trong số đó có không ít tác phẩm không tệ, khiến danh tiếng của Linh Hữu về mặt này cũng tăng lên, đây cũng là một niềm vui bất ngờ.

….

Công trình thôn Đồng Tâm đã hoàn thành, bước vào giai đoạn tuyên truyền, còn chuẩn bị làm hoạt động, thu hút các du khách tới đây.

Linh Hữu bỏ rất nhiều công sức vào trong đó, mua quảng cáo ở nội thành, làm marketing cũng tốn rất nhiều tiền, fanpage của Linh Hữu có không ít fans, cũng có sức truyền bá ở bản địa, chia sẻ một lượt lượng xem cũng tăng lên.

Dù sao Linh Hữu cũng đầu tư một chút vào hạng mục thôn Đồng Tâm.

Ở thôn Đồng Tâm, ngày trước các thôn dân đều chỉ tùy tiện trồng trọt cây nhà lá vườn, sau khi phía đầu tư đưa ra quy tắc, mọi người thống nhất trồng trọt, bốn mùa khác nhau, hơn nữa đều chọn những loại cây được xem trọng vẻ ngoài và tác dụng, ví dụ như hoa cải dầu, hoa hướng dương.

Mùa này trồng hoa hướng dương, còn là hoa trái mùa, càng thêm hấp dẫn mọi người. Ngoài ra cũng có một vài thực vật khác, sau này sẽ làm lễ hội hoa hướng dương, thu hút thị dân tới đây.

Ngoài cổng công viên Hải Giác và Linh Hữu đều dán áp phích tuyên truyền, nơi đây cũng không thiếu xe ba bánh và xe gắn máy đợi bên ngoài, chỉ cần tốn vài đồng là có thể đi tới thôn Đồng Tâm. Ngoài ra, xe bus cũng tăng trạm, đường bộ đã tăng lên, sau này thôn Đồng Tâm mới là trạm cuối, có thể đi thẳng tới.

Đúng là có không ít du khách bị hấp dẫn, thành phố Đông Hải gần đây là thành phố du lịch mới phát triển, người khác tới du lịch cũng để xem phong cảnh, mà những người dân bản địa đã xem Lâm Thủy quán, núi Hải Giác và động vật ở Linh Hữu quen rồi.

Đối với dân bản địa và dân thành phố lân cận mà nói, nếu không ở kỳ nghỉ dài ngày, muốn tìm thú vui, đúng là không có nhiều nơi để đi. Thôn Đồng Tâm đúng là không chịu thua kém vừa bù đắp chỗ trống này, mọi người xem tuyên truyền, thấy thời tiết đẹp như vậy hay là đi thôi, ngắm hoa cũng hay mà. Thông thường mùa này không có hoa hướng dương.

Còn có một vài người vốn tới Linh Hữu, định ở đây chơi nhiều ngày, bèn ở tại thôn Đồng Tâm. Khách sạn Linh Hữu tuy rằng tốt, nhưng số lượng phòng có hạn, hơn nữa giá cả nhất định mắc hơn so với homestay thôn Đồng Tâm một chút. Dù sao cũng cách không bao xa, ở lại nơi đó rất tốt.

Ngày hôm ấy thôn Đồng Tâm chính thức mở cửa tiếp đón du khách, Đoàn Giai Trạch còn cố ý tới một chuyến, dẫn Lục Áp đi cùng.

Họ cũng không cần phải lái xe của vườn thú, mà bắt xe ba gác ở ngoài cổng, đây cũng do thôn dân làm, không chỉ có thể qua lại giữa Linh Hữu và thôn Đồng Tâm, bọn họ còn có thể lái xe du lịch vòng quanh thôn, dẫn mọi người ngắm cảnh khắp nơi.

Thôn dân vừa thấy Đoàn Giai Trạch, liền nói: “Vườn trưởng Đoàn à, anh ngồi xe làm gì nữa, con bảo mã của anh đâu?”

“Tôi mà cưỡi ngựa đi, du khách hiểu lầm mất.” Đoàn Giai Trạch cười to, kéo Lục Áp lên xe.

