Năm Ba Lớp K

Chương 21: Chương 21: Chương 20




86>>

Nếu tác phẩm kia thật sự không có giá trị nào có lẽ Chỉ Hủy cũng sẽ xuôi lòng. Dù cho có buồn đến mấy cô cũng không nặng nề với cha mẹ.

Tất nhiên, vì không như thế, sự căm hờn cũng sâu thêm một phần.

87>>

Ngày xét tuyển lý thuyết đại học F rơi trúng vào sinh nhật Chỉ Hủy. Có lẽ cũng đã từng rất long trọng nhưng bây giờ chỉ là thoáng qua. Khả dĩ, nếu như hôm nay cô ở trường thì những mối giao hảo tốt đẹp sẽ đưa đến rất nhiều phần quà xinh xắn.

Nhưng không khéo ở chỗ lại trùng với ngày thi, còn là một ngày thi quan trọng, chuyện sinh nhật kia trở về với vẻ bình thường, gió thổi mây bay.

Trường thi nằm ở một trường trung học có phụ thuộc với đại học F, chỉ cách ngôi trường hằng mong ước đó một con phố. Hôm nay chú tài xế đã đưa cô đến đây, thầm nghĩ thời gian hãy còn sớm nên mới dạo qua đại học F một vòng

Bởi vì thời tiết hôm nay lạnh đến mức phải trùm kín cả cổ nên đa phần cây cối đều rơi rụng lá, những thân cây xám xịt trơ trụi hứng mưa gió trên đường.

Tòa nhà của chuyên ngành tin tức rất hào nhoáng, được xây mới lại trên con đường trung tâm, không chỉ đồ sộ, kết cấu chặt chẽ và còn đượm thứ gì đó rất riêng. Hơi nhuốm sự uy nghi của một nền kiến trúc Châu Âu vậy. Trước cửa là một khu đất trống, không biết định xây gì nhưng giờ đây lại bị trưng dụng làm chỗ để xe.

Chỉ Hủy dán mặt vào cửa kính, nhanh chóng bỏ xa cây cối và những tòa nhà.

Sau cô lại nổi hứng, băng ngang qua đại học F thêm lần nữa, lần này họ đi vòng xung quanh, khu nhà mới xây ở ngay trước mắt. Rất rộng rãi.

Một mặt cỏ mênh mông vô bờ, kết cấu bằng gỗ kín kẽ, lạ mắt.

Nghe nói đại học P từng xây dựng lại giảng đường nhân dịp kỉ niệm trăm năm ngày thành lập, cả giáo viên lẫn học sinh đều luôn thổi phồng lên rằng, đó là kiến trúc chân chính, là kinh điển trong kinh điển và vô số điều khác. Bây giờ đại học F im lặng xây dựng lại hầu như toàn bộ, không biết người đại học P cảm giác thế nào.

Mẹ cô chỉ một ngón tay vào tòa nhà dang dở. “Nghe đâu sau khi xây xong, khu nhà này sẽ dành cho sinh viên ngành ngoại ngữ. Mẹ khuyên con đừng học truyền thông gì đó nữa, học ngoại ngữ mới là lựa chọn đúng đắn.”

Chỉ Hủy không để ý lắm, cô vẫn đang nghĩ đến chuyện khác trong đầu.

Cô nhớ, năm lớp mười một, từng có một sinh viên xuất xắc về thăm lại trường cũ, vô tình gặp cô ở hành lang. Chỉ Hủy còn trêu ghẹo: “Không dẫn bạn gái về đấy à?”

“Nào có bạn gái gì đâu.”

“Anh lên đại học một năm rồi mà vẫn chưa kiếm được bạn gái, như vậy là không được rồi.”

“Sao trách anh được. Trường anh mỗi ngành một tòa nhà. Ngày mới ra khỏi cửa, chưa nói đến nữa, ngay cả bạn cùng khoa cũng khó gặp nữa là.”

