Giờ nghỉ trưa, toàn bộ học sinh trong lớp lại mất tích theo lệ cũ.
Vân Huyên do dự một chốc rồi cũng đến trước mặt Chỉ Hủy và Khuê Xuyên, vùi đầu ăn cơm. “Trường có biết cơm ở căn tin khó lắm không nhỉ?”
“Tất nhiên là biết rồi. Chỉ cần là người bình thường thì không ai nghĩ là nó ngon đâu.”
“Nhưng mà cũng đâu còn cách nào, đây là căn tin của trường mà! Chúng mình làm gì được đây?”
“Hay là mua từ bên ngoài vào đi?”
Vân Huyên vừa mới đề nghị, Chỉ Hủy đã thảng thốt: “Trường mình không cho mua thức ăn từ bên ngoài mà! Nếu bị phát hiện sẽ phải chịu phạt, viết bản kiểm điểm hoặc là đình chỉ học tạm thời đó.”
Tất cả học sinh băng ngang qua cửa sổ đều ghé mắt vào.
“Đâu đến mức đó! Ai mà chẳng như vậy. À, tất nhiên là ngoại trừ các học sinh có thành tích tốt như các cậu rồi, cho nên đừng ngạc nhiên thế, được không?”
Không ngờ còn có một Khê Xuyên kích động hơn cả, cô ấy níu tay áo Vân Huyên đầy thảm thương. “Nhanh, nhanh lên, gọi cho mình một phần với! Trời ạ, cơm trưa ở trường không thể nào ăn nổi nữa rồi. Trước đây mình còn chê thức ăn ở Dương Minh không ngon, đến Thánh Hoa mới biết “đã kém lại còn kém hơn.”
Vân Huyên cười ngượng ngùng. “Thật ra mình cảm thấy “không có kém hơn, chỉ có kém nhất.””
“Vân Huyên, cậu không phải là bạn bè tốt của mình sao? Khai giảng lâu vậy rồi mới nói cho bọn này biết có thể gọi thức ăn từ bên ngoài.” Khê Xuyên vừa húp cháo, vừa giận dỗi bất mãn.
“Không trách mình được, mình cứ nghĩ học sinh ngoan như các cậu sẽ không vi phạm nội quy trường cùng bọn mình.”
“Các cậu, bọn mình cái gì chứ? Đều học chung lớp K thì ngại ngùng gì nữa? Chỉ cần là chuyện hợp lý thì vi phạm kỉ luật cũng đâu có sao. Cơm ở căn tin rõ nuốt không trôi mà còn bắt chúng ta ăn cho bằng được, đúng là độc tài!”
“Nói vậy… Cũng đúng.” Chỉ Hủy do dự nhình quanh quất, chỉ sợ bị quản sinh phát hiện.
“Được rồi, mau ăn đi. Lúc này ai cũng lo chuyện ăn uống cả, đâu có người nào nhàn đến nỗi đi lo cho cậu? Nói không chừng, quản sinh cũng gọi suất ăn từ bên ngoài đấy.”
“Thật ra không chỉ mỗi chúng ta đâu, còn rất nhiều người mang theo sẵn, tới giờ trốn ra rừng cây ăn đấy!”
Nhận ra mình không phải là thiểu số, Chỉ Hủy mới thở phào nhẹ nhõm.
Khê Xuyên bất lực vỗ vỗ vai cô. “Cậu trổ tài suốt hai năm ở đây mà chẳng biết theo sát tình hình gì cả. Rõ là thiếu hiểu biết! Mình thấy cậu còn hơn cả Tạ Tỉnh Nguyên nữa.”
Nghe được cái tên quen thuộc, từ không có việc gì, Chỉ Hủy đột ngột la lên: “Ối, nóng nóng nóng nóng!”
Khê Xuyên tò mò quay đầu hỏi Vân Xuyên: “Tại sao mỗi lần mình nhắc đến Tạ Tỉnh Nguyên, cậu ấy lại phản ứng như thế? Chẳng nhẽ hai người này có gì đó sao?”