Đoàn Giai Trạch nhìn Lục Áp ngồi trên chiếc xe ba gác đã được cải tiến dùng để đưa đón du khách, trông rất dân dã, hơn nữa còn kéo phong cách của chiếc xe ba gác lên, nhất thời không nhịn được cười.

Lục Áp không hiểu được lý do anh cười, lấy làm quái gở.

Đối với Lục Áp mà nói, những phương tiện giao thông ở nhân gian không có gì khác nhau, xe ba gác, máy bay, xe bus và cano, tất cả đều là phương tiện thay nhân tộc đi bộ mà thôi.

Sau khi tới thôn Đồng Tâm, có không ít người qua lại, hơn nữa nhìn biểu hiện của mọi người, trông đều rất thích thú.

Nói thật là, bầu không khí ở thôn Đồng Tâm không tệ, vùng núi Hải Giác không bị ô nhiễm, hơn nữa sau khi xây dựng lại thôn Đồng Tâm, nơi đây rực rỡ hẳn lên.

Trong những kiến trúc giả cổ bên hồ, có học sinh đang đọc sách, Đoàn Giai Trạch cũng kéo Lục Áp đi tới xem một chút. Ngoài cửa có du khách đứng nhìn, bọn họ mặc đồng phục học sinh của nhà đầu tư, đang học thuộc Tam Tự Kinh.

Các du khách đều không dám nói chuyện làm phiền học sinh, có người giơ máy lên chụp ảnh, rất thích cảnh tượng này.

Đoàn Giai Trạch nhìn mấy phòng học, lúc đi tới phòng của học sinh lớp sáu, trong đó có học sinh nhận ra anh, cất tiếng gọi: “Chú Đoàn ơi!”

Thầy Triệu đang dạy nhìn sang bên đây cũng nở nụ cười, không mất kiên nhẫn vì bị làm phiền, trái lại còn tiếp lời, “Vườn trưởng Đoàn, tới đây tham quan à?”

Trường tiểu học Đồng Tâm có quan hệ cũ với Linh Hữu, những học sinh tiểu học nhận ra Đoàn Giai Trạch, hằng năm các em đều tới Linh Hữu, nhóm học sinh đầu tiên còn từng được Đoàn Giai Trạch tự mình tiếp đón, bọn họ có ấn tượng rất tốt với Đoàn Giai Trạch.

“Làm phiền rồi, mọi người đang lên lớp à?” Đoàn Giai Trạch hỏi thăm bọn họ một chút.

Thầy Triệu nhìn Lục Áp phía sau Đoàn Giai Trạch, sửng sốt một chút.

Đoàn Giai Trạch chú ý tới vẻ mặt của ông, cười nói: “Tôi không đi vào, mọi người cứ học tiếp đi.”

Lần trước Đoàn Giai Trạch come out trước mặt các lãnh đạo, phía nhà đầu tư cũng đã nghe thấy phong thanh, tin này cũng truyền tới tai mấy người trong thôn Đồng Tâm, thầy Triệu cũng biết chuyện.

Ông thấy Đoàn Giai Trạch hiểu lầm, vội nói, “Thế lát nữa quay lại, hai người tới thăm tụi trẻ sau.”

Thực ra thầy Triệu không quen biết Lục Áp, thế nhưng ông biết nhân phẩm của Đoàn Giai Trạch, dù người khác nghĩ thế nào, ông cảm thấy chuyện này cũng không ảnh hưởng với việc ông quý mến Đoàn Giai Trạch. Nói đoạn, thầy Triệu cũng nở nụ cười hữu hảo với Lục Áp.

“Được rồi.” Đoàn Giai Trạch nói rồi kéo Lục Áp đi.

Lục Áp vẫn còn đang suy nghĩ: “Ông ấy cười với ta hay cười với em vậy?”

“Cười với anh đấy, nhưng mà bởi vì em.” Đoàn Giai Trạch giải thích, “Cái này gọi là yêu em yêu cả Tam Túc Kim Ô.”

