17>>
“Hạ Tân Tuần?” Tạ Tỉnh Nguyên cố gắng lục lọi trong ký ức cái tên này. À, thì ra là cậu ta.
Hóa ra là cậu nam sinh trong lần thi Toán lớp mười một, yên tĩnh, nho nhã, điềm đạm. Tỉnh Nguyên chỉ nhìn thôi đã cảm thấy khó ưa, giống như gặp được kỳ phùng địch thủ.
Lần tiếp theo gặp mặt là giải Vật Lý quốc gia, hai người giải nhất đứng chụp ảnh cạnh nhau, tuy nhìn có vẻ thân thiết nhưng thật sự đều ngầm chê bai người kia. Chưa từng nói với nhau câu nào nhưng ý thức được sự tồn tại của nhau.
“Ừ, chắc cậu biết cậu ấy.” Khê Xuyên cúi đầu trên bậc thang sân vận động, nhẹ nhàng đáp lại.
“Đã gặp, không phải cậu ta biết hết về cậu sao? Cần gì phải trốn?”
“Cậu ấy không biết. Mình chỉ nói tay trái bị gãy còn những thứ khác thì không động đến.”
“… Đây không phải cách hay. Chắc bây giờ cậu ta rất…”
“Chắc là bất ngờ và dằn vặt lắm. Mình biết. Nhưng mà càng dài càng lâu sẽ dằn vặt hơn nữa. Với cả, đừng nhìn mình với ánh mắt thương hại.” Cô nghiêng đầu sang một bên, thả lỏng người.
Chiều sau tiết Thể Dục cô có thể về nhà nhưng lại bị cậu trai đứng trước mặt tỏ vẻ thông minh, lôi kéo đến phòng y tế xử lý vết thương cho bằng được. Khê Xuyên không biết nên bực bội hay biết ơn.
“Ui… Đau quá! Trời ơi!” Tiếng gào khóc thảm thiết khiến tay của giáo viên trực phòng y tế run rẩy.
“Sạch mủ rồi, em ráng chịu một lát!”
“Vâng. Rất đau!”
Lúc ra khỏi phòng y tế, hoàng hôn đã phủ rợp.
Cậu giúp cô mang cặp, gương mặt không thay đổi gì. “Nghe cậu kêu la vậy, mình rất ngạc nhiên cậu có phải thục nữ mọi người hay bàn tán không.”
Cô nhún vai tỏ vẻ không sao cả. “Trên đời này làm gì có thục nữ, mình không phải, những cô gái khác cũng không phải.”
Cậu cười khẽ. “Sao mình nghe đâu cậu có biệt danh là “Tây Thi tài hoa” ấy nhỉ? Không phải ai nghe cũng cảm thấy rất thục nữ sao?”
“Khụ… Biệt danh đó chỉ là lời đồn thôi! Không phải người ta cũng gọi cậu là “quý công tử mặt lạnh” đó sao? Trời ạ… Lạnh quá đi! Chẳng lẽ quý công tử đây thích ăn đồ lạnh đến mức bị gọi vậy sao?”
“… Cuối cùng mình cũng chứng kiến nhân vật trong truyền thuyết là thế nào rồi.’
“Hân hạnh!” Im lặng một lát lại bĩu môi tự giễu: “Nhưng mà, mình đã trở thành kẻ vô dụng rồi.”
Cậu ngẩn người trong chốc lát, cảm thấy từ “vô dụng” quá tàn khốc. Quay lại, hai bàn tay đặt lên vai cô gái, nghiêm nghị nói: “Đừng cam chịu sự thất bại của bản thân. Một năm Hạ Tân Tuần không ở đây, mình sẽ bảo quản cậu thay cậu ấy.”
Cô gái bất chợt ngẩng đầu, trong ánh mắt thấp thoáng sự dịu dàng. Nhìn lại, cho dù lời nói chân thành bao nhiêu, đáy mắt Tj Tỉnh Nguyễn vẫn rất bình tĩnh.
“À này, Tạ Tỉnh Nguyên, có ai nói thế này với cậu chưa…”
“Nói gì?”
“Cậu rất là xinh!”
“Hả?” Gương mặt cậu trở nên mờ mịt.
Tuy dùng từ “xinh” để miêu tả vẻ ngoài của một cậu con trai không phù hợp nhưng cậu vẫn đỏ mặt nơi giữa ráng chiều.