“Tất nhiên, rõ ràng vậy mà cậu cũng không nhìn ra. Cậu cũng kém hiểu biết thôi… Nhưng mà đâu thể trách cậu được, chuyện tĩnh lãng mạn xảy ra trước khi cậu đến một ngày, không được nghe trực tiếp rồi.”
Chỉ Hủy kích động quay phắt người lại ngắt lời. “Nói chuyện lúc ăn sẽ đau dạ dày đấy!”
“Đừng quan tâm, Vân Huyên, kể nhanh đi! Mình cũng muốn nghe chuyện vui mà!”
“Tỉnh Nguyên chuyển qua lớp K là vì Chỉ Hủy đó!”
“Thật sao? Trời, đúng là kì diệu. Đâu có giống cậu ta… Qúa sức tưởng tượng mà.”
“Không phải, không phải thế! Khê Xuyên, cậu đừng nghe cậu ấy xuyên tạc, có nguyên nhân riêng cả đấy…” Đôi má của Chỉ Hủy đỏ bừng.
“Không vì cậu thì vì ai?” Một cậu nam sinh điêm tĩnh bước ra từ vườn cây, khiến cả ba cô gái hoảng hồn. “Cẩn thận không đau dạy dày nhé.” Đã vậy mà vẫn thản nhiên bưng hộp cơm tiện lợi đã ăn đến chỗ thùng rác.
“Cậu ấy ở phía sau bao giờ thế? Đúng là không biết trước được.” Chỉ Hủy ảo não quay đầu nhìn về khu vườn đằng sau. Cậu bắt đầu nghe từ lúc nào vậy? Mong là không nghe hết.
“Ai nói cậu ta chỉ biết vùi đầu vào học? Cậu ta thức thời hơn cậu nhiều, biết gọi phần ăn bên ngoài rồi cơ đấy.” Khê Xuyên nhìn Chỉ Hủy với ánh mắt đồng cảm.
“Chủ đề chính, đương sự thừa nhận rồi nhé!~” Chỉ mỗi Vân Huyên bắt được mấu chốt vấn đề.
“A?” Gương mặt cô còn đỏ hơn.
38>>
Theo sau cảm giác nửa mừng nửa lo ấy là những lời đồn đại từ người ngoài.
Học sinh thời nay, đến 80% tin đồn họ nghe được không hề có chứng cứ xác thực, chẳng qua do lúc ban đầu, đương sự đắm chìm trong cảm giác được chú ý nên không hề tức giận. Nhưng bẵng đi một thời gian, sau khi mọi người đã sa đà quá sâu, một tường chắn sẽ được xây nên trong khoảng không, mọi người đùa nhiều quá lại đâm ra thành thật. Người trong cuộc từ đắm chìm lại chuyển sang cảm giác lo sợ mất đi.
Người cô thương dù cho có bị bao nhiêu người đàm tiếu, bêu xấu, vị trí trong lòng cũng không lung lay, không một lời nói nào có thể ảnh hưởng đến sự cương nghị, sự thông minh, sự điềm đạm và những gì cậu đang có.
Lời xin chào lúc bước vào cửa lớp, lời tạm biệt mỗi lúc tan trường, tất cả đều đã hóa thành sự bối rối trông mong mỗi ngày. Lúc ở nhà, chỉ mong nhanh chóng được đi học để nghe lời chào kia. Lúc ở trường, chỉ mong trống đánh nhanh nghe lời tạm biệt.
Một tháng trôi qua, không biết được, cuối cùng cô thích đến trường hay thích tan học nữa. Nhưng một ngày nọ lại nhận ra rằng, điều cô thích nhất, chính là cậu. Bất kể tháng ngày, bất kể thời tiết, bất kể chốn nào.
Còn tại sao lại lo lắng? Đó là vì cô quan tâm cậu cảm thấy thế nào. Cô thích cậu nhưng lại lo rằng đó chỉ là đơn phương. Mỗi một câu nói bình thường của cậu lại khiến bản thân cô nghĩ nhiều, nghĩ hoài nghĩ mãi, nghĩ rằng đó là sự bình thản hay sự ấm áp đơn thuần. Tất cả những điều đó đều ảnh hưởng đến tâm tình của cô.