Lục Áp: “………..”

Đoàn Giai Trạch: “Anh chưa từng nghe câu thành ngữ này à?”

Lục Áp lộ vẻ nghi hoặc, “….Em chế ra à?”

Đoàn Giai Trạch cười ha hả: “Nói là cải biên mới đúng.”

Giống như chuyện nàng Tinh Vệ lấp thủy cung, đây là thành ngữ mới cải biên.



Đoàn Giai Trạch tìm một chỗ yên tĩnh, cùng Lục Áp ngồi xuống, bên trên chính là một cánh đồng hoa hướng dương vàng óng. Thế nhưng họ ở đây, hoa hướng dương đều quay lưng về phía họ, bởi mặt trời ở bên kia cơ mà.

Phía hoa hướng dương hướng về thì đông du khách, hơn nữa những nơi tốt bị chiếm mất rồi, cảnh sắc và yên tĩnh không thể đôi bên vẹn toàn.

Đoàn Giai Trạch không để tâm, nhưng trong lòng Lục Áp lại bất bình, còn bày đặt hoa hướng dương, không thấy một vầng thái dương đang an vị bên cạnh tụi bây à??

Đoàn Giai Trạch không biết Lục Áp đang trừng mắt nhìn hoa hướng dương, anh dựa vào bên cạnh, tựa trên người Lục Áp, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, hai người không nói lời nào, Đoàn Giai Trạch cứ ngỡ trong lòng Lục Áp cũng cảm thấy bình yên giống mình.

Ánh mặt trời chiếu xuống khiến con người ta cảm thấy ấm áp dễ chịu, Đoàn Giai Trạch mới từ từ cất tiếng: “Cảm giác thi thoảng làm biếng thích ghê ha…”

Không cần làm việc trong vườn thú, thi thoảng còn phải đối phó với một vài chuyện đột phát.

Lục Áp không lên tiếng, Đoàn Giai Trạch hỏi hắn: “Anh có hiểu được không? Chắc chắn anh không hiểu được, đây là công việc đầu tiên của anh mà.”

Lục Áp: “………”

Mặc dù là sự thực, thế nhưng Lục Áp không muốn thừa nhận một chút nào, đổi lại là ai, công việc đầu tiên lại làm động vật ở vườn thú, tâm tình đều không tốt được.

Tuy rằng đây cũng là công việc đầu tiên của Đoàn Giai Trạch, thế nhưng trước đây anh từng thực tập, hơn nữa còn từng đi học mười mấy năm, cảm giác gần giống nhau. Còn Lục Áp thì đã làm tán tu không biết bao nhiêu năm, không có khái niệm công việc gì. Dù có ở Linh Hữu, thi thoảng cũng nghỉ việc theo tâm tình của mình.

Hơn nữa tinh lực của người tu đạo và nhân loại cũng khác nhau.

Đoàn Giai Trạch đang chìm đắm trong cảm giác thoải mái nhàn nhã, định bụng tâm sự với Lục Áp về văn nghệ, đột nhiên cảm thấy giọng du khách to hơn, hoặc nên nói là gần hơn.

Đoàn Giai Trạch nghi ngờ mở mắt ra, đập vào mắt là những bông hoa nở rộ vàng óng.

Đoàn Giai Trạch: “………”

Chẳng có lẽ ban nãy anh mê ngủ? Anh nhớ trước khi mình nhắm mắt chỗ hoa này không hướng về phía bên đây mà?

Sở dĩ anh cảm thấy giọng các du khách mỗi lúc một lớn, cũng là bởi mọi người cảm thấy hướng chụp ảnh không đẹp nữa, không chụp được hoa, bởi vậy nên thi nhau chuyển tới bên đây.

Đoàn Giai Trạch còn có thể nghe thấy giọng các du khách tới gần:

“Emma, chỗ hoa này sao vậy, không phải mặt trời ở bên kia hay sao, sao hoa hướng dương lại không hướng về phía mặt trời?”