Khê Xuyên bật cười tạm biệt cậu ở ngã đường. Cũng chẳng sao cả, cậu dùng từ “bảo quản” dùng cho đồ vật để nói mình, vậy mình phải khiến cậu biết thế nào là ngượng, coi như hai bên đã huề nhau.
18>>
Một câu “Cậu rất xinh!” này, nếu như truyền ra bên ngoài chắc chắn nhận được sự đồng tình của vô số người.
Sáng sớm mới đến lớp học, cậu mở tủ giày ra, một loạt thư tình xanh đỏ đủ cả đổ xuống đất. Tạ Tỉnh Nguyên chợt hiểu thế nào gọi là bất lực rồi.
Còn Chung Quý Bách, người đã quá quen với chuyện này lại hơi bất ngờ. Sao chỉ trong một đêm mà được nhiều người thầm thương trộm nhớ thế?
Dù sao thì Tạ Tỉnh Nguyên cũng là một cậu thiếu niên hoàng kim, một người rất có cá tính, yêu cầu chuyển lớp gây chấn động toàn ban. Tuy tính tình vẫn phớt lờ mọi thứ như trước nhưng chịu đảm nhận chức vụ trong lớp kể cũng không hờ hững mấy. Quan trọng nhất là tương lai sáng lạn, thành tích hạng nhất. Có lẽ cậu là loại người ngoài lạnh trong ấm chăng?
Nhìn thế nào cũng vượt trội hơn Chung Quý, cho dù thư tình có chất chồng thành núi cũng là điều chấp nhận được.
“…Xin gặp mình tại cây thứ ba đối diện cửa phòng đa năng.” Quý Bách ghé mắt lại nhìn lén phong thư trong tay Tạ Tỉnh Nguyên. “Trời, lại là dãy cây nữ hả? Bao nhiêu cây trong trường đều bị mọi người biến thành nơi tỏ tình rồi?” Bỗng nhiên lại nhớ đến một ai đó.
“Thật tẻ nhạt.” Tỉnh Nguyên đóng cửa tủ, gương mặt bình thản khoác cặp bước đi.
“Không đem về sao? Quý Bách đứng sau sốt ruội hộ cậu.
“Không rảnh.”
“Lại nữa à!”
Người này luôn đem thời gian ra làm một cái cớ, đối với Tạ Tỉnh Nguyên, từng phút từng giây quan trọng hơn một cô gái.
Trước đây bước vào lớp học, thứ đầu tiên đập vào mắt Tạ Tỉnh Nguyên là dãy “còn xx ngày nữa sẽ đến kì thi đại học” trên bảng đen. Vậy mà hôm nay là người vừa mới đổi trang phục học sinh. Áo sơ mi tay ngắn trắng phau, ruy băng cùng tông đen với chiếc váy, cuối cùng là đôi giày cọ màu đen sáng. May mặc giống nhưng nhìn thế nào cũng khác những nữ sinh còn lại.
Có lẽ vì Thánh Hoa và Dương Minh là hai trường khác nhau nên phong thái của nữ sinh mỗi trường cũng khác nhau sao?
Hoặc có thể là, cùng giữ chung một bí mật nên mới thấy khang khác.
Hai cô gái ngẩng đầu nhìn ra cửa, một cậu trai mang áo sơ mi trắng cổ bẻ ngay ngắn, vác cặp trên vai bước vào, bỗng dưng phòng học như bừng sáng.
“Tại sao Tạ Tỉnh Nguyên càng ngày càng trổ mã…” Hai người ngồi cùng bàn bất chợt đồng thanh, sau đó ngạc nhiên bật cười.
Khê Xuyên vỗ mạnh bả vai Chỉ Hủy.
“Sao đấy!”
“Gặp trúng vậy may rồi?”
“Hửm?”
“Nếu cùng nói chung một lời tức là gặp vận may với nhau, vận may tiền tài đấy nhé!”
Ánh mắt Chỉ Hủy sững sốt. “Cậu có còn nhỏ đâu, sao lại mê tín thế này?”
“Mê tín cũng có khả năng xảy ra mà.”
Đúng lúc này, bài tập thể dục buổi sáng vang lên.
“Mình xin phép, mình không ra tập.” Khê Xuyên ngồi lại xuống ghế.
Chỉ Hủy thở dài, nối theo dòng người lại gặp phải Tỉnh Nguyên ngoài hành lang.
“Cậu ấy lại không xuống?”
“Ừ.” Cô thở dài vẻ bất đắc dĩ sau đó lướt qua cậu.
“Xuống tập đi!”
Khê Xuyên cúi đầu không đáp lại.