Cho dù là vui mừng, cho dù là lo lắng, tất cả đều là bâng khuân thời niên thiếu, sau khi bình tĩnh lại cân nhắc từng mạch cảm xúc vẫn không thể yên lòng.
…
Chỉ Hủy ngẩng đầu nhìn lên bảng thông báo thành tích, nhìn đi nhìn lại tên của người kia. Sau đó đôi mắt lướt ngang, tìm thấy tên của mình. Không biết tại sao lại có sự hài hòa không nói thành lời.
“Xem chưa đủ sao? Vạn năm hạng sáu. Có vẻ say mê lắm, chẳng qua cậu chỉ may mắn được chung hạn với Tạ Tỉnh Nguyên và Liễu Khê Xuyên thôi.”
Cô tức giận ngoay ngoắt lại, hóa ra là tên Chung Qúy Bách bất cần đời. Cô định tìm vài từ ngữ độc địa để phản bác trở lại thì gương mặt cậu ta chợt chết lặng.
“Sao thế?”
“Tên của Liễu Khê Xuyên, sao lại…?” Cậu ta ú ớ. “Không phải do cậu bất bình nên làm chứ?”
“Sao?” Liễu Khê Xuyên cũng nhìn qua, một cái tên ở hạng nhất nay không thấy đâu nữa, một tờ giấy thông báo đỏ thẩm đang bị móc trên khung cửa sổ. “Sao lại là mình?” Cô cũng thảng thốt.
“Tên cậu bị móc xuống?” Vâng Huyên lo sợ nhìn qua Liễu Khê Xuyên. “Cậu có gây sự với ai không?”
Đầu óc cô mờ mịt, lắc đầu.
“Theo lý tuyết, Khê Xuyên mới chuyển đến không lâu, đâu quen biết nhiều người, sao có thể gây thù kết oán được?” Chỉ Hủy chống cằm, phân tích.
“Vậy là Tạ Tỉnh Nguyên sao?” Vân Huyên la lớn, trêu chọc cậu con trai đang vùi đầu làm bài. “Dù sao đây là lần đầu tiên cái ngôi đệ nhất của cậu ta bị lung lay đấy thôi!”
Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt bén nhọn. “Nhìn tôi giống người rảnh rỗi vậy à?” Thay vì phản ứng theo kiểu “nhàm chán”, “khóc chịu”, mọi người chỉ cười ngượng ngùng gạch tên Tạ Tỉnh Nguyên ra khỏng danh sách “người bị tình nghi.”
Không một người nào biết ai đã làm chuyện này, vì người có động cơ lớn nhất lại không hạ mình cho trò thấp hèn. Vậy cuối cùng là ai đây? Là một trò đùa dai, hay là sự bực dọc? Không một ai rõ. Sau khi tan học trở vể nhà, trên đường đi, Chỉ Hủy càng nghĩ càng thêm lo sợ, cô cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như thế.
Lúc xem bảng thông báo, cô không nhận ra có gì đó không ổn, cho đến khi nói chuyện với Quý Bách, quay đầu lại mới thấy một chỗ trống trên bảng đen.
Ngẩng đầu, cúi đầu, quay đầu lại, lại quay đầu.
Vài động tác đơn giản thường ngày tại sao lại trở nên lạ lùng đến thế?
Do lòng không yên.
Cô cảm thấy bảng thông báo hài hòa là vì chỉ có Tạ Tỉnh Nguyên và Kinh Chỉ Hủy mà không có Liễu Khê Xuyên sao?
Bề ngoài là bạn bè chia sẻ mọi thứ với nhau, trong tiềm thức cô lại coi cô ấy như đối thủ. Làm người có thể dối trá được đến nhường ấy, cô cảm thấy khâm phục chính mình.
Cô lại nhớ đến chuyện ban nãy, ẩn mình trong đám đông hò hét muốn tìm người tình nghi, có khi cô là người dốc sức nhất. Trên thực tế không một ai ngi ngờ rằng, cô luôn mong mọi người hãy quên đi. Thậm chí, cô còn tự nghi ngờ rằng, trò đùa này là do mình làm lúc vô thức.