“Lại nói, tôi cảm thấy nửa tiếng trước chúng vẫn còn hướng về phía bên kia, bà nói xem có phải sắp mưa rồi không?”

Đoàn Giai Trạch: “…Khụ khụ khụ!!!”

Suýt chút nữa anh bị sặc nước miếng của mình, nhìn lại quả thực mặt trời ở bên kia, một tay túm lấy tay áo Lục Áp bảo: “Anh ơi là anh, nhiều người nhìn như vậy, anh để chúng quay đầu lại được không?”

Lục Áp: “Không phải hoa hướng dương hướng về phía mặt trời hay sao? Tự chúng nó muốn quay về bên đây, có liên quan gì tới ta chứ?”

Đoàn Giai Trạch: “…Anh tưởng em là thằng đần à? Hoa hướng dương cảm nhận được ánh sáng nên mới chuyển hướng, anh ngồi đây phát sáng nên chúng nó mới hướng về phía anh đúng không?”

Lục Áp: “………”

Cũng may mà thời gian nửa tiếng với hoa hướng mà nói có lẽ rất ngắn, thế nhưng với con người lại hơi dài, có người đợi ở đây cả nửa tiếng, cũng không để trong lòng, hoặc là quay chụp ghi chép lại toàn bộ quá trình, tìm hiểu nguyên nhân đằng sau.

Giống như hai du khách kia, dù có phát hiện cũng không thảo luận tới sức mạnh ngoài tự nhiên…

Đoàn Giai Trạch cảm thấy du khách xung quanh càng ngày càng đông, tâm tình cũng phai đi, nơi này vốn rất yên lặng, hai người dựa vào nhau bầu không khí tốt đẹp nhường nào, nhưng Lục Áp lại dẫn người ta tới, đáng đời tên FA nhà hắn.

Đoàn Giai Trạch kéo Lục Áp buồn bực không nói được lời nào dậy: “Anh này, anh không am hiểu văn hóa mà còn đòi lừa em, nếu anh nằm xuống đất, có phải chỗ hoa hướng dương kia cũng gãy cổ vì anh không?”

Lục Áp: “…………”

——

Hạng mục du lịch thôn Đồng Tâm và vườn thú bổ trợ lẫn nhau, đạt được hiệu quả rất tốt, ruộng hướng dương trong mùa hoa thu hút được đông đảo du khách tới. Trong đó có một nhóm người nán lại trở thành khách quen.

Chiêu bài này cũng coi như thành công, sau này dân thành phố muốn du lịch xung quanh, chắc chắn sẽ nghĩ tới nơi này.

Mà thôn Đồng Tâm cũng tạo ra được rất nhiều cơ hội vào nghề, điều kiện tăng lên đáng kể.

Trong mùa hoa có không ít nhân viên Linh Hữu kết bạn du ngoạn, sau khi Đoàn Giai Trạch tới một lần, không nhận lời tới nữa, cũng cấm Lục Áp đi tới, đề phòng lý luận kỳ quái của hắn một lần nữa được tiến hành, ai đời cứ nhất định phải ngắm hoa chính diện.

Cùng lúc đó, trung tâm gây giống cánh cụt hoàng đế ở Linh Hữu cũng tiến được một bước thành tựu.

Thậm chí bọn họ còn đón đối tác nước ngoài, các quốc gia xung quanh có khí hậu giống với Hoa Hạ, vườn thú của họ muốn tiến cử cánh cụt hoàng đế, mà quốc gia mình không có trung tâm gây giống cánh cụt hoàng đế, hơn nữa, tỉ lệ ấp cánh cụt hoàng đế cũng rất thấp.

Dưới tình huống như vậy, bọn họ lựa chọn tiến cử cánh cụt hoàng đế ở Hoa Hạ bên cạnh, sau khi trải qua khảo sát, họ lại lựa chọn Linh Hữu.