Nghĩ vậy thì chợt bật cười. Phải chăng đại học F muốn phân bố ra để tạo thành các ngôi trường dành cho hòa thượng và ni cô?

Mẹ Chỉ Hủy thấy cô cười bất chợt như vậy thì liếc xéo. Cô nhanh chóng ngoan ngoãn lại.

88>>

Sau khi thi xong phần tiếng Anh thì cô cảm thấy hơi buồn ngủ, có lẽ vì đề bài không quá khó khăn, ít nhất đối với Chỉ Hủy thì đúng là như vậy.

Lúc trước đủ loại kiểu gấp gáp, nào là bút máy, thức, compa, thậm chí còn mua hẳn một hộp bút chì Nhật Bản. Đến nơi rồi, mọi gấp rút đều bay xa.

Chỉ Hủy định ghé vào bàn ngủ một lát nhưng lại vội vàng đứng lên, lát nữa là đến môn cô không giỏi lắm.

Đồ dùng đầy đủ, không cần phải hoảng loạn. Có lẽ cô nên đến WC, đây cũng được coi là cách lành mạnh để giải tỏa sự lo lắng.

Chỉ tiếc có rất nhiều người nghĩ như cô.

Nhà vệ sinh nữ đã xếp hàng đến tận cầu thang, Chỉ Hủy ở vị trí tầm tầm không đầu không cúi, dựa vào khung cửa, một lúc lâu cũng không dịch lên. Có mấy người không chờ kịp đã đến nhà vệ sinh nam giải quốc, khóa trái cửa lạnh, mặc cho các bạn nam đứng bên ngoài gào khóc thảm thiết mới dành được trận địa.

Chỉ Hủy thấy vậy thì bật cười. Tỉ lệ giữa nam sinh và nữ sinh đã chênh lệch như vậy, đúng là âm thịnh dương suy.

Bỗng nhiên, người xung quanh hơi xôn xao, những nữ sinh đứng ngoài cũng không phải là ngoại lệ. Họ ưỡng ngực ngẩng đầu thể hiện phong thái thục nữ, khiến cô lấy làm lạ. Chỉ Hủy tò mò nghiêng đầu một chút, nhòm thử.

Một nam sinh bước xuống từ trên lầu đang đến đây, đôi mắt cậu nhìn xung quanh, khiến tất cả nữ sinh uể oải bừng bừng sức sống.

Cậu trai này rất giống Tạ Tỉnh Nguyên, suy nghĩ này ngay lập tức bị giập tắt. Cậu không phải là người thích nói chuyện với kẻ khác, cho dù cuộc thi ngoài cũng mang bộ quần áo sẫm màu Thánh Hoa thật chỉnh tề, đôi mắt điềm tĩnh lơ đãng, hiếm tạo cảm giác cậu đang nhìn cho ai đó.

Nhưng mà, người như thế này, đi đến đâu lại thành sự chú ý đến đó. Sự tồn tại của cậu là vậy, vô tình tạo khoảng cách với mọi người, khiến cho các nữ sinh lúc thấy cậu băng qua thì nghiêm túc hẳn lên.

Chỉ Hủy đang do dự có nên mở miệng tiếp đón hay không, dù sao xếp hàng chờ nhà vệ sinh cũng hơi kì cục. Bỗng dưng đôi mắt cậu đột ngột nhìn về bên đây, không biết là do đâu.

Trong nháy mắt, Chỉ Hủy tự nhủ không được chột dạ, cô cúi đầu quay ra, thậm chí còn muốn giơ tay chắn trước mặt nhưng tóm lại là vẫn không tránh được.

“Thì ra cậu ở đây.” Cậu thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu tìm mình à?”

“Mình, không, không có…” Càng kì cục hơn nữa là chẳng còn sự bình tĩnh thường ngày.

“Cậu thi phòng nào vậy?”

“Mình à? Ở phòng 205, còn cậu?”

“Mình là 307.”Một cô gái nhoài đầu ra, đứng khá sát Chỉ Hủy để nghe ngóng.