Tại sao lại như thế? Từ lúc nào cô lại có ý định xấu xa như vậy với bạn bè thân thiết?
Một khung cảnh trong giấc mộng cách đây mấy lâu xuất hiện: sáng sớm đầy sương, vườn hoa bí mật, Tạ Tỉnh Nguyên nở nụ cười xin lỗi, đưa máy tính qua, mật mã kế hoạch đại hội thể thao là LXV – Liễu, Khê, Xuyên.
Đáp án này lướt qua trong giây lát. Như một mái ngói phủ đầy bụi bặm, như một khung cửa sổ đã đóng băng, như một bí mật vùi sâu trong lòng đất. An toàn, kín kẽ, ngay cả cô cũng không thể chạm đến, cũng không mội ai có thể lôi ra.
Ngày hôm nay, lớp ngụy trang bình tĩnh mỏng manh cũng đã sụp đổ.
39>>
Lúc ăn cơm, Chỉ Hủy vẫn không yên lòng.
Mẹ cô gõ đũa lên viền bát. “Coi chừng con cắn gãy cả đũa.”
“Dạ?” Lúc này cô mới sực tỉnh.
“Con của cô Lãnh dưới lầu, học trường Dương Minh, nay đã được cử đi thi quốc gia. Còn con?”
“Bên con còn sớm, danh sách đề cử chưa được công bố.”
Cha cô chậm rãi nhai từng miếng. “Có phải thành tích của con không đạt được không? Nếu không được phải nói cho ba biết. Cho dù dùng tiền ba cũng phải lấy được.”
Cô mất hết mọi kiên nhẫn, cắt ngang. “Con nói là chưa công bố, phải đợi thi giữa kì xong đã.”
“À.” Họ như trút được gánh nặng.
“Lần sau nhớ nói chuyện đàng hoàn với ba con. Nếu không phải ngày nào mặt mày con cũng như khúc gỗ, không có chút sức sống thì ba mẹ nào lo như vậy.” Mẹ cô mất vui, bà lấy chén cơm trong tay cô, bước vào bếp múc thêm canh.
“Thành tích của con không cần ba mẹ đi cửa sau.” Cô hờn dỗi nói.
“Đây đâu phải là đi cửa sau. Nếu bây giờ con không tranh với người khác, người khác cũng sẽ tranh với con! Không phải ba không tin con mà chỉ muốn đảm bảo con đường con đi không gặp khó khăn thôi.”
“Được rồi.” Cô tức giận đập đũa xuống đấy, quay người đi vào phòng. Cô lẩm bẩm: “Tại sao mình lại có cha mẹ thực dụng đến vậy?”
Hôm sau.
Dõi theo dòng người ngược xuôi vào lớp học, Khê Xuyên trông thấy Chỉ Hủy cuối đầu, bước từng bước chậm chạo. “Sao thế? Lại ỉu xìu vậy rồi?”
“Không có gì đâu.” Bất giác, dòng suy nghĩ bị cắt đứt khiến cô lo sợ. “Khê Xuyên, mình hỏi, Dương Minh đã công bố danh sách cử đi thi quốc gia rồi sao?”
“Đúng rồi, hôm trước bạn mình gọi điện đến than thở, cô ấy bị một người dùng mối quan hệ để tranh suất.”
“Thật sự có chuyện bất công như vậy à?”
“Tất nhiên. Giáo viên dạy trung học có mấy người không quan tâm đến chuyện tiền bạc? Muốn bao nhiêu điểm, bao nhiêu đề cử, chỉ cần đưa thêm đồ tế vào hồ sâu là có cả. Nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ cuộc thi thử đại học sang năm ra thì kì thi công bằng nhất chính là thi đại học đó. Những học sinh gia đình bình thường như chúng ta không trông mong gì vào chuyện được đỡ đần ngay ngôi trường này đâu.”
Chỉ Hủy nghe xong, lòng trở nên rối bời, cha mẹ cô cũng là “người dùng mối quan hệ” như vậy phải không?