Tuy rằng Linh Hữu vẫn chưa phải trung tâm gây giống cánh cụt hoàng đế chuyên nghiệp nhất, hơn nữa bầy cánh cụt hoàng đế đều sống ở trong môi trường lạnh lẽo, thế nhưng chúng sinh ra ở thành phố Đông Hải cũng khiến mọi người có ảo giác rằng cánh cụt hoàng đế có thể chịu nóng hơn những nơi khác…

Bên cạnh đó, cánh cụt hoàng đế Linh Hữu đẻ trứng, tỷ lệ ấp thành công rất cao, cũng vô cùng đặc sắc, gây được tiếng tăm trên mạng đã đành, có những hình ảnh không chỉ truyền bá trong phạm vi Hoa Hạ. Dù sao thì hình ảnh khác với chữ viết, mọi người đều có thể thưởng thức.

Thế là, Linh Hữu còn liên tiếp đón mấy lần vườn thú nước ngoài tới khảo sát, có quốc gia còn có một vài vườn thú tạo thành tổ, tới đây tham quan.

Đoàn Giai Trạch hết sức nhiệt tình đón tiếp họ, còn giới thiệu với họ một vài động vật bên cạnh cánh cụt hoàng đế, nếu được hoan nghênh mọi người tiến cử, trao đổi với nhau. Đương nhiên, việc trao đổi vượt quốc gia cũng cần nhiều thủ tục hơn.

Những người này không phải người Hoa, cũng không biết tin tức về Linh Hữu mấy năm trở lại đây, chỉ tìm kiếm tài liệu liên quan tới cánh cụt hoàng đế, sau khi tới Linh Hữu, cũng đủ khiến họ choáng váng.

“Con số trong tài liệu chỉ là con số, thế nhưng sau khi thấy hình thể thực sự của chúng, tôi thực sự bị thán phục.” Phiên dịch truyền đạt lại lời của người phụ trách tiến cử của vườn thú nọ, cảm thán trước hình thể to lớn của Kỳ Tích, cũng luôn miệng dò hỏi có phải nó không có đối tượng thật không?

Nếu như có, dù là bất cứ vườn thú nào có khu triển lãm cánh cụt, cũng đều hy vọng có được đời sau của nó. Dù sao thì bọn họ cũng biết không thể mua lại con cánh cụt hoàng đế này, vườn thú này thậm chí còn lấy nó làm linh vật.

Cánh cụt hoàng đế lớn như vậy, hoàn toàn không thể dùng giá của cánh cụt hoàng đế phổ thông để cân nhắc, phải nâng lên một tầm giá mới.

“Ừm đúng vậy, vẫn không tìm được đối tượng.” Đoàn Giai Trạch trả lời.

Đoàn Giai Trạch dẫn những người này đi dạo một vòng ở Linh Hữu, khiến họ phải mở mang tầm mắt. Có thể khiến người trong nghề phải mở mang tầm mắt như vậy quả thật không phải chuyện đơn giản, chủ yếu là mấy năm qua họ không bị tin tức oanh tạc, không có quá trình dần dần tiếp thu.

Mà kết quả của việc mở mang tầm mắt, chính là nhận được rất nhiều lời hỏi giá, hoặc là đồng ý lấy động vật quý hiếm ở nước mình ra để trao đổi, đưa ra những giao dịch ngang giá.

Người phụ trách tiến cử của một vườn thú nọ hỏi: “Con kền kền Andes này tuyệt quá, hình thể, sải cánh của nó, mỗi một bộ phận trên người nó quả thực rất hoàn mỹ, không thể tưởng tượng nó lại được sinh ra trong vườn thú.”

Đoàn Giai Trạch: “Đúng vậy, cũng nhờ có vườn thú ấy gây giống, chỗ chúng tôi cũng chỉ có một con thôi.”

Người phụ trách hưng phấn hỏi: “Thế thì hay quá, vườn thú chúng tôi có một con giống cái, muốn xem mắt không?”

Đoàn Giai Trạch: “…….”

Có rất nhiều yêu cầu như vậy, bọn họ vừa thấy động vật ưu tú, nhân khí cao, ngoài việc muốn mua ra, thì muốn xem mắt.

Kì lạ nhất là có người còn hỏi con cá ó dơi cỡ lớn có muốn tìm đối tượng xem mắt không.