“Đúng là rất mất mặt nhưng dù sớm hay muộn, sau này cậu cũng phải đối mặt thôi.”
Vẫn ngoan cố không nhúc nhích.
“Không hề giống cậu.”
“Sao?”
“Cậu không còn là cậu lúc trước nữa. Cậu từng quay đầu lại nói với tôi rằng “Không cần sợ, tưởng tượng khán giả là củ cải trắng thì sẽ ổn. Đúng là lúc thuyết trình, mình run đến mức mọi người đều cười nhưng vẫn lấy làm biết ơn cậu. Cô gái đó, thật sự là cậu?”
“Mình?” Sững sờ trong thoáng chốc. Chợt nhớ lại, năm lớp mười, cô cũng từng tham gia một cuộc thi hùng biện.
Làm sao cô biết được, sau khi kết thúc trận đấu, từng có một cậu nam sinh băng qua đám người tìm cô?
Cậu nói xong bước qua từng dãy bàn xuống lầu.
Không hề giống cậu.
Thật ra đâu cần nói cho mình nghe điều này. Đây đâu phải là “duyên phận” trong những cuốn tiểu thuyết sứt mẻ. Tại sao sự thật lại khắc nghiệt đến thế? Tại sao người đã từng nhận được bao ánh nhìn ngưỡng mộ chỉ vì sơ ý mà mất hết tất cả? Mình không hiểu được tại sao mình không còn là mình lúc trước nữa.
Khê Xuyên vẫn ngồi yên một chỗ, điều hòa trên đỉnh đầu cứ phả ra hơi sương, luồn khí lạnh quay quanh cô.
Trong lúc bài “thời đại vẫy gọi” vang lên, Chung Quý Bách đứng đầu lớp K cảm giác có rất nhiều người đang ở sau. Quay đầu lại nhìn, cậu chợt thấy hội thao này không xong rồi, tay chân mọi người không nhịp nhàng gì cả. Đang định cười thì lại thấy một gương mặt nghiêm túc khiến cậu ngớ người.
19>>
Đây là buổi thi tháng đầu tiên, tất cả mọi người trong phòng học đều nôn nao đến lạ kì.
Kì thi quan trọng là thế nhưng đến tận lúc chuông vang lên, Liễu Khê Xuyên mới vào lớp học. Nhìn cô trông rất mệt mỏi, lớp váy còn dính cả bùn đất, chắc hẳn lại té ngã ở đâu rồi.
Dựa vào ghế, lấy đồ dùng ra tạo nên những âm thanh thật lớn, hòa cùng tiếng thở dốc nặng nề khiến không khí trường thi càng chùng xuống hơn. Giám thị phòng thi không thoải mái nhìn cô, nhưng cô lại vờ như không hay.
Khiến người khác không biết làm gì hơn cả là những kẻ lúc nào cũng hồn nhiên.
Ngồi trước Liễu Khê Xuyên là Tạ Tỉnh Nguyên chứ không phải ai khác. Vị được mệnh danh là “Công tử mặt lạnh” này đây đang nở nụ cười.
Lúc nộp bài thi, Tỉnh Nguyên nhận bài thi từ tay của Khê Xuyên nên có lướt mắt quá. Đó là A, đó là C, phần tự luận còn viết dài hơn cậu.
Có rất nhiều từ viết xiên xiên vẹo vẹo, cả bài thi không mấy đẹp đẽ, nhìn không giống bài thi của một cô gái chút nào. Nhưng nhớ lại, có lẽ đây không phải là thói quen của cô, chắc hẳn là di chứng sau sự cố.
Tại sao lại bất giác đánh giá bài thi của người khác như vậy? Tỉnh Nguyên nhớ rõ trước đây cậu không hề có thói quen này.
“Này, câu sau của “cẩu thả lợi quốc gia sinh tử dĩ” là gì? Mình không nhớ ra được.” Nhìn cô nom rất ảo não.
“Khởi nhân họa phúc tị xu chi.” Cậu bình tĩnh đáp, bình tĩnh đến độ không có gì gợn sóng.
“Ồ, ra là câu này!” Cô hối hận gục đầu xuống.
“Năm câu làm được bốn là tốt rồi.” Sau khi nói xong lại thấy không ổn nhưng không ổn chỗ nào thì lại không biết.
Sau khi về nhà nhớ lại chuyện này mới nhận ra, có lẽ từ đầu đến cuối, Liễu Khê Xuyên không hề quan tâm đến lần thi này, không coi cậu là đối thủ cạnh tranh. Đây chính là điều không ổn nhất.