Đôi mắt láo liếng xung quanh, đột nhiên phát hiện một thứ khiến người khác bất ngời. “Trời, Khê Xuyên, sao lưng cậu toàn mực xanh thế?”
“Mực xanh?” Cô nữ sinh hơi cựa quậy, muốn nhìn ra phí ấu. “Không phải chứ, mình có dùng bút xanh đâu.”
“Bị vẫy vào rồi, ai đó lại chọc cậu à?”
Sau khi đưa ra kết luận, bỗng dưng cô thở phào nhẹ nhõm, hóa ra trên đời này còn có người khó chịu với cô ấy hơn cô. Sự ghen tị cứ thế âm thầm phá kén trong người cô, dần dần lan tỏa khắp lồng ngực. Nếu vậy, cô ấy sẽ bị tổn thương, nhưng lại không liên quan gì đến cô. Vậy cũng ổn.
Nhưng bề ngoài, cô vẫn tỏ vẻ không có chuyện gì, thậm chí còn giả vờ lo lắng muốn truy ra người bày trò.
“Rốt cuộc là ai? Đúng là bực bội mà! Có giặt cũng không sạch!” Khê Xuyên đứng ở chỗ vòi nước, cố gắng xoa vết mực trên áo.
“Tất nhiên không sạch rồi.” Tạ Tỉnh Nguyên đút hai tay vào túi quần, thong thả bước qua. “Thiên tài chuyên Văn, cậu học Hóa có biết nước không tẩy được mực chưa?”
“Vậy phải làm sao đây?” Cô tức giận chỉ vào chiếc áo của mình, sau đó khoác áo của cậu lên. “Phải để vậy một ngày?”
“Tôi còn chưa giận dỗi gì đấy!” Cậu rùng mình. “Áo khoác cậu cứ giữ, tôi mặc áo sơ mi còn lạnh hơn nhiều. Đúng là, không biết cậu đã đắc tội với ai nữa.”
Cậu không kiềm được lầm bầm nhưng cô phản bác lại ngay: “Không phải là do học sinh Thánh Hoa biến thái à?”
Hết nói nổi rồi.
40>>
Một cô gái tỏ vẻ vô tội.
Một cậu trai chuyện trò vui vẻ.
Chỉ Hủy lạnh nhạt nhìn Liễu Khê Xuyên và Tạ Tỉnh Nguyên. Rõ ràng đó là người cô thích, chơi thân với người khác cũng thôi đi, tại sao lại im lặng, kiêu căng trước mặt cô, không biết phải nói chuyện gì sao?
Trong mắt Liễu Khê Xuyên, cậu chỉ là một nam sinh cau có, thông minh, nhưng ít nói.
Nhưng trong mắt cô, cậu không chỉ tuấn tú, mà giọng nói cũng khắc sâu, không chỉ mỗi sự thông minh mà bao hàm cả
con người biết đạo lý. Không chỉ biết nói ngoài miệng, mà còn biết cảm nhận trong lòng.
Nhưng tại sao, cậu lại không nhìn cô, dù chỉ một chút?
Từ đôi mắt lan đến cả cơ thể này, tất cả đều đau đơn. Vậy mà cô có thể tỏ vẻ như không có chuyện gì, gương mặt vẫn rất bình tĩnh, như thể không liên quan.
Khi đã thù hận một ai đó rồi lòng sẽ rất đau, đau không nói nên lời. Bỗng dưng cô lại lóe ra một ý nghĩ, chẳng lẽ cô ấy tự làm ra chuyện này để nhận được sự chú ý của Tỉnh Nguyên?
Cô lại càng hoài nghi.
Cô bỏ qua chuyện đây là vấn đề không thể phá sinh.
Liễu Khê Xuyên che mảng mực sau lưng mình, cố gắng không để người khác chú ý.
Đừng lo lắng như vậy!
Một cô gái xinh đẹp, bề ngoài cười đùa đơn giản, ra vẻ cơ thể gầy yếu để nhận được sự yêu thương của mọi người. Là cô ấy cố ý, có phải không?