Đoàn Giai Trạch đều lấy lý do xem mắt vượt quốc gia quá phiền phức, cần phải suy nghĩ thêm để tạm thời từ chối, anh thầm nghĩ sau này nếu dẫn mấy người này đi tham quan, thì không thể đưa tới chỗ động vật phái tới.

Tiểu Cửu giống như Khổng Tuyên, len lén bày tỏ ý nguyện của mình. Gã thực sự sợ hãi, gã đã nhìn ra được, trong số toàn thể động vật phái tới, địa vị của gã là thấp kém nhất.

Bây giờ Đoàn Giai Trạch không cho người ta giết gã, nhưng gã càng ngày càng ý thức được mình từng đắc tội vườn trưởng, nói không chừng một ngày nào đó vườn trưởng sẽ cho gã đi xem mắt… Gã có thể mạnh mẽ phản kháng không?

“Anh yên tâm đi, tôi sẽ không làm chuyện này đâu.” Đoàn Giai Trạch an ủi Tiểu Cửu một chút, “Phải rồi, anh đã có gia thất, đi bước nữa rồi à?”

Tiểu Cửu lắc đầu nguầy nguậy: “Mỗi ngày bị thiên đình truy sát, lấy đâu ra thời gian mà đi bước nữa. Với cả, cưới một lần đã đủ thảm…”

Đoàn Giai Trạch cười gượng nói: “Lần đó anh bất cẩn quá rồi.”

Lục Áp ở bên cạnh nghe thấy, cười lạnh một tiếng: “Bất cẩn thật, lại đi cưới thủy tộc.”

Đoàn Giai Trạch: “…..Ý em không phải như vậy.”

Cuộc hôn nhân đầu tiên của Tiểu Cửu là với công chúa Vạn Thánh, thế nhưng công chúa Vạn Thánh vốn là vị hôn thê của Bạch Long Mã, gã cắm sừng cho người ta, sau này bị đánh mất một cái đầu, phải bỏ chạy.

Khi đó Dương Tiễn và Tôn Ngộ Không không đuổi theo nữa, nhưng trong nhà Tiểu Bạch Long cũng có bối cảnh, sau đó Tiểu Cửu vẫn bị bắt trở lại.

Tiểu Cửu đâu dám trả treo Lục Áp, cúi đầu không ho he tiếng nào. Bây giờ gã chỉ còn một cái đầu, càng phải quý trọng hơn.

…..

Hắc Toàn Phong và Tống Bảo tới Linh Hữu, mới đầu ký hợp đồng hai năm, bây giờ sắp tới kỳ hạn hai năm, cũng phải chuẩn bị ký tiếp. Trung tâm gấu trúc cố ý phái một nhóm người tới Linh Hữu, ngoài việc gia hạn hợp đồng ra, cũng muốn kiểm tra xem tình huống của Hắc Toàn Phong và Tống Bảo.

Tuy rằng hai năm ký một lần, thế nhưng có thể mượn tiếp hai năm không, chủ yếu vẫn phải xem tình huống sinh hoạt của gấu trúc.

Có một tổ bốn người tới, đi cùng Đoàn Giai Trạch, kiểm tra hoàn cảnh sống, tình huống chăn nuôi, bệnh án của hai con gấu trúc. Bọn họ từng xem qua tình hình của không biết bao nhiêu khu triển lãm gấu trúc ở vườn thú, nhưng hai con gấu ở Linh Hữu này chắc chắn là hai con có cuộc sống tốt nhất mà họ từng thấy.

Qua biểu hiện trên bệnh án, hai con gấu trúc chưa từng bị bệnh lấy một lần, thể trọng tuy nặng hơn một chút so với các con gấu trúc tầm tuổi, thế nhưng không quá khổ, không nguy hiểm tới sức khỏe.

Trước đó đã nói, bây giờ số lượng gấu trúc nhiều, rất nhiều vườn thú có, bởi vì thiếu kinh nghiệm, hoặc nhiều vườn thú tài chính không dư dả, có một vài con gấu trúc ở vườn thú sống rất bình thường, thậm chí còn không được ăn no.