Cậu nam sinh cảm thấy đôi mắt mọi người hơi khác lạ nên nở một nụ cười nhợt nhạt. “Cậu có cần vào không? Hay chúng ta đổi nơi nói chuyện nhé.”

Chỉ Hủy quẫn bách, đáp: “Đi thôi.”

Cả hai người đều âm thầm khó hiểu trong lòng.

Tỉnh Nguyên không thể hiểu, tại sao có nhiều cô gái xếp hàng ở nhà vệ sinh thế?

Chỉ Hủy lại không thể hiểu, phòng thi của cậu rõ ràng ở tầng trên, sao lại đi xuống dưới đây làm gì?

Cả hai ôm bầu tâm sự đi một đoạn dài, đầu tiên là cậu lên tiếng: “Thật ra, mình đang tìm cậu.”

“Ơ?”

“Ừ.” Cậu trịnh trọng quay lại, khác với sự trầm ngâm điềm tĩnh bình thường, lần này là một gương mặt rất ấm áp. “Sinh nhật vui vẻ.”

“Thì ra là cậu biết?”

“Mình là người có thể thay cậu đăng ký, có gì mà không biết?” Giọng nói có vẻ tự đắc.

“Ừ nhỉ, mình không nghĩ đến. Cảm động quá! Không ngờ có người nhớ đấy.”

“Đừng cảm động sớm.” Cậu cười đưa tay không lên. “Mình chưa chuẩn bị quà.” Dường như đang tính xin lỗi.

“Mình cũng không trông đợi gì.” Cô rộng lượng phất tay ý bảo cho qua. “Khất lại nhé!”

“Sao?” Trong nháy mắt cậu ngạc nhiên.

“Vì cậu không chuẩn bị còn gì? Mình đang khất nợ cho cậu đấy!”

“Thì ra cậu là như vậy! Còn mặt dày đến mức đòi quà nữa.”

“Giờ mới biết mình mặt dày à? Bắt buộc thôi!” Cô tỏ vẻ vô lại.

Tuy rằng Tạ Tỉnh Nguyên rất muốn tiếp tục hình tượng điềm tĩnh uy nghiêm nhưng cuối cùng cũng bật cười thành tiếng vì cô nữ sinh đáng yêu này. Bất giác, cậu vươn tay, xoa mái tóc ngắn mềm mại của cô. Cho đến tận lúc cảm thấy bầu không khí xung quanh lạnh đến đông cứng, gương mặt cô ngạc nhiên đến mờ mịt, mới nhận ra, đây là hành động chưa từng xuất hiện bao giờ.

Dám khẳng định rằng, từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, Tạ Tỉnh Nguyên chưa bao giờ xoa đầu cô gái nào khác. Vậy, cái này là, thỉnh thoảnh lên cơn thần kinh phải không?”

“Thôi… Không còn sớm nữa, sắp thi lại rồi, mau quay về đi.” Cậu nam sinh xấu hổ lên tiếng.

Chỉ Hủy cúi đầu, nhanh chóng bỏ chạy thục mạng về phòng thi. Gương mặt đỏ ửng giữ lại trong đôi mắt của cậu.

89>>

Đề tổng hợp môn Văn lại hơi khó. Cô viết liếng thoáng, chóp mũi hơi rịn mồ hôi.

Câu cuối cùng là dựa vào một đoạn trích trong bài “Hải Quốc Đồ Chí” để trả lời một số câu hỏi. Chỉ Hủy đọc đi đọc lại ba lần vẫn cảm thấy khó hiểu. Tới giờ nộp bài cô mới vội vàng viết câu trả lời, khi nộp xong rồi mới tự mắng mình là đầu heo, khi không lại viết những quốc gia khác chỉ phô trương thanh thế, không đáng khiến quốc gia sợ hãi. Nếu Ngụy Nguyên ở suối vàng có biết được, chắc ông ấy cũng phải đau lòng đến rơi nước mắt.