20>>
Tờ giấy đỏ khổ bự dán trên một góc hành lang. Người qua đường ai cũng lấy làm thù ghét nó nhưng lúc nào cũng ngẩng đầu mà nhìn.
Đây là lần đầu tiên Tạ Tỉnh Nguyên chờ đợi kết quả thi. Nhìn thấy dòng chữ nhỏ màu đen “Hạng nhất môn văn Tạ Tỉnh Nguyên, hạng hai Liễu Khê Xuyên” thì thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau đó lại căng thẳng không thôi.
Cô nữ sinh phiền toái kia không biết sẽ phản ứng thế nào đây? Nổi giận? Xấu hổ? Tự ti? Nghĩ ra mọi loại tình huống, Tỉnh Nguyên không yên lòng vào lớp học, đầu tiên vẫn là tìm chỗ ngồi của học sinh chuyển trường.
Không có gì khác lạ, vẫn cười nói bên cạnh Chỉ Hủy, khiến Tỉnh Nguyên thấy mình thật thất bại.
Có lẽ còn chưa đọc kết quả chăng.
Nhưng lại nghe thấy lời nói vọng về từ phía trước.
“Lần này môn Văn mình hạng hai, cậu hạng sáu, đúng là bạn cùng bàn có khác.”
“Đúng rồi.”
Có lẽ là giả vờ vui vẻ chăng?
Nhưng lại không thấy manh mối gì.
Cứ nghĩ cô là một học sinh ưu tú luôn để ý đến thành tích, bây giờ nhìn xem chỉ mình cậu để ý đến “hạng nhất Dương Minh hay hạng nhất Thánh Hoa tài hơn.” Nghĩ lại, Tạ Tỉnh Nguyên cảm thấy mình thật đần độn, nhạt nhẽo.
Nếu cô phản ứng gay gắt, có lẽ còn khiến cậu cảm thấy hưng phấn nhưng đối thủ không màng đến, thản nhiên chấp nhận như vậy, cố gắng thế nào cũng như quăng cục đá vào khoảng không.
Cho đến lúc cô giáo bước vào lớp học, Tỉnh Nguyên vẫn cảm thấy khó chịu.
“Lần thi này… Khụ khụ… Cô rất vui vì có đến sáu bạn trong lớp lọt vào top 20. Đây đúng là thành tích tuyệt vời. Theo tình hình này, thi vào các trường đại học trong nước không khó gì. Nhưng hai mươi chín bạn khác lại nằm ở sáu trăm người sau cùng. Thành tích thế này… Tóm lại, nhiệm vụ rất gian lao, mọi người phải nỗ lực hơn trong cuộc sống!” Cô Thiệu Như hơi do dự nhưng vẫn nói ra câu ấy. “Cả lớp chúng ta nhất định phải vượt qua đại học nhé!”
Giống như hòn đỏ nhỏ chốn biển khơi, ấy vậy lại gây ra sự giao động.
“Sao làm được?”
“Nhiệm vụ gian lao gì chứ? Nó là bất khả thi.”
Còn có người bộc trực. “Cô à, đừng nằm mơ nữa.”
…
“Tôi rất ghét những học sinh không có ý chí!” Cuối cùng cô giận đến bức bối, quẳng lại một câu trẻ con là thế rồi bước ra khỏi lớp.
Chỉ Hủy nhìn Lương Thiệp đang ồn ào: “Chúc mừng, cậu chọc giận cô thành công rồi đó!” Sau đấy muốn đến văn phòng tìm cô về lớp.
Bỗng dưng lại bị cậu nam sinh ngồi sau kéo lại: “Để cô bình tĩnh lại đi. Dù sao cô cũng phải đối mặt với sự thật, chuyện này không hề dễ dàng. “
21>>
Theo thường lệ, sau khi hoàn tất kì thi sẽ có một lần “Tổng động viên học sinh cuối cấp.” Thầy phó hiệu trưởng miệng lưỡi lưu loát trên bục diễn thuyết, cứ nhắc đi nhắc lại “thi đậu” “quan trọng là” “Điều đầu tiên.” “Thứ hai.” Những chủ nhiệm lớp ngồi một bên cười vô cảm gật gù.
Trường đã từng có một bề dày lịch sử thành tích! Mỗi học sinh nghĩ như vậy cũng có chút tự hào nhưng lại chẳng để ý rằng, quá khứ huy hoàng ấy không liên quan đến mình. Một số người tỉnh táo như Tạ Tỉnh Nguyên tất nhiên đã thả hồn đi rất xa.