Ăn không đủ no là chuyện bình thường ở rất nhiều vườn thú, nhất là với động vật ăn thịt, đối với một vài vườn thú không có trách nhiệm mà nói, động vật bảo vệ cấp một không khác gì động vật bình thường.

Mà hai con gấu họ thấy ở Linh Hữu, tinh thần sung mãn, hoàn cảnh sống ưu việt, có lẽ không kém gấu trúc ở trung tâm. Mà hai con gấu trúc này, cũng mang tới rất nhiều du khách cho vườn thú, nhìn dòng người tấp nập trong khu triển lãm là biết rồi.

Sau khi kiểm tra, họ hết sức hài lòng, tới lúc mở cuộc họp, Đoàn Giai Trạch còn mời thầy Phan – Phan Toàn Phong, chuyên gia của khu triển lãm gấu trúc tới, mọi người cùng nhau thảo luận xem có mặt gì cần cải tiến không.

Sau khi kiểm tra nửa buổi không có vấn đề gì, thế nhưng không nói gì thì họ lại có vẻ thừa thãi, bèn nói một vài vấn đề không quan trọng.

Người dẫn đoàn nói: “Phải rồi, Tống Bảo cũng đã đến tuổi rồi, nó đầy đủ dinh dưỡng, theo tình huống nuôi gấu trúc trưởng thành, có lẽ cũng phải chuẩn bị, ứng phó nó tới kỳ động dục.”

Một khi Tống Bảo trưởng thành, như vậy phải căn cứ theo tình huống giám sát, để các chuyên gia quyết định xem nó sẽ ra mắt với gấu trúc cái ở đâu. Dù sao mọi gấu trúc ở Hoa Hạ đều có “Gia phả”, chuyên gia điều tra một chút là biết ai thích hợp bầu bạn cùng nó.

Còn về Hắc Toàn Phong, người biết chuyện trong lòng đều rõ, hoặc là được ám chỉ, dù nó còn năng lực sinh sản hay không, đều không cần họ quản. Bởi vậy nên bọn họ rất ít đề cập tới tình huống của Hắc Toàn Phong.

Đoàn Giai Trạch đang định nói chuyện, Phan Toàn Phong ngả người nói: “Thế mọi người có gấu trúc cái độ tuổi nào? Có ảnh không? Tống Bảo thích vành mắt to một chút, tai tròn một chút, mặt đừng gầy quá…”

Đoàn Giai Trạch: “…….”

Tổ kiểm tra: “………”

Phan Toàn Phong nói đến hăng say, không gác chân mà hoa tay múa chân bảo: “Nếu được thì muốn trông như thế này..”

Đoàn Giai Trạch mỉm cười ấn vai Phan Toàn Phong xuống, “Thầy Phan ngồi xuống đi.”

Phan Toàn Phong ngẩn ra, mới nghiêng vai, dáng vẻ không chịu nổi gánh nặng, ân cần nhìn vườn trưởng.

Mọi người ở trung tâm gấu trúc đều nhìn Phan Toàn Phong đầy kỳ quái, đây không phải là tổng giám phụ trách về mặt kỹ thuật hay sao, sao điên điên khùng khùng thế kia. Nhưng vườn trưởng Đoàn không đến nỗi lấy chuyện này ra đùa giỡn, bọn họ lại không phải nhân viên kỹ thuật, chẳng lẽ có phương pháp quan sát gì đó thật?

Bọn họ chần chừ nói: “Chuyện này.. phán đoán dựa vào đâu vậy?”

Đoàn Giai Trạch uy hiếp nhìn Phan Toàn Phong, dùng ánh mắt nói với gã, nếu nói lung tung thì sẽ giảm lượng thức ăn.

Phan Toàn Phong sừng sỡ một chút, lắp bắp nói: “Thì trông Hắc Toàn Phong như vậy, tôi thấy nó có vẻ rất thích Hắc Toàn Phong…”

Mọi người: “………..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.