Cho đến khi cô theo dòng người ra ngoài cổng mới tự an ủi chính mình, tiếng Anh làm bài rất tốt, có lẽ cũng đủ vớt vát. Vậy nên, ngày Nguyện Nguyên à, an tâm được rồi.

Thể hiện một gương mặt thoải mái, mẹ cô đến đó hỏi thế nào rồi cũng đáp: “Tạm ổn ạ.” Nụ cười nhẹ nhõm khiến mẹ cô vừa an tâm, vừa vui vẻ.

Mẹ nói, ở nhà đang có một bàn ăn tuyệt vời đợi cô. Có lẽ vì cô nói từ tạm ổn nên mới nhận được sự ưu đãi mực này. Chỉ Hủy cười mỉa trên xe.

Trong chớp mắt lại nhớ đến chắc Tỉnh Nguyên cũng đã thi xong rồi. Cô nhìn vào đám đông một lúc rất lâu, đến khi mẹ gọi mới thôi tìm nữa. Có lẽ cậu đang ở một góc vắng vẻ nào đó, đợi người ra hết rồi mới đi về.

Nghĩ vậy nên tạm bỏ qua, cô quay đầu, tiếp tục đáp lời người mẹ đang càm ràm, thỉnh thoảng lại thấy hơi thương tổn.

Cho đến khi đôi mắt nhìn ra ngoài lúc chiếc xe rời đi. Phải chăng đây là sự ngoài ý muốn của vận mệnh. Ví dụ như va vào ai đó khi xuống chiếc xe 130, hay lúc gặp trộm bị ai đó cứu lấy, hay lúc ngẩng đầu lên bậc thang bắt gặp ánh mắt kiếm tìm của cậu.

Không ngờ sẽ nhìn thấy.

Rồi lại đâm vào mắt.

Ngoài trừ lần đó không thể quên đi ra. Những điều còn lại đúng là ngoài ý muốn của vận mệnh.

Tầm mắt tối dần, Tỉnh Nguyên nắm tay Khê Xuyên, băng qua đường.

90>>

Chỉ khi hai ngôi sao giao nhau, bầu trời đêm mới rực rỡ.

Chẳng thể chờ mong có ngôi sao nào lại đi vào quỹ đạo đó.

Một rực rỡ trên trời.

Một lặn sâu xuống mặt nước.

Một cậu thiếu niên với ánh mắt mãnh liệt nắm tay một cô gái tóc dài váy ngắn xinh đẹp, trong làn hơi mùa đông sao mà chói mắt, đến nổi đám đông không thể lu mờ. Đẹp như bức tranh vẽ trong câu chuyện cổ tích. Thậm chí khiến người khác không đành lòng, nhìn thêm một lần.

Nếu vậy, đây chính là “Nhìn thấy người đi về phía tôi, gương mặt kia đẹp như tượng tác” sao?

Nếu vậy, một cô gái chưa đủ dịu dàng, chính chắn và tao nhã như cô là gì trong lòng cậu?

Vươn tay xoa đầu chỉ là lòng yêu quý với đàn em.

Còn tay trong tay mới là đôi yêu đương thật sự.

Chuyện này lẽ ra cô nên biết, cô nghĩ đáng lẽ cô phải biết từ sớm.

Trong lúc lẫn giữa dòng người, có một khoảng cách kéo dài ra. Mình chỉ nhớ rõ đã từng có một sự ấm áp giữa mùa đông lạnh lẽo. Thế nên ngay khi thức tỉnh từ giấc mộng, cả người bị đóng băng đến nỗi muốn khóc cũng không thể, muốn rơi lệ cũng không còn cách nào.

Hoàng hôn phủ lên gương mặt đã nhuốm bụi của cô, còn bọn họ đi dưới con đường rực rỡ ánh chiều tà.

Bài hát “Rất yêu, rất yêu anh” cứ vang lên trong đầu cô như một lời trào phúng.

– Nếu thổi nến điều ước sẽ thành thật, như vậy, người có thể thích em vì điều này không?