Sân khấu được dựng lên trước bức màn xanh, người bình thường đầu nghĩ rằng phía sau đó có lẽ là bức tưởng lớn, nhưng do lúc sơn cẩu thả nhìn không được đẹp mắt nên mới treo màn lên che lại làm sân khấu.
Đó là suy nghĩ của người bình thường.
Sự thật hoàn toàn khác xa với suy nghĩ của mọi người. Năm lớp mười một, Tạ Tỉnh Nguyên phụ trách quét dọn sân khấu mới biết phái sau là một nhà kính khá lớn được hàng cây che khuất với thế giới bên ngoài. Trong nhà kính ấy là một vườn hoa thu nhỏ, cây cối um tùm không tên và những hòn núi giả. Gạch lát đường một màu đỏ thẫm, cách trang trí phù hợp với kiến trúc tổng thể ngôi trường. Phóng tầm mắt ra bên ngoài là khu dân cư trắng phau bên cạnh.
Tạ Tỉnh Nguyên nhìn phó hiệu trưởng đang kích động như Hitler muốn phát động chiến tranh trên sân khấu, cuối cùng cũng quyết định trốn đi. Nơi khuất trong trường bao giờ cũng có sức hấp dẫn mãnh liệt hơn những phòng ký túc xá.
Thành thật mà nói, trên đời này không có gì chán hơi việc ngồi nghe thầy cô dong dài. Tạ Tỉnh Nguyên cân nhắc một lúc thì nhân cơ hội tốt chuồn đi. Cậu chạy đến vườn hoa sau màn nhưng lại bắt gặp chuyện không đoán trước.
Bước vào vườn hoa liền nhìn thấy một cô nữ sinh dựa vào thành tường học từ đơn.
“Chỉ Hủy?”
“Tạ Tỉnh Nguyên?”
Hai người đều lắp bắp ngạc nhiên. Không ngờ rằng “quyền sở hữu cá nhân” nay lại thành “tài sản chung”.
“Sao cậu biết nơi này?” Cô là người hỏi đầu tiên.
“Lớp mười một mình có đến đây dọn dẹp. Còn cậu?”
“Đoán mò thôi.”
“Đoán mò?”
“Kiến trúc của trường chúng ta theo chủ trương đối xứng. Đối xứng với phòng nhạc là một vườn hoa, chắc chắn phía sau sân khấu cũng phải có.”
“Ồ, thông minh thật.” Cậu cảm thán từ đáy lòng. “Mình cảm thấy Chỉ Hủy không hạng nhất toàn khối là do che giấu năng lực.”
“Bớt châm chích đi!”
“… Có ổn không, chuyện hội thao ấy?” Đúng là nếu cả hai cùng làm cán sự sẽ có nhiều đề tài chung.
“Đến giờ vẫn chưa có ai tự nguyện đăng ký phần thi cả.” Cô cụp mi xuống, nét nhìn không rõ ràng.
“Có lẽ nên tìm một cơ hội nào đó nói với cả lớp.
“Phải”
Sau cuộc đối thoại ngắn ngủi là sự im lặng, một lúc lâu sau, cả hai cười rộ lên.
“Sao lại cười?”
“Cậu nói trước đi.”
“Mình đang cười học sinh ưu tú Tạ Tỉnh Nguyên chuyển đến lớp K rồi mà vẫn còn tâm trạng lo cho đại hội thể thao.”
“Trước đây mình bất cần lắm sao?”
“Cũng không hẳn.” Cô trả lời mà còn thấy nghi ngờ bản thân. “Vậy, còn cậu? Sao lại cười?”
“Bỗng nhiên mình nghĩ, nếu vì một chuyện gì đó, phó hiện trưởng kéo tấm màn xuống thì sẽ như thế nào. Có lẽ toàn bộ học sinh sẽ há hốc mồm chăng.”
“Ồ?” Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này nhưng hơi cảm thấy lo lắng.
“Hiện tại chúng ta đang diễn một cảnh thanh xuân vườn trường đấy.”
Tình cảm là một thứ khéo léo ẩn nấp trong cuộc sống muôn vàn điều vụn vặt. Ví dụ như, đằng trước là phó hiệu trưởng khí thế hiên ngang ra sức động viên, đằng sau là một cảnh thanh xuân vườn trường ngọt ngào như kẹo, tất cả chỉ cách nhau một tấm màn sân khấu. Dẫu vậy, hơn sáu trăm học sinh còn lại không ai hay.