91>>

“Này, có cần thiết không?” Trên một góc đường, rời xa đám đông, cậu nam sinh quay đầu lại, rút tay về.

“…”

“Cậu đến chết cũng muốn sĩ diện à?” Giọng nói đầy sự trách cứ bất đắc dĩ. “Còn muốn thể hiện sự hoàn hảo trước mặt bạn bè cũ?”

“…”

“Thật ra đâu cần phải thế. Bọn họ…” Cậu chỉ đám đông ở xa xa. “Có lẽ đã không còn nhớ đến cậu nữa? Làm gì có ai săm soi lâu như vậy? Làm gì có ai để ý người té ngã là cậu? Làm gì có ai hoài nghi người mang đồng phục Thánh Hoa?”

“Tân Tuần.” Cô nữ sinh nhỏ giọng, cắt đứt giờ lên lớp của cậu nam sinh. “Lúc nãy Tân Tuần ở phía sau.”

“Ồ? Hạ Tân Tuần sao?” Cậu ngạc nhiên, thật ra cũng tự trách chỉ số thông minh không thể vận dụng trong phạm vi đó. Xét tuyển đại học F, Hạ Tân Tuần không tham gia mới là chuyện bình thường.

“Không biết có nhận ra tôi không.”

“Không có khả năng. Cậu thay đổi kiểu tóc, mặc bộ đồng phục của Thánh Hoa, lại giả vờ có bạn trai chung trường. Cho dù cậu ta nghi ngờ cũng không dám tin.”

Giống như một người sắp chết đuối, bám được một bụi cây cô cũng gật đầu lia lịa.

“Chỉ tiếc tôi…”

“Sao? Có chuyện gì?”

“Sao cậu không nghĩ bên kia đường có bao nhiêu học sinh Thánh Hoa? Hơn nửa là học sinh lớp A”

“Vậy thì sao?” Gương mặt cô khinh thường rất kiểu “chẳng lẽ cậu muốn tôi chịu trách nhiệm”

“Không phải thế, có những người cũng để ý như Hạ Tân Tuần vậy.”

Giữa hai người là làn khói trắng. Thời gian im lặng cũng đủ để nó tan biến đi.

“Cậu thích Hạ Tân Tuần phải không?”

Cô gái hơi ngập ngừng một lát, dường như rất cô đơn, cuối cùng lại kiên định như thể không gì lay chuyển được.

Đó là sự thật.

“Tôi biết.”

Vậy thì thế nào?

Trong bầu không khí dày kín, không còn giọng nói nào khác. Cậu nam sinh quay sang đường cái, một chiếc xe chớp nháy đèn nhạt nhòa như giấc mộng, trong nháy mắt lại quay về sự im lặng ban đầu, chôn vùi trong cát bụi hoàng hôn.

Không còn sau đó nữa.

Một lúc sau, Khê Xuyên cũng hiểu ý cậu, phì cười. “Nói chuyện cắt ngang không sợ chết sao? Nếu cậu thích tự ngược như vậy thì cắn lưỡi chết đi.”

“Tào lao, cậu cũng vậy đấy.” Cậu không quay đầu lại, chỉ cười rồi vẫy tay với taxi.

“Cậu nên học Hạ Tân Tuần cách theo đuổi con gái người ta. Haha.” Một bên trêu ghẹo đi đằng sau.

“Nếu thông minh hơn thì chắc không theo đuổi cậu đâu.” Cậu nam sinh ngồi xuống ghế trước.

“Cậu có ý gì?” Mặt cô sa sầm.

“Tuy rằng có thể xem Hạ Tân Tuần là kình địch, nhưng mắt nhìn của tôi tốt hơn cậu ta.”

“Tốt cái đầu cậu ấy! Nói những lời này mà cũng nói được. Tự đi cắn lưỡi mình đi!”

Cô trợn tròn mắt, nghiêng qua nói với lái xe: “Anh đừng nhìn nữa, mau đi đi!”

Tấm biển “Xe còn trống” sáng rực ban nãy, nay đã tắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.